Bạn Trai Nguy Hiểm Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 10



Thời điểm Đàm Việt đi học, lúc đó cũng có vài người bạn có chút cảm tình, nhưng Vương Nhất Hàm không nằm trong số đó, ngữ khí anh lạnh nhạt: "Buông ra!"

Người kia nước mắt nước mũi tèm nhem, khóc lóc thảm thương: "Đại lão, ngài không biết hôm qua tôi đã trải qua những gì đâu......"

Đàm Việt chau mày, khó hiểu: "Cậu hôm qua đã trải qua chuyện gì thì đi tìm mấy người bạn thân thiết kia mà khóc. Tìm tôi làm gì?"

Đừng nhìn Đàm Việt ở cạnh Quan Sơn lúc nào cũng tích cực, nhiệt tình, tỏ ra vô cùng chủ động, tất cả những điều đó chỉ xảy ra khi người kia là đối tượng trong lòng anh.

Anh vốn không phải kiểu người có "tình yêu rực rỡ chiếu khắp thế gian", không phải "mặt trời nhỏ" lúc nào cũng đối xử tốt với tất cả mọi người. Nếu có, anh chỉ là một "mặt trời nhỏ" ấm áp dành riêng cho người nhà.

Vương Nhất Hàm với anh chỉ là bạn học cùng lớp vẽ, suốt một năm qua cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Chuyến du lịch lần này, thật ra cũng là do một nam sinh khác trong lớp vẽ đứng ra tổ chức.

Xét thấy đối phương trước đó cũng từng nhắc nhở giúp mình, Đàm Việt không đến mức thẳng chân đá bay người ta đi. Nhưng anh cũng chẳng muốn cứ mãi chịu đựng sự quấy rầy này.

Đàm Việt cố ý tỏa ra khí lạnh, hy vọng đối phương biết điều mà buông tay: "Mau buông ra, đừng dây dưa lôi kéo nữa!"

Nhưng lời trách nhẹ nhàng ấy rõ ràng chẳng có chút tác dụng nào với Vương Nhất Hàm, người đang liều mạng cầu sinh. Ngược lại, hắn ta càng ôm chặt lấy anh hơn, miệng gào to: "Không không không! Đại lão, cha nuôi! Trừ khi cậu đồng ý cho tôi đi cùng, bằng không tôi chết cũng không buông!"

"Năm nay tôi mới 18, không có hứng thú nhận con nuôi. Càng không phải cái vị 'đại lão' trong miệng cậu."

Đàm Việt bắt đầu nghi ngờ không biết Vương Nhất Hàm có phải trong núi ăn nhầm phải nấm độc hay không mà tinh thần trở nên rối loạn như vậy.

Trên đùi anh treo lủng lẳng một người to đùng, cố gắng lê bước được hai bước đã phải dừng lại.

Không di chuyển thì thôi, vừa nhích chân lên là có cảm giác như đang vác theo quả tạ 150 cân. Mà khi bắt đầu bước đi, sức kéo từ Vương Nhất Hàm thậm chí còn nặng hơn cả quả tạ, có khi tới 300 cân cũng không chừng.

Đàm Việt đã cảnh cáo ba lần - bất quá tam, nhưng đối phương vẫn mặt dày không chịu buông. Đến lúc này, anh thật sự không thể nhẫn nhịn thêm. Hít sâu một hơi, Đàm Việt dứt khoát túm lấy khuỷu tay Vương Nhất Hàm, mạnh tay vặn một cú. Chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, âm thanh trật khớp xương ghê rợn, cùng lúc đó là tiếng hét thảm thiết của Vương Nhất Hàm vang dội cả rừng núi. Hai cánh tay cậu ta lập tức mềm nhũn, rũ xuống như cọng bún.

Hai tay không còn chút sức lực, Vương Nhất Hàm tất nhiên không thể tiếp tục bám chặt lấy Đàm Việt, nhưng hắn vẫn còn hai cái chân.

Giọng Đàm Việt lạnh như băng: "Chân còn chưa gãy, không dùng được tay thì tự mà đứng dậy."

Lần này Vương Nhất Hàm run lẩy bẩy, mặt mày nhăn nhó, lập tức lồm cồm bò dậy. Dù sao mục đích của hắn cũng là cầu cứu Đàm Việt, chứ không phải chọc giận Đàm Việt thêm.

Màn gào thét như bị chọc tiết heo của Vương Nhất Hàm hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của các du khách khác. Trong đó có cả bạn thân của cậu - Trương Hùng, người vừa nghe thấy tiếng hét đã vội ló đầu ra, theo bản năng xắn tay áo lên để lộ cơ bắp căng phồng: "Họ Đàm kia, cậu đang làm gì đấy?"

Dù Đàm Việt có là học bá, mặt mũi có đẹp hơn người đi chăng nữa, cũng đâu thể tùy tiện bắt nạt người khác như thế này chứ!

Vương Nhất Hàm đứng dậy, hai chân chạm đất vẫn còn run rẩy. Nỗi sợ hãi khiến lý trí một lần nữa bay sạch khỏi đầu, cậu ta vừa nhe răng trợn mắt vừa cười gượng: "Không sao không sao, bọn tôi chỉ đang đùa chút thôi mà."

Rõ ràng Đàm Việt không có cùng suy nghĩ đó. Không phải cứ mặt dày bám riết là có thể đùa giỡn được với người khác, nhất là vừa rồi lực tay anh dùng thật sự không nhẹ chút nào. Điều đó càng khiến người ta kinh ngạc, bởi vì sức mạnh đó hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nhã nhặn, ôn hòa của một học bá trông vô hại như anh.

Điều này chứng minh điều gì? Rằng Đàm Việt tuyệt đối không phải kiểu "mèo mù vớ cá rán" mà là người thật sự có bản lĩnh!

Hơn nữa, trong đầu Vương Nhất Hàm bất chợt nảy ra một ý tưởng không tồi: bây giờ tay cậu đã bị thương, vừa hay có thể lấy đó làm cớ để nhanh chóng rời khỏi cái trại quái quỷ này.

Dù sao thì cậu cũng có một trực giác rất rõ ràng, rằng nếu lỡ tay động đến những biểu tượng kỳ lạ trong trại này, mấy "người dân" ở đây có khi sẽ lập tức lộ mặt thật, tấn công cả nhóm không chút nương tay.

Ở nơi đất khách quê người, nhóm dân bản địa vốn đã có đủ mọi lợi thế. Cách tốt nhất để thoát khỏi nguy hiểm chính là rút lui trong im lặng, đừng khiến họ phải để ý tới mình.

Trương Hùng nổi đóa: "Đùa giỡn cái gì mà đùa giỡn? Hai tay cậu đều bị bẻ gãy rồi còn gọi là đùa à? Không được, tôi phải báo công an, bắt thằng đó lại!"

Thực ra, Trương Hùng vốn đã chẳng ưa gì tiểu bạch kiểm Đàm Việt. Chẳng qua vì cô nữ sinh mà Trương Hùng có cảm tình lại từng tỏ rõ thiện cảm với Đàm Việt. Dù Đàm Việt và cô ấy chưa từng có gì với nhau, điều đó cũng chẳng ngăn được một cậu trai đang tuổi dậy thì xem Đàm Việt là tình địch không đội trời chung.

Huống hồ, Trương Hùng lại thuộc dạng cơ bắp cuồn cuộn, đầu óc đơn giản, kiểu nam sinh thể thao điển hình luôn tin rằng sức mạnh nam tính là chân ái và trong mắt hắn, những chàng trai trắng trẻo thư sinh kiểu tiểu bạch kiểm chẳng đáng một xu.

Trong số 8 người của đoàn du lịch, không phải ai cũng là sinh viên ngành nghệ thuật. Trương Hùng học vẽ chủ yếu là để tán gái, đặc biệt là mấy cô nàng xinh đẹp. Thấy người bạn Vương Nhất Hàm cũng đăng ký học, hắn liền theo học luôn, chứ bản thân chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào.

Một cơn tức giận vô cớ bỗng bùng lên trong đầu Trương Hùng. Lúc này, hắn chẳng buồn nghe ai giải thích điều gì. Tay áo vừa xắn lên, Trương Hùng đã xông thẳng tới, giơ nắm đấm nhắm thẳng vào Đàm Việt. Hắn định cho cái tên tiểu bạch kiểm kia một trận ra trò, coi như thay bạn thân trút giận!

"Đừng! Đừng đánh nhau!" Vương Nhất Hàm hoảng hốt, vội lao ra định ngăn cản, nhưng tay đã bị thương, làm sao kịp can thiệp.

"Bốp!"

Nếu người bị Đàm Việt quật mạnh xuống đất không phải là bạn thân mình Trương Hùng, thì có lẽ Vương Nhất Hàm đã phải thốt lên một tiếng đẹp mắt thật đấy. Pha quật vai đó vừa dứt khoát, vừa gọn ghẽ, động tác mượt như diễn võ trong phim vậy.

Đàm Việt nhíu mày, "Tôi không có thời gian chơi mấy trò điên điên khùng khùng với các người."

Còn về phần Vương Nhất Hàm, Đàm Việt lần nữa túm lấy cánh tay cậu ta. Chỉ nghe một tiếng "rắc" khô khốc vang lên - khớp xương trật lại được nắn trở về chỗ cũ. Anh nhấn mạnh một lần nữa: "Tự cử động thử xem. Về sau đừng có tùy tiện đụng tay đụng chân với người khác. Tôi rất không thích bị người khác chạm vào."

Đàm Việt cũng không đến mức hung hăng tàn bạo, vừa mở miệng không hợp liền khiến người khác trọng thương, tàn phế. Anh chỉ mạnh tay bẻ trật khớp đối phương, nhưng cũng có thể dùng thủ pháp đặc biệt để đưa khớp trở lại như cũ.

Chiêu thức ấy là do Đàm Việt học từ ông nội - người từng là danh y 'xích cước đại phu', đặc biệt am hiểu trị liệu chấn thương.

Dù sao thì anh cũng vừa thi đậu vào đại học với thành tích xuất sắc, chẳng dại gì mà làm chuyện dại dột để rồi mang tiếng có tiền án vì hành hung người khác.

Đàm Việt đỡ hai người vào phòng, "Bạn học Tống Du, cậu cũng thấy rồi đấy. Tôi không quá hòa hợp với những người khác, sau này chắc khó mà phối hợp cùng các cậu. Hơn nữa, có lẽ tôi sẽ ở lại trại huấn luyện này lâu hơn một chút, đến lúc đó nếu có hoạt động gì, không cần gọi tôi đâu."

Một nữ sinh có thiện cảm với Đàm Việt liền vội vàng tỏ rõ lập trường, lập tức phủi sạch quan hệ với hai người vừa bị thương ngoài kia: "Bạn học Đàm Việt, chúng tôi không giống hai người đó đâu. Chúng tôi hoàn toàn không có ác ý gì với cậu cả. Mọi người đã đến đây cùng nhau, chẳng phải cùng nhau trở về sẽ tốt hơn sao?"

Từ hôm qua đến hôm nay, sau hai ngày sống chung, Đàm Việt đã hạ quyết tâm: Anh không có ý định giao thiệp nhiều với nhóm người này. Vốn dĩ giữa họ cũng chẳng có mối quan hệ thân thiết gì, sau này mỗi người một nơi, kẻ lên đại học ở phương Nam, người đi học phương Bắc, có lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội để sâu sắc hơn - như hai đường thẳng song song, chỉ lướt qua nhau một lần rồi chẳng bao giờ gặp lại.

Đã như vậy, chi bằng nói rõ từ sớm, tránh về sau lại nảy sinh mâu thuẫn không đáng có.

Ngữ khí anh lễ phép nhưng lạnh nhạt, mang theo sự xa cách: "Không cần đâu. Mọi người đều đã là người trưởng thành, ai cũng phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Tôi không quan tâm các cậu từng xảy ra chuyện gì và các cậu cũng không cần phải lo nghĩ cho tôi."

Xác định mình không làm rơi đồ đạc, hướng dẫn viên du lịch cũng không tới tìm người, Đàm Việt liền quay đầu rời đi.

Anh đã tính toán kỹ, chuyến du lịch này kéo dài bảy ngày, bản thân chắc chắn không thể vừa mới kết bạn hôm nay, hôm sau đã vội vã rời đi. Ít nhất cũng phải đợi đến khi trường khai giảng rồi lại nói chuyện sau.

Lúc đó chỉ cần tìm được hướng dẫn viên, xin rút khỏi đoàn là được. Còn về phần phí du lịch đã đóng trước đó, nếu có thể hoàn lại một phần thì càng tốt, không thì anh cũng chấp nhận chịu thiệt.

Về phía hướng dẫn viên, nếu bên này vẫn không thể liên lạc được với bên ngoài, Đàm Việt dự định trước mắt sẽ cùng Quan Sơn xuống núi tìm hướng dẫn viên. Ít nhất cũng phải gọi một cuộc điện thoại về nhà báo bình an, nói rõ chuyện đổi kế hoạch hành trình. Sau đó, anh sẽ cùng Quan Sơn quay lại trại trên núi để tiếp tục ở lại đó.

Dù sao nơi này núi non trùng điệp, đường đi quanh co khó lường, Đàm Việt cũng sợ mình đi nhầm đường, nên cảm thấy tốt nhất vẫn nên đi cùng Quan Sơn - người địa phương, hiểu rõ địa hình, sẽ an tâm hơn nhiều.

Những bước tiếp theo, chắc chắn anh sẽ phải bàn bạc kỹ với Quan Sơn, đồng thời cũng cần liên hệ rõ ràng với phía hướng dẫn viên du lịch.

Chuyện này vốn dĩ anh đã nghĩ sẵn từ trước. Hôm qua tìm hướng dẫn viên cũng là vì muốn nói về việc này, chỉ tiếc là mãi vẫn không gặp được người. Hôm nay quay lại, anh chỉ định nói với Tống Du một tiếng cho rõ ràng, không ngờ lại thành ra khó xử như vậy.

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, Trương Hùng – kẻ vừa bị quăng ngã nằm sấp trong phòng lại đỏ mắt lao ra lần nữa. Lần này, Đàm Việt không khách sáo, trực tiếp quật ngã hắn thêm lần nữa. Sau đó, anh còn tạm thời mượn sợi dây bó gà trong nhà bà Lý để trói tay hắn lại. "Đợi tôi đi rồi, các cậu hãy cởi trói cho hắn. Kẻo lát nữa hắn phát bệnh."

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của Trương Hùng, anh nghi ngờ hắn đang lên cơn đau mắt, không thể ở lại mà tiếp tục cùng người này dây dưa được.

Đàm Việt thật ra là người không thích xung đột, cũng không chủ động ra tay đánh ai. Nhưng gặp tình huống như thế này, anh buộc phải phản kích để tự vệ, hoàn toàn không phải cố ý làm người khác bị thương.

"Vương Nhất Hàm! Mau cởi trói cho tớ!"

Bị tiếng gào giận dữ của Trương Hùng làm cho hoảng sợ, Vương Nhất Hàm bất giác cảm thấy cậu bạn của mình hình như đang nổi giận quá mức, hoàn toàn mất đi lý trí.

Không những không giúp đỡ, Vương Nhất Hàm còn nhẹ giọng khuyên nhủ vài câu: "A Hùng, tay tớ vẫn còn đau đấy. Hay là cậu bình tĩnh lại trước đi?"

Lúc này đang là ban ngày, ánh sáng rõ ràng. Tuy rằng một số người trong phòng cảm thấy Đàm Việt nói chuyện có phần lạnh nhạt, khó nghe, nhưng ngọn nguồn sự việc thì ai cũng thấy rõ mồn một.

Giữa ba người này, vốn chỉ là chuyện nhỏ giữa Đàm Việt và Vương Nhất Hàm, thì Trương Hùng lại bất ngờ nhảy vào, còn là người ra tay trước. Giờ bị trói lại, cũng là tự chuốc lấy mà thôi chẳng ai thấy oan uổng gì cả.

Về phần Vương Nhất Hàm, trong lòng hắn thật ra vẫn còn đang bực bội vì Trương Hùng khiến mình khó xử. Rõ ràng bản thân không hề gọi người tới giúp, vậy mà Trương Hùng lại tự ý lao ra làm loạn, hiển nhiên không phải vì bênh vực bạn bè, mà chỉ đơn thuần là đang trút giận cá nhân.

Nếu không phải vậy, thì ngay lúc hắn khuyên can, Trương Hùng đã không làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.

Huynh đệ tốt không chịu đứng về phía mình, điều đó khiến Trương Hùng lập tức cảm thấy mọi thứ đều không thuận, lòng đầy uất ức.

Mà đúng lúc ấy, ở nơi không ai để ý, một con sâu nhỏ từ trong ngực Trương Hùng lặng lẽ bò lên chui thẳng vào đầu hắn.

Hôm qua, chỉ có mỗi Vương Nhất Hàm là chưa nuốt trọn đồ ăn, hắn ta cố gắng nhai giả vờ như đã ăn, rồi nhanh chóng tìm cơ hội móc họng để nôn ra. Những người khác, ít nhiều gì cũng đã ăn vào không ít.

Trương Hùng vốn vóc dáng to lớn, ăn khỏe, lại không hề kén chọn, nên là người ăn nhiều cơm do bà Lý nấu nhất.

Dù Vương Nhất Hàm có kéo huynh đệ cùng nhau móc họng, hiệu quả cũng chẳng là bao, hơn nữa Trương Hùng tối hôm đó còn lén ăn thêm nữa.

Nếu như Trương Hùng có thể giữ được cảm xúc ổn định, thì mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Bà Lý vốn yêu chiều "bảo bối" của mình, lại luôn thích những người có khí huyết dồi dào, dễ bị kích động như Trương Hùng.

Trương Hùng là kiểu người không suy nghĩ kỹ, tinh thần lực yếu ớt, dễ dàng bị những cảm xúc mạnh mẽ chi phối, làm chủ tâm trí.

Cái nam sinh to lớn này, đầu óc cứng nhắc, cả cơ thể như bị hành hạ, các cơ bắp như giãn ra, mồ hôi toát ra, não bộ như đang sôi lên, trán gân xanh nhô cao đến mức như thể một con trùng lớn đang lộn xộn trên trán, không ngừng giật nhảy.

Đôi mắt Trương Hùng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, không biết từ đâu lấy được sức mạnh phi thường, đột nhiên gầm lên một tiếng, thậm chí dùng sức mạnh đáng kinh ngạc để cắt đứt sợi dây thừng.

Cơn thịnh nộ từ tận sâu trong lòng trào dâng, hắn túm lấy tảng đá xanh to lớn cạnh lu nước, rồi nhắm thẳng vào Đàm Việt, nhằm vào cái cổ nhỏ xinh xắn của y mà hung hăng đập xuống: "Đi tìm chết đi, đồ khốn!"

Cảm xúc giận dữ đã chiếm lấy toàn bộ ý thức của Trương Hùng, hiện giờ trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: "Cái tên khốn kiếp kia, phải nện cái đầu như quả dưa của hắn xuống đất!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...