Bách Hợp, Bách Hợp, Ngươi Nở Vì Ai?
Chủ Mưu Đã Lâu - Thư Ngữ Dao
Trần Thần là người duy nhất hiểu được bản chất của Văn Linh. Nàng nguyện chiều theo ý nguyện của Văn Linh-gia nhập band nhạc của trường, cùng thu âm, cùng trải qua thanh xuân tuổi trẻ, và cùng nhau disband khi Văn Linh nói cô chán rồi. Nếu Văn Linh muốn, Trần Thần sẵn sàng đứng sau bóng tối ủng hộ cô. Giống như đêm cả hai nằm chung trên một chiếc giường. Văn Linh lo sợ tính lang bạt của mình sẽ tổn thương tới Trần Thần. Cảm giác bạn muốn tự do những cũng muốn yêu đương, khiến lòng Văn Linh mâu thuẫn vô cùng.Trần Thần sao mà không cảm nhận được cơ chứ. Nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ người nàng yêu: "Không sao đâu, đôi khi tớ cũng muốn sống khác một chút ấy mà.""Với lại, tớ nhớ cậu, cho nên đi tìm cậu thôi."Không có gì hạnh phúc bằng khi luôn có người đợi chờ bạn sau những chuyến đi xa.That's love.
No, that's true love.Trần Thần không phải là ngọn núi. Nàng là đám mây luôn dõi theo bước chân của ngọn gió ham chơi Văn Linh. Văn Linh và Trần Thần tựa như soulmates. Làm tôi nhớ tới đoạn đối thoại trong phim Café de Flore: "Do you believe in soulmates? Yes I do. I like the concept that there is somebody who is supposed to be with you forever."Phân đoạn mà Văn Linh bắt gặp Trần Thần đứng đợi mình ở chuyến xe bus. Khi hai ánh mắt giao nhau. Văn Linh biết thứ mà cô luôn tìm kiếm, ở ngay trước mắt cô.Văn Linh háo hức chen lấn đám đông, chạy về phía Trần Thần làm tôi liên tưởng tới cảnh trong phim Slumdog Millionaire, khi Jamal thấy Latika đứng đợi mình ở chuyến tàu ấy. Rất đẹp.Ngọn gió ham chơi năm nào cuối cùng cũng quay đầu nhìn lấy đám mây nhỏ.Cuối truyện, cả hai trao cho nhau tín vật: Chìa khóa nhà Trần Thần. Trần Thần đã cho Văn Linh một đáp án, dẹp tan đi nỗi sợ hãi trong lòng Văn Linh, "Dù cậu ở nơi nào, thì tớ vẫn sẽ luôn đợi cậu ở ngôi nhà của chúng ta."Phần phiên ngoại đọc cảm động lắm. Trần Thần nhìn vậy mà không phải vậy. Vì Văn Linh, nàng nguyện làm cảng tránh gió cho người nàng thương.Cái bẫy giăng ra, cá sớm muộn gì cũng lọt lưới.Bộ này Thư Ngữ Dao viết rất nhẹ nhàng và hàm súc. Sự trưởng thành của hai người con gái yêu nhau, không ồn ào, không phô trương, gói gọn lại trong một câu truyện ngắn.And this is what I love to read about.The kind of love that makes you believe in destiny.