[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu
Chương 125: Sơn cư
Buổi họp báo kết thúc, dưới sự hướng dẫn của nhân viên và áp lực từ những quân nhân được trang bị vũ khí xung quanh, các khách mời lần lượt rời khỏi hội trường trong trật tự.Tống Chân đi đến hàng ghế đầu chào hỏi nhóm trẻ của 5 nhóm gia đình khi nãy, trên mặt họ đều đeo mặt nạ, Tống Chân ân cần bảo bọn họ đi vào hậu trường, sẽ có người dẫn bọn họ đi thay quần áo, tối nay sẽ có xe quân đội đưa họ rời đi, và không ai có thể biết được thân phận thật sự của họ. Nhìn nhân viên dẫn họ rời khỏi hiện trường bằng lối thoát hiểm, Tống Chân quay đầu lại, không biết từ lúc nào, Tả Điềm đã đứng sau lưng nàng, viền mắt đỏ hoe, vừa giống đang kích động khó kiềm chế, vừa giống như mới khóc xong.Trong khán phòng vẫn còn xôn xao tiếng người nói chuyện, nhất thời, cả hai chỉ đứng nhìn nhau mà không nói gì. Tống Chân hơi cụp mắt xuống, Tả Điềm lên tiếng trước, trong mắt cô ánh lên tầng nước mắt lấp lánh, nở nụ cười như trút được gánh nặng. "Cảm ơn, tớ rất thích đáp án này.""Có thể giúp được cậu là tốt rồi."Tống Chân đã chứng kiến quá nhiều bi kịch, từ cha mẹ mình, đến anh trai Trúc Niên của Trúc Tuế, rồi cả người cậu bị trói buộc bởi tư tưởng thế gia của mình, nàng không muốn cái vòng luẩn quẩn giam cầm tư duy đó tái diễn trên người Tả Điềm. Không chỉ không muốn, mà còn là không đành lòng. Mỗi người trên thế giới này đều là những người bình thường, có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng mỗi người cũng đồng thời là một sự tồn tại độc nhất vô nhị, không thể thay thế. Tả Điềm không cần phải trở thành bất kỳ ai, bởi vì việc cô ấy là chính mình đã là quá đủ."Đương nhiên rồi, cảm ơn cậu."Tả Điềm dang tay ra ôm, Tống Chân mỉm cười đón lấy, khoảnh khắc mắt nhắm lại, giọt nước mắt long lanh rơi xuống từ hàng mi Tả Điềm, ánh mắt Tống Chân nhìn về phía xa, Hứa An Bạch đang lặng lẽ đứng cách đó vài mét, khẽ gật đầu với nàng. Tả Điềm và Hứa An Bạch cùng nhau rời đi.Tưởng Hiểu và Nhậm Nghị cũng đến trò chuyện với Tống Chân một chút.Nhậm Nghị vẫn tiếc chữ như vàng, còn sắc mặt của Tưởng Hiểu sau khi xuất viện đã khá hơn nhiều, trông hồng hào hẳn lên.Sau khi bắt tay Tống Chân, Tưởng Hiểu mỉm cười nói, "Đúng là rất chấn động." Tống Chân: "Tôi tưởng cậu sẽ nói gì đó khác chứ."Tưởng Hiểu hít sâu một hơi, thở ra, rồi nhún vai nói, "Lúc đầu thì đúng là rất sốc, nhưng mà nghĩ lại thì, tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất, nên cũng chẳng còn gì để nói nữa."Mấy năm gần đây, tỉ lệ sinh của các gia tộc AO ngày càng giảm, bất kể họ có muốn thừa nhận hay không, thì Beta vẫn đang dần dần chiếm lĩnh quyền lực của họ, thậm chí còn len lỏi vào các chức vụ lãnh đạo cấp cao trong quân đội của Hoa Quốc. Quả thực, phần lớn thế gia cũng không muốn thấy chuyện này xảy ra, nhưng không muốn thì sao? Họ không có đủ con cháu để lấp đầy những vị trí ấy, sự gia nhập của Beta, dù có nói là nhờ vào sự 'nhượng quyền' từ phía thế gia thì cũng là một dạng bất lực trước thực tế, nếu dân số tiếp tục giảm, sự nhượng bộ này sẽ càng biểu hiện rõ rệt hơn.Nhưng điều Tống Chân nói hôm nay không chỉ khiến mọi người có một cách nhìn nhận khác hơn với Beta, mà còn giúp các gia tộc chấp nhận hiện thực một cách ôn hòa hơn, làm họ nhận ra rằng, chấp nhận Beta có lẽ cũng là một điều tốt."Vậy tiếp theo cô định làm gì? Vẫn còn rất nhiều Omega như tôi đang chờ được điều trị, cô định mở đợt điều trị tiếp theo cho các gia tộc luôn sao?""Cậu nghĩ lại xem bản thân đã bỏ ra bao nhiêu cho cơ hội này, bọn họ muốn chen chân vào thì cũng phải có gì đó chứ, đời đâu có dễ như vậy." Tống Chân nháy mắt tinh nghịch, "Ít nhất thì điều luật cấm thu thập Pheromone phải bị bãi bỏ đã, sau đó thì... Còn tùy tình hình thế nào."Tưởng Hiểu cười, "Được nha, tính toán không tệ."Trên đời này làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng, Tưởng Hiểu cũng không muốn thấy mấy gia tộc chỉ giỏi co đầu rút cổ kia làm ngư ông đắc lợi."Xuất viện rồi, cậu có định về Quân khu V không?" Tống Chân hỏi."Không, tôi muốn ở lại Quân khu I chơi thêm một thời gian, không vội, hơn nữa tôi cũng muốn xem quốc gia sẽ có thái độ thế nào về chuyện của cô Trang, tôi sẽ thường xuyên tới khoa Tuyến tố làm phiền các cô đấy."Nói thêm mấy câu, nhân viên nhắc nhở Tưởng Hiểu rời khỏi hội trường, trước khi đi, Tưởng Hiểu như nhớ ra điều gì, bất chợt quay đầu lại."À đúng rồi, chuyện Hứa An Bạch bị thương lúc trước cậu ấy không nói với gia đình, mấy hôm nay bố mẹ cậu ấy mới biết..." Tưởng Hiểu cân nhắc dùng từ một chút rồi nói tiếp, "Tình trạng nhà họ Hứa thì cô cũng biết rồi đấy, vấn đề con cái sau này chắc chắn sẽ tìm đến cô, tôi chỉ nói vậy để báo trước cho cô thôi."Nhà Hứa An Bạch có bệnh di truyền về rối loạn Pheromone, đây là loại rối loạn mang tính xác xuất, vấn đề chỉ là các nữ Omega trong dòng họ có biểu hiện hay không thôi, trước đây, trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z, người nhà họ Hứa có tham gia điều trị, ngoài ra, trong thử nghiệm lâm sàng Alpha nhiều năm trước, nhà họ Hứa cũng có thai phụ tham gia. Vấn đề của gia tộc họ, ai làm trong ngành này cũng ít nhiều biết đến. Tống Chân: "Tôi biết rồi."Tưởng Hiểu được Nhậm Nghị dìu đi.Tống Chân quay đầu lại, không biết từ lúc nào, Trúc Tuế đã đứng sau lưng nàng.Cả hai nhìn nhau, Trúc Tuế đánh mắt ra hiệu, Tống Chân nhìn sang thì thấy trong một góc phía trước, bố Tống đang đỏ hoe mắt, dùng khăn giấy lau nước mắt.Tống Chân vừa định bước tới thì đã bị Trúc Tuế vòng tay ôm eo, dẫn nàng đi về hướng ngược lại, vừa đi vừa ghé sát tai nàng, khẽ nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được. "Em đã dặn họ rồi, lát nữa sẽ có người đưa bố tới khoa Tuyến tố." Trúc Tuế thoáng im lặng một chút rồi dịu dàng nói tiếp, "Để bố ở một mình một lúc đi, em nghĩ có lẽ ông ấy cũng không muốn bị ai làm phiền lúc này."Sau buổi họp báo, trong lòng bố Tống đang nhớ về ai, không cần nói cũng biết.Tống Chân im lặng giây lát, rồi đưa tay ra, Trúc Tuế tự nhiên nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua da thịt, cũng chính là sự an ủi không cần nói thành lời.Tống Chân nhìn bố Tống thêm một lúc, trong mắt đã ánh lên một tầng nước long lanh, gật đầu, "Ừm." "Vậy chúng ta về khoa Tuyến tố chứ?""Ừ, đi thôi."*Sau buổi họp báo lần này, Tống Chân và Trúc Tuế không hẹn mà cùng không mở bất kỳ một nền tảng mạng xã hội nào. Buổi chiều, toàn viện tổ chức một cuộc họp về thành quả nghiên cứu mà Tống Chân đã công bố, sau cuộc họp, nàng và Trúc Tuế được Bộ Quốc an đưa về nhà.Ba khu phố xung quanh Viện nghiên cứu đều đã bị phong tỏa, vậy mà khi xe của họ rời ra khỏi phạm vi ba khu phố ấy, bên ngoài vẫn thấy đứng chật kín toàn người là người."Chị, chị nhìn kìa."Trúc Tuế chỉ tay cho Tống Chân.Xuất hiện trong tầm mắt nàng lúc này, là một loạt băng rôn đỏ rực.【 Con người sinh ra bình đẳng, Beta không hề kém hơn AO 】【 ABO, không ai có thể tách rời ai 】"Đây là?""Là người của Hiệp hội Beta, có rất nhiều Beta muốn được gặp chị một lần, nên họ đứng đợi ở đây." Hôm nay, toàn bộ lực lượng có thể điều động của Bộ Quốc an hầu như đã được điều động hết, quân đội cũng phê chuẩn cho vài đội lính bắn tỉa đến làm nhiệm vụ bảo vệ, Vưu Thần Tinh dù gì cũng là người leo được lên chức Cục trưởng nhờ thực lực, được giao phụ trách an ninh một trong những cửa ra vào, nên tin tức bên ngoài Trúc Tuế đều biết trước nhờ nhóm đồng nghiệp."Thật sao?" Tống Chân kinh ngạc, áp mặt vào cửa kính xe nhìn ra ngoài."Thật mà, chị là người đã đem lại cho họ một hy vọng mới."Tống Chân quay đầu lại, thấy ánh mắt lấp lánh của Trúc Tuế đang nhìn mình, bên trong chan chứa đầy tình cảm, càng khiến cho đôi con ngươi như nước hồ thu ấy trở nên mê người hơn.Tống Chân bị nhìn đến mức ngượng ngùng, "Không đến mức như em nói đâu.""Sao lại không, chị đừng đánh giá thấp bản thân mình.""Kìa, nhìn bên kia kìa." Trúc Tuế đặt tay lên tay Tống Chân, chỉ về một hướng.Khu đó đông người nên tài xế chạy chậm lại, Tống Chân nhìn theo, thấy trong đám đông còn có những người bế theo trẻ nhỏ.Nghĩ đến điều gì, Tống Chân đặt tay lên bụng mình, bất giác cảm thấy thật kỳ diệu.Trúc Tuế: "Chúng ta trưởng thành trong một thời đại đầy rẫy định kiến giới, quá khứ là điều đã qua, không thể thay đổi, nhưng đối với những đứa trẻ chỉ mới bắt đầu cuộc đời của mình, thì từ việc sự thật được phơi bày hôm nay, cho đến khi chúng lớn lên, mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều."Lời nói chắc nịch vang lên bên tai, Tống Chân khẽ cong môi, gật đầu thật mạnh."Ừm."Con của họ, cũng sẽ lớn lên cùng với những đứa trẻ kia, được trưởng thành trong một môi trường sống tốt hơn rất nhiều.*Trước khi đi ngủ, Tống Chân vừa viết xong báo cáo mà Viện nghiên cứu yêu cầu trong phòng làm việc thì Trúc Tuế mang sữa vào, vẻ mặt như có tâm sự."Em sao vậy?" Tống Chân uống ngụm sữa.Trúc Tuế chống tay lên bàn, nghĩ ngợi một lúc rồi hạ giọng nói: "Sau bữa tối, bố ra ban công ngồi, đến giờ vẫn chưa vào.""Bây giờ vẫn ở ngoài đó sao?"Bình thường giờ này bố Tống đã đi ngủ rồi.Thấy Trúc Tuế gật đầu, Tống Chân nghĩ một chút rồi đứng dậy, "Để chị ra xem thử."Trúc Tuế nói chuyện này cho Tống Chân, cũng là có ý muốn nàng ra xem thử bố Tống thế nào.Ngoài ban công, bố Tống đang ngồi trên ghế, Tống Chân bước lại gần, lập tức nhận ra trong tay ông chính là bức thư xin lỗi của mẹ.Trong lòng như vừa bị thứ gì đó chọc vào, nỗi chua xót dâng lên, Tống Chân đưa tay đặt lên vai ông, khẽ gọi một tiếng, "Bố."Bố Tống lúc này mới nhận ra sự xuất hiện của Tống Chân và Trúc Tuế."Sao bố lại ngồi thẫn thờ ở đây vậy, không đi ngủ sao?" Giọng Tống Chân dịu dàng đầy quan tâm.Bố Tống cúi đầu một lúc, thành thật đáp: "Chỉ là... Hơi khó ngủ một chút."Hôm nay biết được quá nhiều chuyện, nội tâm chấn động, cảm xúc cũng nhất thời khó mà bình ổn lại được.Vì sao ông lại không ngủ được, đang nghĩ đến ai, Tống Chân không cần hỏi cũng rõ trong lòng.Bố Tống biết Tống Chân hiểu, cũng không giấu giếm gì, ông tháo kĩnh lão xuống, thở dài một hơi, nói với giọng cảm khái."Bố chỉ là, chỉ là cảm thấy, thật sự rất tốt.""Chân Chân con rất giỏi, mẹ con mà thấy con như bây giờ chắc chắn sẽ rất vui."Viền mắt ông nóng lên, "Tốt quá rồi, mục tiêu mà mẹ con từng vất vả theo đuổi, đã được con hoàn thành rồi.""Con nói xem, nếu mẹ con còn ở đây, biết được chuyện này sẽ vui đến mức nào chứ."Nói tới đây, giọng ông nghẹn lại, cảm xúc dường như không kìm được nữa."Bố chỉ là, rất muốn nói với mẹ con một câu."Muốn nói cho Trang Khanh rằng, sự nghiệp nghiên cứu mà bà dành cả đời để cống hiến, nay đã được con gái Chân Chân của bọn họ hoàn thành rồi.Muốn nói với Trang Khanh, họ vẫn đang sống rất tốt, bà không cần phải bận lòng.Bố Tống dùng tay che mặt, biết mình thất thố, ông cố gắng kìm nén lại.Tống Chân nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi ông, "Đúng vậy, mẹ nhất định sẽ rất vui.""Nhất định là vậy." Bố Tống chắc chắn nói.Trúc Tuế từ nãy giờ không nói lời nào bỗng nhiên hỏi một câu, "Mộ của mẹ, nằm ở Giang Thành Quân khu III đúng không ạ?"Trang Khanh cũng là quân nhân, người vì làm nhiệm vụ mà hy sinh, lại có quân công thì thường sẽ không bị chôn cất sơ sài.Hơn nữa, lúc ấy không chỉ có một mình Trang Khanh gặp chuyện, chắc hẳn cả tập thể đã được đưa vào khu nghĩa trang liệt sĩ.Tống Chân vừa vỗ lưng cho bố Tống vừa nói, "Nghĩa trang liệt sĩ ở Giang Thành có một tấm bia, nhưng tro cốt của mẹ không nằm ở đó."Trúc Tuế kinh ngạc.Tống Chân: "Tro cốt của mẹ được bố mang về quê an táng rồi."Cũng chính là trên ngọn núi nơi mẹ nàng từng phát hiện ra loài thực vật kia."À đúng rồi, sau khi Khanh Khanh gặp chuyện, vì bố và mẹ không phải vợ chồng hợp pháp nên không có đủ tư cách để nộp đơn lên quân đội xin lại tro cốt, nên... Bố đã tìm đến cậu của Chân Chân, nhờ vào mối quan hệ mẹ con của Chân Chân và Khanh Khanh mới xin được tro cốt về."Thật ra là ông đã thỏa thuận với Trang Ngạn, rằng chỉ cần bố Tống đưa theo Tống Chân rời khỏi Viện nghiên cứu, Trang Ngạn sẽ giao lại tro cốt của Trang Khanh cho ông. Trang Khanh không còn, bố Tống cũng không muốn ở lại Viện nghiên cứu, nơi chất đầy đau thương đó nữa, nên ông đã đồng ý.Sau khi đưa được tro cốt của Trang Khanh về quê an táng, bố Tống nói cho Trang Ngạn biết địa điểm, rồi dẫn theo Tống Chân đi xin việc tại một trường học, bắt đầu sự nghiệp giảng dạy kéo dài hơn hai mươi năm tại đây.Trúc Tuế hiểu ra, khẽ gật đầu.Nếu không ở trung tâm Quân khu III - Giang Thành thì...Trúc Tuế: "Nếu bố muốn nói chuyện với mẹ, vậy thì chúng ta về quê thăm mẹ một chuyến đi."Một lời như sét đánh ngang tai, bố Tống và Tống Chân đều sửng sốt.Bố Tống: "Về quê?"Tống Chân cũng ngơ ngác, "Chúng ta có thể đi được sao?"Với tình hình hiện tại, chỉ cần nàng ra khỏi cửa thôi cũng có người của Bộ Quốc an theo sát chứ đừng nói là rời khỏi Thượng Kinh.Trúc Tuế: "Em nhớ bố là người ở một vùng quê nhỏ đúng không?""Đúng vậy, ở vùng núi, dưới cấp thành phố.""Vậy thì có gì không được, chúng ta dẫn theo người đi cùng thôi, ngồi chuyên cơ quân đội cung cấp, bay theo tuyến quân sự, bảo đảm an toàn tuyệt đối." Trúc Tuế cười, "Hơn nữa nơi đó hẻo lánh, ai có thể đoán được là chúng ta nổi hứng muốn về quê chứ?""Nếu chỉ đi hai ba ngày, tuy hơi mệt một chút, người bên Bộ Quốc an cũng phải vất vả, nhưng muốn đi thăm mộ cô Trang Khanh sau buổi họp báo thì là yêu cầu bình thường đối với người nhà mà, xét cho cùng cũng là hợp tình hợp lý."Bố Tống biết mình nên từ chối, nhưng vẫn không kìm được lòng, nhất thời không nói được gì.Tống Chân thấy vậy, trong lòng hiểu được, bèn giúp bố Tống quyết định, "Vậy thì chúng ta về thăm mẹ đi."Nàng nghĩ nghĩ rồi trấn an, "Con cũng mang thai gần ba tháng, hết ốm nghén rồi, bình thường chỉ cảm giác như mang theo quả trứng thôi, chỉ cần ngủ đủ giấc thì không sao cả.""Như vậy, có hơi phiền toái quá không..." Bố Tống sợ làm phiền con gái và Tuế Tuế, có hơi do dự. "Không đâu bố, bố cứ yên tâm." Trúc Tuế khoanh tay, mỉm cười đảm bảo, "Cứ để con lo liệu cho."*Trúc Tuế nói sẽ lo liệu, hành động cũng rất nhanh chóng.Vừa nói hôm trước, hôm sau đã liên lạc ngay với Bộ Quốc an, sau đó bàn bạc với đơn vị quân đội địa phương của Quân khu III, đến ngày thứ ba đã có chuyên cơ sẵn sàng, một chuyên cơ chở ba người Tống Chân, bố Tống và Trúc Tuế, còn hai chiếc khác chở người của Bộ Quốc an, máy bay quân sự, tuyến bay quân sự, chỉ mất ba tiếng hành trình, họ đã hạ cánh tại sân bay của khu quân sự.Khi đến thị trấn nhỏ ở quê, mới chỉ một giờ chiều.Mọi người ăn trưa ở thị trấn, bố Tống còn cẩn thận chọn mua vài bó hoa tươi.Ông đã lớn tuổi, có lẽ là sợ bị Trúc Tuế và Tống Chân chê cười, nên lúc trả tiền ông lúng túng nói, "Mẹ con hồi trẻ thích mấy loại hoa này lắm, bố chỉ mang hai bó thôi, không nhiều."Trúc Tuế ngửi thử, rất tươi, là hoa mới cắt."Nếu mẹ thích thì con và Chân Chân mỗi người cũng mua một bó, nhiều hoa sẽ đẹp hơn mà."Trúc Tuế nói xong thì bắt đầu chọn hoa, hành động nhỏ này khiến bố Tống nhẹ lòng, chủ động giành trả tiền.Hôm nay đến sớm, cả nhóm bàn bạc sẽ lên nghĩa trang viếng mộ Trang Khanh trước, còn việc cúng kiến để ngày mai. Ăn xong, vì khu vực hẻo lánh, bên Cục V Bộ Quốc an chỉ cử vài Alpha cấp cao được trang bị súng đi theo vảo vệ Tống Chân, những người còn lại thì ở lại khách sạn cách đó không xa, Cục trưởng Cục V nhìn dãy núi xanh mướt trước mặt, sau hai ngày bị hành lên bờ xuống ruộng vì lo liệu chuyện chuyên cơ và mọi thứ khác, mặt ông hốc hác trông thấy, hai mắt còn có quầng thâm, thở dài đầy u uất.Những ngày khổ hạnh này bao giờ mới kết thúc đây!Bây giờ cứ nhìn thấy Trúc Tuế và Tống Chân là ông lại lên cơn PTSD! Trúc Tuế thì chẳng chút nào áy náy vì đã vắt kiệt sức lao động của Cục trưởng Cục V, còn vui vẻ cùng bố Tống và Tống Chân mua một đống đồ lên núi viếng mộ.Đêm qua trời vừa mưa, đường núi trơn trượt, bố Tống đã quen nên không sao, Trúc Tuế và các Alpha khác của Cục V cũng ổn.Chỉ có Tống Chân là dân văn phòng, làm việc bàn giấy quanh năm, mới đi được nửa đường đã mỏi chân."Để em cõng chị nhé." Thấy Tống Chân sắp không chịu nổi nữa, Trúc Tuế đề nghị."Không, ngại lắm." Quanh đây còn có mấy người đi theo nữa, Tống Chân xấu hổ."Có gì mà ngại, chị mới là quan trọng, giờ lại đang mang thai, đừng cố ép mình nữa."Bố Tống lúc này cũng nghiêng hẳn về phía Trúc Tuế, "Phải đấy, đừng để mệt, để Tuế Tuế cõng con đi." Bố Tống đã lên tiếng, Tống Chân cũng ngoan ngoãn leo lên lưng Trúc Tuế.Bố Tống dẫn đường phía trước, Trúc Tuế cõng Tống Chân đi ở giữa, còn mấy Alpha của Cục V theo phía sau, cả nhóm tiếp tục hành trình.Tống Chân bị mấy người xa lạ nhìn chằm chằm thì xấu hổ, mỗi lần có cảm giác ngượng ngùng, Tống Chân lại nghịch tóc Trúc Tuế để dời đi sự chú ý.Nào ngờ tóc bị nàng nghịch tới nghịch lui, chạm vào mặt Trúc Tuế, khiến cô không khỏi cảm thấy nhột nhạt.Không nhịn nổi nữa, Trúc Tuế bất ngờ quay đầu, nhanh lẹ hôn lên mặt Tống Chân.Là hôn thật sự, còn phát ra tiếng 'chụt' một cái.Tống Chân: "..."Mấy Alpha thị lực 10/10 đằng sau: "..."Từ đó trở đi, Trúc Tuế nhẹ nhõm hẳn.Lý do? Đương nhiên là vì Tống Chân bị cô hôn giữa thanh thiên bạch nhật, ngượng chín cả mặt, không dám nghịch tóc cô nữa.