[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 26: MỘT CHỐC YẾU LÒNG



Ánh nến vàng ấm áp tỏa ra, chiếu sáng một góc hành lang.

Thượng Quan Thời Vu đứng tựa bên ngưỡng cửa, chiếc áo choàng lụa mỏng màu trắng ngà phủ trên một lớp váy voan xanh nhạt. Tấm băng trắng quấn lỏng lẻo quanh cổ tay thấm màu đỏ thẫm, dưới ánh nến càng thêm làm mắt người ta đau.

"Đêm hôm khuya khoắt Quận vương đến đây..." Giọng nói lạnh lùng có chút khàn khàn, "Là vì có việc quan trọng cần bàn?"

Tề Nguyệt thấy nghẹn nơi cổ họng, bao nhiêu lời đã chuẩn bị sẵn tan thành khói xanh. Nàng nhìn tấm vải thấm máu kia, lồng ngực như bị bàn tay vô hình bóp chặt, từng hơi thở đều mang theo nỗi đau.

"Ta..."

Nên nói gì đây? Nói rằng ngồi trên chiếc giường gấm nơi phủ An Quảng vương thấy như ngồi trên đống gai? Nói rằng bàn đầy sơn hào hải vị nhưng tới miệng chẳng thấy ngon? Hay nói rằng mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy bóng dáng của người?

Ngón tay siết chặt vạt áo, "Vu tỷ tỷ, vết thương của tỷ tỷ..."

Thượng Quan Thời Vu như lơ đãng vuốt qua cổ tay, động tác tùy ý khiến vài giọt máu lại thấm ra, chảy dọc theo làn da trắng như sứ. "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, làm Quận vương phải bận tâm rồi."

Hai chữ Quận vương được nàng nhấn mạnh, như một lưỡi dao cùn cứa vào tim Tề Nguyệt.

Quận vương, lại là Quận vương.

Danh xưng này như lưỡi kiếm sắc, từng nhát một cứa vào trái tim Tề Nguyệt. Rõ ràng xung quanh chẳng có ai, rõ ràng ngày xưa nay nàng vẫn dịu dàng gọi mình là "A Nguyệt".

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi thuốc đậm đặc. Lúc này Tề Nguyệt mới nhận ra trong phòng, trên bàn còn bày một bát thuốc đang bốc khói, bên cạnh là những mảnh băng thấm máu vương vãi tả tơi.

Đôi mắt nàng bỗng nóng ran lên, mọi kìm nén trong phút chốc tan vỡ.

Nàng thấp thỏm tiến lên nửa bước rồi dừng lại, ngón tay trong tay áo co duỗi không yên. "Cho ta xem vết thương, được không?"

Thượng Quan Thời Vu đưa tay lên vén một sợi tóc vào vành tai. Động tác như vô ý này khiến ống tay áo tuột xuống một chút, lộ ra rõ ràng tấm băng quấn cẩu thả.

"Quận vương trèo tường vào phủ chỉ vì chuyện này?"

Tề Nguyệt lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc. "Ta có mang theo kim sang dược..."

Lời còn chưa dứt, một sợi tóc rũ trước trán bị ngón tay đẹp nhẹ nhàng nhấc lên. Thượng Quan Thời Vu nhìn mấy sợi tóc đen tơi tả trên trán nàng, ngón tay vấn vít một lọn tóc mỏng: "Quận vương..." Hơi thở ấm áp gần tới đây, phả vào tai, "...trèo tường bị cành hải đường vướng phải ư?"

Tai Tề Nguyệt lập tức đỏ ửng, lúc này mới nhận ra bộ dạng mình thật thảm hại.

Tóc tai tơi tả, vạt cổ áo còn dính vài cánh hoa đỏ, trông chẳng khác nào con mèo lén lút trốn khỏi lồng. Nàng mở miệng, nhưng khi chạm vào ánh mắt thấp thoáng đầy ý cười của đối phương, miệng lại mất tiếng.

Từ xa, tiếng mõ đột ngột vang lên, cả hai đều giật mình. Trong nháy mắt Thượng Quan Thời Vu đã nắm lấy cổ tay nàng, cả hai người rút vào trong phòng.

"Tuần đêm!" Hoà Cát thu mõ, thân ảnh lặng lẽ ẩn vào màn đêm.

Trong tiếng đóng cửa đục ngầu, Tề Nguyệt dựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt. Mùi trầm thủy hương hòa lẫn máu tanh xộc vào mặt khiến nàng choáng váng. Lòng bàn tay Thượng Quan Thời Vu vẫn áp vào mạch đập nơi cổ tay nàng, nhiệt độ ấy nóng đến mức đau đớn.

"Vết thương của tỷ tỷ... sao vẫn chưa khỏi?" Giọng Tề Nguyệt nghèn nghẹn, đầu ngón tay lơ lửng trên vết thương gớm ghiếc.

Thượng Quan Thời Vu nhìn đôi mắt ửng đỏ của người đối diện, bèn nghiêng người tới gần, sợi tóc rủ xuống lướt qua cổ Tề Nguyệt. Khóe môi nàng cong lên một nụ cười nguy hiểm, bằng một cử chỉ duyên dáng nhét lọ thuốc vào lòng bàn tay đối phương. "Không phải Quận vương muốn giúp ta bôi thuốc sao?"

Tiếng Quận vương này như mũi kim đâm vào tai, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý khó hiểu cười kia. Ánh nến nhảy múa trong đôi mắt lưu ly, hắt vào đáy mắt hình bóng của mấy sợi tóc rủ và cổ áo đầy cánh hoa hải đường, khiến Tề Nguyệt trông chẳng khác gì tên trộm hoa vụng về trong mắt nàng.

Tề Nguyệt vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay Thượng Quan Thời Vu. Hành động bất ngờ khiến cả hai đều giật mình.

Làn da dưới lòng bàn tay mát lạnh như ngọc, nhưng mạch đập lại vừa nhanh vừa mạnh.

"Vu tỷ tỷ." Danh xưng lâu ngày không gọi mang theo ấm ức lẫn ngoan cố, khi thoát ra khỏi cổ họng khiến chính nàng cũng giật mình. Nhưng ngón tay vẫn nắm chặt không buông, đầu ngón tay run nhẹ vì dùng sức. "Cho ta xem vết thương."

Lông mi Thượng Quan Thời Vu khẽ run, nàng quay mặt đi, nhưng để mặc cho cổ tay bị nắm giữ. Tề Nguyệt cúi đầu lại gần vết thương, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, thuốc được bôi lên vết thương một cách hết sức dịu dàng.

"Sao không chịu bôi thuốc cẩn thận?" Giọng Tề Nguyệt trầm trầm, mang trách móc.

Vết thương dưới đầu ngón tay trông bất thường, như thể bị ai đó làm cho rách ra. Tề Nguyệt chợt nhận ra điều gì đó, như bừng tỉnh, tay khựng lại và ngẩng đầu lên đột ngột.

"Vu tỷ tỷ, có phải..."

Có phải là cố ý không?

Nhưng suy đoán này, nàng không dám nói ra.

"Quận vương đang đùa?" Nàng nghiêng đầu, để lộ ra cần cổ trắng như ngọc.

"Vu tỷ tỷ!" Tề Nguyệt giận giữ và sốt ruột đến nỗi giọng lạc đi, khóe mắt đỏ lên. Ngón tay không tự chủ siết chặt, siết chặt lại sợ làm người kia đau nên vội buông ra, đầu ngón tay lơ lửng run rẩy.

"Tỷ tỷ biết rõ..." Giọng nói nghẹn ngào, "Biết rõ ta sẽ đau lòng."

Câu nói này như tia lửa rơi vào đống diêm, bùng lên nổ tung cả gian phòng.

Thượng Quan Thời Vu khẽ cười, "Đau lòng ư?" Nàng ngẩng mắt lên, trong đáy mắt như có những mảnh băng trôi nổi. "Vậy tại sao trưa nay lại đi theo An Quảng vương?"

"Thất thúc..."

Ngón tay thon đột nhiên chạm vào môi nàng, chặn đôi môi, Tề Nguyệt nếm được vị đắng của thuốc trên đầu ngón tay lẫn chút tanh của máu.

"Đừng nhắc đến hắn." Giọng Thượng Quan Thời Vu mềm lại, như đã bắt đầu kiệt sức

Gió đêm luồn qua khe cửa thổi ngọn nến lung lay in bóng hai người lên tường, quấn quýt thành một thể không phân tách được. Cũng không biết tiếng tim đập ầm ĩ là của ai.

Tề Nguyệt quan sát gương mặt tái nhợt của người trước mặt, cổ họng dâng vị chua xót. Nàng cẩn thận quấn lại băng gạc lại ngay ngắn, đầu ngón tay khi thắt nút vô tình chạm vào làn da mịn màng nơi cổ tay đối phương, gợi lên một cơn run rẩy.

"Xong rồi." Nàng nói khẽ, nhưng không nỡ buông tay. Ngón cái xoa nhẹ xương cổ tay nhô lên như đang vỗ về xoa dịu một chú mèo bướng bỉnh.

Thượng Quan Thời Vu nhìn vết băng gọn gàng trên cổ tay, đưa tay chạm vào khóe mắt đỏ ửng của Tề Nguyệt. Đầu ngón tay dính chút ẩm ướt, nóng đến mức khiến tim đau nhói.

"Biết ngươi sẽ đến..." Giọng nói nhẹ như hơi thở bên tai Tề Nguyệt, "Nên mới giữ vết thương này."

Lời đáp gần như lời thú tội này khiến Tề Nguyệt choáng váng đến nghẹt thở. Nàng nắm chặt, giữ lấy bàn tay đang định rút đi kia, úp mặt gục trong lòng người.

Thượng Quan Thời Vu co mười ngón tay lại, muốn rút đi, nhưng lại bị ôm chặt hơn. Cuối cùng nàng buông tiếng thở dài, đặt cằm lên đỉnh đầu Tề Nguyệt, thả lỏng để mặc những sợi tóc đen quấn lấy ngón tay.

"Dạo này tỷ tỷ cứ lạnh nhạt với ta." Giọng nói vang trong lòng nàng, mang ấm ức. "Hôm nay gặp ở Quốc Tử Giám, tỷ tỷ lại làm như không thấy ta." Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át đầy ánh nến. "Ta theo hắn về phủ là để..."

Tề Nguyệt không nói hết, nhưng nghĩ Vu tỷ tỷ sẽ hiểu.

Quả nhiên, Thượng Quan Thời Vu chớp mắt, không nói gì. Lời giải thích vụng về, gần như là buông kiếm chịu thua này như giọt nước ấm nóng rơi vào trái tim lạnh lẽo của nàng, khiến ngũ phủ lục tạng đều mềm ra.

Nhưng giây phút sau, khi ngón tay nàng lướt qua eo lưng Tề Nguyệt, rõ ràng cảm nhận được thân hình trong lòng đột nhiên căng cứng.

"Bị thương ở đây phải không?" Giọng nàng đột nhiên trầm xuống, đầu ngón tay đặt lên nơi bị thương một cách chính xác.

Tề Nguyệt nín thở, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng bị đối phương nắm chặt cổ tay. Lòng bàn tay Thượng Quan Thời Vu nóng rực, lực không mạnh không nhẹ, nhưng như có nội lực của một chiếc gông vô hình khiến nàng không thể trốn thoát.

"Không sao..." Nàng quay đầu đi, yết hầu khẽ động, cố che giấu sự hoảng hốt trong chốc lát.

Không thể để nàng nhìn thấy.

Vết thương gm ghiếc sẽ làm nàng s hãi.

"Không sao?" Nàng cười khẽ, đầu ngón tay lần theo xương sống Tề Nguyệt từ từ di chuyển lên, mang theo sự dò xét nguy hiểm. "Vậy tại sao tránh ta?"

Đôi mắt này quá sắc bén, như có thể nhìn thấu mọi lớp vỏ bọc.

Dưới ánh nến, đôi mắt ấy tối lại, nàng nhìn ánh mắt trốn tránh của Tề Nguyệt, cảm giác trong lồng ngực gần như bạo liệt, người ấy lại ra vẻ mạnh mẽ, rõ ràng bị thương nặng như vậy mà vẫn cười với nàng.

"Cho ta xem." Giọng nàng rất nhẹ, nhưng mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Tề Nguyệt cau mày, đột nhiên mềm giọng: "Vu tỷ tỷ, đau..."

Tiếng "đau" này như một sự đầu hàng, lại như một sự cám dỗ có chủ ý. Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu dừng lại.

Nàng quá quen thuộc với biểu hiện này của Tề Nguyệt rồi. Người này luôn dùng ánh mắt ướt át nhìn nàng, dáng vẻ như một chú mèo đang xin tha.

"Bây giờ mới biết đau?" Dù nói vậy nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng hơn, cởi áo Tề Nguyệt như đang mở một báu vật quý giá.

Trong tiếng vải ma xát vào nhau, hơi thở Tề Nguyệt rõ ràng loạn nhịp.

Vết thương gớm ghiếc lộ ra dưới ánh nến, vết bầm tím nổi trên làn da trắng như sứ, xung quanh vết thương còn đỏ bất thường.

Hơi thở Thượng Quan Thời Vu nghẹn lại, nặng hơn nàng tưởng tượng.

"Lúc đánh người sao không nghĩ đến hậu quả?" Giọng nàng run rẩy thấy rõ, đầu ngón tay chạm lên vết thương. Tề Nguyệt co rúm lại.

Đầu ngón tay nàng rút về, lơ lửng trên vết bầm, giọng nói âm trầm đến rợn người: "Người của Đoàn Nghị làm?"

Tề Nguyệt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, đặt lòng bàn tay lên hông mình. Khi lòng bàn tay chạm vào da thịt, cả hai cùng rùng mình. Một nơi chạm đầu ngón tay lạnh đến rợn người, một bên eo lưng lại nóng đến bỏng rát.

"Vì bênh vực ta mà không cần mạng sống nữa sao?" Thượng Quan Thời Vu đột nhiên rút tay lại.

Tề Nguyệt nhìn khóe mắt đỏ ửng của nàng, đột nhiên nhớ lại nỗi ấm ức bị cự tuyệt những ngày qua.

Cánh cửa viện mở rồi đóng, nhưng chưa bao giờ rộng mở với nàng. Cổ họng dâng lên vị đắng, liều lĩnh nói: "Nếu ta nói đúng là như vậy thì Vu tỷ tỷ định làm gì?"

Thượng Quan Thời Vu thấy mắt tối sầm, cầm lọ thuốc đặt trên bàn lên.

"Nằm xuống."

Tề Nguyệt ngây người, chưa kịp phản ứng đã bị ấn mạnh, đẩy nằm sấp xuống ghế mềm. Đầu gối Thượng Quan Thời Vu đè lên chân nàng, lực đạo rõ là không nặng nhưng khiến nàng không thể nhúc nhích.

Tư thế này khiến nàng hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt đối phương, vết thương sau lưng cảm nhận được sự mát lạnh. Trong thuốc có bạc hà, khiến toàn thân nàng run rẩy.

"Bây giờ mới biết trốn? Hôm qua đánh Đoàn Nghị đến rách cả mặt, sao không thấy mềm nhũn tay chân?"

Tề Nguyệt úp mặt vào gối mềm, giọng nói nghẹn ngào: "Hắn nhục mạ tỷ tỷ... ta không thể nhịn được."

Chiếc trâm ngọc đột nhiên bị rút ra, đặt lên bàn. Thượng Quan Thời Vu cúi người, những sợi tóc đen rủ xuống lướt qua lưng trần của Tề Nguyệt, gợi lên một cơn run rẩy.

"Ta không quan tâm." Hơi thở nóng bỏng phả sau tai, nhưng giọng nói lạnh như băng.

Tề Nguyệt cảm nhận đầu ngón tay sau lưng run lên, không biết là vì tức giận hay đau đớn. Nàng muốn quay người nhưng bị lực đạo nơi đầu gối ghim chặt.

"Vu tỷ tỷ..." Danh xưng này nhuốm ấm ức, gọi xong liền cắn chặt môi.

Thượng Quan Thời Vu nâng cằm Tề Nguyệt lên, bắt người quay đầu nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, Tề Nguyệt thấy vệt đỏ chưa tan trong đáy mắt đối phương như thể đã thức trắng đêm, hoặc là...

"A Nguyệt."

Một tiếng lâu ngày không gọi rơi xuống cùng với tiếng thở dài. Ngón cái Thượng Quan Thời Vu vuốt qua môi dưới bị cắn đỏ của Tề Nguyệt, nói rõ ràng từng chữ: "Nếu ngươi dám để mình bị thương vì ta thêm lần nữa..." Đầu ngón tay nàng từ môi men theo cổ lướt xuống tim, ấn mạnh một cái lên nơi đang đập thình thịch. "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Rõ ràng là lời đe dọa, nhưng lại dùng giọng điệu dịu dàng như đang gọi mèo. Tề Nguyệt nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cổ họng khô khốc. Mồ hôi đã thấm ướt áo trong, cùng mùi trầm thủy hương trên váy Thượng Quan Thời Vu quấn thành tấm lưới giam nàng trong không gian chật hẹp này.

Mùi thuốc đột nhiên xa cách.

Thượng Quan Thời Vu thoăn thoắt cất lọ thuốc sứ, đầu ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lau miệng lọ, hương thuốc liền biến mất ngay. Động tác quá đỗi thuần thục, như thể không chỉ muốn xóa đi mùi thuốc, mà còn muốn xóa sạch nhiệt độ còn sót lại khi da chạm da.

—— Hết chương 26 ——



Nhà đài nói: Gòi gòi chemistry cỡ vậy là sư đồ dữ rồi đó, chị dâu em chồng dữ rồi đó 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...