{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

Chương 7: Cái Thai



Ả tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm la liệt trên bệnh viện, cơ thể Thúy My cứng đờ lại không cử động nổi. Ả tờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy khung cảnh xung quanh. Cây truyền nước, máy thở và cả tiếng máy đo nhịp tin hòa vào với nhau. Ả nhìn thấy Lan Anh đang ngồi bên cạnh trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo trắng, có vẻ anh ta là bác sĩ. Không biết họ đang nói cái gì, nghe có vẻ nghiêm trọng.

- Lan Anh...

- Thúy My!! À, cô tỉnh lại rồi à?

- Ruốc cuộc đã có chuyện gì sảy ra vậy, tại sao tôi lại ở đây?

- Đồ ăn tôi nấu cho cô bộ dở đến nỗi nào mà cô bỏ ăn sáng để rồi tụt huyết áp ngất vào đây?

- Tôi... tôi không có...

Ả giật mình nhớ lại mọi chuyện, trước những gì đã sảy ra. Thúy My khi ngồi vào bàn để ăn sáng. Đáng ra đó sẽ là một bữa ăn ngon lành lấp đầy cái bụng của ả vào buổi sáng trả bù lại một đêm kinh khủng như tối hôm qua nhưng không, vừa nếm thử miếng thịt bò xốt vang mềm mại cùng với cơm. Tất cả những hương vị mà ả đang mong là hấp dẫn, thơm ngon để thỏa mãn cái bụng của ả thì bỗng dưng khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào mọi thứ đều thật là kinh khủng. Nó còn ghê hơn cả thứ mùi hương của âm đạo của ả đàn bà hôm qua ả đã mút mát một cách khó khăn, còn khó nuốt hơn cả đống tinh dịch của đàn ông mà ả đã từng phục vụ khiến cho Thúy My không kiềm được mà chạy vội vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn đến nỗi cơ thể chỉ hệu ra mỗi nước thôi ả không thể dừng lại được vẫn tiếp tục nôn tiếp, Thúy My khó khăn lắm mới khống chế được bản thân. Ả run rẩy đứng lên rồi bỗng dưng tầm nhìn mờ đi, ả lảo đảo đứng không vững mà ngã lăn ra đất lịm đi.

- Không sao, có chửa ốm nghén là chuyện bình thường.

- Có chửa...ốm nghén ..???

- Vâng thưa cô.

Vị bác sĩ bên cạnh khẽ cất tiếng, anh ta lấy tấm hình chụp X quang ra đưa lên. Chỉ vào hình ảnh bào thai mờ nhạt trước mặt.

- May mắn cho cô rằng đứa bé không sao, bào thai phôi thai rất khỏe mạnh. Có gì mang thai sức khỏe hiện tại của cô không tốt thì nên bảo trọng thì tốt hơn. Dù gì đứa trẻ cũng không bị trấn thương gì, cơ thể của cô giờ còn quá yếu nên nhớ về nghỉ ngơi thật nhiều ăn uống đầy đủ nhé. Ốm nghén khó ăn, chúng tôi đã phải cung cấp truyền dịch dinh dưỡng cho cô đấy.

- Dạ cảm ơn bác sĩ rất nhiều, vậy là tốt rồi.

Trong khoảng thời gian mang thai đáng ra ả nên phải thấy vui vì do thể lực yếu,  sức khỏe không tốt vậy nên Thúy My được Lan Anh buông tha cho suốt thời gian đó để được nghỉ ngơi dưỡng thai. Nhưng không, ả bắt đầu cảm thấy lo lắng, rồi rơi vào trạng thái trầm cảm đến không ít hành động vô cùng cực đoan như cào cấu cơ thể hay có ý muốn tác động vật lí lên bụng để giết chết cái thai đó.

" Tại sao...tại sao có thể có được chứ...mình đã chuẩn bị đề phòng rất kỹ lưỡng những tình huống trường hợp tồi tệ nhất có thể sảy ra rồi mà...tại sao chứ...Không lẽ...Không lẽ chính là của thằng chó đẻ đó..."- Càng nghĩ đến ả càng tuyệt vọng, nhốt mình vào trong phòng tắm rồi suy nghĩ một lúc,  ả chợt nhìn thấy cái dây quần áo treo bên. Ả vội lấy buộc quanh bụng rồi bắt đầu thít chặt.

- Xin lỗi con yêu, kể cả cho dù mẹ không biết bố con là ai nhưng kể cả là ai đi chăng nữa thì mẹ vô cùng căm hận bố con và tất cả những gì liên quan đến thằng chó chết đấy....

Vừa nói ả vừa cột chặt vào bụng, đến nỗi hơi thở ả bắt đầu trở nên khó nhằn bởi cảm giác nhói đau từ bụng truyền lên.

- My ơi...My....

Hôm nay cô về sớm hơn mọi ngày bắt đầu gọi ả, nhưng rồi Lan Anh nhận ra có cái gì đó không đúng ở đây. Theo linh cảm cô bắt đầu tiến đến phòng tắm, gõ cửa.

- Thúy My!! Thúy My!

Hai lần gọi không một lời phản hồi, cô dùng hết sức lực phá tung cánh cửa. " Rầm" - Cánh cửa phòng tắm bung ra đổ sập ngay trước mắt Thúy My,  ả ta nhìn cô không ngậm được miệng.

- Lan..Lan Anh...sao cô có thể...

Thúy My ngỡ ngàng vì vốn cánh cửa này đã rất chắc rồi còn khóa trái lại vậy mà một con ả đàn bà như cô lại dễ dàng đánh sập cả cánh cửa đó như vậy.

- À không, không. Cái cửa phòng tắm này tôi mua bằng loại rẻ tiền nên nó như vậy ấy. Mà quay lại chủ đề chính, cô đang định làm gì đấy?

- Tôi...tôi...à thì tôi thấy bộ đồ này rộng thùng thình quá hơi khó chịu nên...tôi buộc lại cho gọn.

- Buộc cho gọn? tôi thấy cô xiết hơi chặt đấy.

- Đâu...đây có...

- Để tôi kiểm tra.

- Không sao đâu...!?

Cô bước đến kiểm tra sợi dây rồi cau mày giật đứt sợi dây đấy ra.

- Cô!...

- Chặt quá đấy, cô không sợ làm vậy sẽ giết chết đứa trẻ à?

- Tôi...sao cô lại nói như vậy..? Người ta có câu hổ giữ không ăn thịt con...

- Phải, kể cả con chó cái còn sống chết bảo vệ con mình đến phát dại mà nhỉ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...