[ BH ] [ CĐ ] [ XK ] Bẻ Cong Thái Hậu _ Thiên Lang

( 18 ): Cố Tình



- " Dùng bữa được rồi " Đặt xuống đĩa thức ăn cuối cùng, Mạnh Chí Thần vui vẻ hướng vào trong gọi.

Tô Long Nhi nghe được chậm rãi bước ra, nhìn trên bàn thức ăn bày biện nghi ngút khói, không khỏi cảm thấy bụng đói cồn cào.

Tuy vậy vẫn mặt lạnh không đổi, thờ ơ ngồi vào bàn, cầm đũa chậm rãi ăn. Một cái liếc mắt cũng không cho người bên cạnh.

༎ຶ‿༎ຶ Thái hậu thật vô tâm.

Đứng hoài cũng thấy ngại ngùng, Mạnh Chí Thần tìm chuyện để nói.

- " Có cần ta gỡ xương cá hay không? " Hôm bữa chạy đi hỏi trù phòng mới biết, vốn dĩ thái hậu rất dễ trong việc ăn uống, vụ xương cá hôm kia chỉ là nàng làm khó mình. Nghĩ lại mà tức, hôm nay nàng quyết không cho đầu bếp lấy xương ra, tạo cơ hội cho nàng cùng thái hậu bồi dưỡng tình cảm.

- " Không cần "

Thái hậu lạnh giọng hù Mạnh Chí Thần một thân mồ hôi. Không cho giúp thì thôi, làm gì căng dữ vậy.

Nàng chuyển qua rót cho Tô Long Nhi chén trà, lấy lòng đặt trước mặt mà người ta cũng không thèm để mắt tới.

- '' Lát nữa ta bồi ngươi đi dạo nha? "

- " Ta đi ngự thư phòng " Tô Long Nhi liếc nàng một cái, chậm rãi nói.

- " Er... Vậy ta bồi ngươi đọc sách, tam cương ngũ thường ta đều thuộc nằm lòng. " Mạnh Chí Thần vỗ ngực đảm bảo, những cái đó lúc đại học nàng bị lão sư ép phải học đen đầu.

- " Phiền phức " Tô Long Nhi im lặng tập trung ăn, không màn đến Mạnh Chí Thần nữa.

Ăn xong, thái hậu như lời nói đi ngự thư phòng. Những tưởng sẽ phá rối nàng một phen, ai ngờ thái hậu cầm sách lên liền hoá tượng. Mặc cho Mạnh Chí Thần cào nhào bên tai, nàng vẫn tâm tình bất định.

Chán nản ngồi trên đất, ngước nhìn thái hậu tập trung đọc sách mà đau lòng. Nàng muốn bồi dưỡng tình cảm~ không phải là ruồi bay vo ve a~

- " Kha Di, ngươi có để ý dạo này Tiểu Mạnh Tử cứ dính lấy thái hậu của chúng ta như hình với bóng hay không? " Diệp Nhi đăm chiêu suy nghĩ, nàng có linh cảm Tiểu Mạnh Tử không được bình thường.

- " Có gì lạ ? " Kha Di biết rõ Mạnh Chí Thần có gì đó không giống với những tên hoạn quan ngoài kia. Chỉ cần hắn không làm gì quá đáng, nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

- " Ta thấy hắn nhất định có ý đồ xấu, ta phải bẩm báo với nương nương để ngài ấy đề phòng. "

Kha Di kéo lại Diệp Nhi, ngăn không cho nàng làm chuyện ngu xuẩn.

- " Thay vì lo chuyện bao đồng, ngươi nên đi ngự thiện phòng, kêu họ chuẩn bị bữa tối cho nương nương là vừa. "

- " Nhưng mà hắn.... "

- " Đi nhanh đi.... "

Bị Kha Di đẩy đi, Diệp Nhi tâm tình buồn bực hướng ngự thiện phòng đi đến.

Tiếng gõ cửa từng nhịp vang lên, Tô Long Nhi trong đầu khó hiểu. Từ khi nào Mạnh Chí Thần biết tuân thủ quy củ như vậy, giở chứng cái gì đây? Nửa tháng nay cứ dính lấy nàng, khiến bản thân tối ngủ cũng mơ thấy ' cục phiền phức ' đó.

- " Gõ cái gì? Ngươi có tin.... " Lời chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt vào.

- " Vũ Nhi làm phiền mẫu hậu sao? " Triển Linh Vũ ánh mắt long lanh nhìn Tô Long Nhi.

- " Không, không có! Bổn cung tưởng là đám nha hoàn quấy rầy. " Trên mặt cương cứng, biết vậy nàng đã không mở cửa.

Nha hoàn sao? Là tên cẩu thái giám kia thì đúng hơn. Triển Linh Vũ trong lòng cười lạnh.

- " Đêm nay hoàng thượng đi Hoa Thủy cung nghỉ ngơi, Vũ Nhi không biết gì làm nên đến đây bồi mẫu hậu. Không biết lại làm phiền đến người, Vũ Nhi thật có lỗi. "

- " Không sao, dù gì cũng đến rồi vào trong hẳn nói. " Nói rồi nàng bỏ đi vào, dưới ánh mắt của Triển Linh Vũ, nàng có thể nói bất tiện sao?

Phân phó Diệp Nhi chuẩn bị một chút điểm trà cũng điểm tâm.

- " Vũ Nhi không vẽ tranh, đánh đàn,.... Sao lại chạy tới đây tìm người nhàm chán như bổn cung? " Nhấp một ngụm trà, Tô Long Nhi chậm rãi nói.

- " Ai nói mẫu hậu nhàm chán đâu? Được cùng mẫu hậu một chỗ, Vũ Nhi đã thoả mãn rồi. " Tay mân mê ly trà, ánh mắt say mê nhìn Tô Long Nhi.

Cùng một chỗ? Là ý gì đây?

Tô Long Nhi làm như không nghe thấy, uống thêm ngụm trà.

Nàng không trả lời, Triển Linh Vũ cũng không biết phải nói gì, không khí phút chốc trở nên im lặng.

Mấy khi được cùng Tô Long Nhi, Triển Linh Vũ làm sao chịu bỏ qua cơ hội này. Nghĩ một chút, cố tình đánh đổ ly trà trong tay.

- " Aa... "

Quả nhiên tiếng động thu hút được sự chú ý của Tô Long Nhi. Trước mắt là Triển Linh Vũ đang chật vật tựa trên bàn, gương mặt nhợt nhạt còn thở gấp.

- " Vũ Nhi? Ngươi bị sao vậy? " Rõ ràng lúc nãy còn khoẻ mạnh, chớp mắt đã suy yếu như vậy? Rốt cuộc là bị làm sao?

Được Tô Long Nhi nâng đỡ, Triển Linh Vũ mượn lực ngã luôn vào lòng thái hậu.

- " Mẫu, mẫu hậu.... Ta khó, khó thở quá.... ~~ "

Âm vực của Triển Linh Vũ suy yếu vô cùng, nghe không rõ nàng đang nói cái gì, đại khái đoán được nàng đang khó chịu.

- " Ngươi, trước hết lên giường nằm xuống, ta hướng Diệp Nhi gọi thái y đến xem. " Trước giờ nàng chưa từng chiếu cố ai, bây giờ có hơi loạn xạ tay chân.

Dìu Triển Linh Vũ chậm chạp đến giường, nàng đâu biết trong một giây lơ là, bên miệng Triển Linh Vũ nở ra nụ cười quỷ dị.

Đặt nàng nằm xuống, Tô Long Nhi muốn xoay người đi gọi Diệp Nhi. Tay bất ngờ bị nắm chặt, kéo một cái đã khiến nàng mất đà ngã về phía sau.

Mở ra đôi mắt hoảng sợ, Tô Long Nhi mới định hình được bản thân đang nằm đè lên Triển Linh Vũ. Tư thế nửa nằm nửa ngồi này làm nàng xấu hổ vô cùng.

Cố gắng vùng vẫy ngồi dậy, ngờ đâu người dưới thân đưa tay ôm lấy lưng mình. Hai gương mặt cận kề khiến Tô Long Nhi rất muốn bỏ chạy ra khỏi đây.

- " Mẫu hậu, người thật đẹp... " Ánh mắt Triển Linh Vũ say mê nhìn, nàng ngay từ đầu đã muốn đem người này uy bên mình, không cho ai cướp đoạt.

- " Vũ Nhi ngươi, mau buông bổn cung ra. " Tình huống thật sự xấu hổ, đã vậy nàng ta còn nói lời tu nhân.

- " Không được, Vũ Nhi muốn cùng mẫu hậu một chỗ a~ " Hướng địa phương nhạy cảm thổi nhẹ, làm Tô Long Nhi không khỏi rùng mình.

Lỗ tai bị tập kích, Tô Long Nhi rất muốn tát cho Triển Linh Vũ một cái. Lúc trước cùng nàng ta có thiện cảm, nhưng bây giờ đã một móng không còn. Cũng là nữ nhân, nhưng Mạnh Chí Thần không làm nàng chán ghét như vậy.

Cùng lúc đó tiếng bước chân đến gần, là do cửa không có khóa, cho nên người bên ngoài thoải mái đi vào.

- " Thái hậu a, ta có nấu chè.... "

Xoảng

Cái chén trong tay rơi xuống đất, Mạnh Chí Thần hai mắt trừng lớn nhìn cảnh tượng trước mắt. Thái hậu đang cùng hoàng hậu thân mật trên giường. Nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập, rất chậm, rất chậm, từng nhịp từng nhịp rất mạnh mẽ.

- " Thần? Ngươi.... "

- " Ta, ta xin lỗi! Đã làm phiền rồi.... "

Nàng nhanh chóng ngồi xuống thu dọn mãnh vỡ, loạng choạng chạy ra ngoài, chạy thật nhanh, không một lần quay đầu lại.

Tại sao? Tại sao lại để cho ta chứng kiến cảnh này chứ? Tô Long Nhi, nàng thật sự, thật sự không thích ta sao?

Bàn tay nắm càng lúc càng chặt, mảnh vỡ đâm vào tay nàng cũng không còn cảm giác.

_______

Chắc gần 1 tháng rồi hén bà con? Tui nói lại nè, tui bận á chứ không phải Drop. Truyện vẫn đăng ở đây, bên Mangan toon chỉ là đăng lại những truyện viết hoàn thôi.



Chương trước Chương tiếp
Loading...