[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C143 - Đây có phải là Bồng Lai Quán



Phó Thanh Vi cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Tiền của tôi!!!

Nàng tựa đầu lên đôi vai nhỏ bé của Cơ Trạm Tuyết, trước mắt từng đợt tối sầm lại.

Vậy những ngày tháng lưu lạc gian khổ, ăn gió nằm sương, suýt nữa bỏ mạng trong thành của nàng là vì cái gì? Là vì nàng lợi hại sao? Nàng còn sống sót, lại còn dắt theo một đứa trẻ!

"Đạo hữu Cơ! Đạo hữu Cơ, cô sao thế?"

"Không sao, chỉ hơi tụt đường huyết." Phó Thanh Vi không quan tâm họ có hiểu hay không, trước tiên phải kiếm chút lợi nhỏ đã: "Hai vị đạo hữu có gì ăn không? Tôi và muội muội đã nhịn đói cả ngày rồi."

Buổi trưa còn đang ăn dở một miếng thịt nướng mà Cơ Trạm Tuyết chê.

Quản Chùy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Trạm Tuyết, không đành lòng, lập tức nói: "Có, có chứ!"

Hai người lấy toàn bộ lương thực trong tay nải ra. Họ vừa từ thị trấn trong thành đi ra, có bánh nướng thịt cừu, nửa con gà… thậm chí còn có vài viên kẹo để ăn vặt.

Đó là kẹo đấy! Phải gia đình giàu có mới có!

Phó Thanh Vi lập tức chộp lấy viên kẹo, nhét một viên vào miệng Cơ Trạm Tuyết.

Vị ngọt lan trên đầu lưỡi, cô bé lần đầu tiên được ăn kẹo, hàng mi dài khẽ chớp mấy lần, đôi mắt sáng rực lên, như không dám tin trên đời lại có thứ ngon như vậy.

"Tiểu Tuyết…..."

Nước mắt Phó Thanh Vi rơi xuống.

Cơ Trạm Tuyết đi theo nàng, chịu bao nhiêu khổ sở, chưa từng có một ngày yên ổn.

Cơ Trạm Tuyết thấy nàng khóc, lập tức giơ hai tay lên giúp nàng lau nước mắt.

Quản Chùy và Phương Can: "……"

Trời ạ, đáng thương quá đi mất.

Quản Chùy cũng chấm nhẹ khóe mắt, gói kỹ viên kẹo còn lại rồi nhét vào tay Cơ Trạm Tuyết. Phương Can thì đẩy hết thức ăn qua.

"Đạo hữu Cơ lợi hại như vậy, sao lại sống chật vật thế này?"

Phó Thanh Vi lại một lần nữa buồn đau khôn xiết.

"Chuyện này...… dài lắm." Nàng cố kìm cảm xúc, thở dài một hơi, rồi cầm miếng gà nướng trước mặt lên.

Thơm quá!

Nàng xé một cái đùi gà đặt sang bên, bản thân thì nhấm nháp phần còn lại. Đã lâu lắm rồi nàng mới được ăn món nhiều dầu mỡ thế này, nhưng động tác vẫn giữ được sự nho nhã, khiến Quản Chùy và Phương Can cảm thấy nàng chỉ tạm thời sa cơ, chứ không phải thật sự làm ăn mày.

Ăn xong, nàng lau tay.

Cơ Trạm Tuyết lúc này vừa cắn một miếng đùi gà, giọng trẻ con trong trẻo vang lên: "Ngon quá."

Phó Thanh Vi tức giận: "……"

Ta nấu cho em bao nhiêu bữa, chưa từng nghe em khen một tiếng ngon?!

Cơ Trạm Tuyết liếc nàng một cái, muốn nói lại thôi.

Nấu nhiều không đồng nghĩa với nấu ngon.

Cơ Trạm Tuyết cúi đầu tiếp tục ăn đùi gà, quyết định im lặng đến cùng.

Hai tay Phó Thanh Vi giữ lấy mặt cô bé, xoa nắn một trận.

Quản Chùy hâm mộ nói: "Đạo hữu Cơ và muội muội tình cảm thật tốt."

Phó Thanh Vi đáp: "Dù sao trên đời cũng chỉ còn hai chúng tôi nương tựa lẫn nhau."

Nàng tự bịa cho mình một thân thế, nói rằng vốn tu hành ở Bồng Lai, trưởng bối trong nhà mất đi, chỉ còn lại một muội muội, nàng về quê đón muội muội đi theo, bây giờ đang trên đường quay lại Bồng Lai Quán.

Quản Chùy suy nghĩ một chút: "Bồng Lai Quán ở đâu vậy?"

Phó Thanh Vi: "Một đạo quán nhỏ trong núi sâu, đạo hữu chưa nghe qua cũng bình thường. Không biết hai vị đạo hữu thuộc môn phái nào?"

Quản Chùy và Phương Can nhìn nhau cười tự hào: "Chúng ta là người của phái Thanh Tịnh."

Phó Thanh Vi nghĩ thầm: Vậy chẳng phải là bậc trưởng bối của Long Huyền Cơ sao?

Long Huyền Cơ còn chưa ra đời.

Dù ở thời đại nào, thứ quý giá nhất không phải tiền bạc, mà là thông tin, thứ có giá trị ngang với vàng.

Nếu nàng biết trước Thiên Cơ Các ở đâu, làm thế nào để nhận nhiệm vụ treo thưởng, thì nàng và Cơ Trạm Tuyết cũng không đến mức nghèo kiết xác, sống lay lắt từng ngày.

Từ hai đạo sĩ này, nàng còn biết được rằng đạo sĩ chân chính có cách đặc biệt để vượt qua các trạm kiểm soát, chỉ cần vẽ một lá bùa "Lục Đinh Lục Giáp" bằng chu sa ngay tại chỗ, là có thể dùng làm lộ dẫn.

Phó Thanh Vi quyết định nắm bắt thật tốt mối quan hệ duy nhất của mình.

Đáng tiếc là không có điện thoại hay thứ gì tương tự để lưu lại cách thức liên lạc, vì vậy tạm thời bọn họ sẽ phải cùng hành động với hai vị đạo trưởng của phái Thanh Tịnh, không lo chuyện ăn uống.

Phạm vi hoạt động của hai người Quản Chùy là ở vùng Trung Thục , họ là môn nhân của Thiên Cơ Các, dùng thẻ gỗ khắc hai mươi tám chòm sao làm bằng chứng thân phận. Hai người nhận nhiệm vụ đến đây để tiêu diệt yêu ma quấy nhiễu khu vực này. Ngay khi đến, họ đã nghe danh tiếng lẫy lừng của đệ tử dưới trướng Huyền Nữ nương nương, đi đến đâu trừ yêu đến đó, thế nên dọc đường lần theo dấu vết của Phó Thanh Vi để hội hợp. Họ cứ ngỡ sẽ gặp một vị trưởng bối của Huyền Môn, không ngờ lại là một người trẻ tuổi bằng tuổi họ.

Hiện tại, tổng bộ của Thiên Cơ Các đặt tại Bắc Bình*. Triều Đại Thanh diệt vong, chính quyền Bắc Bình thay đổi liên tục, đang là thời điểm hỗn loạn nhất, ma khí trong thành cũng vô cùng phức tạp. Ở Tây Nam, Hoa Nam và một số nơi khác, các chi nhánh được thiết lập.

*北平/Bắc Bình: tên gọi cũ của Bắc Kinh

Thành phố Hạc cũng là tên gọi sau này, hiện nay gọi là Cẩm Thành, là một thị trấn quan trọng của vùng Tây Nam, chi nhánh đặt ngay ở đó, tại một tiền trang lớn xây trên một con phố nào đó phía bắc thành phố. Ở đây có hai bộ ám ngữ khác nhau: một dành cho việc tiếp nhận các nhiệm vụ treo thưởng, còn lại là khẩu lệnh nội bộ của Thiên Cơ Các.

Quản Chùy đã nói cho bọn họ biết bộ ám ngữ dùng để nhận nhiệm vụ treo thưởng.

"Làm thế nào để gia nhập Thiên Cơ Các?"

"Đến tiền trang rồi hỏi người chủ sự bên trong." Quản Chùy gãi mặt, nói: "Tôi cũng không biết rõ  nữa, trưởng lão trong môn phái đã ghi danh cho bọn tôi, thi đậu là vào thôi.

Phó Thanh Vi lại một lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của thông tin và mối quan hệ.

Dù có biết đến sự tồn tại của Thiên Cơ Các, nếu không biết địa chỉ và ám ngữ, thì cũng vô ích.

"Cảm ơn hai vị đạo hữu." Phó Thanh Vi nói, "Tôi tên là Cơ Trạm Tuyết."

Quản Chùy cười nói: "Đạo hữu Cơ cuối cùng cũng chịu nói cho bọn tôi biết tên đầy đủ rồi, thật vinh hạnh."

Sắc mặt Phó Thanh Vi không đổi, còn Cơ Trạm Tuyết thì lại ngẩng đầu lên.

"?"

Phó Thanh Vi liền ấn cái đầu nhỏ của cô bé xuống.

Nàng không định dùng tên thật để đi lại trên giang hồ, dù sao thì cái tên Cơ Trạm Tuyết cũng dễ nghe, không dùng thì phí.

"Hai người định đi Cẩm Thành sao?" Nếu có thể đồng hành, đương nhiên sẽ an toàn hơn.

"Vẫn phải quay về, nhưng việc của bọn tôi còn chưa xong." Quản Chùy khó xử nói.

"Là trừ yêu sao? Tôi có thể giúp một tay!" Phó Thanh Vi tích cực đề nghị, "Chỉ cần chia cho tôi một ít tiền thưởng là được."

Quản Chùy cười lớn.

"Chuyện nhỏ thôi! Gặp gỡ cũng là duyên, cứ xem như kết một thiện duyên với đạo hữu vậy."

"Cảm ơn, phái Thanh Tịnh của hai người toàn là người tốt."

"Ồ? Đạo hữu Cơ còn quen biết môn nhân khác của phái Thanh Tịnh sao?"

"Biết một người, nhưng cô ấy còn rất nhỏ, chắc hai người không quen đâu."

"Tên là gì? Có lẽ bọn tôi biết đấy."

"Tình cờ gặp nhau, chưa kịp hỏi danh tính."

"Thì ra là vậy." Quản Chùy nói, "Vậy chúng ta xuất phát thôi, đạo hữu Cơ… và tiểu muội muội."

Đã mấy ngày trôi qua, Cơ Trạm Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có biểu cảm khi đối diện với Phó Thanh Vi, ngay cả kẹo Quản Chùy đưa cũng không có tác dụng.

Cô bé chỉ ăn đồ do Phó Thanh Vi đưa cho.

Bốn người rong ruổi qua các thành trấn và núi rừng quanh Cẩm Thành, vừa trừ yêu diệt quái, vừa tranh thủ thu thập tin tức. Phó Thanh Vi đặc biệt quan tâm đến cách thu thập thông tin trong thời đại này. Lấy Thiên Cơ Các làm ví dụ, cứ mỗi 30 dặm lại có một dịch trạm, là điểm tin tức cố định, mọi thông tin quan trọng đều được truyền đạt tại đây, chỉ cần đến dịch trạm  xuất trình thẻ gỗ để xác nhận thân phận.

Phương pháp thường dùng là bồ câu đưa tin, giống hệt loại mà Phó Thanh Vi từng thấy trên TV, tiện lợi và nhanh chóng, có thể truyền tin điểm đối điểm ở khoảng cách trung bình đến xa.

Ngoài ra còn có tín hiệu pháo hoa, khói sáng, ký hiệu đặc biệt, dòng nước... và nhiều phương pháp hỗ trợ khác. Tuy không có cách gọi lập tức như thời hiện đại, nhưng kết hợp các cách này lại thì cũng có thể kết nối khắp nơi.

Trước đây đọc tiểu thuyết, Phó Thanh Vi từng ngưỡng mộ sự tự do tiêu sái trong giang hồ, nhưng nay thực sự bước vào một giang hồ loạn thế, nàng phải học cách vận dụng thành thạo những thủ thuật của giang hồ, lại càng nhớ nhung chiếc điện thoại của mình hơn.

Phó Thanh Vi lấy một tấm bùa dẫn lôi từ trong tay áo ra, niệm chú, giữa tầng mây lóe lên một tia sáng.

Chưa đầy vài giây, tia sét giáng xuống, biến đàn nhện bị sương đen xâm nhiễm dưới mặt đất thành tro bụi.

Đây đều là đám yêu chưa hóa hình, không đáng giá.

Nếu không phải Cơ Trạm Tuyết thích xem "lấp lánh", nàng chỉ cần một nhát kiếm khí là có thể diệt sạch.

Túi bên người Phó Thanh Vi đã chứa không ít tín vật của yêu ma, nội đan, sừng... những thứ nhỏ bé có thể làm bằng chứng giết yêu. Những kẻ có thể bị thiên lôi tiêu diệt sạch sẽ đều không có đạo hạnh cao, như con hổ yêu tấn công đoàn thương buôn lần trước mới đáng giá, chết rồi vẫn còn nguyên xác. Nếu lúc đó nàng chịu cắt lấy một móng hổ, hẳn có thể đổi được mấy chục đồng bạc.

Giờ chuyện đã qua rồi, nàng chỉ có thể thu thập lại từ đầu.

Quản Chùy và Phương Kiền nhìn nhau, trong mắt đều khó giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Người nào lại có thể dẫn lôi nhanh đến vậy? Chẳng phải là trời vừa nghe đã lập tức đáp ứng sao? Phải có thiên phú cỡ nào mới được như vậy?

Chẳng lẽ nàng thật sự là đệ tử dưới trướng Huyền Nữ nương nương?

Quản Chùy: "Đạo hữu Cơ, người nói Bồng Lai Quán ở đâu?"

Phó Thanh Vi: "Ở trên một ngọn núi ở ngoại ô Cẩm Thành, rất khó phát hiện."

Quản Chùy: "Tổ sư lập phái của cô là ai?"

Phó Thanh Vi hé miệng, nhưng rồi nuốt cái tên Mục Nhược Thủy xuống, áy náy đáp: "Không tiện nói."

Quản Chùy và Phương Can đã coi nàng như một ẩn tu giấu mình trong dân gian. Đồng hành hơn một tháng, họ không chỉ chứng kiến thiên phú của nàng mà còn tận mắt thấy tốc độ tiến bộ như bay của nàng.

Làm sao có người trước đây còn đánh nhau chật vật với yêu ma, hiểm nguy chồng chất, vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn, khi gặp lại yêu quái có đạo hạnh tương tự, đã có thể hoàn toàn áp đảo, cuối cùng còn triệu thiên lôi kết liễu?

Một nhân tài như vậy, nhất định phải đưa vào Thiên Cơ Các.

Cái tên Cơ Trạm Tuyết lần đầu tiên theo lời Quản Chùy và Phương Can truyền đến tai Thiên Cơ Các, để lại một ấn tượng ban đầu.

Sau khi xem xong "lấp lánh", Cơ Trạm Tuyết mãn nguyện, Phó Thanh Vi liền bế cô bé lên, đút một viên kẹo vào miệng cô bé.

Cơ Trạm Tuyết lè lưỡi ra cho nàng xem, viên kẹo màu vàng nằm yên giữa lưỡi.

Phó Thanh Vi bật cười: "Ta không ăn, em tự ăn đi."

Làm gì có chuyện đút kẹo miệng đối miệng chứ?

Cơ Trạm Tuyết ngậm viên kẹo ngọt ngào, ôm chặt cổ nàng.

Phó Thanh Vi: "Cẩn thận sâu răng."

Cơ Trạm Tuyết nhíu cặp mày nhỏ, rõ ràng là tỷ tỷ tự đút cho mình mà!

Bọn họ đã đến Trung Giang*, địa điểm cuối cùng, xử lý xong là có thể trở về. Nhưng trên đường từ nơi hoang vu trở về Trung Giang, lại gặp một sự cố nhỏ.

*Một quận ở thành phố Đức Dương thuộc Tứ Xuyên.

Một người khách mang sọt trên lưng từ đường mòn chạy tới, vội vã đến trước mặt bốn người, xác nhận diện mạo rồi hỏi: "Ngài là đạo trưởng Quản của phái Thanh Tịnh phải không?”

Quản Chùy: "Đúng, là tôi."

Người mang sọt lấy từ trong ngực ra một phong thư niêm phong bằng sáp đỏ, nói: "Có người nhờ tôi chuyển thư."

Đây chính là một phương thức liên lạc bổ sung ngoài dịch trạm, bồ câu đưa tin, và pháo hoa... dùng người đưa tin.

Quản Chùy nhận lấy phong thư, sắc mặt nghiêm túc, cùng Phương Can bước qua một bên để mở thư.

Phó Thanh Vi đoán là thư từ Thiên Cơ Các, hơn nữa, phần lớn khả năng là họ không thể tiếp tục đồng hành cùng nàng.

Quả nhiên, Quản Chùy quay lại, áy náy nói: "Đạo hữu Cơ, bọn tôi có việc gấp, không thể cùng cô trở về Cẩm Thành."

Phó Thanh Vi: "Không sao, bây giờ cách Cẩm Thành không xa, chúng tôi có thể tự đi."

Quản Chùy không yên tâm, bùa chú không phải lúc nào cũng có tác dụng ở các trạm kiểm soát, nên cô lấy từ trong ngực ra độ điệp (thẻ đi tu) của mình, nói: "Đây là độ điệp của môn phái tôi, cô hãy mang theo, có thể giúp cô đi lại không bị cản trở."

Phó Thanh Vi không từ chối, nhận lấy, ghi nhớ một ân tình.

"Đến Cẩm Thành, cô cứ để độ điệp tại tiền trang, sẽ có người chuyển lại cho tôi."

"Cảm ơn đạo hữu Quản."

"Hẹn gặp lại."

"Núi rộng sông dài, có duyên sẽ gặp lại."

Phó Thanh Vi và Cơ Trạm Tuyết đứng ngoài thành, nhìn bóng dáng hai người họ vội vã rời đi. Nàng đưa tay sờ độ điệp trong ngực, cùng với mười đồng bạc.

Dù ở thời hiện đại, nàng với Linh Quản Cục đã gần như trở mặt, nhưng lúc này, Thiên Cơ Các vẫn là người thân của nàng.

Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh, hỏi: "Đi thôi?"

Cơ Trạm Tuyết lắc lắc tay nàng, nhún chân nhảy một cái.

Phó Thanh Vi bật cười: "Hôm nay sao vui thế?"

Cơ Trạm Tuyết nói: "Thích."

Cô bé chỉ vào Phó Thanh Vi, rồi lại chỉ vào mình.

Phó Thanh Vi: "Thích vì chỉ có hai ta phải không?"

Cơ Trạm Tuyết gật đầu.

Phó Thanh Vi cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô bé: "Quản Chùy mua cho em nhiều kẹo thế, cũng chẳng thèm nhớ lòng tốt của người ta."

Cơ Trạm Tuyết không quan tâm, cứ thế bước lên trước, vừa đi vừa vui vẻ lắc lắc tay Phó Thanh Vi.

Cô bé chỉ thích được ở riêng với tỷ tỷ, như vậy ánh mắt của Phó Thanh Vi sẽ chỉ dõi theo cô bé.

Hai người đến cổng thành Trung Giang, quân cảnh canh gác nghiêm ngặt.

"Lộ dẫn."

Phó Thanh Vi xuất trình độ điệp trong tay.

"Thì ra là tiên trưởng, mời tiên trưởng vào."

Phó Thanh Vi coi như được hưởng đãi ngộ của một đạo sĩ chính quy. Ở Tây Nam, Đạo giáo rất thịnh hành, người ta dành nhiều sự tôn trọng cho đạo nhân, nhất là những người có độ điệp, số lượng lại càng ít. Nàng định sẽ tìm cơ hội làm một danh phận cho Bồng Lai Quán, dù sao cũng không thể cứ mượn tên người khác mãi.

Hai người dừng chân nghỉ lại Trung Giang một đêm, dùng số bạc Quản Chùy tặng để đặt một gian phòng, ăn uống no đủ.

Tắm rửa xong, Cơ Trạm Tuyết bò lên người Phó Thanh Vi, hai tay ôm lấy eo nàng, vùi mặt vào lồng ngực.

Phó Thanh Vi: "Em có thấy mình ngày càng quá đáng không? Không ngủ giường nữa, chuyển qua ngủ trên người ta luôn à?"

Cô bé ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên vùng da gần cằm nàng.

Phó Thanh Vi: "......"

Nàng khẽ cong môi, nói: "Không được thành tiền lệ sau này."

Cô bé không hiểu thành ngữ, vậy nên lần sau vẫn dám tiếp tục.

Cô bé ôm Phó Thanh Vi ngủ, còn Phó Thanh Vi cảm nhận được sức nặng đè lên ngực, bèn nghiêng người đặt cô bé lên giường, xoay người vòng tay ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành, rất lâu sau mới nhắm mắt.

Nàng lại nhớ sư tôn rồi.

Sư tôn cũng từng vỗ lưng dỗ nàng ngủ như vậy.

Cả đời này, không biết nàng còn có cơ hội gặp lại sư tôn nữa không? Nếu nàng sống đến trăm tuổi, lâu hơn chút nữa, thì liệu…...

Khóe mắt cô gái trẻ trượt xuống một vệt nước mắt trong suốt, thấm vào gối, nở thành một đóa hoa đậm màu.

*

Đường từ Trung Giang đến Cẩm Thành tương đối yên bình. Dắt theo một đứa trẻ nên tốc độ không nhanh, hai người đi hơn nửa tháng, cuối cùng cũng bước vào địa phận Cẩm Thành.

Mặc cho mai sau có thay đổi bao nhiêu, ngọn núi vẫn sừng sững ở đó.

Bàn chân Phó Thanh Vi đặt lên mảnh đất này, mắt nhìn về ngọn núi xanh um xa xa, nước mắt trào dâng.

Gió thổi qua khiến khuôn mặt nàng ẩm ướt và lạnh lẽo.

Cơ Trạm Tuyết vóc dáng nhỏ bé, không thể lau nước mắt cho nàng, chỉ biết cuống quýt kéo ống tay áo nàng.

Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống, ôm lấy Cơ Trạm Tuyết, lau nước mắt lên vạt áo cô bé, nói: "Chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà rồi."

"Bồng Lai?"

"Bồng Lai!"

"Ta, được, về, nhà, rồi~!" Phó Thanh Vi để hai tay trước môi, hét vang, thanh âm vang vọng đi rất xa.

Cô bé chớp mắt nhìn nàng.

Phó Thanh Vi cúi người bế bổng cô bé lên, chạy một đoạn đường dài, mãi mới bình ổn được cảm xúc.

Hai ngày sau, hai người đã bước vào dãy núi nơi đạo quán Bồng Lai tọa lạc.

Từng bước từng bước leo lên đỉnh núi, bỗng nhiên, Phó Thanh Vi dừng lại, dựa vào một thân cây, trầm mặc không nói.

Cô bé: "Sao?"

Phó Thanh Vi: "Không sao, ta muốn nghỉ một chút."

Cô bé ngồi xổm xuống bên cạnh, lặng lẽ nghỉ cùng nàng.

Gió của trăm năm trước lướt qua gò má Phó Thanh Vi, nàng nghĩ, Bồng Lai Quán của trăm năm trước sẽ ra sao?

Điểm đến mà nàng đang hướng tới, liệu thực sự có Bồng Lai Quán không?

Nếu không có...… nếu không có thì sao?

Mục Nhược Thủy xuất thân từ Bồng Lai, nhưng không nhớ gì về tiền kiếp.

Bây giờ người bao nhiêu tuổi?

Nếu Cơ Trạm Tuyết không phải là Mục Nhược Thủy, thì có một vị sư tôn khác ở Bồng Lai Quán không? Nàng có thể gặp lại sư tôn của kiếp này không?

Điều trước khiến nàng e sợ, điều sau khiến lòng nàng nghẹn ngào.

Bồng Lai Quán không phải quê hương của nàng mà chính là Mục Nhược Thủy.

Phó Thanh Vi nghỉ rất lâu, chậm rãi đứng thẳng dậy, khẽ nói: "Đi thôi."

Cơ Trạm Tuyết nắm lấy tay nàng.

Một lớn một nhỏ, hai bóng dáng nắm tay nhau, chậm rãi bước lên núi.

Dựa theo ký ức trong bản thân, Phó Thanh Vi đi đến một nơi, dừng bước, nét mặt vô cùng bình thản, nói: "Chúng ta đến rồi."

Cơ Trạm Tuyết ngẩng mặt lên, nhìn ba bức tường đất đổ nát trước mắt, hoặc có thể gọi là tàn tích.

Cô bé tò mò nhìn quanh: Đây là nhà của bọn họ sao?

Một căn nhà phải có bốn bức tường, nơi này thiếu mất một mặt. Cột trụ nhà chỉ còn lại một nửa, những thanh gỗ chìa ra, trơ trọi dưới bầu trời, giống như một túp lều tạm.

Phó Thanh Vi dắt cô bé băng qua khoảng sân sau không có rào chắn, tiến vào sân trước. Chỉ có chính điện là còn có thể nhận ra hình dạng, nhưng pho tượng thần bên trong đã biến mất, chỉ còn trơ trọi những cột trụ, ánh sáng chói chang từ bầu trời xuyên xuống, ngay cả một giọt mưa cũng chẳng ngăn nổi.

Hai điện bên cạnh không còn nữa. Nơi từng là Huyền Nữ điện và nơi thờ Hậu Thổ giờ đã trở thành hai mảnh đất trống.

Cửa chính chỉ còn lại một lỗ hổng vuông vức, không còn cửa.

Phó Thanh Vi đứng trước cửa, khẽ vung kiếm khí, lớp bụi dày và tạp vật trên bề mặt rơi xuống lả tả, để lộ ba chữ khắc trên đá, sắc đỏ đã phai nhạt:

Viên Chân Quán.

Cơ Trạm Tuyết không biết chữ, nhưng đếm được ba chữ, bèn cất giọng trẻ con trong trẻo: "Bồng, Lai, Quán."

Bỗng nhiên, Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

Cơ Trạm Tuyết cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy vào cổ mình, càng lúc càng nhiều.

Phó Thanh Vi không phát ra âm thanh.

Cô bé không biết nàng đang đau buồn hay vì sao lại thương tâm, chỉ lặng lẽ đặt tay lên đỉnh đầu nàng.

"Đừng khóc."

"Ừm."

Phó Thanh Vi giọng nghẹn ngào, ngẩng mặt lên, lau nước mắt, chăm chú nhìn lên cửa chính.

Một trăm năm trước, Bồng Lai Quán là một đạo quán hoang phế đã lâu, nó mang tên Viên Chân Quán, tàn tạ đến mức ngay cả dân chạy nạn cũng lười ghé vào, những gì có thể lấy đi đã bị lấy sạch, chỉ còn lại vài bức tường, ngay cả một mảnh ngói cũng không còn.

Sư tôn chắc hẳn chưa từng biết điều này.

Phó Thanh Vi lại cúi đầu nhìn Cơ Trạm Tuyết, đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng và tinh xảo của cô bé.

Cơ Trạm Tuyết: "?"

Phó Thanh Vi rút tay về: "Không có gì. Đã về đến nhà, dọn dẹp một chút thôi."

Cơ Trạm Tuyết: "Dạ."

Từ khi rời thôn Y Bố theo Phó Thanh Vi, cô bé chưa từng than phiền chuyện ăn mặc, đi đứng, sinh hoạt. Tất cả đều để Phó Thanh Vi quyết định.

Ngay cả khi đến một nơi bốn bề thông thoáng thế này, cô bé cũng không hề nghi hoặc, mà đương nhiên coi đó là nhà của mình và Phó Thanh Vi.

Ngoài chính điện không có mái, ba bức tường phía sau bao quanh một gian phòng và một gian bếp, chính là căn phòng mà Mục Nhược Thủy ở đời sau không ở, cùng với căn bếp.

Những nơi khác đều là đất trống.

Phó Thanh Vi bắt tay dọn sạch gạch vụn trong phòng, Cơ Trạm Tuyết đứng bên cạnh giúp đỡ, nhặt những viên đá nhỏ kẹt trong các kẽ hở.

Nàng tận dụng vật liệu tại chỗ, làm một cây chổi, quét sạch mạng nhện trên tường và mặt đất.

Bụi trong phòng quá nhiều, Phó Thanh Vi bảo Cơ Trạm Tuyết ra ngoài, còn nàng dùng vạt áo che mũi miệng, tự mình dọn dẹp.

Cuối cùng cũng quét xong, nàng sang nhà bếp tìm cô bé, phát hiện cô bé đang bò qua bò lại trong mấy cái lỗ ở bếp lò, bụi bám đầy người và tóc.

Phó Thanh Vi bế cô bé ra, phủi bụi giúp, hỏi: "Em làm gì vậy?"

Cơ Trạm Tuyết đáp: "Nấu cơm."

Phó Thanh Vi: "Em đói rồi à? Trong tay nải có đồ ăn, ta đi lấy."

Cơ Trạm Tuyết: "Không phải bây giờ."

Phó Thanh Vi: "Nấu cơm là chuyện sau này."

Cơ Trạm Tuyết: "Em."

Có thể hiểu: Sau này em sẽ nấu cơm.

Phó Thanh Vi phủ quyết ngay lập tức: "Em nấu cái gì mà nấu? Em vẫn còn là trẻ con đấy. Để ta làm."

Cô bé trông như sắp ngất.

Phó Thanh Vi: "Bao giờ em có thể nói chuyện lưu loát mà không ngắt quãng từng chữ, thì lúc đó mới được nấu."

Nàng sợ cô bé nêm gia vị cũng bị đơ theo từng nhịp.

Cơ Trạm Tuyết: "Là chị nói đấy nhé."

Phó Thanh Vi lập tức hỏi: "Em nói thật đi, có phải em cố tình giả vờ không?”

Cô bé vùi mặt vào ngực nàng, không nói một lời, nhưng đây chính là cách làm nũng quen thuộc của cô bé.

May mà bếp lò trong nhà bếp vẫn còn nguyên vẹn, còn tốt hơn căn phòng bên cạnh đến cả giường cũng không có.

Sau bữa trưa, hai người tiếp tục dọn dẹp nhà bếp.

Cả ngày cố gắng giữ vững tinh thần, đến cuối cùng, Phó Thanh Vi cũng kiệt sức, ngồi bệt xuống một tảng đá, nhìn ba bức tường trước mặt, một bức thậm chí chỉ còn lại nửa, lởm chởm đứng đó.

Làm sao nàng có thể chấp nhận rằng đây chính là Bồng Lai Quán của nàng và sư tôn?

Nếu nơi này chỉ là một khoảng đất trống, nàng sẽ không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ nàng sẽ buông tay, lại tiếp tục phiêu bạt. Nhưng tàn tích này lại lưu giữ bóng dáng của quá khứ, nơi này đúng là Bồng Lai, nhưng không phải là Bồng Lai của nàng.

Phó Thanh Vi luôn tùy duyên, đi đến đâu tính đến đó. Nhưng khi thật sự đến được nơi này, nàng lại không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Rời đi? Hay tái xây dựng?

Nếu rời đi, nàng sẽ đưa Cơ Trạm Tuyết đến đâu? Cẩm Thành? Một nơi an toàn hơn? Thời thế này liệu có nơi nào thực sự an toàn không?

Nếu xây dựng lại, thì bắt đầu từ đâu?

Cơ Trạm Tuyết đang tích cực khám phá ngôi nhà mới của mình, xem đi xem lại hai gian nhà đổ nát mà không hề thấy chúng tồi tàn, sau khi xem xét xong, cô bé lại chạy vào rừng, quan sát những con vật nhỏ đi ngang qua.

Dẫu sao cô bé cũng là hậu duệ của thợ săn, lớn lên nơi núi rừng, thiên nhiên hoang dã sẽ giúp cô bé giải phóng bản tính tự do, thoải mái tiêu dao.

Giống như sư tôn vậy.

Ánh mắt Phó Thanh Vi dịu lại, khẽ gọi: "Tiểu Tuyết."

Cô bé quay đầu, chạy về phía nàng.

Phó Thanh Vi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, ánh mắt dường như ẩn chứa một cảm xúc sâu sắc mà cô bé không thể hiểu được.

"Em thích nơi này không?"

Cô bé gật đầu.

"Vậy chúng ta ở lại đây, được không?"

"Được."

Trán cô bé bỗng nhiên ấm lên, đôi môi mềm mại của Phó Thanh Vi chạm lên đó, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.

Cơ Trạm Tuyết sững sờ, cảm nhận sự tiếp xúc xa lạ này.

Phó Thanh Vi cũng không lưu lại quá lâu, chỉ hôn lên trán cô bé rồi buông ra, mỉm cười với cô bé.

Cơ Trạm Tuyết chui vào lòng nàng, tai và mặt đều nóng bừng, rất lâu vẫn không ngẩng đầu lên được.

Buổi chiều, Phó Thanh Vi quan sát thời tiết, dự đoán tối nay có thể sẽ có mưa, bèn vào rừng đốn vài cái cây, dựng một mái che tạm bợ.

Hai người lót áo dưới đất, dựa vào góc tường nghỉ tạm, nửa đêm quả nhiên trời đổ mưa.

Căn nhà mất một bức tường hoàn toàn không cách âm, bên ngoài mưa lớn, chỗ không có mái bên trong cũng mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng.

Cơ Trạm Tuyết bị tiếng mưa đánh thức, mở mắt, lẩm bẩm: "Lấp lánh."

Phó Thanh Vi nói: "Ừ, là lấp lánh."

Hoàn toàn tự nhiên, không có bất kỳ tác động nào của con người.

Tiếng mưa quá lớn, không tài nào ngủ được.

Cơ Trạm Tuyết ngồi dậy, dựa vào lòng nàng, Phó Thanh Vi ôm chặt cô bé.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn từng dòng nước mưa từ mái hiên đổ xuống, hóa thành muôn ngàn sợi chỉ bạc, rơi xuống phiến đá xanh rêu phong ẩm ướt, khẽ bắn lên những hồi âm vang vọng thời gian.

Đây là cơn mưa đầu tiên trong kiếp này, nàng và sư tôn cùng lắng nghe.

***

Lời tác giả:

Nhiệm vụ xây dựng lại Bồng Lai Quán chính thức bắt đầu! [Kẹo cam]

Mỗi một bình luận chính là một viên gạch, một mảnh ngói! Xin hãy giúp họ!!! [gào khóc]

Chương trước Chương tiếp
Loading...