Bạn Trai Nguy Hiểm Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 9
Đêm đầu tiên ở Hắc Long Trại, Đàm Việt ngủ rất ngon. Sau một giấc dài, anh tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, bầu không khí ẩm ướt, âm u do cơn mưa hôm qua mang đến dường như đã tan biến.Anh không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, chỉ lờ mờ cảm nhận được đó là một giấc mộng đẹp khiến người ta lưu luyến.Thiếu niên với dung mạo thanh tú, xuất chúng vươn vai lười biếng, áo ngủ xốc lên để lộ một đoạn eo thon trắng nõn.Trong trại không có ai nuôi gà trống để gáy sáng, nên anh tự nhiên tỉnh dậy khi trời dần hửng sáng. Bầu trời đã nhuộm một màu trắng sữa, ánh nắng ban mai đỏ rực như lòng đỏ trứng gà len lỏi qua từng kẽ lá. Nếu không có gì bất ngờ, hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.Mùa hè trời sáng sớm, Đàm Việt lấy điện thoại ra xem giờ, đúng 6 giờ. Không trách ánh mặt trời đã chói lọi khắp nơi, bình minh nhuộm cả bầu trời trong sắc đỏ cam rực rỡ, nhưng lại không quá gay gắt.Theo kế hoạch của đoàn du lịch, hôm nay nhóm 30 người của bọn họ sẽ lên xe buýt tham quan Kỳ Thạch Phong. Nghĩ đến tình huống đặc biệt của mình, Đàm Việt quyết định tìm hướng dẫn viên để xác nhận lại lịch trình.Chuông điện thoại vang lên dồn dập "Đô đô đô." Rõ ràng là tín hiệu không thể kết nối, chứ không phải có người cố tình không nghe máy.Đàm Việt khẽ nhíu mày. Chuyện này nằm ngoài dự tính, khiến tâm trạng anh không khỏi trở nên khó chịu.Chiếc điện thoại này do hướng dẫn viên đưa cho khi khai đoàn, dặn rằng nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tùy tiện gọi.Nhớ ra điều gì đó, Đàm Việt liếc nhìn góc phải màn hình, thử gọi đường dây báo nguy, nhưng vẫn không kết nối được. Không chỉ mất tín hiệu Internet, mà cả mạng di động cũng hoàn toàn không có. Xem ra tín hiệu trong trại quá kém, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài.Dù vậy, Đàm Việt không quá bận tâm. Đến lúc ra ngoài tìm hướng dẫn viên hỏi lại cũng được, dù sao cũng còn sớm, chắc chắn đoàn du lịch sẽ không bỏ rơi anh. Mà dù có bị bỏ lại, anh vẫn có thể hỏi người trong trại rồi tìm cách rời đi sau.Rửa mặt xong, Đàm Việt bắt đầu nấu bữa sáng đã chuẩn bị từ hôm qua. Trong lúc chờ nước sôi, anh đứng trước gương, chà xát khuôn mặt trẻ trung tràn đầy collagen, tỉ mỉ chỉnh trang lại ngoại hình.Người đang yêu và người độc thân quả nhiên khác biệt. Như bây giờ, vì mới bắt đầu một mối quan hệ, anh đặc biệt chú ý đến từng chi tiết nhỏ trên diện mạo của mình.Ban đêm dưới ánh đèn mờ ảo, mọi khuyết điểm dường như được giấu đi bởi lớp bộ lọc nhan sắc tự nhiên. Nhưng ban ngày thì khác, ánh sáng rực rỡ thế này sẽ phơi bày từng đường nét trên gương mặt, không thể lơ là được.Tia tử ngoại bên ngoài khá gay gắt, Đàm Việt lấy nửa tuýp kem chống nắng cũ mà mẹ anh dùng còn thừa, kiên nhẫn thoa đều lên mặt. Nhìn kỹ lại, cảm thấy da mặt và cổ hơi lệch tone nhau một chút, anh liền tiện tay thoa thêm một lớp lên cổ.Môi anh trông có vẻ nhợt nhạt, khiến sắc mặt kém đi đôi phần. Nhưng trong ba lô của anh chắc chắn không thể có thứ như son môi. Tìm một lúc lâu, anh mới lục ra được nửa thỏi son dưỡng môi vị cam quýt còn sót lại từ mùa đông.Vừa thoa một lớp mỏng, đôi môi lập tức thêm phần căng mọng, ánh lên chút sắc nước, trông tươi tắn hơn hẳn so với trước đó.Do điều kiện có hạn, nhiều thứ không thể sử dụng như ý, nhưng trí tuệ con người luôn có cách thích nghi. Đàm Việt dùng lược thấm nước để chải mượt mái tóc hơi dựng lên.Chiếc ly thủy tinh mỏng đựng đầy nước sôi vừa đun, tận dụng đáy ly, anh nhẹ nhàng miết lên áo sơ mi đang đặt trên vali, từ từ làm phẳng những nếp nhăn.Sau khi chỉnh trang xong xuôi, Đàm Việt hít sâu một hơi, xác định trên người chỉ còn lại hương trà Ô Long bạc hà và đào trắng, lúc này mới gõ cửa phòng Quan Sơn: "A Sơn, A Sơn, cậu tỉnh chưa? Tôi có thể vào không?"Tỉnh dậy từ rất sớm nhưng không thấy Quan Sơn bên ngoài, Đàm Việt tranh thủ xuống bếp một chuyến. Anh dùng dấm, dầu vừng, ớt cựa gà cùng vài loại gia vị đặc trưng địa phương để pha nước sốt. Nhân lúc đun nước, anh thả khoai lang đỏ đã ngâm từ tối qua vào nồi, tiện thể nấu luôn hai bát mì chua cay.Bát mì chua cay được hoàn thiện với phần đậu nành xào và đậu phộng chiên giòn từ hôm qua.Rau trộn gồm cà rốt bào sợi, dưa leo giòn cùng chút thịt vụn, tất cả đều được chuẩn bị tươi mới trong sáng nay. Một bát mì chua cay đơn giản nhưng phong phú đến mức có thể mang ra mở tiệm bán cũng được.Sợ khói dầu ám mùi lên quần áo, Đàm Việt vẫn mặc áo ngủ và đeo tạp dề khi nấu ăn. Chỉ khi xong xuôi, anh mới thay bộ đồ chỉnh tề rồi bước đến gõ cửa phòng bên cạnh.Đặt tay lên then cửa, anh cẩn thận đẩy nhẹ tạo ra một khe nhỏ, rồi nghiêng đầu nói với người bên trong: "Mì chua cay tôi nấu xong rồi, ăn lúc còn nóng sẽ ngon hơn đó~""Ngươi đang lén lút làm gì ở đây?"Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, mang theo sự linh hoạt quỷ dị, âm điệu có phần trầm thấp khó lường.Đàm Việt lập tức xoay người lại, tim đập thình thịch anh đưa tay vỗ ngực: "A Sơn, dọa người như vậy sẽ hù chết tôi đó! Cậu làm tôi sợ muốn chết!""Nhát gan." Quan Sơn thản nhiên đáp, không hề đính chính chuyện mình vốn chẳng phải người, mà thật ra là quỷ dọa người.Đàm Việt chỉ vào mặt mình: "Cậu làm tôi hoảng sợ, phải bồi thường đi."Con người đúng là lắm mưu nhiều kế, suy đi nghĩ lại cũng chỉ toàn những chuyện này.Quan Sơn nghĩ lại cũng thấy đúng: tên to gan này sao có thể dễ dàng bị dọa đến nhảy dựng? Rõ ràng là giả vờ. Hắn chỉ hời hợt đặt một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, thái độ có chút qua loa.Nhưng Đàm Việt lại rất dễ thỏa mãn, chẳng hề để tâm đến việc nụ hôn kia quá ngắn ngủi: Anh lập tức chủ động cúi xuống, hôn lên đôi môi mà lúc nào cũng thốt ra những lời khó nghe của Quan Sơn một cái rõ kêu: "Buổi sáng tốt lành, A Sơn thân yêu!"Sau khi hôn xong, anh lùi lại hai bước, ánh mắt sáng lên, liên tục dành cho Quan Sơn những lời khen chân thành và đầy nhiệt tình: "Hôm nay cậu mặc thật đẹp! Màu đỏ hợp với cậu cực kỳ luôn!"Hôm nay, Quan Sơn thay một bộ quần áo mới, không còn mặc màu đen quen thuộc nữa. Hắn khoác lên mình chiếc áo đỏ rực rỡ đầy diễm lệ, phối cùng chiếc quần xanh đen trầm ổn.Trên áo có những mảng thêu hoa văn trúc xanh nổi bật, tạo nên vẻ vừa thanh tao vừa mạnh mẽ. Cánh tay và cẳng chân trắng nõn vẫn để lộ như cũ, nhưng chiếc vòng vàng hình rắn quấn quanh mắt cá chân dường như đã được thay mới, vì rõ ràng trông to hơn trước một chút.Mái tóc dài ngày thường chỉ được buộc đơn giản thành một bím thấp sau lưng, hôm nay lại được tết kiểu bím bò cạp, điểm xuyết thêm những sợi dây màu rực rỡ. Sắc màu rối mắt nhưng lại mang đến cảm giác tràn đầy sức sống của một thiếu niên tinh nghịch.Quan Sơn với vẻ đẹp diễm lệ nhưng lại có chút quỷ quyệt, gương mặt toát lên nét hoang dã thuần khiết, chưa từng bị sự ô nhiễm của thành thị chạm đến. So với lần đầu gặp hôm qua, hắn bớt đi vài phần thần bí, nhưng lại thêm nét thiên chân tàn nhẫn.Chính sự hoang dã tự nhiên này đã khiến Đàm Việt bị hắn hấp dẫn, đến mức mê mẩn không rời mắt.Sau khi cả hai ăn sáng xong, Đàm Việt tiện tay rửa sạch hai cái bát. Hồi còn ở nhà, anh vốn đã quen làm việc nhà, từ nhỏ đã dựa vào rửa bát để kiếm tiền tiêu vặt."Đúng rồi, tôi định ra ngoài một chuyến, ghé xem bên chỗ hướng dẫn viên du lịch. A Sơn, cậu có muốn đi cùng tôi không?"Quan Sơn lắc đầu, giọng điệu cao ngạo và lạnh nhạt: "Không đi."Những người dân trong trại này vốn không đủ tư cách để diện kiến hắn. Còn đám du khách đi cùng Đàm Việt, trong mắt hắn chẳng khác nào những con kiến nhỏ bé, không đáng bận tâm.Thần minh luôn ở trên cao, không có hứng thú với những nguyên liệu tầm thường.Mọi sinh vật sống đối với quỷ dị mà nói đều là thức ăn, kể cả chính bọn chúng. Quỷ dị cấp cao có thể nuốt chửng những kẻ yếu hơn, thậm chí so với con người, chúng còn bổ dưỡng hơn nhiều.Trong mắt quỷ dị, con người chính là mỹ vị, chẳng khác nào loài người xem thịt dê non, heo sữa quay hay những món tráng miệng hấp dẫn.Không chỉ thế giới con người mới có trật tự sinh hoạt, ăn uống, mà ngay cả cư dân trong thế giới quỷ dị cũng vậy. Nhưng đối với chúng, những kẻ nhỏ bé, yếu ớt nhưng lại tràn đầy khí huyết như con người, đặc biệt là những kẻ đến từ thế giới bên ngoài, luôn tỏa ra một mùi hương nồng đậm, hấp dẫn như món ăn thượng hạng.Ăn uống là bản năng của quỷ dị. Chúng càng nuốt chửng nhiều con người, ranh giới giữa hai thế giới càng trở nên mong manh. Một khi cánh cổng hoàn toàn mở rộng, khi thế giới quỷ dị và thế giới con người hòa làm một, chúng sẽ có nguồn thức ăn dồi dào không bao giờ cạn kiệt.Cũng giống như con người tranh giành lãnh thổ, các cường quốc xâm lấn quốc gia nhỏ bé, chiến tranh nổ ra khắp nơi để mở rộng bờ cõi, quỷ dị cũng vậy. Thế giới của chúng còn tàn khốc hơn nhiều. Quy luật cá lớn nuốt cá bé là lẽ hiển nhiên và ở đó chẳng có chỗ cho sự khoan dung hay đạo đức.Quan Sơn không dễ dàng bị cám dỗ bởi huyết nhục của con người, bởi vì ở giai đoạn này, chất lượng nhân loại quá thấp để lọt vào mắt hắn. Nếu muốn hấp thụ năng lượng bằng cách ăn uống, hắn thà săn lùng quỷ dị cao cấp còn hiệu quả gấp trăm ngàn lần.Hơn nữa, hắn đã để lại dấu vết trên Đàm Việt như một cách đánh dấu lãnh thổ, nên không cần lo lắng về việc đối phương bị những quỷ dị nhỏ yếu trong trại nuốt chửng. Nhưng thực ra dù không có dấu vết ấy, Quan Sơn vẫn không nghĩ rằng Đàm Việt sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm nào.Dù sao thì một kẻ có thể xem cổ trùng như muỗi hay ong vò vẽ, liệu những sinh vật quá yếu ớt kia có thể làm gì y được không?Quan Sơn khẽ động ý niệm, điều chỉnh phạm vi bảo vệ của dấu vết hộ thể. Chỉ khi Đàm Việt thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó mới phát huy tác dụng. Hắn ngồi yên trong sân, lặng lẽ dõi theo bóng dáng Đàm Việt rời đi."Đàm Việt." Quan Sơn đột nhiên cất tiếng gọi.Người vừa đi được vài bước lập tức quay đầu lại: "Sao vậy?"Thiếu niên khoác hồng y, xinh đẹp tựa đóa hoa, chậm rãi nói: "Nhớ giữ lời hứa của ngươi."Hôm qua trong trại, dường như có một con sâu nhỏ nhận ra điều bất thường của thế giới này. Nhưng đáng nói là nó lại xem Đàm Việt như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.Quan Sơn mong chờ khoảnh khắc Đàm Việt chạm đến chân tướng của thế giới này. Đó sẽ là một trong số ít niềm vui hiếm hoi trong quãng đời dài đằng đẵng của hắn.Khi ấy, Đàm Việt sẽ phản ứng thế nào? Sẽ hoảng sợ tột cùng, khóc lóc thảm thiết hay sẽ kinh hoàng bỏ chạy? Rồi sau đó, liệu y có đủ bình tĩnh để suy nghĩ và không chút do dự tìm cách trốn thoát?Ngay từ đầu, hắn đã cảnh báo rất rõ ràng: "Tình cảm của ta, tuyệt đối không thể phản bội."Nếu Đàm Việt thực sự hoang mang đến mức muốn bỏ trốn, vậy thì hắn cũng sẽ chẳng ngần ngại mà nuốt chửng y.Xét trên mấy ngày tình nghĩa ở chung, nếu thật sự phải đi đến bước đó, Đàm Việt cũng sẽ không phải chịu quá nhiều đau đớn. Y sẽ không chết một cách thảm khốc hay xấu xí, mà sẽ lặng lẽ, trọn vẹn trở thành một phần trong cơ thể hắn.Đàm Việt ngẩn ra một chút, sau đó kiên định gật đầu: "Tôi nhớ rõ. Trừ cái chết ra, không gì có thể chia cắt chúng ta."Anh không biết có phải vì Quan Sơn từng bị ai đó phản bội hay không, nên A Sơn mới luôn nhấn mạnh về sự trung thành một cách đầy cố chấp như vậy. Đàm Việt không rõ quá khứ của đối phương, nhưng anh sẵn sàng nhiều lần khẳng định, nhiều lần đáp lại.Dựa vào ký ức, Đàm Việt nhanh chóng tìm đến nhà của bà Lý. Lúc này, trời còn chưa tới tám giờ sáng.Cổng viện của bà Lý chỉ khép hờ. Bà lão đã vào núi hái nấm, chẳng buồn quan tâm đến việc tiếp đãi khách.Phần cơm còn thừa từ hôm qua được nấu thành cháo ngũ cốc như thể đang cho lợn con ăn. Bà Lý chỉ có một thái độ duy nhất với đám hậu bối này: Muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.Nhóm sinh viên mỹ thuật đều đang ăn sáng, chỉ riêng Vương Nhất Hàm không chịu động đũa. Những người khác ăn xong đều vào phòng nghỉ ngơi, chỉ có hắn ngồi một mình dưới ánh mặt trời, sắc mặt tiều tụy, chăm chăm nhìn ra cổng sân.Nghe thấy tiếng cửa mở, Vương Nhất Hàm theo bản năng giơ cái bát lên che trước mặt. Nhưng khi nhìn thấy Đàm Việt, hắn lập tức sững sờ, tay run lên làm cái bát "lạch cạch" rơi xuống đất.Tên nhóc tóc vàng, luôn tự cho mình là người dẫn đầu xu hướng thời thượng, trong chớp mắt liền thay đổi thái độ. Hắn quỳ phịch xuống, ôm chặt lấy chân Đàm Việt, nước mắt lưng tròng, giọng nói đầy bi thương: "Đại lão! Cha nuôi! Hôm qua ngài rốt cuộc đã đi đâu?! Hôm nay xin hãy đưa con đi cùng với!"