|| Bách Hợp - Girl love || Thỏ Cưng Của Kẻ Cầm Đầu
chương 9: những mảnh ghép cảm xúc
Không...không..cái gì đây ?Máu cứ tiếp tục chảy xuống từ mũi em, em cố bịt lại nhưng nó không ngừng tuôn xuống làm nhuốm bẩm chiếc váy trắng nhỏ xinh của em. Nó cứ không ngừng chảy, thật đáng sợ. Bỗng dưng giây phút đó, em chả thấy sợ nữa, buông tay ra. Ngẩng đầu lên cho nó dốc ngược vào phổi. Em nở một nụ cười hạnh phúc, để cho đôi mắt co lại một cách đau đớn. " Con muốn một gia đình, con muốn hạnh phúc...Nhưng giờ khác rồi... con muốn được giải thoát"Từ phút giây đó, đôi mắt xinh đẹp của em ứa máu chảy xuống. Em chẳng còn cảm giác đau đớn hoặc có thể em đã dần quen nó rồi, vì cuộc sống hiện tại đang dần giết chết em....- Ức !?Em tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trên chiếc giường lạnh lẽo ấy. " Đó thật sự là giấc mơ sao?...Nó thật tuyệt, ước gì mình có thể mơ thấy nó nhiều hơn"- Em bước xuống nền nhà lạnh lẽo ấy mà chẳng cần một mảnh vải cuốn trên người, mặc cho cơ thể em tím tái lại vì lạnh. Em đã quen dần lấy mùi khói thuốc độc hại ấy cứ nồng nặc trong căn phòng điều hòa chẳng mở khóa cửa để em có thể hít thở không khí trong lành bên ngoài kia. Nhưng em chả con quan tâm, vết bầm, vết cắn và cả máu. Đó là những gì em nhận được trong mối quan hệ độc hại này nhưng em chả bao giờ có thể thoát ra khỏi nó.Em bước đi, để lại những vệt máu. Trong những lần quan hệ, rất nhiều lần chị ta làm em bị thương nhưng em lại chẳng hề kêu một tiếng nào, chỉ đến khi vết máu dính khắp nơi thì Jin mới nhận ra những vết rách trên làn da em đã bầm lại, bị nhiễm trùng rồi.Em bước đến bàn ăn, ngồi một mình trên chiếc bàn ghế đắt tiền đó. Đồ ăn được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, phải nó rất ngon và đầy đủ dinh dưỡng. Nhưng khi em nuốt xuống cổ họng, thì Nijes bỗng dưng đứng bật dậy chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo ra. Em non đến nỗi trong người chỉ còn là nước mới thôi, em đứng dậy. Vô cùng yếu ớt, chiếc váy trắng cũng chả bao giờ giữ được thứ màu sạch đẹp của nó, lúc nào cũng nhuốm lên một màu nâu đỏ của máu và thuốc sát trùng.- Mẹ à, những người phụ nữ luôn mơ ước có cuộc sống tiện nghi, một người đang sẵn sàng chi trả kinh tế cho bọn họ. Con đang sống trong cuộc sống đó mẹ à. Người ấy luôn nấu cho con những món ăn ngon, chuẩn bị dụng cụ y tế cho con sau những trận bạo hành, ngay cả những đợt đến tháng người không chạm vào con nữa và cũng không làm con đau nữa...nhưng mà..Em đứng dậy, xả nước bước đến bồn rửa mặt, Nijes hất nước lên mặt mình. Chạm lên chiếc gương đã nứt vỡ đợt trước ấy, khiến em có một cảm giác nghẹn ứ cổ họng lại khó nói nên lời.- Người ấy biết rằng có một thứ khác còn đau đớn hơn, hoặc...thật sự con lúc đó quá ghê tởm để người ấy chạm vào nên đã bỏ con lại quẳng cho con túi băng vệ sinh ấy, không một lời ngó ngàng để lại con với vũng máu và hộp băng . Mà...tại sao con lại để ý đến chứ...chẳng phải chính con người đã gián tiếp hủy hoại người ấy hay sao..? Tại sao...con có tư cách gì để đòi hỏi sự quan tâm đấy...Em sững người run rẩy ngã phịch xuống đất, cảm giác buồn nôn lại ục ra dẫu cho dù trong dạ dày em chẳng còn gì bên trong cả. Em bịt chặt miệng lại, nước mắt ứa ra trên bờ mi sưng húp đấy đau đớn.- Mẹ à..con đau lắm, con có thể được chết được không ? Con...con không hèn nhát...chỉ là người ấy đã mong muốn con như vậy... có thể...con chỉ muốn thực hiện nó như lời báo ơn...Dứt lời em chạy thật nhanh ra chỗ bếp, nhanh trí cầm lấy một con dao run rẩy cầm lên sát vào vào cổ mình.- Mình...mình làm được mà...chỉ cần...một đường nhẹ thôi..có được không ?...Bỗng dưng con dao rơi xuống, em quỳ xuống. Khóc nức nở, giọt lệ em lả tả xuống bắp đùi bầm tím sưng húp. Nijes ôm mặt run rẩy, xiết chặt tay đấm thật mạnh vào gò má bản thân. Em đấm mạnh đến nối bên má đỏ lên sưng tấy, em không dừng lại mà đấm thêm nhiều phát nữa.- Khốn nạn ! Đúng là một con đĩ khốn nạn, Nijes !...Sao đến bây giờ mày vẫn còn có thể hèn nhát đến vậy...bộ cuộc sống này có gì nuối tiếc đến như vậy hả... mày đúng là đồ ích kỷ tham lam mà... !Em run run chợt nhận ra bàn tay dính máu, chạm lên khuôn mặt mình. Mũi em đang chảy máu, chảy vô cùng nhiều khiếu em hoảng sợ vội bò với lấy hộp khăn giấy lau." Giá như giấc mơ đấy là sự thật...vậy thì thật tuyệt vời biết bao..."- Em lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ rồi ngồi bệp xuống đất. Em cảm thấy những bước đi giờ lại chở nên yếu ớt đến nhường nào, mỗi lần bước em cảm thấy vùng kín nhói lên cơn đau như sắp rách toạc ra. Chân em bầm tín đầy những vết thương, sưng lên nhiều chỗ nên giờ em chả đi vững được nữa. Em ôm chân, gục xuống chìm đắm khoảng không tĩnh lặng đó hàng giờ liền vì chỉ có giây phút bình yên này mới có thể xoa dịu được em.Tối đến, Jin trở về với cảm xúc cọc cằn bực bội trong người. Chị ta lảm nhảm : " Địt mẹ chúng nó là bố mẹ mình chắc, suốt ngày cứ lo xa. Đang sống rành rành ra, nghĩ xem tên nào tải giỏi đến độ có thể gây hại cho mình được chứ ?"Vừa mở chốt cửa ra, bước vào bỗng dưng em lao thẳng đến du Jin ngã xuống.- A !? Địt mẹ con khốn này, đau ! Mày bị điên à ?Chị ta ngã xuống đất, một tiếng " Rầm" rất to đủ để lột tả cái cảm giác đau điếng của chị ta. Chị ta đã bực càng bực hơn, quát lên định dơ tay đánh Nijes. Bỗng dưng thấy em tháo cái váy mỏng của mình vứt sang một bên, ngồi ngoan trên cơ thể chị khiến cho nắm đấm đấy lại buông ra.- Mày...tự giác đấy !Jin dịu lại, nở nụ cười vòng tay bế em lên. Cả cơ thể nhỏ bé ấy nằm chọn trong vòng tay chị ta như một con cún con vậy, Jin tiện tay khóa cánh cửa lại cho an toàn rồi mới đặt chía khóa đưa em vào trong phòng. - Hôm nay mày dâm vậy,có phải mày lại "ngứa nghề" không ?- ức...Em không trả lời, chỉ gượng cúi gằm mặt xuống . Nhưng vẫn cố "ứ" một tiếng để chị ta không giận lên đánh em vì sự câm lặng đấy, nhìn cái biểu cảm sợ hãi run rẩy sợ hãi của em khiến chị ta lại sướng cười phá lên.- Tao biết mà, đĩ chó này ăn trực tao lâu lắm rồi giờ mới biết nhận ra nhiệm vụ của bản thân đấy...lại đây nào.Túm lấy gáy em, áp sát nụ hôn xuống. Cả cơ thể chị ta to lớn lực lưỡng cứ thế đè nén tấm thân gần gò của em xuống, đầu lưỡi chị tiến đến cuốn chặt lấy em. Chiếc lưỡi hồng mền mại ấm nóng đấy, nó cứ lấn áp trong cổ họng em cảm giác như bị đèn nén lên không thể thở được.- ức....Gò má ửng đỏ, em bấu chặt vào bắp tay to khỏe của người phụ nữ ấy. Đôi môi ấy rời ra, kéo theo sợi chỉ bạc. Tô đỏ hồng cả môi em vì vết son trên đôi môi của chị, chị ta hôn lên gò má em, hôn xuống hõm cổ và cả bầu ngực. Người em lấm tấm vết son đến cả những nụ hôn sâu đỏ ửng ra và cả những chỗ chị ta cắn yêu in hằn lên da thịt của em. Em xiết chặt lấy ga giường, cau mày lại bỗng dưng giật bắn lên.- A !?...cái..gì đấy ?Chị ta rút kim tiêm lạ, tiêm vào bên ngực của em rồi vội rút ra vứt ngay vào thùng rác ngay cạnh. Tay ôm eo em, lật em trống tay nhìn xuống khuôn mặt của chị ta. Nijes run rẩy nhìn xuống bên ngực mình, ánh mặt dịu lại yếu ớt.- Nó...nó có làm sao không khi tiêm trực tiếp thế này?- Nghi ngờ cái con mẹ gì? Tao dành cả số tiền lớn để mua nó đấy, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng lắm rồi.Jin tỏ ra khó chịu, bóp lên véo nhẹ bên ngực bị tiêm thuốc của em.- Không không...chỉ là...dù gì tôi chả phải chết...đừng hoang phí tiền của bản thân như vậy...- Mày là bố mẹ tao à ?- ức...tôi xin lỗiChị ta bực mình nắm tóc em kéo xuống, áp cho nụ hôn kéo dài để thứ thuốc lạ ngấm sâu vào bên trong da thịt em lần nữa. Từng tiếng kim đồng hồ tích tắc, là lúc đó em càng ngấm mệt bị người phụ nữ đó kiểm soát mà chả thể phản kháng.