[AsaChi-ChiAsa] Chị Thỏ Em Mèo

18




Buổi chiều muộn trong rừng, ánh mặt trời đang dần khuất sau những ngọn cây cao. Asa và Chiquita, sau khi tách khỏi nhóm bạn để tìm ít trái cây chín, giờ đây đang đi dạo trên con đường nhỏ phủ đầy lá khô.

Chiquita, như thường lệ, đi trước, đôi tai mèo nhỏ vểnh lên, đuôi đung đưa đầy tự tin. Asa bước chậm rãi theo sau, mắt luôn dõi theo từng bước chân của em, nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi.

"Chị Asa, nhanh lên đi, chị cứ lề mề mãi thế," Chiquita lên tiếng, giọng đanh đá nhưng pha chút đáng yêu.

"Chị theo ngay đây mà," Asa đáp, tăng tốc bước chân để đuổi kịp. "Em đi chậm một chút có được không? Đường này nhiều đá lắm, em dễ vấp ngã lắm đấy."

"Chị nghĩ em là ai hả? Mèo mà, nhanh nhẹn lắm." Chiquita ngoái lại, cười kiêu hãnh. Nhưng ngay sau đó, em vô tình vấp phải một cành cây nhỏ, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

"Chiquita!" Asa hốt hoảng chạy tới.

"Em... không sao!" Chiquita nhanh chóng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức nhăn mặt vì cảm giác đau nhói ở mắt cá chân. "Chết tiệt, đau quá..."

Asa quỳ xuống bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. Chị nhẹ nhàng nâng chân Chiquita lên, xem xét. "Em bị trẹo chân rồi. Chị đã bảo đường này nguy hiểm mà."

"Đừng có trách em," Chiquita gắt nhẹ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "Em chỉ... không để ý thôi."

"Được rồi, không sao đâu." Asa mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên váy của Chiquita. "Chị sẽ cõng em về."

"Cái gì?!" Chiquita tròn mắt nhìn Asa. "Không cần! Em tự đi được mà!"

"Không được. Chân em bị đau thế này, làm sao đi được?" Asa đứng dậy, quay lưng lại, cúi xuống để em leo lên. "Nào, lên đi. Chị không để em tự chịu đau đâu."

Chiquita nhìn Asa một lúc, môi mím chặt. Rồi em thở dài, bất đắc dĩ trèo lên lưng chị. "Chỉ lần này thôi nhé. Đừng tưởng em yếu đuối hay gì đâu."

"Ừ, em mạnh mẽ lắm," Asa cười nhẹ, chỉnh lại tư thế cho chắc rồi bắt đầu bước đi.

Hơi ấm từ Asa truyền đến làm Chiquita khẽ ngại ngùng. Em chống cằm lên vai chị, đôi tai mèo cụp xuống, nhỏ giọng nói. "Chị Asa... chị không mệt à?"

"Mệt gì đâu. Em nhẹ lắm mà," Asa trả lời, giọng đầy sự dịu dàng.

Chiquita nghe vậy thì trong lòng hơi mềm ra. Em lẩm bẩm, "Cảm ơn chị..."

Asa mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự yêu thương. "Không cần cảm ơn. Chỉ cần em an toàn là được."

Đang lúc không khí ấm áp thì từ đâu, Ahyeon và Rami chạy tới, làm cả hai giật mình.

"Ủa, Asa cõng Chiquita kìa!" Ahyeon reo lên, đôi cánh bướm vỗ phành phạch vì quá phấn khích.

"Chị Asa đúng là siêu tình cảm luôn! Chiquita, em sướng nha!" Rami thêm vào, giọng đầy trêu chọc.

Chiquita lập tức đỏ bừng mặt, tay khẽ cấu vai Asa. "Chị thấy chưa? Tại chị hết, giờ bị hai bả trêu rồi!"

Asa chỉ cười, giọng điềm tĩnh. "Thì cứ để chúng nó trêu, có sao đâu. Chị quan tâm em là được."

Câu trả lời của Asa khiến Chiquita im lặng. Mặc dù mặt em vẫn đỏ nhưng khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên.

Ahyeon và Rami nhìn nhau, rồi cười rúc rích. "Thôi được rồi, tụi em đi trước để hai người tình tứ tiếp nhé!"

"Rami! Ahyeon! Đứng lại đó cho em!" Chiquita hét lên, nhưng hai đứa đã chạy mất. Asa mỉm cười, tiếp tục cõng em đi về.

Chị quay đầu lại, dịu dàng nói: "Thôi nào, đừng giận nữa. Bọn họ chỉ đùa thôi mà. Với lại, em giận trông dễ thương lắm."

Chiquita bật cười nhẹ, dụi đầu vào vai Asa. "Chị... đúng là lúc nào cũng làm em khó chịu mà cũng không nỡ giận."

"Hẳn là vì chị quan trọng với em lắm, đúng không?" Asa trêu nhẹ.

Chiquita im lặng, không đáp, nhưng cái ôm siết chặt của em dành cho Asa nói lên tất cả.

Cuối ngày, Asa cõng Chiquita về đến nhà, mặc kệ ánh mắt trêu đùa của nhóm bạn. Nhưng trong lòng cả hai đều biết, những khoảnh khắc này là điều không ai có thể thay thế được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...