[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu

Chương 106: Theo pháp luật



Tống Chân nói phần phát biểu của mình đã kết thúc.

Sau đó nàng lùi một bước, im lặng tắt micro.

Nhưng không chỉ ở tại hiện trường, mà là những người đang ngồi trước màn hình, trên nền tảng phát trực tiếp hay những ai đang đọc tin tức về nội dung phát biểu của nàng, tất cả đều phát điên cả lên.

Mọi người thực sự đều điên rồi.

Hai đội quân nhân mới được điều động đến hiện trường căn bản là không đủ sức để khống chế đám đông đang rơi vào trạng thái cuồng loạn.

Lời nói của Tống Chân không đơn giản chỉ là phát biểu thông thường, mà chẳng khác nào một loại chất kích thích, mang lại cảm giác hưng phấn cực độ, đồng thời lại khơi dậy một khát vọng mãnh liệt và hoang mang vô cùng lớn.

Tòa án nhân dân Tối cao bắt đầu trở nên hỗn loạn, một sĩ quan điều phối mồ hôi nhễ nhại chạy đến báo cáo với các Chánh án, xin chỉ thị, "Lực lượng quân nhân tại hiện trường hôm nay không đủ, chúng tôi vừa điều thêm người tới, xe đang trên đường đến, ước chừng khoảng hơn mười phút nữa mới đến, nhưng tình hình bây giờ..."

Thẩm phán Tào nhìn thoáng qua hàng ghế khán giả đông nghịt người, nhíu mày.

Người biết thì còn nhận ra đây toàn là quan chức, đều có quân tịch, người không biết còn tưởng đâu phiên tòa đang xảy ra bạo động!

Thẩm phán Tào làm nghề cả nửa đời người, chưa từng chứng kiến phiên tòa nào náo nhiệt đến thế, phải nói là mở mang tầm mắt.

Nhưng nghĩ lại lời Tống Chân nói, Thẩm phán Tào cũng có thể hiểu được, nếu năm đó khi con gái ông mang thai đứa thứ hai mà có ai đưa ra được suất chữa trị như thế, thì đừng nói đến chuyện cả phòng xử án kích động như bây giờ, có khi chính ông cũng sẽ nhảy ra khỏi ghế thẩm phán mà lao đến bên cô Tống rồi.

Dù sao thì cũng thật sự may mắn, may mắn...

Chánh án Quân khu III hơi chần chừ, Chánh án Quân khu V cũng nhìn theo ánh mắt của Thẩm phán Tào, nhìn một lượt xuống khán phòng, nhưng cái liếc mắt này chẳng làm được gì, tất cả mọi người ở vị trí dự thính đều đang đứng ngồi không yên, ngay cả nhóm thẩm phán cấp cao bên dưới cũng có mấy người lộ rõ vẻ kích động.

Chánh án Quân khu V: "..."

Chánh án: "Trước tiên, yêu cầu các thẩm phán thông báo cho toàn thể mọi người giữ nguyên vị trí."

"Nhưng trọng tâm vẫn là Tống Chân, cô ấy... Thế này đi, đưa cô ấy vào phòng nghỉ phía sau phòng xử án để tạm thời tránh mặt, nếu cứ để cô ấy ở đây, mọi người nhìn thấy lại càng kích động hơn, cho dù có điều thêm bao nhiên nhân lực cũng không duy trì được an ninh."

Thẩm phán Tào: "Có lý, tôi tán thành."

Chờ Chánh án Quân khu III cũng gật đầu đồng ý, Chánh án Quân khu V ngồi ở giữa gõ mạnh búa thẩm phán lên bàn, lớn tiếng nói: "Tất cả giữ trật tự ——!"

Thông qua micro, giọng nói của ông được khuếch đại lên nhiều lần, cũng có sức trấn áp hơn.

Tiếng ồn ào trong khán phòng cũng lắng xuống đôi chút.

"Sau khi thảo luận, phiên xét xử vụ việc Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III tố cáo Trang khanh đến đây tạm thời kết thúc, tòa tạm hoãn."

"Thời gian mở lại phiên tòa sẽ được tòa án thông báo sau."

Nói xong hai câu đó, cả hai bên, bên nguyên lẫn bên bị đều không có luật sư nào phản đối, Chánh án Quân khu V gật đầu.

Giơ tay, một lần nữa tiếng búa gõ vang lên, giọng ông vang dội: "Phiên tòa tạm hoãn ——"

*

Trên màn hình, Tống Chân cùng bên bị cáo được các nhân viên tòa án dẫn rời khỏi phòng xử án.

Mãi đến khi bóng dáng Tống Chân biến mất sau cánh cửa dành riêng cho thẩm phán kia, Tưởng Hiểu vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

"Gì cơ, cô ấy, sao cô ấy đi mất rồi?"

Hứa An Bạch đã lấy lại bình tĩnh.

Thực ra ban đầu anh theo dõi phiên tòa này là bởi vì Tả Điềm, ánh mắt hầu như chỉ dính vào cô ấy, người mà suốt buổi chẳng nói mấy lời, mãi đến khi Tống Chân chuyển sang vấn đề tỉ lệ sinh, nhận ra được Tống Chân đang nói gì, anh mới bắt đầu chú ý đến nàng.

Mặc dù đã bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng Hứa An Bạch vẫn cảm giác được cơn chấn động.

Liếc mắt nhìn màn hình lại lần nữa, Hứa An Bạch nói: "Có lẽ là họ cho bên bị cáo vào bên trong để bọn họ tránh đi một chút, nếu cô Tống còn ở lại bên ngoài thì đoán chừng Tòa án nhân dân Tối cao hôm nay sẽ thất thủ mất."

Tưởng Hiểu gật đầu, mắt dán chặt vào màn hình, thấp giọng thốt lên: "Cậu nghĩ, những lời cô ấy nói có thật không?"

Tưởng Hiểu quay đầu lại, ánh mắt hiếm thấy mà sáng rực hưng phấn, nhìn Hứa An Bạch chăm chú, "Cậu đã từng tiếp xúc với họ rồi, Tống Chân có phải là người thích nói ngoa không? Chuyện lớn như vậy, cô ấy sẽ không bịa đặt chứ?"

Hứa An Bạch còn chưa kịp hiểu ánh mắt nóng rực kia là cảm xúc gì, chỉ theo phản xạ đáp: "Không đâu, cô Tống trước giờ luôn nói là làm, nhà tôi lần trước cũng có người tham gia nhóm thử nghiệm lâm sàng của cô ấy, được nhóm nghiên cứu của cô ấy chăm sóc rất tốt, về bệnh tình thì nhóm hai cũng chưa từng..."

Lời đến đây thì chợt dừng lại, trước ánh mắt rực cháy quá mức của Tưởng Hiểu, Hứa An Bạch bỗng nhận ra điều gì đó.

Mà ngay khoảnh khắc đó, anh đã thấy Tưởng Hiểu đứng bật dậy khỏi tấm thảm lông do quản gia trải sẵn dưới đất, sắc mặt kiên định, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi phải đến Quân khu I, hiện tại, ngay lập tức, lập tức lên đường!"

Tưởng Hiểu quay đầu định chạy vào phòng ngủ, nhưng Hứa An Bạch nhanh tay chộp lấy, không thể tin được mà nói, "Cậu định làm gì đấy? Đừng nói với tôi là cậu muốn..."

Chẳng lẽ Tưởng Hiểu định... Cậu ta điên rồi sao!

Tưởng Hiểu đáp lại, giọng chắc như đinh đóng cột, "Chỉ cần có cơ hội, tôi phải thử, và đã nói hiện tại đi thì là hiện tại phải đi, trên tòa Tống Chân đã nói rõ, suất điều trị chỉ dành cho các Omega thuộc gia tộc là thành viên của Hiệp hội đại diện quân nhân, cậu không hiểu sao, tức là từ hôm nay trở đi, sẽ có vô số người đổ dồn về Quân khu I đấy?"

"Tổ chức có quyền lập pháp và bãi bỏ luật chính là Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc, nói là cô ấy cho chúng ta một cơ hội, chẳng bằng nói đó là một điều kiện trao đổi, để chúng ta giúp cô ấy bỏ phiếu bãi bỏ cái phụ lục kia, và cô ấy sẽ chọn một gia tộc có ảnh hưởng lớn nhất để ra tay hỗ trợ!"

Ngay sau đó, Tưởng Hiểu, người cả đêm qua suy sụp tinh thần đã ưỡn thẳng lưng, lấy lại phong thái xử lí công việc thường ngày, cằm hơi nâng lên, nhướng mày kiêu ngạo nói.

"Với bối cảnh của tôi, lẽ nào lại không đủ tư cách giành lấy cơ hội đó sao?"

Hứa An Bạch cứng họng.

Quả nhiên, không chỉ có mình anh, tình yêu thực sự có thể khiến người ta phát điên.

Cho dù là người thông minh như Tưởng Hiểu, cũng không phải là ngoại lệ.

Trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác đồng cảm, Hứa An Bạch buông tay ra, "Cậu đi một mình, chưa chắc bọn họ đã tiếp..."

Dừng một chút, anh cũng đứng dậy, hạ quyết tâm nói: "Tôi đi với cậu."

*

Tống Chân, Trúc Tuế và Tả Điềm được các sĩ quan an ninh đưa đi, an toàn rời khỏi phòng xét xử, đi vào khu nội bộ của Tòa án nhân dân Tối cao.

Lên thang máy, băng qua một hành lang ngoằn ngoèo đến phòng nghỉ bên trong tòa án, sĩ quan mở cửa nói: "Chánh án nói mời cô Tống và các vị vào đây tạm nghỉ, không phải giam lỏng đâu, mà là..."

Trúc Tuế: "Chúng tôi hiểu rồi, bên ngoài chật kín người, chúng tôi cũng không thể đi ra được, chờ đến khi có thêm quân đội đến hỗ trợ phân luồng, chúng tôi mời có thể ra ngoài, chúng tôi hiểu."

Trúc Tuế gật đầu với sĩ quan, "Phiền anh rồi."

Sĩ quan gật đầu rồi nói: "Lát nữa các vị thẩm phán sẽ đến, tôi sẽ thông báo với các vị sau."

Ba người cùng cảm ơn rồi đi vào phòng.

Đợi sĩ quan rời đi, Tống Chân lập tức cảm thấy ánh mắt của Tả Điềm và Trúc Tuế đổ dồn về phía mình.

Tống Chân: "..."

Chỉ nhìn chằm chằm nàng, chẳng nói gì cả.

Tống Chân rụt bả vai, "Hai người, có gì muốn hỏi sao?"

Tả Điềm giơ tay muốn phát biểu, Tống Chân đỡ trán, "Cậu nói thẳng là được rồi."

Chỉ có ba người thôi, giơ tay cái gì chứ!

"Những gì cậu nói đều là thật sao?"

Tống Chân rũ mắt giây lát, gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy tại sao..."

"Cơ sở dữ liệu."

Tả Điềm còn đang ngơ ngác, nhưng Trúc Tuế đã nhanh chóng phản ứng lại, "Cần phải xây dựng cơ sở dữ liệu Pheromone?"

Tống Chân lại lần nữa gật đầu, cố gắng giải thích đơn giản dễ hiểu, "Giống như lần trước chị giúp Trúc Nghi và phu nhân Brown ấy, nếu Pheromone có thể ảnh hưởng lẫn nhau, vậy thì từ một góc độ khác, nó cũng có thể được dùng như thuốc, điều trị rối loạn Pheromone trong thai kì."

"Pheromone trong cơ thể con người có rất nhiều thành phần không thể điều chế được, lại cực kì không ổn định, một khi rời khỏi môi trường dịch thể của tuyến thể nó sẽ mất đi hoạt tính, đặc tính này cũng quyết định rằng, thuốc ổn định theo tỉ lệ sẽ là một bài toán khó."

Nghĩ một lúc, Tống Chân giải thích thêm cho Tả Điềm, "Thật ra quá trình tác dụng của thuốc thử Z là mô phỏng theo quá trình giải phóng và tác dụng của Pheromone, thuốc điều hòa trong đó đóng vai trò là một thành phần then chốt, hơn nữa..."

Tả Điềm đã hiểu, "Tất cả đều không ổn định đúng không?"

Tống Chân gật đầu, "Phải làm sao để thuốc được kích hoạt ngay khi tiếp xúc với tuyến thể, sau đó..."

Đoạn này thì Trúc Tuế nghe như vịt nghe sấm.

Tả Điềm và Tống Chân hăng say giao lưu, cô thấy vậy thì nhìn quanh một vòng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc quay lại, trên tay còn cầm theo hai ly nước, đưa một ly cho Tả Điềm, còn ly kia thì cầm chắc trong tay, đích thân mang đến trước mặt Tống Chân, Tống Chân nhận lấy ly giấy, bị ánh mắt Trúc Tuế nhìn chăm chú đến phát ngại, nhắm mắt một cái, nghĩ thầm chết sớm siêu sinh sớm, còn nhỏ giọng hơn so với lúc nãy, "Em cũng có chuyện muốn hỏi chị sao?"

Trúc Tuế bỗng cúi người xuống, hai người áp mặt vào rất gần nhau, Tống Chân bị dọa đến run cả tay, may mà Trúc Tuế còn chưa buông tay, giữ chặt cái ly, nếu không Tống Chân rụt người một cái như vậy, chỉ sợ bên trong chẳng còn được bao nhiêu nước.

Đôi mắt Trúc Tuế gần ngay trước mắt, mũi cũng rất gần, có thể nhìn rõ đến từng sợi lông mi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Chân.

Khiến Tống Chân bối rối đến mức tim đập hẫng mấy nhịp, Trúc Tuế mới thổi một hơi vào mặt nàng, "Chị đoán xem?"

"..."

Cái tư thế này còn đáng sợ hơn trả bài nữa trời ơi!

Tống Chân nói lắp, "Đoán, đoán không ra, em, em hỏi, em hỏi đi!!"

Trúc Tuế uốn éo vài vòng xong rồi sau đó vẫn tha cho nàng.

Nhìn dáng vẻ nhận thua của Tống Chân, tâm trạng của Trúc Tuế cuối cùng cũng tốt lên một chút, đưa ly nước lại cho Tống Chân, buông tay rồi đứng thẳng dậy, nói: "Nể tình lần này chị chịu báo trước từ hôm qua, thưởng cho chị, về nhà rồi tính tiếp."

Tống Chân lấy ly nước tay lại run run.

Nghe có cái nỗi gì giống như khen thưởng chứ, đây là hẹn ngày tính sổ sau thì có...

Nàng len lén liếc nhìn Tả Điềm một cái, giữa việc giữ thể diện và tranh thủ cơ hội xin tha, cô Tống thẳng lưng quả quyết chọn thể diện.

Động tác nhỏ này rơi vào mắt Trúc Tuế, cô cong môi bật cười, lắc lắc đầu.

Ở tòa án nói nhiều quá nên Tống Chân thật sự khát, một ly nước uống ừng ực hết sạch, uống xong, Trúc Tuế cũng không để nàng động tay động chân, như đã biết từ trước, cô cũng không hỏi nàng mà đi lấy thêm ly nữa.

Tống Chân có chút ngượng ngùng, "Em không uống sao?"

Trúc Tuế không lấy một ly cho riêng mình.

Trúc Tuế đứng ở sau lưng Tống Chân quan sát phòng nghỉ, "Chị uống trước đi, còn bao nhiêu thì phần em."

Tả Điềm: "..."

Tả Điềm: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"

Lại một ngày bị cẩu lương làm sặc chết, tổn thọ!!

Trúc Tuế vốn tưởng với mức độ náo loạn bên ngoài, chắc ba người họ phải đợi đến cả nửa ngày mới ra được, không ngờ cánh cửa khép hờ rất nhanh đã bị đẩy ra, Chánh án Quân khu V và thẩm phán Tào là những người đầu tiên ló mặt vào, Trúc Tuế vốn đang dựa vào cửa sổ suy nghĩ, thấy phía sau còn một đám người đông nghịt thì cũng đứng thẳng dậy, thu lại dáng vẻ thoải mái.

"Trung tá Trúc, cô Tống, có người đến tìm hai người."

Tống Chân ngẩn người, lúc này mới nhớ ra có điều gì đó đã bị mình quên khuấy mất.

Cùng với dòng suy nghĩ ấy, Cục trưởng Cục V và Cục trưởng Cục III Bộ An ninh Quốc gia Vưu Thần Tinh cũng lần lượt bước ra từ phía sau các vị Chánh án.

Cục trưởng Cục V nhìn thấy Trúc Tuế là đau đầu, đầy mệt mỏi nói, "Cô Tống, vì phát biểu của cô tại phiên tòa hôm nay, e là phải phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến."

Dừng một chút, bổ sung, "Đây là mệnh lệnh do Bộ An ninh Quốc gia ban hành, xin thông cảm cho công việc của chúng tôi."

Vưu Thần Tinh tháo bao tay trắng trên tay, từ tốn nói trong phạm vi mình có thể tiết lộ vì đều là người quen cả.

"Những lời cô nói hôm nay, về nguyên nhân gây rối loạn Pheromone trong thai kỳ và phương pháp điều trị tận gốc, phía trên sau khi họp khẩn cấp đã xếp nó vào loại bí mật quốc gia cấp S, do tầm quan trọng và ảnh hưởng của nó đối với Hoa Quốc, trong thời gian sắp tới, vì sự an toàn của cô Tống, có lẽ chúng tôi phải tiếp quản hoàn toàn việc bảo vệ an ninh sinh hoạt hàng ngày của cô."

"Các người định bắt tôi sao?" Tống Chân hỏi.

Vưu Thần Tinh nhìn Trúc Tuế một cái, nói: "Cô không phạm pháp, nói bắt giữ thì không đúng, nói là bảo vệ, thì sẽ phù hợp."

Nói trắng ra thì, vẫn sẽ bị hạng chế hoạt động.

Vưu Thần Tinh: "Yên tâm, sẽ không lâu đâu, với lại cô Tống có..." Vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn Trúc Tuế một cái, "Hậu thuẫn mạnh mẽ."

"Chúng tôi sẽ làm việc theo pháp luật, cũng chỉ có thể làm việc theo pháp luật."

Cục trưởng Cục V cười gượng, "Quân khu I đã hạ lệnh rà soát người nước ngoài tại Hoa Quốc, trước khi xác nhận an toàn tuyệt đối cho Quân khu I, e rằng sẽ phải thiệt thòi cô Tống tạm thời chuyển đến ở tại Bộ An ninh Quốc gia một thời gian."

Trúc Tuế đi đến sau lưng Tống Chân, thong thả lên tiếng, "Ở lại thì chắc là không được, nhưng đến Bộ An ninh Quốc gia ghi lời khai, nhận một chút sự... Quan tâm của các người thì không thành vấn đề."

Cục trưởng Cục V nghiêm mặt lại, "Trúc nhị, chúng tôi đang không thương lượng với cô."

Vưu Thần Tinh rũ mắt, cô không phụ trách bắt giữ, nhưng lại chịu trách nhiệm toàn bộ các công tác liên quan đến thông tin cơ mật quốc gia, việc dò hỏi Tống Chân là do Cục III phụ trách nên cô cũng có mặt ở đây.

Sau khi Tống Chân phát biểu hôm nay, Bộ trưởng và Thứ trưởng đã họp khẩn với các Cục trưởng, quyết định cuối cùng được Bộ trưởng đưa ra ngay tại chỗ, mặc dù biết rõ thân phận của Tống Chân không đơn giản, quyết định này còn có phần mạo hiểm, nhưng là quân nhân, Vưu Thần Tinh cũng không thể không làm.

Hơn nữa, bài phát biểu này, quả thực có khả năng thay đổi cả thế giới.

Xuất phát từ góc độ an toàn mà nói, để phòng ngừa mọi khả năng, thì để Tống Chân ở lại trong Bộ Quốc An vẫn là an toàn nhất.

Trúc Tuế nhìn thái độ của Vưu Thần Tinh, cũng đại khái hiểu được mọi chuyện, không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn nở nụ cười, đặt tay lên vai Tống Chân, nhướng mày, "Tôi cũng đâu có thương lượng với ngài."

"Hôm nay dù có là ai tới thì Tống Chân cũng phải về nhà với tôi thôi."

Cục trưởng Cục V sốc, đây là kiểu phát ngôn bừa bãi của tiểu thư nhà Tư Lệnh ăn chơi trác táng à?

Ỷ vào nhà có quyền có thế là thích làm gì thì làm sao?!

Cục trưởng Cực V trừng mắt, tức giận nói: "Vì cái gì? Tốt nhất cô nên cho tôi một lý do hợp lý!!"

Cháu gái Tư lệnh thì cũng phải biết tuân thủ pháp luật cơ bản!

Trúc Tuế nhìn Tống Chân một cái, thấy nàng cũng mặt đầy ngây thơ, cảm giác hơi đau đầu, day day trán một cái.

"Không có gì đâu, chỉ là theo pháp luật, trong bất kì trường hợp nào, ở bất kì quốc gia nào, đều không được hạn chế quyền tự do cá nhân của phụ nữ mang thai, cũng không được tước đoạt đi các quyền nhân thân chính đáng của họ."

Cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt đang mở to tròn xoe của Tống Chân, véo đôi má của cô nàng còn đang ngơ ngác, buồn cười nói.

"Không khéo, khả năng là vợ tôi mang thai rồi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...