[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu
Chương 105: Điên đảo
Video được Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III đăng tải không có âm thanh giọng nói, chỉ có nhạc nhẹ làm nền và phụ đề bên dưới.Khung hình cuối cùng là tấm bia mộ, được điều chỉnh thành tông màu đen trắng, bó hoa tươi trước bia mộ cũng trở nên xám xịt, như thể đại diện cho cả cuộc đời đau đớn của người phụ nữ nằm dưới tấm bia ấy, từ rực rỡ sống động đến ảm đạm rồi lụi tàn, như bị dòng sông thời gian nhấn chìm, tan biến giữa trời đất.Video khiến cho toàn cõi mạng chết lặng.Nhưng đây chỉ là bắt đầu, Tống Chân biết, Trúc Tuế cũng hiểu.Càng huống hồ, là người đứng sau thao túng tất thảy những chuyện này, Đồng Nhu càng rõ ràng hơn ai hết.Sau video ấy, các thai phụ từng tham gia thử nghiệm lâm sàng Alpha năm đó lại một lần nữa bước vào tầm mắt của công chúng, nhưng lần này họ không còn đơn thuần là những nạn nhân bị hại, mà được nhìn nhận như những cá thể riêng biệt, như những sinh mệnh tồn tại đầy sống động, được người ta quan tâm và bàn luận.Viện nghiên cứu Quân khu III đã gây ra hiệu ứng lan rộng, có được người quan tâm, phần sau họ không cần phải làm gì thêm nữa, các phương tiện truyền thông, các kênh các nhân, nền tảng đều sẽ tranh nhau đi tìm hiểu, phỏng vấn những thai phụ năm xưa.Không ngoài dự đoán, ngoài đoạn video kia ra, hiện trạng của nhiều người tham gia thử nghiệm lâm sàng năm đó dần dần được phơi bày trước công chúng.Có người nhà của thai phụ đã mất kể lại nỗi nhớ nhung và sự thương tiếc dành cho họ. Có những thai phụ cũng bị hủy hoại tuyến thể giống với người trong video, có một người còn đang nằm trong ICU níu kéo chút hơi tàn, có người đã hóa thành tấm bia mộ đứng lặng trong nghĩa trang, dưới ánh trăng và những vì sao, giữ mãi sự im lặng ngàn đời.Tiếp sau đó là các thai phụ chỉ bị tổn thương tuyến thể hoặc đơn thuần là sảy thai, nhóm này có tình trạng tương đối tốt hơn, những người bị tổn thương tuyến thể thì mỗi tháng vẫn phải đến bệnh viện điều trị, còn những người sảy thai thì đa phần đã quay lại cuộc sống bình thường.Cùng với các thông tin được họ tiết lộ, các cuộc thảo luận cũng rầm rộ nổi lên theo.Cuộc tranh luận về thử nghiệm lâm sàng Alpha cũng lần nữa sôi nổi náo nhiệt.Gần hai mươi năm đã trôi qua, nhưng sức nóng của chủ đề này vẫn chưa bao giờ giảm đi.Tống Chân không đọc nhiều các cuộc thảo luận này, bởi vì dư luận năm đó đã mổ xẻ rất kỹ lưỡng rồi, bây giờ khơi lại chuyện cũ, không có tin tức gì mới thì cũng chỉ xoay quanh vài luận điểm cũ rích.Nhưng nàng rất để ý đến tình trạng của các thai phụ được tiết lộ.Có một cuộc phỏng vấn mà nàng xem đi xem lại rất nhiều lần, nhiều đến nỗi Trúc Tuế cũng nhận ra, tuy cô không hiểu nhưng cũng không dám hỏi, sợ chạm vào nỗi đau trong lòng Tống Chân, hỏi sai lại khiến nàng buồn.Đây là một đoạn video ngắn, nội dung rất đơn giản, là hỏi người từng tham gia thử nghiệm có hối hận không, và nếu được làm lại từ đầu, liệu cô ấy có tiếp tục đăng ký tham gia thử nghiệm lâm sàng Alpha hay không.Cô ấy trả lời không chút do dự, "Tôi vẫn sẽ tham gia.""Trình trạng sức khỏe của tôi lúc đó, thử nghiệm lâm sàng chính là hy vọng duy nhất."Cô ấy mắc chứng rối loạn Pheromone cấp tính trong thời kỳ mang thai, là kiểu sẽ bộc phát rồi kết thúc trong vòng nửa ngày, mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó bác sĩ không thể can thiệp hay điều tiết được gì hiệu quả."Nếu được chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ muốn giữ đứa con của mình, ai mà có thể từ chối chứ? Nếu là bạn, bạn sẽ chọn buông xuôi và chấp nhận việc sảy thai thêm lần nữa hay thử cố gắng chống lại số mệnh đã định sẵn?"Câu hỏi nhanh chóng khiến phóng viên cứng họng.Trên mặt người phụ nữ cũng không còn lưu lại nhiều bóng đen của sự kiện năm ấy nữa, cô ấy xuất thân từ một gia tộc lớn, điều kiện tốt, hiện tại cũng sống khá ổn, có thể nhìn qua từ dáng vẻ của cô. "Sau khi mất con, tôi cũng giống như bao người khác, cũng từng oán trách cô Trang.""Nhưng dần dần tôi không còn nghĩ như vậy nữa, vốn dĩ tôi đã không thể giữ con lại được, cô Trang cũng không giúp tôi được, nhưng đơn đăng kí là do tự tay tôi ký, không ai ép tôi cả, đánh cược thì phải có rủi ro mà, nếu phải trách thì có lẽ là trách số phận, rốt cuộc thì tôi không có duyên với con cái, hơn nữa với tỉ lệ sinh hiện nay... Dù có là ai thì cũng bó tay thôi." Một chút tiếc nuối, vài phần mỉm cười, biểu cảm của cô ấy đã truyền tải sự tiếc thương một cách vô cùng trọn vẹn.Bên dưới video, vô số người từng bị sảy thai hoặc mất khả năng sinh con đã để lại bình luận.Nội dung đa phần tương tự nhau, đều tán thành với lời của người phụ nữ trong video, đồng thời bày tỏ nỗi tuyệt vọng với tỉ lệ sinh sản hiện tại.Là nỗi tuyệt vọng khi hy vọng bị số phận bóp nghẹt.Đây không chỉ là bóng tối đè nặng lên người dân cả nước mà còn là làn sương mù không thể xua tan, đè nặng lên vai cả nhân loại.Như nghẹn lại ở họng, không thể xua đi, cũng không thể thoát khỏi.*Một ngày trước phiên tòa xét xử, Tống Chân nhớ đến lời Trúc Tuế nói sau phiên hòa giải lần trước, trước khi ngủ cẩn thận báo cáo với cô."Nếu sau khi phiên tòa kết thúc, chị lại bị các cơ quan liên quan đưa đi thì em đừng lo lắng.""Nhưng mà chỉ là nếu thôi, xác xuất xảy ra chuyện này rất nhỏ."Dù sao cũng chỉ là phiên sơ thẩm, phỏng chừng sẽ không tuyên án ngay tại tòa, khả năng cao là sau khi thu thập ý kiến xong sẽ tạm hoãn, sau đó chọn ngày khác xét xử tiếp.Trong lòng thấp thỏm, nhưng câu trả lời nhận được lại nằm ngoài dự liệu.Trúc Tuế không chút nghĩ ngợi nói, "Sẽ không đâu."Tống Chân không hiểu ra sao, Trúc Tuế đã đè đầu nàng lại, nhắm mắt nói, "Đừng nghĩ nữa, em nói không thì sẽ là không, ngủ đi.""Ngày mai còn phải ra tòa, nghỉ ngơi lấy sức, đừng nói nữa.""...Ừm"Dù không hiểu, nhưng Trúc Tuế trước nay luôn là người rất đáng tin cậy, Tống Chân vừa nằm xuống gối đã buồn ngủ, nhắm mắt lại là thiếp đi.Sáng sớm hôm sau, bố Tống làm bữa sáng cho cả hai, phần mềm phát sóng trực tiếp đã được mở sẵn, chuẩn bị đến giờ sẽ xem tại nhà.Sau khi ăn sáng xong, Tống Chân và Trúc Tuế ăn mặc chỉnh tề, nghe bố Tống dặn dò rồi cùng nhau xuất phát.*Cùng lúc đó, Hứa An Bạch mang theo thuốc từ Viện nghiên cứu khoa học, bấm chuông một căn biệt thự nhỏ.Tưởng Hiểu ra mở cửa, mắt đỏ hoe, quầng thâm hiện rõ, vừa nhìn đã biết là không ngủ cả đêm.Hứa An Bạch đưa thuốc, Tưởng Hiểu nhận lấy, "Cảm ơn, phiền cậu rồi.""Không có gì, nhưng mà... Tôi nghe nói, anh ấy bị ông nội tức giận dùng roi đánh, là thật sao?"Tưởng Hiểu cúi đầu, cười cười, cũng không giấu giếm."Ừ, tôi đã bảo là đừng nói, anh ấy cứ một hai muốn nói, cũng chẳng biết suy tính trước sau..."Nói đến cuối cậu lại nhỏ giọng, cúi đầu buồn bã."Cậu đi bôi thuốc cho anh ấy đi, loại thuốc này hiệu quả nhanh, quân nhân thường hay dùng, sáng dậy tôi thấy tin nhắn cậu gửi lúc nửa đêm nên gọi điện nhờ người lén lấy từ phòng thí nghiệm đấy, mau đi đi."Tưởng Hiểu vào phòng ngủ.Hứa An Bạch biết rõ nơi này, cũng không cần người tiếp đón, tự ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.Sau đó, anh hỏi người giúp việc TV có kết nối mạng không, anh muốn xem phiên tòa xét xử, người giúp việc ngẩn ra rồi gật đầu, đi chuẩn bị cho Hứa An Bạch.Khi Tường Hiểu đi ra từ phòng ngủ, đôi mắt vẫn ửng đỏ, trông có phần rũ rượi.Lúc này TV cũng vừa kết nối xong, Hứa An Bạch đang đợi phiên tòa bắt đầu."Phiên tòa xét xử sao, từ khi nào mà cậu lại quan tâm..." Tưởng Hiểu ngẩn người rồi chợt phản ứng, "Không phải là vụ cả ba Quân khu nước ta cùng phối hợp xét xử gần đây đấy chứ?""Chính là vụ đó, tôi muốn xem một chút."Tưởng Hiểu: "Hôm nay chắc cũng chưa tuyên án được đâu, vụ án lớn thế này, sau khi sơ thẩm xong, thẩm phán còn phải họp bàn rất lâu mới có thể mở phiên tòa tiếp theo.""Ừm, chắc vậy." Anh cũng không phải muốn xem kết quả.Tưởng Hiểu cũng nhận ra, vỗ đầu rồi nói, "Beta mà cậu thích cũng sẽ xuất hiện trong phiên tòa đúng không?"Hứa An Bạch: "Cô ấy có tên đàng hoàng."Nhưng tên là gì anh lại không nói.Liếc nhìn Tưởng Hiểu một cái, Hứa An Bạch hỏi, "Anh ấy thế nào rồi?""Ngủ rồi."Hứa An Bạch ngẩng mặt lên, "Cậu bận rộn cả đêm rồi, không nghỉ ngơi một chút à?"Tưởng Hiểu thất thần một chốc, cười khổ, "Có chuyện trong lòng, tạm thời chưa ngủ được, tôi ngồi xem với cậu một lúc.""Vậy cậu đi rửa mặt đi, cho ra người ra ngợm một chút, trong kia có người còn trông cậy cậu chăm sóc đấy, đừng để chăm người ta chưa xong mà mình đã đổ bệnh trước."Dụi mắt một chốc, Tưởng Hiểu lẩm bẩm, "Cậu nói đúng."Sau khi sửa soạn lại xong, Tưởng Hiểu thay một bộ đồ khác, mùi máu và thuốc trong không khí cũng tan đi, người giúp việc chuẩn bị bữa sáng, bày trên bàn trà cho hai người.Tưởng Hiểu yên lặng uống ly sữa, thì màn hình TV bắt đầu có chuyển động.Phiên tòa đã bắt đầu.*Phía Tống Chân và Trúc Tuế có hai luật sư, ngoài vị đã tham gia phiên hòa giải trước đó, còn có một luật sư cực kỳ cựu được mời từ nơi khác đến, chuyên xử lý các vụ kiện liên quan đến nghiên cứu khoa học.Đối với các vụ án hình sự, bên bị cáo tối đa chỉ được phép mang hai luật sư ra tòa.Cho nên bên bị bao gồm hai luật sư, hai người Tống Chân và Trúc Tuế, cộng thêm Tả Điềm.Còn bên nguyên cáo thì không bị giới hạn số lượng luật sư, vì vậy theo Tống Chân thấy thì hôm nay Đồng Nhu mang theo tới bốn, năm luật sư, nhìn có vẻ là cả một đội ngũ chuyên nghiệp.Ngoại trừ luật sư, Đồng Nhu và Đồng Vân, thì bên bà ta còn có vài nhân viên nghiên cứu cấp cao từ Quân khu III.Nhưng lúc mở phiên tòa các nhà nghiên cứu này cũng không ra mặt, xem ra là đến đây với vai trò làm nhân chứng.Cũng như những phiên tòa trước, bên ngoài Tòa án lúc này đông nghịt người, ngoại trừ phóng viên của bên quân đội thì các đơn vị truyền thông khác đều bị chặn lại ngoài cửa.Phía trong, khán phòng chật kín người dự thính.Chỉ là, lần này không chỉ có lãnh đạo của Quân khu I mà lãnh đạo của cả ba Quân khu đều có mặt.Từ những người có địa vị cao đến các nhân vật quyền lực đến từ các gia tộc lớn đều tề tựu, chỉ cần Trúc Tuế lướt mắt qua là có thể bắt gặp không ít gương mặt thân quen.Nhưng hôm nay ông cụ Trúc lại có việc không tới.Các vị lãnh đạo cấp cao nhất của các Quân khu thì đa phần đều chọn theo dõi phiên tòa qua mạng chứ không đến xem trực tiếp.Chuyện này cũng hợp lí thôi, vì nếu họ cũng đến và cộng thêm cả đám đông bên ngoài, thì lực lượng bảo vệ an ninh của quân đội chắc sẽ không thở nổi mất.Sau khi kiểm tra đối chiếu lại toàn bộ tư liệu một lần nữa, luật sư Lưu bên phía Tống Chân lại bắt đầu lấy khăn giấy lau mồ hôi.Không lau không được đâu, trời ơi, chỉ cần nghĩ đến tình huống sắp phải đối mặt là đầu ông lại đau như búa bổ rồi!Đặc biệt là hôm nay luật sư chính của đối phương cũng thay người, là luật sư Trương, một luật sư hàng đầu đến từ Giang Thành, cũng là người quen cũ, nếu xét về thâm niên và thành tích trong giới thì ông ta thậm chí còn nhỉnh hơn luật sư Lưu một bậc.Bởi vì, Quân khu III chuyên nghiên cứu về thuốc, nên các vụ kiện tụng về xâm phạm bản quyền thuốc ổn định xảy ra như cơm bữa, mà mấy năm nay, các vụ kiện này đều do văn phòng luật của luật sư Trương đảm nhận, và trong lĩnh vực này, dưới sự hỗ trợ của nhà nước, dù là trong hay ngoài nước thì ông ta cũng chưa từng thua vụ nào!Nghĩ đến danh sách tội danh lần trước.Tội chống loài người, tội cố ý gây thương tích, tội xâm phạm an ninh quốc gia.Chỉ cần chọn bừa một trong ba tội danh đó thôi cũng đủ khiến luật sư phải hói đầu rồi, huống hồ chi là cả ba...Thôi, đại đại đi.Luật sư Lưu ấn mạnh khăn giấy lên trán, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng may mà hôm nay chưa tuyên án, đây chính là điểm sáng duy nhất của phiên tòa này.Nếu hôm nay chưa tuyên án, thì nói không chừng vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình hình.Tòa án Nhân dân Tối cao cũng sẽ xem xét phản ứng dư luận và thái độ của các lãnh đạo cấp cao ở các Quân khu.Nếu thật sự xử lý vụ này theo đúng quy định, hôm nay tuyên án luôn thì chỉ với danh sách bằng chứng mà ông thấy hôm đó cũng đủ cho ông không dám tiếp tục theo vụ này nữa rồi.Trong khi Luật sư Lưu đang lẩm bẩm một mình, luật sư bên Đồng Nhu đã xác nhận xong chứng cứ, lời khai và phương án đối ứng. Vì đây là phiên xét xử chung của cả ba Quân khu, nên có ba Chánh án chủ trì, không phân biệt cấp trên cấp dưới.Ngoài ra còn có nhân viên của Quân khu I, Quân khu III, Chánh án của Quân khu V ngồi ở vị trí chủ tọa, còn Chánh án Tào và Chánh án của Quân khu III ngồi hai bên, ở dưới nữa là hội đồng thẩm phán, bao gồm các thẩm phán cấp cao, họ được chọn theo tỉ lệ 1:1, nên số lượng thẩm phán cấp cao đến từ ba Quân khu là bằng nhau. Sau khi xác nhận danh sách bên nguyên, bên bị, thì cả ba Chánh án đều cầm lấy búa thẩm phán, thư kí tòa án mời mọi người đứng dậy. Tống Chân và Trúc Tuế đứng thẳng lưng, Đồng Nhu và Đồng Vân cũng trang phục chỉnh tề đứng dậy, nhìn về phía các vị thẩm phán."Khai mạc phiên tòa ——"Tiếng búa thẩm phán vang lên, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống, phiên tòa xét xử vụ án Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III tố cáo Trang Khanh chính thức bắt đầu.Đầu tiên là nguyên cáo trình bày tội danh tố cáo, sau đó cung cấp tài liệu chứng cứ.Luật sư bên nguyên đại diện phát biểu, đọc xong tội danh thì luật sư Lưu không khỏi cau mày.Trúc Tuế cũng nhận ra điều gì, quay sang nhìn về phía luật sư Lưu, khẽ nói, "Thêm một tội danh à?"Luật sư Lưu gật đầu, hoang mang khó hiểu nói, "Lát nữa xem phần chứng cứ thì sẽ rõ."Trình bày xong, đến phần đưa ra bằng chứng.Các tài liệu liên quan được nộp lên cho tòa, sau khi nhân viên giám định của tòa án xác nhận tính xác thực, tòa cho người đưa đi đóng thành quyển, mỗi vị thẩm phán một bản, bên bị cũng nhận được hai bản.Mở tập tài liệu ra, các tội danh được liệt kê ở ngay đầu tiên.Ngoại trừ các tội đã biết là tội chống loài người, tội cố ý gây thương tích và tội xâm phạm an ninh quốc gia thì còn có thêm một tội phạm mới được bổ sung.Tội danh này không nằm trong tài liệu mà Đồng gia đưa ra trong phiên hòa giải lần trước ——Tội cố ý làm lộ bí mật quốc gia.Khi hòa giải, Trúc Tuế đã thuật lại toàn bộ tội danh bị cáo buộc cho Tống Chân nghe, nhưng vừa rồi luật sư bên nguyên đọc quá nhanh, nên khi nhìn thấy tội danh được thêm vào này, Tống Chân cũng ngẩn ra đôi chút, vô thức quay sang nhìn luật sư của mình.Lần này, luật sư Lưu thực sự không ngừng được mồ hôi.Không ngờ bên Đồng Nhu còn giấu một con át chủ bài như vậy, vừa bội phục, vừa có cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng.Ngay sau đó, luật sư Lưu ngẩng đầu nhìn về phía các thẩm phán, gần như không ai tỏ vẻ gì ngạc nhiên, như thể họ đã sớm biết đến sợ tồn tại của các bằng chứng này...Luật sư Lưu đã hiểu, lẩm bẩm, "Một cách để bọn họ gián tiếp gây áp lực lên chúng ta đây mà!"Mày Trúc Tuế khẽ động, luật sư Lưu quay sang nói với cô và Tống Chân, "Với bốn tội danh họ đưa ra, trong trường hợp này, tội chống loài người với tội xâm phạm an ninh quốc gia đi cùng với nhau, muốn xác định tội danh thứ hai thì tội danh thứ nhất phải được thành lập, nhưng tội chống loài người là trọng tội, cần nhiều phiên tòa để xét xử.""Tội cố ý gây thương tích là nhằm vào những người từng tham gia thử nghiệm lâm sàng năm đó, nhưng họ đều đã ký cam kết tự chịu trách nhiệm rủi ro, trong giới nghiên cứu khoa học, tội danh này rất khó thành lập, nếu muốn xử thì còn nhiều tranh cãi, nhưng..."Ông chỉ vào tội danh được bổ sung, trầm giọng nói, "Nhưng riêng tội danh này, nếu có đủ bằng chứng, thì có thể xét xử và tuyên án ngay trong phiên sơ thẩm, lần trước, khi hòa giải, Viện trưởng Đồng không đưa nó vào trong tài liệu, chỉ e là có chủ đích, các thẩm phán xem xong cũng không hỏi lại, toàn bộ quá trình tố cáo này cũng đã được bảo mật, chứng cứ và trình tự không được công khai, từ thái độ của thẩm phán, có thể thấy họ đã xem qua từ trước..."Điều này chứng minh, tội này vẫn luôn nằm trong danh sách các tội danh tố cáo."Hôm nay chúng ta cứ nghĩ sẽ chỉ đến đây theo quy trình thủ tục, nhưng nếu thêm một tội danh có thể tuyên án tại chỗ như vậy...""Thì sẽ tạo ra áp lực không nhỏ cho bên chúng ta."Cho cả đội ngũ luật sư lẫn bị cáo.Bốn tội danh, nếu mới bắt đầu đã tuyên án một tội thì về mặt tâm lý và tinh thần, đó sẽ thực sự là một đòn giáng mạnh.Hơn nữa, ba tội danh còn lại đều là trọng tội, chắc chắn sẽ phải đấu tranh lâu dài, thêm cái tội có thể ra đòn ngay này, chính là một đòn đánh thẳng vào tâm lý của bọn họ hôm nay.Tống Chân cụp mắt xuống, mất tự nhiên chớp chớp vài cái, rồi gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.Lúc hòa giải, Đồng Nhu nói chắc như đinh đóng cột như vậy, thì chắc chắn là có cơ sở, chẳng qua... Chẳng qua là Tống Chân cũng không ngờ, lời không nể tình của bà, không chỉ ở phương diện tội danh, mà còn thể hiện qua thái độ, khí thế bức người, vừa vào cuộc đã muốn đánh tan tinh thần của phe họ!Tống Chân tuy rằng không giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng tâm lý nàng lại rất vững.Đến mức mà, sau khi gật đầu xong nàng còn hỏi luật sư, "Vậy hôm nay chắc chắn sẽ tuyên án sao?""Cũng không hẳn." Luật sư Lưu cầm tờ giấy khác lên, "Phải xem thái độ của thẩm phán thế nào nữa."Nói cách khác, nếu Chánh án muốn xét xử tội danh này trong hôm nay, thì sẽ tuyên án.Còn nếu muốn họp riêng để cân nhắc thận trọng, thì sẽ tuyên bố tạm dừng và chọn ngày xét xử tiếp theo.Nhưng mà ——Luật sư Lưu muốn nói lại thôi.Trúc Tuế nhận ra, chỉ nói, "Có chuyện gì xin ngài cứ nói thẳng."Luật sư Lưu cười khổ, "Hai người nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, nếu chứng cứ đầy đủ mà hôm nay không tuyên án, thì lần sau ra tòa chắc chắn sẽ tuyên thôi, tội danh này không giống như ba tội kia, không thể chần chừ lâu được."Hơn nữa, với tội danh này, phía bọn họ hoàn toàn không có sự chuẩn bị, nghiên cứu khoa học là một ngành rất đa dạng, pháp luật đối với mỗi lĩnh vực nghiên cứu sẽ khác nhau, dù là cùng một tội danh thì các điều luật áp dụng cũng có thể khác nhau.Huống chi là ngành nghiên cứu dược phẩm chỉ mới bùng nổ từ hơn hai mươi năm trước, kể từ khi Trang Khanh phát hiện ra thuốc ổn định cơ bản.Từ khi ngành này phát triển mạnh mẽ cho đến này, chắc chắn đã nảy sinh rất nhiều tranh chấp về quyền lợi, và cũng chắc chắn trong hơn hai mươi năm này, các điều luật liên quan cũng đã qua nhiều lần sửa đổi.Luật sư Trương bên đối phương là một chuyên gia trong lĩnh vực này, Quân khu I lại chủ yếu nghiên cứu phát minh vũ khí, nên mức độ hiểu biết về pháp luật liên quan đến nghiên cứu dược phẩm của các luật sư bên đây có chút thua kém so với họ. Nước cờ này của Viện nghiên cứu Quân khu III, thật sự làm bọ họ trở tay không kịp.Sau khi nghe luật sư Lưu nhỏ giọng phân tích tình hình, Trúc Tuế gật đầu, còn Tống Chân thì chủ động hơn, nàng hỏi, "Nếu như cuối cùng vẫn tuyên án, thì đó nhất định sẽ là điểm mấu chốt cuối cùng mà tòa muốn nêu ra, bây giờ đội ngũ luật sư tra cứu các điều luật liên quan trước đi, có chuẩn bị thì vẫn hơn.""Được, tôi biết rồi."Luật sư Lưu vừa lau mồ hôi vừa nhìn Tống Chân vẫn đang bình tĩnh xử lí mọi việc mà không khỏi thán phục, tố chất tâm lý của nàng quả thực quá đỉnh!Chứng cứ quá nhiều, sau khi mọi người xem xong tập tài liệu trong tay, có một vị thẩm phán chạy đến chỗ Chánh án thì thầm vài câu.Chánh án tỏ vẻ đã nắm được tình hình, rồi tuyên bố, "Tiếp theo là video chứng cứ, nhân viên đã chuẩn bị xong, sẽ được phát trên màn hình ở phía sau bên trái, mời mọi người chú ý theo dõi." Video...Tống Chân không khỏi nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.Cảm thấy ngón tay mình bị ai đó nắm lấy, Tống Chân mở mắt ra liền chạm phải ánh nhìn lo lắng của Trúc Tuế.Nàng mỉm cười với Trúc Tuế, nắm lại tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý bảo không cần lo cho mình.Vài phút sau, video bắt đầu phát.Khi gương mặt Trang Khanh xuất hiện trên màn hình, Tống Chân cảm thấy có gì đó rất vi diệu, nàng khẽ nhíu mày, sống mũi lại cay cay.Đó là một cuộc gọi video giữa Trang Khanh và một người bạn, dĩ nhiên là một nhân vật tầm cỡ trong một phòng thí nghiệm nước ngoài.Hai người bàn về thuốc ổn định; với vai trò là làm chứng cứ cho tội chống loài người, ở trong video, Trang Khanh đang đề xuất xây dựng cơ sở dữ liệu Pheromone quy mô toàn cầu để phục vụ cho nghiên cứu.—— "Chỉ có một hai người thì không thể khẳng định được gì, nghiên cứu của chúng ta là về rối loạn Pheromone trong thai kì, không có mẫu thì chúng ta làm sao nghiên cứu được, thuốc ổn định cơ bản là do chiết xuất mà ra, ngoại trừ loại thực vật này, trên toàn cầu còn có loại thuốc tự nhiên nào đã được biết đến là có tác dụng đối với rối loạn Pheromone không?"—— "Nếu là không có, vậy tại sao không xây dựng một cơ sở dữ liệu Pheromone, phân loại ra để nghiên cứu?"—— "Mọi người đều biết, từ sau khi tiến hóa gen toàn cầu, giới tính con người từ nam nữ đã phân thành ba loại A/B/O, trở thành giới tính chính thức được ghi trong giấy tờ tùy thân hiện nay."—— "Nếu phân hóa giới tính có liên quan đến gen, vậy thì sao Pheromone lại không thể liên quan đến gen được? Dù hiện giờ chưa thể kiểm chứng được toàn bộ, nhưng nếu chọn vài gia tộc điển hình để thành lập hệ thống nghiên cứu thì tôi thấy hoàn toàn khả thi!"Trong video, Trang Khanh mặc áo thun đơn giản, trông rất trẻ trung, khác hẳn với danh tiếng vang dội của bà, tính cách kiêu ngạo ngông nghênh, vậy mà lại mang vẻ ngoài tinh nghịch đáng yêu, bởi vậy mà khi nói ra những lời như thế, bà lại mang đến một cảm giác như đang thách thức quyền uy và pháp luật, khác hẳn với kiểu thuyết phục giáo điều của các học giả già cỗi. Vị giáo sư ở đầu bên kia, Tống Chân nhận ra, có thể nói cả giới nghiên cứu dược phẩm toàn cầu không ai là không biết ông.—— Vị giáo sư ấy nói: "Nhưng việc thu thập Pheromone đã bị đưa vào điều ước quốc tế là cấm tuyệt đối, đây là vấn đề cả thế giới ai cũng biết, tôi hiểu cô muốn lập cơ sở dữ liệu này để phục vụ nghiên cứu, nhưng cô cũng biết đấy, trong bối cảnh tất cả mọi người được giáo dục từ nhỏ đến lớn như vậy, e là sẽ chẳng có mấy ai ủng hộ cô đâu, chẳng phải cô nói đã nộp đơn xin xét duyệt sao, vậy Quân khu của cô có thông qua không? "—— Trang Khanh thở dài: "Không, không có phê duyệt, còn trả lại hồ sơ, rồi còn cho người đến dạy tôi đạo đức quân nhân nữa chứ."—— Trang Khanh ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc, "Ngài đã xem báo cáo đó chưa, nếu tỉ lệ sinh vẫn giữ như hiện nay, thì ưu thế dân số của nhân loại e là không kéo dài được quá sáu thế kỷ."—— "Nếu...." Trang Khanh hạ giọng, video đã được quay nhiều năm trước, vậy mà lại khiến tất cả người xem bị cuốn theo, "Nếu tỉ lệ sinh thấp hơn con số hiện tại, thì sau bốn thế hệ nữa, trên thế giới này e là chỉ còn mỗi Hoa Quốc là đông dân."Trong video Trang Khanh đưa kết quả tính toán lên, hiển thị những con số chính xác tuyệt đối.Mọi người trong tòa án nhìn thấy đều xôn xao.Tống Chân chỉ cười nhạt, đoạn video này nàng chưa từng xem, nhưng những con số ấy nàng đã nhìn thấy từ lâu, mà nguyên nhân khiến mọi người kinh ngạc, chẳng qua là vì tỉ lệ sinh hiện tại đã thấp hơn so với kết quả tính toán mà Trang Khanh đã đưa ra hơn hai mươi năm trước mà thôi.Một video từ hai mươi năm trước, đến hôm nay mới được chứng thực, mang lại cú sốc không nhỏ cho những người đang có mặt tại hiện trường.Thậm chí với những khán giả theo dõi phát sóng trực tiếp phiên tòa cũng có không ít người trầm mặc chăm chú nhìn vào màn hình.Hứa An Bạch cũng là một trong số đó, Tưởng Hiểu nhướng mày, tán thưởng nói, "Không hổ là thiên tài, đỉnh thật."Nhưng đằng sau những con số kia, còn ẩn chứa một sự thật kinh hoàng hơn, đó là, tỉ lệ sinh được Trang Khanh tính toán là cho 50 năm sau.Nói cách khác, tỉ lệ sinh hiện nay đang tụt dốc với tốc độ mà ngay cả chuyên gia cũng không thể lường trước nổi.Thế nên, đừng nói đến 400 năm sau, có khi chỉ 300 năm nữa là trái đất đã vắng bóng con người rồi, thậm chí là chỉ sau 2 thế kỷ nữa cũng nên.Tống Chân không nói gì thêm.Nhưng những lời liên quan mà Trang Khanh từng nói không chỉ xuất hiện trong video này, những người xem trực tuyến nhanh chóng khảo cổ được các bài phát biểu khác của bà, trong đó có nhắc đến số liệu về tỉ lệ sinh, so với những người đang trực tiếp dự thính tại tòa, họ càng cảm nhận được sớm hơn một nỗi hoang mang và áp lực vô hình đang đè ép.Và đây chỉ mới là video đầu tiên.Những video sau đó thì nội dung khá tương đồng, đều là các đoạn Trang Khanh thuyết phục bạn bè giúp đỡ mình, khuyến khích họ phá bỏ nhận thức thông thường, cùng nhau xây dựng cơ sở dữ liệu Pheromone.Trong mấy video đó toàn là các phát ngôn gây sốc, Trang Khanh hoàn toàn không để pháp luật vào mắt, trong mắt bà, việc này chỉ là một bước tất yếu trên con đường nghiên cứu khoa học, còn những chuyện như sau khi thành lập được cơ sở dữ liệu rồi thì làm thế nào để kiểm soát dữ liệu, tích hợp ra sao, quy định pháp luật nên xây dựng thế nào, bà ấy không chú ý, cũng không quan tâm, đó là chuyện nhà nước nên nhọc lòng.Nhưng quả thực đây là chuyện nhà nước nên nhọc lòng.Nhưng những lời này lại được nói ra bởi Trang Khanh, một người có nền tảng học vấn như vậy, lại nói chuyện một cách tùy tiện, hời hợt, thì khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.Tống Chân nhìn về phía Đồng Nhu, Đồng Nhu đáp lại nàng bằng một nụ cười.Một nụ cười dịu dàng, nhưng đầy tính toán và kiểm soát.Bà ta cố ý làm vậy, những đoạn video này được lựa chọn để đánh vào cảm xúc của thẩm phán, khiến họ dễ đi đến phán quyết kết tội hơn.Tội chống loài người gồm có tổng cộng mấy video, tất cả đều tương tự như cái đầu tiền, sau khi phát xong, phiên tòa quay lại với các bằng chứng bằng văn bản.Bằng chứng, nói đơn giản chính là có được thông qua bệnh viện sản khoa trực thuộc Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, trong thời gian ngắn, Trang Khanh đã từng tiến hành thu thập rất nhiều dữ liệu Pheromone, từ khi bắt đầu thành lập cơ sở dữ liệu đến khi bị Quân khu III cưỡng chế dừng lại, các số liệu như số lượng người tham gia, khoảng thời gian bao lâu, tất cả đều được thống kê lại trong tài liệu bằng chứng. Sau đó là phần nhân chứng, là các nhân viên nghiên cứu đi cùng với Đồng Nhu.Trong lời khai, mọi người đều xác nhận sự việc đó là có thật.Như luật sư Lưu đã nói, tội chống loài người và tội xâm phạm an ninh quốc gia là hai tội danh đi đôi với nhau, chính vì hành vi thu thập Pheromone số lượng lớn, nên có thể gây nguy hại đến an ninh quốc gia, tội danh này lại được gắn kèm với tội chống loài người, nên không cần đưa ra bằng chứng riêng biệt.Sau khi thẩm phán xem qua chứng cứ và thảo luận xong, phía tòa án để cho bên Tống Chân phản biện.Phía Tống Chân thừa nhận.Nhưng đồng thời cũng chỉ ra, hành vi thu thập Pheromone đã nhanh chóng bị dừng lại và Trang Khanh cũng không tái phạm.Tiếp theo, cũng là phần quan trọng nhất, từ việc bắt đầu phát triển thuốc thử Alpha, cho đến rào cản cuối cùng là thuốc điều hòa, quá trình này không thể thiếu các dữ liệu mà Trang Khanh đã từng thu thập, trong khi đó, đã hai mươi năm trôi qua nhưng Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III vẫn không có bước tiến triển gì mới, vẫn chỉ dùng thuốc, lý thuyết và dữ liệu do trước đây Trang Khanh để lại, điều này cũng đủ chứng minh tầm quan trọng của dữ liệu đã thu thập.Hai bên liên tục tấn công điểm yếu của nhau, quả thật, Viện nghiên cứu Quân khu III sau này ngoại trừ việc cải tiến cái cũ, thì không có đột phá nào mới về thuốc ổn định, mà cho đến tận bây giờ, thuốc thử Alpha vẫn chưa qua được cửa ải cuối cùng là thuốc điều hòa, nghiên cứu vẫn chưa hoàn thiện.Sau khi thẩm phán thảo luận, họ quyết định gác lại vấn đề này.Chuyện này không nằm ngoài dự đoán, hẳn là cần phải về mở họp, chờ dư luận phản hồi thế nào rồi sẽ định ngày mở phiên tòa tiếp theo.Nhưng lần này lại bổ sung thêm một tội danh mới, làm Tống Chân cảm thấy lo lắng, nàng không chắc đây có phải là toàn bộ bằng chứng Đồng Nhu nắm trong tay hay không, hay là bà ta vẫn còn những bằng chứng khác.Nhưng nghĩ lại, Tống Chân cảm thấy cách làm này rất phù hợp với tính cách của Đồng Nhu, nhìn nàng từng chút từng chút mất đi hy vọng, thủ đoạn tàn nhẫn, như vậy mới có thể khiến nàng cảm thấy nhỏ bé vô lực.Tội danh tiếp theo, tội cố ý gây thương tích.Phía Viện nghiên cứu Quân khu III đưa ra bằng chứng là cuộc sống đau khổ sau này của các đối tượng thử nghiệm, không ngoài dự đoán, chẳng có gì mới mẻ.Quá trình khiến người xem cảm thấy thương xót, đau lòng.Nhưng sau khi phản biện, vì tất cả các đối tượng thử nghiệm đều từng ký cam kết chấp nhận rủi ro, và kết quả của thử nghiệm về nguyên tắc là trách nhiệm của toàn thể nhóm nghiên cứu, không thể quy hết cho một cá nhân, nên vấn đề này cũng tạm thời bị gác lại.Những chuyện hôm nay chưa thể phân định rõ đến đây là hết.Cuối cùng là tội danh được thêm vào, cũng chính là tội danh họ vừa mới biết hôm nay ——Tội cố ý làm lộ bí mật quốc gia.Trong tài liệu không có bằng chứng bằng văn bản, lại là video.Tống Chân thật sự thở dài, lòng chua xót không nói nên lời, nàng thì thầm với Trúc Tuế, "Em biết không, mấy video này thật ra đều do mẹ chị tự quay, bà quay là bởi vì lúc nói chuyện với bạn bè bà đều tranh thủ tính toán số liệu, sợ bỏ sót những điểm quan trọng, nên mới quay lại để lúc chạy bộ, tập thể dục hay làm gì đó có thể xem lại, nghiên cứu thêm."Mà giờ đây, những video mà Trang Khanh tự mình ghi hình, chia sẻ cho nhóm nghiên cứu, lại trở thành bằng chứng chống lại bà.Thật là nực cười, cũng thật chua chát.Trúc Tuế nói không gì, chỉ dịu dàng nhìn Tống Chân, siết chặt tay nàng.Video lại bắt đầu phát.Vì tội danh này gần như không có gì để tranh cãi, nên hướng đi của video cũng vô cùng rõ ràng.Trước hết là xác định đối tượng nói chuyện với Trang Khanh trong video, sau đó là nội dung cụ thể, liên quan đến dự án, dữ liệu, khái niệm, cơ sở logic nền tảng nào, tất cả đều được đánh dấu chi tiết rõ ràng.Một đoạn video dài khoảng hai mươi phút, đã đánh dấu được gần 50 thông tin mật về thuốc ổn định bị tiết lộ.Tống Chân là người trong ngành, tất nhiên hiểu rõ, lần này Viện nghiên cứu Quân khu III đánh dấu rất chính xác, không như mấy tội danh trước chỉ cung cấp bằng chứng vô thưởng vô phạt, mà cái nào được đánh dấu là cái đó quan trọng, đây là...Bằng chứng rất đanh thép, rất có giá trị sử dụng.Phát xong video, bên nguyên tiến hành trình bày, trình bày xong, Chánh án mời bên Tống Chân phản biện.Lúc này, một số điều luật liên quan mà luật sư Lưu và nhóm của ông đã tìm ra được đưa vào phản biện.Luật sư Lưu nhắm thẳng vào điểm mấu chốt, "Pháp luật về định tội 'Cố ý làm lộ bí mật quốc gia' trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm của nước ta được ban hành 15 năm trước, và 1 năm sau đó mới chính thức có hiệu lực, mà theo video do bên nguyên cung cấp, thời điểm ghi hình sớm nhất là 25 năm trước và thời điểm gần nhất là 21 năm trước, theo pháp luật, hành vi phạm tội được thực hiện tại thời điểm nào thì áp dụng bộ luật có hiệu lực tại thời điểm đó để xử lý, không áp dụng hiệu lực hồi tố, nên chúng tôi cho rằng, phía nguyên cáo đã dẫn luật sai, bằng chứng không có hiệu lực." Sau khi hội ý Chánh án truy vấn: "Bên nguyên có ý kiến gì không?"Câu hỏi vừa dứt, Tống Chân, Trúc Tuế và cả luật sư Lưu đều hít sâu một hơi.Khác với những lần trước khi tòa hỏi ý kiến các bên rồi thảo luận, lần này lại hỏi lại bên nguyên về tội cố ý làm lộ bí mật quốc gia, điều này cho thấy tòa đang nghiêng về lập luận của luật sư Lưu.Bởi vì tội danh này dễ định tội, ít vùng xám, nên rất có thể ngay trong phiên tòa này hoặc phiên tiếp theo sẽ đưa ra phán quyết.Tống Chân mím môi.Luật sư bên nguyên rất có kinh nghiệm, nói, "Có."Thư ký tòa án, "Vậy mời luật sư bên nguyên trình bày."Luật sư Trương: "'Tội cố ý làm lộ bí mật quốc gia' đã được đề cập trong Hiến pháp nước ta từ lâu, chỉ là trong Hiến pháp mô tả còn khái quát, pháp luật mà chúng tôi trích dẫn hôm nay, tuy là về sau mới được ban hành, thế nhưng khi xây dựng đã có suy xét đến những tình huống khác nhau, đối với tình huống trước mắt, có thể tham khảo phần phụ lục do Hiệp hội chuyên ngành ban hành.""Chúng tôi xin khẳng định, hoàn toàn không có sai sót trong việc trích dẫn điều luật liên quan."Hội đồng thẩm phán tiếp tục hội ý.Mà sau khi luật sư Trương vừa dứt lời, một luật sư khác của phía Tống Chân đột nhiên biến sắc, vội cúi xuống nói nhỏ vài câu với luật sư Lưu, luật sư Lưu nghe xong sắc mặt cũng trầm hẳn xuống, sau khi xin ý kiến của Tống Chân và Trúc Tuế, lập tức đề nghị xin tạm nghỉ phiên tòa.Phiên tạm nghỉ kéo dài khoảng nửa tiếng, và được tòa chấp thuận.Bởi vì vụ án này cần kiểm tra phụ lục, điều này nằm ngoài dự đoán của Chánh án và các thẩm phán, họ cần thêm thời gian để tiến hành thảo luận.Hội đồng thẩm phán lần lượt rời khỏi phòng xử án bằng cửa chuyên dụng, tập hợp ở phòng họp đặc biệt của Tòa án nhân dân Tối cao để thảo luận.Mà bên này, luật sư Lưu cũng không kịp giải thích, vội đi đến chỗ đội ngũ của mình, khẩn trương chỉ thị, nhóm của ông nhanh chóng mở máy tính lên, mà vị luật sư còn lại cũng đảm nhận một chiếc máy tính riêng.Phụ lục đi kèm với điều luật đã được tra ra rất nhanh.Luật sư Lưu xem qua, cảm giác như không thể thở nổi.Sau khi vị luật sư còn lại tìm ra một danh sách, sắc mặt luật sư Lưu càng thêm tái nhợt, cầm chặt tờ giấy, không chỉ trán mà cả người ông đều chảy mồ hôi không ngừng.Cuối cùng, khi nhân viên tra cứu xong phần tài liệu cuối cùng mà ông cần, cả người luật sư Lưu đều hiện rõ vẻ thất vọng, uể oải.Cầm tài liệu, luật sư Lưu lắc đầu thở dài: "Vụ này, thua rồi."*Tống Chân và Trúc Tuế liếc nhìn nhau, chỉ thấy luật sư Lưu đặt phụ lục lên bàn trước mặt họ rồi giải thích: "Phụ lục này được Hiệp hội nghiên cứu dược phẩm nước ta soạn thảo và đưa vào xét duyệt khi luật này được ban hành, trong đó ghi rõ rằng, điều luật này không bị giới hạn bởi thời gian diễn ra sự kiện, có tính phổ quát, được áp dụng cho cả hành vi làm lộ thông tin mật trong nghiên cứu trước khi luật này được áp dụng."Nói cách khác, ngay từ khi luật này được soạn thảo, nó đã mặc định bỏ qua nguyên tắc không áp dụng hiệu lực hồi tố rồi.Nguyên tắc này chưa từng được thể hiện bằng văn bản, nhưng lại là một nguyên tắc ngầm được công nhận trong hệ thống tư pháp.Và phụ lục này là văn bản ngoại lệ, vượt ra khỏi nguyên tắc đó.Nói xong, luật sư Lưu nhìn Tống Chân một cái, ánh mắt đầy hàm ý, khi tống Chân còn chưa phản ứng lại, một bức ảnh vừa mới được in ra và một bản danh sách đã được đặt trước mặt nàng."Hiệp hội nghiên cứu dược phẩm nước ta được thành lập khoảng ba mươi mấy năm trước, nhân sự bên trong cứ mấy năm sẽ thay đổi một lần.""Đây là danh sách ban chấp hành khi điều luật đó được thông qua, là do Tiểu Phương tìm được, những cái tên trong đây cũng trùng khớp với ký ức của Tiểu Phương."Tiểu Phương là luật sư còn lại của bọn họ, chuyên phụ trách các vụ án liên quan đến nghiên cứu khoa học.Mà không cần nhìn đến tên, chỉ cần thấy bức ảnh, đầu óc Tống Chân đã trống rỗng.Bởi vì trong đó có một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười —— Đồng Nhu.Phải, với lý lịch và xuất thân quân nhân của bà ta, gia nhập hiệp hội này cũng là điều dễ hiểu.Tống Chân cầm lấy danh sách, ngón tay bấu chặt lấy tờ giấy, vừa ngỡ ngàng vừa lạnh cả sống lưng, thậm chí trong khoảnh khắc, nàng còn cảm nhận thấy toàn thân mình nổi da gà.Nếu điều luật và phụ lục này không phải do tình cờ, thì mấy thứ này, Đồng Nhu đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào? Danh sách ghi rõ là mười lăm năm trước, nghĩa là từ sau khi mẹ nàng xảy ra chuyện, Đồng Nhu đã không muốn vụ án này bị tái điều tra, kế hoạch đã được chuẩn bị từ hai mươi năm trước...Một thoáng choáng váng khiến Tống Chân suýt đứng không vững, may mà Trúc Tuế nhanh tay đỡ kịp, sau mấy tiếng gọi, nàng mới dần hồi thần lại, sau đó nàng không nhìn Trúc Tuế mà nhìn thẳng vào luật sư Lưu, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên định nói, "Vẫn còn gì đó đúng không? Ngài tiếp tục đi."Luật sư Lưu khó xử nhìn Trúc Tuế, nhận được cái gật đầu, ông mới đưa ra tài liệu cuối cùng, "Theo pháp luật hiện hành nước ta, nếu từng có vụ án tương tự trước đây, thì các vụ án đó sẽ được xem là án lệ, mà tội danh này, xem qua điều luật bọn họ trích dẫn và tham khảo phụ lục thì đã từng có hai vụ án đã xử, nói cách khác, vụ này có án lệ để tham chiếu.""Và trong cả hai vụ trước đó, bị cáo đều bị kết tội."Sau một lúc lâu, Tống Chân vẫn không nói thêm gì, cuối cùng nàng lên tiếng, "Vậy là, hiện tại, trên phương diện pháp luật, chúng ta không còn cách nào đúng không?" Luật sư Lưu cúi đầu, "Xin lỗi.""Không sao." Tống Chân nhẹ giọng nói.Hai chữ này khiến mọi người đều sửng sốt, tưởng rằng Tống Chân đã bị đả kích quá lớn.Nhưng mà Tống Chân nhìn tờ giấy trước mặt, các khớp ngón tay dần siết lại, giọng càng nhỏ hơn, "Không sao, luật có thể được lập ra, vậy thì cũng có thể bị bãi bỏ."Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc.Muốn bãi bỏ một điều luật, mà lại là luật áp dụng trong hệ thống Tòa án Quân sự, thì cần phải có sự đồng thuận từ Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc...Tống Chân, chẳng lẽ sốc đến mức ấm đầu rồi sao?Nhưng nhìn vào tấm ảnh của Đồng Nhu bị Tống Chân bóp đến nhăn nhúm trong tay, mọi người đều không hẹn mà cùng im lặng.*Nửa tiếng sau, phiên tòa tiếp tục.Đúng như luật sư Lưu dự đoán, nguyên cáo trích dẫn phụ lục của điều luật khi được ban hành, đồng thời đưa ra các án lệ. Sau một hồi trích dẫn và lập luận, và sau khi nhóm Chánh án bàn bạc xong, quyết định tạm hoãn xét xử hôm nay, đợi trở về họp bàn với các cấp chỉ huy quân khu xong rồi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.Đương nhiên, việc trì hoãn chỉ là vì lý do thận trọng, chứ không phải vì tội danh này có gì gây tranh cãi.Nhưng phàm là luật sư nào đến đây cũng điều hiểu rõ, tội danh này, về cơ bản có thể xem như đã được định.Thẩm phán Tào nặng nề thở dài, cầm micro, tuyên bố kết thúc phiên tòa, theo thủ tục, ông hỏi lại, "Phía bị cáo có ý kiến gì không?"Tống Chân trả lời, "Có."Thẩm phán ra hiệu cho Tống Chân phát biểu.Tống Chân hắng giọng, rồi nói ra một câu chấn động, "Tôi muốn nộp đơn xin bãi bỏ phụ lục của điều luật này."Nếu lúc nãy chỉ có mỗi luật sư Lưu là ngơ ngác, thì giờ phút này, cả những người người đang ngồi trước màn hình lẫn toàn bộ người tham dự phiên tòa đều như xuất hiện ba dấu chấm hỏi trên đầu.Thậm chí nhóm các Chánh án cũng nhìn nhau, rồi cho Tống Chân một cơ hội để lặp lại lời mình.Tống Chân vẫn lặp lại câu nói kia, thậm chí có phần bình tĩnh hơn, "Tôi muốn yêu cầu tạm dừng tiến trình xét xử, tại đây xin đệ đơn lên Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc, đề nghị bãi bỏ phụ lục mở rộng của điều luật này."Lần này, mọi người đều nghe rõ.Không chỉ có các thẩm phán và người có mặt tại phiên tòa, mà cả quần chúng và quân nhân đang theo dõi trên toàn quốc cũng đều nghe rõ.Đồng Vân cười nhạo, "Cô ta điên rồi sao, tưởng mình là ai chứ? Luật không đúng ý mình thì đòi bãi bỏ à?!"Chánh án: "Cơ sở nào để yêu cầu bãi bỏ?""Lý do." Tống Chân cúi đầu một thoáng, rồi ngẩng lên, kiên định nói, "Vì những cống hiến của mẹ tôi đối với Hoa Quốc không đáng bị phủ định như vậy, dựa trên tất cả những đóng góp trong suốt cuộc đời bà ấy, tôi xin đệ đơn."Ờm...Lý do hơi yếu nhỉ.Nhưng Tống Chân chẳng hề bận tâm tới những lời nói xôn xao trong khán phòng, bất ngờ nói tiếp, "Thật ra, mẹ tôi đúng là có để lại một bản thảo, nhưng bản thảo đó không hề liên quan đến thuốc thử Alpha, khi tôi nghiên cứu phát triển thuốc thử Z, toàn bộ dược phẩm đều xuất phát từ phòng thí nghiệm của tôi, không liên quan đến thuốc thử Alpha, tôi chỉ dựa theo nội dung trong bản thảo mà bà ấy để lại để phát triển."Dừng một chút, Tống Chân nói tiếp: "Những điều tôi sắp nói có thể sẽ thay đổi cả thế giới, nhưng hiện tại tôi đã sẵn sàng."Tống Chân: "Thật ra từ hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi, Trang Khanh, đã giải mã được nguyên nhân gây rối loạn Pheromone trong thai kì."Câu này vừa dứt, cả khán phòng lặng ngắt như tờ.Tất cả đều bị một câu của Tống Chân khiến cho chết lặng.Nếu như đây là thật, vậy thì đúng là một phát ngôn có thể thay đổi cả thế giới."Nhưng tôi không định công bố phần nội dung liên quan tại phiên tòa, những điều như vậy, nên được công bố vào một dịp trang nghiêm và chính thức hơn.""Hiện giờ tôi chỉ có thể nói, hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi đã chạm tới tầng sâu của vấn đề, tuy chưa có cách giải quyết triệt để, nhưng bà đã đặt một nền móng vững chắc để điều trị chứng rối loạn Pheromone khi mang thai.""Bà đã đi rất xa, xa đến mức, dựa vào kiến thức trong bản thảo viết tay bà để lại, tôi đã hoàn thành điều đó."Lời vừa dứt, không chỉ ở đây, trong phòng xử án, mà cả trước màn hình trên toàn quốc mọi người gần như phát cuồng."Hoàn thành", nghĩa là sao?Cô ấy... Ý của cô ấy là...Tống Chân ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, quét mắt nhìn khắp phòng xử án, sau đó hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói."Đúng vậy, như mọi người đang nghĩ, thật ra mấy năm nay, tôi không chỉ dốc sức nghiên cứu thuốc thử Z, mà còn dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về chứng rối loạn Pheromone trong thai kỳ, bao gồm tất cả các loại rối loạn Pheromone, ba giai đoạn của rối loạn, và căn bệnh đau đớn nhất mà cả thế giới đều bó tay - rối loạn Pheromone cấp tính...""Tôi đều đã có phương pháp điều trị cụ thể, và có thể áp dụng trong thực tiễn.""Nói cách khác, tất cả các loại rối loạn Pheromone, ở tất cả các giai đoạn, tôi đều có thể kiểm soát và điều trị được."Mọi người chết lặng.Không chỉ dừng ở các quan chức đến dự thính phiên tòa, mà ngay cả các vị thẩm phán tại tòa đều ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.Phản ứng đầu tiên của họ không phải là để ý xem nàng nói gì, lời nói của nàng có đủ tư cách để đề nghị Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc bãi bỏ phụ lục hay không. Mà là ——Có thật không?Mọi người không hẹn mà cùng đặt ra nghi vấn, đây là thật sao? Cô thật sự đã làm được sao?!Tống Chân tiếp lời, giọng điềm tĩnh:"Tại đây, với những cống hiến to lớn không thể đong đếm của mẹ tôi đã đóng góp cho Hoa Quốc, tôi xin thay mặt bà, đệ đơn kiến nghị đến Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc, yêu cầu bãi bỏ phụ lục mở rộng của điều luật nói trên." "Đồng thời, tôi biết chỉ lời nói của mình là không đủ, và để chứng minh mẹ tôi thực sự đã đạt đến trình độ ấy.""Tại đây, tôi sẽ cho các thế gia thuộc Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc một cơ hội.""Tôi cam kết, dưới sự giám sát của cả ba Quân khu trên toàn quốc, đích thân tôi sẽ điều trị và hỗ trợ cho một Omega đang mang thai, bị mắc chứng rối loạn Pheromone bất kì mà hiện nay không thể chữa khỏi.""Khi có kết quả, mọi người sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả."Dừng một chút, Tống Chân vẫn điềm nhiên, không một gợn sóng nói."Khi kết quả đó được công bố, tôi tin rằng giá trị của tôi, cũng như giá trị của mẹ tôi, sẽ khiến cho Hiệp hội đại diện quân nhân cân nhắc nghiêm túc về kiến nghị bãi bỏ phụ lục bổ sung của điều luật này."Đầu óc Đồng Vân trống rỗng, Đồng Nhu thì choáng váng đứng không vững, thân thể lảo đảo.Không phải bởi vì lời Tống Chân nói, mà bởi vì cách mà nàng làm.Hành động của nàng...Tống Chân không phải người vô tư, mà ngược lại, nàng rất biết cách lợi dụng bản thân mình, lợi dụng giá trị mà Trang Khanh để lại cho Hoa Quốc và cả thế giới, để bảo vệ chính bản thân mình, thậm chí còn biến nó thành lợi thế, thành con bài mặc cả để uy hiếp đồng thời mê hoặc cả Hoa Quốc.Mà những người xuất thân từ thế gia, sau khi vượt qua nỗi kinh sợ ban đầu, thì điều kéo đến sau đó chính là... Niềm vui sướng khôn cùng.Phải biết rằng, những loại rối loạn Pheromone khó chữa khỏi kia, trong một gia tộc, cứ mười Omega thì lại có một người, suất điều trị mà tống Chân đưa ra, là các Omega ít cũng phải gần 30 tuổi, gặp phải các tình trạng rối loạn phức tạp, đây là...Cái Tống Chân cung cấp nào phải là cơ hội gì cơ chứ!Rõ ràng là Tống Chân đang đưa con cái đến cho bọn họ mà, nàng đang dùng cái mà mọi người đều khao khát để đổi lấy lợi thế!Nếu nàng chữa được cho một người, chứng minh được năng lực, kể cả bây giờ có đăng kí không kịp, thì sau này, với phong cách làm việc cởi mở của khoa Tuyến tố, tự nhiên sẽ xuất hiện người được chữa khỏi thứ hai, thứ ba... Thậm chí là vô số!!Nếu...Tất cả những người đại diện các gia tộc đang có con cháu là Omega mắc rối loạn Pheromone đều kích động!!"Cô Tống, những điều cô nói là thật sao?" "Cô có thể đảm bảo toàn bộ phát biểu vừa rồi của mình là hoàn toàn đúng sự thật không?!""Nhất định phải là thế gia là thành viên của Hiệp hội đại diện quân nhân sao, những Omega trong thế gia không là thành viên thì có thể đăng kí không?""Có hạn chế gì về tuổi tác không?""Có yêu cầu nào khác không cô Tống?!"Hiện trường từ yên lặng chuyển sang huyên náo, thậm chí có người còn lớn tiếng gọi với về phía Tống Chân, áp lực bảo vệ an ninh tăng lên, buộc phải điều thêm hai đội quân nhân để giữ ổn định.Chờ khi trật tự tạm thời được lập lại, Tống Chân nói ra hai câu cuối cùng.Ho nhẹ một tiếng, Tống Chân nói: "Xin được nhắc lại một lần nữa, yêu cầu là, đang mang thai, mắc chứng rối loạn Pheromone trong thai kỳ mà y học hiện tại chưa thể điều trị, Omega thuộc các gia tộc là thành viên của Hiệp hội đại diện quân nhân toàn quốc. Phù hợp với những điều kiện nói trên thì có thể đăng kí tham gia, còn về phương thức đăng ký, sau này khoa Tuyến tố sẽ công bố chính thức."Dừng một chút, Tống Chân đứng thẳng lưng, nhẹ giọng nói ra câu cuối cùng, cũng là câu nói nhẹ nhàng và đơn giản nhất trong suốt cả phiên tòa hôm nay."Phần phát biểu của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người."____________Hé lu, tui còn sống nha hehe~ 9k chữ, mời mn thưởng thức <3