[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C139 - Trở về thời thơ ấu của sư tôn?
"Sư tôn?!"Cơ Trạm Tuyết mới chỉ bốn tuổi, vậy mà lại giống hệt Mục Nhược Thủy khi trưởng thành!Tim Phó Thanh Vi đập mạnh.Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa những người có diện mạo giống nhau? Hay đứa trẻ trước mặt thực sự chính là sư tôn của nàng khi còn nhỏ?Cơ Trạm Tuyết mở mắt nhìn nàng, trong đôi mắt bình tĩnh thoáng hiện một tia nghi hoặc.Tại sao đại tỷ tỷ lại nói ra hai chữ mà cô bé không hiểu?Tại sao lại thất thần nhìn mình?Tại sao...… lại khóc?Bàn tay nhỏ bé của Cơ Trạm Tuyết chạm vào mí mắt nàng, cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt nơi đó.Ngay sau đó, cô bé bị ôm chặt trong một vòng tay ấm áp, lực siết chặt đến mức khiến cơ thể nhỏ bé của cô bé có hơi đau.Nhưng bên cạnh cơn đau ấy, còn có một cảm giác khác...… rất nhỏ, rất rất nhỏ…....Đó là gì? Là hạnh phúc sao?Giống như khi thôn trưởng mẹ cô bé vẫn còn sống.Phó Thanh Vi tưởng rằng trong suốt một tháng qua, trên đường tìm kiếm sự thật, nàng đã khóc cạn hết nước mắt.Thế nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Mục Nhược Thủy, nàng lại không thể kiềm chế, nước mắt dâng trào như vỡ đê.Cằm nàng tựa lên vai Cơ Trạm Tuyết, từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống bờ vai nhỏ và vùng cổ cô bé."Em rất nhớ người…..."Giọng nàng nghẹn ngào, nói không thành câu.Nhưng tất cả những gì nàng nói, Cơ Trạm Tuyết đều không hiểu.Cô bé chỉ lặng lẽ nâng đôi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng.Một lát sau, Phó Thanh Vi mới kéo cô bé ra, lau sạch nước mắt, kích động hỏi: "Tên em là gì?"Cơ Trạm Tuyết: "…..." Chẳng lẽ lần trước mình viết tên trên tuyết là vô nghĩa à?Phó Thanh Vi: "...... Em có tên nào khác không?"Cơ Trạm Tuyết lắc đầu.Phó Thanh Vi lại hỏi: "Người lớn trong nhà em, mẹ của mẹ em, ông bà ngoại hay nội của em, có ai mang họ Mục không?"Cơ Trạm Tuyết: "......"Một đứa trẻ bốn tuổi tất nhiên không thể hiểu những câu hỏi phức tạp như thế.Phó Thanh Vi không biết làm thế nào để xác nhận, cũng không biết nên tìm cách nào để kiểm chứng thân phận của cô bé.Nhưng nếu cô bé có gương mặt này, nàng nhất định phải làm rõ sự thật!Tạm thời không chết nữa, để sau hãy nói.Nàng nắm tay cô bé, cởi áo ngoài trải xuống đất: "Ngồi xuống ăn đi."Sau đó, nàng ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cô bé ăn.Cơ Trạm Tuyết: "……"Cô bé khẽ nhấc mông, lặng lẽ dịch ra xa một chút.Sau khi ăn uống xong, Phó Thanh Vi lại nắm tay cô bé, nói: "Chúng ta quay về thôn Y Bố."Bất ngờ thay, Cơ Trạm Tuyết rút tay ra.Phó Thanh Vi giải thích: "Ta không định đưa em về lại thôn. Ta bị thương, phải về đó dưỡng thương. Lần sau đi, chắc chắn sẽ dẫn em theo, ta hứa."Dù sao thì hiện tại, nàng vẫn giữ được sự tín nhiệm tuyệt đối từ một đứa trẻ.Và thế là hai người một lớn một nhỏ, lại một lần nữa quay về thôn.Phó Thanh Vi dẫn Cơ Trạm Tuyết đến ở trong căn nhà của Vu Chúc.Vừa dưỡng thương, nàng vừa dò hỏi dân làng về gia đình của cô bé, liệu có ai trong dòng tộc mang họ Mục không.Kết quả là, kể từ đời tổ tiên, gia đình bên ngoại của Cơ Trạm Tuyết đã mang họ Cơ, mà dòng tộc Cơ là một trong tám họ lớn từ thời thượng cổ, truyền thừa qua các thế hệ, không có khả năng thay đổi.Còn về gia tộc bên nội, họ của đàn ông có rất nhiều, nhưng trong ba đời gần nhất, không ai mang họ Mục.Phó Thanh Vi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Trạm Tuyết, giờ đã được vẽ lại hoa văn đặc trưng của bộ tộc, trầm ngâm suy nghĩ.Đến trưa, nàng mang theo chút lương thực đi tìm dân làng xin ăn. Nàng thì không sao, nhưng Cơ Trạm Tuyết lại kén ăn, thà chết đói cũng không chịu ăn đồ nàng nấu. Vì vậy, nàng đành phải dày mặt mang nguyên liệu đến, nhờ người ta nấu giúp, sau đó chỉ xin thêm một đôi đũa, một cái chén."Tiểu Vu đại nhân, ngồi xuống ăn cùng đi."Cảm ơn. Phó Thanh Vi cũng không từ chối.Không ăn thì phí, nàng chỉ là không để tâm, chứ không có nghĩa là không phân biệt được ngon dở. Sau mấy ngày, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy tay nghề nấu ăn của mình thật khó nuốt.Trước đây, thật ra nàng cũng không nấu ăn quá tệ, nếu không thì đã chẳng thể nuôi sống bản thân đến tận bây giờ.Trước khi gặp Mục Nhược Thủy, nàng vẫn có thể nấu ăn ở mức có thể miễn cưỡng nuốt được.Nhưng từ khi gặp sư tôn, mười ngón tay nàng không còn chạm vào nước lạnh, mỗi ngày đều được nuông chiều, thế là tay nghề cứ thế mai một dần.Lại thêm không có đầy đủ gia vị, cũng chẳng có gói nguyên liệu chế biến sẵn, lửa cũng khó kiểm soát, khiến cho khuyết điểm của nàng càng bị phóng đại hơn.Nấu thì hoặc là cháy khét, hoặc là chưa chín hẳn, sắc - hương - vị chẳng đạt nổi tiêu chuẩn nào."Ta nói trước nhé, nếu em đi theo ta, thì không có đồ ăn ngon đâu."Cơ Trạm Tuyết gật đầu."Với lại, đường đi rất nguy hiểm, ta không thể đảm bảo an toàn cho cả hai, có thể em sẽ chết chung với ta."Cơ Trạm Tuyết cúi đầu nhìn túi trữ kỷ vật trên cổ mình.Cô bé giơ hai tay lên, một tay chỉ vào Phó Thanh Vi, một tay chỉ vào chính mình, sau đó cùng lúc chỉ vào túi trữ kỷ vật.Cho dù có thành tro cốt, vẫn mãi ở bên nhau.Phó Thanh Vi: "……""Em nghĩ vậy cũng không sai, nhưng mà nếu không có ai thu dọn xác, thì chúng ta chỉ có thể nằm cứng đờ trên đất thôi."Nàng nằm xuống giường, ngay ngắn duỗi thẳng hai tay hai chân, ôm lấy Cơ Trạm Tuyết vào lòng, nhắm mắt, nín thở."Giống như thế này."Cơ Trạm Tuyết nằm trong vòng tay mềm mại của nàng, ngước lên nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, nghĩ bụng...… như vậy chẳng phải rất tốt sao?"Được.""Em lại nói chuyện rồi." Phó Thanh Vi cúi đầu, khẽ véo cằm cô bé. "Nói từng chữ từng chữ một nhé.""Ừm.""Em rất giống một người ta quen.""Người nào?""Khó nói lắm, ngủ đi."Phó Thanh Vi kéo chăn phủ kín người hai người, chăn động đậy vài cái, một cái đầu đen nhánh lách ra ngoài.Người phụ nữ trẻ đã chìm vào giấc ngủ, Cơ Trạm Tuyết thì rúc vào lòng nàng, tìm một vị trí ấm áp, áp mặt vào bờ vai nàng, từ từ nhắm mắt.Hành trình "trông trẻ" của Phó Thanh Vi chính thức bắt đầu.Trong vài ngày chuẩn bị rời đi, nàng bắt đầu sắp xếp hành trang cho Cơ Trạm Tuyết.Nhà đá của thôn trưởng không bị hư hại nhiều, quần áo của cô bé vẫn còn nguyên vẹn, có rất nhiều bộ với đủ kiểu dáng, đa phần là quần áo màu sắc rực rỡ.Nhìn vào đó là biết ngay khi còn sống, thôn trưởng đã cưng chiều cô bé đến nhường nào.Phó Thanh Vi bỏ hết những bộ nổi bật, chỉ chọn lấy mấy bộ áo choàng màu xám, không bắt mắt.Trong số đó còn có vài chiếc áo choàng lông thú, vừa đẹp vừa dày dặn.Nàng xoa nhẹ lên lớp lông mềm mượt, lưu luyến không rời, nhưng rồi cũng đành bỏ lại.Bởi vì họ không phải đang đi du lịch trong thời bình, mà là chạy trốn và lưu lạc trong thời loạn thế.Mặc đồ quá nổi bật rất dễ bị cướp bóc hoặc bị chặn đường trấn lột.Cuối cùng, nàng vẫn mang theo một chiếc, coi như làm kỷ niệm cho cô bé.Dù sao, nếu gặp tình huống khẩn cấp, cũng có cái để đưa ra trao đổi khi bị cướp.Về phần mình, nàng lấy luôn quần áo của Vu Chúc, vốn sẵn đã giản dị.Bộ đạo bào nàng mặc trên người đã được vá đi vá lại, chẳng khác nào tấm áo chắp vá của người ăn xin, nàng xếp gọn, nhét vào tay nải.Trời vẫn mờ sáng, hai người đã đứng ở cổng làng.Không ai biết, cũng không ai tiễn đưa.Phó Thanh Vi nhìn Cơ Trạm Tuyết, nói:"Nếu em không nỡ, thì nhìn thêm vài lần đi, sau này rất khó có cơ hội quay lại."Cơ Trạm Tuyết nhìn lại ngôi làng mấy lần, rồi mới nói: "Được."Phó Thanh Vi: "Là ‘dạ được’.""Dạ được." Cơ Trạm Tuyết lặp lại.Phó Thanh Vi bật cười, thầm nghĩ: Tiến bộ rồi, giờ có thể nói hai chữ.Nàng nắm lấy tay cô bé, bước ra khỏi thôn.Sau khi đi được vài bước, nàng quay đầu nhìn ngôi làng yên bình trong ánh bình minh lần cuối.Trong lòng nàng khẽ nói một tiếng: Tạm biệt.Tạm biệt, Vu Chúc, thôn trưởng, và tất cả những người dân lương thiện nàng từng gặp ở nơi đây.Phó Thanh Vi quyết định đưa Cơ Trạm Tuyết trở về Bồng Lai Quán.Nàng không chắc con bé có phải là Mục Nhược Thủy không, cũng không chắc liệu nàng có phải đã quay ngược thời gian về thời niên thiếu của sư tôn hay không.Nếu đúng như vậy…... thì việc nàng xuyên không đến đây thực sự chỉ là một sự tình cờ thôi sao?Câu hỏi cuối cùng nàng tạm thời không muốn nghĩ đến, điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra câu trả lời đầu tiên.Bàn tay nhỏ bé của Cơ Trạm Tuyết nằm gọn trong tay nàng, hai người một lớn một nhỏ đi song song trên con đường núi."Đi đâu?""Về nhà của chúng ta."Dù Cơ Trạm Tuyết có phải Mục Nhược Thủy hay không, dù có liên quan đến sư tôn hay không, thì một khi nàng đã quyết định đưa cô bé theo, chỉ cần nàng còn sống một ngày, nàng sẽ chịu trách nhiệm với cô bé một ngày.Có lẽ suy nghĩ của nàng có hơi ích kỷ, nhưng trong lúc đầy sự tuyệt vọng này, dù có xem cô bé như một sự thay thế cho sư tôn, thì ít nhất nàng cũng có được một chút an ủi chân thực.Nàng thà nhìn khuôn mặt giống hệt Mục Nhược Thủy mỗi ngày, để hoài niệm về người mà nàng không bao giờ có thể gặp lại nữa.Tất nhiên, nàng không có ý định đi quá giới hạn với cô bé, chỉ coi như nuôi một đứa con gái mà thôi, là con của nàng và sư tôn sinh ra, không đau không vất vả mà vẫn được làm mẹ.Dù sao, ở thời đại này, một cô gái hai mươi mốt tuổi có một đứa con bốn tuổi cũng chẳng có gì lạ.Ừm…...Đột nhiên, nàng nghĩ đến một khả năng khác, liệu có khi nào Cơ Trạm Tuyết là mẹ của sư tôn không?Vậy nghĩa là sau này cô bé sẽ kết hôn với một người họ Mục?Tương lai nàng còn phải quản luôn cả chuyện hôn nhân của cô bé sao?Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đầu óc nàng liền trôi xa, xoay quanh gương mặt giống hệt sư tôn của cô bé, suy nghĩ lan man đủ thứ. Nhưng không hề nhận ra, bên cạnh nàng, đứa trẻ cũng đang cúi đầu, lặng lẽ lặp lại khẩu hình vừa rồi – "Chúng ta".Những ngón tay nhỏ xíu khẽ động đậy trong lòng bàn tay nàng.Hai người đi suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng vượt qua một dãy núi.So với khi nàng đi một mình, độ cảnh giác dọc đường của nàng đã nâng lên gấp mười lần.Điểm lịch sử của nàng không được tốt lắm, sau kỳ thi đại học thì gần như trả hết lại cho giáo viên. Nàng chỉ nhớ mang máng, vào năm 1919, Trung Quốc vẫn đang trong thời kỳ quân phiệt chia cắt tranh giành lãnh thổ, chiến loạn khắp nơi.Lần trước khi nàng vào thành, còn thấy cảnh bắt lính, trên tường dán đầy thông báo tuyển quân, lưu dân đầy rẫy.Nàng không tin mình có thể an toàn đi từ Vân Nam đến Tứ Xuyên, đặc biệt là khi nàng đang một thân một mình mang theo một đứa trẻ bốn tuổi. Khó như xuống địa ngục.Điều mà nàng sợ nhất chính là vô tình lọt vào chiến trường.Nàng lấy la bàn ra, nhưng lúc này phương hướng đã không còn quan trọng nữa, vì nàng chẳng biết đâu mới là nơi đang xảy ra chiến sự.Chỉ có thể tìm cách ra khỏi rừng núi trước đã.Nàng cúi xuống, hỏi:"Em chọn một hướng đi."Cơ Trạm Tuyết tùy tiện chỉ đại một hướng.Nàng bế cô bé lên: "Đi hướng này vậy, cùng lắm thì chết chung."Dù trẻ con có dồi dào năng lượng đến đâu, thì vẫn là trẻ con.Nửa quãng đường, cô bé tự đi, nửa quãng còn lại, Phó Thanh Vi phải cõng.Hai cánh tay mềm mại của con bé ôm quanh cổ nàng.Thỉnh thoảng, nàng đổi sang kiểu cõng trên vai. Cơ Trạm Tuyết ngồi trên vai nàng, quay đầu nhìn ngó xung quanh, đôi mắt sáng lấp lánh khi thấy một con sóc lông tròn trịa lủi qua bụi rậm.Trong khi con bé chẳng mệt chút nào, thì Phó Thanh Vi đã bước đầu cảm nhận được sự vất vả của việc nuôi con.Không trách được sư tôn mỗi lần xách hành lý lên núi đều cau có khó chịu, bây giờ đến lượt nàng ngày nào cũng phải cõng con nít, đúng là mệt chết đi được.Buổi tối, cả hai cố gắng tìm hang động để ngủ qua đêm, tránh gió mưa.Dù tốc độ có chậm hơn, nhưng so với việc ngủ ngoài trời, có mái che vẫn tốt hơn.Vì trong thời đại này, nếu mắc bệnh trong vùng núi hoang vắng, thì coi như đã đặt nửa chân vào điện Diêm La.May mắn thay, cơ thể của Cơ Trạm Tuyết khá khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu cảm sốt hay ốm đau.Phó Thanh Vi cũng rất chú ý giữ gìn sức khỏe, không chỉ chăm sóc cơ thể, mà còn dành thời gian mỗi ngày để luyện công, rèn luyện thể lực.Bởi vì nếu nàng gục ngã, thì đứa trẻ này cũng coi như xong đời.Muốn chết dễ, muốn sống mới khó.Vào mùa hạ, cũng là lúc bước vào mùa mưa.Mưa trong rừng rậm luôn đến bất ngờ, không kể ngày hay đêm.Tách!Một giọt mưa rơi xuống mặt nàng.Phó Thanh Vi lập tức cõng Cơ Trạm Tuyết lên, chạy thẳng về phía trước.Cô bé nhấp nhô theo từng bước chân của nàng, nhưng vẫn im lặng, không kêu than một tiếng nào.Những hạt mưa nặng trĩu như hạt đậu rơi xuống, cơn mưa rào quét qua cả khu rừng, gió và mưa hòa thành một bản nhạc rì rào không dứt.Trước kia, khi còn ở Bồng Lai Quán, nàng thích nhất là tiếng mưa.Còn bây giờ, âm thanh ấy lại trở thành hồi chuông báo tử của nàng.Bên ngoài gió rít ầm ầm, cây cối lay động dữ dội, mưa tuôn xối xả như thác đổ.Hai người phải vô cùng vất vả mới tìm được một hang động để trú mưa.Vừa vào được trong, Phó Thanh Vi liền đặt đứa trẻ bị ướt sũng xuống đất, nhanh chóng nhóm một đống lửa.Lập tức bắt tay vào việc cởi bỏ quần áo ướt sũng của Cơ Trạm Tuyết, thay cho con bé bộ quần áo khô mang theo trong tay nải, rồi bọc lại trong áo choàng lông thú.Đôi môi của cô bé đã tái nhợt.Áo ngoài của Phó Thanh Vi cũng ướt sũng, nàng chỉ mặc mỗi áo trong, ôm chặt lấy cô bé vào lòng, hơi ấm truyền qua lớp vải."Lạnh không?"Cơ Trạm Tuyết lắc đầu.Phó Thanh Vi cứ ôm cô bé như vậy thật lâu, đến khi sắc môi cô bé dần dần hồng hào trở lại, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay nàng.Nàng không ngừng cầu nguyện, mong rằng cô bé sẽ không bị sốt, ngàn vạn lần đừng sốt…...Nhưng một đứa trẻ phải đi đường dài trong núi rừng, ăn uống không đủ chất, nghỉ ngơi không tốt, lại dầm mưa suốt như vậy, đến giờ mới phát bệnh đã là rất giỏi rồi.Đêm hôm đó, cơ thể nhỏ bé trong lòng nàng nóng lên.Gương mặt cô bé đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng, sốt cao ngay trong đêm.Giữa đêm khuya, Phó Thanh Vi đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác bất an bao trùm.Nàng vội vươn tay sờ trán cô bé. Nóng bỏng tay!Nàng gọi: "Nhóc con! Tiểu Tuyết!""Tiểu Tuyết!!!"Nhưng cô bé không có phản ứng.Phó Thanh Vi lập tức đặt cô bé xuống đám cỏ khô, vội vàng lục tìm túi thuốc trong tay nải.Trước khi lên đường, nàng đã chuẩn bị sẵn vài loại dược liệu trị bệnh thông thường, đổ vào nồi nhỏ nấu trên lửa, sắc gần nửa ngày mới có một chén thuốc đen xì.Nàng đỡ cô bé dậy, cạy miệng đổ thuốc vào.Bất kể cô bé là ai, nếu cô bé chết đi, nàng cũng chẳng còn lý do nào để tiếp tục sống ở thế giới này nữa.Cơn sốt không thuyên giảm mà kéo dài sang ngày hôm sau.Người cô bé nóng bừng, mê man, đôi mắt mở ra mơ màng, rên rỉ: "....... Mẹ ơi...…"Bàn tay của Phó Thanh Vi nhẹ nhàng đặt lên trán con bé, dịu dàng nói: "Mẹ ở đây, mẹ sẽ mãi mãi ở bên Tiểu Tuyết."Một giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi xuống khuôn mặt cô bé.Cơ Trạm Tuyết khẽ run rẩy, giọng nói mơ hồ: "Mẹ...… đừng...… khóc…...""Không khóc, không khóc, con phải nhanh chóng khỏe lại.""...… Dạ …..."Cô bé yếu ớt đáp một tiếng, rồi lại thiếp đi.Tạ ơn trời đất, đến buổi chiều ngày hôm sau, cơn sốt của cô bé mới từ từ thuyên giảm.Nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường.Phó Thanh Vi nấu một chén cháo bột ngô, chờ cô bé tỉnh lại rồi đút cho ăn.Cơ Trạm Tuyết ngồi bưng chén cháo uống, còn Phó Thanh Vi thì tiếp tục gặm lương khô.Trong hang động, hai người lặng lẽ ăn cơm, nhưng trong lòng lại cùng nghĩ đến một người khác.Mặc dù không nói ra, nhưng không thể phủ nhận rằng, sau lần trải qua hoạn nạn này, sợi dây liên kết giữa họ đã trở nên bền chặt hơn.Sau khi nghỉ ngơi một đêm, họ lại tiếp tục lên đường.Lần này, cuối cùng họ cũng thấy được phong cảnh bên ngoài núi non trùng điệp – Một vùng đồi thấp trải dài trước mắt.Phó Thanh Vi dẫn Cơ Trạm Tuyết cẩn thận đi một đoạn đường, xa xa bỗng vang lên tiếng pháo nổ.Ban ngày mà lại đốt pháo? Nhà ai có hỷ sự sao?Ai lại tổ chức hỷ sự chỗ hoang dã như thế này chứ?Phó Thanh Vi chỉ suy nghĩ vài giây, sau đó lập tức đè Cơ Trạm Tuyết xuống, cả hai nằm sát xuống đất.Trước đây, nàng từng thấy trên mạng có người nước ngoài kể rằng người Trung Quốc khi ra nước ngoài, nghe tiếng súng lại tưởng là pháo nổ. Không ngờ rằng, có một ngày, chính nàng cũng gặp phải tình huống này.Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, lúc gần lúc xa.Tim nàng đập mạnh như trống trận, nàng cúi thấp người, ấn đầu Cơ Trạm Tuyết xuống, kéo con bé lùi dần về sau.Trước khi bị phát hiện, hai người đã lặng lẽ rút về khu rừng, ẩn mình trong bóng cây.Đứng giữa rừng rậm rạp, nàng thở dài:"Em đúng là chọn cho chúng ta một con đường tuyệt vời đấy."Cơ Trạm Tuyết nghiêng đầu, ngơ ngác: "?""Không sao, đường này không thông thì đổi đường khác.""Dạ."Phó Thanh Vi xoa nhẹ lên đầu con bé.Hai người cứ loanh quanh trong núi hơn hai tháng, cuối cùng cũng tìm được một con đường lớn có vẻ an toàn.Nàng khoác lên mình bộ áo vải màu xám bị vá chằng vá đụp nhiều nhất của Vu Chúc, dùng tro than bôi đen khuôn mặt, xõa tóc ra rồi búi thấp sau đầu, dùng khăn quấn lên, giả làm một quả phụ đơn thân nuôi con.Còn Cơ Trạm Tuyết, với gương mặt băng tuyết quá mức nổi bật, nàng cũng lấy bùn bẩn trộn với nước lá cây, bôi nhem nhuốc, biến con bé thành một tiểu nha đầu đen nhẻm chẳng ai thèm để ý.Một góa phụ, một đứa con gái câm, thuận lợi trà trộn vào đoàn dân chạy nạn ngoài thành.Cổng thành.Dòng người xếp hàng dài chờ vào thành.Phía bên phải là thương đội và những người có giấy tờ hợp lệ, tốc độ kiểm tra nhanh chóng.Còn phía bên dòng dân chạy nạn thì chậm rì rì, kéo dài lê thê.Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn sắc trời, tính toán tốc độ này…...Hôm nay, e rằng họ phải ngủ ngoài thành.Quả nhiên.Đến tối, những ai chưa vào được thành đều phải ngủ lại bên ngoài.Từng nhóm nhỏ ba, bốn người vây lại với nhau để sưởi ấm.Phó Thanh Vi dắt tay "con gái", bắt đầu dò hỏi tin tức.Điều quan trọng nhất là xác nhận nơi nào đang có chiến sự, để nếu nàng sẽ tìm cách đi về phía Bắc tránh xa những khu vực đó.Ngày hôm sau, cổng thành lại mở.Nhưng lính gác đã đổi ca, dường như kiểm tra còn nghiêm ngặt hơn hôm qua.Họ không chỉ hỏi từng người, mà còn nhận một thứ gì đó từ tay người dân, sau đó mới ngẩng đầu đối chiếu.Tiêu rồi.Lòng Phó Thanh Vi trầm xuống.Nàng không có "lộ dẫn" hay "giấy thông hành".Một dân đen, dắt theo một tiểu dân đen, ở thời đại này, chỉ e là một bước cũng khó đi.Lần trước nàng vào thành không bị yêu cầu giấy tờ gì, khiến nàng ngây thơ tưởng rằng trà trộn vào dòng dân chạy nạn là có thể lọt qua.Nào ngờ... kiểm soát cổng thành có lúc chặt lúc lỏng, nhưng hầu hết đều cần có giấy thông hành.Lần trước là do vận may ngập trời, còn lần này…Không có khả năng ăn may nữa.Dù vậy, nàng vẫn phải cứng đầu dẫn Cơ Trạm Tuyết đến cổng thành.Người lính gác trước cửa nhìn lướt qua, mặt mày cau có, giơ tay ra: "Lộ dẫn và giấy thông hành"Ánh mắt Phó Thanh Vi hơi rũ xuống, nhanh chóng quan sát đai lưng của hắn, có một cây dùi cui cảnh sát cài bên hông.Bên cạnh, còn có lính mang súng.Dù trong lòng có lo lắng đến đâu, nàng cũng không thể quay đầu bỏ chạy.Hiện tại, nàng đóng vai một quả phụ, nhưng diễn xuất lại không giỏi.Phó Thanh Vi cúi đầu, giọng cầu khẩn:"Quan gia, hai mẹ con chúng tôi không có giấy thông hành, ngài làm ơn thương xót."Vị quân cảnh kia đã nghe những lời này đến phát chán: "Tránh sang một bên! Không có giấy tờ thì cút ra!"Nàng đành phải nắm tay Cơ Trạm Tuyết, nép sang một góc.Ngay lúc đó, một quân cảnh khác đi tới, cười tủm tỉm: "Không có giấy tờ… vậy có thứ gì khác không?"Nơi này xa xôi hẻo lánh, giữ cổng thành là một công việc béo bở, ai cũng muốn vơ vét chút lợi ích.Phó Thanh Vi vừa rồi đã quan sát, nàng biết rõ đây là gợi ý đòi hối lộ.Nàng lập tức mở túi bọc ra, cố tình để lộ mọi thứ trước mặt hắn, sau đó lấy chiếc áo choàng lông thú của Cơ Trạm Tuyết đưa ra.Tên quân cảnh dùng gậy chọc chọc đống quần áo cũ nát trong bọc của nàng, nhấc chiếc áo lông thú lên cân nhắc một chút, rồi hừ một tiếng:"Hơi nhỏ, nhưng cũng vừa vặn cho con nít. Đi đi.""Đa tạ quan gia!"Phó Thanh Vi cúi đầu, lập tức dắt Cơ Trạm Tuyết nhanh chóng bước vào thành.Nàng căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, chân bước đi mà mềm nhũn, tim đập không dưới 130 lần một phút."Đứng lại!"Một giọng nói vang lên từ phía sau.Trước mắt nàng tối sầm, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.Cơ Trạm Tuyết siết chặt tay nàng.Nàng quay đầu lại, nhưng may mắn, người bị gọi không phải là hai mẹ con nàng.Thấy vậy, nàng mới lặng lẽ thả lỏng, tiếp tục đi nhanh về phía trước.Khi đã vào được thành, hai người tìm một mái hiên nhà dân để ngồi nghỉ.Phó Thanh Vi đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt lem luốc của Cơ Trạm Tuyết.Dù thế nào, vào thành rồi hãy tính tiếp.Họ không thể cứ mãi lang thang bên ngoài, người lớn có thể chịu được, nhưng trẻ con thì không.Việc trước mắt là tìm một công việc, kiếm chút tiền, để cô bé có một bữa cơm nóng.Sau đó…Dân tị nạn trong thành đông như vậy, chắc chắn sẽ có đường dây làm giả giấy tờ.Chỉ cần có được giấy thông hành, nàng có thể đưa cô bé tiến vào Tứ Xuyên.Nhưng tất cả đều cần tiền.Mà lúc này, hai người nhà nàng lại chẳng có một xu dính túi.Kế hoạch đầu tiên: không làm quả phụ nữa.Nàng không giỏi diễn vai này, gặp ai tinh ý một chút là bị nhìn thấu ngay.Chi bằng trở lại nghề cũ, đóng vai đạo sĩ.Trung cửu lưu ít nhất còn có chút địa vị hơn so với hạ cửu lưu.Thanh kiếm dài của nàng được bọc lại cẩn thận, đưa cho Cơ Trạm Tuyết cầm như một chiếc gậy.Bản thân nàng thì mặt mũi lấm lem, quần áo xộc xệch, nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày.Lần trước, khi vào thành nhỏ, không ai kiểm tra kỹ.Nhưng vào một thành lớn, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.Nghĩ đến cảnh vừa rồi, nàng vẫn còn sợ hãi.Cơ Trạm Tuyết ngủ thiếp đi trên tay nàng.Trẻ con cần ngủ nhiều, nhưng ngủ không bao giờ đủ.Cảm giác được hơi ấm nhỏ bé tựa vào, lòng nàng càng thêm kiên định, nhất định phải tìm một nơi ổn định để ở lại.Khi tỉnh dậy, Cơ Trạm Tuyết nhai thịt khô, bị nghẹn đến mức ngửa cổ lên nuốt.Lương khô đã ăn hết từ lâu, miếng thịt khô này là do Phó Thanh Vi săn bắt trong núi, rồi phơi khô để bảo quản.Ngay cả người lớn cũng phải nhai kỹ mới nuốt được, huống hồ một đứa trẻ con như cô bé.Phó Thanh Vi vội đưa cho cô bé một chén nước.Cơ Trạm Tuyết bị nghẹn đến đỏ cả mặt, nàng liền nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.Những lần sau, nàng đều xé nhỏ thịt khô cho cô bé ăn.Những miếng không thể xé được, nàng dùng kiếm cắt nhỏ ra.Nàng dặn dò:"Ăn chậm thôi, nhai kỹ vào.""Dạ."Đây là từ cô bé nói nhiều nhất.Cô bé nhai thịt khô, cúi đầu nghĩ một chút, sau đó lấy một miếng từ trong tay, đưa đến trước miệng nàng.Đầu ngón tay mềm mại chạm vào đôi môi nàng.Phó Thanh Vi mở môi, ngậm lấy miếng thịt khô, ăn vào."Rất ngon."Nàng nhìn vào mắt con bé, dịu dàng nói.Cơ Trạm Tuyết trầm mặc.Cô bé không đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nàng.Phó Thanh Vi chỉ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cô bé.Trong một thành phố xa lạ, một người phụ nữ và một đứa trẻ cố gắng tìm cách sinh tồn.Sau khi vào thành, Phó Thanh Vi thay một bộ đạo bào chấp vá chằng chịt, rửa sạch mặt, trước tiên dẫn Cơ Trạm Tuyết đến đạo quán trong thành, thử vận may xem có thể xin tá túc hay không.Nhưng nàng chỉ nhận lại sự từ chối lạnh lùng.Sau khi bị từ chối, nàng bắt đầu tìm kiếm việc làm.Nếu chỉ có một mình, xác suất tìm được việc đã là 1%.Nhưng khi nàng mang theo một đứa trẻ, con số đó tiệm cận về 0.Trừ phi bán thân ở chốn phong trần, một con đường nàng tuyệt đối không thể đi."Đi đi đi!"Trong mấy ngày qua, nàng đã không biết bị đuổi bao nhiêu lần.Ban đầu còn có cơ hội bàn bạc công việc, nhưng khi chủ nhân nghe nói nàng có một đứa con đi theo, lập tức quay ngoắt, không chút do dự từ chối.Trước cửa tửu lâu, hai bức tượng đá đứng sừng sững.Cơ Trạm Tuyết ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát cuộc trao đổi giữa Phó Thanh Vi và một người đàn ông.Gã nhìn xuống cô bé một cái, lập tức lộ ra vẻ chán ghét, liên tục xua tay."Không tuyển, không tuyển!"Phó Thanh Vi kiên nhẫn: "Ông chủ, ông cân nhắc lại đi, tôi làm việc rất nhanh, chỉ cần bao cơm.""Hai cái miệng với một cái miệng có thể giống nhau sao? Tôi còn phải bao cả ăn ở? Thế gian này có ai ngu ngốc đến mức đó không?""Mau cút đi! Đừng cản tôi làm ăn!"Gã định đẩy cô bé ra.Phó Thanh Vi lập tức hất tay gã, trầm giọng: "Đừng đụng vào con tôi."Cơ Trạm Tuyết lặng lẽ đi theo sau nàng.Ánh mắt con bé rũ xuống, dừng lại ở mũi giày của mình.Chậm rãi suy nghĩ: Thì ra… mình là gánh nặng sao?Không có việc làm.Không có chỗ ở.Lương khô mang theo cũng sắp ăn hết.Tệ nhất là muốn rời khỏi thành cũng cần giấy tờ.Họ bị mắc kẹt trong thành.***
Lời tác giả:Hai người họ là nhân vật chính, sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế đấy! [mắt lấp lánh]Lúc tra tài liệu, tôi nói với Thạch phu nhân: Nếu chị bị xuyên về thời này, cách tốt nhất là trực tiếp tìm một cái cây treo cổ cho rồi… [giơ tay bất lực]Editor: Thạch phu nhân là bạn gái của Huyền Tiên nha
Lời tác giả:Hai người họ là nhân vật chính, sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế đấy! [mắt lấp lánh]Lúc tra tài liệu, tôi nói với Thạch phu nhân: Nếu chị bị xuyên về thời này, cách tốt nhất là trực tiếp tìm một cái cây treo cổ cho rồi… [giơ tay bất lực]Editor: Thạch phu nhân là bạn gái của Huyền Tiên nha