Bách Hợp, Bách Hợp, Ngươi Nở Vì Ai?
Nàng dùng sinh mệnh hát một khúc vãn ca cho ta - Thiên Đường Thụ
[ một cái si tình nữ nhân bởi vì hoài niệm người yêu qua đời đồng tính luyến ái viết nhật ký, cảm động sâu vô cùng. ]Hiện tại ta đã 27 tuổi, độc thân, cũng không có bàn lại quá một lần luyến ái. Ngoại trừ ái Thụ, ta không nữa ái người khác năng lực. Mụ mụ nói, chỉ cần ta hảo hảo sinh sống sót, kết bất kết hôn không thể nói là, luyến bất luyến ái không thể nói là, hảo hảo sống là tốt rồi. Hay là nàng cũng phải tượng quá khứ cùng hiện thực cúi đầu, có thể nàng cũng khó dĩ quên mất Thụ tồn tại cấp nàng mang đến nhiều ít vui sướng. Thụ cho ta tối êm tai ái tình hứa hẹn hay "Ta dùng ta có hạn mà ngắn sinh mệnh cho ngươi vô hạn yêu say đắm", mà ta đem dùng ta thanh sáp văn tự cấp thụ sâu nhất kỷ niệm, dùng ta có hạn nhưng dài dòng sinh mệnh cấp nàng tối độc nhất vô nhị ái tình...1995 niên mùa đông đặc biệt lạnh, ta mặc hậu hậu y phục, đeo hậu hậu mũ, nhưng nghĩ khó có thể hô hấp. Bởi vì đáng ghét như vậy mùa, đáng ghét cồng kềnh thân thể, ta thường xuyên lải nhải trứ, oán giận trứ vì sao sẽ có mùa đông tồn tại, đây là ta thượng cao một thời hậu nghĩ để cho nhân khó có thể chịu được chuyện tình. Bất vì sao, đơn giản là giản đơn. Dùng bằng hữu nói mà nói, ta thế giới quá mức đơn thuần cùng thông thẳng. Thuận lợi vào trọng điểm ban, dĩ phẩm học giỏi nhiều mặt lão sư lời bình, lên làm trong ban học tập uỷ viên, giáo lý học sinh hội chủ tịch. Chỉ vì cuộc thi thành tích không lý tưởng mà khóc, là một nhiều lắm giản đơn đắc gần như chuyện nhàm chán mà hài lòng. Vô ưu vô lự sinh hoạt, vô ưu vô lự tâm, vô ưu vô lự ta, nhưng gặp một cái trời sinh thì thích nhíu, trong khung tràn đầy u buồn thụ. Không biết là bởi vì vì ái tình mầm móng tiên lặng lẽ giàu to rồi nha chính hữu tình chiều ngang quá rộng rộng rãi, thế cho nên chúng ta trong lúc đó có tối bất minh cảm tình cũng bị nói thành là bởi vì vì hữu tình quá sâu.
Khi đó biết cái gì gọi LES? Không, chúng ta tự điển lý không có xuất hiện quá như vậy từ, cho dù đồng tính luyến ái ba chữ đều là mẫn cảm trọng tâm câu chuyện, ai đều bài xích cũng ai đều không muốn đơn giản nhắc tới. Càng đừng nói cho nhau thổ lộ. Cho nên, hữu tình lúc nào biến chất, chúng ta không thể nào biết được.
---------------
"Dù cho hiện tại ta nhận được những lời chúc phúc hay an ủi từ mọi người thì sao? Thụ vĩnh viễn cũng không trở về bên cạnh ta."
Tiểu Lôi - tác giả.
Thụ - người yêu quá cố của tác giả.
Lôi và Thụ vốn là đôi bạn cùng học chung những năm cấp 2 và cấp 3. Lôi là một cô gái ngoan hiền, thục nữ, học giỏi. Trái với Lôi thì Thụ là một học sinh khá quậy, thích chọc phá giáo viên, ghét đi học. Hai người vốn là một đường thẳng song song, nhưng không biết là ai yêu ai trước, theo như lời Lôi tác giả thì Thụ luôn là người chủ động đi theo nàng, cho dù nàng rời Qúy Dương đi Thượng Hải học đại học thì Thụ vẫn luôn dõi theo hình bóng của nàng. Khi đó, Thụ là người tỏ tình, cả hai khi đó không biết LES là cái gì, chỉ biết hai nữ nhân mến nhau thì thật.... không bình thường!
Lôi lên đại học có quen Vũ là bạn trai của nàng. Vũ rất tốt, yêu Lôi, nhưng Lôi luôn cảm thấy trong lòng mất mát mà không biết tại sao. Thụ biết Lôi có bạn trai, cũng muốn gặp để khảo sát xem Lôi gặp được người đàn ông tốt hay không. Thụ gặp được Vũ, có lẽ thấy mình không thể cho Lôi một cái hạnh phúc bình thường như Vũ nên nàng khóc, trước khi từ biệt Lôi trở về quê, Thụ một lần nữa nói ái Lôi. Lôi cảm động, cả hai có đêm đầu tiên lẫn nhau. Mọi chuyện cứ thế diễn ra tự nhiên, Vũ nhận thấy sự khác biệt giữa Lôi và Thụ, cuối cùng biết được hai người yêu nhau. Dù không cam lòng, nhưng đành chấp nhận. Lúc đó, cả Lôi và Thụ đều không biết, chỉ có duy nhất Vũ là người chúc phúc cho tình yêu của cả hai.
Lôi và Thụ yêu nhau cũng rất bình dị, cả hai như con thiêu thân lao vào nhau, tuổi trẻ khi đó yêu không lường trước được hậu quả, chỉ cần ta yêu ngươi là đủ. Lôi sau khi kết thúc 4 năm đại học thì trở về Qúy Dương, mặc cho người nào cũng nói nàng là điên rồi, Thượng Hải tốt như vậy sao lại bỏ lỡ. Lôi biết nàng rấ muốn về nhà vì nàng còn có người đang chờ đợi.
Trở về, cả hai vẫn lén lút yêu nhau. Lôi muốn tìm hiểu thế giới của Thụ, nhưng chợt nhận ra cả hai thuộc về hai thế giới khác nhau, lúc đó nàng chỉ cười trừ cho qua chuyện. Quỳnh là người bạn thân của Thụ, nàng biết chuyện của cả hai, khi nàng hỏi về tương lai của hai người, Lôi lúc đó rất hoảng sợ và chột dạ. Thụ biết được và cả hai có trận cãi nhau đầu tiên. Khi đó Thụ nói với Lôi, "Dù cho có chuyện gì ta cũng sẽ không ly khai ngươi!"
Lôi làm giáo viên dạy tiếng Anh, Thụ mở một quán bar, mỗi người đều có công tác riêng, nhưng Thụ ra đời sớm hơn Lôi nên rất chín chắn và trưởng thành. Lôi là một cô gái tốt nhưng nàng rất yếu đuối và nhạy cảm, thường hay bỏ cuộc. Thụ hay mắng Lôi là nên làm chủ bản thân đừng để ngoại vật ảnh hưởng. Lôi tức giận mắng Thụ, cho rằng Thụ không hiểu nàng. Thụ giận dỗi, không bắt điện thoại, không nói chuyện, cuối cùng Lôi phải đi làm hòa. Mỗikhi cãi nhau, Thụ luôn là người làm hòa đầu tiên, chỉ lần này là ngoại lệ.
Đồng là học trò của Lôi, ban đầu ghét Lôi nhưng nhờ Thụ đứng ra hóa giải hiểu lầm nên gọi Thụ là Sư Phụ, rất sùng bái ah. Còn Lôi thì trở thành cái bao cát để nàng tâm sự. Thụ lúc trước hối hận vì không thi đại học, muốn Đồng thay nàng khảo thượng đại học. Đồng vốn mất căn bản từ nhỏ, nguyện vọng Thụ quá lớn mà nàng thì không muốn làm sư phụ thất vọng nên cắn răng bị Lôi phụ đạo. Tiếc là vẫn không được, cha Đồng đành phải chạy chọt cho nàng vào đại học. Trong lúc dạy dỗ Đồng, Thụ tiết lộ chuyện tình cảm của nàng và Lôi. Đồng vẫn như trước đối xử tn6 trọng với cả hai. Lôi và Thụ rất cảm kích, thầm mong ai cũng bao dung như nàng.
Hai năm bên nhau, Lôi và Thụ nhận được tin Vũ và Khiết (bạn cùng phòng của Lôi) kết hôn. Lôi và Thụ cũng một phần nào đó bớt áy náy với Vũ, vì Vũ là người đàn ông rất tốt. Nào ngờ cưới chưa được nửa năm thì cả hai ly hôn. Lôi ngộ ra một điều, dù có được chúc phúc thì không có nghĩa sẽ bên nhau trọn đời. Còn Lôi thì cho rằng ly hôn và kết hôn là chuyện bình thường, không thương thì đừng níu kéo, miễn làm cho cả hai khó xử. Lôi mắng Thụ là máu lạnh, kỳ thực Lôi cũng rất lo sợ tương lai mình cũng như thế. Cả hai nói về mẫu đàn ông của nhau, mẫu đàn ông của Lôi bị Thụ nhận xét là "sinh vật không tồn tại" nhưng chí ít nàng hội tụ đủ những gì Lôi cần. Lôi cảm thấy rất hạnh phúc với tình yêu bây giờ, kết hôn cái gì chứ, ai mà đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Thụ và Lôi bên nhau rất vui vẻ, hai nàng có rất nhiều sự kiện để dành cho tương lai, có đôi khi cãi nhau hiểu lầm nhưng rồi vẫn hòa giải rồi bên nhau. Mọi chuyện vẫn bình đạm cho tới khi nhà Thụ lục đục xảy ra chuyện, trong một lần Thụ cãi nhau với cha Thụ, bị bạn cha nàng tiết lộ ra mối quan hệ cả hai. Mọi chuyện sau đó như thế nào? 2004 quả thật là cơn ác mộng đối với Lôi. Thụ và Lôi nói lời chia tay dù trong lòng đều không muốn. Thụ trượt dốc, theo a di đi đánh bài, cờ bạc rồi bị bắt vào viện tâm thần. Sau nửa năm không gặp, Lôi rất hối hận vì đã không đủ kiên cường để giữ lấy hạnh phúc của mình. Thụ vì mặc cảm mình đã trở thành phế nhân, không còn là bờ vai vững chắc cho Lôi dựa dẫm.
Thụ tự sát.
Cuối thư, tác giả Lôi có nói qua quá trình nàng cắt cổ tay tự tử theo Thụ mà không thành, rồi những lời chúc phúc của độc giả mong nàng sẽ tìm thấy được hạnh phúc. Tác giả Lôi còn nói, con đường LES rất khó đi, nếu là LES thì đừng trốn tránh bản thân và nếu không phải là LES thì đừng dại dột đi thử hay bị ngộ nhận.
Bộ này không có ngược thân hay ngược tâm kiểu cẩu huyết truyền thống trong BHTT, thoải mái mà đọc.
Vốn dĩ cuộc sống rất khắc nghiệt, nếu Lôi và Thụ có thể mở lòng bản thân, chia sẻ những khó khăn với nhau, đừng cái gì cũng ôm đồm lo lắng một mình thì có lẽ Thụ sẽ không tự sát.
Tôi thật hi vọng chị Tiểu Lôi có thể sống tốt và hạnh phúc, dù sao viết ra được thì cũng giải tỏa bớt đi phần nào bóng ma cô độc trong lòng chị. Thiên Đường Thụ nghĩa là gì? Là nơi chỉ có ta và ngươi.
P.S: Bài hát "Runnin'" cá nhân tôi thấy rất hợp với hai nhân vật. "If i lose myself, I lose it all." Tình yêu rộng lớn bao la nên khiến lòng người dễ lạc lối...