[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu

Chương 102: Đêm mưa



Trước nay Tống Chân luôn là người ôn hòa, thích dĩ hòa vi quý.

Cho dù có tức giận, thì nàng cũng chỉ âm thầm phản kích bằng hành động.

Thái độ khiêu khích cùng với lời nói kiểu này, từ trước đến nay, Trúc Tuế chưa từng thấy qua.

Giống như một con mèo hiền lành bất ngờ xù lông lên, dùng móng vuốt phản đòn vậy, mặc dù không hẳn là đau, nhưng thực sự là ngoài dự đoán.

Ngay cả Trúc Tuế còn cảm thấy bất ngờ, huống hồ chi là Đồng Nhu, nhưng ngoài bất ngờ, thì phần nhiều là cảm thấy bị xúc phạm bởi giọng điệu ấy.

Bị xúc phạm, đương nhiên sẽ tức giận.

"Cô..."

Bốn chữ "không biết tốt xấu" nghẹn lại ở cổ họng, chưa kịp thốt ra thì Tống Chân đột nhiên lùi lại một bước, quay người rồi lớn tiếng nói với luật sư của mình, "Phiền anh mời các thẩm phán ra đây, nói rằng phía chúng ta từ chối hòa giải." 

Luật sư của Tống Chân sửng sốt.

Không kịp lo nghĩ gì, anh ta vừa lau mồ hôi, vừa tất tả cầm tập hồ sơ chạy tới, vì được dặn trước là không được đưa cho Tống Chân xem nên đành sốt ruột đưa cho Trúc tuế, Trúc Tuế cúi đầu lướt qua một lượt, sắc mặt không thay đổi nhiều nhưng ánh mắt lại trở nên trầm hẳn.

"Cô Tống, Trung tá Trúc, hay là, hai người, hai người cân nhắc lại một chút đi?"

Luật sư lại rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười vừa lúng túng vừa khó xử, hạ giọng thấp đến mức chỉ ba người nghe thấy, "Nếu tập tài liệu này là thật, vậy thì tôi không thể tiếp tục nhận vụ án này nữa, làm luật sư bao năm, thú thật là tôi, tôi thực sự... Không thể giúp được gì nữa."

Đến kim bài luật sư còn nói vậy, đủ để thấy nội dung bên trong tập tài liệu kia khủng bố đến mức nào.

Anh ta vừa dứt lời, Đồng Nhu ở phía sau khoanh tay, chợt bật cười.

Là người đứng ở địa vị cao nhiều năm, việc điều tiết cảm xúc là kỹ năng bắt buộc, nên dù vừa rồi còn tức giận, lúc này vẻ mặt của bà ta đã trở về nét ôn nhu thường trực, nhưng những lời nói ra thì lại thập phần cay độc, "Luật sư của hai người không phải đang khuyên can đấy chứ?"

Một nét cười lặng lẽ lướt qua, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng sâu thẳm lại như một mặt hồ tĩnh lặng đang che giấu sóng ngầm.

Trúc Tuế quay đầu nhìn Đồng Nhu, điềm tĩnh đáp, "Chuyện này không phiền Viện trưởng Đồng nhọc lòng lo lắng."

Dừng một chút, Trúc Tuế nói thêm: "Viện trưởng Đồng vẫn còn ở chỗ này, là đang muốn nghe chúng tôi thảo luận, hay là còn điều gì muốn chỉ giáo?"

Đồng Nhu khẽ bật cười, cũng không tức giận, chỉ lắc đầu buồn cười rồi quay người rời đi.

Trúc Tuế nhìn ánh mắt Tống Chân, khẽ gật đầu với luật sư, "Anh nói tiếp đi." 

Luật sư còn lời gì để nói nữa chứ, đã nói đến nước này, Trúc tuế cũng đã xem tài liệu, vậy mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như thế, đúng là hai vị tổ tông, luật sư cảm thấy bây giờ mình giống hệt như thái giám thời xưa, hoàng đế còn chưa gấp mà thái giám đã cuống cuồng, đúng vậy, tình cảnh này y hệt như thế!

Luật sư đành liều mình nói tiếp: "Trung tá Trúc, cô Tống, hai người suy nghĩ lại đi, theo quan điểm của tôi, hòa giải là cách giải quyết tốt nhất hiện tại rồi, nếu để cho tòa xử lý, Tòa án Nhân dân Tối cao sẽ phát sóng trực tiếp phiên xét xử các vụ án lớn như thế này, cô Tống bây giờ lại là... Đến lúc đó, dư luận dậy sóng, toàn quốc theo dõi phiên tòa được phát sóng, cảnh tượng đó tôi..."

"Tóm lại, theo tôi thấy, từ chối hòa giải không tốt cho bên nào cả!"

Tống Chân chớp chớp mắt, tò mò, "Có gì không tốt với bọn họ? Thanh danh bị hao tổn? Mất mặt? Bị gọi là ăn cháo đá bát hay ăn cây táo rào cây sung?"

Trọng điểm của nàng thực sự quá lệch, luật sư lau mồ hôi, tuy đúng là ý đó, nhưng bị Tống Chân nói toạc ra như vậy, anh ta cũng không dám mở miệng nói thẳng, chỉ có thể khẽ gật đầu, cười gượng, rồi tiếp tục lau mồ hôi.

Trúc Tuế đóng tập tài liệu trong tay, thở ra một hơi, nhìn sang Tống Chân, cô cũng không khuyên nhủ mà là nói một câu khiến luật sư sững sờ.

Trúc Tuế hỏi Tống Chân, "Chị nghĩ kỹ chưa?"

Tống Chân gật đầu.

Trúc Tuế cũng không trả lại tập tài liệu cho luật sư, ánh mắt lướt qua ông ta, nói, "Vừa rồi kiến nghị của ngài chúng tôi đã nghe, ngài cũng là kim bài luật sư bao năm nay, cảm ơn, nhưng tôi và vợ tôi có suy tính khác, không cần nói thêm nữa, mời thẩm phán quay lại đi..." 

Ngừng một chút, Trúc Tuế nghiêm mặt, dứt khoát nói: "Chúng ta từ chối hòa giải."

*

Mười mấy phút sau, Đồng Nhu cùng với Đồng Vân rời khỏi tòa án, Tống Chân và Trúc Tuế cũng theo ngay phía sau.

Không biết là trùng hợp hay do ý trời, chỗ đậu xe mà Trúc Tuế chọn hôm nay chỉ cách xe của Đồng gia ba chiếc, bên kia là trợ lý lái xe, còn bên này Tống Chân đứng bên cạnh, chờ Trúc Tuế lấy xe.

Ánh mắt Đồng Nhu nhìn qua, lạnh lẽo và sắc bén như băng.

Tống Chân đáp lại cái nhìn ấy, ánh mắt lại rất đỗi bình tĩnh.

Xe của bọn họ xong trước, Đồng Vân lên xe, gọi Đồng Nhu, bà ta mới thu lại ánh mắt, không lưu luyến mà lập tức bước lên xe.

Khi ánh mắt ấy thu lại, Trúc Tuế bên này cũng hạ cửa kính xe xuống, thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: "Cô Tống, đi thôi."

Tống Chân hơi nghiêng tai nghe cách gọi này, nhưng còn chưa kịp nhìn nét mặt của Trúc Tuế thì cô đã chạy xe đến bên cạnh nàng, cửa ghế phụ ở ngay trước mắt, Tống Chân chỉ còn cách lên xe.

*

Trong xe bên kia, Đồng Vân cắn môi, không đoán ra tâm tư của mẹ mình, thử hỏi: "Mẹ, Tống Chân vậy mà lại từ chối, cô ta chắc vẫn chưa xem hồ sơ đúng không?"

Thấy Đồng Nhu không nói lời nào, lại lúng ta lúng túng, "Chúng ta đã muốn nhượng bộ, bọn họ lại không chịu, vậy... Phải làm sao bây giờ?"

Lặng một lúc lâu, Đồng Nhu mới lên tiếng, "Cứ như bình thường mà làm."

Cứ như bình thường?

Đồng Vân không hiểu cái bình thường của Đồng Nhu là đang nói tới cái thường nào, đang định hỏi thì Đồng Nhu đã quay đầu sang, nói thêm.

"Chứng cứ then chốt đã đệ trình, tòa cũng đã lập án, lần trước rút đơn kiện giữa phiên tòa đã bị truyền thông đưa tin rầm rộ, bây giờ không có chuyện chúng ta rút lui lần nữa."

Vả lại, mấy thứ này bà không chỉ chuẩn bị ngày một ngày hai...

Thậm chí không phải chỉ trong một hai năm.

Cuối cùng Đồng Nhu nói, "Cô ta muốn tìm chết, vậy thì cho cô ta toại nguyện."

Giọng nói ấy nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại lộ rõ sự u ám, rợn người.

*

Tống Chân ngồi trên xe, sau khi xe đi được một đoạn, cuối cùng nàng cũng xác định được trực giác của mình không sai, cảm xúc của Trúc Tuế có gì đó không đúng lắm.

Tống Chân nói vài câu với cô, nhưng Trúc Tuế đều đáp lại rất công thức và lạnh nhạt. 

Tống Chân suy nghĩ một lúc, bèn hỏi: "Em... Đang giận sao?"

Trúc Tuế im lặng một chốc, qua một cái đèn đỏ, cô mới buông ra hai chữ, "Không có."

Câu trả lời này có chút gì đó lạ lạ, khiến Tống Chân không biết phải tiếp lời ra sao.

Trúc Tuế lại nói thêm một câu, chấm dứt cuộc trò chuyện.

"Em đang lái xe, về nhà rồi nói sau."

*

Bộ phim chiếu được một nửa, Tả Điềm đi vệ sinh, điện thoại của Hứa An Bạch nhận được một tin nhắn.

Là bạn của anh, Tưởng Hiểu gửi đến.

Tưởng Hiểu cái gì cũng tốt, từ nhỏ đã người xuất sắc nhất trong đám bọn họ, chỉ có một điều hơi đáng tiếc.

Đó là cậu ấy không phải là Alpha, mà là Omega, một nam O, xuất thân từ thế gia, chuyện hôn nhân định sẵn sẽ rất khó khăn.

Mở tin nhắn ra xem thì thấy một câu,【 Anh ấy cầu hôn tôi rồi 】

Tay cầm điện thoại của Hứa An Bạch run lên.

Người kia là ai, trong lòng mọi người ai cũng tự biết, là một Alpha cấp S, hiếm có khó tìm.

Sau một lúc im lặng, Hứa An Bạch không đáp lại vấn đề của Tưởng Hiểu, mà đột nhiên nhắn lại,【 Tôi phải lòng một Beta 】

*

Trước khi vào tiểu khu, sắc trời bỗng âm u bất thường, tầng tầng mây đen xám xịt kéo tới.

Tống Chân như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên nhìn rồi nhắn Tả Điềm một tin dặn dò cẩn thận.

Trước mắt tối sầm lại, xe lái vào trong hầm, Tống Chân quay đầu nhìn Trúc Tuế, chỉ thấy góc nghiêng gương mặt thanh thoát, vẻ mặt nghiêm túc, không nói không cười, lại càng làm nổi bật thêm nét đẹp sắc sảo của cô.

Trên đường đi, Tống Chân đã nghĩ rất lâu, phản xạ có điều kiện được nuôi dưỡng từ khi còn ở bên Trình Lang khiến nàng chỉ cần cảm nhận thấy đối phương có cảm xúc không ổn là trong lòng liền thấp thỏm bất an, nghĩ đi nghĩ lại, Tống Chân cuối cùng cũng hiểu được Trúc Tuế bắt đầu không ổn từ lúc nào, chính là từ lúc luật sư tới xác nhận xem liệu bọn họ có thực sự muốn từ chối hòa giải hay không.

Lúc ấy Trúc Tuế nhìn nàng một cái, nàng nói từ chối, Trúc Tuế cũng bày tỏ thái độ rồi không nói gì thêm.

Còn tập tài liệu kia, đã bị bên Đồng Nhu thu lại, từ đầu đến cuối, Trúc Tuế chưa từng đưa cho nàng xem nội dung bên trong. 

Biểu hiện hiện tại của Trúc Tuế khiến trong lòng Tống Chân không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tống Chân là kiểu người không giấu được chuyện gì, trong lòng bồn chồn, nàng xuống xe, nhân lúc Trúc Tuế đang lấy đồ ở cốp sau, nàng mở lời, dò hỏi: "Là vì chứng cứ của Đồng Nhu đầy đủ và xác thực quá nên em lo lắng sao..."

Tay Trúc Tuế khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Chân, ánh sáng trong hầm đỗ xe u ám, nhưng bị ánh mắt của Trúc Tuế quét qua như vậy, Tống Chân vẫn cảm thấy như cả người bị nước tạt qua trong một ngày hè nóng bức, cảm giác như một luồn không khí lạnh lẽo không rõ từ đâu tràn đến.

Cảm giác như đối phương dù chưa đến mức tức giận, nhưng ít nhất thì cũng không vui vẻ gì cho cam.

Tống Chân bị ánh mắt đó làm cho khựng lại một lúc rồi mới nói tiếp, "Lo lắng chúng ta không thắng được, nên em tức giận vì chị từ chối hòa giải sao?"

Giây tiếp theo, Trúc Tuế lại quay đầu đi, chăm chú nhìn vào cốp xe, hít một hơi thật sâu, lấy áo khoác quân phục ra, đóng cốp, khóa xe, sau một loạt động tác liền mạch, câu trả lời cũng chỉ ngắn gọn hai chữ, "Không phải."

Tống Chân có chút nhịn không được, bối rối nói, "Nếu không lo lắng, vậy lại sao em lại, lại như vậy?"

"Chị không biết?"

Câu hỏi này làm Tống Chân ngơ ra, ngây người hỏi, "Chị nên biết sao?"

Trúc Tuế đang đi phía trước thì xoay người lại nhìn nàng, ánh sáng đổ xuống gương mặt cô, và lần này khi bốn mắt chạm nhau, Tống Chân thấy Trúc Tuế thực sự thở dài.

Ngay lúc Tống Chân tưởng Trúc Tuế sẽ bỏ đi thì cô lại lên tiếng hỏi nàng, "Trước đây chị từng hứa gì với em?"

"?"

Biểu cảm của Tống Chân đã nói lên tất cả, Trúc Tuế đưa tay đỡ trán, thoáng chốc không nói nên lời.

May mà cô cũng không để Tống Chân tự đoán mò, mà nói rõ đầu đuôi, "Lần trước chị bị nhốt trong khách sạn bên ngoài Cục An ninh Quốc gia, khi bị hạn chế tự do, chị đã hứa với em những gì, chị quên rồi sao?"

Nói rồi cô còn buồn bực khó tả, "Theo em thấy thì vẫn chưa bao lâu kể từ lúc chị được thả ra."

Đã hứa gì nhỉ, hứa...

Nếu Trúc Tuế có phản ứng như vậy, thì chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nàng không thể quên được, Tống Chân vỗ đầu, vừa vỗ đã thực sự nhớ ra một câu.

Lúc ấy nàng chủ động để bị bắt, sau đó bị giam lỏng trong khách sạn, Trúc Tuế bảo nàng hứa rằng sau này có chuyện gì cũng phải cùng nhau bàn bạc, đừng cứ tự ý quyết định, đừng... Đừng bỏ qua cảm xúc của cô.

Ầy...

Tống Chân khẽ giọng nói: "Ừm, chuyện tái điều tra vụ án, chị không có ý định từ bỏ, em... Em cũng biết mà."

Thấy Tống Chân vẫn chưa nhận ra điểm mấu chốt, Trúc Tuế thực sự có chút tức giận, chống nạng lắc đầu, quay lưng về phía Tống Chân, giọng cũng lớn hơn, "Em biết chị sẽ không từ bỏ tái điều tra, cũng biết lần này hòa giải khả năng cao là không được gì."

"Những điều này em biết."

"Nhưng em không đưa cho chị xem, mà chị từ đầu tới cuối cũng không bảo em đưa chị xem tập tài liệu đó, vậy là trong lòng chị cũng rõ ràng rằng có thể bị buộc tội đúng không?"

Tống Chân cắn môi.

"Chị có biết em cảm thấy thế nào khi nhìn vào tài liệu đó không? Có biết phản ứng của em sẽ thế nào không?"

Không thể trách luật sư của họ toát mồ hôi lạnh, Trúc Tuế nhìn thấy cũng không thể nói là trong lòng không chút gợn sóng.

Trúc Tuế nói ra điều bản thân để trong lòng, "Chị có từng nghĩ chưa, khi em nhìn thấy được tài liệu đó, chị có nghĩ em sẽ lại càng lo lắng hơn không, lo lắng rằng vụ kiện mà ngay cả luật sư hàng đầu ở Thượng Kinh cũng nói là không thể thắng nổi, thì chị dùng thủ đoạn bất ngờ gì mà có thể xoay chuyển được tình hình đây? Chị có từng nghĩ tới chưa??" 

"Chị..." Tống Chân nhíu mày, "Nhưng có một số việc, chị không tài nào giải thích rõ với em được..."

Đặc biệt là liên quan đến nghiên cứu khoa học, nếu muốn giải thích thì sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề, phải rõ tiền căn hậu quả, Tống Chân không biết phải bắt đầu thế nào...

Trúc Tuế lần này thực sự tức giận, "Chuyện này thì có liên quan gì chứ, em có đang bảo chị kể đầu đuôi mọi chuyện cho em sao?"

Tống Chân sững người.

"Đúng, em biết là chị có rất nhiều chuyện không thể nói, thậm chí là em yêu cầu chị cũng sẽ không nói với em, nhưng từ đầu tới cuối, từ khi chúng ta sống chung với nhau, em có từng ép chị phải nói bất cứ điều gì mà chị không muốn nói chưa? Có chưa?!"

Trúc Tuế tức giận, "Chị không nghe ra là em đang lo lắng cho chị sao!"

"Đời người trải qua rất nhiều chuyện, có một số chuyện không muốn nhắc lại, hoặc không thể, hoặc là vì lý do nào đó mà không đề cập tới, em có thể hiểu được."

"Nhưng mà, nhưng mà!!"

"Chuyện này lớn như vậy, chị có thể báo trước cho em một tiếng được không, có thể nói cho em phần nào để em biết trước có được không?"

"Lần trước nói là nói như vậy, nhưng em cũng đâu có ý định ép buộc chị điều gì, em hiểu tính cách của chị, có đôi lúc..." Trúc Tuế nghiêng người, tức đến mức ngẩng đầu nhìn lên trần, "Có đôi lúc chị cũng giống như em, ngoài mặt thì dịu dàng mềm mỏng, nhưng một khi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi nữa, em đều biết cả."

Tống Chân bị lời này đóng đinh tại chỗ.

Trúc Tuế... Thật sự là hiểu nàng, không chỉ hiểu mà còn thông cảm, thậm chí là bao dung.

Giây sau, Trúc Tuế lần nữa quay đầu lại, ánh mắt dõi đến, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Nhưng chị có thể nào nói cho em biết trước một chút, để em yên tâm không?!"

"Chi tiết cụ thể thế nào, quanh co móc nối ra sao em không cần biết, nhưng chị phải cho em biết trong lòng chị đã dự liệu đến đâu rồi chứ?"

"Lần nước tự ý xông ra, theo lý mà nói thì Cục V sẽ phải giam giữ chị, là em giúp chị chạy đông chạy tây mới có thể được ở khách sạn với điều kiện đãi ngộ tốt như thế! Nói chuyện này không phải là em muốn kể công, em chỉ là, em..."

Trúc Tuế lấy tay che mặt, thở dài một hơi, hạ thấp giọng, buồn bực mà không biết làm thế nào với Tống Chân.

"Chị đâu thể để đến lúc em đi tìm chị mà cũng không biết nên tìm ở đâu chứ?"

Trước đó còn nổi giận đùng đùng, chỉ có câu này, trong sự trầm lắng còn vương chút bất đắc dĩ, kết hợp với dáng vẻ bất lực, mang đến cho Tống Chân một cảm xúc truyền sâu đến tận đáy lòng.

Tống Chân cúi đầu, lúc này cuối cùng cũng cảm thấy áy náy, ngón tay xoắn xuýt vào nhau.

Sau khi nói xong, Trúc Tuế cũng im lặng.

Một góc hầm xe lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.

"Chị, chị sẽ không sao đâu." Tống Chân cúi đầu biết lỗi nói, "Chị có cách tự bảo vệ mình mà."

Nghĩ nghĩ, nàng lại thật thà trả lời câu hỏi trước đó của Trúc Tuế: "Còn chuyện chị dự liệu đến đâu thì chị cũng không biết, chỉ có thể nói ảnh hưởng chắc chắn sẽ không nhỏ hơn lúc thuốc thử Z được đưa vào sử dụng."

Trúc Tuế bỏ tay xuống, quay đầu nhìn Tống Chân.

Ánh mắt đó làm Tống Chân rùng mình một cái, suýt chút nữa giơ tay lên thề thốt, vội vã cam đoan nói: "Nhưng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không sao đâu, thật đó, chuyện này chị rất chắc chắn!"

Trúc Tuế không nói lời nào.

Bầu không khí trở nên im lặng, khí thế lại dần dâng lên, Tống Chân rụt vai lại, trong sự áy náy còn có chút trách bản thân mình vụng về chuyện tình cảm.

Còn có chút sợ, sợ Trúc Tuế sẽ tức giận tiếp, mà tức giận rồi thì phải làm sao đây?

Nàng cũng chưa từng dỗ người này bao giờ hết, nếu giận thật thì có dễ dỗ không?!

Phụt ——

Ngoài dự đoán, Trúc Tuế bật cười ra tiếng.

Tống Chân kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy Trúc Tuế buồn cười nói: "Vừa nãy cái gì cũng không rõ, vậy mà lúc tìm lời chữa cháy thì lại biết em lo lắng cho an toàn của chị, cũng không đến nỗi ngốc lắm!"

Tống Chân nhăn mặt lẩm bẩm, nhưng chỉ dám lí nhí nói thầm, "Chị làm nghiên cứu khoa học, sao mà ngốc được chứ!"

"Nói gì đấy?"

Tống Chân vội vàng đứng thẳng, "Khụ. Chị nói, tất nhiên rồi, em yêu chị như vậy, chắc chắn là lo cho an toàn của chị nhất! Chị biết hết!!"

Trúc Tuế lườm Tống Chân một cái, quay người đi về phía thang máy.

Sắp bước vào thang máy, thế mà Tống Chân vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cô gọi: "Chị ngẩn ra làm gì, về nhà thôi!"

"À à."

Tống Chân vừa nhấc chân chạy về trước, Trúc Tuế đã nghiêm giọng, "Đừng chạy ——!"

Tống Chân khựng lại, thấp thỏm dừng bước.

Trúc Tuế biết nàng hiểu sai ý, cũng không nói nhiều, chỉ nói, "Nơi này tối như vậy, lỡ ngã thì sao, đi thôi đừng chạy, em giữ thang máy cho chị, vội vàng gì chứ!"

"Ò."

Vào thang máy, không gian sáng sủa hơn, Tống Chân cứ len lén liếc nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế: "Nhìn gì?"

Tống Chân đưa tay chọc đối phương, lòng đầy mong đợi, nhỏ giọng hỏi: "Em hết giận chưa?"

Không ngờ Trúc Tuế lại hất tay nàng ra, giả vờ tức giận nói, "Giận, khi nãy vốn không giận, vì chị hỏi nên giận luôn rồi!!"

A?

Thấy Tống Chân ngơ ngác, trong lòng Trúc Tuế vui không chịu được, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng, khoanh tay nói.

"Còn có thể nguôi giận trong đêm nay hay không thì phải xem lát nữa chị dỗ em thế nào rồi ~"

A ——?

Tống Chân tuyệt vọng!

*

Giữa lúc thang máy đang đi lên, Trúc Tuế chợt nhớ đến chính sự, không đùa nữa, nghiêm túc nói, "Đúng rồi, em định nói với chị nhưng trên đường khó chịu nên quên mất."

"?" Tống Chân ngẩng đầu.

Trúc Tuế: "Hôm nay Đồng Nhu có đề cập đến số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha, tuy rằng nghe có vẻ bình thường, nhưng lúc nói xong, em cảm thấy hình như bà ta đang quan sát biểu cảm của chúng ta."

"Nhưng mà chị phản ứng nhanh quá, cơ bản thì bà ta có thể đọc được cảm xúc trên mặt chị nên em cũng không chắc là mình đã nhìn đúng hay không."

"Nhưng cẩn thận một chút thì hơn, lúc này mà lại nhắc đến số liệu Alpha, em lại cảm thấy bà ta như đang thử dò xét chứ không phải thực sự yên tâm, ngược lại... Biết đâu trong Alpha thực sự có vấn đề gì đó..."

Thang máy đến nơi, Trúc Tuế nói ra kiến nghị cuối cùng.

"Chị có mang tài liệu giấy của Alpha về nhà đúng không? Cho dù có tra ra hay là do em nghĩ nhiều thì chị vẫn nên kiểm tra lại Alpha lần nữa, em cứ cảm thấy, trong đó nhất định vẫn còn thứ chúng ta chưa biết."

*

【 Được, vậy tớ qua chỗ cậu 】

【 Không sao đâu, trời có hơi tối chút, nhưng chắc vẫn kịp đến khu nhà các cậu trước khi mưa 】

【 Cùng lắm thì cậu cho tớ mượn cái ô là được rồi, quan hệ giữa chúng ta mà chẳng lẽ cậu còn tiếc một cái ô sao? 】

Nhận được tin nhắn trả lời, Tả Điềm nhét điện thoại vào túi, nhìn Hứa An Bạch, nụ cười khựng lại một chút rồi nói, "Anh dừng ở chỗ này được rồi, tôi muốn ghé qua nhà Chân Chân một chuyến, hôm nay bọn họ có buổi hòa giải tiền tố tụng."

"Nhà cô Tống sao?" Hứa An Bạch hỏi.

Tả Điềm gật đầu.

Hứa An Bạch ngước nhìn lên trời, nói: "Ngay gần đây thôi đúng không, anh nhớ đi bộ cũng không lâu lắm."

Lời nói ngừng một thoáng, hàng mi dài rũ xuống, "Để anh đưa em qua đó, dù sao hôm nay em cũng không mang ô mà."

Tả Điềm vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng, thế là không cưỡng lại được, khẽ gật đầu.

Cũng không phải là lần đầu thích một người, nhưng vẫn cứ mong được ở bên người đó lâu hơn một chút, rồi lại một chút...

Thật ra hôm nay rất vui.

Tả Điềm đã quay lại trạng thái như trước kia, thậm chí vì sự yêu thích trong lòng, cô còn vui hơn cả trước kia nữa.

Bọn họ đã ăn sườn dê, đi xem phim, còn đi chơi ở khu trò chơi cho đến tận bây giờ.

Con thỏ bông mà Tả Điềm cầm trên tay là do Hứa An Bạch gắp được, tốn không biết bao nhiêu xu mới thể gắp được một con này.

Lỗ vốn thì chắc chắn là lỗ rồi.

Nhưng Tả Điềm vẫn muốn có nó đem về nhà, xem như là một kỷ niệm.

Bây giờ sắp phải chia tay, chỉ còn một đoạn đường nữa thôi, lòng Tả Điềm lại trĩu nặng.

Hứa An Bạch cầm điện thoại, không biết đang nhắn gì, cũng chẳng nói câu nào, đến khi Tả Điềm nhận ra hai người đã đi được nửa đoạn đường mà vẫn chưa ai nói gì, bèn quay sang nhìn Hứa An Bạch, đôi mắt tròn xoe dưới ánh đèn đường long lanh trong trẻo.

"Sao không nói gì vậy?" Nói xong lại cảm thấy giọng điệu quá thân mật, cô cúi đầu cười gượng, "Đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng sao?"

Giọng Hứa An Bạch trầm thấp, "Anh có một người bạn vừa được cầu hôn."

"A? Vậy thì là chuyện vui rồi, cô ấy..."

Nói còn chưa dứt lời, Hứa An Bạch đã ngắt ngang: "Em nghe anh nói đã."

Giọng điệu anh nghiêm túc lên, khiến Tả Điềm bỗng chốc im lặng.

"Người cầu hôn cậu ấy anh cũng quen, là bạn từ nhỏ, cháu đích tôn của Chính ủy Quân khu bọn anh, một Alpha cấp S."

Thật lợi hại, Tả Điềm thầm nghĩ.

"Người được cầu hôn cũng có gia cảnh không kém cạnh, nhưng cậu ấy có chút vấn đề."

"Đều là con nhà gia thế, có thể có vấn đề gì chứ, không phải nên chúc phúc sao?"

Hứa An Bạch bỗng dừng bước, cứ như vậy đứng giữa đường phố, hoàng hôn đã dần phai, không còn ánh mặt trời nữa, nhưng đường chân trời vẫn vương lại chút ánh sáng vàng nhạt, đèn đường đã bật sáng, và trong thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm, dưới sắc trời âm u ấy, chút ánh sáng le lói chiếu lên người như phủ lên một câu chuyện chưa kể.

Ít nhất thì ánh mắt Hứa An Bạch nhìn về phía Tả Điềm quá mức chăm chú, chăm chú đến mức làm cô cảm thấy bất an.

"Dù là Omega, nhưng cậu ấy là nam."

Tả Điềm bỗng im bặt.

Hứa An Bạch tiếp tục nói với chất giọng đều đều, chỉ là giọng điệu bình thường, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều khiến người ta không khỏi chấn động.

"Người thích cậu ấy, thật ra đã thích từ rất lâu rồi, năm nay anh ta 25 tuổi, không chịu kết hôn, không thể nói là ở toàn bộ Quân khu V, nhưng ở trong giới tài phiệt, ở độ tuổi này mà chưa kết hôn thì cũng không nhiều lắm, phần lớn đều đã có đối tượng kết hôn, chỉ là còn đang bàn xem khi nào tổ chức hôn lễ mà thôi."

"Bạn anh hỏi anh, rằng cậu ấy có nên đồng ý không, em nghĩ, cậu ấy có nên đồng ý không?"

Mọi người đều biết, Omega nam không có khả năng sinh con.

Nếu kết hôn, thì cũng đồng nghĩa với việc... sẽ không có hậu đại.

Ánh mắt Hứa An Bạch quá mức thẳng thắn, đến mức như muốn đóng đinh Tả Điềm tại chỗ.

Sau một lúc lâu, Tả Điềm mới nghe thấy chính mình nói, "Tôi không biết."

Hứa An Bạch thu lại ánh mắt, lần này, anh cũng cất điện thoại đi, tiếp tục bước về phía trước, Tả Điềm cũng bước theo, thì nghe anh nói tiếp, "Anh cũng không biết."

Dừng một chút, Hứa An Bạch hít sâu, tự thuật nói, "Nhưng mà bạn anh đã đồng ý rồi."

"Em biết cậu ấy nói thế nào không?"

Cảm giác bất an lại kéo đến, Tả Điềm chớp mắt, cố gắng đề nén cảm xúc của mình xuống, gượng gạo tiếp lời.

"Nói thế nào?"

Rẽ qua một khúc cua, phía trước đã là cổng khu dân cư nhà Tống Chân, Tả Điềm bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã báo cho Tống Chân trước, tính thời gian thì chắc nàng đang đợi ở dưới lầu rồi.

Dù sao thì trời cũng sắp mưa.

"Cậu ấy nói," giọng Hứa An Bạch bỗng nhiên trở nên thật bình ổn, "Cậu ấy muốn thử một lần." 

"Ý muốn trong khoảnh khắc này là cùng nhau đi tiếp, cậu ấy đã chịu khổ rất lâu rồi, kéo dài đến bây giờ, cả hai người đều không có người khác, nếu đã chẳng thể buông bỏ, vậy chi bằng thử đi cùng nhau một đoạn, nếu có thể đi tiếp, thì thật tuyệt, còn nếu như không thể..."

"Nếu không thể ở bên nhau thì thế nào?"

Hứa An Bạch lại dừng bước, một lần nữa nhìn về phía Tả Điềm.

Ánh mắt ấy sâu thẳm, cảm xúc trong đó quá nhiều, khiến Tả Điềm không thể tiếp nhận nổi, như thể sắp bị nhấn chìm trong đó vậy.

"Nếu không thể ở bên nhau, thì ít ra cũng đã từng cố gắng, cũng từng hết lòng hy vọng, về sau, sẽ không phải hối hận."

"Sẽ không phải hối hận vì đã mất đi người kia vì chưa từng dám thử."

"Sẽ không phải hối hận vì sự dè dặt của mình mà bỏ lỡ hạnh phúc cả đời."

"Điềm Điềm."

Hai chữ này khiến trái tim Tả Điềm lỡ mất một nhịp.

Tầng tầng mây đen nơi chân trời bỗng xuyên qua một tia sáng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng ấy lại nhanh chóng lụi tàn.

Hoàng hôn qua đi, màn đêm buông xuống, gương mặt điển trai của người đàn ông đắm mình giữa ánh sáng và bóng tối, phủ lên một lớp sương mù xám xịt.

"Anh thực sự rất thích em, em có thể đừng đẩy anh ra xa được không?"

Đây là lần thứ hai Hứa An Bạch nói lời ngỏ lời.

Nhưng là lần đầu tiên Tả Điềm nghe được thanh âm ấy từ người mình thích thốt ra.

Tả Điềm như bị màn đêm bao trùm, đứng chết trân tại chỗ.

Một tia sét bạc cắt ngang trời lóe lên, ánh sáng chiếu lên hình bóng hai người, một người ngây ra, đôi mắt ngấn lệ mờ sương, một người ánh mắt chân thành, đầy hy vọng.

Biểu cảm của hai người dưới ánh sáng ấy hiện rõ trong mắt đối phương.

Rầmmm ——

Tiếng sấm tới muộn vang dội như muốn xé toạc cả bầu trời.

Tả Điềm nhắm mắt, khó khăn nói, "Tôi không xứng với anh."

Làm sao cô gái mà anh coi trọng lại không xứng với anh được chứ?

Vẫn không tán thành, nhưng lần này, Hứa An Bạch không như thường lệ mà phản bác lại nhận thức cố chấp của Tả Điềm nữa.

Lần đầu tiên, anh đứng từ góc nhìn của Tả Điềm, thuận theo cô mà nói, "Vậy anh nguyện vì em mà cúi đầu."

"Hạ mình xuống dù có là cát bụi."

__________

Tác giả chơi đủ thể loại luôn :D

Btw, hụ hụ hụ, máy tính bàn của tui nó hẹo r, còn con laptop chành nhìn khó quá 😭

Chương trước Chương tiếp
Loading...