[BH] Cơ Hội
1.
Tôi là một cô gái mà trong nhận thức của tôi, miêu tả bằng hai chữ: nội tâm. Nhưng trong ấn tượng của bè bạn là những từ có sắc thái không được tích cực hay ho cho lắm. Ví dụ như ngây ngây, đần đần, khó gần và đểu đểu. Một chuỗi những từ láy đó khiến tôi hoài nghi về những gì tôi thể hiện ra bên ngoài so với con người thật sự của tôi.Sau này có dịp, tôi mới hỏi Dương, bạn thân của tôi chi tiết hơn. Nó nhìn tôi bằng nửa con mắt cận 2,5 độ của mình:"Đầu tiên là cái mặt mày trông trì độn thật. Thứ hai là cái điệu cười của mày rất giả tao nói thật! Cuối cùng là giao tiếp với mày, cảm giác rất cởi mở, rất dễ tiếp xúc nhưng không dễ làm thân."Tôi thừa nhận ý cuối cùng. Đấy là phong cách sống của tôi. Và đó cũng là ấn tượng về tôi của Minh Anh.Trước ngày mùng 2 tháng Một, sát kề Tết Dương lịch, Minh Anh trong trí nhớ của tôi nếu chấm mức độ quen biết trên thang 10, thì nằm khiêm tốn ở 0,5. Đó là một lần duy nhất tôi chung nhóm làm bài thảo luận môn Triết, học kì một của năm nhất với cậu ấy. Thêm nữa nhóm chúng tôi chỉ làm việc qua màn hình với nhau, không có bất kì sự giao thiệp thực tế nào. Và lớp đại học, bạn biết đó, không thể ấn tượng nổi.Sở dĩ như vậy cũng là vì cậu ấy giống tôi, là sinh viên trầm và ít nổi bật, luôn muốn giảm sự chú ý của mình trong đám đông.Ngày đó, vừa thi hết học phần môn cuối cùng của học kì đầu tiên trong cuộc đời sinh viên, tôi nhận được danh sách phòng kí túc xá.Trường tôi, Đại học T có một thú vui thường niên, bốc ngẫu nhiên tân sinh viên của đôi ba ngành may mắn, có thể là nhiều hơn, gói gém hành trang, chuyển xuống cơ sở hai của trường ở Thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam. Chúng tôi sẽ ở kí túc xá, nửa ngày học quân sự và nửa ngày học văn hoá. Nghe có vui không?Lúc tôi biết khoa mình "trúng thưởng", tôi coi đó là cái khổ, cái xui rủi của đời mình. Cho đến khi bố tôi chở tôi đến kí túc xá, leo năm tầng nhà, đặt vali tôi trước cánh cửa gỗ cũ kĩ của phòng 501 toà Y, tôi tiếp tục nghĩ phải chăng đây là cái nợ mình phải trả cho đời.Tôi có già đi cũng không thể quên được dáng hình và cấu trúc của khu kí túc xá khi đó. Một cánh cổng sắt hoen gỉ, một bảng hiệu trường chữ rơi chữ còn, một bờ bao không mấy uy hiếp và cơ sở vật chất đầy thiếu thốn điêu tàn.Các bạn hẳn là biết cái màu vàng xưa cũ từ những năm của các mẹ các bố. Khu kí túc xá của chúng tôi chính là cái màu đó, chỗ bạc phếch, chỗ tróc cả sơn, lộ lớp bả tường bẩn thỉu và tôi còn biết được toà nhà dùng loại gạch mấy lỗ.Tôi là người đầu tiên mở cửa xông đất cho phòng Y501. Thật may cho tôi, phước phần cho tôi, thứ tử tế nhất trong căn phòng kí túc xá nhỏ hẹp này là cái bồn cầu. Mới tinh, sạch sẽ, nhìn là muốn trút hết mọi nỗi buồn.Phòng có bốn giường tầng bằng sắt hộp, tám người ở, còn chu đáo có sẵn một cái chiếu trên đầu giường. Tôi chọn giường dưới góc cuối phòng, phía bên trái nhìn từ cửa ra vào. Hôm đó, tôi làm gì cũng một mình, lủi thủi, vì tôi chọn ngày mùng một tháng một để chuyển đến.Sơ qua một chút về những gương mặt năm đó. Đầu tiên là bạn cùng giường của tôi, giường trên, một cô gái có biệt danh là Cinderella, tên thật là Mỹ An. Bởi vì nó luôn là đứa về phòng sau cùng, nhiều khi còn phải đi tìm xem nó ở đâu.Giường đối đầu tôi, đặc biệt là nhỏ Bí thư Châu. Ấn tượng đầu tiên có vẻ là vai ác. Thân quen rồi mới biết nó chính là ác. Bạn giường trên của nó, Tùng Chi, một đứa đồng hương với tôi, một con nhỏ sống đầy triết lí và đam mê nghe bạn tâm sự.Cùng hàng với giường tôi, có nghĩa là giường bên kia, bên dưới là Thảo Chi, một đứa bé có cuộc đời đầy sự kiện. Giường trên của nó, cũng là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi, Minh Anh. Riêng cậu ấy tôi đã dành cả một câu chuyện rồi.Giường đối đầu với nhỏ số khổ Thảo Chi chỉ có một thành viên duy nhất, Bích, ít nói nhưng hễ có tiếng câu nào là đẳng cấp câu đó.Phòng kế bên, Y502 có bạn thân tôi, Dương, một con bé nói rất nhiều và thừa năng lượng. Và Vinh, thằng bạn chung cộng đồng với tôi.Có thể bạn đã nhận ra, chúng tôi được xếp phòng dựa theo tên trong bảng chữ cái.Ngày tập trung cả khu kí túc, Minh Anh là người cuối cùng chuyển vali vào phòng. Trời lạnh, cậu ấy mặc một cái áo phao trắng, quần jeans, tóc búi cao. Cậu ấy nhuộm tóc nâu, dáng người nhỏ bé yếu đuối, làn da trắng và đôi mắt to tròn. Tôi có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên.Tôi nhận thức xu hướng tính dục của mình từ sớm. Khi có những vệt nhen nhóm tia gái đầu tiên trong đầu, tôi đã vội gạt phăng đi, quyết không để tâm hồn vỡ tan thêm lần nào nữa.Chỉ còn hai vị trí giường tầng trên, cậu ấy chọn giường phía trên nhỏ số khổ Thảo Chi, vì cậu ấy không thích ở gần cửa ra vào.Cả ngày hôm đó, căn phòng ấm áp và đầy đủ hơn hẳn, là vì các bạn đã đến. Mọi người bắt đầu cùng nhau sửa sang lại căn phòng xấu xí, dán giấy dán tường, treo rèm, buộc dây treo quần áo.Tôi thật sự thấy đây là sáu người bạn cùng phòng tuyệt vời, cho đến khi chúng bạn nhân lúc tôi về nghỉ Tết Âm lịch sớm một ngày, mà điền tên tôi vào danh sách trưởng phòng. Một cái chức hữu danh vô thực ở Y501.Chúng tôi ở với nhau hai tuần đầu tiên trước khi bắt đầu nghỉ Tết. Thời gian biểu của chúng tôi khác hẳn so với việc thuần thuý đi học quân sự hằng năm của đại đa số sinh viên.May mắn, khoa tôi không phải nghe tiếng kẻng lúc năm rưỡi sáng để tập trung dưới sân kí túc và hành quân sang khu học tập phía bên kia đường. Chúng tôi sẽ học quân sự vào buổi chiều, buổi sáng học văn hoá cho nên vẫn theo giờ trên lịch học bình thường.Nếu hôm đó chúng tôi có tiết ca một, chúng tôi sẽ có mặt ở giảng đường lúc sáu rưỡi, ca hai sẽ là lúc chín giờ hơn. Giờ học quân sự buổi chiều sẽ bắt đầu từ lúc một rưỡi. Tuy nhiên, sau khi nghỉ Tết âm lịch xong, chúng tôi mới chính thức học quân sự.Nói chung, hình thức đi học quân sự này sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với hình thức học quân sự thuần thuý. Chúng tôi không bắt buộc phải ăn cơm ở căng tin, tự do ra vào khu kí túc nhưng vẫn có giờ giới nghiêm, vẫn được sử dụng điện thoại máy tính vì liên quan đến học văn hoá. Mặc dù ở căn tin có bán cơm, nhưng ít sinh viên ăn ở đó, vừa đắt vừa dở. Xung quanh khu kí tục lại ngập tràn quán ăn, thậm chí là giao hàng tận cổng.Hai tuần đầu tiên đó, tôi chưa tiếp xúc nhiều với các bạn. Phần vì tôi vẫn còn ngại, phần vì tôi thường đi cùng Dương và Vinh hơn. Ngoài giờ học, trong thời gian khuôn khổ, đại loại là giờ giới nghiêm của kí túc là mười giờ tối, ba đứa chúng tôi rong ruổi khắp bán kính hai ki lô mét quanh kí túc xá. Hoặc đơn giản là ngồi cười ha ha ở dưới sân kí túc.Tôi thường trở về phòng lúc các bạn phòng tôi đã cơm nước, tắm giặt xong. Ở Y501, tôi chỉ kém ham vui hơn nhỏ Cinderella Mỹ An mà thôi. Vệ sinh cá nhân, làm các việc cần làm xong, tôi bò lên giường của mình, ôm máy tính, đến giờ tắt điện thì lại kéo rèm, trùm chăn ôm cái điện thoại tiếp. Không chỉ có các bạn phòng Y501, thậm chí là Minh Anh, trong hai tuần đầu đó đều hiện diện nhạt nhoà trong kí ức của tôi.Ba ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết dương lịch, tôi lại tham gia chiến dịch Đông Ấm cùng đội Thanh niên tình nguyện của khoa, sự tồn tại liền bằng không.Khi vừa chớm quen cái thiếu thốn ở khu kí túc, đám sinh viên chúng tôi lại trở về chăn ấm nệm êm ở quê nhà. Đó là động lực để chúng tôi gắng gượng qua hai tuần đầy khó khăn ấy. Cho đến khi trở lại kí túc xá vào cuối tháng Một, đứa nào cũng nhận thức được, cái khổ bây giờ mới thật sự bắt đầu, đây sẽ là nơi chúng tôi sống trong năm tháng tiếp theo.Tiết Xuân chưa hoàn toàn thâm nhập. Trời hửng nắng nhưng vẫn lạnh thấu xương vào buổi sáng. Buổi học đầu tiên khai xuân, chúng tôi chưa phải học quân sự, rảnh rỗi, cả phòng rủ nhau đi Chùa Bầu. Tôi nghĩ mình cũng nên hoà nhập cùng các bạn, liền gật đầu cái rụp.Ở đây chúng tôi chỉ có chỗ cho thuê xe đạp. Nhưng vì rảnh và chùa ở gần, các bạn tôi quyết định đi bộ. Nắng lên cao và cực kì chói mắt. Chúng tôi lại chỉ có bốn chiếc ô. Phân chia thế nào, tôi và Minh Anh cùng che một chiếc, đương nhiên là ô của cậu ấy, tôi làm gì có.Tôi biết cậu ấy là đứa trầm lặng nhất trong phòng. Tôi thì hướng ngoại hơn một chút, nhưng đi cạnh nhau thì chẳng nói năng gì. Năm chú quạ phía trước thì cứ quang quác, chuyện đâu ra mà lắm thế.Minh Anh thấp và nhỏ con hơn tôi nhiều. Dường như sức khoẻ cậu ấy cũng không tốt lắm. Là một người con gái thích chở che cho những người con gái khác, tôi lẳng lặng nghiêng chiếc ô về phía cậu ấy, bước chân cũng chậm lại cùng nhịp độ với Minh Anh.Dương và Vinh đã bớt rủ tôi đi lang thang lại, bởi vì chúng nó cảm thấy không còn gì để khám phá nữa. Thế nên, tôi bắt đầu bắt nhịp sinh hoạt cùng các bạn phòng mình nhiều hơn.Phòng tôi thường đặt cơm giao đến kí túc, sau đó luân phiên nhau xuống lấy. Đôi ba bữa ăn cơm cùng nhau, tôi lại biết thêm Minh Anh ăn cơm chậm hơn các bạn và cực kì kén ăn. Cả phòng tôi thường trêu rằng Minh Anh cứ như đứa trẻ lớn lên từ lồng kính. Ít ra cậu ấy còn nhanh hơn Cinderella Mỹ An, người mà dạo gần đây cũng hoà nhập hơn nhiều.Sau Tết, đặc biệt không thể thiếu trò đỏ đen. Ăn cơm xong, chúng tôi trước tiên sẽ làm một ván phân chia thứ tự tắm. Tôi thứ năm, Minh Anh sau tôi. Nghĩ đến thể chất yếu ớt của cậu ấy, tôi chủ động nhường cho bạn tắm trước.Buổi tối, tôi sẽ chạy sang phòng 502 chơi một hồi với Dương, nhiều khi còn chơi bài cùng mấy người bên đó rồi lại về phòng. Đứa cầm điện thoại đứa ôm máy tính. Minh Anh ngồi trên giường của cậu ấy, xem một bộ phim Hàn sướt mướt cho đến tận giờ tắt điện.Hôm sau, hai phòng 501 và 502, thêm Vinh nữa, chúng tôi hẹn nhau đi đạp xe quanh con đường ven sông Đáy. Lúc chúng tôi đến thuê xe đạp là cuối chiều, xe còn lại chẳng bao nhiêu. May sao vừa đủ hai người một xe, luân phiên lai nhau.Tôi đương nhiên muốn đi cùng Dương rồi xả những tràng cười thật man rợ. Nhưng người bạn đồng hương Tùng Chi của tôi nói:"Hai đứa mày như hai con voi còi, chia bớt ra đi cùng với mấy con chim sẻ đi!"Chúng tôi tiu nghỉu tách nhau ra. Bấy giờ tôi mới chạm đến bóng dáng nhỏ bé của Minh Anh. Cậu ấy đứng một góc, có vẻ như lo lắng điều gì đó. Có thể là sợ mình là gánh nặng cho các bạn đi, vóc dáng ấy xem chừng là không thể tải nổi một con bò nào trong số mười ba con bò còn lại.Tôi đi đến trước mặt cậu ấy, mỉm cười hiền hậu:"Đi cùng mình nhé? Mình chở cậu suốt luôn!"Minh Anh hơi ngại, cậu ấy lắc đầu nguầy nguậy:"Sao thế được! Lúc nào mệt thì bảo mình, mình thay cậu!"Trông ngoan quá. Trước khi tôi kịp nhận thức được có nên làm điều này hay không, thì cảm xúc đã nâng tay tôi lên, xoa xoa mái đầu mềm mại của cậu ấy:"Chuyện cỏn con ý mà. Nếu không thì... cậu biết đấy, tối nay đến lượt mình xuống nhận cơm, mà lẻ ra một mình, cậu đi cùng nhé?"Minh Anh vui vẻ đồng ý ngay lặp tự. Nghệ thuật đó các bạn mình. Nếu không muốn sự giúp đỡ của mình trở thành nỗi trăn trở của người khác, thì hãy đề xuất họ giúp đỡ lại mình một việc khác nhỏ bé trong khả năng của họ.Dương phản bội tôi. Nó tách tôi ra, nhưng nó bắt cặp với Vinh. Hai đứa nó đều là hai con bò trên lon Redbull. Mặc dù thằng Vinh có cái nết uỷ mị, nhưng dù thế nào nó cũng là con trai và to xác hơn chúng tôi rất nhiều.Sau đó, tôi thầm xin lỗi Dương, vì Dương mới là người phải cong lưng siết đùi chở thằng Vinh hai phần ba quãng đường.Tuổi trẻ sung sức, hai đứa nó nghênh ngang khiêu chiến đòi đua với tôi. Tính ham vui không cho phép tôi từ chối. Trên con đường đầy ánh hoàng hôn và hoa cỏ chiều hôm đó, Minh Anh siết chặt lấy áo tôi, đó là những rung cảm đầu tiên.