Gần Vua như gần cọp
Thường nói gần Vua như gần cọp, chính Tùy Vương cũng cảm thấy việc hầu cận bên cạnh Quân thượng chẳng phải là chuyện dễ dàng, lại thêm cảnh bạch long ngư phục hiện tại thì lại càng khó khăn gấp bội. Hoàng đế từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung của Tiên đế, đăng cơ năm chín tuổi, dần dà thấm nhuần và rèn ra được bản lĩnh hỉ nộ ái ố không trưng lên trên mặt. Hoàng đế yên lặng nghe lão chủ tiệm Phúc Khánh lâu kể lại tỉ mỉ quy trình dùng nước hầm hải sản nấu củ cải, gương mặt không có vẻ gì nổi giận, chỉ bình thản nói: "Cách này quả là hay, nhìn vào thì tưởng như dùng nước lã luộc củ cải, nhưng ăn lại thấy vị ngọt đậm. Có điều, đây là cách ngươi tự nghĩ ra sao?"
Chủ tiệm Phúc Khánh lâu không dám huênh hoang trước mặt vị khách quý, hơn nữa, đây cũng là bí quyết bếp núc mà quý tộc trong kinh đều biết, liền đáp rất thật thà: "Làm sao mà tiểu nhân nghĩ ra được cách này chứ? Đây là bí quyết chế biến củ cải trong Ngự Thiện phòng, tiểu nhân may mắn học được bí quyết rồi làm theo thôi. Mấy vị quan khách này tiểu nhân nghĩ đều sắp đỗ đạt khoa bảng rồi, giờ được ở đây nếm thử trước hồng phúc của Thánh thượng, chẳng phải là điềm lành sao?"
"Đúng là điềm lành." Hoàng đế gật đầu ôn hòa, nhả từng chữ rất chậm, "Phúc lớn của xã tắc."
Năm ngoái, Bố chính sứ Lăng Châu bị khép tội tham ô, toàn gia xử trảm, bình của Hoàng đế cũng chỉ có mấy chữ này. Nhớ lại tích cũ, rượu trong người Tùy Vương hóa thành mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn chủ tiệm Phúc Khánh lâu lúc này đang vô tri nhận bạc thưởng mà chỉ muốn nhét khuôn mặt nịnh nọt xun xoe kia của hắn xuống gầm bàn. Lại đúng lúc đó, một cô nương bên cạnh không hiểu chuyện gì cả, thêm dầu vào lửa: "Một đĩa củ cải thôi mà tận hai mươi lạng bạc, như vậy... đồ ăn trong cung, chẳng phải là một bữa đáng ngàn vàng?"
Tính tình Quân thượng dù ôn hoà đến đâu cũng khó chịu nổi việc bị người ta chọc đúng chỗ đau. Thấy môi Hoàng đế khẽ mím lại thành một đường thẳng, Tùy Vương ho khan một tiếng, đang định mở miệng cứu vãn tình hình thì đã có một giọng nói mát lạnh, trong trẻo chen vào: "Cũng chưa chắc. Nghĩa mẫu của tiểu nữ từng làm ở Ngự Thiện phòng, tiểu nữ luôn nghe bà nói Tiên đế rất tiết kiệm, mỗi bữa ăn không quá mười hai món. Thánh thượng có lẽ cũng như vậy."
"Cố cô nương nói đúng lắm!" Tùy Vương vội hắt nước theo mưa, minh oan cho Quân thượng:"Ta ở kinh thành, nghe nói Quan gia mỗi bữa chỉ năm món, còn tiết kiệm hơn cả Tiên đế kia! Hơn nữa, trong cung có quy củ, đồ Ngự thiện khi dọn xuống đều ban cho các nội thị hầu cận, cũng không tính là phung phí."
"Nếu vậy, có lẽ các nội thị còn có phúc khí hơn cả các đại thần trong triều?" Cố Uyên lần đầu nghe thấy loại quy củ như vậy, tùy hứng nói đùa, nhưng mắt thấy người trẻ măng tự xưng Lâm Thập Nhất kia liếc mình một cái, bèn nghiêm túc lắc đầu: "Cũng không hẳn đâu nhỉ. Thánh thượng lo lắng dân chúng bị hạch sách, ngoài vật cung tiến cho Thái hậu và các Thái phi ra thì các châu đều được miễn tiến cống. Tiểu nữ đoán, trong cung muốn ăn hải sản tươi ngon của Giang Nam, e còn không dễ dàng bằng ở ngoài dân gian đây."
Nàng nói thế, thấy người trẻ trung kia mới không nhìn nàng nữa. Người đó có dung mạo rất đẹp, mày thanh mắt sáng, mũi thẳng môi hồng, da trắng như ngọc, ngũ quan như được chạm khắc, dù cử chỉ và thần sắc già dặn mà cũng không khiến người ta thấy khó chịu. Cố Uyên chỉ cảm thấy Thập Nhất này nghiêm túc mà vẫn đáng yêu, không nhịn được nụ cười mỉm: "Mà những món ở kinh thành cũng ngon không kém đặc sản Giang Nam đâu. Nghĩa mẫu của tiểu nữ từng làm món thịt kho tàu, nói rằng ấy đúng khẩu vị kinh kỳ. Món đó, lúc nhỏ tiểu nữ thích ăn nhất, mỗi năm hễ tới sinh nhật là đòi bà làm cho ăn, thà không ăn mì trường thọ cũng được."
Hoàng đế suy tư một chút, gật đầu: "Thịt kho tàu đúng là ngon lắm."
Người khác không hiểu ý, nhưng Tùy Vương thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm kích Cố Uyên nhạy bén hiểu chuyện. Mới cười nói với nàng: "Thập Nhất muội vừa nói đúng đấy, thịt kho tàu nhà ta làm cũng ngon lắm, ngày nào đó mời cô nương đến thưởng thức xem có hợp khẩu vị không?"
Một trận phong ba như vậy là được xoa dịu, Tùy Vương cảm thấy mình suýt mất mấy năm tuổi thọ.
Tối đến, khi hồi cung, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Tùy Vương nói với Hoàng đế: "Quan gia đã vạch trần rồi, rõ ràng Ngự thiện phòng có tội khi quân. Nhưng chuyện này ắt cũng đã được Thái hậu ngầm cho phép, Thái hậu nói rằng Quan gia ăn uống quá khổ hạnh, cứ bắt hạ nhân phải tìm cách bồi bổ long thể. Quan gia muốn phạt thì phạt, chỉ là... không nên phạt quá nặng, liên lụy quá rộng."
"Điện hạ nói chí phải." Từ Triều quỳ trước mặt Hoàng đế, mặt mày nhăn nhó đau khổ: "Quan gia, chúng nô tài tìm mọi cách để chế biến bồi bổ cho chủ tử, vốn là lòng thành lo lắng đấy ạ! Nương nương luôn căn dặn vạn sự phải nghĩ đến long thể Quan gia trước, Quan gia ăn thứ bổ dưỡng, chúng nô tài còn cầu gì nữa?"
Hoàng đế im lặng lắng nghe, đợi lời ong tiếng ve yên hết mới lên tiếng: "Lệ cũ thời Tiên đế cũng như vậy sao?"
Một câu khiến Tùy Vương nghẹn lời, Từ Triều im bặt, một lúc sau mới run rẩy thưa: "Bẩm... Ngự thiện thời Tiên đế cũng có món này, chỉ là... thấy thẻ bạc chép nguyên liệu tốn kém, nên ít khi truyền."
Thôi Thành Tú đang khom lưng đứng sau Hoàng đế, nghe vậy bèn liếc Từ Triều một cái, nghĩ thầm - gã này dựa vào Thái hậu, mồm loa mép giải, gan chó thật to!
Theo lệ cũ trong cung, mỗi món ăn đều có thẻ bạc ghi tên món và nguyên liệu, khi dùng bữa mới do thái giám dâng lên, một để thử độc, hai để phòng khi chủ tử hỏi đến. Có vị Hoàng đế thích phô trương, thẻ bạc xếp từ trong điện ra tận ngoài cửa. Quân thượng không câu nệ việc ăn uống, năm mười hai tuổi đã giảm món ngự thiện, thuận tiện bỏ luôn lệ dâng thẻ bạc, giờ Từ Triều lại đem chuyện này ra nói thì chẳng phải đổ lỗi cho hoàng đế hay sao?
Từ Triều cúi đầu, trong lòng lạnh toát. Lẽ ra hắn không nên nói thế, nhưng không nói thì Hoàng đế cũng không tha. Kỳ thực, hắn với cái món củ cải này cũng chỉ đơn giản sợ dâng lên không hợp miệng hoàng đế thì mình khó bề gánh vác — Hắn quản Ngự thiện gần hai mươi năm, vơ vét tiền bạc cũng đẫy túi, lại được Thái hậu coi trọng, đi đâu cũng chẳng thiệt, cần gì so đo lo lắng!
Hít một hơi quyết tử, hắn liều mạng, cúi đầu dập trán: "Nô tài đại bất kính, che mắt Quan gia, làm trái thánh chỉ. Nhưng dù nô tài có nói một câu bất kính, nô tài tuyệt đối không có lòng bất trung! Ngay đến cả chi phí của Ngự thiện phòng, Nội vụ phủ cũng có sổ sách ghi chép, Quan gia minh xét!"
"Nói như vậy, khanh cũng không có lỗi gì." Hoàng đế giọng vẫn bình thản, mặt không lộ cảm xúc, "Vậy đi, từ nay theo lệ cũ, dâng thẻ bạc vào điện. Chỉ là chữ trên thẻ phải sửa lại, ghi rõ nguyên liệu, ghi rõ giá cả ngoài chợ dân thêm vào đấy."
Câu trước khiến Từ Triều thở phào, câu sau lại khiến hắn run chân — thực phẩm ngoài dân gian một giá, đương nhiên thực phẩm trong cung phải một giá khác rồi! Lời Hoàng đế nói khiến người ta sởn gáy, chẳng khác nào dồn vào tử lộ. Hắn liếc nhìn Quân thượng, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi ngồi thẳng lưng trên long sàng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn xuống, khí chất quý tộc toát ra từ cốt tuỷ khiến hắn không dám hé răng, đành cắn răng mà tạ ân điển.
"Giá ngoài chợ dân là sao?" Tùy Vương tính tình trung hậu, khó hiểu thăm dò: "Nếu Quan gia đã nghi ngờ tên tiểu tử này dám tham ô ngân lượng Ngự thiện phòng thì cứ giao điều tra, Thận Hình ty sẽ tra từ gốc rễ!"
"Không phải vì chuyện đó." Hoàng đế lắc đầu: "Trong cung vốn có tật kiếm chác, chỉ cần không quá đáng, trẫm cũng sẽ coi như không. Chỉ là trẫm lâu nay trong cung, hôm nay nghĩ kỹ lại chẳng khác gì bạo chúa chỉ biết ăn thịt mỡ mà đời trước vẫn răn. Bắt hắn ngày ngày dâng giá cả nguyên liệu ngoài dân gian lên, sau này ra ngoài cũng biết giá gạo giá muối, không đến nỗi bị người đời mỉa mai."
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng không ai trong điện dám thở mạnh. Từ Triều, Thôi Thành Tú, hai tên vội vàng vén áo khấu đầu, tranh nhau lạy lục: "Nô tài hồ đồ! Nô tài vô dụng! Nô tài làm Quan gia mất mặt!"
"Không phải lỗi của các ngươi. Thôi, ai đi lo việc người đấy đi." Hoàng đế có chút phiền, sau đó lại trở về vẻ bình thản: "Hoàng tỷ, hôm nay trẫm mệt rồi."
Miệng vàng lời ngọc đã hạ lệnh tiễn khách, Tùy Vương lập tức cáo lui. Hai vị điển thiết[1] vào điện hầu hạ, không lâu sau, đèn nến đều tắt.
[1] Chứ
c nội thị cấp thấp chuyên chỉ hầu đèn đuốc, việc vặt trong cung phòng.Tùy Vương thở dài. Tông thất, trong bảy vị trưởng bối của hoàng đế, ngoại trừ Tuỳ Vương là nàng ra, sáu vị thân vương còn lại đều không ai thực lòng coi vị đường muội nhỏ tuổi còn chưa tự chấp chính này ra gì cả. Duy có nàng phụng chỉ phụ đạo Thượng thư phòng, đứng bên Quân thượng nghe xử lý chính vụ, lại cùng với Quân thượng trò chuyện đọc sách - càng ngày mới càng kinh hãi.
Đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi thôi mà tâm tư sâu kín khiến người ta rợn người. Người như thế, sau này phúc họa khó lường. Tùy Vương nghĩ lại, cuối cùng cắn răng — nàng vẫn không đoán ra được Quân thượng hài lòng với ai, nhưng hôm nay có vẻ đã hài lòng với nữ tử họ Cố kia. Lại tự nhủ, đây chẳng phải cơ hội để thăm dò tâm ý Đế vương sao?
"Cho người tác động chủ nhà, đuổi người đi đi." Tùy Vương ra lệnh: "Rồi nói, nghe xảy ra chuyện nên tới mời Cố cô nương về viện của ta, sắp xếp cho ở phòng phía tây — đối diện phòng Quan gia thế cũng tiện đàm luận văn chương chứ nhỉ?"
—— Hết chương 2 ——
Nhà đài bình: Quan gia đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống tiết kiệm như dân văn phòng thời hiện đại vậy có cao to nổi không ớ :))))