[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C144 - Em có đồng ý làm đệ tử của ta không?



Nói là muốn xây lại đạo quán Bồng Lai, bước đầu tiên vẫn phải có tiền.

Hai người ngủ lại một đêm trong căn nhà dột nát, Cơ Trạm Tuyết suýt nữa bị cảm lạnh, Phó Thanh Vi sáng sớm hắt hơi một cái, khoác bọc hành lý xuống núi.

Cẩm Thành.

Phó Thanh Vi đến con phố náo nhiệt nhất ở Diêm Thị Khẩu, trong tay dắt theo một người, một lớn một nhỏ ngẩng đầu nhìn cửa tiệm lấp lánh kim quang trước mặt.

Cơ Trạm Tuyết chỉ vào tấm biển, cố gắng nhận mặt chữ: "Thiên……"

Cô bé chỉ nhận ra một chữ.

Phó Thanh Vi nói: "Thiên Địa Tiền Trang."

Thời hiện đại có ngân hàng Thiên Địa, thời cổ đại có Thiên Địa Tiền Tprang, đều thông với hai giới âm dương.

Phó Thanh Vi nắm chặt tay nhỏ của cô bé, bước vào trong.

Tiền trang kẻ đến người đi, kẻ gửi người rút, kẻ vay người mượn, Phó Thanh Vi dẫn theo Cơ Trạm Tuyết len lỏi trong đám đông, ngó quanh quất nhưng không biết tìm ai, mãi mới thấy một người trông giống như quản lý đại sảnh, đang bị một đám người vây quanh hỏi han.

Nàng dứt khoát xếp hàng chờ đến quầy giao dịch.

Đến lượt mình, nàng hạ giọng đọc ra mật khẩu mà Quản Chùy dạy:

"Bong bóng cá sông Lăng Gia béo quá."

Nhân viên quầy không buồn ngẩng đầu, gẩy bàn tính: "Bao nhiêu cân bao nhiêu lạng?"

Phó Thanh Vi: "Năm cân bảy lạng sáu hào."

Nhân viên quầy cất giọng: "Có khách quý, mời vào trong."

Một người trông như nhân viên bảo vệ bình thường bỗng chốc như khúc gỗ sống lại, bước đến trước mặt Phó Thanh Vi, cúi người cung kính:

"Quý khách, mời vào trong."

Tất cả khách trong tiền trang đều ngoái nhìn, chỉ thấy một cặp mẹ góa con côi rách rưới vá chằng vá đụp.

Hội viên VIP Phó Thanh Vi hưởng thụ một trận ánh mắt tò mò, theo nhân viên đi vào hậu viện. Họ không dừng lại ở cửa đầu tiên, đây là khu vực phục vụ VIP chính quy, sau cửa thứ hai rẽ ra hai con đường.

Nàng tranh thủ thời gian hỏi: "Tôi là do đạo trưởng Quản Chùy của phái Thanh Tịnh giới thiệu đến, xin hỏi làm sao để gia nhập Thiên Cơ Các?”

Nhân viên trầm mặc một lúc, đáp: "Trong Huyền Thưởng Đường có người quản mọi việc, lát nữa cô có thể hỏi thử."

Phó Thanh Vi: "Đạo hữu xuất thân từ môn phái nào?"

Nhân viên: "Hả, tôi là người Thanh Dương Cung, bị bắt đến đây làm bảo vệ bán thời gian , thật ra tôi cũng không phải người của Thiên Cơ Các."

Phó Thanh Vi: "……"

Nhân viên đưa nàng đến trước một cánh cửa, ấn tín vật bằng gỗ đào vào khe hở, kết giới mở ra, Phó Thanh Vi và Cơ Trạm Tuyết bước vào một không gian hoàn toàn mới.

Từ sự huyên náo bên tai của tiền trang chuyển thành yên tĩnh của hậu viện, sau đó lại lần nữa trở nên ồn ào.

Cơ Trạm Tuyết: "Nhiều người quá——"

Phó Thanh Vi từng thấy Cam Đường chơi game online, bảng nhiệm vụ treo thưởng hiện ra trước mắt, chỉ là so với trong game thì lớn hơn gấp nhiều lần, trên tấm bảng dài dằng dặc dán đầy hình vẽ yêu ma các loại cùng giá cả tương ứng.

Thời đại này, số người tu đạo nhiều hơn thời hiện đại gấp bội, dân gian cũng không thiếu người có bản lĩnh.

Lúc đầu Phó Thanh Vi thấy số lượng người này là quá nhiều, nhưng xét đến chuyện toàn bộ Tây Nam chỉ có duy nhất một phân bộ này, nếu rải rác ra hơn 1/4 lãnh thổ quốc gia, thì cũng chẳng đáng là bao.

Tương lai……

Nếu nàng vẫn còn ở thời đại này, thì đây mới chỉ là khởi đầu, ma tộc vẫn chưa xuất thế.

Trên khoảng đất rộng lớn bày ra hơn mười chiếc bàn, chia thành khu tư vấn và khu lĩnh thưởng, Phó Thanh Vi tự giác xếp vào hàng lĩnh thưởng.

Nàng lộn túi mình lại, dốc toàn bộ lên mặt bàn.

Nhân viên làm việc nhìn nàng mấy lần, gọi người quản lý đến, đó là một phụ nữ vận trang phục bó sát màu đen, tóc búi tròn, không mặc đạo bào. Phó Thanh Vi nghĩ, dù sao cũng ở trong kết giới không ra ngoài, ngầu một chút thì có sao.

Nếu nàng có điều kiện, cũng chẳng muốn ngày nào cũng mặc rách rưới thế này.

Chị gái cool ngầu nọ lại rất khách khí: "Tất cả đều do cô tự tay giết?"

"Phải."

Phó Thanh Vi sợ cô ta không tin, còn chủ động đưa ra độ điệp của Quản Chùy, nói: "Ta là tán tu Cơ Trạm Tuyết của Bồng Lai, do đạo trưởng Quản Chùy giới thiệu đến Thiên Cơ Các."

Vị nữ đạo sĩ lạnh lùng kiểm tra độ điệp của nàng xong liền trả lại, nói: "Không tài không cán, tôi họ Hách, xuất thân từ Thanh Dương Cung."

"Người ngoài cửa?"

"Sư điệt của tôi, bị bắt đi làm cu li đây thôi."

"Ồ ồ." Phó Thanh Vi vẫn luôn chăm chú nhìn chiến lợi phẩm của mình, hỏi: "Chỗ này có thể đổi được bao nhiêu tiền?"

Đạo trưởng Hách nói: "Tôi sẽ cho người tính cho cô, đừng vội. Tôi có chuyện muốn hỏi đạo hữu Cơ."

Vừa hay Phó Thanh Vi cũng có chuyện muốn hỏi cô ấy, hai người lập tức nhất trí.

Kỳ thi của Thiên Cơ Các cũng giống thời hậu thế, mỗi năm tổ chức một lần. Hai người họ đi từ mùa xuân đến cuối thu đầu đông, kỳ thi tiếp theo chỉ còn bốn tháng nữa. Nội dung khảo hạch là văn võ song hành, chủ yếu là võ. Phó Thanh Vi rơi vào khe hở thời không suốt một năm rưỡi, mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm, lấy chiến đấu để tu luyện, tu vi hiện tại đã chẳng thể so với trước. Dù không dùng mánh khóe, đường đường chính chính cũng có thể dễ dàng giành ngôi đầu.

Nhưng sau khi suy xét kỹ, nàng quyết định không tham gia kỳ thi của Thiên Cơ Các nữa.

Gia nhập Thiên Cơ Các rồi, sẽ giống như Quản Chùy, bị phái đi làm nhiệm vụ, chạy khắp nơi, thân bất do kỷ. Nàng còn có một đứa trẻ, không thích hợp để theo nàng bôn ba. Giao Cơ Trạm Tuyết cho người khác chăm sóc, nàng càng không yên tâm, cũng không nỡ.

Giờ nàng sống là vì cô bé, có thể chia xa sao? Chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi?

Đạo trưởng Hách tiếc nuối nói: "Cô thực sự không suy nghĩ thêm sao? Một tháng tiền lương đủ để cô mua một căn nhà nhỏ, một năm là có thể mua hẳn một tứ hợp viện."

Phó Thanh Vi vô cùng dao động, nhưng nàng đã không còn là Phó Thanh Vi của ngày trước nữa.

"Cảm ơn ý tốt của đạo hữu Hách, không cần đâu, ta không thể rời xa muội muội." Phó Thanh Vi cúi đầu, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử trong veo của Cơ Trạm Tuyết, nàng xoa nhẹ đầu cô bé, rồi ngẩng lên mỉm cười với đạo trưởng Hách: "Thiên Cơ Các các người chắc hẳn quen biết không ít người, có ai là thợ giỏi về xây dựng không? Có thể giới thiệu cho ta không? Xem như kết chút thiện duyên."

Đạo trưởng Hách đáp: "Có, nhưng không biết đạo hữu Cơ định xây nhà ở đâu?"

Phó Thanh Vi: "Trên núi ở ngoại ô."

Đạo trưởng Hách: "......"

Khi rời khỏi Thiên Địa Tiền Trang, Phó Thanh Vi có trong tay một khoản tiền lớn lên đến mấy trăm đồng bạc, cùng một danh sách thợ thủ công trong thành.

Tuy rằng có danh sách thợ, nhưng đạo trưởng Hách cũng nói thẳng với nàng, số tiền này nếu dùng để mua nhà trong thành, hoặc mua đất xây nhà thì không vấn đề gì, nhưng muốn dựng đạo quán tận trong vùng núi hoang cách mấy chục dặm, thì chẳng khác nào muối bỏ biển.

Trước tiên là tình hình bên ngoài hỗn loạn, thợ chịu rời thành vốn đã ít, kế đến là chi phí nguyên vật liệu và vận chuyển, rồi còn chọn thợ... Tất cả những điều đó khiến chi phí xây dựng cao hơn trong thành gấp mười lần.

Những lý lẽ đó Phó Thanh Vi đều hiểu, nhưng con đường là do bản thân từng bước tạo ra. Nếu ở lại trong thành an cư lạc nghiệp, sống qua ngày, với số tiền này, nàng chỉ cần thỉnh thoảng ra ngoài hàng yêu diệt ma là có thể cùng Cơ Trạm Tuyết trải qua những ngày tháng không tệ.

Mạnh Tử nói "Sinh ư ưu hoạn, tử ư an lạc/ Sinh trong gian nan, chết trong an nhàn". Một khi đã quyết định tái thiết Bồng Lai Quán, nàng sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Hơn nữa, dù có sống ở đâu trong thế giới này, nàng cũng luôn cảm thấy mình như kẻ phiêu bạt, chỉ có Bồng Lai mới là nhà của nàng.

Đêm qua, nàng và Cơ Trạm Tuyết nằm nghe tiếng mưa trong căn nhà xiêu vẹo, trời đất mênh mông, hai người nương tựa lẫn nhau. Dù thân thể bị gió rét và mưa lạnh xâm nhập, nhưng lòng nàng lại rất ấm áp.

Nàng không biết Cơ Trạm Tuyết nghĩ gì, có lẽ cô bé chưa thực sự thấu hiểu được điều đó.

Cô bé chỉ đơn giản muốn đi theo nàng, bất kể là đi đâu.

Vậy thì, Phó Thanh Vi sẽ xây dựng lại một ngôi nhà thuộc về hai người họ.

Phó Thanh Vi, giờ đã có chút tiền trong tay, nhét bốn đồng bạc vào lòng Cơ Trạm Tuyết để cô bé giữ bên người, rồi nắm tay cô bé nói: "Chúng ta đi ăn trước nhé?"

"Được ạ!" Cơ Trạm Tuyết gật đầu thật mạnh, giọng trẻ con trong trẻo.

Vừa nãy cô bé tận mắt thấy người của Thiên Cơ Các đưa cho Phó Thanh Vi cả một túi tiền, nên biết rằng bây giờ họ đã có tiền rồi!

"Đi ăn ở tửu lâu lớn nhất!"

"Được!"

Cuối cùng vẫn không vào tửu lâu lớn nhất, vì giá quá đắt, số tiền đó có thể mua không ít vật liệu xây dựng. Phó Thanh Vi chọn một quán có giá cả trung bình khá, nàng cảm thấy có lỗi với Cơ Trạm Tuyết, trước khi ăn còn xin lỗi cô bé: "Lần sau nhất định dẫn em đi ăn chỗ đắt nhất, xin lỗi nhé."

Cơ Trạm Tuyết giận bản thân vì nói không lưu loát, hai tay múa loạn xạ, gấp đến mức mặt đỏ bừng.

Phó Thanh Vi: "Được được, ta không xin lỗi nữa."

Lúc này Cơ Trạm Tuyết mới dừng tay. Phó Thanh Vi ngồi lại gần, xoa bóp cổ tay cho cô bé, bật cười: "Có mỏi không?"

Cơ Trạm Tuyết nhỏ giọng than mệt: "Mỏi."

Cô bé được xoa bóp một lúc, rồi bắt đầu bò lên đùi nàng, muốn ngồi trong lòng nàng, một tiểu quỷ bám người.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ tầng hai, Cơ Trạm Tuyết ngồi trên đùi nàng, hai tay bám lấy khung cửa, tò mò nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài.

Phó Thanh Vi vòng tay ôm lấy eo cô bé, đề phòng cô bé nghiêng người ra ngoài mà rơi xuống.

Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên, cô bé mới chịu ngồi xuống đối diện Phó Thanh Vi, hăm hở ăn uống.

Phó Thanh Vi thì chậm rãi dùng đũa, lại bắt đầu hoài niệm món ăn sư tôn từng nấu, đã quá lâu không được ăn, đến nỗi nàng gần như quên mất hương vị của chúng. Nàng chẳng còn nhiều cảm giác thèm ăn nữa.

Cơ Trạm Tuyết ngồi đối diện, thỉnh thoảng lại len lén quan sát nàng.

Từ sau lần bị vây khốn trong thành, Phó Thanh Vi vì đêm hôm lẻn đi trộm hai đồng bạc mà hôm sau đổ bệnh nôn mửa, từ đó, mỗi khi thấy trước mắt là một bàn đầy thức ăn, Cơ Trạm Tuyết lại có một nỗi bất an mơ hồ. Cô bé lo rằng, lỡ mình ăn vui vẻ quá, Phó Thanh Vi lại cố gắng ép mình ăn rồi nôn ra thì sao.

Nhưng qua nhiều lần quan sát, cô bé phát hiện Phó Thanh Vi tuy ăn chậm, nhưng gần đây không còn vẻ miễn cưỡng nữa, thỉnh thoảng thậm chí còn nở nụ cười.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Là từ lúc nàng xác định trừ yêu có thể kiếm được tiền, từ lúc nàng lấy được tiền từ chỗ Quản Chùy, rồi lại nhận được một khoản lớn từ Thiên Cơ Các.

Cơ Trạm Tuyết đặt miếng đùi gà xuống, do dự muốn nói lại thôi.

Phó Thanh Vi: "?"

Cơ Trạm Tuyết: "Không có gì."

Một đứa trẻ nhỏ cũng có tâm sự.

Cô bé muốn học bản lĩnh để kiếm tiền, để mời Phó Thanh Vi đi ăn ở tửu lâu đắt nhất. Không thể cứ để tỷ tỷ mời cô bé mãi được.

Nhưng cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, vóc dáng nhỏ bé, cũng chẳng có sức lực.

Cơ Trạm Tuyết cúi đầu.

Thở dài.

Sau khi ăn uống no nê, Phó Thanh Vi dẫn Cơ Trạm Tuyết đến cửa hàng may mặc. Hành lý mang theo chẳng có mấy bộ quần áo lành lặn, vì vậy, nàng mua sắm một lượt. Từ hai mẹ con ăn mặc rách rưới, họ lột xác thành một nữ đạo sĩ trẻ trung xinh đẹp, dẫn theo một tiểu đạo đồng lạnh lùng như băng tuyết.

Đúng vậy, Phó Thanh Vi đã mua mấy bộ đạo bào.

Sau đó, nàng gõ cửa Thanh Dương Cung, dùng độ điệp của Quản Chùy để xin ở nhờ, được phân cho một gian phòng nhỏ.

Chuyện độ điệp của Quản Chùy, nàng đã báo lại với tiền trang, tạm thời vẫn chưa trả lại, đợi đến khi Quản Chùy quay về rồi tính tiếp. Nàng cần ra vào Cẩm Thành nhiều lần, không có độ điệp thì chẳng thể đi đâu được.

Phó Thanh Vi dự định tạm thời ở lại trong thành, tìm kiếm những người thợ sẵn lòng giúp nàng xây nhà, đồng thời hỏi thăm giá nguyên vật liệu và chi phí nhân công. Việc này không thể hoàn thành chỉ trong một hai chuyến đi, so với việc tốn tiền ở trọ, thì ở lại đạo quán rõ ràng là phương án hợp lý hơn.

"Bần đạo là Quản Chùy của phái Thanh Tịnh, còn đây là đồ đệ của ta, Tiểu Tuyết." Phó Thanh Vi giới thiệu như vậy.

Buổi tối, khi đã ổn định trong gian phòng nhỏ, Cơ Trạm Tuyết cưỡi lên lưng nàng, túm lấy tóc nàng chơi đùa, từng chữ từng chữ bật ra: "Đồ...... đệ?"

Phó Thanh Vi mở mắt, cảm thấy cô bé sớm muộn gì cũng trèo lên đầu mình mất, liền ngồi dậy, để cô bé xuống, rồi ngồi đối diện với cô bé: "Ta nói thế thôi, em không cần xem là thật."

"Đồ đệ?" Cơ Trạm Tuyết nghiêng đầu.

Khuôn mặt cô bé có tám phần giống Mục Nhược Thủy, giờ lại nói ra hai chữ này, khiến Phó Thanh Vi thoáng chốc sinh ra ảo giác đang đối diện với sư tôn.

Nàng nắm lấy tay cô bé, nói: "Chính là ý nghĩa của một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia lìa."

Cũng là ý nghĩa của thê tử.

Cơ Trạm Tuyết ghi nhớ lời nàng.

Cô bé còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì trí óc non nớt và khả năng diễn đạt còn hạn chế, nên đành phải giữ trong lòng, chờ thời gian dần dần làm rõ.

"Ngủ thôi, ngủ ngon."

Phó Thanh Vi nghiêng người, để cô bé gối lên ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô bé.

Cơ Trạm Tuyết ngẩng đầu, hôn lên phần da gần cằm nàng, rồi mới nhắm mắt ngủ yên.

Dạo gần đây, tối nào trước khi ngủ, Cơ Trạm Tuyết cũng hôn nàng một cái, tình cảm ỷ lại của một đứa trẻ thể hiện một cách trọn vẹn.

Phó Thanh Vi nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của cô bé, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất sâu và ngon.

Không cần lo lắng về tình huống bất ngờ nơi hoang dã, dù có chuyện gì xảy ra thì các đạo sĩ của Thanh Dương Cung cũng sẽ ra mặt trước. Còn nàng, một tán tu chỉ tạm trú nhờ, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.

Tuy nhiên đã ngủ nhờ lại cũng phải tham gia bài tu tập của đạo quán. Sáng sớm, sau khi rửa mặt xong, Phó Thanh Vi dẫn theo Cơ Trạm Tuyết cùng đi tụng kinh.

Những bài kinh buổi sáng, nàng đã đọc thuộc làu làu, hoà mình vào hàng ngũ đạo sĩ, nhắm mắt thành kính, miệng niệm từng câu, trong điện khói hương lập lờ.

Cơ Trạm Tuyết với thân hình nhỏ bé, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, bên tai là từng đợt kinh văn vang lên như tiếng muỗi vo ve, nghe đến mức mí mắt cô bé díp lại, buồn ngủ rũ rượi.

Tay áo của Phó Thanh Vi bỗng trĩu xuống, Cơ Trạm Tuyết ngồi bên phải đã ngả sang người nàng, khoé miệng còn vương dấu vết khả nghi trong suốt.

Phó Thanh Vi: "......"

Mục tiêu trước mắt vẫn là dạy cô bé biết chữ.

Nhưng dù sau này Cơ Trạm Tuyết có biết chữ, hễ nhìn thấy đoạn kinh văn dài lê thê, cô bé vẫn buồn ngủ như thường.

Buổi tụng kinh sáng kết thúc.

Các đạo sĩ lần lượt đứng dậy, nhìn thấy tiểu đạo đồng ngủ ngon lành trong lòng nàng, ai nấy đều mỉm cười nhưng không nói gì, từng người từng người rời khỏi đại điện.

Ai mà chưa từng có những ngày lười biếng lúc học đạo thuở nhỏ chứ?

Cơ Trạm Tuyết tỉnh dậy trên lưng nàng, lúc này hai người đã đứng giữa con phố sầm uất, Phó Thanh Vi đang lần theo địa chỉ trong danh sách để tìm thợ thủ công.

"Dậy rồi? Xuống hay muốn ta cõng tiếp?"

"Xuống."

Phó Thanh Vi dừng bước, đặt cô bé xuống đất. Cơ Trạm Tuyết lập tức nhét một tay vào lòng bàn tay nàng, theo sát bên cạnh, mắt không ngừng đảo quanh, nhìn dòng người qua lại, nhìn hàng quán san sát, đồ ăn và trò chơi khắp nơi.

Trước đây không có tiền, thứ gì cũng không dám nhìn. Bây giờ có tiền rồi, Phó Thanh Vi vừa đi qua một con phố, trên tay trái cầm một xâu hồ lô ngào đường, tay phải Cơ Trạm Tuyết cầm một cây kẹo hình nhân, còn lòng ngực thì nhét đầy mấy gói điểm tâm.

Sau khi tìm được thợ thủ công, nàng hỏi sơ về ngân sách, phát hiện chi phí cao gấp mười lần số tiền mình có trong tay. Và không ngoài dự đoán, chẳng ai muốn nhận công trình xa như vậy.

Trời đã xế chiều, Phó Thanh Vi tạm biệt gia đình người thợ đầu tiên, sau đó vào một tiệm sách, mua những sách nhập môn như Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh, vài cuốn kinh văn, một tập mẫu chữ thư pháp, rồi sắm thêm bút mực giấy nghiên. Về đến Thanh Dương Cung thì vừa đúng lúc diễn ra buổi tụng kinh buổi tối.

Cơ Trạm Tuyết lại gối lên chân nàng ngủ một giấc nữa, trên quần nàng hằn một vệt ẩm nhỏ.

Buổi tối, Phó Thanh Vi thắp hai ngọn nến, trải giấy tuyên thành, bắt đầu dạy Cơ Trạm Tuyết đọc chữ, viết chữ, hướng dẫn từng nét từng nét một.

Chẳng bao lâu sau, cô bé đã buồn ngủ đến ríu mắt, thế là nàng bế cô bé đặt lên giường, dỗ cho ngủ say, còn mình thì ngồi lại bên bàn tiếp tục luyện chữ.

Mặc dù bút máy đã xuất hiện, giá thành cũng đắt đỏ nhưng nàng vẫn mua được, thế nhưng thư pháp bút lông vẫn là nền tảng của mọi thứ, hiện tại, chữ viết phổ biến vẫn là chữ bút lông, nên nàng quyết định học lại từ đầu.

Hơn nữa......

Phó Thanh Vi hồi tưởng một số chuyện. Dạo gần đây, mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại nghĩ về việc mình đã xuyên không như thế nào? Bồng Lai Quán thực chất là gì? Việc nàng và Cơ Trạm Tuyết đến Bồng Lai là tình cờ hay là một mắt xích trong số mệnh đã định sẵn?

Rốt cuộc là có trứng trước hay gà trước?

Những chi tiết mà trước đây nàng đã bỏ qua về Bồng Lai Quán của hậu thế, nay nàng đều lật lại từng chút một để nhớ lại.

Bút trong tay nàng chợt khựng lại, nghĩ ngợi đến mức đau đầu, nàng dứt khoát gác hết tạp niệm, chuyên tâm vào việc luyện chữ trước mắt.

*

Chạy đôn chạy đáo nhiều lần, cuối cùng cũng có một nhóm thợ đồng ý nhận công trình trên núi.

Số tiền hiện tại của Phó Thanh Vi hiển nhiên là không đủ để tu sửa toàn bộ đạo quán, nàng quyết định sửa hai gian phòng trước, có chỗ tránh mưa tránh gió là được.

Gỗ, gạch, vôi, chi phí vận chuyển, tiền công thợ…... tuy chưa khởi công, nàng đã phải thanh toán trước một nửa.

Căn nhà cũ vốn xây bằng đá và bùn, ngoài nền móng ra thì đều phải phá dỡ và xây mới.

Mỗi ngày, Phó Thanh Vi đều đi đi về về giữa thành và vùng ngoại ô. Ban ngày nàng ở trên núi giám sát thi công, nàng có thể chịu được vất vả, nhưng đứa trẻ thì không.

Ngày nào cũng phải dậy từ lúc trời chưa sáng, mà một nửa thời gian còn mơ màng  ngáy ngủ.

Phó Thanh Vi lại quay về nghề cũ, dùng dây mây đan thành giá cõng trẻ, sáng tối đều cõng Cơ Trạm Tuyết trên lưng mà ngược xuôi bôn ba. Cô bé cứ thế ngủ trên lưng nàng.

Cứ như vậy suốt một tháng, cuối cùng, trước Tết âm lịch, căn nhà cũng xây xong, hai người chính thức dọn vào tổ ấm mới.

Giường được xây bằng gạch đá, tuy không lớn nhưng đủ để hai người ngủ chung.

Phó Thanh Vi nhớ lại lần đầu tiên nàng còn chê chiếc giường này, bây giờ lại yêu thích không thôi. Cơ Trạm Tuyết cũng rất thích, sau khi trải đệm mới xong, cô bé là người đầu tiên cởi giày trèo lên, lăn một vòng.

"Nhà, nhà."

Phó Thanh Vi đứng bên giường nhìn cô bé lăn lộn, mỉm cười ừ một tiếng, nói: "Nhà."

Nàng trêu: "Sao vẫn còn nói lắp thế, vậy thì phải ăn đồ ta nấu tiếp rồi."

Cơ Trạm Tuyết lập tức nhăn mặt khổ sở.

Đêm đầu tiên trong căn nhà mới, bữa tối là canh rau dại do Phó Thanh Vi tự tay nấu, bánh nướng, cùng rau dại xào thịt.

Cơ Trạm Tuyết vừa ăn vừa nghiến răng, hạ quyết tâm: "Em nhất định...... học nói...... thật giỏi.”

Phó Thanh Vi thản nhiên bổ sung: "Cũng đừng quên học chữ."

Cơ Trạm Tuyết: "Dạ."

Ngày trước đêm giao thừa, hai người vào thành mua sắm đồ Tết. Ngoài những vật dụng thiết yếu cùng bút mực giấy nghiên, khi đi ngang một tiệm tạp hóa ven đường, Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu một lúc, rồi bước vào.

Đến ngày giao thừa, nàng vào rừng đốn trúc, chẻ thành những thanh tre mảnh, tạo khung đèn lồng.

Sau đó, nàng cắt giấy, dùng hồ dán lên khung đã làm sẵn.

Cơ Trạm Tuyết tò mò đứng bên cạnh quan sát, hai tay bám vào mép giường, không hiểu nàng đang làm gì.

Phó Thanh Vi ho nhẹ một tiếng, nói: "Em ra ngoài trước đi."

Cơ Trạm Tuyết đáp một tiếng "Ồ."

Phó Thanh Vi dặn dò: "Mặc thêm áo vào."

Cơ Trạm Tuyết quấn chặt áo bông mới, còn đội cả mũ lông mềm mại, sau đó chạy sang phòng bếp bên cạnh. Dưới bếp lửa đang hừng hực, cô bé xòe tay nhỏ ra hong cho ấm.

Một lát nữa lại phải ăn bữa cơm Tất niên khó nuốt rồi, haizz.

Sau bữa tối, Phó Thanh Vi lén lút trở vào phòng, cầm theo một chiếc đèn lồng có kiểu dáng đặc biệt bước ra.

Cơ Trạm Tuyết tròn mắt thốt lên: "Thỏ!"

Phó Thanh Vi dựa vào ký ức mà làm, tuy không thể tinh xảo như sư tôn từng làm, nhưng vẫn giữ được thần thái.

Phần mắt được chấm bằng chu sa, trông rất đáng yêu.

"Phong tục ở quê nhà ta, có người đã dạy ta làm."

Nàng kìm lại hơi nóng râm ran nơi hốc mắt. Nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của sư tôn khi trao đèn cho nàng vào đêm giao thừa năm ấy.

"Chúc mừng năm mới."

Phó Thanh Vi cúi người, đưa đèn lồng thỏ cho Cơ Trạm Tuyết, khóe môi cong lên, giọng dịu dàng: "Chúc Tiểu Tuyết của ta năm mới may mắn, bình an vô sự."

Cơ Trạm Tuyết nhận lấy đèn thỏ, ngắm nhìn hết lần này đến lần khác, không biết nên diễn đạt cảm xúc thế nào.

Cô bé tiến lên một bước, ôm chặt lấy cổ nàng.

Sang năm, cô bé cũng sẽ làm đèn thỏ tặng nàng.

Từ năm nay và nhiều năm nữa về sau, sớm chiều có nhau, chẳng còn lỡ hẹn.

Cơ Trạm Tuyết chỉ huy Phó Thanh Vi treo đèn thỏ dưới mái hiên, cô bé muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy nó. Nhưng đêm ấy, gió lớn nổi lên, đèn lồng đung đưa dữ dội trong gió, ánh sáng bên trong cũng tắt ngấm.

Vốn là người ngủ rất say, vậy mà Cơ Trạm Tuyết bỗng giật mình tỉnh dậy trong vòng tay của Phó Thanh Vi.

Nghe tiếng gió gào thét như quỷ khóc sói tru bên ngoài, cô bé liền lay nàng dậy.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ?"

Trong chăn ấm áp như mùa xuân, đứa trẻ trong lòng nàng còn ấm hơn cả lò sưởi, khiến giấc mộng thêm ngọt ngào, Phó Thanh Vi không nỡ tỉnh, lười biếng hỏi trong cơn ngái ngủ: "Sao thế?"

"Đèn của em." Cơ Trạm Tuyết lo lắng nói, "Thỏ!"

Phó Thanh Vi mắt còn chưa mở hết, uể oải đáp: "Thỏ thì sao? Muốn ăn hả? Mai ta đi bắt cho em."

Cơ Trạm Tuyết hết hy vọng vào nàng, tự mình bật dậy.

Lòng ngực chợt trống không, ngay sau đó, gió lạnh tràn vào từ cánh cửa bị mở toang, làm cơn buồn ngủ của Phó Thanh Vi bay sạch.

Nhìn bóng dáng nhỏ xíu đứng nơi cửa, suýt nữa bị gió cuốn bay, nàng vội vàng kéo cô bé trở lại.

"Tiểu tổ tông của ta ơi!"

Cơ Trạm Tuyết chỉ lên cao: "Đèn! Đèn!"

Phó Thanh Vi lập tức tung người lên, gỡ đèn lồng thỏ xuống mang vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, cắt đứt luồng gió lạnh.

Cơ Trạm Tuyết kiểm tra đèn lồng của mình xong mới trở lại giường.

Phó Thanh Vi trêu chọc: "Thích đèn thế thì ôm ngủ đi."

Cơ Trạm Tuyết ôm lấy eo nàng: "Không muốn."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bé liếc nhìn góc tường, nơi có chiếc đèn thỏ, để chắc chắn nó vẫn còn đó.

Sự yêu quý của cô bé dành cho chiếc đèn kéo dài đến tận đêm giao thừa năm sau, khi Phó Thanh Vi tặng cô bé một chiếc đèn thỏ mới.

Thời tiết ấm áp hơn một chút, Phó Thanh Vi liền đặt một chiếc ghế trúc ra sân ngắm sao, có khi ngồi suốt nửa đêm.

Cơ Trạm Tuyết còn nhỏ, không có sự nhẫn nại như nàng, hoặc là sớm trở về phòng ngủ, hoặc là ngủ gục trong lòng nàng.

Một đêm nọ, cô bé tỉnh dậy trong lòng nàng, trên người được phủ áo khoác. Ngước nhìn bầu trời đầy sao, cô bé hỏi: "Tỷ tỷ, chị đang nhìn gì vậy?"

"Nếu em nhìn lên bầu trời trên đầu chúng ta, có phải nó đang đứng yên không?"

"Hình như vậy?"

"Thật ra không phải đâu, chúng luôn chuyển động không ngừng, bao gồm cả hành tinh chúng ta đang ở." Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn về dải ngân hà mờ sáng, khẽ nói, "Vậy nên, đầu là đuôi, đuôi cũng là đầu."

Câu nói vô tình ấy, nhiều năm sau, Cơ Trạm Tuyết mới thực sự hiểu được hàm ý sâu xa.

Còn hiện tại, cô bé chỉ ngáp một cái, rồi lại tiếp tục gối đầu lên đùi nàng ngủ ngon lành.

Phó Thanh Vi cúi xuống, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô bé, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vuốt ve từng chút một.

Mùa xuân đến.

Cơ Trạm Tuyết đã luyện chữ được ba tháng, ít nhiều cũng có dáng dấp của một người mới nhập môn. Đúng là người cổ đại tiếp thu nhanh hơn so với một người hiện đại như Phó Thanh Vi.

Cô bé đã học cách dùng bút lông viết tên của mình và tên của Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi nói cho cô bé biết tên thật của nàng. Ngay khi vừa bắt đầu luyện chữ, điều đầu tiên Cơ Trạm Tuyết muốn biết chính là tên của nàng.

Hôm nay, Phó Thanh Vi dạy cô bé viết ba chữ "Bồng Lai Quán."

Cơ Trạm Tuyết trải giấy tuyên thành ra, nhúng đầu bút vào mực, hít sâu một hơi, nâng bút viết ba chữ lớn: Bồng Lai Quán.

Nét chữ còn non nớt, nhưng với Phó Thanh Vi, chúng lại quen thuộc đến tận xương tủy.

Đó chính là kiểu chữ được treo trên tấm biển chính trước cửa Bồng Lai Quán ở tương lai.

Phó Thanh Vi bế cô bé từ ghế xuống, ngồi xổm, hỏi: "Em có đồng ý làm đệ tử của ta không?"

Đồ đệ có nghĩa là một đời một kiếp, mãi mãi không chia xa.

Cơ Trạm Tuyết gật đầu: "Em đồng ý."

***

Lời tác giả:

Trước tiên hãy Aaaaaaaaaa cái đã 🤗

Editor: Những chi tiết về Bồng Lai Quán ở đầu truyện sẽ dần trở nên rõ ràng

Chương trước Chương tiếp
Loading...