[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu
Chương 103: Mưa to
"Cậu ấy vẫn chưa tới sao, cũng không trả lời WeChat, để chị xuống đón vậy, trời sắp mưa rồi mà cậu ấy không mang theo ô."Trúc Tuế đang xem tài liệu mới do Vưu đội gửi đến trên máy tính bảng, lát nữa cô còn có một cuộc họp video cần dùng đến, nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, nhìn sang Tống Chân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị mang giày thể thao xuống đi, kẻo trơn trượt, nhớ cầm theo cái ô to một chút nhé."Nói xong vẫn còn chút lo lắng, cô ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, mây đen vần vũ che kín bầu trời Thượng Kinh, trông có vẻ sắp mưa rồi.Nhìn thế này thì mưa sẽ không nhỏ đâu.Quay đầu lại, bố Tống đang giúp Tống Chân lấy đồ, dặn dò, "Đứng ở cổng tiểu khu là được rồi, nếu trời mưa thì hẵng đi tìm Điềm Điềm."Nói xong, ông còn lấy cho nàng một đôi giày thể thao khá đẹp từ tủ giày.Trúc Tuế lúc này mới yên tâm hơn một chút, Tống Chân thay giày xong, cầm ô lên, trước khi đi còn được thêm câu dặn dò, "Đi chậm thôi, nhớ đừng chạy đấy." "Vâng vâng vâng, Trung tá Trúc."Không biết Trúc Tuế có còn giận không, mà ở trước mặt bố Tống cũng không tiện hỏi, nên Tống Chân ngoan ngoãn gật đầu liên tục, xác nhận cô thấy rõ rồi mới cầm ô xuống lầu.Cửa thang máy tầng trệt mở ra, Tống Chân vừa ấn nút mở cửa tòa nhà.RẦMMM ——Cùng với tiếng sấm vang lên, là một tia sét trắng bạc xé toạc bầu trời.Làm sáng trắng cả bầu trời, cùng với gương mặt của Tống Chân.Giữa trời đất mênh mông, con người dường như nhỏ bé vô cùng.*Khi tia chớp thứ hai rạch ngang bầu trời.Ánh sáng trắng bạc chiếu rọi trời đất, cũng chiếu lên khuôn mặt Tả Điềm, trong ánh mắt chăm chú không rời của Hứa An Bạch, Tả Điềm từ từ mở mắt ra.RẦM RẦM ——Tiếng sấm dồn dập vang lên, bầu trời tối sầm lại.Mưa vẫn chưa rơi xuống, nhưng những cơn gió lớn quét từ tứ phía đã bắt đầu nổi lên.Gió thổi làm rối tung mái tóc vốn được chải chuốt kỹ lưỡng của Tả Điềm, vài sợi tóc dính lên gương mặt cô.Trong sự im lặng, Tả Điềm chớp mắt, nước mắt liền trào ra.Cùng lúc đó, trái tim Hứa An Bạch cũng trĩu nặng."Không cần.""Tôi không cần."Tả Điềm cười, vừa bi thương vừa tuyệt vọng, cô chậm rãi lắc đầu, giọng đầy dứt khoát, "Tôi không cần, Hứa An Bạch." Đôi mắt to tròn ấy mơ hồ trong khoảnh khắc rồi lại lần nữa sáng rõ, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Hứa An Bạch.Nhìn thấy người mình thích, ánh mắt Tả Điềm lóe lên ánh sáng, mang theo vẻ rạng rỡ lấp lánh khó tả.Đẹp thật đấy, cũng sinh động thật đấy, nhưng lời cô thốt ra lại thật tàn nhẫn, trái ngược hoàn toàn với những gì ánh mắt ấy thể hiện."Tôi không cần anh vì tôi mà kiên trì, hạ thấp bản thân hay đối đầu với gia đình.""Tôi không cần anh phải chịu đựng những tin đồn vớ vẩn, chịu những lời trách móc và không được những người thân yêu thấu hiểu.""Tôi càng không cần, không muốn, không cam lòng..."Nước mắt Tả Điềm rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.Nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định nhìn Hứa An Bạch, dù có bao nhiêu đau khổ bất kham, thì giọng nói vẫn rõ ràng, từng chữ từng lời đều dứt khoát, rạch ròi, không do dự."...Nhìn thấy anh vì tôi mà hy sinh bất cứ thứ gì, hủy hoại tương lai của mình.""Tôi..."Lưng Tả Điềm run lên, cô cũng không lau nước mắt, đôi mắt đã đỏ hoe lại rơi xuống những giọt lệ vỡ vụn, Tả Điềm cau mày thật sâu, cô nhìn Hứa An Bạch, đầu hơi nghiêng, đâu đó vẫn còn dáng vẻ e thẹn của lần đầu mới gặp, đau đớn nói."Tôi không nỡ."Tả Điềm nhắm chặt mắt lại trong chốc lát, Hứa An Bạch gọi tên cô, bước lên một bước, muốn chạm vào cô, nhưng Tả Điềm theo phản xạ lùi lại một bước, hai người cứ thế giằng co, giữ lấy khoảng cách mong manh ấy.Tả Điềm hít sâu, "Không cần nói nữa, nhưng gì anh nói, tôi đã suy nghĩ rồi."Không chỉ một, mà là cả trăm nghìn lần đặt câu hỏi, trăm nghìn lần tự trả lời.Và cả trăm nghìn câu trả lời ấy đều là phủ định."Nếu, nếu như anh giống như Trình Lang, có lẽ tôi có thể thử, nhưng... Nhưng dẫu sao thì anh cũng đâu phải, anh họ Hứa mà...""Tôi không còn ở tuổi 18 nữa, đã qua cái tuổi hay mơ mộng tình yêu rồi.""Cha mẹ tôi hay nói, làm người thì nên thực tế một chút, hai người chúng ta, có nhìn thế nào cũng thấy định sẵn là không đến được với nhau, hà cớ gì phải cưỡng cầu chứ? Chi bằng cứ như hiện tại, chẳng phải tốt hơn sao?"Cô đã tự tay đập vỡ giấc mộng rực rỡ của mình.Lại đem những mảnh vỡ lộng lẫy đó chôn thật sâu vào tận đáy lòng.Lần chia tay này, ngoài những lúc đêm dài trằn trọc, cô sẽ không bao giờ lấy ra hồi tưởng hay ngắm nghía.Cô đã quyết định rồi.Cô đã quyết tâm rồi mà!Hứa An Bạch trầm mặc, thật lâu sau, sắc mặt nhợt nhạt lặp lại, "Nhưng anh thích em mà.""Trong bao nhiêu người, anh chỉ thích mỗi em."Lớn đến thế này rồi, cũng chỉ từng thích mỗi mình em mà thôi.Sao có thể cam lòng từ bỏ chứ?Lại lần nữa được tỏ tình, Tả Điềm run rẩy cả người, cô cắn môi, nước mắt tuôn rơi không ngừng được, ngay khi Hứa An Bạch định lần nữa đưa tay chạm vào cô, Tả Điềm không thể kìm được cảm xúc nữa, bùng nổ."Đủ rồi!""Đừng nói nữa, đủ rồi!!"Tả Điềm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, gào lên trong uất nghẹn."Thích, thích có ích lợi gì chứ?!""Cái thích của anh có thay đổi được việc tôi là Beta không? Hay có thay đổi được thực tế anh là Alpha không?""Hứa An Bạch, anh họ Hứa, anh có biết gia đình anh muốn anh gánh vác điều gì không? Anh có biết nhà họ Hứa đối với tôi là thế nào không? Anh có biết Alpha đối với tôi có ý nghĩa gì không?""Thích, thích thì có thể phá vỡ định kiến sao? Có thay đổi được thực tế rằng cả Hoa Quốc, thậm chí là cả thế giới đều chỉ tập trung vào Alpha và Omega không? Có thể không?""Quyền bình đẳng được đấu tranh nửa thể kỉ rồi, nhưng ngoài vài ba khẩu hiệu thùng rỗng kêu to ra, thì mấy cái 'cánh cửa' kia chẳng phải đều chỉ mở ra cho AO thôi sao? Khi tôi và Chân Chân học đại học, dù có giỏi đến mấy cũng không được học vượt, làm gì có chuyện được như Trình Lang, đưa ra được một đề tài nghiên cứu hay là có cả đống chương trình hỗ trợ từ trường tới tấp kéo đến!!""Tim tôi nó nhỏ lắm, không kiên cường được, cũng không dũng cảm nổi!""Tôi không muốn làm con thiêu thân lao đầu vào lửa, không muốn bị gia đình anh, thậm chí là cả giới tài phiệt Quân khu V người ta chế nhạo tôi không biết thân biết phận.""Lùi một vạn bước, dù có vượt qua được cửa ải này, cho là tôi không sinh con được cũng không sao, nhưng nếu lỡ như chúng ta thực sự có con, lẽ nào tôi phải nhìn con mình, một Beta sống trong nhà họ Hứa toàn Alpha và Omega, chứng kiến nó ngay từ nhỏ đã thấy mình lạc lõng mà đau lòng thương tâm hay sao!"Tả Điềm nghĩ quá xa.Những gì mà cô nói đã vượt qua khả năng mà Hứa An Bạch có thể trả lời.Điều Tả Điềm mong muốn, chưa từng là tìm được chỗ dựa dẫm hay là cảm động nhất thời, những gì cô muốn vượt xa những gì mà Hứa An Bạch có thể đáp ứng.Cô muốn bọn họ được bên nhau mà không bị đàm tiếu, gièm pha.Cô muốn mình có thể đường đường chính chính đứng cạnh Hứa An Bạch, là một cặp môn đăng hộ đối để sánh vai cùng anh.Cô muốn đứa con tương lai của họ sau này phải được lớn lên trong một môi trường không tồn tại sự kì thị, được trưởng thành bình an và vui vẻ.Những điều này không chỉ có Hứa An Bạch, mà bất kì Alpha hay Omega nào cũng không thể hứa hẹn được.Đây là vấn đề của toàn xã hội, của cả thế giới.Tả Điềm lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc vỡ, "Thích không thay đổi được hiện thực.""Nhưng con người có thể bị hiện thực thay đổi.""Ở trong môi trường toàn Beta, tôi sống rất tốt, không thiếu danh cũng không thiếu lợi, còn thế giới anh đang sống, xin lỗi, tôi không thể với tới.""Mà tất thảy những điều này, đã được định sẵn từ khi tôi chào đời.""Chống lại định kiến của cả thế giới, xin lỗi, tôi không làm được.""Cứ vậy đi, tạm biệt, anh..."Tả Điềm cuối cùng cũng lau đi nước mắt, muốn nhìn Hứa An Bạch thêm lần nữa, nhưng phát hiện bản thân chẳng thể nhìn rõ, cô lại cúi đầu, lần nữa chấp nhận số phận, nức nở nói lời chúc phúc, đây là thứ cô có trể trao, cũng là chút dịu dàng cuối cùng."Chúc anh lên đường bình an, từ nay về sau tiền đồ tựa gấm hoa."Nói xong, cô kiên định quay người bỏ đi về phía khu nhà của Tống Chân, bước chân nhanh dần. Hứa An Bạch chưa kịp phản ứng, lúc định đuổi theo thì, ầm ầm ầm ——Sấm chớp rền vang khắp trời, những tia chớp giao thoa giữa không trung.Một giọt mưa lạnh buốt rơi trên trán Hứa An Bạch, anh đưa tay lau đi, trên đầu ngón tay mà một giọt mưa to tướng. Trời mưa rồi.Cơn mưa to đã trút xuống.*Trúc Tuế cũng nghe thấy mấy tiếng sấm, cuối cùng vẫn không yên tâm, đặt máy tính bảng xuống, nói với bố Tống: "Bố, con đi xuống xem sao.""Lỡ đâu chị ấy bất cẩn mà ngã thì không xong."Đặc biệt là hiện tại... Cẩn thận một chút vẫn hơn.Nói xong, cũng không đợi bố Tống nói gì thêm, cô đã đi ra cửa thay giày.Thay giày xong, trước mặt cô là một chiếc ô mở sẵn, bố Tống lấy cho cô, cũng là một chiếc ô lớn.Trúc Tuế cảm ơn, rồi quay người bước ra ngoài.*Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nhưng Tống Chân vẫn chưa thấy Tả Điềm đâu, gọi điện cũng không ai bắt máy.Gọi ba bốn cuộc liền cũng không được, Tống Chân nhìn sắc trời, giữa cơn cuồng phong hỗn loạn, nàng mở chiếc ô đen mang theo, tiếng mưa lộp bộp rơi mặt ô, Tống Chân bước chân ra khỏi tòa nhà, lo lắng đi về phía cổng lớn chờ Tả Điềm.Mưa lớn thế này, nếu để bị ướt thì e là người nào cũng không chịu nổi.Nghĩ vậy, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã thấy một bóng hình quen thuộc lao về phía này.Vừa chạy vừa giơ tay lau mặt, trông như là... Khóc?Chờ khi nhận ra được đó là Tả Điềm, hai người chỉ còn cách nhau chưa đến trăm mét, Tống Chân lập tức vẫy tay, gọi lớn tên Tả Điềm.Bước chân người đang chạy khựng lại, Tống Chân lại gọi thêm mấy lần, Tả Điềm lúc này mới phản ứng lại, nhận ra là Tống Chân.Biết bạn mình ra đón, Tả Điềm không chạy nữa, Tống Chân cầm ô tiến lại gần, tới khoảng cách có thể nhìn rõ mặt mới chắc chắn mình không nhìn nhầm, trên mặt Tả Điềm toàn là nước mắt.Cuối cùng cũng tới trước mặt, Tống Chân không chút do dự nghiêng ô về phía Tả Điềm, mặc cho vai mình bị mưa lạnh táp vào, nàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho Tả Điềm, vừa lau vừa xót xa hỏi, "Cậu sao vậy?""Sao lại thành ra thế này?""Đã xảy ra chuyện gì, Điềm Điềm, chẳng phải hôm nay cậu..."Nói đến đây, ba chữ Hứa An Bạch nghẹn lại trong cổ họng Tống Chân, nàng bỗng chốc bừng tỉnh.Khi nàng hỏi câu cuối cùng kia, Tả Điềm cũng cắn môi, cúi đầu òa khóc.Tống Chân không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ tiến gần thêm chút nữa, cẩn thận che ô cho cả hai, không để mưa tạt vào."Chân Chân, tớ... tớ thật vô dụng, tớ muốn khóc, tớ không kìm được."Tống Chân thầm thở dài, dịu dàng nói, "Buồn thì cứ khóc đi, khóc xong rồi sẽ tốt hơn một chút."Tả Điềm nghẹn ngào, nhận lấy khăn giấy từ Tống Chân, rồi khẽ nói, "Anh ấy nói anh ấy thích tớ."Anh ấy là ai thì trong lòng cả hai đều đã rõ.Tim Tống Chân như khựng lại một nhịp, chỉ nghe thấy Tả Điềm cười gượng, "Nhưng tớ từ chối rồi."Cười xong, nước mắt lại chảy xuống.Tả Điềm nhìn Tống Chân, cắn môi, giống như một đứa trẻ bị tổn thương, hỏi nàng: "Cậu nói xem, tại sao tớ không phải Omega chứ? Tại sao mình lại... Cứ phải là Beta?"Tống Chân trả lời không được.Tả Điềm nước mắt rơi như mưa, "Tim tớ khó chịu quá.""Cả người tớ đều khó chịu."Lần này, Tống Chân không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, lặng lẽ ôm lấy Tả Điềm.Hành động dịu dàng của người bạn thân nhất dường như đã lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ cứng cỏi mà Tả Điềm gắng gượng duy trì, khiến cô không thể kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng.Tống Chân chưa từng nghe Tả Điềm khóc dữ dội như vậy bao giờ.Như thể đang muốn khóc cho sạch tất cả những tủi hờn trong lòng vậy.Tả Điềm vừa khóc, vừa lẩm bẩm vài câu, Tống Chân không nghe được rõ ràng, nhưng từ những gì loáng thoáng được, gói gọn trong hai chữ, hai chữ mà cách đây không lâu bố Tống cũng từng nói trước mặt nàng và Trúc Tuế.Hai chữ đó là không xứng.Cô và Hứa An Bạch, không xứng.Trái tim Tống Chân như bị tiếng khóc của Tả Điềm bóp nghẹt, nàng vỗ đầu cô bạn, hốc mắt cũng đỏ hoe theo.Tống Chân lắc đầu, gian nan nói: "Xin lỗi.""Xin lỗi, Điềm Điềm."Tả Điềm như muốn sụp đổ, hoàn toàn sa vào nỗi bi thương của chính mình.Hứa An Bạch nhận được tin nhắn ghi địa chỉ nhà, rẽ qua một khúc quanh, giữa cơn mưa như trút nước, và trước mắt anh là một cảnh tượng này.Trời đất im lìm, mưa như thác đổ.Cách một màn mưa dày đặc, Hứa An Bạch nhìn người con gái mình vừa tỏ tình đang khóc đến tan nát cả cõi lòng.Âm thanh ấy như xé tim xé phổi, khiến toàn thân anh như bị xé toạc đau đớn.Chậm rãi tiến bước, ánh mắt Hứa An Bạch giao nhau với Tống Chân.Trong im lặng, Tống Chân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng lại gần.Hứa An Bạch khựng bước, rồi đứng nguyên tại chỗ.Không tiến, cũng không lùi.Chỉ lặng lẽ đứng đó cách cả trăm mét, nhìn và lắng nghe.Quan hệ giữa anh và Tả Điềm, dường như cũng giống như vị trí của họ hiện tại vậy.Trong hiện thực tàn khốc, họ bị ngăn cách bởi đủ loại rào cản, tiến không xong, lùi không đành.Anh làm gì sai sao?Rõ ràng Tả Điềm là một cô gái hay cười, ngọt ngào như cái tên của cô vậy.Chỉ cần được ở bên cô, Hứa An Bạch sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc, cô như có một nguồn năng lượng vô tận, đối mặt với vô vàn khó khăn cũng không bao giờ nản chí, luôn là một mặt trời nhỏ ấm áp trong lòng anh ——Nhưng hiện tại, mặt trời nhỏ ấm áp ấy lại vì anh mà khóc.Phải chăng, tình cảm của anh, sự chân thành của anh chính là căn nguyên của vấn đề?Nhưng, tình yêu lẽ ra nên là điều đẹp đẽ, không phải sao?Sao mọi chuyện, lại thành ra thế này!Trong tầm mắt, chiếc ô thứ hai xuất hiện, phía sau ô lộ ra là gương mặt Trúc Tuế, khi Trúc Tuế tiến đến bên cạnh Tống Chân, liếc nhìn anh từ xa rồi lại nhìn sang Tả Điềm đang khóc nấc trong lòng Tống Chân.Hứa An Bạch thấy Trúc Tuế nhìn mình, sau đó thì thầm gì đó với hai người kia, rồi Tả Điềm trong lòng Tống Chân khẽ lắc đầu.Hứa An Bạch mắt nhắm lại.Anh biết, thời cơ tốt nhất đã trôi qua rồi.Tả Điềm cũng đã cho anh câu trả lời.Tuy rằng không phải là câu trả lời anh mong muốn, nhưng đó là đáp án duy nhất mà Tả Điềm có thể cho anh.*Chốc lát sau, mưa ngớt dần.Hứa An Bạch nghe tiếng mưa tí tách rơi trên mặt ô, mở mắt.Chiếc ô của Trúc Tuế đã che lấy hai người, cô lo lắng nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự, hỏi, "Đội trưởng Hứa, anh không sao chứ?"Hứa An Bạch mở miệng, thanh âm khàn khàn nói: "Có lẽ là không."Dứt lời, những giọt nước mắt muộn màng cũng trào ra từ đôi mắt đỏ hoe.Trúc Tuế nhìn những giọt nước mắt trên mặt anh.Hứa An Bạch đưa tay chạm lên mặt mình, cảm nhận được sự ấm áp, xác nhận nước mắt mình đã thực sự rơi.Nhìn giọt nước lăn trên đầu ngón tay, không biết là nước mưa hay là nước mắt, anh ngây ngốc hỏi Trúc Tuế: "Thích Điềm Điềm, là tôi sai rồi sao?"Dừng một chút, anh chà xát đầu ngón tay nghiền nát giọt nước, lẩm bẩm mơ hồ, "Nhưng yêu ai thích ai, đâu phải chuyện tôi có thể kiểm soát được."*Hứa An Bạch được Trúc Tuế tiễn đi.Nhìn bộ dáng lúc đó, Trúc Tuế không yên tâm nên đã đưa ô cho anh.Còn Tả Điềm, thì được hai người họ đưa vào nhà.Tả Điềm mắc mưa, Tống Chân cũng dính một chút, vậy nên khi đến nơi, Tống Chân lập tức đẩy Tả Điềm vào phòng tắm ở phòng cho khách, bảo cô tắm nước nóng kẻo cảm lạnh.Sau đó, Tống Chân còn định đi lấy quần áo sạch cho Tả điềm thì bị Trúc Tuế đẩy vào phòng tắm ở phòng ngủ chính."Chị cũng phải tắm nước nóng đi, lưng ướt sũng rồi."Cũng không thể trách nàng, mưa lớn quá, ô có to cũng vô dụng."Vậy Điềm Điềm...""Chị tắm xong rồi đi lấy đồ cho cô ấy cũng được, bên đó không xong nhanh vậy đâu."Trúc Tuế đã đoán đúng, sau khi Tống Chân tắm xong, Tả Điềm vẫn chưa ra.Đang cầm quần áo qua thì bố Tống khẽ 'suỵt' một tiếng với bọn họ, thì thầm, "Bố nghe hình như con bé đang khóc, chút nữa hai đứa có nói chuyện thì nhớ nhẹ nhàng chút."Tống Chân sửng sốt, nhìn về phía Trúc Tuế, Trúc Tuế đã sớm dự đoán được, gật đầu."Để cô ấy khóc đi, khóc xong sẽ khá hơn."*Nước nóng chảy qua làn da, Tả Điềm ngồi thu mình trong phòng tắm, ôm lấy bản thân mình.Nước rất ấm, nhưng trong lòng lại buốt giá.Thật ra, chút tình cảm này cô chưa từng nghĩ sẽ nói ra, và chắc rằng Hứa An Bạch cũng nghĩ vậy.Nhưng bắt đầu từ hôm đó, mọi thứ không thể quay về quỹ đạo vốn có của nó nữa, là hôm tiệc đầy tháng con của Trúc Nghi.Hứa An Bạch bị người quen ép uống rượu, anh say rồi không thể tự lái xe về chỗ ở do Viện nghiên cứu sắp xếp, thế là Tả Điềm đưa anh về.Khi đến nơi, Hứa An Bạch xuống xe, nhưng lại làm rơi điện thoại trong xe.Hai người cùng cúi xuống nhặt, đầu ghé sát vào nhau.Cũng không biết là vì không khí hôm đó quá tốt, hay là do bóng đêm quá dịu dàng, ánh mắt cả hai giao nhau, quấn quýt, rồi Hứa An Bạch nghiêng người hôn cô, còn Tả Điềm, cũng không lập tức từ chối...Từ lúc đó, lớp ngụy trang bị xé toạc, không thể quay lại được nữa.Không thể tiếp tục giả vờ làm bạn, thì xa cách chính là kết cục duy nhất.Cũng là con đường tốt nhất.Tả Điềm vùi mặt vào đầu gối, mặc cho nước nóng dội lên người mình, hòa cùng nước mắt, chảy trôi đi.*Đêm nay mưa rất to, không thể rời đi được, và nhìn trạng thái của Tả Điềm, họ cũng không dám để cô rời đi.Cuối cùng, sau khi hỏi ý bố Tống, sắp xếp cho cô ngủ ở phòng cho khách.Tả Điềm khóc đến mắt đỏ bừng, sức cùng lực kiệt.Vừa nằm xuống đã ngủ mất.Ngủ rồi sẽ không còn buồn nữa, cũng tốt, Tống Chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.*Tống Chân có chuyện trong lòng, áy náy, không ngủ được nên ở lại phòng làm việc lâu hơn thường lệ.Nàng không bật đèn trần, chỉ mở đèn bàn, lật xem đi xem lại số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha.Nhưng, cũng không hẳn là xem số liệu mà là nhìn chữ kí và ghi chú viết tay của Trang Khanh.Đôi câu vài lời xuyên qua thời gian này đem lại cho Tống Chân chút cảm giác an ủi.Nếu Trang Khanh còn sống, nàng có rất nhiều điều muốn nói với bà ấy."Có phải mình đã sai rồi không?"Khi Trúc Tuế bưng ly sữa vào phòng, Tống Chân đang vừa lật tài liệu vừa lẩm bẩm như vậy."Chị lẩm bẩm gì đấy?" Trúc Tuế đặt ly sữa xuống, chống tay lên bàn nhìn nàng, "Trễ thế này rồi, sao vậy, bình thường giờ này chị ngủ rồi mà."Tống Chân thở dài một hơi, nhìn về hướng phòng Tả Điềm, cũng không giấu giếm, "Chị không ngủ được."Trúc Tuế gõ mặt bàn, "Vậy chị còn định xem đến bao giờ hả cô Tống?"Tống Chân năn nỉ, "Mười phút nữa thôi được không?"Trúc Tuế nhìn đồng hồ, gật đầu, "Được rồi."Trước khi cô đi khỏi, Tống Chân nhớ ra điều gì, cầm ly sữa ấm áp, hỏi, "Em, không giận nữa chứ?"Trúc Tuế nghiêng đầu, làm bộ lắc đầu thở dài, "Đúng là mệnh khổ mà, khó khăn lắm mới được người nào đó dỗ mà lại gặp phải chuyện thế này. Chị vừa an ủi người thất tình xong, em còn nỡ lòng nào giận nữa sao? Nào dám, nào dám!"Đùa giỡn nghịch ngợm, làm Tống Chân bật cười.Tống Chân cười, Trúc Tuế nhìn nàng, cũng cười theo."Được rồi, mười phút thôi đấy, mười phút sau em sẽ lôi chị về phòng ngủ!""Chị xem tiếp đi, không quấy rầy chị nữa."Tống Chân cười, lật trang, Trúc Tuế đang định quay đi, nhưng trong khoảnh khắc, chợt phát hiện ra gì đó lóe lên trong tầm mắt, cô sửng sốt.Ngay sau đó, Trúc Tuế xoay người lại, nghiêm túc nói, "Đừng nhúc nhích."Tống Chân mờ mịt ngẩng đầu.Trúc Tuế, "Chị lật tiếp đi, đúng vậy, lật sang trang tiếp theo."Tống Chân làm theo lời Trúc Tuế.Trúc Tuế tiến lại gần, lật xem mấy tờ giấy ghi số liệu kia trên tay Tống Chân, rồi lấy kẹp giấy đánh dấu lại, sau đó lật ngược về phía trước, vừa lật vừa hỏi, "Em nhớ giấy này là loại được đặc chế đúng không?"Tống Chân sửng sốt một chốc, gật đầu, "A, đúng vậy, là giấy được đặc chế.""Đây là dự án nghiên cứu khoa học cấp S, lúc đó nhận được sự quan tâm của toàn thế giới, lại là lần đầu được đưa vào thử nghiệm lâm sàng, vì sợ số liệu bị sửa đổi nên trong giấy có trộn thêm loại thuốc đặc biệt để dễ phân biệt thật giả...""Em không nói cái đó." Trúc Tuế ngắt lời, "Ý em là, em nhớ đối với dự án nghiên cứu khoa học cấp S, mỗi một lô giấy đều sẽ được đặc chế, mỗi lô đều có ký hiệu khác nhau để phân chia đúng không?"Tống Chân ngớ người, chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Hình như mỗi đầu tháng sẽ phát một lô giấy mới, nhưng ký hiệu có khác nhau sao?""Có khác!" Trúc Tuế bỗng nhiên chắc chắn."Đặc biệt là đối với Alpha, lúc đó hiển nhiên các biện pháp phòng ngừa sẽ càng nghiêm ngặt hơn."Hiểu ra điều gì, Trúc Tuế lật tới trang có kẹp giấy đánh dấu, soi dưới ánh sáng, watermark hiện rõ trên tờ giấy.Sau đó Trúc Tuế lại lật về trang trước, quả nhiên watermark không giống nhau.Tống Chân sững người một chốc, "Nhưng có thể là sang tháng mới nên..."Nói đến nửa chứng thì nàng bỗng im bặt.Vì khi Trúc Tuế lật vài trang tiếp theo thì watermark lại giống với trang trước đó.Tư liệu bản giấy của Alpha, ở những trang cuối có watermark lộn xộn, một số giống với phía trước, nhưng một số thì khác hoàn toàn.Ý thức được điều gì, Tống Chân vội vàng tự mình kiểm tra, xem xong, nàng ngơ ngác rồi thụp xuống.Trúc Tuế đưa ra kết luận, "Chỉ có một khả năng có thể giải thích cho điều này, đó là..."Tống Chân lẩm bẩm, "Những trang có watermark khác biệt đều ghi chép số liệu dùng thuốc, còn những trang có watermark thống nhất thì chỉ ghi nhiệt độ, độ ẩm và tình trạng thai phụ.""Đây là lô số liệu cuối cùng, nên không thể dùng phương pháp so sánh nó với số liệu trước và sau để kiểm chứng tính hợp logic được, các số liệu này chỉ cần phù hợp với số liệu trước là có thể qua mắt được người khác."Tống Chân trừng lớn mắt, không thể tin nói, "Chứng minh rằng, có người đã thay đổi các số liệu này từ lúc bắt đầu rồi!"