[BH] Cơ Hội
3.
Nếu Thảo Chi bị gọi là nhỏ số khổ vì những sự kiện oái oăm trong cuộc đời nó, tôi lại khổ kiểu khác.Chả là tôi thích chơi game trên điện thoại, thi thoảng bật mic giao lưu các đồng game bốn phương. Sau đó kết bạn với một anh trai hơn tôi sáu tuổi. Ban đầu, tôi đơn giản thích cách anh ấy nói chuyện, rất hài hước, rảnh rang thì mời nhau vài ván. Dạo gần đây thì đi xa hơn rồi.Anh ấy thường xuyên nhắn tin bằng những câu từ sến rện. Anh nghĩ những cô gái mới vào đời như tôi sẽ đổ sao? Cô nào tôi không biết, nhưng anh tán nhầm gái cong rồi.Tôi đã nhiều lần nói khéo, bởi vì anh ấy không tiến thêm một bước, tôi chưa thể có cách từ chối dứt khoát được. Hoặc là anh không hiểu, hoặc là anh lì, chứ có thờ ơ thế nào, anh ấy cũng như đàn gảy tai trâu.Thậm chí một ngày, anh ấy còn lặn lội từ trên thủ đô chạy xuống kí túc xá của tôi, ôm theo là một đống quà cáp, gây sự chú ý trước cổng. Tôi hoảng loạn phi cước bộ từ trên tầng năm xuống, kéo anh ấy ra một góc khác."Anh đến thăm em nè! Mấy cái này tặng em, có cả bánh kẹo, cầm lên cho các bạn ăn cùng!"Cảm ơn anh. Anh quá tuyệt vời rồi. Từ tính cách đến ngoại hình, tạm thời không có chỗ chê. Nhưng em thích phụ nữ.Tôi không nhận quà của anh, bối rối nói:"Em cảm ơn anh, vất vả đến tận đây... nhưng mà..."Chưa đợi tôi nói hết, anh đã tiếp lời:"Anh muốn ngỏ lời chính thức theo đuổi em! Cho anh cơ hội tìm hiểu rõ hơn về nhau nha?"Đây rồi, em chỉ đợi thời khắc này thôi. Ngay lập tức, tôi nói một lèo cái văn mà tôi đã soạn từ lâu trong đầu:"Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em nhưng mà thật sự là... em thích con gái!"Anh ấy nghệt mặt ra, phải hỏi lại tôi vừa nói gì. Tôi chỉ nhắc lại đúng bốn chữ cuối, bộ dạng anh ấy đã sụp đổ rồi. Anh cười ngượng, nhét thật nhanh đống quà vào tay tôi rồi nhảy lên xe phóng đi mất.Tôi phần nào hiểu được tâm trạng của nhỏ bạn tôi ba năm trước rồi. Hoá ra từ chối người khác lại có thể khiến bản thân rối rắm như thế.Tôi đành ôm quà quay người trở về phòng. Đứng từ dưới sân còn thấy đầy đủ gương mặt hai phòng 501, 502 đang xếp hàng ngoài lan can mà nhìn xuống hóng hớt. Tôi chạm ánh nhìn của Minh Anh. Xa như vậy, tôi cũng chẳng rõ.Một hội bàn tròn đã được mở ra tại phòng 501 với mười hai cán bộ tra khảo, phòng tôi bảy phòng Dương chỉ có sau người ở. Cái họng oang oang của Tùng Chi luôn mở bát đầu tiên:"Sao rồi? Tiến triển?"Ngay sau đó là phát súng thứ hai từ Dương:"Mày giấu kĩ tận thế? Bao lâu rồi?"Tôi ngồi thu mình, rụt rè trình bày:"Tao từ chối rồi..."Lập tức, một bầy thuồng luồng nhao nhao truy tìm lí do. Tôi chỉ biết né tránh, nhìn về phía Minh Anh lấy dũng khí:"Tao không thích anh ấy, không có cảm giác thôi!"Có đồ ăn chặn họng, bọn nó cũng sớm tha cho tôi. Tôi nhận tín hiệu từ ánh mắt bắn điện của Dương: tối tao tính sổ với mày. Và lời thì thầm đầy chân thành của Tùng Chi:"Tao thấy mày với Minh Anh đẹp đôi hơn!"Tôi nhìn theo bóng lưng quay đi của Minh Anh, lòng ngổn ngang không thôi.Tối đó, tôi thật sự bị Dương và Vinh lôi xuống sân kí túc xá hỏi cung. Tôi thề dưới ánh trăng là tôi chung tình với Minh Anh, còn anh trai kia là trường hợp phát sinh do yếu tố ngoại cảnh, tôi không lường được.Cùng một tối đó, Vinh bóc trần nỗi đau của nó với chúng tôi. Tuân đã chính thức hẹn hò với Hà. Mối tình đơn phương của nó còn chưa thể gieo mầm đã chết từ giai đoạn tế bào.Đợi Vinh dãi bày xong, tôi và nó tiếp tục đọc bài văn nghị luận thuyết phục Dương chia tay người yêu. Cái thể loại đàn ông đã sai mà còn câm như hến, chả cần tiếc. Nhưng người trong cuộc tình thì lúc nào cũng mù quáng hơn. Dương nghe để đó, nó chần chừ, nó tiếc mối tình từ cấp ba đến giờ. Đặc biệt, nó nhấn mạnh là tiếc hai vựa ngao và tôm nhà thằng đấy.Minh Anh lơ tôi rồi, thật sự là lơ nhau rồi. Hoặc là do tôi nhạy cảm. Bình thường học quân sự ngồi cạnh nhau, cậu ấy còn thi thoảng nói chuyện với tôi, gần đây thì coi như chỉ có Ánh. Bình thường cậu ấy ăn không hết cơm, tôi sẽ ăn giúp, gần đây thì không cho tôi nữa. Khi đó tôi còn ngây ngô nghĩ rằng lẽ nào tình cảm của tôi bị phát hiện.Minh Anh không giận tôi được lâu.Một ngày, Minh Anh đau bụng nhưng vẫn cố gắng đi học buổi sáng, buổi chiều thì không thể đứng dậy nổi nữa. Cả phòng tôi lo lắng không thôi. Sau đó lại nghe tin bên phòng Dương cũng có một đứa bị đau dạ dày.Trưa tan học, chúng tôi đi ăn bún riêu rồi tiện mua cháo cho hai đứa bạn. Tôi dỗ Minh Anh ăn được nửa bát, cậu ấy liền bỏ lại. Chốc lát sau, cậu ấy bị nôn hết cả ra.Cậu ấy nói đã uống thuốc rồi nhưng không đỡ, chúng tôi cũng chủ quan, cứ nghĩ dần dần sẽ khá hơn. Buổi chiều đi học quân sự về, chưa kịp thay quân phục ra, tôi đã mò đến chỗ Minh Anh.Cậu ấy xuống dưới đi vệ sinh, nhưng rồi vì quá đau mà không thể trèo lên giường, đành phải nằm nhờ trên giường Thảo Chi.Tôi ngồi cuối giường, người cậu ấy nóng quá, gương mặt cũng tái cả đi. Thương không để đâu cho hết, tôi xoa chân làm ấm cho bạn, rồi lại ngồi xổm xuống cạnh giường dỗ dành:"Xuống phòng y tế nhé? Đau bên phải, khả năng là ruột thừa đó!"Minh Anh ừ khẽ trong cổ họng.Ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Tôi cõng Minh Anh trên lưng, Tùng Chi che ô cho hai đứa tôi. Bên phòng 502, bạn kia vẫn còn đi được, liền được cả phòng bên đó hộ tống xuống phòng ý tế cùng.Dưới cơn mưa rả rích, quãng đường năm tầng lầu rồi đến kí túc xá nếu đi một mình tôi còn nản. Nhưng trên lưng tôi đang là cô gái nhỏ của mình, tôi nhiều hơn là lo lắng xót xa, lấn át cả mệt mỏi.Đúng như dự đoán, cô y tế nói khả năng cao là viêm ruột thừa. Cô gọi giúp chúng tôi một chiếc xe taxi rồi dặn dò chúng tôi mang theo đồ đạc của các bạn.Hai phòng nháo nhào cả lên, bên đó cử 1 người đi theo, còn bên tôi thì vị trí này không đứa nào tranh lại tôi rồi. Mỹ An và Dương gắn mô tơ chạy vội về phòng chuẩn bị đồ đạc cho hai đứa bạn, xách hai chiếc balo xuống, vừa lúc taxi đến đón.Cả một bầy lúc nhúc hộ tống chúng tôi ra taxi. Đứa bạn bị đau dạ dày ngồi phía trước, ba người còn lại ở phía sau. Tôi ôm chặt thân hình nhỏ bé của Minh Anh trong lòng, đầy căng thẳng mà báo bác tài chở đến bệnh viện gần nhất.Rất may bệnh viện tỉnh Hà Nam chỉ cách đó hai cây số. Tôi đeo balo của Minh Anh ra phía trước, khom lưng cõng cậu ấy chạy một mạch đến khoa cấp cứu. Viêm ruột thừa không thể để lâu được.Lúc tôi đặt được Minh Anh xuống giường bệnh, hai đứa bạn phòng 502 mới chậm chầm vào. Tôi ra quầy làm thủ tục cho các bạn. Cảm giác tự mình viết tên người yêu thương lên hồ sơ, thật không dễ chịu chút nào, đến việc cầm cái bút cũng thấy nặng nề.Đăng kí khám xong, tôi trở lại vào trong, Minh Anh đã ngồi dậy từ lúc nào. Tôi vội vã bước đến, cúi người ngang tầm mắt cậu ấy, nhẹ nhàng hỏi:"Sao không nằm xuống?""Thấy ngồi đỡ đau hơn."Rồi cậu ấy gục đầu vào người tôi. Tôi không nói gì nữa, đứng vững chãi làm chỗ dựa cho Minh Anh, một tay xoa lưng, một tay xoa đầu cho bạn, chỉ mong bạn đỡ đau hơn.Minh Anh bị viêm ruột thừa cấp, bác sĩ nói phải mổ ngay trong đêm. Bác sĩ còn mắng mấy đứa tôi sao không đưa bạn đi khám sớm, nếu để qua đêm nay khả năng là không cứu nổi nữa. Còn bạn nhỏ phòng 502 chỉ bị viêm dạ dày nhẹ, kê thuốc cho về nghỉ ngơi.Chỉ còn lại tôi cùng Minh Anh. Tôi đeo balo của cậu ấy, dìu về phía phòng chờ. Trước khi xuống phòng ý tế, cậu ấy đã gọi cho mẹ. Bố mẹ cậu ấy sốt sắng đến nỗi bắt xe chạy xuống Hà Nam ngay lúc đó. Nếu đường xá thuận lợi, chỉ một tiếng nữa là có thể đến nơi. Tôi sẽ ở bên cạnh cậu ấy cho đến khi đó. Cậu ấy cần người nhà kí vào các giấy tờ.Phòng bệnh chờ đơn sơ, không chăn không gối. Tôi cởi áo khoác trên người mình, gấp vuông vức thành một cái gối, lót xuống đầu cậu ấy, lại mở balo lấy một chiếc áo khoác khác đắp lên cho bạn. Minh Anh nhỏ bé nằm trên giường bệnh, co quắp lại, thiếp đi.Tôi ngồi túc trực bên cạnh, mở điện thoại báo tin cho mọi người ở phòng. Biết Minh Anh phải mổ, bọn họ đều cảm thán không thôi.Chín giờ tối, bố mẹ Minh Anh hớt hải chạy đến viện. Họ mất ba tiếng đồng hồ để đến đây. Thấy tôi, họ rối rít:"Bác cảm ơn mấy đứa nhé! May quá có bạn có bè! Các con đi xe hết bao nhiêu, rồi tiền viện phí như nào để bác trả cho? Mấy đứa đều là sinh viên cả!"Tôi chỉ báo tiền đã ứng trước viện phí, còn lại ỉm đi. Nhưng các bác ấy cũng đều nhận ra cả, còn định chuyển cho tôi con số lớn hơn, tôi đành phải nhận lấy, định bụng sẽ lấy tiền này mấy hôm nữa mua đồ thăm bệnh Minh Anh.Sắp đến giờ đóng cổng của kí túc xá, mặc dù tôi rất lo, nhưng có bố mẹ cậu ấy ở đây rồi, tôi cũng không nhất thiết xuất hiện nữa. Tôi đi đến bên giường bệnh, ngồi xổm xuống, xoa xoa tóc Minh Anh:"Cố lên nha!"Ra khỏi toà nhà bệnh viện, tôi đã thấy bốn đứa bạn nơm nớp che ô đứng chờ. Vinh, Dương, Tùng Chi và Mỹ An. Mọi thông tin tôi đều đã kể qua tin nhắn rồi, chúng nó là sợ tôi một mình tối muộn, nên mò đến để đón tôi. Cảm động quá các bạn mình.Về đến phòng kí túc xá 501, đông vui nhộn nhịp, cả đứa bạn bị đau dạ dày cũng ở đây, ngồi nhờ trên giường Châu mà ôm bát cháo. Mọi người đã mua cơm cho tôi, có điều lâu rồi nên bị nguội. Lúc này bụng dạ tôi mới cồn cào, ăn như bị bỏ đói ba ngày, nước mắt ngắn nước mắt dài:"Tao bị nghẹn... xin cốc nước với..."Tôi còn nghe phòng Dương định phân công mỗi đứa thức một tí dậy trông bạn, sợ bạn lăn đùng ra đấy.Tôi từng nghe đâu đó nói tình bạn Đại học sẽ nhạt nhoà và không được giống như hồi cấp hai, cấp ba. Nhưng ít nhất ở thời điểm mười chín tuổi đó, những người bạn ấy khiến tôi thật sự cảm thấy ấm áp ở một thành phố xa lạ.Đêm, tôi ngủ chập chờn, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi về ca phẫu thuật của Minh Anh, rạng sáng mới ngủ sâu được chốc lát. Mọi người không biết Minh Anh đã mổ xong chưa, đã tỉnh lại chưa nên đều thống nhất để trôi qua một buổi sáng.Trưa về, tôi lén lút mở bát trước, mở khung chat trắng tinh của tôi và Minh Anh lên:"Ca mổ thuận lợi chứ? Cậu còn đau nhiều lắm không? Được ăn gì chưa?"Bình thường đều trực tiếp nói chuyện với nhau, cùng ăn cùng ngủ cùng chơi cùng đi học. Đừng hỏi tôi tại sao lại để khung chat trống.Đầu bên kia hiển thị đã nhận nhưng chưa xem. Tôi cũng không ôm hy vọng lớn lắm. Đầu giờ chiều, vài cái miệng quạ đã oang oang trong nhóm chat chung hỏi tình hình sinh tử của Minh Anh ra sao. Cậu ấy cũng chưa trả lời ngay.Giờ nghỉ giải lao giữa tiết, cậu ấy lại chọn trả lời tin nhắn của tôi đầu tiên."Chín voi hai hổ. Hôm đó cảm ơn Tú Anh nhiều nha. Mình đỡ đau rồi, bây giờ vẫn truyền dịch chứ chưa được ăn.""Tối nay 501 đến thăm trêu cho cậu cười nhé?"Minh Anh gửi một hình ảnh chú cún nhăn mặt. Đáng yêu thật đấy. Phàm là nói chuyện với người mình thích, không ai là không cố gắng mở rộng cuộc hội thoại cả. Tôi gõ thật nhanh trên điện thoại:"Đêm qua các bạn nhớ Minh Anh lắm. Thảo Chi còn định ôm chăn gối lên giường Minh Anh nằm.""Thế bảo Thảo Chi tối đến thăm rồi Minh Anh cho ôm ngủ nhé!"Tôi tủm tỉm ôm cái điện thoại, lăn lóc một hồi. Bình thường cứ lẳng lặng, không ngờ nhắn tin lại dễ thương vậy.Tan học, phòng tôi thay quân phục, đi bộ ra chợ cách trường không xa, mua hoa quả quà bánh rồi bắt taxi đến bệnh viện.Phòng bệnh rất rộng, chỉ có đôi ba giường có bệnh nhân. Minh Anh nằm phía trong cùng, mẹ cậu ấy không ở đây. Vốn dĩ mấy đứa này đều rất mất trật tự nhưng vào môi trường như này đứa nào đứa nấy tự giác giữ ý hẳn.Thấy chúng tôi, Minh Anh cười tươi lắm dù gương mặt nhợt nhạt mỏi mệt. Cậu ấy không ngồi dậy được, chỉ nằm đó. Chúng bạn tranh nhau hỏi thăm, trò chuyện. Tôi chỉ biết đứng đó, ruột gan cồn cào như thể người đau đớn là tôi. Ở phòng, tôi là người thương cậu ấy nhất, việc gì cũng tranh làm hộ. Bây giờ người mình luôn cố gắng che chở nằm trên giường bệnh trắng toát. Ôi muối và chanh xát vào vết xước.Chốc lát sau, mẹ Minh Anh trở lại, mấy cô cháu nói chuyện hợp rơ, nói liên tục. Tôi cố gắng thu gọn bóng dáng cậu ấy vào trí nhớ. Tôi biết sau khi ra viện, bố mẹ sẽ đưa cậu ấy về nhà chăm sóc, và tôi sẽ không được gặp cậu ấy một thời gian.Trời sẩm tối, chúng tôi rục rịch xin phép về. Mỗi đứa chúc bạn một câu, chỉ có tôi nín thinh. Tùng Chi huých vai tôi:"Sao thế? Thương bạn quá à? Nói gì đi rồi còn về!"Tôi bị Tùng Chi đẩy ra phía trước, bỗng chốc phát hiện ra chiếc áo tối qua tôi lót đầu cho Minh Anh được cậu ấy gấp gọn để bên cạnh giường, dường như không có ý định trả. Tôi không để ý điều ấy lắm, chỉ đưa tay ra siết nhẹ ngón trỏ của Minh Anh:"Mình về nha. Mau khoẻ..."Về đến cổng kí túc, chúng tôi giải quyết bữa tối bằng bánh tráng trộn.Tôi mở khung chat, chụp đĩa đồ ăn gửi cho Minh Anh:"Vừa về thôi các bạn đã nhớ Minh Anh rồi."Thật ra là mình nhớ cậu.Minh Anh trả lời rất nhanh:"Tưởng ăn bún? Thấy cả nhà bàn thế mà nhỉ?""Đổi hướng rồi.""Sao hôm nay cậu không nói gì cả?Suy tư, ngập ngừng, cuối cùng tôi cong ngón tay chậm chạp nhắn lại:"Bởi vì mình có rất nhiều điều muốn nói.""Ý là muốn nói riêng với mình hả?"Đúng vậy, mình muốn nói mình rất xót cậu, rất thích cậu.Tôi chỉ dám giấu điều đó trong lòng, trả lời một nẻo:"Ừa. Mình định nói khi nào Minh Anh khỏi bệnh, mình sẽ mua trà sữa cho cậu. Sợ nói to mấy con quạ kia sẽ đánh đu theo."Minh Anh gửi lại một nhãn dán hình chú cún cười lớn.