[AsaChi-ChiAsa] Chị Thỏ Em Mèo
16
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những tán lá xanh trong rừng, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Asa đang nằm dưới gốc cây, tay chống cằm, mắt nhìn Chiquita đang ngồi cặm cụi viết gì đó trên một quyển sổ nhỏ. Chị thấy dáng vẻ chăm chú của em thật dễ thương, đôi tai mèo đen nhọn khẽ cử động theo tiếng gió."Chiquita, em đang viết gì đó?" Asa ngây thơ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò."Nhật ký" Chiquita trả lời mà không ngẩng đầu lên, tay vẫn thoăn thoắt ghi chép."Nhật ký sao?" Asa nhổm dậy, bước lại gần, cố liếc nhìn. "Chị có được xem không?"Chiquita ngay lập tức ôm chặt cuốn sổ vào lòng, mắt trợn lên nhìn Asa. "Không được! Ai lại để người khác đọc nhật ký của mình chứ?"Asa ngừng lại, đôi mắt long lanh như một chú thỏ nhỏ bị mắng. Nhưng rồi chị nảy ra một ý tưởng nghịch ngợm. "Nếu chị đoán đúng em viết gì, em phải cho chị đọc, được không?""Không đời nào," Chiquita đáp, giọng đanh lại. "Chị mà đoán đúng, em thề sẽ đi bằng hai tay cho chị xem."Asa cười tinh nghịch, quyết tâm chọc em. "Vậy để chị thử nhé... Có phải em đang viết về... Asa xinh đẹp, dễ thương, là người yêu tuyệt vời nhất của em không?"Chiquita lập tức đỏ bừng mặt, nhưng em nhanh chóng quay ngoắt sang, cố gắng tỏ vẻ bình thản. "Chị bớt mơ mộng đi. Ai lại viết mấy thứ đó chứ?""À, vậy là đúng rồi!" Asa vỗ tay, cười lớn, vẻ mặt sáng bừng như vừa khám phá ra một bí mật động trời."Không đúng!" Chiquita hét lên, nhưng giọng lại không giấu được sự lúng túng.Asa cười toe toét, quyết định trêu thêm: "Thôi nào, em không cần ngại đâu. Em yêu chị đến mức viết vào nhật ký cũng là bình thường mà."Lần này, Chiquita gầm lên, giọng pha lẫn chút xấu hổ: "Chị Asa! Chị mà nói thêm một câu nữa, em cắn chị thật đấy!"Thấy em bắt đầu nghiêm túc, Asa định im lặng, nhưng bản tính ngốc nghếch và nghịch ngợm lại trỗi dậy. Chị nhón chân, bất ngờ giật cuốn sổ khỏi tay Chiquita.Chiquita hét lên: "Trả đây! Chị làm cái trò gì vậy hả?!"Asa cười, giơ cao cuốn sổ, mở ra định đọc. Nhưng chưa kịp xem được gì, Chiquita đã lao vào chị, cả hai ngã nhào xuống đất. Cuốn sổ văng sang một bên, nhưng Chiquita vẫn ngồi đè lên Asa, hai tay chống hông, mắt híp lại đầy đe dọa."Chị thấy vui lắm đúng không?" Chiquita gằn giọng, đôi mắt sáng rực lên như muốn cào Asa bất cứ lúc nào.Asa, dù nằm dưới đất, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt đáng yêu, cười hì hì. "Chị chỉ muốn biết thêm về em thôi mà... Thật sự không cố ý làm em giận đâu.""Không cố ý mà chị còn cười?" Chiquita cúi xuống, gí sát mặt vào Asa, giọng đanh đá nhưng đầy uy lực.Asa đột nhiên im lặng, nhìn vào đôi mắt long lanh của Chiquita. Sau một hồi, chị thở dài, giơ hai tay đầu hàng. "Được rồi, chị xin lỗi. Chị không nên chọc em. Chị thề sẽ không bao giờ làm vậy nữa."Chiquita vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dò xét Asa. "Chị mà còn tái phạm, em cào rách mặt chị đó.""Chị biết rồi," Asa đáp, giọng dịu dàng hơn. "Em là mèo con của chị, sao chị dám chọc giận em chứ?"Câu nói này làm Chiquita khựng lại, mặt em bất giác đỏ lên. "Ai là mèo con của chị chứ... Chị mơ à?"Asa mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Chiquita, kéo em ngã xuống cạnh mình. "Em là mèo con của chị. Dù em có giận chị đến đâu, chị vẫn sẽ yêu em."Chiquita muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Asa, em đành thở dài, nằm im bên cạnh chị. "Thôi được rồi, em tha cho chị lần này. Nhưng chị mà còn giở trò nữa thì biết tay em.""Được rồi, chị hứa." Asa khẽ mỉm cười, vươn tay ôm lấy em, thì thầm. "Cảm ơn em vì đã chịu tha lỗi cho chị."Nhìn Asa đầy thành khẩn, Chiquita cũng không nỡ giận lâu. Hai người nằm dưới tán cây, nghe tiếng gió thổi và côn trùng kêu, không khí dần trở lại yên bình. Nhưng Chiquita thầm nghĩ: "Lần sau chị mà chọc em nữa, em sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"