[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 39
Ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con đang lấy lòng chủ nhân.
Họp phụ huynh diễn ra vào chiều thứ Tư. Bối Lê ban đầu định về nhà sau tiết cuối buổi sáng, nhưng nghĩ lại câu nói "Chắc là lớp 12" của bố, cô thở dài, quyết định ở lại ăn trưa tại trường, rồi ngồi trong lớp chờ.Giản Tích đương nhiên cũng ở lại, vì đây là lần đầu chú Chung đến Nhất Trung, cô phải dẫn đường. Sau khi nghỉ trưa trong lớp, cả hai cùng ra cổng trường đón người. Trên đường, Bối Lê chạy vào siêu thị nhỏ mua trà sữa. Lúc quay lại, Giản Tích đã đi mất. Bối Lê lấy điện thoại ra, Giản Tích nhắn tin nói đã đón được phụ huynh.Bối Lê: "..."Cô vốn dĩ còn định sau khi dẫn phụ huynh đến lớp thì sẽ rủ Giản Tích cùng đi thư viện học bài.Không lâu sau, bố Bối cũng đến. Bối Lê dẫn ông vào lớp, thấy ở chỗ bạn cùng bàn mình đang ngồi một người đàn ông đẹp trai gần như không hề thua kém bố cô, lại còn có phong thái và khí chất rất thành đạt.Bối Lê "Chào chú" một tiếng rồi chuồn mất.Ngày hôm sau đi học, cuối tháng Mười Một trời đã rất lạnh, phòng học bật máy sưởi, ấm áp vô cùng. Đến buổi chiều, Giản Tích cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong là một chiếc áo hoodie lông cừu màu đỏ rượu. Cô không để ý, phần cổ tay áo đã bắt đầu bị xù lông do ma sát với mặt bàn.Từ đầu mùa thu đông đến giờ, Giản Tích chỉ mua thêm một bộ quần áo mới, những cái khác đều là đồ cũ từ hai năm trước. Cứ mỗi lần giặt xong, cô lại kiểm tra xem có bị xù lông không, nếu có thì dùng máy cạo lông để làm sạch. Trước kia, cô không đến nỗi chật vật như vậy, một mùa thu trôi qua mà chỉ có thêm một chiếc áo khoác. Nguyên nhân chính là gần đây Giản Tích đã trích một phần tiền để "cúng tế" Bối Lê. Cô suốt ngày mời tiểu công chúa ăn đồ ngọt, uống trà sữa, cuối tuần thỉnh thoảng còn mời ăn trưa, cuộc sống ngày càng eo hẹp.Bối Lê đang đeo tai nghe làm bài, bỗng liếc thấy chỗ áo xù lông, cô sững sờ. Cô đưa tay túm tay áo Giản Tích.Ngòi bút đang lướt nhanh của Giản Tích dừng lại. Đã quen với việc tiểu công chúa làm gián đoạn suy nghĩ của mình, cô nghĩ có lẽ Bối Lê lại muốn thứ gì đó ngọt. Cô nhướng mày nhìn bạn cùng bàn: "Có gì sai bảo sao?"Bối Lê tháo tai nghe, câu nói đến miệng lại uốn cong: "Hôm họp phụ huynh tớ thấy chú cậu, trông chú ấy rất tinh anh."Thực tế, hôm nay Bối Lê càng thấy kỳ lạ. Người đàn ông đó ăn mặc sang trọng như vậy, giống như chiếc xe thỉnh thoảng đến đón Giản Tích về nhà, cho thấy gia cảnh rất khá. Nhưng Giản Tích nói tiết kiệm tiền không hề giống đùa, lại còn mặc áo bị xù lông.Giản Tích lại rất bình thản: "À, đó là cha dượng của tớ."Bối Lê: "!"Phản ứng đầu tiên của cô là: "Tớ sẽ không nói với ai đâu!"Giản Tích: "Cảm ơn cậu."Bối Lê thực sự rất ngạc nhiên, thông tin này có chút "nặng đô". Giản Tích trả lời xong câu hỏi, lại cầm bút tiếp tục làm bài. Bối Lê trong lòng thì không yên.Cô cố nén lại một lúc, kìm nén sự tò mò của mình. Nếu là người khác, cô sẽ lý trí không hỏi thêm. Nhưng người trước mắt là Giản Tích, cô không thể nhịn được.Bối Lê nhích lại gần Giản Tích, ghé vào trong tầm tay cô, khẽ hỏi: "Chuyện riêng tư như vậy, sao cậu lại nói cho tớ?"Lại còn bình thản như không có gì.Khi người ta đã đưa đến tận tay, Giản Tích đương nhiên không khách sáo. Cô đưa tay lên, vỗ lên cái đầu xù của tiểu công chúa. Có một khoảnh khắc Bối Lê cảm thấy hình ảnh này quen thuộc đến lạ.Khoan đã!Giống hệt ngày ở cửa hàng thú cưng, Giản Tích vuốt ve con mèo của ông chủ, bây giờ đang vuốt ve đầu cô!Nội tâm Bối Lê trong phút chốc có một cảm xúc phức tạp khó tả. Giản Tích vừa xoa đầu, vừa nói: "Tớ cảm thấy có thể nói cho cậu."Cái ý định muốn hất tay Giản Tích của Bối Lê lập tức biến mất, trong lòng có điều gì đó đang âm thầm xáo trộn.Cô hỏi: "Vậy Bát Muội thì sao, có thể nói không?"Giản Tích liếc xéo cô: "Không phải cậu nói cậu không nói cho người khác sao?"À, ý là không thể.Bối Lê mím môi, má lúm đồng tiền đã xuất hiện, cô cố nén cười: "Ừm."Giản Tích khẽ cười, không quản cô ấy nữa. Bàn tay trái vẫn đặt trên đầu cô ấy, không biết là đang vuốt ve mèo hay chỉ đơn giản là đặt lên một chiếc gối mềm. Tay phải cô lại tiếp tục làm bài. Bối Lê im lặng dựa vào đó, yên lặng tiêu hóa thông tin vừa rồi.Cô biết ngoài mình ra, Bát Muội là người Giản Tích thân thiết nhất. Hiện tại, đến Bái Muội cũng không thể biết. Vậy, cô chính là người duy nhất biết chuyện gia đình của Giản Tích, cô là người đặc biệt nhất trong lòng Giản Tích.Bát Muội ở bàn trước đang làm bài, làm đến mức hoài nghi nhân sinh. Cô mơ hồ nghe thấy tên mình, nhưng lắng tai nghe lại không thấy gì, cô nghi ngờ mình bị ảo giác. Một lúc sau, cô thật sự không thể tập trung, liền quay sang trêu chọc Bối Lê vài câu cho khuây khỏa.Kết quả, tiêu rồi, cô lại bị đả kích tinh thần, chứng kiến một cảnh tượng quái dị.Nữ thần của lớp, bạn học Bối Lê, từng là hạng nhất toàn trường, giờ là hạng nhì, tính cách kiêu ngạo, được một nửa nam sinh toàn trường thầm mến mộ, giờ phút này lại đang rúc dưới một bàn tay của Giản học thần. Cô ấy ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân, không còn chút kiêu ngạo nào.Đáng sợ hơn, không biết bị bỏ bùa gì, trên mặt cô ấy còn nở một nụ cười ngây ngốc, ngay cả má lúm đồng tiền nhỏ xinh cũng như đang say rượu."He, Hello?" Bát Muội có chút hoảng hốt.Giây tiếp theo, chú mèo ngây ngốc biến mất, nữ thần Bối Lê trở lại. Cô chui ra khỏi tay Giản Tích, mặt không cảm xúc nhìn về phía Bát Muội.Giản học thần bên kia, bàn tay đã rời ra cũng không có phản ứng gì. Cô tiếp tục làm bài một cách tự nhiên, không hề nhận ra sự xuất hiện của Bát Muội.Bát Muội nghiêm túc hỏi Bối Lê: "Nữ thần, tớ có thể sờ đầu cậu không?"!Bối Lê lộ vẻ mặt muốn giết người, lấy bút ra làm động tác cứa cổ Bát Muội: "Cậu thử làm xem?"Bát Muội đảo mắt, lại lén nhìn Giản Tích. Giản học thần vẫn chuyên chú làm bài, không thấy cô. Bái Muội che miệng, nói với Bối Lê: "Đăng Chiếu thấy Giản học thần sờ đầu cậu nhiều lần, nó nói nó cũng muốn sờ đầu cậu."Bối Lê: "?!"Bối Lê giận không thể kìm nén: "Không phải, sờ đầu tớ là có thể bay lên làm thần tiên hay sao?"Thật là sụp đổ. Một đám người, vì cái gì mà đều muốn sờ đầu cô?Bát Muội tốt bụng giải thích: "Vì sờ đầu biểu hiện sự thân thiết mà!"Thân thiết cái quỷ! Bối Lê thầm nghĩ, thân thiết thế thì các cậu tự sờ đầu nhau đi, sờ đầu tớ làm gì!"Tớ và các cậu không thân, ai sờ đầu tớ, tớ giết người đó!" Bối Lê hung dữ buông lời.Bát Muội bám vào lưng ghế, vẫn không bỏ cuộc, liếc sang Giản Tích, nháy mắt ám chỉ: còn người kia thì sao, hình như vẫn sống tốt đấy thôi.Bối Lê bĩu môi, thầm nghĩ Giản Tích là ngoại lệ, nhưng miệng vẫn rất hung hăng: "Cậu lo chuyện bao đồng!"Bát Muội đáng thương làm động tác khóc thút thít, rồi cả hai im lặng. Dường như có thứ gì đó vô hình đang lơ lửng giữa họ.Bát Muội đột nhiên thở dài, Bối Lê sững sờ. Bát Muội lại chỉnh lại kính, trở lại vẻ mặt cười hì hì: "Đương nhiên tớ không dám rồi." Rồi quay đầu lại.Trước khi quay đi, Bối Lê thấy rõ trong mắt Bát Muội là sự nghi ngờ và dò xét không xác định. Cậu ấy đã phát hiện ra điều gì, đang hoài nghi điều gì? Bối Lê cúi mắt, cả người có chút bực bội.——————Một gia đình, cha dượng mặc đồ sang trọng, có tiền, nhưng con gái riêng lại ăn mặc bình thường, phải tiết kiệm tiền, nghĩa là gì?Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu Bối Lê rất lâu. Có phải cha dượng đối xử không tốt với con gái riêng không?Thực tế, dù là bên ngoài hay từ những câu chuyện đã nghe, có quá nhiều ví dụ như vậy, đủ loại bi kịch. Mâu thuẫn tài sản, mâu thuẫn tình cảm, cha dượng hay mẹ kế tàn nhẫn đều có thể khiến con cái đầy thương tích, thậm chí mất mạng. Những người nhát gan, còn chút lương tâm thì cũng chỉ là ngược đãi hàng ngày, không cho ăn, không cho tiền tiêu vặt. Giống như câu chuyện nàng Lọ Lem và bà mẹ kế độc ác trong cổ tích, ai cũng biết.Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, Bối Lê lại cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt.Nhưng lý trí của cô phân tích kỹ hơn, người đàn ông trung niên mà cô chỉ gặp một lần kia không giống người xấu. Khí chất của một người là từ trong ra ngoài, người chú đó rất lịch lãm, phẩm chất và tu dưỡng có thể thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên là ưu tú.Vậy... khả năng lớn nhất là tình cảm cha con không thân thiết.Giản Tích không nói cụ thể, Bối Lê cũng không tiện hỏi. Chỉ là, cô gần đây đối với Giản Tích càng ngày càng ỷ lại, thân thiết. Cô cảm nhận được, mình đang xót thương cho cô bạn học thần này, một kiểu xót thương chưa từng trải qua.Chỉ khi ở cạnh Giản Tích, đùa giỡn với cô, thậm chí để cô xoa đầu, sự xót xa và lo lắng này mới vơi đi một chút.Có khi, cô nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều, xem tiểu thuyết cẩu huyết nhiều quá nên lo lắng vô cớ.Nhưng phần lớn thời gian, cô chỉ nghĩ Giản Tích ở bên cô cũng rất vui vẻ. Thời gian một ngày là cố định, bất kể Giản Tích ở nhà có vui vẻ hay không, chỉ cần hai người họ ở bên nhau nhiều hơn, cô chiếm thời gian của Giản Tích nhiều hơn một chút, thì niềm vui mỗi ngày của Giản Tích sẽ kéo dài, xóa bớt những khoảng thời gian không vui vẻ.Vì thế, Bối Lê càng ngày càng dính lấy bạn cùng bàn của mình, và bắt đầu thường xuyên mời Giản Tích về nhà.Thời gian trôi đi, tháng Mười Hai trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến ngày Giáng Sinh. Thật trùng hợp, đêm Giáng Sinh là cuối tuần, họ có thể tự do hoạt động.Bối Lê biết mẹ cô sẽ đi tụ họp với bạn bè, bố vẫn đang đi công tác. Dựa trên tiền đề này, cô hỏi Giản Tích có hẹn gì vào buổi tối không.Giản Tích đương nhiên là không. Toàn bộ thời gian không học ở trường của cô đều dành cho việc làm bài tập và vẽ tranh. Thế là, vào đúng đêm Giáng Sinh, một ngày lễ vừa ấm áp vừa mơ hồ, Bối Lê đã kéo Giản Tích về căn nhà không một bóng người của mình.——————Tác giả có lời muốn nói: Về chi tiết hoa hồng của chương trước, các tiểu thiên sứ hỏi là ý nghĩa là sao?Có gì đâu, Giản học thần không thể tự đưa hoa hồng, đành phải lấy con mèo mà tiểu Bối Lê thích nhất mà âm thầm bày tỏ thôi ~