[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên

Chương 38



"Vì sao con mèo này lại ngậm một bông hoa hồng?"

Bối Lê ở nhà một mình cả buổi chiều. Đến giờ ăn tối, mẹ vẫn còn đang uống trà và đi dạo phố với bạn thân. Bố Bối hiếm khi tan làm đúng giờ hôm nay lại về sớm.

"Bố ơi." Bối Lê từ phòng trên tầng hai chạy ra, gọi với xuống từ lan can. "Mấy hôm trước con thi giữa kỳ."

Bố Bối kéo cà vạt. Ban đầu định vào phòng thay quần áo, nhưng thấy con gái, mọi mệt mỏi trong ông dường như tan biến. Ông cười hỏi: "Vậy con thi thế nào?"

"Hạng nhì toàn trường ạ." Bối Lê cong người ghé vào lan can, hai tay chống cằm, đôi mắt đen láy chớp chớp.

Cô từ trước đến giờ vẫn luôn là hạng nhất toàn trường. Gia đình họ Bối không quá quan tâm đến thành tích, chỉ mong cô vui vẻ.

Bối Lê vẫn muốn thấy dù chỉ là một chút mong đợi hay tiếc nuối từ người thân khi thành tích của cô sụt giảm. Ít nhất, điều đó chứng tỏ họ còn quan tâm đến tài năng của cô.

Thế nhưng, bố Bối chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi lại bật cười: "Không sao, Tiểu Lê đừng buồn, hạng nhì toàn trường cũng giỏi lắm rồi."

Bối Lê: "..."

Thật sự rất vô vị.

"Dạ." Bối Lê đứng thẳng dậy. "Bố ơi, thứ tư tuần sau họp phụ huynh, bố hay mẹ đi ạ?"

"Chờ bố một chút." Bố Bối lấy điện thoại ra, hình như đang lật lại ghi chú: "Ngày đó hình như bố rảnh."

Bối Lê nhướng mày: "Bố không đi công tác ạ?"

Bố Bối cười: "Không đi công tác, bố sẽ đi họp phụ huynh cho Tiểu Lê."

Bối Lê: "Bố có biết con học lớp mấy không đấy? Bố đừng có đi nhầm lớp ạ."

Bố Bối gãi đầu: "Năm sau con không phải thành niên rồi sao? Ông nội vẫn nhắc mãi về việc tổ chức lễ thành niên thật hoành tráng cho con. Lễ thành niên của tiểu công chúa duy nhất nhà họ Bối không thể sơ sài, nên con chắc là... lớp 12 phải không?"

"..."

Chắc là.

Cô thực sự muốn vỗ tay thán phục cái khả năng suy luận này của bố mình. Ngay cả việc con gái học lớp mấy mà cũng phải tốn công sức suy nghĩ như vậy.

Bối Lê hoàn toàn đầu hàng, cô buông tay: "Đúng vậy, lớp 12-1 ạ." Rồi quay người trở về phòng.

——————

Suốt buổi trưa mưa tầm tã, Giản Tích ngồi trên tàu điện ngầm mấy lần muốn kéo khóa áo khoác xuống cho thoải mái, tay đã chạm vào khóa kéo, nhưng lại nhớ đến lời dặn của tiểu công chúa.

Cô vịn vào cột, nghe tai nghe, cười tự giễu, rồi lại vài lần bỏ tay xuống.

Về đến nhà, Giản Tích vội vã đi tắm nước nóng, rồi tự mình cắt gừng nấu nước uống. Cô cảm thấy chắc sẽ không có vấn đề gì, liền ngồi vào máy tính bắt đầu vẽ tranh.

Đắm chìm vào việc vẽ, cô quên mất thời gian. Khi cảm thấy đói, cô tiện tay lấy một gói bánh quy trên bàn trà phòng ngủ ăn, uống thêm nước lọc, coi như đã xong bữa tối.

Từ lúc đèn lên, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Giản Tích nhìn đồng hồ ở góc màn hình, duỗi người. Cô định ra bếp xem bà Lâm Đan có uống sữa bò không, không thì lại quên mà mất ngủ.

Vừa mở cửa, tiếng nói chuyện từ thư phòng truyền đến. Giản Tích nhìn qua, thấy đèn thư phòng đã sáng.

Nghe giọng, có cả mẹ và chú Chung.

Giản Tích suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi qua, nhân tiện nói với mẹ chuyện họp phụ huynh.

"Hôm nay chúng ta tặng Chi Hàng cái đồng hồ kia, hình như nó không thích lắm. Hay là hai hôm nữa anh tan làm sớm, chúng ta lại đi chọn quà khác cho nó đi." Là giọng bà Lâm Đan.

Giản Tích nhớ ra, hôm nay hình như là sinh nhật của Chung Chi Hàng. Mẹ và chú Chung có hẹn đi với anh ta, muốn đi bồi anh ta một chút.

"Thôi, thằng nhóc đó tặng cái gì nó cũng không vui vẻ đâu." Chú Chung cười khổ: "Nó còn giận anh mà."

"Không nói chuyện này nữa, Tiểu Tích sang năm cũng thành niên rồi. Gần đây anh có xem mấy căn nhà, em xem hôm nào chúng ta cùng đi xem, định ra quà sinh nhật cho Tiểu Tích mới là quan trọng."

Bước chân của Giản Tích khựng lại. Cô vịn vào lan can hành lang. Cô không ngờ, cha dượng Chung lại muốn tặng cô một căn nhà.

Bà Lâm Đan lập tức từ chối: "Không được, anh mà tặng thì Tiểu Tích cũng sẽ không nhận. Chuyện này kỳ lắm."

Chú Chung thở dài: "Nhưng Tiểu Tích dù sao cũng là con gái, đã không còn nhỏ. Thành niên rồi mà vẫn ở chung với chúng ta thì không tiện, nhất là nam nữ khác nhau..."

Ông không phải là bố ruột của Giản Tích. Dù người trong nhà không sao, nhưng ngoài xã hội sẽ có những lời đồn không hay, ảnh hưởng đến danh dự của cô gái.

"Có phải vì Chi Hàng không?" Bà Lâm Đan im lặng một lúc, rồi hỏi.

Giản Tích nhớ lại lần duy nhất cô gặp Chung Chi Hàng. Cậu con trai ấy rất ương bướng, đối với cô đầy địch ý, nói chuyện khắc nghiệt, sợ cô mơ ước tài sản nhà họ Chung.

Lúc đó, cô đã hứa với Chung Chi Hàng là học kỳ sau sẽ dọn đi ở nội trú.

Nếu bây giờ cậu thiếu gia nhỏ đó biết bố mình còn mua nhà cho "con gái riêng", cậu ta sẽ không làm loạn lên trời sao?

Giản Tích cười tự giễu, quay người đi xuống lầu.

Khi trở lại, cô bưng trên tay ly sữa bò đã pha sẵn. Cô gõ cửa thư phòng, dù cửa đã mở rộng, cô gõ là để thể hiện sự lễ phép.

"Tiểu Tích." Bà Lâm Đan ngạc nhiên.

"Mẹ, con pha sữa bò cho mẹ. Con thấy đèn thư phòng sáng nên mang đến đây." Giản Tích nói một câu, lảng tránh câu hỏi mà cả hai đều muốn hỏi.

Con có nghe thấy chúng ta nói chuyện không, nghe được bao nhiêu?

Điều đó cũng tránh đi sự ngại ngùng.

Chú Chung hiền từ cười: "Tiểu Tích ngoan thật, bảo sao người ta cứ nói con gái là cái áo bông tri kỷ. Nhưng khuya rồi, Tiểu Tích đi ngủ sớm đi, mai con còn phải đi học đấy."

Giản Tích ngoan ngoãn đáp "vâng". Họ không biết rằng, Giản Tích đêm nào cũng vẽ tranh đến rạng sáng. Về đến nhà sau giờ tự học, thời gian rảnh rỗi của cô chỉ có thể cắt bớt từ giấc ngủ. Đó cũng là lý do mỗi sáng cô luôn đến trường sát giờ ăn sáng.

"Nhưng mẹ, thứ Tư tuần sau có họp phụ huynh, con muốn hỏi mẹ có thời gian không?" Giản Tích lại hỏi bà Lâm Đan.

Bà Lâm Đan nhíu mày: "Thứ tư tuần sau à? Mẹ lại có lịch gặp khách hàng nghiệm thu. Những người khác trong công ty không thể thay thế được. Hay là mẹ gọi điện cho chủ nhiệm lớp của con, xem hôm nào khác thì mẹ đến gặp riêng thầy ấy vậy."

Giản Tích tự nhiên đáp "vâng".

Chú Chung nhìn hai người, đột nhiên nói: "Tiểu Tích, chú đi họp phụ huynh cho con được không?"

Giản Tích sững sờ.

Bà Lâm Đan nhanh chóng lên tiếng: "Ngày đó công ty anh không có vụ đấu thầu sao?"

Chú Chung: "Không sao, anh để lão Chu đi cũng được."

Mẹ còn muốn nói gì đó, chú Chung lại khẽ huých tay. Ông cố gắng nở một nụ cười hiền hậu, hỏi Giản Tích: "Tiểu Tích thấy được không?"

Trước mặt Giản Tích, ông luôn cố giữ khoảng cách, nhưng lại dành cho cô sự quan tâm tuyệt đối của một người bề trên, rất giống hình mẫu của một người cha dượng lý tưởng.

"..."

Giản Tích cảm thấy chú Chung làm vậy không cần thiết.

"Dạ, được ạ. Con cảm ơn chú Chung." Nhưng người ta đã nhiệt tình như vậy, Giản Tích vẫn phải hợp tác. Cô gật đầu với chú Chung: "Vậy con xin phép về phòng nghỉ ngơi."

"Ừm, đi ngủ sớm đi con."

Sau khi Giản Tích quay lưng, nụ cười ngoan ngoãn giả dối trên mặt cô biến mất ngay lập tức.

Nhờ phúc của một tiểu công chúa nào đó, gần đây Giản Tích cười thật lòng nhiều hơn, nụ cười giả dối cũng không còn duy trì theo quán tính như trước. Cô đã đạt đến một trình độ tự do cảm xúc cao hơn.

Giản Tích thở dài trong lòng. Cô cảm thấy đôi khi mình thật sự vô tâm, và cũng không có phúc khí.

Thực ra, một người đàn ông như chú Chung làm cha dượng đã quá tốt, không thể chê vào đâu được.

Nếu không phải cô quá cố chấp, có lẽ họ đã có thể tạo thành một gia đình hạnh phúc.

Chỉ là, Giản Tích đối với nhiều thứ thì hời hợt, nhưng đối với một số ít chuyện lại vô cùng cố chấp. Cô chỉ nhận một người bố, và bố của cô đã không còn trên đời.

Trở về phòng, Giản Tích đã hoàn thành bản phác thảo hôm nay. Cô nối lại bảng vẽ, bật tiếng mưa rơi và tiếng đàn guitar nghe một lúc lâu, không có ý muốn cầm bút nữa, nhưng cũng không hề buồn ngủ.

Cô nhắm mắt, dựa vào ghế máy tính chợp mắt một lát, rồi đột nhiên tìm kiếm mấy bản nhạc ukulele.

Chiếc ghế xoay tròn. Trong góc phòng ngủ tối om chưa bật đèn, có một chiếc áo khoác đồng phục của cô gái treo ở đó. Cô đã giặt sạch, phơi khô, treo ở đó để sợ mai quên mang đến trường.

Giản Tích nhìn dáng vẻ mơ hồ đó, nhớ lại cảm giác khó chịu khi mặc chiếc áo khoác không vừa người hôm nay, và nhớ lại cái ôm ngày nào.

Ngày đó, trong phòng thoát hiểm, một người đã sợ hãi đâm thẳng vào lòng cô. Cú va chạm đó bất ngờ và vô lý.

Nó giống như một cú va chạm mạnh vào trái tim cô giữa một màn đêm trống rỗng.

Giản Tích mở bức tranh phác họa hai cô gái dắt tay nhau đi trong đêm mà cô đã vẽ một cách ngẫu hứng. Cô lười biếng xoay ghế.

Mơ hồ, dường như có tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng. Có lẽ bà Lâm Đan cũng đã đi nghỉ.

Đã đến một thời điểm lãng mạn mà tiểu cô nương nào đó thích: nửa đêm.

Giản Tích mở một thư mục chuyên biệt, cuối cùng lại cầm bút và bảng vẽ. Cô lại vẽ hai cô gái, lần này là họ cùng nhau chạy trong mưa, núp dưới một chiếc áo khoác đồng phục.

Trong khung cảnh rộng lớn, nước mưa bắn tung tóe, hai cô gái dán chặt vào nhau.

Đêm hôm đó, Giản Tích chỉ vẽ duy nhất bức tranh này. Cô lại thức trắng đêm.

Bữa sáng ngày hôm sau, Giản Tích ngồi xuống trước ánh mắt đầy oán trách của Bối Lê, mở hộp sữa bò cho cô ấy. Bối Lê ném chiếc áo khoác đồng phục cô ấy mang đến cho Giản Tích, rồi kéo chiếc áo khoác của Giản Tích mặc lên người mình.

Bát Muội bàn trên, vốn đang tám chuyện chờ Giản Tích, lúc này chỉ biết trợn tròn mắt.

"Cậu, cậu, cậu! Tớ lấy sự nghiệp của tớ ra cược, hai cậu 100% có biến!" Bát Muội kêu gào: "Sao các cậu có thể như vậy chứ!"

Bối Lê giật mình, ngẩng mắt nhìn Bát Muội.

Nhưng Bát Muội lại tiếp tục nói: "Không thể lấy giá trị nhan sắc và thành tích làm tiêu chuẩn để 'giảo cơ*' chứ! Các cậu đẹp cùng đẹp, giỏi cùng giỏi. Ít nhất cũng phải cho bọn tớ người thường một cơ hội chứ. Nói gì thì nói, tớ cũng không phải người thường, tớ là người đầu tiên đưa tin của Nhất Trung đấy, suy nghĩ một chút đi!"

*chắc là chuyện tình cảm(?)

Bối Lê mặt không cảm xúc: "..."

Giản Tích vừa bóc xong một quả trứng luộc nước trà cho Bối Lê. Bối Lê nhận lấy, nhét thẳng vào miệng Bát Muội, rồi dùng sức đẩy cô ấy quay lại. Cô nói với Giản Tích: "À, cậu lại nhớ chuyện này à, tớ không thích ăn trứng luộc đâu."

Giản Tích nghe lời: "Tớ nhớ rồi."

Bái Muội: "..."

Cô suýt bị nghẹn vì trứng, nhưng có vẻ là bị "cẩu lương" nghẹn chết.

"Này, cậu không thể đi ngủ sớm hơn sao?" Bối Lê cắn sandwich, gục mặt xuống bàn, nhìn Giản Tích ăn sáng. "Quầng thâm mắt của cậu ba ngày hai đầu xuất hiện, thật sự rất khó coi đấy."

Trông Giản Tích thật yếu đuối, làm người ta mềm lòng.

Giản Tích đưa tay sờ mắt mình, bất lực: "Tớ cố gắng mà. Tớ thật sự phải kiếm tiền nuôi thân mà."

Bối Lê bĩu môi, không tin lời nói dối này: "À, dựa vào vẽ tranh hả?"

Giản Tích: "Đúng vậy."

Bối Lê: "..."

"Đúng rồi." Giản Tích ăn xong bữa sáng, chọc vào má lúm đồng tiền của Bối Lê. Ban đầu Bối Lê không cười, nhưng bị chọc quá chuẩn, cô cứng người lại như đang cười. "Trước đây cậu không phải nói muốn tớ tặng cậu một bức tranh sao?"

Bối Lê vỗ vỗ tay, rút một tờ giấy ăn lau, rồi "chụp" bay cái tay đang chọc mình, chỉ vào mặt bàn, chờ Giản Tích dọn dẹp rác của cả hai.

"Ừm, nhưng tớ không biết muốn gì. Hay là cậu cứ vẽ một bức theo ý cậu đi."

Giản Tích dọn rác xong, quay lại chỗ ngồi, lấy điện thoại ra nhắn tin: "Tớ vẽ xong rồi, gửi qua WeChat cho cậu đấy."

Bối Lê: "!"

Cô vội hỏi: "Vẽ khi nào?"

"Mới hôm qua thôi." Giản Tích nói: "Coi như lời xin lỗi vì đã làm cậu không vui mấy hôm trước."

"À." Bối Lê không truy cứu, nhanh chóng mở điện thoại ra xem ảnh.

Quả nhiên, cô vừa nhìn đã thích ngay.

Trong ảnh là một ngày mưa, một con hẻm nhỏ hẹp, những giọt nước lưa thưa rơi từ mái hiên hai bên.

Một cô gái đang ngồi xổm vuốt ve một con mèo con.

Cảnh vật chìm trong ánh hoàng hôn mờ ảo, khói bếp lượn lờ.

Hình ảnh đó rất giống ngày trước khai giảng, ngày cô nhặt được Phao Phao. Phao Phao là con mèo duy nhất từ nhỏ đến lớn chủ động quấn lấy cô. Cô luôn cảm thấy mình và Phao Phao có duyên phận.

Nhưng những điều này, cô chưa từng nói với Giản Tích. Giản Tích chỉ biết cô thích mèo.

Đây có phải là tâm đầu ý hợp không?

Bối Lê ngẩng đầu, mỉm cười với Giản Tích: "Tớ thích lắm."

Giản Tích một tay chống cằm, tiện tay mở sách ra, cười nhẹ: "Thích là tốt rồi."

Chuông đọc sớm đã vang lên, tiếng đọc sách vang vọng khắp các dãy phòng học.

Bối Lê im lặng một lát, lén nhìn giáo viên trên bục, rồi ở dưới bàn học, cô túm tay áo Giản Tích: "Tớ còn một câu hỏi."

Giản Tích: "?"

Bối Lê chỉ vào bức ảnh, có chút kỳ lạ: "Vì sao con mèo này lại ngậm một bông hoa hồng?"

Giản Tích: "...!"

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Tích chột dạ: Đừng hỏi, hỏi thì tớ không biết!

Phao Phao là con mèo nhỏ Bối Lê gặp ở chương 2. Chương 7 Bối Lê gặp chủ nhân con mèo, đã biết tên con mèo là Phao Phao.

Chương trước Chương tiếp
Loading...