[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C151 - Tuần trăng mật
Phó Thanh Vi đặt đầu ngón tay thon dài cách chưa đến một centimet, lơ lửng trên cánh môi đỏ mọng của Mục Nhược Thủy Hơi thở nóng rực sau cơn say phả ra từ cánh mũi, phủ lên mu bàn tay nhạy cảm của Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi cũng đã uống chút rượu, nên đã ngà ngà say, nhưng giữa cơn mê man, đầu óc nàng lại tách ra khỏi trạng thái mơ hồ, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo. Những đốt ngón tay khẽ cong lại, rời xa đôi môi mỏng của người phụ nữ trẻ.Nàng từng hỏi Đỗ Tích Ngôn: Một người luân hồi chuyển thế, dù cùng một linh hồn nhưng gia thế, trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, không còn ký ức về những gì họ từng có với nhau, liệu có thực sự vẫn là cùng một người không?Nàng không chắc chắn về câu trả lời của Đỗ Tích Ngôn. Nhưng đáp án của nàng và sư tôn lại hoàn toàn trùng khớp.Không phải.Người có trái tim đang đập là Cơ Trạm Tuyết, không phải Mục Nhược Thủy.Dù dung mạo có giống nhau, tính cách có tương đồng, thì Cơ Trạm Tuyết cũng chỉ là kiếp trước của sư tôn. Người mà nàng yêu là kiếp sau của cô, là Mục Nhược Thủy "đã chết", là người đã cùng nàng chung sống dưới một mái nhà, lời lẽ sắc bén cay độc, nhưng luôn chăm sóc nàng chu đáo từng li từng tí, là đạo lữ đã cùng nàng kết khế ước bên suối nước nóng.Sau khi nàng biến mất, sư tôn nhất định cũng đã khổ sở chờ đợi.Làm sao nàng có thể... hết lần này đến lần khác nhận nhầm ngài ấy?Một giọt nước mắt rơi xuống mép giường, Phó Thanh Vi khẽ hít vào, kéo chăn đắp cho Cơ Trạm Tuyết, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.Trong sân, lại có thêm một bóng người lặng lẽ nâng chén dưới ánh trăng.Trong phòng, Mục Nhược Thủy khẽ nghiêng người, đôi môi mấp máy, thì thầm một câu: "Sư tôn......"*Mùng Một Tết.Hằng năm, Mục Nhược Thủy luôn dậy sớm hơn sư tôn của mình, để là người đầu tiên vào phòng nàng để chúc Tết. Đó cũng là một trong số ít lần sau khi trưởng thành, cô có thể quang minh chính đại xông vào phòng Phó Thanh Vi, ôm nàng mà không sợ bị trách phạt.Thế nhưng sáng nay, thật hiếm hoi khi cô vẫn nằm lì trên giường.Mục Nhược Thủy mở mắt, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, không nhúc nhích, ngây người thất thần.Từ nhà bếp truyền đến một tiếng động nhỏ, cô lập tức bật dậy như cá chép quẫy đuôi, chỉ mặc mỗi áo ngủ lao thẳng vào bếp: "Để đó cho em!"Phó Thanh Vi ngồi trước bếp lò thêm củi, nhẹ giọng giải thích: "Ta chỉ đang đun nước nóng."Mục Nhược Thủy vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, bàn chân trong giày vô thức khép lại, mí mắt rủ xuống, không dám nhìn thẳng vào nàng.Phó Thanh Vi nhướng mày.Trong cả hai kiếp, nàng chưa từng thấy Mục Nhược Thủy có dáng vẻ này.Mục Nhược Thủy cúi đầu nhìn thấy đôi chân mình đang vô thức vặn vẹo như xoắn dây thừng, lập tức lấy lại bình tĩnh, khôi phục tư thế bình thường rồi nói: "Sư tôn cứ nghỉ đi, để em đun nước cho."Phó Thanh Vi cũng không phản đối.Dù sao tối qua nàng uống hơi nhiều, bây giờ đầu vẫn còn đau âm ỉ."Đun xong thì pha cho ta một chén trà gừng.""Sư tôn bị cảm lạnh sao?""Không sao, chỉ là có hơi khó chịu trong người."Mục Nhược Thủy khoác trên mình bộ trung y trắng như tuyết, liền định đưa tay sờ trán Phó Thanh Vi. Nàng sợ nếu né tránh sẽ càng khiến bản thân phản ứng khác thường, nên cứ đứng yên. Lòng bàn tay Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng áp lên trán nàng trong chốc lát, rồi tự giác thu tay lại."Không sốt." Cô nhẹ nhõm thở phào một hơi, nói tiếp: "Sư tôn đi nghỉ đi.""Ừm."Phó Thanh Vi rời khỏi bếp, khi đi ngang qua ngưỡng cửa, vô thức ngoái đầu lại nhìn.Mục Nhược Thủy ngồi trên ghế dài trước bếp, vẫn thất thần."Tiểu Tuyết, khoác thêm áo vào.""Ồ, dạ."Miệng thì đáp, nhưng chân không hề nhúc nhích, chẳng rõ có thật sự nghe rõ hay không.Tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, lại đang ngồi cạnh bếp lửa, chắc cũng không bị lạnh. Phó Thanh Vi mặc kệ cô.Bên ngoài, gió lạnh rít gào qua hành lang. Phó Thanh Vi kéo chặt vạt áo khoác. Dù nàng là người tu hành, dung nhan lão hóa chậm hơn người phàm, nhưng cũng đã gần bốn mươi. Bình thường cần chú ý giữ ấm, nếu để tà khí xâm nhập, e rằng sẽ gặp không ít phiền phức.Sư tôn còn chưa kịp thấy nàng bước vào tuổi bốn mươi, chỉ có nàng phải đối diện với gương, thấy mình mỗi ngày đều già đi.Phó Thanh Vi lặng lẽ bước vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa.Ánh lửa trong lò hắt lên khuôn mặt Mục Nhược Thủy, nhuộm đỏ hơn phân nửa. Tiếng củi cháy lép bép vang đều, cô như một con rối bị giật dây, chậm chạp ném thêm hai thanh củi đã bổ sẵn vào lò.Rồi từ từ nâng mu bàn tay lên, chạm vào đôi môi mình.Sao cô lại mơ thấy sư tôn hôn mình chứ?Hơn nữa lại hôn vào chỗ đó.Dù có là người không am hiểu tình cảm, cũng không thể cho rằng hôn môi chỉ là một kiểu thân mật bình thường.Khi sư tôn cúi xuống hôn cô tối qua, dường như bệnh tình của cô càng trở nên trầm trọng hơn.Toàn bộ dòng máu trong người như dâng trào, cuồn cuộn chảy về phía tim, rồi chuyển hóa thành tiếng đập mạnh đến rung trời.Môi nàng vừa chạm vào, đã lập tức rời đi.Người phụ nữ ngồi bên mép giường, thân thể hơi nghiêng, vòng eo mảnh mai tạo thành một đường cong uyển chuyển.Ngón tay nàng thay thế cho đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô."Em muốn ta hôn vào đây, đúng không?"Cổ họng của Mục Nhược Thủy khô khốc, chỉ có thể nuốt nước bọt, một chữ cũng không thốt ra nổi.Trong lòng cô đang gào thét điên cuồng: Phải! Em còn muốn nữa!Người phụ nữ chậm rãi ngồi thẳng dậy, để lại một nụ cười có ý vị sâu xa, rồi quay người rời đi."Sư tôn, đừng đi!"Mục Nhược Thủy nằm trên giường không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bước ra khỏi tầm mắt mình, trước mặt chỉ còn lại cánh cửa phòng đóng chặt.......Mục Nhược Thủy dùng kẹp thêm củi vào ngọn lửa, tiếp tục thất thần.Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay mình.Không có chút cảm giác nào."Sư tôn, trà gừng pha xong rồi."Mục Nhược Thủy gõ cửa hai tiếng, rồi đẩy cửa vào, sau đó thuận tay khép lại.Phó Thanh Vi đang nằm trong chăn chợp mắt, nghe tiếng gõ cửa liền tỉnh, quay mặt lại, khuỷu tay chống lên nệm nâng nửa người dậy.Mục Nhược Thủy quỳ nửa gối trước cửa sổ, đưa chén trà gừng cho nàng.Phó Thanh Vi vươn tay đón lấy, chợt phát hiện ánh mắt đồ nhi ngoan ngoãn của mình thoáng lướt xuống, nàng lặng lẽ chỉnh lại vạt áo bị xô lệch.Đôi mắt của Mục Nhược Thủy bao phủ bởi làn tuyết trắng, nốt ruồi đỏ trên ngực như mời gọi người ta đến hái.Cô khẽ rung hàng mi dài, cụp mắt, giấu đi tất cả những suy nghĩ không nên có.Quả nhiên là bệnh nặng rồi.Phó Thanh Vi khẽ đặt tay lên ngực, uống hết chén trà gừng, sau đó đưa lại cho cô.Mục Nhược Thủy cầm chén không ra khỏi phòng, đứng ở cửa hứng gió lạnh một lúc. Sau khi dùng bữa sáng xong, cô lại như thường lệ, vào rừng luyện kiếm.Mãi đến trưa, cô mới dằn xuống được những cảm xúc kỳ lạ trong lòng.Mùa đông rét buốt, dù kiếm tiền cũng phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Trừ khi có việc quan trọng, cả hai sẽ ở trên núi suốt mùa đông, đợi đến xuân sang mới xuống núi.*"Biên soạn sách?"Mục Nhược Thủy đứng trong thư phòng, vừa quay đầu liền thấy bức họa treo trên giá sách bên trái. Cô liếc qua rồi nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía người phụ nữ trước mặt: "Sư tôn sao lại đột nhiên muốn biên soạn sách?"Phó Thanh Vi nhẹ nhàng đáp: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn ghi chép lại những gì mình đã học để truyền lại cho đời sau."Mục Nhược Thủy cảm thấy ở Bồng Lai Quán chỉ có hai người họ, thật sự chẳng có gì để truyền lại cả. Cô cũng không muốn nhận đồ đệ, không muốn có người thứ ba chen vào giữa hai người họ. Nhưng dù sao đi nữa, cô luôn ủng hộ suy nghĩ của sư tôn.Chỉ là...Mục Nhược Thủy bị ép ngồi trên ghế trong thư phòng, trên vai còn có bàn tay thon dài của người phụ nữ."Sư tôn biên soạn sách là được rồi, sao lại bắt em viết?""Chữ của vi sư không đẹp bằng em.""Sư tôn lừa em." Mục Nhược Thủy bật cười.Hồi mới xuyên đến, chữ viết của Phó Thanh Vi đúng là xấu thật. Nhưng mười mấy năm đã trôi qua, nàng vừa vẽ vừa viết, so với cô đồ đệ suốt ngày lười biếng, có cơ hội là trốn việc luyện chữ thì nàng tốt hơn nhiều.Ngay cả tiểu Khải nàng viết cũng vô cùng đẹp mắt.*楷/ Chữ Khải: một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.Phó Thanh Vi thương lượng: "Vậy thế này đi, ta vẽ minh họa, em viết khẩu quyết tâm pháp, thấy thế nào?"Mắt Mục Nhược Thủy sáng lên.Chẳng phải như vậy nghĩa là hai người họ cùng đồng tác giả một cuốn sách sao? Cả trong sách cũng không tách rời, nàng trong ta, ta trong nàng.Mục Nhược Thủy lập tức đáp: "Được!"Khóe môi Phó Thanh Vi nhẹ nhàng cong lên.Quả nhiên là dễ dỗ mà, đồ nhi ngoan.Mục Nhược Thủy kéo một chiếc ghế tới, hai người ngồi cạnh nhau. Phó Thanh Vi trải giấy tuyên lên, chấm bút vào mực, vài nét phác họa đã vẽ ra một người nhỏ cầm kiếm, sống động như thật.Mục Nhược Thủy thích thú: "Là em!"Phó Thanh Vi bất đắc dĩ: "Là em."Rõ ràng ngay cả ngũ quan cũng không có, vậy mà cô cứ muốn tự dát vàng lên mặt mình.Nhưng khi vẽ, trong lòng Phó Thanh Vi nghĩ đến bóng dáng quen thuộc, thực sự là Mục Nhược Thủy.Không phải sư tôn của đời sau, mà là Tiểu Tuyết đang ở bên nàng.Nàng và sư tôn chỉ có một năm ngắn ngủi bên nhau, số lần cùng tập luyện kiếm pháp đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa lại còn có công cụ gian lận như điện thoại. Nhưng nàng và Cơ Trạm Tuyết đã đồng hành mười sáu năm, từng chiêu từng thức nàng đều đích thân dạy dỗ, tự tay giám sát cô học kiếm. Bóng dáng nho nhỏ ấy đã khắc sâu vào tâm trí nàng, nên mỗi khi vung bút, nét vẽ đều như có thần.Phó Thanh Vi vẽ liền mấy tấm, sau đó xếp từng tờ ra hong khô.Mục Nhược Thủy ngồi ngay ngắn, cẩn thận viết từng câu khẩu quyết bên cạnh hình vẽ người nhỏ.Bộ kiếm pháp Bồng Lai, hai người dốc sức hợp tác, mất một tuần để hoàn thành.Thân pháp cũng vậy.Một người vẽ, một người viết.Đến phần «Tổng hợp trận pháp», hình thức thay đổi, do Phó Thanh Vi diễn giải bằng miệng, Mục Nhược Thủy ghi chép lại.Mục Nhược Thủy vừa mới ngồi xuống đã muốn chạy: "Sư tôn, em không thích nghe mấy thứ này, em sẽ ngủ mất!"Giọng Phó Thanh Vi vẫn dịu dàng nhưng kiên quyết đặt tay lên vai cô: "Ngồi xuống.""......""Em viết xong mấy phần này, vi sư sẽ thưởng cho em một món quà.""Quà gì?" Mục Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn nàng, trong đầu chợt hiện lên giấc mơ đêm Giao Thừa, đôi môi mỏng bất giác mím nhẹ."Vi sư đã nghĩ ra rồi, đến lúc đó sẽ nói cho em biết.""Được!"Vì phần thưởng, phải liều thôi!Mười lăm phút sau, Mục Nhược Thủy hăng hái viết kín một trang giấy, nhưng lúc này đã ngáp liên tục, mắt sắp bị nhòe vì nước mắt.Phó Thanh Vi: "......"Nàng khẽ lắc đầu, lay cô dậy: "Hôm nay đến đây thôi, đừng để nước miếng nhỏ lên sách của ta."Mục Nhược Thủy lập tức tỉnh táo: "Được rồi sư tôn, em đi luyện kiếm đây!"Phó Thanh Vi nhìn bóng dáng cô chạy vụt ra khỏi thư phòng, hồi lâu không nói gì.Vì hiệu suất làm việc thảm hại của Mục Nhược Thủy, cuốn «Tổng hợp trận pháp» kéo dài tận hơn hai tháng mới hoàn thành, lúc này mùa xuân đã đến hơn một tháng.Xuân sắc tràn trề, Mục Nhược Thủy dẫn theo mèo tam thể nhỏ của mình rong chơi khắp núi, tay vân vê hoa cỏ.Trong lúc chỉnh lý bản thảo để đóng thành sách, Phó Thanh Vi phát hiện trong «Tổng hợp trận pháp» có một lỗi nhỏ. Đối với trận pháp, sai một ly đi một dặm, chắc chắn là do lúc nghe nàng giảng, Mục Nhược Thủy không nhịn được mà phân tâm, sơ ý ghi sai.Phó Thanh Vi dùng bút đỏ khoanh lại, định viết phần chỉnh sửa bên cạnh, nhưng chợt nghĩ nếu nét chữ không khác biệt sẽ bị phát hiện, bèn kịp thời đổi sang tay trái.Một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng mực đỏ hiện lên bên cạnh nét bút ngay ngắn.Phó Thanh Vi thở phào.Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên trang giấy quen thuộc kia, nàng bỗng ngẩn người.Rõ ràng lúc nàng giảng giải không hề nói sai, vậy tại sao Mục Nhược Thủy vẫn viết nhầm?Rõ ràng khi nàng dùng tay trái để viết dòng chữ này, chỉ nghĩ đến chuyện không để lộ bản thân, nhưng cuối cùng lại vô tình trùng khớp với chi tiết của đời sau.Lẽ nào tất cả những gì nàng từng trải qua thực sự đã là lịch sử, là những sự kiện đã được định sẵn không thể thay đổi?Nàng chỉ là một mắt xích bị thiếu, một khi khớp lại, bánh xe quá khứ sẽ tiếp tục lăn về tương lai, mà nàng chẳng thể nào ngăn cản được điều gì.Phó Thanh Vi day nhẹ ấn đường, bốn chữ "thuận theo tự nhiên" giúp nàng xoa dịu những bất an trong lòng.Nàng sắp xếp mấy quyển sách lại, tạm thời đặt lên bàn, chờ lúc khác sẽ đóng thành sách.Cộc cộc cộc——Buổi tối, Phó Thanh Vi vừa mới rửa mặt xong, cởi áo khoác ngoài và định đi ngủ thì Mục Nhược Thủy đến gõ cửa.Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn bộ trung y mỏng manh trên người mình, dù không quá lộ liễu nhưng vẫn khoe được các đường cong cơ thể. Nàng giơ tay lấy lại áo ngoài, thắt chặt đai lưng, rồi mới mở cửa phòng."Sư tôn..." Mục Nhược Thủy vốn định nói chuyện với nàng, nhưng vừa nhìn thấy nàng ăn mặc thế này liền buột miệng: "Sao buổi tối mà người lại mặc nhiều vậy?"Bây giờ đã là tháng tư rồi.Phó Thanh Vi liếc nhìn cô một cái, bản thân nàng cũng không nhận ra trong ánh mắt vô thức mang theo ý trách nhẹ, tự nhiên như hơi thở.Có lẽ trong mắt người hữu tình, mỗi ánh nhìn đều ẩn chứa dư vị sâu xa.Dưới ánh nến, Mục Nhược Thủy ngẩn người trong chốc lát.Phó Thanh Vi khẽ ho một tiếng.Mục Nhược Thủy lúc này mới nhận ra tay mình đã giơ lên trước mặt sư tôn. Cô lúng túng co ngón tay lại, giấu vào tay áo rộng, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình: "À, em đến là để......""Là để làm gì?"Nàng vừa mở miệng, Mục Nhược Thủy lại một lần nữa ngẩn ngơ nhìn nàng. Phó Thanh Vi không nhịn được khẽ cắn môi.Mục Nhược Thủy phải mất vài giây để lấy lại tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Em đến để hỏi sư tôn, phần thưởng của em đâu?"Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào người phụ nữ trước mặt.Phó Thanh Vi xoay người đi vào phòng, thực ra là kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nàng đặt tay lên bàn, cắt tim đèn."Muốn ra ngoài chơi không?""Đi đâu?""Hỗ Thành."*沪城: Hỗ Thành hay Thành phố Thượng Hải"Xa vậy?" Mục Nhược Thủy há hốc miệng kinh ngạc, nhất thời quên luôn phần thưởng mình đang nghĩ đến, "Chỉ hai ta thôi sao?""Chỉ có ta và em."Mục Nhược Thủy vui mừng khôn xiết, nhưng chẳng bao lâu nụ cười liền bị nỗi lo lắng che phủ: "Chúng ta có đủ tiền không?"Phó Thanh Vi: "......Thỉnh thoảng, em có thể tin vào túi tiền của vi sư.""Vậy thì được."Mục Nhược Thủy bước tới, nhanh chóng ôm nàng một cái, vẫn không quên đòi phần thưởng của mình, hỏi: "Khi nào chúng ta khởi hành?"Phó Thanh Vi tính toán thời gian, đáp: "Tháng sau.""Đi chơi bao lâu?""Một tháng?""Sư tôn, người phát tài rồi à?""Ta lấy một ít từ Thiên Cơ Các, không thành vấn đề.""Em biết ngay mà." Mục Nhược Thủy trông như thể đã đoán trước được điều này.Đồ đệ này chẳng có chút tôn sư trọng đạo gì cả! Phó Thanh Vi đưa tay định xoa đầu cô, nhưng Mục Nhược Thủy đã chủ động đưa mặt lại gần.Một gương mặt trắng nõn không tì vết, đường nét tinh xảo như ngày nào.Phó Thanh Vi khẽ nắm chặt tay lại, không để cô trực tiếp chạm vào đầu ngón tay mình.Nàng lùi về sau nửa bước, bình tĩnh nói: "Về đi, em nên nghỉ ngơi rồi.""Nhưng sư tôn, em muốn nói chuyện với người thêm một chút mà." Mục Nhược Thủy còn chưa kịp chạm vào ngón tay nàng, tội nghiệp vô cùng."Vi sư mệt rồi.""......Vậy em xin cáo lui.""Ừm."Mục Nhược Thủy bước đi, vừa đi vừa quay đầu lại ba lần, đến tận khi khép cửa phòng lại, qua khe cửa, Phó Thanh Vi vẫn còn thấy gương mặt tội nghiệp của cô.Tình cảm thầy trò bình thường, dù thân thiết cũng không đến mức phải giữ khoảng cách để tránh hiềm nghi như vậy.Phó Thanh Vi thực sự cảm thấy có lỗi với cô, nhưng nàng không thể không làm thế.Chỉ có cách tuyệt tình ngay từ đầu, mới có thể bóp nát mầm mống của ngọn lửa tình yêu trước khi nó kịp bùng lên.Một tháng trước khi khởi hành, Mục Nhược Thủy bận rộn sắp xếp hành lý. Trước đây, hai người họ đều là vừa đi kiếm tiền vừa kết hợp tham quan một chút, chưa từng đi đến nơi xa như vậy.Hỗ Thành, nghe nói là thành phố hiện đại và phát triển nhất cả nước.Quan trọng nhất là, chỉ có hai người họ! Điều này với... có gì khác biệt đâu!Nội dung trong dấu chấm nằm ngoài sự tưởng tượng của Mục Nhược Thủy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự phấn khích và mong đợi của cô.Phó Thanh Vi vào thành, dùng danh nghĩa của mình để rút một khoản tiền từ Thiên Cơ Các, mua một chiếc vali da thời thượng để đựng hành lý. Dù sao cũng sắp đến Hỗ Thành, chẳng lẽ lại vác theo bọc hành lý như đang chạy nạn.Nàng còn mua thêm mấy bộ đạo bào mới, chất vải tốt hơn hẳn. Hai người thay đổi xong diện mạo rồi xách vali, chính thức lên đường du ngoạn Hỗ Thành.Không có tuyến đường sắt đi thẳng, trước tiên hai người đi xe đến Vụ Đô, rồi từ Vụ Đô lên thuyền đến Quảng Hán. Thời gian đi thuyền mất một tuần, Phó Thanh Vi bị say sóng, ngày nào cũng chán ăn, khiến Mục Nhược Thủy hận không thể xông vào bếp giành nồi với đầu bếp trên thuyền.*雾都: Vụ Đô tên gọi khác của Trùng KhánhKhoang thuyền chật hẹp, trần thấp, cả ngày lắc lư trên mặt nước, càng khiến chứng say sóng của Phó Thanh Vi trầm trọng hơn.Mục Nhược Thủy vừa xót xa cho sư tôn, lại vừa thầm mắng chính mình, nhưng trong lòng không nhịn được mà có chút vui sướng.Những ngày này trên thuyền, Phó Thanh Vi sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt, cô ôm nàng vào lòng, để nàng dựa vào mình. Cô nhẹ giọng dỗ dành, mà đối phương chỉ nhắm mắt, không còn sức chống cự.Nàng đã ngủ.Mục Nhược Thủy lặng lẽ dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng hết lần này đến lần khác, muốn làm điều gì đó nhưng rốt cuộc lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô đành phải nuốt xuống cơn xúc động vượt quá giới hạn của mình....... Chỉ ôm nàng như vậy cũng rất tốt rồi.Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua lên đỉnh tóc của sư tôn.Sau sáu bảy ngày ôm ấp, cuối cùng con thuyền cũng cập bến.Mục Nhược Thủy đỡ Phó Thanh Vi xuống thuyền. Hai chân nàng mềm nhũn như sợi mì, đặt chân lên đất liền mà vẫn có cảm giác bồng bềnh như đang trôi trên mặt nước.Mục Nhược Thủy kịp thời vòng tay đỡ lấy vòng eo mảnh mai của nàng.Những ngày qua, cô không biết đã ôm, đã siết chặt bao nhiêu lần, đôi bàn tay không biết đã dò xét qua bao nhiêu lượt, càng ôm càng nghiện, càng quen thuộc hơn."Sư tôn." Cô kéo người phụ nữ vào lòng, giọng nói thì thầm sát bên nàng.Phó Thanh Vi khẽ nhắm mắt."Đi đến nhà trọ gần nhất nghỉ ngơi một ngày." Nếu cứ thế mà lên tàu hỏa, e rằng nàng sẽ lại say xe đến tận Hỗ Thành, nàng cũng bị chiếm tiện nghi quá đủ rồi."Dạ, sư tôn." Khi nói, đôi môi của Mục Nhược Thủy lại tiến gần vành tai nàng hơn, ánh mắt dừng lại nơi dái tai nhỏ nhắn trong chốc lát."Đi thôi."Phó Thanh Vi chống tay lên cánh tay cô, kéo giãn khoảng cách.Mục Nhược Thủy một tay xách vali, một tay đỡ lấy nàng, để nàng dựa vào mình mà không hề nao núng.Chuyến đi này còn chưa đến Hỗ Thành, mà cô đã cảm thấy thu hoạch được rất nhiều rồi, nội tâm tràn đầy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào.Cô rất thích phần thưởng lần này của sư tôn.Hai người thuê phòng trọ. Phó Thanh Vi ăn qua loa một chút rồi nằm xuống nghỉ ngơi.Để tiện chăm sóc nàng, Mục Nhược Thủy chỉ đặt một phòng, đương nhiên, là phòng tiêu chuẩn.Nhưng đã lâu không được ở chung với sư tôn, dù có ở giường riêng, chỉ cần có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cô cũng đã mãn nguyện.Phó Thanh Vi tỉnh dậy giữ chừng mấy lần, phát hiện cô hoặc là đang ngồi trên mép giường nhìn nàng, hoặc là ngồi trên giường mình, vẫn lặng lẽ nhìn nàng."Em không ngủ à?""Bây giờ vẫn là ban ngày." Lý do của Mục Nhược Thủy rất thuyết phục.Phó Thanh Vi từ từ nhắm mắt lại.Ai bảo bây giờ nàng yếu ớt đến mức ngay cả sức để cãi nhau cũng không có chứ."Bây giờ là buổi tối rồi." Khi mở mắt ra lần nữa, nàng nói.Mục Nhược Thủy đang nằm nghiêng, tựa má lên cánh tay mình, mắt trong veo lấp lánh: "Sư tôn cứ ngủ trước đi, em sẽ ngủ ngay thôi.""......"Sau một ngày nghỉ ngơi, Phó Thanh Vi hồi phục được bảy tám phần. Cái đuôi nhỏ mất đi cơ hội gần gũi, chỉ có thể lặng lẽ xách vali.Trên tàu hỏa, Phó Thanh Vi hào phóng chi tiền, đặt hẳn một khoang hạng sang, có giường ngủ và phòng rửa mặt riêng.Thực ra còn có khoang hạng hai, cũng tương tự như khoang giường nằm ở tương lai, nhưng nàng nghĩ có lẽ đây sẽ là chuyến du lịch đầu tiên và cũng là cuối cùng của hai người. Chỉ cần chịu đựng một đêm ngủ chung giường, để Mục Nhược Thủy có một trải nghiệm tốt hơn cũng không sao.Không ngờ Mục Nhược Thủy vì phấn khích mà mất ngủ cả đêm hôm trước, giờ cô vừa chạm gối liền ngủ say.Một cơ hội ngàn vàng cứ thế trôi qua vô ích.Ngược lại, Phó Thanh Vi cảm thấy yên lòng.Nàng nhìn gương mặt ngủ say trên gối của cô, mỉm cười, đi vào phòng rửa mặt, rồi trở ra nằm xuống nửa còn lại của chiếc giường lớn.Mục Nhược Thủy ngủ một mạch đến tận sáng, vừa mở mắt ra, bên cạnh trống không, sư tôn đã dậy rồi.Cô hối hận đến mức ruột gan xoắn lại, vội vàng bật dậy đi tìm người.Phó Thanh Vi đang đứng ngoài hành lang nhìn phong cảnh.Ngày trước, tàu hỏa chạy chậm, quãng đường mà tàu cao tốc trong tương lai chỉ mất vài tiếng, nay phải mất đến hai ngày một đêm.Tiếng bánh sắt lăn trên đường ray phát ra nhịp điệu "cộc cộc" đều đặn.Phó Thanh Vi chợt nhớ đến lần đầu tiên sư tôn đi tàu cao tốc, dáng vẻ tò mò, chỗ này chạm một chút, chỗ kia sờ một chút.Sau khi chạm phải ánh mắt nàng, cô buột miệng thốt ra một câu: "Nhanh quá."——Ừ, tốc độ hơn 300 km/h đấy.——Thật tốt.Vậy cảnh sắc trước mắt nàng bây giờ, cũng chính là khung cảnh mà sư tôn từng nhìn thấy ư?Một cảm giác mềm mại ấm áp từ phía sau áp lên lưng, Mục Nhược Thủy đang nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo nàng.Trái tim Phó Thanh Vi đột nhiên run lên.Mục Nhược Thủy tựa cằm lên hõm vai nàng, trong nhịp điệu "cộc cộc" đều đặn của tàu hỏa, lặng lẽ cùng nàng ngắm nhìn khung cảnh ấy.Lần đầu tiên, Phó Thanh Vi không hề sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào.Cô không phải là sư tôn, nhưng cô lại chính là quá khứ của người.Đây là hồi ức thuộc về hai người họ.Khung cảnh dường như chứng kiến hai người ôm nhau trước ô cửa sổ tàu hỏa.Hóa ra, nàng thật sự đã từng cùng sư tôn nhìn qua cảnh sắc này.Đôi mắt Phó Thanh Vi ngập tràn hơi nước.Mãi đến khi Mục Nhược Thủy cẩn thận áp má mình lên gò má mát lạnh của nàng, Phó Thanh Vi mới giơ tay gỡ tay cô khỏi eo mình, giọng nói bình thản: "Vừa rồi có chút thất thần."Mục Nhược Thủy lập tức thu tay lại, chuyển chủ đề: "Sư tôn dậy rồi sao không gọi em?""Thấy em ngủ ngon quá."Sau đó cả hai người đều im lặng, Mục Nhược Thủy vẫn ở kề bên nàng, cùng nàng ngắm trọn phong cảnh dọc đường đi.Phó Thanh Vi ngắm phong cảnh, còn người không ngắm phong cảnh thì dõi theo nàng.Chiều tối năm giờ, hai người cuối cùng cũng đặt chân lên đất Hỗ Thành. Mục Nhược Thủy, người chưa từng thấy thế gian rộng lớn, không nhịn được mà "oa" lên một tiếng.Ngay cả Phó Thanh Vi, người đã từng chứng kiến nhiều cảnh vật trên đời, đứng giữa Hỗ Thành của một trăm năm trước, cũng cảm thấy như bước vào giấc mộng huyền dịu, nơi đây phồn hoa hơn cả những gì nàng từng thấy trong những thước phim đen trắng.Đinh đinh đinh…Xe điện chạy ngang qua, chở những người dân tan tầm. Phó Thanh Vi kéo tay Mục Nhược Thủy nép sang một bên, thấy cô nhìn xe điện đến ngây ngốc, nàng siết chặt cổ tay cô, khẽ nói: "Ngày mai chúng ta cũng đi thử."Nàng ghé sát tai cô, thì thầm: "Lần này ta mang nhiều tiền, cứ tiêu xả láng."Mục Nhược Thủy cúi mắt, mỉm cười.
"Được, em nghe sư tôn hết."Xe hơi đen bóng sang trọng bấm còi đi qua, người dân đạp xe lách qua từng ngõ ngách, những chiếc xe kéo đợi khách trước cửa rạp hát, ánh đèn neon lấp lánh hòa cùng sắc hoàng hôn nơi chân trời.Màn đêm buông xuống, nhuộm màu vàng kim cho thành phố xa hoa này.Ánh mắt Phó Thanh Vi hạ thấp xuống, nơi ấy vẫn có những con người khốn khổ đang lao đao vì cuộc sống, sắc trời càng tối, bầu không khí càng trở nên mịt mờ."Báo đây! Báo đây! Bản tin tối mới nhất của «Khôn Báo»!"Phó Thanh Vi gọi cậu bé bán báo ăn mặc rách rưới đang rao tin dọc phố, hỏi: "Một tờ bao nhiêu?""Hai xu.""Ta lấy một tờ.""Cảm ơn quý khách."Cậu bé rút ra một tờ báo đưa nàng, Phó Thanh Vi tiện tay đặt tiền vào tay cậu rồi rời đi. Cậu bé sững sờ đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt, rồi dụi mắt mình.Đi được một đoạn, Mục Nhược Thủy lên tiếng: "Sư tôn, người lại bố thí nữa rồi."Phó Thanh Vi cười: "Ai da, không nhịn được, dù sao cũng là tiền của Thiên Cơ Các."Mục Nhược Thủy: "Phải trả lại mà."Phó Thanh Vi còn chưa kịp mở miệng, Mục Nhược Thủy đã nghiêng đầu sang, khẽ cười: "Em theo sư tôn."Bàn tay giấu trong tay áo rộng của Phó Thanh Vi siết chặt lấy ngón tay mình."Được thôi." Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước, đi nhanh về phía biển hiệu khách sạnTối đó, hai người lại ở chung một phòng.Dù trong tay có tiền, nhưng khách sạn cao cấp ở Hộ Thành quá đắt đỏ. Để tiết kiệm chi phí cho chuyến du lịch sau này và phục vụ cho những lần rải tiền của nàng, những khoản chi không cần thiết đều bị cắt giảm.Vậy nên, tiền trọ bị cắt một nửa."Hai vị... đạo trưởng, muốn phòng đơn hay phòng đôi?""Phòng đôi." Phó Thanh Vi đáp.Nàng giả vờ không thấy ánh mắt cúi đầu, lén lút vui mừng của Mục Nhược Thủy.Haizz, sớm biết vậy đã bảo Thiên Cơ Các đưa thêm ít tiền.Nhận phòng xong, Mục Nhược Thủy xách vali vào trong, rồi mở ra sắp xếp đồ đạc của cả hai. Bình thường đều phân rõ ràng, nhưng mỗi lần ra ngoài, hành lý luôn bị trộn lẫn vào nhau.Phó Thanh Vi liếc mắt một cái, thấy một góc nội y của mình lộ ra, lập tức nói: "Để ta tự làm."Mục Nhược Thủy bèn đứng qua một bên, lặng lẽ nhìn động tác của nàng.Phó Thanh Vi: "......""Ngoảnh mặt đi."“"Sư tôn, người với em đều là nữ, người còn ngại cái gì chứ?" Mục Nhược Thủy quay lưng lại, thản nhiên nói.Phó Thanh Vi vừa thu dọn vừa nghĩ: Giữa phụ nữ với nhau có thể làm nhiều chuyện lắm đấy, nếu ánh mắt em chịu trong sáng một chút, ta đã chẳng đề phòng đến vậy.Nàng nhanh chóng lấy ra phần đồ của mình, Mục Nhược Thủy lại ngồi xuống tiếp tục sắp xếp đồ đạc của cô.Cô chẳng để ý Phó Thanh Vi có nhìn hay không, còn Phó Thanh Vi thì lỡ liếc mắt một cái, may mà chưa mua nổi áo lót nhập khẩu, nếu không, e rằng kích cỡ nàng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.Mặc dù không nhìn thì nàng cũng biết kích cỡ của đối phương.Thậm chí còn biết cảm giác khi chạm vào, hương thơm, và phản ứng khi bị kích thích.Phó Thanh Vi vội vàng quay mặt đi.*Khách sạn cao cấp ở Hỗ Thành năm 1935 đã khá giống với khách sạn đời sau, có nhà vệ sinh riêng, bồn cầu xả nước và phòng tắm vòi sen.Khoan đã? Phòng tắm vòi sen?Vậy chẳng phải…***Lời tác giả:Phó sư tôn (mắt tối sầm): Cừu non sa vào miệng hổ.Mục Tiểu Thủy (cơ hội trời ban): Rất đáng mong chờ [tung hoa]Tôi nói trước: Sao lại kẹt ở chỗ này chứ?!
"Được, em nghe sư tôn hết."Xe hơi đen bóng sang trọng bấm còi đi qua, người dân đạp xe lách qua từng ngõ ngách, những chiếc xe kéo đợi khách trước cửa rạp hát, ánh đèn neon lấp lánh hòa cùng sắc hoàng hôn nơi chân trời.Màn đêm buông xuống, nhuộm màu vàng kim cho thành phố xa hoa này.Ánh mắt Phó Thanh Vi hạ thấp xuống, nơi ấy vẫn có những con người khốn khổ đang lao đao vì cuộc sống, sắc trời càng tối, bầu không khí càng trở nên mịt mờ."Báo đây! Báo đây! Bản tin tối mới nhất của «Khôn Báo»!"Phó Thanh Vi gọi cậu bé bán báo ăn mặc rách rưới đang rao tin dọc phố, hỏi: "Một tờ bao nhiêu?""Hai xu.""Ta lấy một tờ.""Cảm ơn quý khách."Cậu bé rút ra một tờ báo đưa nàng, Phó Thanh Vi tiện tay đặt tiền vào tay cậu rồi rời đi. Cậu bé sững sờ đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt, rồi dụi mắt mình.Đi được một đoạn, Mục Nhược Thủy lên tiếng: "Sư tôn, người lại bố thí nữa rồi."Phó Thanh Vi cười: "Ai da, không nhịn được, dù sao cũng là tiền của Thiên Cơ Các."Mục Nhược Thủy: "Phải trả lại mà."Phó Thanh Vi còn chưa kịp mở miệng, Mục Nhược Thủy đã nghiêng đầu sang, khẽ cười: "Em theo sư tôn."Bàn tay giấu trong tay áo rộng của Phó Thanh Vi siết chặt lấy ngón tay mình."Được thôi." Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước, đi nhanh về phía biển hiệu khách sạnTối đó, hai người lại ở chung một phòng.Dù trong tay có tiền, nhưng khách sạn cao cấp ở Hộ Thành quá đắt đỏ. Để tiết kiệm chi phí cho chuyến du lịch sau này và phục vụ cho những lần rải tiền của nàng, những khoản chi không cần thiết đều bị cắt giảm.Vậy nên, tiền trọ bị cắt một nửa."Hai vị... đạo trưởng, muốn phòng đơn hay phòng đôi?""Phòng đôi." Phó Thanh Vi đáp.Nàng giả vờ không thấy ánh mắt cúi đầu, lén lút vui mừng của Mục Nhược Thủy.Haizz, sớm biết vậy đã bảo Thiên Cơ Các đưa thêm ít tiền.Nhận phòng xong, Mục Nhược Thủy xách vali vào trong, rồi mở ra sắp xếp đồ đạc của cả hai. Bình thường đều phân rõ ràng, nhưng mỗi lần ra ngoài, hành lý luôn bị trộn lẫn vào nhau.Phó Thanh Vi liếc mắt một cái, thấy một góc nội y của mình lộ ra, lập tức nói: "Để ta tự làm."Mục Nhược Thủy bèn đứng qua một bên, lặng lẽ nhìn động tác của nàng.Phó Thanh Vi: "......""Ngoảnh mặt đi."“"Sư tôn, người với em đều là nữ, người còn ngại cái gì chứ?" Mục Nhược Thủy quay lưng lại, thản nhiên nói.Phó Thanh Vi vừa thu dọn vừa nghĩ: Giữa phụ nữ với nhau có thể làm nhiều chuyện lắm đấy, nếu ánh mắt em chịu trong sáng một chút, ta đã chẳng đề phòng đến vậy.Nàng nhanh chóng lấy ra phần đồ của mình, Mục Nhược Thủy lại ngồi xuống tiếp tục sắp xếp đồ đạc của cô.Cô chẳng để ý Phó Thanh Vi có nhìn hay không, còn Phó Thanh Vi thì lỡ liếc mắt một cái, may mà chưa mua nổi áo lót nhập khẩu, nếu không, e rằng kích cỡ nàng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.Mặc dù không nhìn thì nàng cũng biết kích cỡ của đối phương.Thậm chí còn biết cảm giác khi chạm vào, hương thơm, và phản ứng khi bị kích thích.Phó Thanh Vi vội vàng quay mặt đi.*Khách sạn cao cấp ở Hỗ Thành năm 1935 đã khá giống với khách sạn đời sau, có nhà vệ sinh riêng, bồn cầu xả nước và phòng tắm vòi sen.Khoan đã? Phòng tắm vòi sen?Vậy chẳng phải…***Lời tác giả:Phó sư tôn (mắt tối sầm): Cừu non sa vào miệng hổ.Mục Tiểu Thủy (cơ hội trời ban): Rất đáng mong chờ [tung hoa]Tôi nói trước: Sao lại kẹt ở chỗ này chứ?!