[AsaChi-ChiAsa] Chị Thỏ Em Mèo
23
Một buổi sáng, khi ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng tán lá, những tiếng chim hót líu lo trong khu rừng, mọi thứ đều yên bình như thường lệ. Tuy nhiên, hôm nay lại khác. Chiquita không vui chút nào.Asa bước vào phòng, thấy Chiquita đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đầu, hơi thở của em có vẻ khò khè. "Chiquita, em làm sao vậy?" Asa lo lắng bước đến, vén tóc của Chiquita ra khỏi mặt em, đôi mắt thỏ to tròn đầy lo âu.Chiquita quay đầu đi, vẻ mặt bất lực. "Em không sao đâu, chị đừng lo." Nhưng giọng nói yếu ớt và đôi mắt mệt mỏi của em lại không thể che giấu sự đau đớn.Asa không chịu nổi cảnh mèo nhỏ của mình như vậy, chị ngồi xuống bên giường, vươn tay đặt trán vào trán Chiquita. Cảm giác ấm áp khiến Chiquita khẽ nhíu mày."Em bị sốt rồi! Sao lại không nói cho chị biết?" Asa thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Chiquita. "Chị sẽ không để em chịu đựng một mình đâu. Em phải nghỉ ngơi thật nhiều."Chiquita cố gắng gượng cười, nhưng không che giấu được sự yếu đuối của mình. "Em... em không muốn làm phiền chị đâu."Asa liền nghiêm mặt, đôi mắt thỏ trở nên kiên quyết. "Chiquita, em không làm phiền chị đâu. Em là người quan trọng nhất đối với chị. Chị sẽ chăm sóc em, đến khi em khỏe lại."Chiquita cảm thấy xúc động, mặc dù em vẫn tỏ ra cứng rắn, nhưng không thể không cảm nhận được sự chăm sóc và yêu thương từ Asa. "Cảm ơn chị..." Giọng em khẽ như một làn gió.Asa đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho Chiquita rồi rời phòng. Một lúc sau, chị quay lại với một chén nước ấm và thuốc. "Uống đi, sẽ giúp em đỡ hơn."Chiquita lắc đầu, có chút kháng cự. "Em không muốn uống thuốc."Asa ngồi xuống bên cạnh, nhìn em với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. "Chị sẽ không để em cãi đâu. Uống đi, nếu không em sẽ không khỏe lại nhanh được."Chiquita ngước nhìn Asa, đôi mắt vẫn ngấn lệ nhưng không thể từ chối. "Chị... thôi được rồi."Asa mỉm cười nhẹ, giúp Chiquita uống thuốc. Sau đó, chị ngồi lại bên giường, vuốt nhẹ tóc em, thì thầm. "Chị sẽ ở đây cả ngày, không đi đâu hết. Em không cần lo gì cả."Chiquita nằm trong vòng tay Asa, cảm nhận sự ấm áp và sự ân cần từ chị. Em không thể phủ nhận, dù ngoài miệng có nói gì, nhưng trong lòng Chiquita, em rất cần Asa ở bên cạnh."Chị yêu em rất nhiều, Chiquita." Asa khẽ nói, mắt nhìn vào mèo nhỏ, chăm chú.Chiquita không nói gì, nhưng đôi mắt mơ màng của em đã trả lời thay cho tất cả. Được chị yêu thương như vậy, em cảm thấy thật may mắn.Asa vén tóc của Chiquita ra sau tai, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em. "Ngủ đi em, chị sẽ bảo vệ em."Chiquita nhắm mắt lại, cảm nhận được sự yên bình trong vòng tay Asa, và cuối cùng, em cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.Trong khi đó, nhóm bạn của Chiquita, khi biết tin em bị bệnh, đã lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để giúp đỡ. Nhưng đối với Chiquita, điều quan trọng nhất là chỉ cần có chị ở bên, Chiquita sẽ khỏe lại.