[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 43: BỪNG TỈNH CƠN MÊ NƠI TRẦN THẾ



Sáng sớm ngày hôm sau, rừng phong ở ngoại ô. 

Sương mai chưa tan, khói toả mịt mờ, lá phong nhuộm ánh nắng ban mai đỏ rực như màu máu. 

Một mình Thượng Quan Thời Vu đứng dưới gốc cây, trên người mặc chiếc váy lụa trắng ngà phủ ngoài bằng áo the xanh nhạt, dáng dấp thanh tao như tiên nữ giáng trần. Ngón tay nàng lướt qua lớp vỏ cây thô ráp dính chút rêu phong ẩm ướt, hơi lạnh thấm vào da thịt nhưng vẫn không lạnh bằng ánh mắt nàng. 

"Thượng Quan nữ phó thật là có nhã hứng." 

Giọng Đoàn Mị Vi vang lên từ phía sau lưng Thượng Quan Thời Vu, giọng nói ấy kéo dài ra như pha một chút lười biếng. Hôm nay nàng mặc bộ váy tay chẽn màu đỏ thắm gọn gàng để cho tiện cưỡi ngựa, thắt lưng bó lại bằng đai da dắt theo roi ngựa, bỗng thấy có một vẻ quyến rũ lạ thường.

Tiếng vó ngựa dần tới gần hơn, đến khi dừng lại thì chỉ cách Thượng Quan Thời Vu chừng ba thước. Bấy giờ, Đoàn Mị Vi nhảy xuống. 

Thượng Quan Thời Vu quay người rất nhẹ nhàng, hơi cúi đầu: "Được Đoàn tiểu thư chiếu cố là vinh hạnh của Thời Vu." 

Đoàn Mị Vi bẻ một cành phong, lá phong đỏ tươi xoay tròn trong tay nàng. Nàng nhìn sườn mặt của Thượng Quan Thời Vu, lại chú ý đến quầng thâm mờ nhạt dưới đuôi mắt của đối phương. 

"Hôm nay Nữ phó hẹn ta ra đây là vì lại có thỉnh cầu?" Nói xong, nàng hơi nghiêng đầu, viên ngọc đỏ trên đôi hoa tai lấp lánh. 

"Đoàn tiểu thư thông minh." Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu đậu trên chiếc lá phong, "Gần đây An Quảng Vương liên tục có động thái, đã thu thập đầy đủ mười hai tội trạng của Bình Nguyên vương phủ không thiếu một tội nào, ngay cả án cũ mười năm trước cũng đã bị đào lên." 

Ánh mắt Đoàn Mị Vi thoáng lóe lên tia sắc bén, nhưng tia ấy cũng nhanh chóng hóa thành nụ cười: "Hôm nay Nữ phó đến đây chỉ là vì chuyện này?" 

Nàng bước nửa bước về phía trước, đôi giày thêu gần như chạm vào gấu váy Thượng Quan Thời Vu, ý vị sâu xa mà buông từng chữ: "Hay là... vì vị Vương gia mới được sắc phong kia?" 

Ngón tay Thượng Quan Thời Vu lướt qua vết thương trên cổ tay, lùi nửa bước để giãn khoảng cách, ngón tay trong tay áo hơi co lại: "Bình Nguyên vương phủ và Nam Minh vương phủ cần phải có một mối liên hôn, mới có thể..." 

Bìa rừng đột nhiên tĩnh lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi. 

Đoàn Mị Vi nhìn chằm chằm nàng, bỗng cười khẽ: "Thượng Quan Thời Vu, ngươi thật sự rất tàn nhẫn." Rồi tiến thêm một bước, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy sự run nhẹ trên lông mi đối phương, "Rõ hơn ai hết đã biết thân đệ ngươi chán ghét Đoàn gia, lại không hề thích ta, mà vẫn sẵn sàng hy sinh cuộc trăm năm của nó vì mưu toan quyền lực?" 

"Chớ nói là mưu toan quyền lực." Thượng Quan Thời Vu không lùi không tránh, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh. "Vì an nguy của gia tộc thì tình riêng chẳng là gì, nữ nhi tình trường có sá chi."

"Còn nếu là Trường Lăng vương thì sao?" Đoàn Mị Vi đột ngột hỏi, "Nếu y bị ép liên hôn thì Nữ phó còn có thể bình tĩnh như vậy nữa hay không?" 

Thượng Quan Thời Vu thấy như trong một thoáng mình bị nghẹt thở. Cái tên này như một nhát dao cùn đâm thẳng vào tim nàng. 

"Câu hỏi vô nghĩa." Giọng nàng càng lạnh, như mặt hồ đóng băng. 

Đoàn Mị Vi không buông tha, bước một vòng quanh Thượng Quan Thời Vu, giọng đầy châm biếm: "Sao lại vô nghĩa? Ngươi không nỡ để Trường Lăng vương phải chịu chút tổn thương nào, ấy thế mà lại nỡ hy sinh hạnh phúc của thân đệ?" 

Một con chim sẻ núi bỗng bay vụt ra, chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, vài chiếc lông rơi xuống, đậu dưới chân Thượng Quan Thời Vu. Nàng đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm vẫn bình thản, chỉ có hàng mi khẽ run nhẹ. 

Thượng Quan Thời Vu nhìn thẳng vào Đoàn Mị Vi, đáy mắt phản chiếu màu đỏ thẫm của lá phong. "Tình cảnh hiện tại của Bình Nguyên vương phủ, Đoàn tiểu thư nên hiểu rõ hơn ai hết." 

Đoàn Mị Vi rút từ tay trong áo ra một cuộn lụa. "An Quảng vương kéo lại cả án cũ của Tam thúc ta năm xưa, đúng là vậy, có điều trăm mẫu ruộng ấy... chiếm thì cũng đã chiếm rồi." Nàng ném cuộn lụa xuống đất. "Nữ phó cho rằng một mối liên hôn có thể phá vỡ được cục diện này?" 

Gió thu cuốn góc lụa, để lộ ra hai chữ 'Đoàn thị' được châu sa phê chuẩn. Thượng Quan Thời Vu cúi xuống nhặt tấm lụa lên, chiếc trâm ngọc xanh lỏng lẻo trên tóc bỗng rơi xuống. 

Khi nàng cúi người, Đoàn Mị Vi đột nhiên hạ giọng: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì." 

Ánh mắt nàng đặt trên cổ Thượng Quan Thời Vu. "Ngươi muốn dùng cuộc hôn nhân này tạo thế gọng kìm để kìm hãm An Quảng vương, nhưng ngươi có từng nghĩ..." 

Thượng Quan Thời Vu ngắt lời nàng, khóe môi nhếch lên: "Phải chăng Đoàn tiểu thư hôm nay đến đây là đã có sẵn kế sách?" 

"Kế sách thì không dám." Đoàn Mị Vi tự tay nhặt cuộn lụa lên, phủi bụi đất. "Ta chỉ muốn nói với Nữ phó, Bình Nguyên vương phủ sẽ không ngồi chờ chết đâu." 

Nàng đưa cuộn lụa cho Thượng Quan Thời Vu, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay người kia, "Còn Trường Lăng vương..." 

Nàng cố ý dừng lại, nhìn ngón tay Thượng Quan Thời Vu hơi siết lấy cuộn lụa. 

"Y là học trò của ngươi, là người ngươi dạy dỗ, y thông minh hơn ngươi tưởng đấy." Đoàn Mị Vi lên ngựa, nói thêm. "Thay vì lo lắng cho y, chi bằng Nữ phó hãy nghĩ cách bảo vệ Nam Minh vương phủ đi." 

Đầu ngón tay nàng lướt qua hạt ngọc chu sa trên khóe mắt, như thể đang tự nhủ với mình. "Nghe nói Trường Lăng vương thích Đông châu nhất đông, ta đã đặc biệt tìm một viên, chắc sẽ rất hợp với đôi mắt chàng." 

Đoạn, tiếng vó ngựa vang lên, cuốn theo lá phong bay lên khắp trời. 

Thượng Quan Thời Vu vẫn còn đứng lại nơi giữa bìa rừng phong, cuộn lụa trong tay đã bị nắm chặt đến nhăn nhúm. Nàng nhìn theo bóng lưng Đoàn Mị Vi, bỗng bật ra tiếng cười khẽ, tiếng cười tan trong gió, chốc lát đã biến mất. 

"Bảo vệ?" Nàng lẩm bẩm, "Trong ván cờ này ai mới thực sự có thể bảo vệ ai?" 

Khi Thượng Quan Thời Vu về đến Nam Minh Vương phủ, trời đã xế chiều. 

Nàng bước vào cổng lớn, cuộn lụa trong tay áo như nặng ngàn cân, và lời nói của Đoàn Mị Vi trong rừng phong thì vẫn văng vẳng bên tai như rắn độc phun nọc, từng chút từng chút một gặm nhấm lý trí nàng. 

Người hầu trong phủ vội ra báo: "Tiểu thư, Thường Dương vương điện hạ đã đợi ở hoa đình rất lâu rồi ạ." 

Trong hoa đình, Tề Dực đứng đó, dõi mắt nhìn ra hoa hải đường tàn lụi ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền quay người lại, nụ cười ôn hoà và dịu dàng như ngọc hiện lên trên khuôn mặt: "Tiểu thư đã về rồi." 

"Để Vương gia chờ lâu." Thượng Quan Thời Vu cúi khẽ hành lễ, giọng bình thản không chút gợn sóng. 

Ánh mắt Tề Dực lướt qua khuôn mặt nàng, chú ý đến quầng thâm nhẹ dưới mắt và đôi môi hơi tái nhợt. Hắn thở dài: "Hôm qua ta sai người đưa thiếp tới mà cô lại từ chối." 

Không phải hỏi mà là khẳng định. 

Thượng Quan Thời Vu rũ mắt, hàng mi dài che đi nỗi đau đang cuộn trào: "Gần đây thân thể ta không khỏe, sợ làm mất hứng của Vương gia." 

"Vậy sao?" Tề Dực bước lại gần, giọng vẫn ôn hòa nhưng pha chút dò xét. "Đêm đó cô nói muốn diễn vở kịch này, ta cũng đã nói rồi, cô thực quá tàn nhẫn với Tứ đệ." 

Thượng Quan Thời Vu nắm chặt chén trà trong tay. 

"Ta hối hận rồi." Giọng nàng nhẹ như làn khói sắp tan trong gió. 

Tề Dực thoáng hiểu ra, đêm đó nhìn màn kịch của vị Nữ phó này này, hắn đã biết vở này người diễn lại đau hơn người xem.

"Vì Tứ đệ?" 

"Không hẳn." Thượng Quan Thời Vu lắc đầu. "Vì ta đã đánh giá bản thân mình quá cao, những tưởng có thể khiến A Nguyệt nghe lời, những tưởng vì đại cục ta có thể hy sinh tất cả, bao gồm..." 

Bao gồm cả trái tim đã không còn thuộc về mình. 

Nửa câu sau chìm vào im lặng nhưng còn chấn động hơn bất cứ lời nào được nói ra. 

Tề Dực im lặng một lúc, nói: "Nếu cô không muốn tiếp tục vở này, ta sẽ không ép, thuốc kia..." 

"Không." Thượng Quan Thời Vu đột ngột ngắt lời, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đã quyết đoán. "Ta vẫn sẽ đưa thuốc cho ngài. Nếu thực sự phải đến ngày đó ngài vẫn có thể uống, chết là hết." 

Thượng Quan Thời Vu nhìn hắn, lần đầu tiên chăm chú quan sát nam tử nàng đã quen biết gần mười năm này. Mày ngài mắt phượng, khí chất thanh cao, vốn nên là mối lương duyên nhưng tình yêu trên đời... đáng tiếc lại chẳng theo lý lẽ nào. 

Như nàng biết rõ Tề Nguyệt là thuốc độc mà vẫn sẵn lòng mổ tim làm chén, đối ẩm với đêm. 

"Vương gia, ta xin lỗi." Nàng khẽ nói. 

Tề Dực lắc đầu, ánh mắt sâu xa: "Không cần phải xin lỗi. Trên đời này, chữ tình là thứ khó ép buộc nhất." Hắn dừng lại, giọng trầm hơn. "Tứ đệ là người tốt, một ngày nào đó... ta mong được uống rượu mừng của hai người." 

Khóe miệng Thượng Quan Thời Vu nhếch lên một nụ cười đắng. 

Rượu mng? Sẽ có ngày đó ư

Chỉ e người kia bây giờ đã chán ghét nàng đến tận xương tuỷ. Nhưng ngay cả ảo tưởng hư vô của lời hoang đường này, có lẽ cũng có thể khiến nàng nếm được chút ngọt ngào như một liều thuốc thôi miên. Nàng bỗng nhớ lại chín năm trước, Tề Dực chỉ vào Tề Nguyệt, nói với nàng: "Đứa trẻ này tính tình cứng cỏi, để Tiểu thư phải nhường nhịn rồi." 

Lúc đó, nàng sao có thể ngờ được tới một ngày kia sự nhường nhịn bỗng chuyển hoá tự bao giờ, thành thứ tình cảm ăn mòn đến tận xương, khiến nàng chới với điên cuồng, khiến nàng sẵn lòng nhập cuộc, chỉ để bảo vệ người thôi.

Thượng Quan Thời Vu mở miệng mà không biết nói gì. 

Nàng nên nói gì đây? Nói rằng mỗi lần nói một câu làm tổn thương người, trái tim nàng cũng đau như bị dao cắt một miếng? 

Cuối cùng nàng chỉ khẽ lắc đầu, quay người nhìn ra hải đường tàn lụi đong đưa ở một góc hoa đình.

———

Phủ Trường Lăng vương. 

Nắng trưa đầu thu vẫn chói chang, hàng đinh đồng trên cổng lớn sơn đỏ ánh lên màu vàng chói mắt. 

Đoàn Mị Vi duyên dáng giơ tay ngọc lên, dùng tay áo che mắt khỏi ánh nắng mặt trời,  theo sát phía sau hai tỳ nữ đang bưng trên tay hộp gỗ mạ vàng, lụa đỏ buộc ngang nhẹ bay trong gió nóng. 

"Vương gia, Đoàn tiểu thư đến!" 

Tiếng thông truyền của quản gia còn chưa dứt, Trường Lăng vương đã xuất hiện ở cuối hành lang, một thân thường y giao lĩnh khoác đối khâm đỏ thẫm như xưa. 

"Khách quý."

Tề Nguyệt đứng trên bậc thềm, nhìn xuống người đến, khóe miệng cong lên nở nụ cười mà đáy mắt không có chút nhiệt độ. Tề Nguyệt rõ hơn ai hết Đoàn gia lúc này như thú dữ lạc đường cùng, hôm nay Đoàn Mị Vi đến, chẳng qua là muốn dò xét chuyện đã bàn đêm Thất Tịch mà thôi. 

Đoàn Mị Vi cúi chào, "Vương gia mới được Thánh thượng ban ân điển, phụ thân đặc biệt sai Mị Vi đến chúc mừng Vương gia." Khi ngẩng đầu, hạt ngọc chu sa nơi đuôi mắt nàng nổi bần bật lên như giọt máu. 

Ánh mắt Tề Nguyệt dừng lại trên hạt ngọc đó một chút rồi nghiêng người nhường lối lên hành lang, nâng tay: "Đoàn tiểu thư, mời." 

Ngón tay trong tay áo nàng khẽ co lại. Hạt ngọc chu sa này khiến nàng nhớ đến đêm Thất Tịch không thể nhìn lại ấy. 

Khi đi qua dãy hành lang, Đoàn Mị Vi đột nhiên dừng bước, ngón tay lướt qua hoa văn dây leo mới khắc trên cột: "Phủ đệ của vương gia tinh xảo đến từng chi tiết nhỏ, hoa văn dây leo này..." 

Đầu ngón tay nàng lưu luyến trên hoa văn, lại như có như không đưa nhìn ra vườn cây hải đường, "Giống ở Nam Minh Vương phủ nhỉ, đặc biệt là cây hải đường trong vườn, còn muốn rực rỡ hơn mấy phần nữa kia." 

Thượng Quan Thi Vu thích hoa hải đường nhất. 

Khóe môi Đoàn Mị Vi hơi nhếch lên, như đang cười, nhưng trong mắt thoáng hiện nỗi đắng cay. Nàng từng thấy vị Nữ phó lạnh lùng ấy đứng dưới gốc hải đường trong vườn Nam Minh vương phủ, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh hoa, trong ánh mắt là sự dịu dàng chưa từng thấy. Lúc đó, nàng đứng dưới hành lang, chỉ nhìn từ xa, không dám lại gần. 

Bước chân Tề Nguyệt khẽ dừng, tự hiểu rằng vườn hải đường này giờ đây dù đẹp đến đâu cũng là vô ích, cũng chỉ là sự an ủi lừa mình dối người mà thôi. 

Nàng quay người, mở cửa thư phòng, mùi gỗ trầm hương phả vào mặt.

"Hôm nay Đoàn tiểu thư đến đây không chỉ là để bình phẩm hoa hải đường của bản vương phủ chứ?" 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chạm khắc, chiếu xuống hai người. 

Đoàn Mị Vi ra hiệu cho tỳ nữ đặt hộp quà lên bàn gỗ tử đàn, còn mình thì bước đến cửa sổ: "Vương gia sáng suốt." Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ viền mạ vàng của hộp quà, "Đây là sâm tuyết tiến cống, vị thuốc tốt nhất để dưỡng thân dưỡng khí." 

Tề Nguyệt nhướn mày, mở nắp hộp ra. Trong hộp, một cuộn lụa mỏng lót ở phía dưới đáy, thoáng thấy nét mực đen. Nàng nhìn, bình thản đậy nắp lại, ngón tay gõ nhẹ trên nắp gỗ: "Đoàn tiểu thư có tâm." 

"Nếu Vương gia không ngại thì hãy xem kỹ một chút." Đoàn Mị Vi đột nhiên đến gần, mùi trầm hương hòa với mùi hương phấn nữ nhi phảng phất. Nàng đặt tay lên hộp quà, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay Tề Nguyệt, "Phụ thân nói, sâm tuyết này... phải dùng khi còn tươi mới giữ được chất bổ." 

Ánh nắng đột nhiên bị mây mờ che khuất, trong thư phòng tối sầm lại. Ánh mắt Tề Nguyệt cũng theo ấy tối di, đưa tay cho lui hết người hầu. Gió thu thổi qua cửa sổ, làm mấy tờ giấy trên bàn xào xạc. 

Khi cửa chính đã đóng lại, Tề Nguyệt mới lại gần Đoàn Mị Vi, nói bên tai nàng bằng một thứ giọng nhè nhẹ mà lạnh đanh đến quỷ dị: "Lá gan của Bình Nguyên vương phủ to lắm, dám thủ tiêu cả công văn mật của triều đình đấy nhỉ." 

Đoàn Mị Vi vẫn giữ nụ cười đoan trang, đáp bằng một giọng cũng y thế: "Vương gia bớt giận." Giọng nàng dịu dàng như đang dỗ dành. "Vương gia không ngại xem tấm lụa trước chứ? Những chứng cứ tội lỗi đó..."

Nàng chủ động kề sát tai Tề Nguyệt hơn, "Đều là An Quảng vương đưa cho ngài phải không?" 

Tề Nguyệt mở cuộn lụa ra, trên đó ghi chi tiết mười hai tội trạng của Bình Nguyên Vương phủ, sau mỗi một dòng buộc tội đều có nét bút son ghi chú bằng chứng để phản bác, nét chữ thanh mảnh nhưng cứng cáp đầy sức mạnh. 

Tề Nguyệt đột nhiên hiểu ra tại sao người đó lại nói "thế gian này không dung nổi". Thì ra không phải là không dung tình si, mà là cuộc tranh quyền đoạt lợi tàn khốc này không dung sự chân thành. 

"Vương gia sáng suốt." Giọng Đoàn Mị Vi mang chút uất ức. "Tình cảnh hiện tại của Bình Nguyên vương phủ, ngài hiểu rõ hơn ai hết." 

Tề Nguyệt mở nắp lư hương, ném cuộn lụa vào, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt như ngọc nhưng sắc bén như dao: "Đoàn tiểu thư có ý gì?"

Bàn tay sau lưng đã siết chặt. 

"Hợp tác." Ánh mắt Đoàn Mị Vi đột nhiên thay đổi, sắc như muốn xé tan lớp vỏ ngụy trang của người đối diện. Tề Nguyệt bỗng muốn cười, cười thế gian điên đảo đến lố bịch, cười bản thân ngây thơ đến nực cười. 

"Nếu Vương gia can gián được An Quảng vương, dựa vào ba vạn tinh binh trong tay Bình Nguyên vương phủ..." Nàng lại bước tới, gần như áp sát Tề Nguyệt, "Có thể hậu thuẫn cho Vương gia đứng vững trước tiền triều." 

Ánh lửa chiếu sáng hạt ngọc chu sa đuôi mắt nàng. Đêm Thất Tịch ấy, chính chủ nhân của hạt ngọc này đã nói bên tai nàng bốn chữ 'kiêm điệp tình thâm'. 

"Đoàn tiểu thư tự tin quá." Tề Nguyệt cười lạnh. "Tại sao bản vương phải mạo hiểm?" 

"Vì Nam Minh vương phủ." Đoàn Mị Vi áp tới gần hơn nữa, hơi thở nóng hổi, thoang thoảng mùi hoa nhài. "Nếu phủ đệ Bình Nguyên vương sụp đổ, tiếp theo sẽ đến lượt phủ đệ Nam Minh Vương." Cố ý ngừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Vương gia, xem chừng ngài phải trông đợi vào Thượng Quan nữ phó..." 

Tề Nguyệt đẩy mạnh nàng ra khỏi người mình, bằng một động tác xuất quỷ nhập thần con dao găm trong tay áo đã lóe lên, ánh sáng lạnh lẽo áp sát cổ Đoàn Mị Vi, lưỡi dao bén ngọt đè lên da mỏng, thấm ra một tia máu. 

Đoàn Mị Vi không tránh không né, ngược lại khẽ cười. Giọt máu rớm ra trên cổ trắng như tuyết của nàng lăn xuống, thấm trên cổ áo và nở thành một đóa hoa đỏ tươi. 

"Vương gia có biết..." Nàng hơi nghiêng đầu, khiến vết máu trên cổ càng thêm rõ rệt, "Đêm Thất Tịch ngày ấy, tất cả những lời ta nói với ngài..." Nàng nhìn vào đôi mắt cuồn cuộn giận dữ của Tề Nguyệt, từng chữ từng chữ như dao cứa vào tim: "Đều là do Thượng Quan Thời Vu dạy đấy. Từng câu từng chữ." 

Đêm ấy, Thượng Quan Thời Vu đứng dưới ánh nến, nét mặt lạnh như sương thu mà lời nói ra thì lại là lời cầu khẩn: "Xin hãy giúp ta." 

Khi nàng nói, ống tay áo tuột xuống, lộ ra vết thương chưa lành trên cổ tay. 

Là do ai gây nên? 

Đoàn Mị Vi không dám hỏi, nhưng cứ nhớ mãi cho đến ngày hôm nay. 

Con dao găm kề trên cổ trượt khỏi tay, rơi xuống đất. Tề Nguyệt lùi lại, va vào chén trà trên bàn, nước trà sóng sánh đổ ra, lan rộng trên mặt bàn gỗ đàn thành một vệt nước đậm, tựa như lý trí của nàng lúc này vừa bừng tỉnh, đang tan vỡ. 

"Nàng nói..." Đoàn Mị Vi tiến theo bước lùi của Tề Nguyệt, "Chỉ có khiến Vương gia hoàn toàn tuyệt vọng thì ngài mới chịu an phận làm một Quận vương vô dụng không màng thế sự mà thôi." 

Đầu ngón tay nàng khẽ vuốt ve gương mặt lạnh giá của Tề Nguyệt: "Đáng tiếc thay, Thượng Quan nữ phó... rốt cuộc vẫn tính sai." 

Ánh nắng hoàn toàn bị những đám mây đen che khuất, thư phòng chìm vào bóng tối. Tề Nguyệt quay lưng lại, đôi vai mảnh khảnh khẽ run. Thì ra cái gọi là phu thê gắn bó, kiêm điệp tình thâm chỉ là một vở kịch, một vở kịch được dàn dựng riêng cho mình. 

Đoàn Mị Vi nhìn bóng lưng nàng, chợt cảm thấy người này mong manh như sắp vỡ tan. Nàng bước nhẹ lên phía trước, đôi hài thêu giẫm lên vũng trà đổ, để lại những dấu chân ẩm ướt trên nền gạch. 

"Vương gia..." Nàng hạ giọng, "Ta biết, trong lòng ngài tự rõ như ban ngày, cái gọi là chứng cứ tội ác mà An Quảng vương đưa cho ngài, chỉ là muốn mượn tay ngài để trừ khử Bình Nguyên vương phủ mà thôi. Bởi vì xưa kia hắn bao che cho Bình Nguyên vương phủ, bây giờ ngài sẽ là đôi tay thay hắn trừ khử." 

"Ba vạn tinh binh." Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, "Đủ để cho ngài..." 

Tề Nguyệt quay người, đáy mắt đỏ ngầu, bắt lấy nắm chặt cổ tay Đoàn Mị Vi. 

Bỗng chốc giọng khàn cả đi: "Nàng thật sự đã dạy ngươi nói như vậy?" 

Đoàn Mị Vi đau đến mức nhíu mày nhưng nụ cười lại càng thêm diễm lệ, "Nếu Vương gia không tin, sao không tự mình đi hỏi vị Nữ phó chân thành, ngay thẳng, tốt đẹp của ngài xem?" 

Tề Nguyệt buông tay, như vừa chạm vào lửa.

Ngoài cửa sổ, hoa hải đường đỏ rực chói mắt. Tề Nguyệt nhìn đám mây đỏ treo trên cành ấy, chợt nhớ lại dáng vẻ của người kia năm xưa đứng dưới gốc hải đường. Thanh cao, kiêu ngạo, có thể ngắm nhìn mà không thể chạm tới, cũng giống như cơn mê điên rồ này - tìm tìm kiếm kiếm, nàng tưởng đã nắm được, tới khi mở tay ra chỉ còn lại một nắm hồng phai tàn lụi.

—— Hết chương 43 ——

Vương gia bị đích n nhà Thượng Quan, quý n nhà họ Đoàn thay nhau vả mặt đốp đốp đốp 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...