[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 31
Một dòng tê dại men theo đầu ngón tay, cổ tay cô, chạy thẳng lên đến tận trái tim.
Người anh họ 25 tuổi của Bối Lê đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất hoành tráng, sau đó còn có những buổi tụ tập nhỏ với người thân trong nhà. Khi Bối Lê xoa xoa đôi mắt gấu trúc về đến nhà thì đã gần 11 giờ đêm.Mặc dù ngày thường tan tiết tự học buổi tối về nhà cũng tầm giờ này, thỉnh thoảng cô còn có hứng thú chủ động thức khuya làm bài một chút. Nhưng niềm vui khi học bá giải được đề khó hoàn toàn khác với cái cảm giác đần độn làm "linh vật" hôm nay, quả thực là khác nhau một trời một vực.Bối Lê cảm thấy xương cốt mình đều rã rời.Trước khi đi ngủ, bố Bối có lẽ thấy cô quá thảm, rất có lương tâm mà gõ cửa phòng cô chủ động nói: "Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, mẹ con nói cuối tuần con chỉ có một bài thi nhỏ buổi sáng thôi, cũng không có tiết học. Vậy bố dứt khoát sáng mai gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp con xin nghỉ bù."Bối Lê bọc chăn suýt nữa quấn mình thành một cái kén, che tai lại nhíu mày ngại bố ồn. Đến khi nghe thấy nói ngày mai không cần dậy sớm đi học, trong lòng cô lại bản năng thả lỏng, có một loại cảm giác vui sướng siêu thoát, giống như một đứa trẻ đã chơi đùa cả ngày cuối tuần bỗng nghe thấy ngày hôm sau không cần đi nhà trẻ.Cô đang định vui mừng trả lời, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, trong mơ như đột nhiên thấy một bóng dáng không rõ lắm.Bóng dáng của cô gái đã bị cô trêu chọc, ảm đạm thương tâm rời đi.Tuy chỉ mới một ngày không gặp, cô biết bóng dáng này là ai. Đã qua mấy ngày, cả hai cũng đã làm hòa rồi.Nhưng kể từ ngày đó chọc người ta buồn, cô liền vẫn luôn không thể nào quên được bóng dáng kia.Bối Lê ôm chăn không mở mắt ra được, lặp đi lặp lại giằng co giữa niềm vui không phải đi học và nỗi đau khổ khi phải đi học. Kỳ thật chỉ dùng chưa đến hai giây, cô vẻ mặt uể oải, không cam lòng trả lời bố Bối: "Không được, con vẫn nên đi thi ạ."Ngày hôm sau, cuối tuần, Bối Lê mở mắt ra nhìn ánh sáng xám xịt ngoài cửa sổ một cách mơ hồ, đúng là một mùa rất thích hợp để ngủ ngon.Đôi mắt đen láy của cô ngày thường đều là vẻ kiêu ngạo, lúc này tràn ngập tuyệt vọng, bĩu môi nhỏ, gần như muốn ngửa mặt lên trời than dài. Lại rất là uể oải, vài giây sau, cô lưu loát mở chăn bò dậy rửa mặt. Một lát nữa còn phải mang bữa sáng ở nhà qua ăn cùng Giản Tích.Nếu còn trì hoãn cảm thán nữa, cô sợ là sẽ nhịn không được bảo bố gọi điện thoại xin nghỉ.Giản Tích đến trường luôn muộn hơn cô một chút, luôn sát giờ, vừa đủ để ăn bữa sáng xong thì chuông reo."Buổi chiều đi qua chỗ tôi đi." Bối Lê đợi cô bạn cùng bàn của mình khoan thai đến muộn, mới lấy sandwich và sữa bò nóng đặt trong túi giữ nhiệt ra.Cô luôn ăn sáng cùng Giản Tích, trước đó dù bị đói cũng không có ý định ăn những thứ bữa sáng đó, chỉ biết đối với cửa trông mòn con mắt, trong lòng mắng cái tên không biết sớm một chút đến.Giản Tích trước tiên xoa xoa đầu cô, cười thành tiếng dưới cái ánh mắt muốn ăn thịt người vì thiếu ngủ của Bối Lê, mới nhận lấy sandwich cắn một miếng: "Được.""Này này này!" Bái Muội ở bàn trên thừa lúc còn chưa phát bài thi, quay đầu lại phàn nàn: "Hai cậu hôm nay sẽ không lại vứt bỏ đại đội quân chúng tớ để trốn đi đấy chứ?"Bối Lê và Giản Tích không nói gì, lảng tránh ánh mắt của nhau. Một người vùi đầu yên lặng ăn bữa sáng, một người khác hướng Bái Muội làm mặt quỷ.Giống như một loại ăn ý kỳ lạ."Ôi, cho dù hai cậu buổi chiều có hành động đơn độc, thì đó cũng là chuyện của buổi chiều. Mỗi lần đều nộp bài thi sớm, nghênh ngang đi trước mặt cả lớp, các cậu có biết những bạn làm chưa xong đề mục như chúng tớ, bóng ma trong lòng lớn đến bao nhiêu không?" Bái Muội khiển trách hai người có tội, vừa nói vừa giận dữ cầm một cây bút gõ bàn: "Tớ nói cho các cậu biết, rất nhiều lần tớ tưởng là tớ tiêu đời rồi, trong lòng tớ nghĩ tớ đâu phải hiệu suất thảm hại đến vậy, chẳng lẽ sắp nộp bài rồi sao? Tớ còn hai câu đại đề chưa làm đâu! Ai mà biết hai cậu lại nghịch thiên như vậy, còn lần nào cũng nghịch thiên hơn lần trước!"Bối Lê nhún nhún vai.Điểm này cô cũng rất bất đắc dĩ. Vì Giản Tích luôn nhanh hơn cô một chút xíu, cô không thể thua, cô còn muốn lúc thi giữa kỳ giành lại ngôi vị số một nữa. Cho nên liền sẽ cùng Giản Tích đối đầu, liều mạng đuổi kịp tiến độ.Gần đây cô càng ngày càng thấy có hiệu quả, cô ở trên tiền đề không giảm độ chính xác, tốc độ làm bài lại có tăng lên. Nhưng có quỷ là, Giản Tích cũng tăng tốc theo...Bối Lê tức giận không cam lòng, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo. Cô căn bản không biết vì sự so sánh âm thầm của cô, Giản Tích cho rằng cô rất muốn làm đối thủ với mình, vì thế có ý định thành toàn cô, nỗ lực làm một đối thủ cạnh tranh đủ tư cách."Ai mà không thế!" Bái Muội gõ bút một lúc, cảm thấy rất bực bội: "Lê Tử, hôm nay cậu hào phóng thế? Thế mà tùy tiện để tớ gõ bút của cậu?"Bối Lê nghiêng đầu, từ từ gặm sandwich, còn bực bội hơn cả cô ấy: "Ai nói với cậu đây là bút của tớ?""Hả?" Không phải của Bối Lê? Bái Muội ực một ngụm nước bọt, gian nan chuyển tầm mắt đến trên mặt Giản Tích, tiếp theo liền thấy vẻ mặt cười như không cười của Giản Tích."Giản học thần, tớ xin lỗi!" Bái Muội nhanh chóng thay đổi khuôn mặt, giây nghiêm túc.Nhu cầu sinh tồn cực mạnh."Không có gì." Giản Tích mỉm cười với cô ấy.Bối Lê trợn mắt há hốc mồm.Không phải, bạn học Bái Muội chậm đã. Cho nên cậu tưởng bút của tớ thì có thể thoải mái gõ, còn là Giản Tích thì cậu lại quỷ túng như vậy?Bối Lê nghiến răng, điều cô không thể lý giải nhất chính là, nhu cầu sinh tồn khoa trương như vậy của cậu là từ đâu ra?Cô liếc cô bạn cùng bàn đang yên tĩnh ăn sáng với tư thái ưu nhã, rất là không thể lý giải. Khí chất của cô gái này mạnh mẽ đến vậy sao? Nếu cô gái này khí chất mạnh mẽ, đáng sợ như vậy, vì sao các cậu lại cứ nói ôn nhu?!Bối Lê đại khái nhìn Giản Tích hơi lâu rồi, Giản Tích quay đầu lại, lại giơ tay, mở nắp bình sữa bò trên bàn cô, một lần nữa đặt lại trong tầm tay cô.Vì thế, Bối Lê từ việc cực kỳ không nói nên lời và khó chịu trừng mắt, rất nhanh lại thu mắt lại, bên tai nóng bừng.Bên này Bái Muội còn chưa quay lại, cô ấy ngại ngùng nói tiếp: "Lê Tử cậu với Giản học thần quan hệ thật tốt quá đi, còn dùng bút của cậu ấy.""..."Bối Lê vẻ mặt "cậu đang nói cái quái gì vậy". Không phải chỉ một cái bút thôi sao, quan hệ của cô với bạn cùng bàn kém đến mức ngay cả một cây bút cũng không thể mượn?Nhưng ánh mắt chân thành của Bái Muội nói cho cô biết, không, Giản học thần không giống nhau.Bối Lê hít vào một hơi, lười phát biểu ý kiến.Cô vừa ôm bình sữa bò Giản Tích mở cho cô uống, vừa dùng tay còn lại nhàn nhã gõ bàn, biểu cảm chỉ muốn nói một câu: "Được rồi, không có gì nữa thì cậu có thể cút về chỗ của cậu."Bái Muội đỡ cái gọng kính hình ngũ giác khoa trương của mình, bày tỏ sự bất mãn đối với hành vi đuổi khách không có nghĩa khí của Bối Lê, ném lại câu cuối cùng: "Được được được, cậu nộp bài thi sớm đi! Nhìn bọn tớ đây những học dốt nhỏ đang quằn quại trong biển khổ đi! Cậu cứ kéo Giản học thần đi 'hẹn hò' đi!"Ném xong những lời này, Bái Muội cũng không quản phản ứng của Bối Lê mà quay lại thân mình chờ phát bài thi. Dù sao cô ấy cũng cảm thấy lời "tàn nhẫn" này của mình cũng không có khí thế gì, rất là yếu ớt.Nhưng mà, Bối Lê đang uống sữa bò suýt nữa thì phun một ngụm sữa vào gáy cô ấy.Hẹn hò?!Bối Lê vẫn còn nghẹn lại ngụm sữa bò kia, gian nan nuốt xuống. Cô chột dạ quay đầu lại liền thấy cô bạn cùng bàn nhướng mày với cô, vô cùng cao thâm khó đoán. Cô càng thêm chột dạ, nhưng đồng thời lại có một loại cảm giác vô cùng mờ mịt. Cô chột dạ cái gì đâu?Cô bạn cùng bàn của cô dưới ánh mắt mờ mịt lại chột dạ của cô, mím môi dưới cười nói: "Này, không phun ra à, cá voi nhỏ."Một giọng điệu rất là tiếc nuối."..."Một trái tim đang đập nhanh của Bối Lê, chậm rãi trở lại vị trí cũ.À, cô biết mình vì sao chột dạ rồi. Đại khái là vì cô đã sớm phản ứng bản năng, cô bạn cùng bàn của cô tuyệt đối sẽ trào phúng cô?——————Mặc dù câu nói kia của Bái Muội làm Bối Lê có một loại cảm giác quái quái, ngay cả trong lúc thi cũng vài lần nhíu mày, nhưng tiểu công chúa cũng không quá để trong lòng. Cô vừa lén lút lại so tiến độ với Giản Tích, vừa dốc hết sức lực tập trung làm bài.Cuối cùng, Bối Lê đuổi kịp Giản Tích trước mấy chục giây nộp bài. Cô cong môi đi ra phòng học, hai tay đút túi hứng thú rất tốt, xem ra khoảng cách đánh bại Giản Tích để trở về hạng nhất khối lại gần thêm một bước.Phía sau rất nhanh đuổi theo lại là tiếng bước chân rất nhẹ, cả hai đi ở hành lang, cầu thang, đều nhẹ nhàng động tác. Dù sao tầng lầu này cuối tuần chỉ có học sinh khối 12 như họ, mọi người đều đang thi.Bối Lê nắm đúng thời cơ, nghe tiếng bước chân ngoái đầu nhìn lại, chuẩn bị đắc ý một chút. Kết quả vừa mới động cổ, lúm đồng tiền trên mặt đã bị người ta chọc một cách chuẩn xác.Nhẹ nhàng một ngón trỏ chống.Bối Lê sửng sốt một giây, người kia đã thu tay lại, hỏi cô: "Hôm nay còn đi xem mèo không?""Không xem." Bối Lê theo bản năng trả lời. Cô lại hậu tri hậu giác ảo não một chút. Vì sao cô vừa rồi bị Giản Tích chọc mặt thế mà không tát một cái hất ra? Có phải cô bị Giản Tích xem càng ngày càng dễ bắt nạt không?Lại là ở cửa trường học tùy tiện ăn chút gì đó. Giản Tích thấy cô ấy ăn phở hình như không được vui vẻ lắm, ở tiệm trà sữa bên cạnh mua cho cô ấy một ly trà sữa trân châu đường mười phần.Cô cắn trân châu, hai người đi ở bên ngoài tiêu hóa một lát, rồi bắt xe trở về nhà Bối Lê.Hôm nay Bối Lê cuối cùng cũng có thể làm "tiểu giáo viên". Cô lại lấy đàn ukulele ra.Dù sao cũng chỉ là chơi trong giờ tự học, Bối Lê không phát huy vượt xa người thường như lần trước, hát giống ca sĩ. Ở giữa có bỏ qua vài âm, nhưng Giản Tích cũng không cười cô, vì Giản Tích đi theo tiếng đàn của cô ngân nga, ngân nga vài câu liền yêu cầu Bối Lê sửa phát âm.Giọng nói của học thần thật sự rất hay, nhưng chuẩn âm thì... Bối Lê cười, cái trình độ này cô cảm thấy cô có thể làm "tiểu giáo viên" của học thần cả đời.Cô mang theo Giản Tích ngân nga mấy bài hát xong, lại tự đàn tự hát hai bài hát cho Giản Tích nghe."Không chơi nữa, tay đau." Bối Lê nhường ghế bàn học cho Giản Tích, còn mình thì ngồi ở mép giường. Cô cuối cùng ném đàn ukulele sang một bên, ngửa người về phía sau, nhắm mắt lại, cả người thả lỏng nằm trên giường.Ánh sáng trước người đột nhiên lại tối sầm một chút, Bối Lê mở mắt ra. Giản Tích ngược sáng đứng ở bên chân cô, phía sau là tấm rèm mỏng xuyên sáng, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói là đang cười, đùa với cô: "Bối lão sư vất vả rồi."Má lúm đồng tiền của Bối Lê cũng trồi lên, cô cười đá người bên cạnh một cái."Ai da." Người kia bị đạp còn cười càng vui vẻ hơn, cười nhạo một tiếng, lại cong người xuống bắt lấy bàn tay đánh đàn của cô: "Ngón tay này đau không?"Bối Lê phụt cười: "Có chút thường thức được không, cậu như vậy còn muốn dành dụm tiền mua đàn guitar? Là tay trái ấn dây đau.""Được rồi, cảm ơn Bối lão sư đã chỉ bảo."Giản Tích buông tay phải của Bối Lê ra, một lần nữa nhặt lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng xoa bóp những chỗ bị hằn dấu trên đầu ngón tay: "Học sinh mát xa một chút cho Bối lão sư, để bày tỏ lòng biết ơn."Bối Lê bị cô ấy nói đùa làm cho chỉ muốn cười, ngẩng đầu nhìn qua.Người kia vẫn ở trong ánh sáng, không nhìn rõ mặt, chỉ là hình dáng mơ hồ, khó hiểu, giọng nói trong trẻo từ ánh sáng mơ hồ đó rơi xuống.Sáng tỏ lại ôn nhu.Bối Lê nhìn ánh mắt dừng lại. Sự mềm ấm giữa những ngón tay chạm nhau, người kia ấn cô dùng một chút lực. Trong nháy mắt như có một dòng tê dại men theo đầu ngón tay, cổ tay cô, chạy thẳng lên đến tận trái tim.——————Tác giả có lời muốn nói: Bối Lê: Cậu phạm quy! Cưa cẩm thì cưa cẩm, ai sợ ai? Nhưng quân tử động khẩu bất động thủ!