[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C104 - Có thoải mái không?



Cuộc đối đầu giữa bùa tỉnh thần và bùa an thần chính thức bắt đầu.

Bùa an thần được sử dụng ba lần, lần lượt ở tay, lưng và trán. Cơn buồn ngủ như cơn sóng lớn ập tới, quét sạch toàn bộ ý chí phản kháng của Phó Thanh Vi.

Nàng như ý nguyện của Mục Nhược Thủy mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Mục Nhược Thủy lúc này đã trong cơn khao khát, gấp gáp không khác gì Phó Thanh Vi vừa rồi, không thể chờ được nữa mà tận hưởng món chính.

Cô thay đôi môi và lưỡi làm nhiệm vụ của tay, còn tay cũng không nhàn rỗi, tự mình tìm cách sử dụng.

Phó Thanh Vi ban đầu nằm nghiêng, bị Mục Nhược Thủy đặt nằm ngửa. Ngón tay cô lướt qua hàng nút áo từ trên xuống dưới, dễ dàng đi vào, chạm lên làn da trắng ngần.

Mục Nhược Thủy hôn lên chiếc cổ mảnh mai của nàng, thỉnh thoảng dùng răng cọ nhẹ, lực vừa đủ. Lúc Phó Thanh Vi còn tỉnh táo, cô không dám để lại dấu vết. Giờ được tự do, cô gần như muốn mỗi tấc da thịt đều lưu lại dấu ấn của mình.

Đôi môi cô từ từ di chuyển xuống dưới, tóc khẽ lướt qua xương quai xanh của người phụ nữ trẻ. Xương quai xanh ấy cũng đã nhuộm sắc đỏ rực.

Cô dừng lại, đầu lưỡi khéo léo xoay vòng, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên, nhấm nháp từng chút.

Ngón tay cái của Mục Nhược Thủy cũng di chuyển, Phó Thanh Vi quả nhiên phản ứng như cách cô thích.

Dù ngủ, nàng vẫn rất ngoan.

Mục Nhược Thủy không nhịn được, lại cúi xuống hôn lên môi nàng, sau một nụ hôn sâu mới tiếp tục chăm sóc nàng

Cô quá đắm chìm trong cảm giác của bản thân mà không nhận ra Phó Thanh Vi đã khẽ động hàng mi từ lúc nào. Âm thanh mơ hồ trong miệng nàng đột nhiên trở nên rõ ràng hơn trong thoáng chốc.

"Sư...... tôn......" Chữ cuối phát âm rõ ràng hơn gấp mười lần so với chữ đầu. Ngay sau đó, giọng nàng lại trở nên mơ hồ: "Ưm......"

Bùa tỉnh thần mà nàng giấu trước đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Ý thức của nàng từ trong bóng tối mờ mịt dần tỉnh lại, nàng bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình.

Nàng đang bị sư tôn mặc sức trêu đùa đủ mọi tư thế.

Trước khi ngủ, nàng đã bị đùa giỡn. Nhưng lần này, độ tinh tế khác hẳn.

Sư tôn ngài ấy......

Phó Thanh Vi hít sâu một hơi, lại thở ra chậm rãi, thầm nghĩ đây là lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất.

Nàng cố tình để ý thức mình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhưng cảm giác của cơ thể thì hoàn toàn chân thực.

Nàng theo từng nhịp điệu của Mục Nhược Thủy, phản ứng theo bản năng, nhưng cố ý giảm cường độ, giọng cũng nhỏ dần.

Mà đôi tai thì ngày càng đỏ lên.

Sư tôn sao lại thế này?

Đầu gối của Mục Nhược Thủy ép lên, khẽ di chuyển qua lại, khơi dậy hồ nước mùa xuân.

Phó Thanh Vi hít một hơi thật sâu: "......"

Sắp chết mất thôi!!!

Mục Nhược Thủy đột nhiên khẽ "hửm" một tiếng. Cô luôn muốn nhìn gương mặt của Phó Thanh Vi vào những lúc thế này, nên đã phát hiện nàng khẽ cắn đôi môi.

Lần trước nàng cũng cắn môi như vậy sao?

Ngón tay Mục Nhược Thủy luồn vào miệng nàng, giải thoát đôi môi khỏi hàm răng.

Đầu gối cô bắt đầu di chuyển theo vòng tròn, chăm sóc mọi ngóc ngách.

Phó Thanh Vi ngậm lấy ngón tay thon dài của người phụ nữ, không thể nói ra lời, không thể kêu thành tiếng. Từng đợt ngứa ngáy râm ran truyền đến từ nơi tiếp xúc, khoái cảm không thể ẩn giấu chỉ khiến nàng càng muốn bỏ chạy.

Nhưng người phụ nữ ấy giữ chặt lấy nàng, áp chế không cho nàng cử động.

Nàng co người tránh về phía sau, không ngờ lại để tai mình rơi vào miệng Mục Nhược Thủy, nơi đã chờ sẵn từ lâu, ấm áp và nóng bỏng.

Mục Nhược Thủy liếm mút dái tai của nàng, ngậm vào rồi lại thả ra, cuối cùng khẽ cắn một cái lên vành tai mỏng manh.

Phó Thanh Vi bật ra một tiếng nức nở khe khẽ, chiếc cổ trắng ngần ngửa ra sau.

Mục Nhược Thủy dừng lại động tác của đầu gối, buông đôi tai đỏ ửng bị mình trêu chọc. Định để nàng yên, nhưng vì quá đáng yêu, cô lại cắn nhẹ thêm một cái nữa.

Phó Thanh Vi lại run lên một lần nữa trong vòng tay của Mục Nhược Thủy.

Người phụ nữ cúi xuống ôm nàng, chẳng bao lâu lại hôn lên chiếc cổ thon đẹp của nàng.

Phó Thanh Vi: "......"

Sư tôn mất hết nhân tính đến vậy sao? Không để nàng nghỉ ngơi một chút được sao?

"Thanh Vi." Giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm của người phụ nữ vang lên bên tai, khiến Phó Thanh Vi cảm thấy mình lại có thể chịu đựng được thêm nữa.

Sau khi bị trêu chọc đến mức bật khóc thêm một lần nữa.

Phó Thanh Vi cuối cùng đã nắm được quy luật. Khi Mục Nhược Thủy bận rộn phía trước, thường cô sẽ không ngẩng đầu lên, và chỉ vào những lúc đó, nàng mới có cơ hội mở mắt nhìn cô.

Thật khó khăn mới tìm được một cơ hội.

Nàng cúi đầu mở mắt, cảnh tượng mạnh mẽ đập vào mắt khiến nàng không dám nhìn thêm, nhưng rồi lại không kìm được mà nhìn thêm một lần nữa.

Trong lúc nàng ngủ sư tôn luôn đối xử với nàng như vậy sao?

Tim Phó Thanh Vi đập thình thịch, nơi nào đó cũng đang rung lên.

Mục Nhược Thủy nhạy cảm với mọi phản ứng của nàng, chỉ khẽ hôn lên đó, mà Phó Thanh Vi đã như thế này rồi......

Phó Thanh Vi vội vàng nhắm mắt giả vờ bất động.

Nhưng gương mặt đỏ ửng như quả cà chua của nàng đã phản bội nàng.

Mục Nhược Thủy dùng ngón tay lướt nhẹ qua đôi mày xinh đẹp của nàng, khẽ nói bên tai: "Phó Thanh Vi."

Phó Thanh Vi nào dám trả lời, cố gắng kiểm soát cơ thể mình để không căng thẳng, không để lộ dấu vết, nàng đã dốc hết sức.

Nàng không biết Mục Nhược Thủy có phát hiện ra không, nhưng người phụ nữ chẳng có chút ý định kiềm chế nào.

Đầu gối cô vẫn đè lên nàng, chuyển động nhanh hơn. Phó Thanh Vi chỉ muốn chết.

Nàng không chết được, chỉ có thể bị hành hạ đến mức sống dở chết dở, nước mắt chảy đầy mặt.

Mục Nhược Thủy không lãng phí giọt nước mắt nào của nàng, tất cả đều rơi vào miệng cô.

Sư tôn càng lúc càng giống một kẻ biến thái.

Nhưng cứ mỗi lần Phó Thanh Vi nghĩ như vậy, nơi sâu thẳm trong nàng lại càng rung động mạnh mẽ hơn.

Hỏng rồi, lá bùa tỉnh thần của nàng!

Nếu bị ướt thì phải làm sao?

Nàng cảm nhận vị trí của bùa tỉnh thần, dù đã giấu rất kỹ, nhưng với tình hình hiện tại, sớm muộn gì cũng bị thấm ướt và hỏng mất.

Sư tôn vẫn chưa chịu dừng sao......

Chẳng phải nàng đã......

Cứu với!

Phó Thanh Vi đã chờ rất lâu mới đợi được ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể tỉnh táo cảm nhận tất cả những điều này, nhưng giờ đây nàng lại không biết liệu đó là đúng hay sai...

Nàng chìm sâu vào biển sóng tình, hết lớp sóng này lại đến lớp sóng khác cuốn lấy nàng.

Ý thức nàng dần trôi lạc vào mây mù.

Rất lâu sau đó.

Bùa tỉnh thần có lẽ đã bị thấm ướt một phần. Mục Nhược Thủy lấy nó ra từ chỗ của Phó Thanh Vi.

Trước đây, mỗi lần trong mơ, Phó Thanh Vi luôn xong việc liền ngủ say ngay, không hề để ý rằng còn có việc Mục Nhược Thủy giúp nàng dọn dẹp sau đó. Dù nàng có tính đến chuyện đó, muốn tìm cơ hội lấy bùa ra để nhét nó xuống dưới gối thì cũng không thể qua mắt được Mục Nhược Thủy.

Vì vậy, bùa tỉnh thần chỉ có thể dùng được lần này.

Mục Nhược Thủy kẹp bùa bằng hai ngón tay, từ trên xuống dưới mở ra trước mặt nàng: "Bùa ta vẽ? Hiệu quả thế nào?"

Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào dấu nước không thể bỏ qua ở phần dưới của bùa, cứng họng đáp: "Rất tốt."

"Em tỉnh lại khi nào?"

"Là...... khi người hôn em."

"Ngay từ đầu à?"

"Có lẽ vậy, không chắc trước đó đã tỉnh chưa."

Phó Thanh Vi cũng không hiểu vì sao sư tôn lại làm ra những chuyện hoang đường như vậy khi nàng ngủ. Nhưng sau khi bị phát hiện, thần thái của cô lại rất bình thản, ngược lại, chính nàng mới cảm thấy chột dạ.

Rõ ràng nàng là người bị "do" kia mà!

"Có thoải mái không?" Mục Nhược Thủy đột ngột hỏi, câu hỏi như sét đánh ngang tai.

"Cái gì ạ?"

"Hỏi em có thoải mái không."

"Thoải...... thoải mái." Phó Thanh Vi lắp bắp, mặt đỏ như tôm hấp.

"Vậy thì tốt."

"Nhưng bây giờ không thoải mái lắm." Phó Thanh Vi co đôi chân dài lại, vẫn giữ nguyên tư thế mà Mục Nhược Thủy đang định giúp nàng dọn dẹp nhưng bị gián đoạn.

Mục Nhược Thủy cúi đầu, nhìn thoáng qua từ khoảng hở giữa hai đầu gối của nàng.

Phó Thanh Vi thường quên mất rằng Mục Nhược Thủy có thể nhìn thấy rõ trong bóng tối, nếu không, nàng đã không chỉ đơn giản xấu hổ, mà sẽ tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.

Mục Nhược Thủy đặt hai tay lên đầu gối nàng, khẽ nâng mắt lên, liếc nàng thêm một lần nữa:

"Có cần ta giúp em liếm sạch không?"

"Không cần!"

Giọng Phó Thanh Vi bất ngờ cao vút, cả trái tim như có đến mười bảy, mười tám con thỏ đang nhảy loạn lên vì câu nói ấy của người phụ nữ.

Chuyện này...... chuyện này, đâu còn ra thể thống gì nữa?!

"Được thôi." Mục Nhược Thủy từ lúc phát hiện nàng tỉnh đã giữ thái độ thản nhiên, không thể hiện rõ cảm xúc, giờ cũng chẳng nghe ra được cô có tiếc nuối hay không.

Phó Thanh Vi sau khi từ chối, liên tục chạy qua chạy lại giữa cảm giác tiếc nuối và nhẹ nhõm.

Nàng từng xem phim và biết cảnh khiến nàng đỏ mặt nhất chính là như thế này.

Không biết cảm giác được liếm là như thế nào nhỉ?

Thôi, còn nhiều thời gian mà.

Hiện tại, nàng không thể đáp lại một cách bình tĩnh được nữa.

Sao sư tôn không làm luôn đi? Nếu cô chủ động thì nàng thuận theo chẳng phải tốt hơn sao?

Phó Thanh Vi chuyển sang trách móc nhẹ với Mục Nhược Thủy.

Mục Nhược Thủy: "Ta ra ngoài một chút."

Phó Thanh Vi: "Để làm gì vậy?"

Gương mặt nàng lúc này chỉ thấy bóng lưng của Mục Nhược Thủy rời đi, cô đáp: "Lấy khăn ướt."

"Trong phòng không phải cũng có sao?"

"Ta sợ không đủ dùng." Mục Nhược Thủy không quay đầu lại.

Phó Thanh Vi chôn mặt vào gối như một con đà điểu...... Không đúng, giờ nàng đang nằm, phần dưới eo gần như treo lơ lửng để tránh chạm vào giường, hoàn toàn không thể làm được động tác đó.

Thế nên nàng đành kéo chăn lên cao, che lấy gương mặt đang đỏ bừng của mình.

......Dù đúng là ra nhiều thật, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ.

Sao ngài ấy vẫn chưa quay lại? Có phải đang rèn luyện sức bền hay không?

Rõ ràng có cách luyện tập tốt hơn mà, ngài ấy có thể thực hành cùng nàng.

Phó Thanh Vi suy nghĩ cả buổi về những cách rèn luyện mới, nhưng vì kiến thức hạn hẹp nên hình ảnh trong đầu nàng cứ gượng gạo, sao cũng không đúng.

Sau đó, nàng nghe thấy tiếng nước chảy từ bồn rửa tay trong phòng vệ sinh ngoài phòng khách.

Phó Thanh Vi: "......"

Sư tôn có phải quá đáng rồi không? Ngài ấy không phải đi lấy khăn ướt à?

Nàng vẫn còn bị treo đây này.

Ngài ấy có định dọn dẹp không đó?

Phó Thanh Vi len lén ló đôi mắt ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Mục Nhược Thủy quay lại, từng bước đi nghe không khác ngày thường, tốc độ và nhịp độ vẫn như cũ. Trong tay trái cô cầm một thứ có vẻ như là một gói khăn ướt.

Quả thật là một gói lớn.

Nó vốn đặt trên bàn trà phòng khách để lau mặt và tay cho mèo, dịu nhẹ, không gây kích ứng, không chứa cồn.

Mục Nhược Thủy ngồi xuống bên cạnh Phó Thanh Vi, kéo chăn ra, vỗ nhẹ vào hông nàng, khẽ ho một tiếng.

Phó Thanh Vi nhấc người lên một chút.

Cảm giác vẫn như cũ chỉ muốn hét lên cầu cứu.

Khăn ướt lướt nhẹ từng chút một trên làn da mềm mại, Phó Thanh Vi nhắm chặt mắt, cắn môi, mặt nghiêng sang một bên.

"Hừ....."

"Lạnh à?" Giọng nói của người phụ nữ vang lên từ phía trên.

"Không phải." Phó Thanh Vi từ từ thở ra một hơi dài bị nghẹn lại, nói: "Hay để em tự làm được không?"

Nàng sợ sư tôn càng lau càng không sạch được.

Mục Nhược Thủy cầm khăn giấy, cúi đầu nhìn thoáng qua nơi đầu ngón tay cô vừa vô tình chạm vào, nơi ấy như đang chào đón cô. Sau một lúc trầm ngâm, cô nói: "Được thôi."

Cô nói thêm: "Ta không giỏi lắm."

Phó Thanh Vi gần như trả lời theo bản năng: "Không sao, sau này giỏi là được."

Mục Nhược Thủy & Phó Thanh Vi: "......"

Phó Thanh Vi: "Em bắt đầu đây, sư tôn quay đi đi."

Mục Nhược Thủy tự động đáp lại: "Đến lúc này mà còn xấu hổ à?"

Phó Thanh Vi & Mục Nhược Thủy: "......"

Mỗi người một lần nhanh miệng, coi như hòa.

Mục Nhược Thủy ngồi ở mép giường, quay lưng lại với nàng. Từ phía sau vang lên tiếng rút khăn ướt, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy...... chiếc.

Phó Thanh Vi: "Xong rồi."

Mục Nhược Thủy quay lại, nàng lại nói chưa xong, hỏi thùng rác ở đâu.

Mục Nhược Thủy im lặng lấy thùng rác đưa qua. Phó Thanh Vi lại quên mất rằng cô có thể nhìn rõ trong bóng tối như ban ngày, vẫn tưởng mình lén lút mở nắp thùng rác, nhét hết những chiếc khăn ướt vo tròn vào bên trong, rồi dùng chân đẩy nó ra xa.

Đôi chân nàng thon dài, thẳng tắp, đầu gối như chiếc chén ngọc úp ngược, cặp đùi săn chắc kéo dãn vào trong chăn, một luồng gió thổi qua khiến nàng thấy lành lạnh.

Hai chiếc quần của Phó Thanh Vi đều đã gặp nạn, giờ chỗ nào cũng trống trải.

Mục Nhược Thủy: "Ta có thể lên giường được chưa?"

Phó Thanh Vi: "Lên đi."

Nàng sắp xếp lại đôi chân dài của mình, nằm thẳng tắp trong chăn, nghĩ bụng sáng mai dậy sẽ thu dọn sau.

Bây giờ mà đi mặc quần vào chẳng phải làm mất hứng sao?

Từ đầu đến cuối, cả hai không bật đèn, mọi chuyện diễn ra trong bóng tối.

Phó Thanh Vi cảm thấy hành vi của sư tôn sau khi bị phát hiện có phần khác lạ. Cô không vì xấu hổ mà nổi giận, nhưng cũng không đến mức thuận nước đẩy thuyền, nếu không thì đã giúp nàng liếm sạch rồi.

Tâm tư sư tôn thật khó đoán. Phó Thanh Vi không muốn bật đèn làm gián đoạn bầu không khí hiện tại.

Mục Nhược Thủy nằm bên cạnh nàng. Phó Thanh Vi nghiêng đầu nhìn cô, nhìn hàng mi dài đang khẽ động.

"Người ngủ chưa, sư tôn?"

"Chưa."

"Người đang nghĩ gì vậy?"

Mục Nhược Thủy không trả lời, hàng mi dài khẽ cụp xuống một lần nữa.

Phó Thanh Vi nhích người, áp sát nửa thân trên vào cô, ngửi mùi hương đặc trưng trên người sư tôn, chôn mặt vào hõm cổ của cô.

Dọc theo đường viền sau tai, Phó Thanh Vi hôn lên má của Mục Nhược Thủy.

Sau những khoảnh khắc cuồng nhiệt, người ta thường khao khát sự âu yếm. Dù đến muộn một chút, Phó Thanh Vi vẫn tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này.

Mục Nhược Thủy phối hợp cúi xuống, trao cho nàng một nụ hôn nhẹ.

Phó Thanh Vi muốn gối đầu lên ngực cô, nhưng với tình trạng "liệt nửa người" hiện tại, việc giữ chân nàng tránh xa là điều khó khăn và lúng túng. Cuối cùng, nàng đành đặt cằm lên vai người phụ nữ, hỏi:

"Sư tôn có thích phụ nữ không?"

Mục Nhược Thủy đáp: "Không thích."

Phó Thanh Vi lại hỏi: "Vậy còn em?"

Mục Nhược Thủy không trả lời thẳng: "...... Em không phải là phụ nữ sao?"

Phó Thanh Vi cọ má vào má cô thêm một chút, giọng nói nhẹ nhàng: "Phụ nữ chỉ là một khái niệm, là cách gọi chung. Còn em, chỉ đơn giản là em thôi."

Giống như nàng hỏi Mục Nhược Thủy có thích loài người không, cô có lẽ sẽ muốn giết hết, nhưng lại nhận một Phó Thanh Vi thuộc loài người làm đồ đệ, tận tâm dạy dỗ, hết lòng che chở.

Logic tự nhiên của Mục Nhược Thủy đơn giản mà hợp lý, vấn đề là nó bị Phó Thanh Vi nhìn thấu.

"Sư tôn có thích em không?" Phó Thanh Vi hỏi tiếp.

Mục Nhược Thủy vừa định mở miệng.

"Không tính tình cảm giữa thầy và trò." Phó Thanh Vi lại chặn một con đường khác của cô.

Mục Nhược Thủy tự trách bản thân không phải là người giỏi nói dối.

Cô đã không còn là con người, tại sao vẫn bị dính cái "buff phải nói thật" khó hiểu này?

"Ta thích...... cơ thể của em." Cô thừa nhận một nửa, nửa còn lại chính cô cũng chưa chắc chắn.

"Người có thể quang minh chính đại mà muốn, em sẽ không từ chối. Tại sao lại phải nhân lúc em ngủ?"

"Ta...... muốn giữ thể diện." Mục Nhược Thủy nghiến răng, từng chữ như bị ép ra.

Đệ tử đã không biết xấu hổ, sư tôn càng phải giữ thể diện.

Nếu không, bộ mặt của sư môn sẽ thành ra thế nào?

Dù sư môn chỉ có hai người họ, có làm chuyện gì đi nữa cũng là đóng cửa mà làm.

Phó Thanh Vi "ồ" một tiếng, nuốt câu "dễ thương quá" trở lại. Thật là đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo mà.

"Chụt" một tiếng.

Mục Nhược Thủy bị đồ đệ hôn mạnh một cái lên má.

Cô chạm tay lên gương mặt mềm mại, cảm nhận được thứ gì đó còn mềm mại hơn vừa dừng lại trên đó.

Phó Thanh Vi thì thầm bên tai cô: "Em thích sư tôn nhiều lắm."

Khóe miệng Mục Nhược Thủy tự động cong lên, tay cô xoa nhẹ mái tóc dài phía sau gáy nàng.

"Thích lắm, thích lắm, thích lắm."

"Được rồi."

Lần đầu tiên Mục Nhược Thủy nhận ra, chỉ nghe nàng nói cũng đủ khiến máu cô sôi sục, khác hẳn với cơn nóng đến nhanh chóng khi cơ thể quấn lấy nhau. Lần này, cảm giác ấy lại dịu dàng và kéo dài hơn.

"Nhưng mà em thật sự rất thích."

Âm cuối của chữ "thích" bị đôi môi cô nuốt mất. Phó Thanh Vi hôn cô một lúc rồi bất ngờ bật cười.

Mục Nhược Thủy: "?"

Phó Thanh Vi: "Không có gì đâu, vấn đề của em thôi."

Sớm biết thế này, nàng đã mặc quần vào rồi. Giờ thì hay rồi, thật là kỳ cục!

Nàng nằm nghiêng như một đường chéo trên giường!

Cánh tay của Mục Nhược Thủy theo thói quen ôm lấy eo nàng, chỉ cần hạ xuống một chút nữa sẽ phát hiện nàng không mặc quần.

......Xong rồi, chắc chắn đã phát hiện.

Mục Nhược Thủy vô thức bóp nhẹ xác nhận, hỏi: "Tại sao em không mặc......?"

Phó Thanh Vi đỏ mặt, khẽ nói: "Em cũng muốn có cơ hội đó."

Kẻ đầu sỏ liếm môi, hỏi: "Em muốn thế nào?"

Ở khoảng cách gần thế này, Phó Thanh Vi làm sao không nhìn thấy hành động đó của cô.

"Tại sao người lại liếm môi?"

"Không vì sao cả, chỉ là bản năng."

"Sư tôn, người đúng là hơi biến thái đó."

"Ồ? Em nói chuyện với sư tôn kiểu gì vậy?"

"Em sai rồi, lần sau mà dám......" Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào cô, không dám nói rằng vì vừa thấy cô liếm môi, nàng lại nghĩ linh tinh.

Nghĩ đến mức khiến người nàng nóng bừng.

Phó Thanh Vi hôn lên khóe môi của cô, rồi di chuyển đến trung tâm đôi môi, lướt quanh khóe môi, từ môi trên xuống môi dưới. Nàng nhẹ nhàng cắn và kéo môi dưới của cô, sau đó dùng lưỡi mở ra khe hở giữa đôi môi.

Nàng chống khuỷu tay lên trên người Mục Nhược Thủy, không ngừng biến đổi cách hôn lên đôi môi của cô, như thể không bao giờ thấy chán.

Thỉnh thoảng, Mục Nhược Thủy hưởng thụ sự chủ động của nàng. Nằm yên như vậy khiến cô dễ dàng nuốt trọn những gì Phó Thanh Vi trao cho.

Dần dần cả người Phó Thanh Vi áp lên người cô. Người phụ nữ vẫn chỉnh tề trong bộ đồ ngủ, mép áo đã được chỉnh lại ngay ngắn sau lần đứng dậy trước đó. Trong khi đó, áo của Phó Thanh Vi chỉ mở nút ở cổ, còn lại thì không cần bàn tới.

Mục Nhược Thủy khép mắt lại, tay trái đặt sau gáy nàng, hờ hững đáp lại.

"Sư tôn, người ngủ rồi sao?" Phó Thanh Vi vừa liếm đôi môi đỏ thắm do mình hôn mà thành, vừa hỏi.

"Chưa. Gần thôi."

Phó Thanh Vi thở hổn hển nửa ngày, còn cô thì sắp ngủ, khiến nàng tức giận cắn một cái lên đốt ngón tay của cô, để lại một dấu răng nhỏ xíu.

Nàng lại liếm lên vết răng ấy, rồi ngậm lấy ngón tay cô, trêu chọc một hồi, sau đó kéo vào trong chăn.

Nhưng lần này, nàng không dừng ở chỗ cũ, mà là......

Nàng không kiểm soát được hướng đi, mu bàn tay của Mục Nhược Thủy vô tình lướt qua một nơi, khiến cánh tay đang chống lên người cô của Phó Thanh Vi mất lực, suýt nữa ngã đè lên cô.

Nàng kịp thời nằm nghiêng sang bên cạnh, đối diện với Mục Nhược Thủy, cơ thể run rẩy, ánh mắt long lanh, muốn nói lại thôi.

Mục Nhược Thủy rút tay lại, dùng đầu ngón tay sạch sẽ vuốt ve gương mặt nàng, nói: "Sao em lúc nào cũng gấp gáp thế?"

"Là do sư tôn khiến em phải chờ lâu quá."

"Được rồi, được rồi. Giờ em càng ngày càng nhanh mồm dẻo miệng." Qua thêm ít ngày nữa, e rằng cô cũng không nói lại được nàng.

"Đệ tử biết lỗi, xin sư tôn trách phạt."

Tình hình này, trách phạt chắc chắn sẽ thành phần thưởng.

Phó Thanh Vi bị cô nhẹ nhàng véo một cái.

Mục Nhược Thủy đổi vị trí với nàng, một tay chống lên gối nàng, tay còn lại giữ lấy cằm nàng để hôn.

Phó Thanh Vi lúc thì chủ động, lúc thì nằm im, hai tay quàng lấy cổ cô, như thể muốn dâng hiến cả bản thân.

Cho dù là khi ngủ hay dùng bùa tỉnh thần, Phó Thanh Vi đều phải nhắm mắt. Không giống như bây giờ, vừa hôn vừa đối mặt, ngay cả nụ hôn cũng trở nên dài đằng đẵng.

Nếu là bình thường, chắc chắn nàng sẽ rất vui, nhưng giờ môi nàng gần như muốn rách ra, mà sư tôn vẫn còn nhấm nháp.

Ngài ấy có phải đang xấu hổ không nhỉ?

Phó Thanh Vi bất chợt nghĩ đến một khả năng vô lý nhưng càng nghĩ càng thấy hợp lý.

"Nếu em giả vờ ngủ, người có tự nhiên hơn không?"

"Buồn cười. Em chỉ cần nhắm mắt lại là được."

Phó Thanh Vi nghe lời, nhắm mắt lại, và tiến độ ngay lập tức thay đổi.

Cảm giác mềm mại lướt qua xương quai xanh của nàng, những sợi tóc mát lạnh rủ xuống, khiến vùng bụng nàng cảm thấy nhột như có luồng gió khẽ thổi qua.

Mục Nhược Thủy tìm lại chiếc dây buộc tóc bị vứt sang một bên, buộc gọn mái tóc dài ra sau gáy, rồi cúi xuống hôn nàng.

Nụ hôn của cô nhẹ nhàng, dường như vì biết Phó Thanh Vi đã tỉnh nên cô có chút e dè. Khi môi cô vừa chạm vào đôi môi đang hé mở của nàng, cảm giác run rẩy và lưỡng lự khiến cô nhớ lại việc nàng vừa từ chối mình, cô khựng lại một chút.

Mục Nhược Thủy di chuyển lên trên, ánh mắt giao với đôi mắt đang len lén nhìn của Phó Thanh Vi. Nàng yếu ớt cọ xát vòng eo mảnh mai của mình vào vòng eo cũng thon thả của cô, giọng nói như có chút cầu xin:

"Sư tôn......"

Mục Nhược Thủy dường như không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêng đầu hôn lên tai nàng, một tay ôm lấy nàng, những ngón tay khẽ vuốt ve.

Tay còn lại chậm rãi chạm vào.

Khuôn mặt của cô vùi vào hõm cổ của Phó Thanh Vi, bên tai chỉ toàn là tiếng của nàng, càng cọ càng nhiều, càng cọ càng dày đặc.

Mục Nhược Thủy bất động.

Ban đầu cô vẫn còn hôn nàng, nhưng sau đó, tiếng của Phó Thanh Vi quá êm tai, khiến cô dừng lại, không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí cả tiếng thở cũng nén lại để nghe rõ hơn.

Cô nghĩ: Dường như Phó Thanh Vi có thể làm điều đó một mình.

Nhưng thực tế chứng minh điều đó là không thể.

Phó Thanh Vi chủ động hôn cô, rên rỉ đứt quãng: "Sư tôn...... Sư tôn......"

Mục Nhược Thủy từ đầu đến cuối vẫn im lặng, không nói một lời, nhưng lòng bàn tay cô đã lật lại, áp chặt lên nàng.

Cô từng học nhiều phương pháp xoa bóp và mát-xa, hóa ra đều có thể áp dụng tương tự.

Phó Thanh Vi sững sờ nhìn cô, cơ thể bị bàn tay cô dẫn dắt, khẽ lắc lư. Nàng cảm giác hồn phách mình như bay đi, không biết đã cắn đầu lưỡi của sư tôn bao nhiêu lần.

Xoa bóp thường kéo dài ít nhất nửa tiếng, nhưng Phó Thanh Vi chỉ kiên trì được một phần năm thời gian đã kiệt sức.

Mục Nhược Thủy kịp thời rút đầu lưỡi ra khỏi môi nàng, nhưng đôi môi vẫn gắn chặt lên, không để nàng phát ra tiếng động lớn.

Ở trần gian không giống như trên núi, cô không thể để nàng quá buông thả mà phát ra âm thanh.

Đôi mắt đỏ hoe của Phó Thanh Vi đã đẫm lệ, nàng co lại trong vòng tay cô, run rẩy rất lâu, lại muốn cắn cô. Mục Nhược Thủy chìa một ngón tay để nàng cắn.

Phó Thanh Vi cắn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Nhầm rồi." Mục Nhược Thủy rút lại bàn tay phải đầy dấu vết, đổi sang tay trái, nói: "Cắn ở đây."

Phó Thanh Vi vốn không thật sự muốn cắn cô, chỉ là đang làm nũng. Lúc này, khi nàng đang cần sự âu yếm, nàng chỉ khẽ chạm môi lên ngón tay cô, rồi rụt đầu về, vùi mặt vào hõm cổ của cô.

Nàng không hỏi tại sao Mục Nhược Thủy không đi đến bước cuối cùng. Dù sao mọi chuyện đã rõ ràng, chuyện đó chỉ là sớm muộn. Có lẽ cô lại thấy xấu hổ.

Hỏi thêm chỉ khiến cô bực bội, thành ra mất cả chì lẫn chày.

Đây là lần đầu tiên Phó Thanh Vi tỉnh táo mà có thể dựa sát vào cô như thế này, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô đang dần tăng cao. Nàng nói:

"Sư tôn, người nóng quá."

"Ừ."

Phó Thanh Vi kéo nhẹ cổ áo cô, áp má vào.

Nhiệt độ cao đến mức giống như sinh vật máu lạnh biến đổi thân nhiệt.

Điều kỳ lạ là da cô nóng, nhưng khuôn mặt vẫn trắng như tuyết.

"Là huyết nhiệt của vi sư." Mục Nhược Thủy bình thản đáp.

Huyết nhiệt là gì? Chỉ nghe nói đến nhiệt huyết (máu nóng), chẳng lẽ là đảo ngược lại sao?

Phó Thanh Vi đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào má cô. Cảm giác mịn màng, mát lạnh.

Tại sao mặt lại không nóng?

Chưa kịp hiểu ra, nàng phát hiện mình đã gối lên ngực phải của Mục Nhược Thủy, chỉ cách vị trí trái tim một chút.

Nàng liếc nhìn cô, cắn nhẹ môi dưới, từ từ dịch chuyển.

Muốn nghe xem nhịp tim của cô có đập nhanh như nàng không.

Mục Nhược Thủy cúi mắt nhìn nàng, cho phép nàng làm theo ý mình.

Phó Thanh Vi cuối cùng cũng chạm đến bên ngực trái, áp tai mình lên.

Thình thịch——

Thình thịch——

Tiếng đập mạnh mẽ và ổn định ấy là điều nàng tự tưởng tượng trước.

Phó Thanh Vi vui vẻ lặp lại trong lòng hai lần, nhưng sau đó mới nhận ra lồng ngực của đối phương hoàn toàn yên ắng.

Giống như một hố đen nuốt chửng mọi âm thanh, tĩnh lặng đến rợn người.

Nàng không cam lòng, lại lắng nghe thêm lần nữa.

Theo y học, tim người có thể ngừng đập tối đa 3 phút, quá thời gian đó sẽ dẫn đến chết não. Phó Thanh Vi không biết mình đã nghe bao lâu, cho đến khi tay chân nàng tê cứng, nụ cười ban đầu trên môi biến mất. Giống như một pháo đài trên bãi cát bị cơn sóng bất ngờ cuốn trôi, mọi kỳ vọng và tưởng tượng đều sụp đổ thành một khoảng trống mịt mờ.

Tim không phát ra một âm thanh nào.

Giọng nói bình thản của Mục Nhược Thủy vang lên từ phía trên đầu nàng.

"Ta đã chết rồi."

***

Lời tác giả:

Người phụ nữ của nàng dù đã chết, nhưng tay và môi vẫn có thể khiến Tiểu Phó sướng đến phát khiếp. Đúng là đáng sợ! 🤗

Editor: Để vượt qua Tấn Giang thì tác giả dùng từ môi cho cả trên và dưới, càng về sau càng nhiều hơn 🌚🌚🌚

Chương trước Chương tiếp
Loading...