[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên

Chương 32



Sương mù tan hết, chỉ còn lại mình cô.

Giản Tích xoa bóp cho Bối Lê được một lúc, Bối Lê liền rút tay về, chống ga giường ngồi dậy, chỉ cúi đầu, không nói gì.

"Tay nghề tớ không tốt à?" Giản Tích lần trước ở nhà cô ấy nằm quá thảm thành thói quen, tự nhiên nửa quỳ xuống, sau đó dứt khoát ngồi hẳn xuống bên chân Bối Lê.

"Khá tốt." Bối Lê hít thở vài cái, mới mở miệng trả lời, lại giơ tay xoa xoa đôi mắt. Khi cô ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy đã chỉ còn lại trong sáng. Mặt cô ấy hướng về phía cửa sổ, ánh sáng trắng chiếu vào con ngươi cô ấy, sáng và sạch sẽ.

Phảng phất những gì đã xảy ra trước đó chưa bao giờ tồn tại.

Hai người nghỉ ngơi đủ rồi, thời gian lại còn sớm, Bối Lê suy nghĩ một chút rồi hỏi Giản Tích: "Cậu ở đây làm bài tập một lát không?"

Không biết là đang che giấu điều gì, cô lại giải thích thêm một câu: "Đông người học tập không khí sẽ tốt hơn."

Nhưng Giản Tích là một học thần có thể làm bài không chướng ngại trên xe buýt đông người. Lần đi phòng thoát hiểm, Bối Lê còn chế giễu người ta.

Bối Lê cũng nghĩ đến điểm này, cảm thấy có chút bị vả mặt, nhất thời hối hận vì đã nói ra miệng giữ người lại.

"Nói cũng đúng." Giản Tích lại trả lời như vậy.

"Vậy tôi tìm bài thi cho cậu." Bối Lê bắt lấy tay cô ấy, dùng sức kéo người dậy, nắm sau lưng chạy đến bàn học bắt đầu lục sách: "Cậu muốn làm môn gì?"

Giản Tích nhìn mắt hai người đang nắm tay nhau, đầu cũng không nâng: "Tiếng Anh."

"Đây." Bối Lê rút ra một xấp bài thi, liên tục lật hơn mười tờ mới tìm được một tờ trống xé ra: "Cậu thử làm đề này xem? Trình độ chúng ta xấp xỉ nhau, tôi rất thích bộ đề này, có khi buổi tối ngủ không được liền làm bộ này."

Giản Tích nhận lấy nhìn một chút, đi theo cô ấy: "Buổi tối cậu thường xuyên ngủ không được à?"

"Ách." Bối Lê dừng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào: "Kỳ thật cũng tạm, có đôi khi, chỉ là có đôi khi thôi."

Giản Tích nhướng mày, không truy vấn.

Bối Lê đối diện với ánh mắt cô lại chủ động khai: "Được rồi, chính là khi tôi lại cảm thấy mình trở thành bình hoa."

Phải nói là lại trở thành "cá voi nhỏ 52Hz", Bối Lê thầm nghĩ, còn có những lúc muốn nhanh chóng vượt qua xếp hạng của cậu nữa. Bất quá điểm này Bối Lê cảm thấy không nên nói cho Giản Tích.

"Cậu đã làm rất tốt rồi." Giản Tích gật đầu.

"Chẳng qua là các anh tôi đều quá ưu tú?" Bối Lê hỏi ngược lại, rồi lại nhẹ nhàng tự giễu một tiếng: "Xì."

Cô an trí Giản Tích ở bàn học duy nhất, còn mình thì đi tới cái bàn trà nhỏ bên cạnh, ngồi dưới đất chuẩn bị bắt đầu làm bài. Để lén lút so tốc độ với Giản Tích, cô cũng cầm một tờ bài thi Tiếng Anh, cùng bộ đề nhưng đề mục khác nhau, độ khó thì xấp xỉ.

Đang thay ngòi bút, Giản Tích lại đi tới, trong tay xách theo bài thi và bút, ngồi xuống bên cạnh cô.

Bối Lê bực bội, học thần có cái tật xấu gì vậy, cho bàn không dùng, cứ phải tới đây ngồi xổm?

"Không phải cùng nhau học tập không khí tốt hơn sao?" Giản Tích hỏi lại cô.

"..."

Lời cô nói mười phút trước lại bị học thần ném trả lại.

Bối Lê cười gượng: "Đúng vậy."

Thế là hai người dựa gần nhau, làm bài thi trên bàn trà nhỏ.

Yên tĩnh qua hơn một tiếng.

Lại là gần như cùng lúc buông bút, Bối Lê liếc chữ viết tiếng Anh nhỏ của Giản Tích, trong lòng có chút sụp đổ.

Giản Tích theo tầm mắt cô nhìn chữ mình, "Sao thế?"

Còn "sao thế"?

Bối Lê nghi ngờ học thần là đang khoe khoang, là đang chờ được khen.

Nhưng cô vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chữ của cậu làm tôi nhớ đến có một trường học ở tỉnh ngoài, giáo viên trường đó đều thống nhất học sinh dùng một kiểu chữ viết tiếng Anh, như là chữ in vậy, rất chỉnh tề."

Giản Tích suy nghĩ một chút: "Trường H?" Cô ấy xoay bút: "Tớ xem qua rồi, kiểu chữ khác xa. Chữ của tớ đều là liền nét, phỏng chừng giáo viên trường họ nhìn thấy sẽ muốn xé bài thi của tớ."

"Này, học thần cậu quá đáng." Bối Lê liếc cô ấy: "Biết rõ tôi là nói chữ tiếng Anh của cậu đẹp, sắp thành một kiểu nghệ thuật rồi."

Đôi mắt cười của Giản Tích cong xuống, cô ấy đưa một bàn tay lên môi một vẻ lười biếng, rầu rĩ mà cười: "Tớ biết."

"..."

Bối Lê nhìn không chịu được: "Bất quá, tiếng Anh của tôi vẫn giỏi hơn cậu."

Đây là sự thật. Kể từ khi Giản Tích chuyển tới, các bài kiểm tra hàng tháng và vài bài thi nhỏ, tuy rằng Giản Tích cũng có lúc điểm cao hơn Bối Lê, nhưng phần lớn tình huống cơ bản đều là Bối Lê điểm cao hơn.

"Ồ, điều này nói lên giáo viên tiếng Anh của chúng ta chấm điểm không cuốn chiếu theo mặt người à?" Giản Tích một vẻ nhàn nhã: "Giáo viên vẫn là quá nhân từ."

Bối Lê: "?!"

Giản Tích nhìn vẻ mặt không thể tin được cùng vẻ mặt muốn giết người diệt khẩu vì bị thiệt của Bối Lê, lại phá vỡ phòng tuyến bật cười. Cô buông bút, hai tay chống trên thảm: "Kỳ thật chữ của cậu không như cậu nghĩ là không thể cầm ra tay đâu, thật sự rất đáng yêu."

Bối Lê tiếp tục liếc cô ấy: "Bạn học, bây giờ cậu mới biết quý trọng sinh mệnh thì đã muộn rồi, cho dù cậu hối hận có ý đồ an ủi tôi cũng vô dụng."

"Cậu không tin tớ à? Tớ nói thật, có một số thương hiệu dùng kiểu chữ nghệ thuật trẻ con đều rất giống chữ của cậu, kiểu chữ của cậu rất tuyệt."

Giản Tích nói một cách chân thành, Bối Lê chỉ nghe được hai chữ - trẻ con.

Học thần lại đang trào phúng cô, còn nghiêm trang có ý đồ lừa gạt cô để trào phúng!

Giản Tích không có cách nào, đành phải nói: "Tớ là người vẽ tranh, thường xuyên tiếp xúc các loại kiểu chữ."

Đôi mắt Bối Lê mở to hơn một chút, nhất thời có chút tò mò. Vì cô xác thật mỗi ngày đều thấy Giản Tích vẽ tranh trên giấy nháp, bài thi và các loại đồ vật khác, hơn nữa cô cảm thấy đều rất đẹp.

"Tớ dựa vào vẽ tranh để sống." Giản Tích hướng cô nhướng mày, nửa nói đùa.

"..."

Bối Lê trong lòng nói "cậu nghĩ tôi ngốc à", trợn trắng mắt, lại không có khí độ mà tính toán trào phúng lại: "Khó trách."

Giản Tích: "?"

Bối Lê từ từ nói: "Cậu chậm chạp không dành dụm được tiền mua đàn guitar."

Tay nghề kiếm sống không tới đâu, liền ngay cả tiền mua đàn guitar cũng không dành dụm được.

Đây là sự khiêu khích trào phúng thật sự.

Giản Tích sửng sốt một chút, tiếp theo cười rộ lên.

Bối Lê không cảm thấy lời chế nhạo này có bao nhiêu buồn cười, nhưng cô thấy Giản Tích cười hơn nửa ngày. Sau đó Giản Tích hướng cô gật đầu như là tán đồng: "Cũng đúng."

"..."

Bối Lê nghi ngờ mạch não của học thần không bình thường.

"Cậu đang nghe cái gì vậy?" Giản Tích lại đột nhiên hỏi cô.

Bối Lê lần này không giống lần trước qua loa, dứt khoát tháo một bên tai nghe ra nhét vào tai Giản Tích.

Mỗi lần làm bài cô đều phải đeo tai nghe, kể cả trong giờ tự học cũng không ngoại lệ, trước nay chưa từng bị bắt.

"Xoẹt xoẹt", tiếng nước tuôn xuống.

"Tiếng mưa rơi?" Giản Tích nghe được vài giây, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu thích nghe tiếng mưa rơi à."

Giọng điệu thật là không thể tưởng tượng.

Bối Lê nhướn một bên lông mày, lại không nhìn cô ấy, thưởng thức điện thoại di động, ở giao diện máy chiếu tùy ý lật lật, tính toán chuyển bài.

Thích nghe tiếng mưa rơi cái này tính là sở thích đi?

Bối Lê nghĩ, người bình thường không thích thì rất bình thường, Giản Tích cũng bất quá là một người bình thường có sở thích khác cô thôi.

Cô cũng không biết hôm nay mình bị vấn đề gì, thế mà Giản Tích vừa hỏi, cô liền nổi hứng cho Giản Tích nghe.

Thật sự xem Giản Tích là bạn tri kỷ sao?

"Cá voi nhỏ" gì đó rõ ràng chỉ là vừa khéo, Bối Lê bĩu khóe miệng, như là đang cười nhạo chính mình.

Sau khi Giản Tích nói câu đó, trong không khí liền không còn âm thanh nào khác, cô độc mà tiêu tán, không có người qua lại hưởng ứng. Nhưng một cô gái có tính tình nhạt nhẽo như vậy lại không bỏ cuộc, tiến đến trước mặt Bối Lê: "Tớ cũng thích tiếng mưa rơi."

"Cái gì?" Bối Lê trợn tròn mắt nhìn cô ấy, giọng nói rất nhẹ, lầm bầm nói nhỏ, thất thần một giây.

"Tớ nói tớ cũng rất thích tiếng mưa rơi." Giản Tích lại lặp lại một lần. Cô ấy lấy điện thoại di động trong túi xách ra, lại mở giao diện máy chiếu, kéo ra vài danh sách bài hát cho Bối Lê xem: "Cậu xem, có tiếng mưa rơi thuần túy, có nhạc cụ và tiếng mưa rơi pha trộn, có sấm chớp, còn có ghi âm tiếng mưa rơi ở khắp nơi trên thế giới."

Bối Lê theo tay cô ấy chỉ nhìn qua, là thật sự.

Còn phong phú hơn cả danh sách sưu tầm của cô. Ngay cả những thứ kỳ quái như tiếng mưa rơi núi Phú Sĩ, tiếng mưa rơi đảo Lộc Nhi, đều có.

"Bạn học Bối Lê, chúng ta như vậy có tính là chung chí hướng không?" Giản Tích cất điện thoại xong, hỏi cô.

Giản Tích rõ ràng nói là "bạn học Bối Lê", nhưng Bối Lê chính là cảm thấy, Giản Tích muốn nói là "tiểu Bối Lê".

Cô cắn môi dưới, qua vài giây mới đáp lại Giản Tích: "Tính đi."

Giản Tích lập tức cong lên đôi mắt cười. Hiếm khi tiểu công chúa không ngạo kiều, thế mà lại khẳng định lời cô nói. Nhưng Bối Lê không biết cô ấy cười là vì nguyên nhân này, chỉ cảm thấy tâm tình mình cũng tốt lên, liền cười theo.

Cười đến lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ nhắn bên má. Giản Tích đưa tay tới chọc, chọc một chút lại một chút, như là đang đùa với cái thịt mềm trên mặt cô ấy.

"..."

Đồ ngốc này thật sự quá to gan rồi!

Bối Lê nhớ tới, đây không phải là lần đầu tiên Giản Tích chọc má lúm đồng tiền của cô như vậy. Lần trước là đánh lén, ngoài ý muốn cô chưa kịp tính sổ với Giản Tích. Lần này, lý nên thù mới hận cũ cùng nhau tới.

Thế là Bối Lê hất tay Giản Tích ra, ngẩng mặt lên làm ra một tư thái coi thường, nhìn xuống Giản Tích. Cũng chỉ có khi hai cô ngồi như vậy cô mới có thể tìm được góc độ này. Ngày thường chiều cao có hạn, chỉ có cô ngước nhìn Giản Tích.

Giản Tích bị cô coi thường lại cười càng tươi hơn, dường như là chuyện gì đáng vui vẻ vậy.

Bối Lê thẩm định nụ cười này ý nghĩa - "Tiểu bạn bè hờn dỗi thật đáng yêu."

"..."

Ai là "tiểu bạn bè" với cậu!

Bối Lê hít sâu một hơi, khóe môi không hiểu lại kéo lên. "Học thần" khi cười thật sự quá có sức cuốn hút, tâm trạng cô không tự chủ được trở nên vui vẻ. Bối Lê đành phải từ bỏ việc tiếp tục giả vờ cao lãnh, cô kéo Giản Tích lại hướng bàn học của mình chạy, Giản Tích liền để cô nắm, đi theo phía sau.

"Cái này."

Bối Lê từ tầng thứ hai của giá sách lấy ra một cặp tai nghe. Màu vàng nhạt, mang phong cách ánh sáng mờ, hoàn toàn không có cảm giác cồng kềnh của những chiếc tai nghe trùm đầu thông thường, mỗi chỗ đều lộ ra vẻ thanh tú.

Ngoại trừ cái logo chữ "b" mang tính biểu tượng, làm Giản Tích suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.

Bối Lê căn bản không kết nối với điện thoại di động hoặc bất kỳ máy chiếu nào, cô liền trực tiếp đeo lên đầu, sau đó đi nhìn Giản Tích.

Hành vi đột nhiên này liền rất khó hiểu.

"Thật xinh đẹp." Giản Tích nhìn một lát, chân thành nói.

Bối Lê vì thế liền cười, cái loại rất vui vẻ.

Trông có vẻ không chỉ là vì người khác khen đồ của cô đẹp, mà còn có rất nhiều là vì Giản Tích sau vụ "tiếng mưa rơi" vừa rồi, lại một lần nữa chung chí hướng với cô.

Má lúm đồng tiền của cô ẩn hiện, dựa vào mép bàn học, tháo tai nghe trên đầu xuống, cầm trên tay chơi, nhẹ giọng cười nhạo: "Đúng không, hừ."

Rất có một loại ý nghĩa "tiểu bạn bè" ở đâu cũng bị bắt nạt hết, lúc này cuối cùng cũng tìm được một "tiểu bạn bè" có thể lý giải cô.

Ấu trĩ, chân thật, lại rất sống động đến đáng yêu - ít nhất trong mắt Giản Tích là rất đáng yêu.

Cô phối hợp hỏi: "Sao thế?"

Bối Lê bĩu môi, không vui nói: "Cái này tôi đã gửi đến địa chỉ trường học, lần đó bị một nam sinh trong lớp nhìn thấy. Tôi còn chưa bóc ra, cậu ta trực tiếp cười ha ha lên, chỉ vào cái hộp tôi vừa mới nhận được mà làm ra tiếng la ó vô cùng khoa trương: 'Vòng cổ! Vòng cổ siêu mắc tiền!'."

"Phụt." Giản Tích đỡ mép bàn, không nhịn được cười thành tiếng: "Âm nhạc chân chính."

"..."

Bối Lê vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn lại cô ấy: "Cậu cũng biết cái "meme" này à."

Cái tai nghe thương hiệu này được định nghĩa là tai nghe thời trang, về mặt âm thanh thì không xứng với giá tiền của nó. Rất nhiều người đều cảm thấy mua loại tai nghe này chính là ngốc nghếch lắm tiền của, cũng diễn xưng cái tai nghe này là "tai nghe âm nhạc chân chính", "vòng cổ cao cấp",...

Giản Tích mím môi buồn cười. Cô là biết cái "meme" này, nhưng cô sẽ không "thẳng nam" như vậy đâu.

Tiểu cô nương lòng đầy vui mừng đào ra một vật nhỏ, cậu làm gì phải không đáng yêu như vậy mà tiến đến tạt một chậu nước lạnh vào?

"Muốn hay không có cái cảm giác hơn người như vậy?" Bối Lê bĩu môi phàn nàn, má lúm đồng tiền bên má lại hiện ra khiến tay Giản Tích ngứa ngáy muốn chọc. Nhưng lúc tiểu công chúa không vui, cô vẫn quyết định đừng làm người ta càng không vui hơn. Bối Lê thật sự không thể lý giải: "Chẳng lẽ chỉ ra tôi ngốc nghếch thì cậu ta trông vẻ cơ trí lắm sao? Huống hồ tôi cũng không cảm thấy tôi ngốc nghếch cả."

Bối Lê lại kéo tầng thứ ba, thứ tư của giá sách ra, bên trong là cả đống CD gốc và một vài chiếc tai nghe trông đã thấy giá trị xa xỉ. Đều là bố Bối và mẹ Bối làm cho cô, rất nhiều tai nghe thậm chí còn chưa được sử dụng, trực tiếp vứt bên trong tích bụi.

Giản Tích nhướng mày, không thể không nói vẫn bị cách tiêu tiền quá mức cưng chiều tiểu công chúa của nhà họ Bối làm cho chấn động một chút.

Cô cười một tiếng rồi lại suy tư nói: "Cũng có chút không thể lý giải. Cậu ta đại khái là hơi ngốc? Hoặc là." Giản Tích ý có điều chỉ: "Nam sinh mắc bệnh ảo tưởng thường là để thể hiện trước mặt anh em, hoặc là ngốc nghếch trước mặt người mình thích."

Bối Lê bĩu môi, không lên tiếng.

Cậu nam sinh kia còn thật sự là thích cô, đặc biệt đặc biệt có thể ấu trĩ trước mặt cô.

Khiến cho Bối Lê cảm thấy vô cùng phiền phức.

Giản Tích tự biết đã đoán trúng cái gì, chậm rãi thở dài, không hiểu sao liền có một loại cảm giác "Alexander"*, con đường phía trước còn xa vời.

*cảm giác quyền lực, chinh phục và kiểm soát tuyệt đối một tình huống hoặc một người nào đó.

"Vậy lúc đó cậu có phản ứng gì?"

Tiểu công chúa có thể tùy ý để người ta chế nhạo mình như vậy sao?

Bối Lê đương nhiên không thể. Cô lúc đó tức giận đến muốn trực tiếp hung hăng dẫm cậu nam sinh kia một cái, nhưng cô sống sượng nhịn lại.

Vì trước đó đã xảy ra các loại chuyện tương tự. Hồi nhỏ hơn một chút, tính tình Bối Lê càng nóng, lúc tức giận liền không nhịn được ra tay, kết quả nam sinh không những không nhớ lâu, ngược lại... còn làm trầm trọng hơn.

Hơn nữa, khi bị Bối Lê đánh, cậu nam sinh kia vô cùng vui vẻ - chọc con gái đến mức thẹn quá hóa giận, làm cậu ta có một loại ảo giác đang ve vãn với cô gái mình thích.

Bối Lê liền rất... không còn gì luyến tiếc.

Cho nên, lúc đó cô thấy người ta không nhớ lâu, cô liền tự mình nhớ lâu, cô lựa chọn không còn ra tay nữa. Tiểu công chúa cần phong thái ưu nhã mà giải quyết sự việc.

Bối Lê nói cho Giản Tích: "Lúc đó tôi liền đặc biệt kiêu ngạo đặc biệt khinh thường mà nói với cậu ta: Tôi cứ lấy tiền ném đá qua sông đấy, tai nghe tôi thích mua cái gì thì mua cái đó, nghìn vàng khó mua sự vui vẻ của tôi."

Đặc biệt kiêu ngạo, đặc biệt khinh thường?

Giản Tích suy nghĩ một chút, tưởng tượng được hình ảnh.

Nhưng mà, Giản Tích hoang mang: "Lời này của cậu cũng đâu có lợi hại lắm đâu."

Bối Lê lời ít ý nhiều: "Nhà cậu ta tương đối khó khăn, ngày thường ghét nhất người khác nhắc đến tiền trước mặt cậu ta, nhắc đến là rất bị kích động."

"..."

Giản Tích cạn lời.

Tiểu công chúa thật sự vẫn là khá tàn nhẫn, đánh rắn phải đánh vào đầu.

Điều Bối Lê không nói là, cậu nam sinh kia trước đó liền rất làm Bối Lê bực bội, thậm chí thấy ghê tởm.

Cậu ta đã từng tỏ tình với Bối Lê, Bối Lê từ chối. Sau đó cậu ta liền bắt đầu tặng sữa bò, thể hiện vẻ thân sĩ và si tình, Bối Lê không để tâm tiếp tục từ chối.

Cực kỳ ngẫu nhiên, cô sẽ cảm khái một phen mình thật là "hồng nhan họa thủy", làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của thiếu nam si tình.

Dù sao thì, cậu nam sinh kia lớn lên cũng khá được, có vài phần duyên với con gái, cũng có bạn gái theo đuổi. Một nam sinh vừa đẹp trai lại si tình, cho dù không thích cũng sẽ để lại chút ấn tượng.

Kết quả, sau đó Bối Lê bị người mách lẻo, nắm được thông tin, cậu nam sinh kia ở một trường học khác có bạn gái. Cô gái kia rất mê luyến cậu ta, cũng không biết cậu ta ở bên này điên cuồng theo đuổi Bối Lê lấy lòng. Còn mỗi ngày ăn mặc tiết kiệm, tích tiền sinh hoạt phí cho cậu ta - bạn trai gia cảnh khó khăn, nhưng con trai đều mê chơi game, làm bạn gái thì trong lúc bạn trai còn nghèo khó nên ra tay giúp đỡ. Cậu nam sinh tẩy não bạn gái mình rất thành công, nói "đừng khinh thiếu niên nghèo", sau này lớn lên cậu ta nhất định sẽ cho cô gái cuộc sống tốt nhất.

Điều này cũng chưa phải là điều Bối Lê không thể chịu được. Điều Bối Lê không thể chịu được chính là, cậu nam sinh kia vì theo đuổi cô, thật sự "thay đổi triệt để" không còn mê chơi game nữa, mà là móc móc vét vét số tiền bạn gái cho cậu ta ra để tặng sữa bò cho Bối Lê.

Bối Lê lúc đó đang uống sữa bò, lại chính là cái nhãn hiệu mà cậu nam sinh kia thường tặng cô. Bối Lê một cái ghê tởm trực tiếp ném hộp sữa bò trong tay đi, hơn nữa không còn uống cái nhãn hiệu kia nữa. May mắn là cô chưa từng tiếp nhận bất cứ thứ gì cậu nam sinh kia tặng bao gồm cả sữa bò.

Nếu không, Bối Lê cảm thấy mình sẽ bị ám ảnh đến mức từ nay về sau không những không uống cái nhãn hiệu sữa bò kia, mà là trực tiếp không uống tất cả các loại sữa bò.

"Tách" một tiếng, Giản Tích búng tay một cái trước mắt Bối Lê.

Bối Lê giật mình tỉnh lại, liền thấy khuôn mặt cười nhạt vạn năm của cô bạn cùng bàn kia.

"..."

Bối Lê thường cảm thấy những cậu nam sinh theo đuổi cô đều rất ấu trĩ, không đúng, cô cảm thấy tất cả mọi người đều rất ấu trĩ.

Mà vị học thần bạn cùng bàn này của cô thì không ấu trĩ, chỉ là đặc biệt có thể giả vờ là người lớn, giả vờ còn... có khi rất đẹp mắt?

Cô đem cặp tai nghe trong tay một lần nữa treo về giá tai nghe, rồi cất vào tủ, sau đó đóng lại tất cả các ngăn tủ đã mở ra.

Hậu tri hậu giác, cô cảm thấy hành vi vừa rồi của mình, giống như đang hiến vật quý cho Giản Tích xem tai nghe, rồi lại phàn nàn người khác, cũng có một tia ấu trĩ.

Vì thế, cô cố gắng căng mặt cùng Giản Tích hừ hừ nói: "Dù sao, tôi cứ thấy cái tai nghe kia của tôi đẹp."

Không ngờ, Giản Tích gật đầu bày tỏ sự tán thành, hơn nữa nhẹ giọng nói với cô: "Là cậu đeo nó mới đẹp."

Đại đa số thời gian, trong mắt Giản Tích đều là sương mù giăng đầy, cao xa mông lung.

Cho nên trong mắt người khác đẹp một cách rụt rè, ưu nhã.

Mà ở chỗ Bối Lê, lại không thích, cô chán ghét sự mơ hồ không rõ, giả dối đó.

Bối Lê bị câu nói dễ nghe lại lấy lòng kia của Giản Tích hấp dẫn sự chú ý, quay đầu lại đối diện với người ta.

Lúc này, đôi mắt màu hổ phách của Giản Tích rất nhạt, gần trong gang tấc, sương mù tan hết, chỉ có mình cô.

Bối Lê chớp mắt, tim đập lỡ một nhịp.

Cô nghĩ, cô bạn cùng bàn học thần thích giả vờ người lớn này xác thật không giống với tất cả mọi người cô biết.

Vì cô giờ phút này thế mà lại ma quỷ cảm thấy người ta - không ấu trĩ, còn thành thục lại ôn nhu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...