All x Bạch Dương [ Đoản ]
[Cự Giải x Bạch Dương - H+Ngược//Ngọt] Tội phạm x Luật sư (Boylove//Girllove)
Bạch Dương thở dài, ngón tay lướt qua tập tài liệu dày cộm. Cậu vừa thắng một vụ án vô cùng khó khăn—bảo vệ cho một tên tội phạm khét tiếng.Mà tội phạm đó... lại chính là Cự Giải.Bạch Dương:“Thắng rồi… xong rồi…” - Cậu tự nhủ. Nhưng khi vừa định dọn dẹp rời đi, một tiếng cạch vang lên sau lưng.Cửa phòng đóng lại.Cự Giải đã đứng đó từ bao giờ, dựa lưng vào cửa, ánh mắt lạnh lẽo đầy nguy hiểm.Cự Giải:“Bé cưng của anh… giỏi thật đấy.”Bạch Dương rùng mình. Cái giọng trầm thấp này làm cậu nổi da gà.Bạch Dương:“Anh… vào đây làm gì?”
Cự Giải:“Vào để thưởng cho cưng.”Rầm!
Bạch Dương chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Cự Giải đè lên bàn làm việc.Tài liệu văng tứ tung. Cổ tay cậu bị khóa chặt, không thể cử động.-“V-vụ kiện của anh… tôi đã thắng rồi, đúng chứ?” - Bạch Dương nuốt nước bọt.Cự Giải cười nhạt, cúi đầu, ghé sát vào tai cậu.“Ừ. Nên anh sẽ thưởng cho cưng bằng cách… địt cưng đến nát lỗ.”Bạch Dương:"Khoan—”Không có khoan nhượng.
Một cú đẩy sâu đến tận cùng, làm Bạch Dương há hốc miệng, không nói nổi câu nào.Bạch Dương:“Ư… Cự Giải… Từ từ đã…”
Cự Giải:“Không được.”Những cú thúc mạnh mẽ khiến cả bàn làm việc rung lên, giấy tờ rơi lả tả xuống sàn.“Bé cưng…” Cự Giải thở gấp, cắn nhẹ lên cổ Bạch Dương, để lại một dấu hằn rõ ràng. “Chỉ có em là thắng được anh thôi… Em bảo vệ tội phạm à? Vậy giờ để tội phạm trả ơn em luôn đi.”Bạch Dương nghẹn lời, hai tay bấu chặt vào mép bàn.Cự Giải nắm lấy eo cậu, ép sát vào mình, từng cú đẩy càng lúc càng sâu hơn, mạnh hơn.“Ưm… không… không được…” - Bạch Dương thở hổn hển, nhưng bên dưới lại ướt nhẹp.“Cưng dâm quá… Siết anh chặt thế này…”-Cự Giải khẽ cười, tốc độ không giảm mà còn nhanh hơn.Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ của Bạch Dương và tiếng da chạm da đầy dâm loạn.---Sáng hôm sau.Bạch Dương lết tấm thân rã rời ra khỏi văn phòng, cái lỗ nhỏ đáng thương đau nhức đến mức không ngồi xuống nổi.Cự Giải đứng bên cạnh, cười nhạt, vươn tay vuốt ve gò má ửng đỏ của cậu.“Còn lần sau, cứ thoải mái nhận bào chữa cho anh nhé…”Bạch Dương mím môi, vừa tức vừa xấu hổ.
Lần sau??? Địt má, còn lần sau á????
Nhưng mà cậu có vẻ…cũng không ghét chuyện này lắm.---Một tuần sau.
Bạch Dương đứng trước một căn hộ cao cấp, tay siết chặt chiếc chìa khóa trong túi.Cậu đã không liên lạc với Cự Giải từ sau đêm hôm đó. Cứ nghĩ sau khi giúp anh ta thắng kiện, hai người sẽ có một mối quan hệ gì đó… ít nhất cũng không phải chỉ là tình một đêm.Nhưng suốt một tuần qua, Cự Giải biến mất. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn.Bạch Dương do dự, nhưng rồi vẫn bấm chuông.Ding dong.
Vài phút sau, cửa mở ra.Cự Giải đứng đó, tóc rối bời, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Nhưng điều đáng chú ý nhất… là người phụ nữ tóc dài đứng sau lưng hắn, chỉ mặc mỗi áo sơ mi của hắn.Bạch Dương chết sững.Cự Giải nhếch mép cười, dựa người vào khung cửa.“Ồ, thằng luật sư bé nhỏ của tôi đây mà.”Bạch Dương nghẹn họng, tim đập loạn.
“Anh…”-Cậu hít sâu, cố giữ bình tĩnh.Bạch Dương:“Anh mất tích cả tuần, tôi chỉ muốn biết anh ổn không.”Cự Giải cười khẩy, quay đầu nhìn cô gái đằng sau:“Em thấy không? Đến luật sư của anh còn mê anh chết mê chết mệt.”Cô gái cười khúc khích, tựa đầu vào vai hắn.“Vậy hả? Nhưng mà… luật sư gì mà trông như con đàn bà vậy?”Bốp!Một cái tát giáng mạnh vào mặt Bạch Dương. Không phải của Cự Giải. Mà là của cô gái kia.“Loại nửa đực nửa cái như mày cũng đòi bám theo anh ấy à?”- Cô ta khinh bỉ, vuốt mái tóc dài.
Bạch Dương cắn chặt môi, lòng đau như dao cắt.Cậu quay sang nhìn Cự Giải. Hắn chỉ đứng đó, không ngăn cản, cũng không thèm lên tiếng.Bạch Dương bật cười chua chát.“Ra là thế… Anh chỉ lợi dụng tôi thôi, đúng không?”Cự Giải cười nhạt, tựa lưng vào cửa, giọng trầm thấp nhưng lạnh lẽo:“Còn phải hỏi? Mày chỉ là một cái lỗ để chơi. Tao đụ mày cho đã, mày sướng, tao cũng sướng. Vậy là xong.”Lòng Bạch Dương lạnh toát.Cự Giải:“Và tao đâu có nói tao sẽ chịu trách nhiệm với một đứa như mày?”Cô gái kia phá lên cười, vòng tay ôm lấy Cự Giải, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt thương hại:“Nghe chưa? Mày nghĩ anh ấy thật sự thích một đứa như mày à? Tỉnh lại đi, luật sư.”Bạch Dương không còn gì để nói nữa.
Cậu quay đầu bước đi, từng bước chân nặng trịch.Cửa đóng lại sau lưng cậu, chặn đứng mọi hy vọng.---
Ba tháng sau.
Bạch Dương vẫn là một luật sư giỏi, vẫn sống cuộc đời như trước. Nhưng cậu biết… có thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi.Vết thương kia… không thể lành.Cự Giải?
Tên khốn đó chắc đang vui vẻ với người phụ nữ kia. Cậu không bận tâm nữa.
Chỉ là… những đêm mưa, khi màn hình điện thoại sáng lên với số lạ… cậu biết, hắn vẫn luôn theo dõi cậu.BÊN KIA CÂU CHUYỆN – CỰ GIẢI.
Ban ngày, hắn vẫn cười, vẫn ôm gái, vẫn nhậu nhẹt với bạn bè.Nhưng khi đêm xuống… hắn lại một mình.Bàn tay xiết chặt chiếc điện thoại, ánh mắt dán vào tấm ảnh của Bạch Dương.Cự Giải'“Mày còn giận tao không?”-Hắn cười nhạt, tự thì thầm với chính mình. Tất nhiên là có.
Bạch Dương hận hắn đến tận xương tủy.
Nhưng hắn thì sao?Cự Giải không thể thoát khỏi cái cảm giác trống rỗng quái quỷ này.Mỗi lần nhìn Bạch Dương trong bộ vest đen, đứng trước tòa với vẻ mặt bình thản, ánh mắt sắc bén, hắn lại phát điên.Tao từng chạm vào mày. Tao từng có mày. Nhưng bây giờ, tao chỉ có thể nhìn.Bàn tay hắn trượt xuống, chạm vào nơi đang cứng lên bên dưới quần.Cự Giải:“Chết tiệt… Lại nữa…”Đã bao nhiêu đêm như thế này rồi?
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Dương, cái cảm giác khát khao chiếm hữu lại dâng lên.Hắn muốn kéo Bạch Dương về, đè xuống giường, xé toạc lớp mặt nạ bình tĩnh kia ra.Nhưng… hắn biết, cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa.Cự Giải rên lên một tiếng khàn khàn, cơ thể giật mạnh khi giải phóng toàn bộ dục vọng lên tấm ảnh trên màn hình điện thoại.Tấm ảnh của một người mà hắn đã đánh mất.Hắn nắm chặt chiếc điện thoại, thì thầm:“Mày nghĩ mày quên được tao à? Bạch Dương… Mày là luật sư giỏi, nhưng tao là thằng điên... Và tao sẽ không để mày yên đâu.”---
00:30 khuya.Bạch Dương cài lại cúc áo vest, xoa nhẹ lên đôi mắt đã mệt mỏi.Hôm nay lại làm muộn.Cả tòa nhà văn phòng đều đã tắt đèn, chỉ còn lại cậu bước đi trên con đường vắng tanh.Gió đêm lạnh buốt, khiến bộ vest rộng trên người càng làm cậu trông nhỏ bé hơn.Cậu là luật sư, nhưng cơ thể thì chả khác nào một đứa trẻ mặc đồ người lớn.Ở góc tối bên kia đường.Cự Giải đứng đó, nhìn không rời.
Hắn đã theo dõi Bạch Dương cả tuần nay.Biết rõ cậu hay đi về muộn.
Biết rõ con đường cậu hay đi.
Biết rõ giờ này… cả khu phố đều im lặng...Chỉ có hắn và cậu."Mày nghĩ mày thoát được tao à, Bạch Dương?"-Cự Giải bóp chặt đoạn dây trói trong tay, nhếch môi cười.Bước chân Bạch Dương dừng lại.
Cậu cảm giác có ai đó đang theo dõi mình.Gió thổi mạnh hơn.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.Cậu quay đầu lại—
"Lâu quá không gặp, luật sư của tao."
Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng.Trước khi Bạch Dương kịp phản ứng, cả người đã bị siết chặt.Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo.
Một giây sau—BỐP!
Bạch Dương bị kéo vào góc tối.
Miệng bị bịt lại.Cả người bị ép sát vào tường lạnh lẽo.
Cự Giải dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, giọng cười khẽ đầy nguy hiểm:
"Sao? Sợ à? Hay là… Đang thấy nhớ tao?"Hơi thở nóng bỏng phả bên tai.
Bạch Dương giãy mạnh, nhưng sức lực của cậu… so với Cự Giải chẳng khác nào con mèo nhỏ cố vùng vẫy trong tay thú săn mồi.Bạch Dương:"Thả tao ra!! Thằng chó---"BỐP!Một cú siết chặt.
Cự Giải ấn Bạch Dương sát vào ngực mình, nhấc bổng cậu lên như chẳng nặng bao nhiêu.Cự Giải:"Câm."-Bước chân hắn chậm rãi, chắc chắn.Con đường khuya tĩnh lặng, không ai hay biết.Bạch Dương bị vác trên vai như bao gạo, cả người lắc lư theo từng bước đi mạnh mẽ của Cự Giải.Cậu cắn môi, cảm giác bất lực lan khắp cơ thể.Từ bao giờ… hắn lại điên đến mức này?CÁNH CỬA CĂN HỘ BỊ ĐẨY MẠNH RA.Bạch Dương bị ném xuống giường, quần áo xộc xệch.Cự Giải đứng ngay trước mặt cậu, cởi từng nút áo sơ mi của mình.Ánh mắt hắn tối sẫm, đỏ rực dục vọng.Cự Giải:"Tao phát điên vì mày rồi, luật sư nhỏ à." - Hắn tiến đến gần.Bạch Dương giật mình khi Cự Giải đè lên người cậu."Anh… anh làm gì thế?" - Cậu mím môi, đôi mắt ươn ướt phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong phòng.Cự Giải không đáp.
Hắn cúi xuống, siết chặt cằm Bạch Dương, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình."Mày nghĩ sao? Tao nhịn đủ rồi.""Không… đừng mà…" - Bạch Dương khẽ lắc đầu, hai tay chống lên ngực Cự Giải, đánh bùm bụp vào lưng hắn nhưng chẳng khác nào muỗi đốt inox.Cự Giải bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn ấy, ấn chặt lên giường."Đừng tỏ ra đáng thương như vậy...Mày làm tao phát điên cả tuần nay rồi."Hắn kéo cậu lại gần hơn, hơi thở nóng rực phả lên vành tai nhạy cảm."Mày không trốn được đâu, luật sư à."Cái giá của việc cứu một tội phạm…
Chính là bị tội phạm giam cầm cả đời.---Phòng ngủ yên ắng. Cửa sổ hé mở, màn đêm phả hơi lạnh vào căn phòng ngập mùi da thịt.Áo sơ mi trắng rộng thùng thình trùm xuống tới đùi Bạch Dương, che không hết vết bầm tím loang lổ ở cổ tay và bắp chân.Cậu cắn môi, nhấc từng bước rón rén, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.Hắn giam cậu ở đây gần một tuần.Chửi cậu là thứ "trai không ra trai", "thằng súc sinh ăn bám", rồi lại ôm cậu cả đêm mà thì thầm "Bé cưng của anh, ấm quá…"Vết cắn trên cổ cậu còn chưa mờ.
Bạch Dương run lên. Cậu biết… Nếu bị bắt lại, hắn sẽ không dễ dàng tha.
Cạch.Tiếng cửa bật mở.
Giọng trầm quen thuộc vang lên, dịu ngọt đến rợn người:“Cục cưng của anh trốn đi đâu rồi nhỉ?
Ra đây nào… đừng để anh phải dùng roi nữa nha…” - Tay Cự Giải vung nhẹ roi da trong tay, mặt cười hiền nhưng ánh mắt như thú săn mồi.Bạch Dương áp sát tường, nín thở, hai chân trần lạnh toát run rẩy.Cậu đã tính trốn… nhưng lại quên mặc quần.Chết tiệt…Và bóng Cự Giải xuất hiện sau cánh tủ —
“A, tìm thấy rồi.”
“Bé cưng của anh xinh nhất khi mặc áo của anh đấy…”
“Lần này, trốn nữa là bị trói cả ngày đấy, nghe rõ chưa?”---“Luật sư nhỏ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Bạch Dương.Cự Giải đứng sát sau lưng, tay hắn siết nhẹ lấy eo cậu như đang đo từng phân da thịt.Cự Giải:“Anh hỏi nghiêm túc nè…Nếu một ngày… anh giết người. Em có bào chữa cho anh không?”Bạch Dương đứng chết trân, chưa kịp phản ứng thì bị xoay người lại, đẩy sát vào tủ sách
.
“Trả lời đi, luật sư.”
“Hay em định bỏ mặc anh vào tù rồi đi bên thằng đàn ông nào khác?”Đôi mắt nâu của Cự Giải tối lại. Hơi thở hắn nóng rực, cằm siết chặt, như thể đang nuốt lấy cậu bằng ánh nhìn.“Anh đã giết người rồi đấy.”
“Anh còn phạm một tội nặng hơn nữa…”
“Là yêu em đến phát điên.”Bạch Dương run lên.Cậu biết Cự Giải không nói đùa.
Hắn là tội phạm, từng vào tù vì đánh người trọng thương.Giờ hắn sống ngoài vòng pháp luật, ẩn danh, chỉ quay về khi tìm thấy cậu.Bạch Dương:“Em… em không thể…”“KHÔNG THỂ?” - Cự Giải gầm lên, đập tay vào tủ phía sau Bạch Dương khiến cậu giật mình.“Em là của anh. Là của tội phạm này.”
“Không luật nào bảo vệ được em khỏi anh cả.”
"Bé cưng trốn anh... Bé cưng mặc vest đi làm như thể là người tự do hả?"
"Nhìn em bước ra khỏi văn phòng là anh điên cả đầu…"
“Tối nào anh cũng nhìn camera theo dõi em...”
“Và sục cặc... vì nhớ em.”
“Sao em không hiểu là nếu em dám bỏ anh, thì anh sẽ xiềng tay em lại, nhốt em trong căn hầm dưới giường, cho em làm luật sư riêng của anh cả đời?”Tay Cự Giải nâng cằm Bạch Dương, hôn phớt vào khóe môi run rẩy của cậu.“Trả lời lại đi…”
“Nếu anh phạm tội vì em... Em có đứng về phía anh không?”Yêu anh là tội lỗi.
Nhưng không yêu... em sẽ không được sống yên.---Đêm Sài Gòn lạnh...
Tiếng ly thủy tinh rơi lách cách xuống sàn gạch lạnh buốt.Cự Giải ngồi trong căn phòng tối, chỉ có ánh đèn vàng nhẹ hắt lên khuôn mặt hắn. Một tay hắn siết chai rượu, tay còn lại thì vuốt lên chiếc xích mảnh đang nối lấy cổ tay của Bạch Dương, sợi xích bạc khẽ đung đưa, va vào nhau vang những âm thanh trói buộc.Bạch Dương ngồi trên đùi hắn, thân thể nhỏ bé gầy gò chỉ mặc chiếc áo sơ mi rộng, vạt áo dài che đến giữa đùi, còn bắp tay thì in hằn vài vết bầm mờ, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cự Giải.Cự Giải:“Anh… sẽ thay đổi...
Anh đã không còn đi ăn cắp, không còn phạm luật.
Anh đi làm kiếm tiền đàng hoàng, dù là dùng tiền từng trộm được để đầu tư… nhưng là đầu tư sạch, là kinh doanh sạch…” - Giọng hắn run lên.“Anh làm tất cả… chỉ để nuôi em. Cho em một chỗ ở an toàn. Một cuộc sống tốt.”
“Vì sao… em vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó…”
“Là ánh mắt sợ anh…”Bạch Dương lắc đầu khẽ.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thì Cự Giải đã siết chặt lấy cậu, ôm vào lòng như ôm cả sinh mệnh.Cự Giải:"Anh biết xích em lại là sai… Là tội lỗi…
Nhưng mà… nếu một ngày anh tháo xiềng cho em…
Em sẽ bắt anh chứ…? Em sẽ tố cáo anh, đẩy anh vào tù thật sâu đúng không…?
Anh sợ em bỏ đi.
Sợ em chọn một người đàn ông sạch sẽ, có đạo đức, có nhân cách… để nắm tay bước ra ánh sáng.
Còn anh… sẽ mãi mãi là bóng tối trong lòng em.”Đôi tay nhỏ bé của Bạch Dương khẽ run, nhưng vẫn vòng ra sau cổ hắn.Cậu nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Cự Giải.Bạch Dương:"Em biết mà… Em biết anh đã thay đổi vì em.
Cách yêu của anh… có thể sai.
Nhưng mà…
Nó là thật. Em biết anh yêu em."Cự Giải ôm chặt lấy cậu, nghẹn giọng.“Anh sẽ không đánh em nữa… sẽ không ép em nữa…
Chỉ cần… em đừng rời khỏi anh. Em có thể ghét anh, nhưng xin đừng bỏ anh.
Vì anh sẽ không sống nổi nếu không có em.”Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi…
Căn phòng nhỏ trong biệt thự xa hoa chìm trong yên lặng và nước mắt.
Một kẻ từng là tội phạm khét tiếng…
Giờ lại run rẩy vì sợ mất một người luật sư nhỏ bé gầy gò, bị chính hắn trói buộc trong tình yêu điên dại này.---“Ngày 3 tháng 6 - Anh ấy đánh tôi sắp gãy chân vì tôi lỡ trốn khỏi phòng... Chưa kịp mặc quần, chỉ mặc áo sơ mi dài của anh ấy.”“Ngày 7 tháng 6. - Tôi bị ép ăn món tôi ghét và ăn đồ thừa của anh ấy suốt một tuần vì tôi đã cãi lời anh ấy.”“Ngày 12 tháng 6 - Bị xích chân suốt ba ngày, chỉ được cho ra ngoài lúc nửa đêm.”Giấy trắng mực đen, từng dòng chữ nắn nót, khẽ in vết tay run rẩy…Bạch Dương vẫn giữ cuốn sổ đó, đặt trong ngăn kéo tủ ở văn phòng luật sư, khoá cẩn thận. Cậu viết… để nhớ.Không phải để thù hằn, mà để nhắc mình — quá khứ ấy có thật.
Chỉ là… giờ đây khi mở cuốn sổ ra, trái tim lại thắt lại không phải vì đau… mà vì tiếc.Cự Giải đã thay đổi.
Hắn không còn xiềng xích cậu nữa.
Không còn nhốt, không còn giận dỗi hay la hét.Thay vào đó là từng hộp sữa đặt sẵn mỗi sáng, là bộ vest được ủi phẳng, cà vạt cài ngay ngắn dù tay hắn lóng ngóng…Là chiếc ô che đầu cậu những hôm tan ca trễ…
Là bữa tối nấu dở nhưng vẫn chờ Bạch Dương về ăn cùng.-"Anh không mong em tha thứ liền đâu…Cũng không mong em xé cuốn sổ ấy…Nhưng nếu em cần viết… thì viết đi. Miễn là em vẫn quay về sau mỗi phiên tòa. Miễn là em vẫn ngủ bên cạnh anh mỗi đêm…” - Cự Giải thì thầm như thế, khi ôm lấy Bạch Dương vào lòng lúc đêm về.Cậu không đáp, chỉ siết nhẹ tay hắn.Tháng 11.
Cự Giải mở được văn phòng kinh doanh riêng, làm ăn tốt, dần hợp tác với vài công ty lớn.Mỗi lần được báo cáo doanh thu, hắn đều khoe ngay:“Vợ anh giỏi cỡ nào ai cũng biết rồi, giờ chồng cũng phải xứng đôi chứ! Nhờ em mà anh có cơ hội sống lại. Từ bây giờ anh chỉ muốn làm tốt… để không phụ người từng tin vào thằng tội phạm như anh.”Bạch Dương không trả lời. Nhưng trong lòng lại âm ấm lạ thường.Cậu không tin ngay, nhưng cậu… cảm nhận được thật lòng.Cự Giải vẫn hay uống rượu lén khi Bạch Dương ngủ.Ngồi dưới chân giường, tay vuốt những dấu vết cũ trên chân cậu, mà bật khóc.Cự Giải:"Xin lỗi vì đã làm đau em…Nếu ngày nào đó em thực sự muốn rời đi, anh sẽ không ngăn nữa… Chỉ xin em đừng biến mất…”---Một lần nọ, Bạch Dương gặp lại người bạn thân làm bên cảnh sát.Bạn hỏi cậu:“Mày bao che tội phạm là mày sai rồi đấy? Giờ mày đã sẵn sàng tố cáo hắn chưa?”Bạch Dương nhìn xuống đôi bàn tay thon dài của mình…
Đôi tay từng bị siết đến bật máu…
Nhưng cũng chính đôi tay này được Cự Giải xoa thuốc suốt mấy tháng sau đó, cho đến khi không còn sẹo.Cậu lắc đầu.
Bạch Dương:“Tao viết đủ để kiện hắn rồi… nhưng tao không nộp đơn đâu...Vì tao lỡ yêu hắn mất rồi.”---Đêm đó, Bạch Dương cầm cặp tài liệu, bước ra từ văn phòng luật sư.Trời đổ mưa, và trước mặt cậu là ba gã đàn ông trong bóng tối, tay cầm vũ khí, ánh mắt rực lên sát ý.“Bạch Dương — tránh ra!”
Một bóng người lao tới, chắn trước mặt cậu.Là Cự Giải.
Không kịp suy nghĩ, hắn đã rút khẩu súng từ bên hông, bắn một phát ngay đùi tên sát thủ đầu tiên.Tiếng súng vang vọng cả con phố.
Bạch Dương hoảng hốt.“Anh…! Anh hứa sẽ không phạm tội nữa mà?!”Cự Giải quay đầu lại, ánh mắt đầy đau đớn:“Là vì em… Em nghĩ anh có thể nhìn người mình yêu bị thương à?”Một viên đạn bay đến…
Bạch Dương đẩy Cự Giải sang một bên.
Viên đạn xuyên thẳng ngực cậu.Máu loang đỏ áo sơ mi trắng, tràn ra từ lồng ngực nhỏ gầy.
Bạch Dương quỳ gục xuống, tay siết lấy ngực, mặt tái nhợt…“Không… Không không không…”-Cự Giải quỳ xuống, đỡ lấy cậu, đôi tay run rẩy không biết ôm chặt hay buông ra.Cự Giải:“Không phải em… Không được là em…”Bạch Dương mỉm cười, máu trào ra khóe môi:“Anh từng hỏi… nếu anh thả em ra… em có bắt anh không…
Là không, Cự Giải ngốc… Em chưa bao giờ muốn anh biến mất…”Cảnh sát kéo đến.
Một sĩ quan hét lớn: “Bỏ vũ khí xuống!”Cự Giải không nghe.
Hắn chỉ nhìn Bạch Dương, ôm siết người cậu trong vòng tay.“Vợ anh lạnh quá… Vợ ơi… mở mắt ra đi…"..."Nếu không thể bên nhau ở kiếp này… vậy thì anh theo em…”
“Hẹn em ở kiếp sau.”
Bang.
Một tiếng súng nổ.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng.---“Bạch Dương! Mau ra đây chơi nè!”
Một bé gái tóc nâu, cao ráo hơn hẳn, cười toe, tay cầm kem que, chạy vào sân nhà hàng xóm.“Chờ em thay váy đãaaa!”
Một bé gái khác — nhỏ hơn chút, tóc buộc hai bên, đang loay hoay cài nơ, mắt tròn xoe và đôi môi hồng hồng.“Nè! Lớn lên chị sẽ lấy em làm vợ!”-Cự Giải bé hô to, cười hồn nhiên.Bạch Dương đỏ mặt, lấy tay đập vai chị họ của mình:“Chị và em đều là con gái mà! Lấy gì mà làm chồng!”Cự Giải:"Thì chị cao hơn, mạnh hơn, chị sẽ bế em mỗi ngày luôn!”Bạch Dương:“Được rồi… nhưng chỉ khi nào chị bế em không rớt!”Cự Giải'“Giao kèo đấy! Từ giờ gọi chị là chồng luôn nha vợ ơi!"Hai bé gái ấy… đâu hay biết, kiếp trước, họ đã từng yêu nhau đến tận cùng.Đã từng chết vì nhau.
Đã từng hẹn — nếu không kịp ở kiếp này… thì xin gặp lại ở kiếp sau.Và giờ đây… một lời hứa đang được thực hiện lại, bằng những chiếc kem chảy trên tay và tiếng cười rộn rã giữa mùa hè.
(Nhưng cũng là khởi đầu…)---“Cả hai kiếp, chị vẫn là người yêu em trước.”Năm Bạch Dương học lớp 11.
Em là học bá của khối. Gầy, nhỏ nhắn cao 1m58, tóc dài, lúc nào cũng ôm tập sách dày cộm mà bước vội giữa sân trường.Còn Cự Giải – cùng lớp.Cao 1m72, da trắng, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, học giỏi bá đạo… và là đội trưởng đội bóng rổ nữ.Nhưng đừng ai lầm — Cự Giải nổi tiếng vì tính khí bá đạo, và bảo vệ “vợ nhỏ” của mình như giữ bảo vật.“Bạch Dương, đứng lại.”-Giọng Cự Giải vang lên giữa hành lang lớp học.
Bạch Dương quay lại, gương mặt đỏ ửng vì biết kiểu gì cũng bị trêu.Bạch Dương:“Chị làm gì vậy? Em đang…” - Chưa kịp nói hết câu, Bạch Dương bị đè sát vào bức tường trắng gần cầu thang.Một tay Cự Giải chống tường, tay kia giữ eo Bạch Dương.“Tường trắng, vợ nhỏ mặc áo sơ mi trắng… hợp quá.”“Chị… chỗ này là trường học đó!”-Bạch Dương giãy nhẹ, nhưng Cự Giải đã cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên môi |..Cự Giải:"Chị biết. Nhưng chị không chịu nổi...Em cứ xinh là chị muốn hôn.”Ở trường, Cự Giải không cho ai lại gần Bạch Dương.Chỉ cần có ai đưa thư tỏ tình là y như rằng hôm sau bị dằn mặt bằng ánh mắt lạnh ngắt và một câu nói:“Biến khỏi tầm mắt tao. Vợ tao không thích bị làm phiền.”Còn Bạch Dương?Mỗi lần bị Cự Giải bá đạo hôn ngay sân trường là xấu hổ muốn độn thổ, nhưng lại không phản kháng thật.Ở nhà, Cự Giải tự gọi mình là“chồng”.Cự Giải:"Hôm nay chồng nấu cơm. Vợ ngồi ngoan đi, đừng cắt rau, tay vợ bé xíu, đứt là chồng khóc á.
Tối nay chồng ôm vợ ngủ, không ôm là ngủ không được đâu.
Mai kiểm tra Toán, vợ chỉ cần tựa vào vai chồng là nhớ hết công thức.”Bạch Dương ngồi trong góc bàn học, mặt đỏ như trái cà chua.Nhưng chẳng bao giờ gạt Cự Giải ra. Chỉ là… tựa đầu vào vai chị ấy thôi cũng đủ yên tâm rồi.Một lần đi dã ngoại trường.
Cự Giải kéo Bạch Dương vào sau gốc cây to giữa sân vườn trường.Bạch Dương:“Chị làm gì nữa vậy… Lỡ bị phát hiện thì sao?…”"Bị phát hiện thì sao nữa?" - Cự Giải ghé sát, cọ trán vào trán cô gái nhỏ, giọng khàn khàn:Cự Giải:"Em có tin vào lương duyên không, Bạch Dương yêu? Kiểu như kiếp trước mình đã có duyên nhưng còn nợ nhau, nên kiếp này vẫn được ở bên nhau để trả hết nợ, vì chị luôn cảm giác em rất quen thuộc từ nhỏ cho đến lớn.
Và nếu thật là vậy...
Kiếp này, chị phải hôn em mỗi ngày để đảm bảo… vợ không rời xa chị nữa.
Chị yêu em. Dù là cả hai kiếp chắc chắn đều là chị yêu em trước.”Bạch Dương ngước mắt lên, trong đôi mắt ươn ướt có hình bóng người con gái cao lớn kia.
Em không còn nhớ rõ kiếp trước… nhưng mỗi khi được Cự Giải ôm, tim lại đau nhói… và ấm áp đến lạ.“Em cũng yêu chị… từ bao giờ chẳng biết nữa.”---Vài năm sau
Hai đứa đỗ cùng trường đại học.Cự Giải học Kỹ thuật – giỏi toán, logic đỉnh.
Bạch Dương học Luật – giỏi lí luận, xinh xắn, gầy nhom.Cả hai bạn nhỏ thuê chung một căn hộ nhỏ, rồi sống như vợ chồng thật.Cự Giải đi học về là bế vợ.Cự Giải:“Cho chị hôn một cái, nhớ vợ muốn chết."Bạch Dương:"Chị đi học có 2 tiếng…”Cự Giải:“Cũng đủ để chị muốn xé vợ rồi.”---Sau khi ra trường, cả hai cùng đi làm.
Và rồi…“Em muốn có một đứa bé, tụi mình nhận nuôi được không?” - Bạch Dương lên tiếng, mắt ánh lên sự dịu dàng.Cự Giải sững người, rồi cười tươi ôm vợ xoay vòng:“Chồng cũng muốn! Có con với vợ là giấc mơ của chồng đóoo~”Và thế là...
Hai người nhận nuôi một bé gái sơ sinh.
Đặt tên là Bé Cam, vì da bé trắng hồng như múi cam.Từ lúc bé về, Cự Giải si mê lắm. Cả ngày bế con, thơm con, ru con.Nhưng mà...
Mỗi lần thấy vợ cho bé bú sữa, Cự Giải ngồi kế bên mè nheo:“Vợ ơi, chị cũng đói… chị muốn được bú sữa vợ cơ…”Bạch Dương:“Biến.”Cự Giải:“Huhu vợ không thương chị gì hết, từ ngày có con là chồng bị thất sủng luônnnn.”---Một lần, bé Cam đang ngủ.
Cự Giải bế vợ ngồi lên đùi mình, cọ má mè nheo:“Vợ ơi… con ngủ rồi, giờ vợ cho chị uống sữa được không…”“Chị là đồ biến thái!”-Bạch Dương đỏ mặt đánh vào vai Cự Giải.Cự Giải:“Nhưng là biến thái chỉ dành riêng cho vợ.”Bạch Dương:“Vợ ghét chị!”Cự Giải:“Vậy để chồng hôn vợ một cái, vợ sẽ hết ghét ngay~”Cuộc sống ba người trôi qua nhẹ nhàng.Có tiếng khóc trẻ con, có tiếng cười trong bếp, có ánh đèn ban công mờ ấm.
Cự Giải thường hay ôm Bạch Dương từ phía sau, đặt cằm lên vai em, lặng thinh:“Kiếp trước chắc chị luôn yêu em đến phát điên như thế này…
Và kiếp này chị nguyện sống tử tế, miễn là được thấy em mỉm cười mỗi ngày.
Và… nếu có kiếp sau nữa, chị vẫn muốn là chồng của em, vợ yêu à.”Bạch Dương thở dài:“Còn em ghét chị lắm, hỏng muốn làm vợ chị nữa đâu…”Cự Giải:“Tại sao?”Bạch Dương:"Tại vì em yêu chị rồi, còn chị thì mê sữa hơn mê em!”Cự Giải:"Ơ hỏng cóoooo!! Chị mê vợ hơn vì vợ có sữa mà!”(Hết...)