[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C103 - Bùa tỉnh thần lên sàn
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"Giọng nói xuyên qua ý thức mơ hồ, truyền đến tai Cam Đường, kèm theo tiếng tít tít của thiết bị y tế trong bệnh viện.Cô cảm giác như vừa vượt qua một cơn bạo bệnh, đã lâu lắm rồi không thấy thoải mái như vậy. Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy ba mẹ mình đang rơi nước mắt bên giường, cùng với người bạn tốt và bạn gái của người bạn tốt đó."Sao mọi người nhìn con như thế?" Cam Đường cười nói, "Chỉ là một trận ốm nhẹ, nằm viện một chút thôi mà."Hai ông bà mắt đỏ hoe, không nói nên lời.Đã là ngày thứ hai kể từ khi ký ức bị phong ấn. Sau khi hồn phách của Cam Đường trở lại và hòa hợp với cơ thể, tốc độ hồi phục của cô có thể nói là một kỳ tích y học.Một tuần sau, Cam Đường xuất viện.Cơ thể gần như hoàn toàn hồi phục, nhưng vì trước đó bị hành hạ đến gầy trơ xương, mỗi khi gió thổi qua, trông cô giống như một cây tre mỏng manh sắp đổ. Bác sĩ khuyên cô nên ngồi xe lăn một thời gian.Một tháng sau, Phó Thanh Vi từ nơi khác trở về, tranh thủ ghé qua nhà cô. Cam Đường ngay lập tức biểu diễn cho nàng xem màn lột xác kỳ diệu: thân hình và khuôn mặt đã có da có thịt trở lại, trông rạng rỡ như một Khỉ cái ở Hoa Quả Sơn.Cô đi dạo xung quanh và tập thể dục ngoài trời bên dưới tòa nhà, tranh giành bập bênh với bọn trẻ con, rồi bảo Phó Thanh Vi ngồi xuống đầu kia.Phó Thanh Vi quay đầu lại hỏi: "Em ngồi được không, sư tôn?"Mục Nhược Thủy tỏ vẻ chán ghét nhưng lại chấp nhận: "Muốn ngồi thì ngồi, ta đâu phải mẹ em."Cam Đường chậc chậc vài tiếng, giơ điện thoại lên chụp ảnh chung.Hai người ngồi hai đầu bập bênh. Cam Đường dù chưa hoàn toàn lấy lại cân nặng, nhưng nhờ giữ được hơi thở ổn định và sức bật của đôi chân, vẫn duy trì được sự cân bằng lên xuống.Mục Nhược Thủy trong lòng khẽ cười dịu dàng: "Trẻ con."Cô cúi đầu tiếp tục dùng cỏ xanh trêu chọc mấy con kiến trên mặt đất.Phó Thanh Vi không định để Cam Đường mãi sống trong sự mơ hồ. Đêm trước, nàng đã bàn bạc với Mục Nhược Thủy, xác nhận rằng chỉ cần sư tôn không chủ động giải phong ấn, Cam Đường sẽ không bao giờ tự nhớ lại sự việc. Sau đó, họ quyết định tìm cơ hội nói cho cô biết sự thật.Lúc này là thời điểm thích hợp nhất.Trong một quán cà phê, khi ba ly cà phê được bưng ra, Phó Thanh Vi nói thẳng với Cam Đường:"Lần trước cậu bị bệnh nặng là do trải qua một cú sốc lớn, thuốc thang không hiệu quả. Để giúp cậu hồi phục, mình và sư tôn đã phong ấn tất cả ký ức của cậu về sự việc đó."Cam Đường đang uống cà phê thì dừng lại, biểu cảm từ nửa tin nửa ngờ chuyển sang hoàn toàn tin tưởng.Dù chuyện có kỳ lạ đến đâu, cô biết Phó Thanh Vi sẽ không bao giờ lừa mình.Cam Đường tò mò: "Về chuyện gì vậy?"Phó Thanh Vi: "Cậu từng thất tình. Đối phương là một người rất tốt, nhưng hai người không thể ở bên nhau."Cam Đường: "Cô ấy còn sống không?"Phó Thanh Vi: "Cô ấy đã đi đầu thai rồi."Cam Đường tự động hiểu từ đầu thai là đã qua đời. Cô gật đầu, thở dài: "Sinh ly tử biệt à, hèn gì."Cam Đường giống như đang nghe chuyện của người khác, mãi sau mới nhận ra đó là chuyện của mình, cảm thán: "Không ngờ mình cũng là một kẻ si tình."Phó Thanh Vi không thấy trên khuôn mặt cô có chút đau buồn nào. Hóa ra mất đi ký ức thực sự có thể thay đổi hoàn toàn cảm xúc của một người.Cam Đường tiếp tục hỏi: "Bạn gái mình có đẹp không?"Phó Thanh Vi: "Đẹp.""Có ảnh không? À, chắc xem ảnh sẽ khiến mình bị kích động đúng không? Thôi không xem nữa.""Tiếc là hai người không để lại bất kỳ bức ảnh nào.""Tiếc thật." Cam Đường nói, khuấy tách cà phê vài cái, rồi nhấp một ngụm.Hử? Hình như quên cho đường rồi?Cam Đường nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy đắng hơn bình thường.Cô thêm nửa gói đường vào tách cà phê.Cam Đường vẫn rất tò mò về mối tình đầu của mình. Là người độc thân suốt hơn 20 năm, mãi mới có một mối tình, vậy mà cô lại quên mất.Cô liên tục hỏi Phó Thanh Vi về những chi tiết, như họ gặp nhau thế nào, yêu nhau ra sao.Phó Thanh Vi nhìn về phía Mục Nhược Thủy. Cô khẽ gật đầu.Nghe một câu chuyện đau buồn từ người khác vẫn sẽ có một lớp cách biệt với bản thân. Mục Nhược Thủy tin tưởng vào thuật pháp của mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra.Phó Thanh Vi giấu đi chuyện Đỗ Tích Ngôn là một hồn ma, kể lại rằng họ yêu từ cái nhìn đầu tiên, cùng xem phim, nắm tay nhau đi dạo, tất cả những gì nàng nghe Cam Đường kể lại trước đây.Cam Đường hỏi rất nhiều về những khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng không hỏi gì về cách họ chia tay.Phó Thanh Vi cũng không đề cập đến: "Khi nào cậu giải phong ấn ký ức, mọi thứ sẽ trở lại."Cam Đường thêm nốt nửa gói đường còn lại vào tách cà phê, nói: "Chị ấy có giận mình vì đã quên chị ấy không?""Không đâu. Chị ấy chỉ mong cậu sống tốt, trường thọ, đó là nguyện vọng của chị ấy trước khi rời đi.""Nghe nặng nề quá." Cam Đường nói, "Khi nào mình không còn cảm giác nặng nề này, không còn tự nhiên rơi nước mắt mỗi khi nghe kể lại, hãy trả lại ký ức cho mình.""Được."Phó Thanh Vi lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt không ngừng rơi của Cam Đường.Dù Cam Đường không cảm nhận được nỗi buồn, nhưng cô tin vào một điều: "Chắc mình yêu chị ấy nhiều lắm.""Chị ấy cũng rất yêu cậu."*Phó Thanh Vi không từ chối được khi được gia đình Cam Đường nhiệt tình giữ lại, nên nàng quyết định dùng cơm tối tại nhà Cam Đường.Gia đình ba người vui vẻ hòa thuận. Ba mẹ Cam đều mỉm cười mãn nguyện khi thấy con gái ăn uống ngon lành. Gần đây cô đã ăn nhiều hơn để bồi bổ sức khỏe, cơ thể dần đầy đặn trở lại.Phó Thanh Vi nhìn thấy cảnh đó cũng cảm thấy vui lây.Nhưng phía sau niềm vui ấy, vẫn luôn có một cái bóng mơ hồ lởn vởn trong lòng nàng.Sau khi rời nhà Cam Đường, nàng cùng Mục Nhược Thủy đi bộ chậm rãi rời khỏi khu chung cư. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ rõ vẻ u sầu, tâm trạng nặng nề.Mục Nhược Thủy cũng bước chậm lại, hỏi: "Vẫn đang nghĩ về chuyện của Đỗ Tích Ngôn?"Phó Thanh Vi khẽ đáp một tiếng "Dạ", rồi nghiêng đầu nhìn sư tôn: "Nhất là khi biết Cam Đường là lần đầu thai đầu tiên của Liễu tiểu thư, em cứ nghĩ mãi tại sao họ đã khổ sở đến vậy rồi mà vẫn phải đi đến bước này?"Một người luân hồi, một người bị lãng quên, nhưng cả hai vẫn lạc mất nhau, dù ở trần gian hay bên cầu Nại Hà.Nàng hỏi: "Thật sự không còn cách nào khác sao? Là do em không nghĩ ra, hay là do em quá vô dụng? Xin lỗi sư tôn, có lẽ em đang nói lộn xộn."Mục Nhược Thủy rộng lượng bỏ qua sự rối loạn của nàng."Giả sử em là Cam Đường, em sẽ lựa chọn thế nào?" Mục Nhược Thủy chuyển câu hỏi sang nàng."Em ư?"Phó Thanh Vi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.Mục Nhược Thủy nhìn nàng: "Em sẽ đưa ra lựa chọn giống cô ấy chứ?"Phó Thanh Vi gật đầu: "Nếu em là Cam Đường, em sẽ đưa ra lựa chọn giống cô ấy."Mục Nhược Thủy không nói gì thêm.Hai người lặng lẽ tiếp tục bước đi. Nhịp bước của cô dần nhanh hơn. Phó Thanh Vi nghĩ rằng cô muốn về nhanh, nên cũng tăng tốc bước ra khỏi khu chung cư, đứng trước cổng chờ xe.Phó Thanh Vi đứng trên vỉa hè, ngọn gió mùa hè mang theo hơi nóng ban ngày phả vào mặt, chỉ thấy oi bức và ngột ngạt.Mồ hôi lấm tấm trên cổ Phó Thanh Vi, một giọt mồ hôi nhỏ lấp lánh xuất hiện trên chóp mũi nàng. "Nhưng em và Cam Đường không giống nhau. Em không có gia đình, không có vướng bận, em còn là một đạo sĩ. Nếu thật sự có người chờ em ba trăm năm, bất kể người đó là người hay ma, đã lỡ mất nhau lâu như vậy rồi, thì em nhất định sẽ trân trọng hiện tại." Mục Nhược Thủy quay mặt lại, sâu thẳm nhìn nàng. Cô đứng dưới bóng cây tránh nóng, bóng lá đổ lên gương mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm không cảm xúc, thoạt nhìn chẳng khác nào một nữ quỷ. Phó Thanh Vi giật mình: "Sư... sư tôn, sao... sao vậy?"Mục Nhược Thủy lạnh giọng nói: "Em không thể nói hết lời một lần sao?"Phó Thanh Vi ấm ức: "Không phải em cần nghĩ kỹ à? Hơn nữa, người đi nhanh như vậy, lỡ em nói mà bị gió tạt vào miệng thì sao?"Mục Nhược Thủy: "Sớm muộn ta cũng giết chết em!"Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Có thể là trên giường không?Dù lòng đầy ý nghĩ xấu, nhưng nàng không dám nói ra, chỉ dám tiếp tục mơ tưởng trong đầu. Nàng lập tức nói bằng giọng thành khẩn: "Em sai rồi, sư tôn."Mục Nhược Thủy quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, nhưng trên gương mặt lạnh lùng bỗng hiện lên một nụ cười thoáng qua. Phó Thanh Vi lại nói: "Nhưng mà......"Mục Nhược Thủy lập tức quay lại, nhanh như chớp đưa tay bóp cổ nàng. Phó Thanh Vi khẽ "ưm" một tiếng, âm điệu kéo dài, nghe không nghiêm túc chẳng khác nào âm thanh trên giường. Đã lâu rồi cô không bóp cổ nàng, cảm giác quen thuộc khiến cả hai như trở về trạng thái cũ. Tất nhiên, Mục Nhược Thủy không dùng sức, đầu ngón tay với bộ móng dài khẽ vuốt ve cổ nàng, cúi sát vào tai, thổi nhẹ và nói: "Nếu em còn dám nói ra điều gì ta không thích, ta sẽ vặn gãy cổ em, biến em thành một đồ đệ ma."Phó Thanh Vi cảm thấy sư tôn của mình giống như hồ ly tinh trong mấy câu chuyện dân gian. Nàng đúng là được hưởng phúc rồi, lại càng phấn khích hơn. Phó Thanh Vi xấu hổ: "Tiểu sinh không biết nương tử muốn nghe gì, xin hãy chỉ giáo."Mục Nhược Thủy: "...... Đừng ép ta thật sự giết chết em."Phó Thanh Vi đặt tay lên bàn tay cô đang bóp cổ mình, khẽ vuốt ve làn da mềm mại, vừa chiếm tiện nghi vừa nói: "Em chỉ muốn nói rằng điểm em để ý khác với người khác. Em có thể chấp nhận ở bên một hồn ma, nhưng em sẽ để ý việc người mà cô ấy chờ đợi không phải là em. Giống như Đỗ tiểu thư đã chờ Liễu tiểu thư lâu như vậy, nhưng Cam Đường không phải là Liễu tiểu thư. Kiếp trước của em và em hiện tại, làm sao có thể xem là cùng một người được?" Phó Thanh Vi tiếp lời: "Phát biểu của em đến đây là hết, sư tôn cảm thấy hài lòng không?"Mục Nhược Thủy buông cổ nàng ra, chỉnh lại cổ áo cho nàng, nói: "Tạm được."Đã nói đến đây, Phó Thanh Vi cũng muốn biết suy nghĩ của cô: "Sư tôn nghĩ thế nào, có xem là cùng một người không?""Chẳng phải câu hỏi này em đã hỏi trước đó rồi sao?" Mục Nhược Thủy nhướng mày: "Đương nhiên không phải.""Nhưng nếu một người có ký ức hai kiếp, còn người kia chỉ có ký ức một kiếp, nếu người thứ hai ghen, vậy có xem là ghen với chính mình không?""Vậy mà cũng được xem là ghen à?""Nhưng vốn không phải cùng một người mà.""......"Mục Nhược Thủy lại muốn thanh lý môn hộ.Phó Thanh Vi tự đặt tay lên cổ mình, siết nhẹ: "Em tự giết chính mình đây!"Một đồ đệ rất hiểu chuyện, giúp sư tôn đỡ phải ra tay. "Xe đến rồi." Cô kéo tay Phó Thanh Vi, đẩy nàng vào xe, nói: "Thu phép thần thông lại đi, tiểu đại thánh."Gần đây, Phó Thanh Vi vừa giới thiệu bộ phim «Tây Du Ký» cho Mục Nhược Thủy. Vì phim quá ngắn, cô chưa xem thỏa mãn. Trong khi Phó Thanh Vi đang giao chiến với yêu ma quỷ quái, màn hình điện thoại của Mục Nhược Thủy chiếu cảnh Đại Thánh hàng phục yêu quái, nhạc nền là «Vân Cung Tấn Âm».Bước tiếp theo, Phó Thanh Vi dự định tìm cơ hội giới thiệu «Thần Điêu Đại Hiệp» cho cô, cả tiểu thuyết lẫn phim ảnh cùng lúc. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ bẻ cong được sư tôn của mình, dù rằng cô vốn cũng không thẳng mấy.Phó Thanh Vi dạo gần đây mệt mỏi vô cùng. Kể từ khi gia nhập Linh Quản Cục, trừ nửa tháng nghỉ ngơi vì bị thương, nàng chưa bao giờ có lúc nào không bận rộn. Vừa lên xe đặt qua ứng dụng, nàng đã tựa vào vai Mục Nhược Thủy ngủ thiếp đi. Ngày mai, cả hai sẽ phải đi tàu cao tốc đến một thành phố khác. Việc đi lại từ Bồng Lai không thuận tiện, nên họ vẫn quyết định quay về căn hộ nhỏ gần ga tàu điện ngầm. May mà trước đây Phó Thanh Vi giữ lại căn hộ này để làm kỷ niệm, nếu không, với lịch trình công tác dày đặc hiện tại, việc ở khách sạn sẽ phiền phức hơn nhiều. Khi xe đến cổng khu chung cư, tài xế qua gương chiếu hậu kinh ngạc nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang đen bước xuống trước, sau đó mở cửa bên kia, bế cô gái trẻ đang ngủ say ra ngoài. Tài xế: "......" *Phó Thanh Vi chỉ tỉnh lại khi đã vào nhà. Hai tay nàng vẫn đang quàng qua cổ Mục Nhược Thủy, không dám tin, chớp mắt liên tục vài lần. Nàng nhìn Mục Nhược Thủy, rồi lại nhìn quanh căn hộ quen thuộc. "Người bế em lên đây à?""Không phải ta, là mèo."Tiểu Tam Hoa nhỏ nhắn đang vẫy chiếc đuôi xù lông, cọ vào ống quần của Mục Nhược Thủy. Phó Thanh Vi im lặng một lúc, rồi hỏi: "Trên đường có ai nhìn thấy không?"Mục Nhược Thủy hồi tưởng trong vài giây, đáp: "Trong khu gặp năm người, ba con chó, một con mèo và một con chó hoang. Trong thang máy có bốn, năm người; giày của em suýt đá vào quần áo họ. Có hai người thấy thang máy đông nên không vào."Phó Thanh Vi đỏ mặt từ đầu đến chân, cúi gằm đầu: "...... Sao người không đeo khẩu trang cho em?"Mục Nhược Thủy ép môi để nén cười: "Ta có đeo mà.""Á á á á á!"Phó Thanh Vi hét lên, nhảy ra khỏi vòng tay cô, lao tới đè cô xuống ghế sofa trong phòng khách, bắt đầu lăn lộn trên người cô như một cơn lốc nhỏ. Nàng ngồi hẳn lên vòng eo thon săn chắc của cô, khuôn mặt đỏ ửng đầy thẹn thùng. Mục Nhược Thủy gối đầu lên cánh tay mình, bình thản nói: "Dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo."Quần áo cô bị kéo lệch đi đôi chút, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh như không, thậm chí phảng phất một vẻ đẹp đến mê hoặc. Phó Thanh Vi ngồi trên eo cô, cọ qua cọ lại, hơi thở dường như bắt đầu gấp gáp, giống như trong cơ thể nàng đang có một dòng chảy dâng trào. Mùa hè quần áo mỏng nhẹ, chiếc quần Phó Thanh Vi mặc cũng là loại thoáng khí. Hai lớp vải cộng lại cũng chẳng dày là bao. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ép chặt cơ thể xuống, cọ xát vài lần lên vùng eo thon phẳng của cô. Mục Nhược Thủy: "......"Nếu bỏ hết lớp vải ra, thì việc này khác gì tự mình di chuyển chứ?Phó Thanh Vi cọ thêm một lần nữa, cảm giác ngày càng rõ rệt, đôi môi nàng khẽ cắn lại, eo thon truyền đến một cơn run nhẹ"Đợi đã." Mục Nhược Thủy cất tiếng, giọng nói có phần bất lực. Sao lại có thể tùy tiện thế này......Phó Thanh Vi cúi xuống, hôn lên môi cô. Mục Nhược Thủy vừa định nói thì bất ngờ bị nàng chiếm lấy. "Ưm."Phó Thanh Vi quấn quýt trong nụ hôn, chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng quấn lấy cô. Mục Nhược Thủy chỉ chống đỡ được trong chốc lát, ý chí bắt đầu lung lay, cuối cùng cô cũng không cưỡng lại được, vòng tay ôm lấy nàng, quên cả lý trí mà đắm chìm trong khoảnh khắc ấy."Ưm...... Ưm......" Tiếng rên lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, tất cả đều thuộc về Phó Thanh Vi.Mục Nhược Thủy đưa tay nắm lấy gáy nàng, nhưng rồi nhận ra hành động này có vẻ như đang khích lệ nàng. Trước khi Phó Thanh Vi hôn sâu hơn, cô mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi người mình. Mục Nhược Thủy dùng mu bàn tay lau vết nước trên khóe môi do nàng lưu lại, nói: "Em thật là......"Phó Thanh Vi cười nói: "Tay em lành rồi."Mục Nhược Thủy giả vờ bối rối không hiểu: "Thì sao?"Đã lâu lắm rồi Phó Thanh Vi không mơ thấy những giấc mơ mà sáng ra phải thay quần lót. Phải làm sao với cô gái vừa tốt nghiệp đại học đây?Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm Mục Nhược Thủy, ánh mắt rực sáng: "Em muốn sư tôn thưởng cho em."Mục Nhược Thủy đối diện với ánh mắt nàng, suýt chút nữa muốn che mắt lại.Sao cô lại thu nhận một đồ đệ...... háo sắc đến vậy?Làm sư tôn phải kèm theo bán sắc hay sao?Mục Nhược Thủy khẽ ho một tiếng, nói nhỏ: "Không phải vừa thưởng em rồi à?" Cô thầm nghĩ giờ cả hôn cũng không được tính là thưởng nữa rồi sao?Phó Thanh Vi bạo gan cãi lại: "Vừa nãy là em thưởng cho sư tôn!"Hóa ra sự trơ trẽn cũng có thể được truyền lại, Mục Nhược Thủy suýt thì lảo đảo tại chỗ.Phó Thanh Vi tiếp tục: "Sư tôn bây giờ thưởng lại cho em một lần nữa cũng được."Mục Nhược Thủy không dám. Với trạng thái muốn ăn tươi nuốt sống hiện tại của nàng, nếu để nàng có cơ hội, e rằng sự trong sạch của đôi tay cô sẽ khó giữ được.Cô nghiêm mặt nói: "Tắm rửa chưa? Luyện công chưa? Ngồi thiền chưa? Chưa làm thì mau đi làm đi!"Phó Thanh Vi từ trên eo cô nhảy xuống, nói: "Nói rồi nhé, tối nay phải thưởng cho em đó.""Ta nói bao giờ?! Tên nghiệt đồ này!"Cô nàng nghiệt đồ lập tức chạy một mạch vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên ngay sau đó. Mục Nhược Thủy cau mày, bước đến trước cửa phòng tắm, hỏi: "Em đã lấy đồ ngủ chưa?""Quên mất rồi, sư tôn lấy giúp em đi." Tiếng Phó Thanh Vi vọng ra.Sư tôn thầm nghĩ muốn thưởng nàng một cái bạt tai.Mục Nhược Thủy lấy đồ ngủ giúp nàng, nhưng không mang đến tận nơi, mà đặt trên ghế sofa trong phòng khách."Không trị em ấy chắc có ngày em ấy trèo lên đầu mình mất."Phó Thanh Vi tắm xong, không mảnh vải che thân, đứng sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Nàng nói: "Sư tôn, lấy giúp em đồ ngủ, với cả khăn tắm trong tủ nữa.""Ta lấy rồi.""Để đâu ạ?""Trên sofa, tự ra mà lấy.""......" Phó Thanh Vi ngọ nguậy ngón chân trong dép, linh cảm có gì đó không ổn, nhỏ giọng nói: "Như thế ngại lắm.""Ngại gì với ta?""Người đưa ra cửa cho em đi.""Tự lấy, không thì cứ để đóng băng luôn đi." Mục Nhược Thủy nói xong liền không quan tâm đến nàng nữa.Nếu nàng dám không mặc gì ra ngoài, cô sẽ quay mặt sang hướng khác.Nhưng cô biết chắc nàng không dám. Phó Thanh Vi là người có lòng can đảm tỉ lệ thuận với độ tối của trời đất, càng về đêm, nàng càng to gan. Nhưng hiện tại, dù là ban đêm, phòng khách vẫn sáng như ban ngày. Đồ đệ của cô có phóng túng cũng có giới hạn, nàng có thể nhào đến ôm cô, nhưng tuyệt đối không dám ôm mà không mặc gì.Quả nhiên, Phó Thanh Vi trốn trong phòng tắm không dám ra.Nàng nói mãi không lay chuyển được Mục Nhược Thủy.May mà đang là mùa hè, lại thêm thể chất tu luyện tốt, không trúng gió cũng không thấy lạnh.Đợi đến khi Mục Nhược Thủy nguôi giận, cô mang đồ ngủ đến cho nàng.Phó Thanh Vi chìa một cánh tay trắng muốt ra nhận, Mục Nhược Thủy nhìn nàng, nói: "Rõ ràng em có thể mặc tạm đồ cũ ra lấy rồi quay lại tắm, sao nhất định phải đợi ta?"Phó Thanh Vi trả lời rất nghiêm túc: "Sư tôn phạt em, hẳn phải có lý do của sư tôn. Đệ tử không dám dại dột gian lận.""Coi như qua cửa.""Cảm ơn sư tôn." Xem ra tối nay sẽ có thưởng rồi.Lá bùa tỉnh thần của nàng cuối cùng có thể sử dụng, nuôi bùa ngàn ngày, sử dụng bùa trong một khoảnh khắc.Nàng kiểm tra lá bùa quý giá trong ngăn bí mật của ba lô, rồi mang vào phòng ngủ trước. Ngồi xếp bằng trên giường, nàng bắt đầu thiền định.Mục Nhược Thủy đóng cửa phòng ngủ, ra ngoài phòng khách chơi với Tiểu Tam Hoa, không để nó quấy rầy Phó Thanh Vi luyện công.Hai tiếng đồng hồ chỉ trôi qua bằng hai lần dịch chuyển của kim giờ. Tiểu Tam Hoa dùng móng vuốt cào cào cây đồ chơi gắn trên ghế sofa, phát ra tiếng chuông trong trẻo. Rất nhanh sau đó, một thứ khác mới mẻ hơn đã thu hút sự chú ý của nó.Con mèo nhỏ lao đi như một tia chớp, chiếc đuôi lớn lắc lư hai bên, nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng ngủ. Nó nhảy lên, hai chân trước bám trên đầu gối của Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi làm một động tác ra hiệu im lặng, bế nó lên, nhẹ nhàng bước tới gần ghế sofa, ngồi xổm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn người phụ nữ đang say ngủ.Khuôn mặt ngủ của Mục Nhược Thủy vẫn trắng như tuyết, tựa như một đóa hoa sen thanh tao nơi hồ nước lạnh lẽo yên tĩnh.Móng vuốt hồng của chú mèo chạm lên đóa sen, Mục Nhược Thủy mở mắt. Toàn bộ dòng nước sống động như thể chảy theo cô, ánh nhìn sâu thẳm như mực đen lóe lên tia sáng, dù ánh đèn trên trần phòng khách vẫn đơn điệu như thế.Mục Nhược Thủy nắm lấy móng mèo nhỏ, tay còn lại nắm lấy tay Phó Thanh Vi, vừa rồi chính bàn tay ấy đã dùng móng mèo chọc vào mặt cô.Tiểu Tam Hoa không vui, kêu "meo meo" hai tiếng.Hai người đồng thời buông tay, Tiểu Tam Hoa trước tiên dẫm lên người Mục Nhược Thủy, sau đó lại nhảy lên vai Phó Thanh Vi trước khi chạy đi.Mục Nhược Thủy ngồi dậy, lười biếng giơ tay lên, tay áo dài màu xanh buông nhẹ, hoa văn thêu chìm bằng chỉ bạc phản chiếu ánh sáng. Cô nghiêng người dựa trên ghế sofa, đôi chân cong lên tự nhiên, hỏi nàng: "Ngồi thiền xong rồi à?"Phó Thanh Vi ngồi thẳng dậy, chiếm một phần không gian trên ghế sofa, để cô dựa vào vai mình, nói: "Đã xong rồi."Mục Nhược Thủy đành phải ngồi ngay ngắn lại.Ngồi thiền tĩnh tâm, tạm thời kiềm chế được dục vọng của Phó Thanh Vi. Trước khi nhập định, nàng đã nghĩ đến một chuyện, giờ mới có thời gian nói với Mục Nhược Thủy."Việc sư tôn mất trí nhớ, có khả năng là bị người ta phong ấn ký ức không?" Phó Thanh Vi nghĩ cô giống như Cam Đường, chỉ khác ở chỗ Cam Đường bị phong ấn ký ức liên quan đến Đỗ Tích Ngôn, còn ký ức của Mục Nhược Thủy thì bị phong ấn toàn bộ."Điều này, vi sư cũng từng nghĩ đến.""Có người nào lợi hại hơn cả sư tôn à?""Thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi khác cao hơn." Mục Nhược Thủy không vui nhưng vẫn thừa nhận: "Có lẽ là vậy.""Nếu tìm được người đó, sư tôn có thể khôi phục ký ức không?"Mục Nhược Thủy lại lắc đầu."Trường hợp của vi sư rất đặc biệt, dù không bị phong ấn, những gì vi sư có thể nhớ sợ rằng cũng chỉ có hạn.""Hả? Tại sao?""Biết quá nhiều, chưa chắc đã tốt cho em." Mục Nhược Thủy nắm tay nàng, kéo lên môi, tự nhiên hôn một cái.Phó Thanh Vi vui thầm, trước khi Mục Nhược Thủy kịp nhận ra, nàng đã kiểm soát được cảm xúc của mình. Thấy nàng không phản ứng gì, Mục Nhược Thủy bình thản hôn thêm một cái lên mu bàn tay nàng trước khi buông tay.Cô định nói một câu "về phòng đi", nhưng nghĩ đến việc về phòng lại khiến Phó Thanh Vi không ngừng đòi hỏi, cô im lặng, ở lại phòng khách kéo dài thời gian.Nhưng dù kéo dài bao lâu vẫn bị Phó Thanh Vi nửa đẩy nửa kéo vào phòng ngủ, trong cả quá trình còn bị cắt móng tay và bị ép rửa tay.Phó Thanh Vi kẹp bùa tỉnh thần giữa quần short và quần lót, tự tay đẩy sư tôn nằm lên giường, sau đó tắt đèn.Tách một tiếng.Phòng ngủ chìm vào bóng tối.Mục Nhược Thủy giữ nguyên tư thế vừa nằm lên giường, dựa vào đầu giường, nói: "Đợi đã."Phó Thanh Vi không nghe cô, nhấc đôi chân dài lên, thành thạo ngồi trên đùi cô, sau đó nghiêng người tới hôn lên môi cô.Tay nàng đồng thời vòng ra sau đầu cô, rút sợi dây lụa buộc tóc, ba ngàn sợi tóc xanh rơi xuống, ngón tay nàng luồn vào giữa mái tóc của người phụ nữ, ôm lấy tấm lưng mỏng manh.Nàng hôn quá chủ động và cuồng nhiệt, Mục Nhược Thủy đáp lại chỉ qua loa, nhưng đã khiến nàng càng lấn tới sâu hơn, say mê đắm chìm vào sự nhiệt thành từ môi lưỡi.Mục Nhược Thủy vừa đánh vừa lui, Phó Thanh Vi từng bước áp sát.Nàng nắm lấy bàn tay vừa được cắt móng của Mục Nhược Thủy, đặt lên trước ngực mình, vừa hôn vừa khe khẽ rên rỉ cầu xin cô.Mục Nhược Thủy đành phải thỏa mãn nàng.Phó Thanh Vi bắt đầu rên rỉ nhiều hơn.Nàng cứ nghĩ rằng tắt đèn rồi thì không cần phải e dè, nhưng thực ra Mục Nhược Thủy vẫn nhìn rõ mọi thứ.Chiếc cổ dài thanh thoát của nàng ngửa ra, yết hầu khẽ nhấp nhô khi nuốt, và trong những lúc không hôn, nàng vẫn không ngừng phát ra âm thanh dễ nghe.Chỉ như vậy thôi, làn da nơi chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh của nàng đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.Mục Nhược Thủy dùng đầu lưỡi liếm đi lớp mồ hôi mằn mặn đó giúp nàng.Rất nhanh sau đó, Phó Thanh Vi không còn hài lòng với màn dạo đầu bình thường như mọi khi. Nàng nhổm người tới ngồi phía trước, một lần nữa ép sát lên vòng eo thanh tú của Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy đã cởi bỏ một lớp áo ngoài, lớp áo ngủ bằng lụa mỏng lại bị xô lệch, cảm giác bây giờ còn chân thật hơn lúc ở phòng khách. Qua lớp vải mỏng, cô gần như cảm nhận được nơi ấy mở ra rồi khép lại, tựa như đôi môi đang thở.Mục Nhược Thủy lập tức nói: "Không được."Phó Thanh Vi cúi xuống hôn cô, vừa cọ sát vừa hỏi lại: "Ừm...... không được sao?"Mục Nhược Thủy kiên định: "Không được."Nhưng âm thanh của cô gái trẻ bên tai đã bắt đầu thở dốc, có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại không hoàn toàn là khó chịu.Mục Nhược Thủy: "......" Thật sự là cố chấp.Cứ để nàng tiếp tục cọ sát thế này, thế nào cũng thực sự cọ sát vào cô.Mặt mũi cô để đâu đây?"Sư tôn......" Phó Thanh Vi lại cầu xin cô, tự lực cánh sinh vẫn không đủ thỏa mãn."Nghe rồi." Mục Nhược Thủy gần như bị nàng ép sát đến mức lưng chạm vào đầu giường. Cô đẩy Phó Thanh Vi kẻ còn mặc quần áo mà dám làm loạn xuống giường, rồi hai người trở lại tư thế nằm nghiêng quen thuộc.Chậm rãi hôn nhau, chậm rãi khơi gợi xuân tình. Sau bữa khai vị nho nhỏ, Mục Nhược Thủy ôm lấy Phó Thanh Vi đang run rẩy mà hôn, năm ngón tay vẫn bóp rồi thả một cách nhịp nhàng.Đầu ngón tay phải của cô chạm vào lưng nàng, bắt đầu vẽ một lá bùa an thần.Cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến. Đôi mắt Phó Thanh Vi khẽ mở lớn, ánh mắt nàng nhìn vào ánh mắt Mục Nhược Thủy, có chút ngẩn ngơ.Một thời gian dài như vậy, cô không nhịn được cũng là điều bình thường, đúng không? Nhất là sau khi đã thưởng thức món khai vị, sao có thể thiếu món chính?Cô nghĩ rằng lát nữa nhất định sẽ phục vụ nàng thật chu đáo.Muốn thỏa mãn bao nhiêu lần thì thỏa mãn bấy nhiêu lần, nhưng là trong giấc mơ.***Lời tác giả:Tiểu Phó: Lá bùa tỉnh thần chính thức lên sàn thật hoành tráng! [Móng mèo][Móng mèo][Móng mèo] Sư tôn đang muốn làm gì tùy thích, rồi sẽ phản ứng thế nào đây?