[18+ Friendly Rivalry] Ashes - Tro tàn
Chương 9: Say rượu làm càn
Không biết có phải do men rượu đã xộc lên đầu hay không, mà Yoo Jae Yi bỗng thấy lòng chùng xuống. Nàng vùi mặt vào khuỷu tay, trán nóng rực, hơi rượu phả ra khiến khóe mắt cũng cay.Giữa làn men đang quấn lấy, trong cơn choáng váng nửa tỉnh nửa say, nàng dường như mơ một giấc mơ ngắn.Thay vì nói là mơ... có lẽ đúng hơn phải gọi đó là một đoạn hồi ức, hồi ức về những ngày sau khi nàng và Woo Seul Gi chia xa.Thời gian đầu sau khi xa cách Woo Seul Gi, cơ thể nàng phản ứng còn mãnh liệt hơn cả trái tim. Cơn nghiện xác thịt hầu như ngày nào cũng giày vò tâm trí, khiến nàng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.May mắn là nàng sang Mỹ trước ngày khai giảng, có một khoảng thời gian để làm quen với mọi thứ. Nhưng tình trạng ấy ngày càng tệ hơn, không còn là thứ có thể tự kiểm soát.Một đêm, sau lần thứ ba phải dùng đồ chơi để tự lên đỉnh, nàng nằm lặng trên tấm ga giường ướt đẫm mồ hôi, hơi thở rối loạn. Trong cơn mệt lả nàng nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, ở Mỹ, e rằng chẳng làm nổi bất cứ điều gì.Vậy nên, lúc mẹ sang Mỹ bàn chuyện hợp tác, nàng đã kể mọi chuyện. Bà không tỏ ra quá ngạc nhiên, cũng chẳng biểu lộ chút ghê sợ nào như nàng vẫn lo.Chỉ lặng lẽ giúp liên hệ bác sĩ, rồi ngay cả phương pháp điều trị hay tiến trình ra sao, bà cũng không hỏi thêm, lập tức rời đi như chưa có chuyện gì.Sau đó...Sau đó thì sao nhỉ? Nàng hơi quên mất. Nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng quen thuộc dần kéo ký ức trở lại.Năm hai đại học, theo sắp xếp của mẹ, nàng vào làm tại chi nhánh Sungrae Group ở Mỹ. Ngay từ khi sinh ra, cha mẹ mỗi người đã chuyển nhượng cho nàng 5% cổ phần, nên trong công ty nàng cũng có chút tiếng nói. Nhưng như thế vẫn quá ít, Yoo Jae Yi cần nhiều hơn.Cha nàng thực ra chẳng có năng lực kinh doanh, khiến việc điều hành Sungrae Group trở nên lỏng lẻo và hỗn loạn. Yoo Jae Yi bắt đầu âm thầm tiếp cận những cổ đông có vẻ dễ lung lay. Trong số đó, không ít kẻ khó nhằn, những người thích đùa cợt, lấy nàng làm trò tiêu khiển.Sungrae Group chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, nhưng phần lớn cấp quản lý vẫn là người trong nước, văn hóa rượu chè bủa vây khắp nơi. Những kẻ nắm quyền lực, thực chất luôn thích nhìn thấy cảnh người mà họ từng không thể kiểm soát nay phải khom lưng, uốn gối, nói năng dè dặt.Trước mặt họ, Yoo Jae Yi không thể làm đại tiểu thư. Nàng chỉ có thể làm một đối tác biết điều, nâng từng ly rượu mạnh, uống đến khi cổ họng rát buốt, chỉ để đổi lấy chút cổ phần nhỏ nhoi.Có lần, sau khi buổi tiệc kết thúc, cơn đau bụng ập đến dữ dội. Trên đường về, nàng ngã gục giữa phố và được người qua đường đưa vào viện. Chẩn đoán là bị thủng dạ dày, tình trạng khá nghiêm trọng.Nằm trên giường bệnh, Yoo Jae Yi chẳng còn cảm xúc dư thừa để than vãn hay sợ hãi. Trong đầu chỉ quanh quẩn một ý nghĩ, được cấp cứu kịp thời ở Mỹ, có phải cũng là nhờ vào chính gia đình, tiền bạc và quyền lực mà nàng vẫn căm ghét bấy lâu?Dưới làn rượu và khói thuốc quẩn quanh, nàng chết lặng. Thể xác đau đớn cũng được, tinh thần suy sụp cũng được, tất cả đều không quan trọng nữa.Điều duy nhất nàng nhìn thấy, là kết cục cuối cùng và vị trí mình nhất định phải có, thành viên hội đồng quản trị Sungrae Group.Chỉ khi bước được đến đó, nàng mới có tiếng nói, mới được quyền quyết định. Và chỉ khi ấy, số phận này mới thực sự thuộc về nàng.Hình như là sau lần thủng dạ dày, trong một buổi tiệc rượu nào đó, nàng lại uống khá nhiều. Trợ lý theo giúp cũng say mèm, chẳng đỡ được mấy ly. Đến khi tiệc tan, nàng đứng bên đường, bụng đau âm ỉ, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.Một trường hợp hiếm hoi.Bởi khi đó, nàng đã dùng thuốc ổn định thần kinh suốt hai năm, loại thuốc giúp kìm bớt cơn nghiện, khiến cả người trở nên hờ hững đến mức chính nàng cũng không tin nổi.Có lẽ lý trí đã bị rượu xé toạc, ký ức theo khe hở mà len lỏi tràn vào. Và cùng với nó, Woo Seul Gi cũng ùa về. Nàng rất muốn khóc, nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi.Trong cơn choáng váng, nàng lấy điện thoại, gõ một dãy số quen thuộc, động tác tự nhiên đến mức như thể đã lặp lại hàng nghìn lần. Cơn đau ở bụng quặn thắt, từng cơn rõ dần. Cuối cùng, nàng vẫn không bấm gọi cuộc điện thoại mà mình đã muốn thực hiện vô số lần. Bởi trong dòng thời gian dài đằng đẵng ấy, nàng hiểu ra, với bộ dạng hiện tại của mình,Yoo Jae Yi không còn đủ tư cách để xuất hiện trước mặt Woo Seul Gi nữa.Ngay cả một chút vốn liếng để đến gần cô, nàng cũng không có.May mà cuối cùng, nàng cũng moi được thêm 9% cổ phần từ tay những lão cáo già tinh ranh, nâng tổng số lên 19%. Khi ấy, ngay cả cha nàng cũng chỉ nắm trong tay 20%. Sau này, khi mẹ phát hiện ông có ý định thâu tóm Sungrae Group, bà lập tức chuyển toàn bộ 21% cổ phần còn lại đứng tên mình cho Yoo Jae Yi. Có tham vọng nhưng không đủ năng lực, cha nàng đành phải trả giá cho sự tự cao mù quáng của chính mình.Chỉ trong một đêm, cục diện đảo ngược. Yoo Jae Yi liên kết với hội đồng quản trị, luận tội cha trong thời gian ông làm CEO, rồi thẳng tay đá ông ra khỏi cuộc chơi. Đến khi mọi thứ kết thúc, nàng mới thấy mình thực sự thở được, nhưng hơi thở ấy lại lạnh đến mức đau rát.Trong đó, những thủ đoạn bẩn thỉu, những toan tính đen tối, đều là thứ nàng không muốn ai nhìn thấy. Ít nhất... không muốn Woo Seul Gi biết đến phần dơ bẩn ấy của mình.Đến khi mọi chuyện dần ổn định, nàng quay đầu nhìn lại, mới nhận ra mọi thứ đều đã thay đổi.Cảnh còn, người mất.Cơn đau ở bụng dưới lại dần truyền đến,
cùng một cảm giác đau, cùng cơn mê man bị rượu tước đi thần trí, nàng không còn phân biệt nổi, lúc này rốt cuộc là ở Mỹ... hay đã ở Seoul.Chỉ có một điều Yoo Jae Yi chắc chắn, nàng rất muốn gọi cho Woo Seul Gi.Một cuộc gọi, nàng chưa từng bấm máy.Một cuộc gọi... mà rốt cuộc nàng cũng đủ tư cách để gọi đi.Nàng gục xuống bàn, cúi đầu lấy điện thoại, bấm số gọi.Tút... tút...Hai giây dài như một đời. Cuộc gọi được kết nối."Alo?"Yoo Jae Yi bỗng thấy sống mũi cay xè. Nàng hít hít mũi, không nói gì, cố chống tay len qua đám đông, tìm hướng nhìn về phía Woo Seul Gi.Cô khẽ nhíu mày, môi hé ra như định nói điều gì, rồi giọng nói truyền qua đầu dây: "Nếu không nói gì, tôi cúp máy đây.""Đến nhà vệ sinh đi.""Cậu đang nói gì vậy..."Một lát sau, như vừa chợt hiểu ra, người phụ nữ ngẩng đầu. Ánh mắt lướt qua đám người, dừng lại trên khuôn mặt của Yoo Jae Yi."Cậu uống rượu?"Yoo Jae Yi không né tránh, chỉ khẽ đáp, giọng khàn khàn: "Đến nhà vệ sinh đi."Rồi cúp máy.Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt mơ màng, trạng thái rõ ràng không ổn. Woo Seul Gi khẽ nhíu mày, thoáng lo lắng. Cô nói nhanh vài lời với bạn bè bên cạnh rồi đứng dậy, bước theo nàng vào nhà vệ sinh.Yoo Jae Yi đứng cạnh bồn rửa tay, hai tay chống lên mặt bồn. Lông mày nhíu chặt, như đang cố kìm nén một cơn khó chịu nào đó dâng lên từ trong ngực. Khi nghe tiếng bước chân tiến lại gần, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm gương. Yoo Jae Yi khẽ mỉm cười, một nụ cười ôn hoà: "Cậu đến rồi."Nàng vươn tay nắm lấy cổ tay Woo Seul Gi, động tác quen thuộc đến mức khiến cả hai đều ngẩn ra. Giống như đêm họp lớp hôm đó, nàng kéo cô vào một gian nhỏ trong nhà vệ sinh.Lần này, Yoo Jae Yi không vội áp sát hôn cô. Giữa quán bar ồn ào, hai người trốn trong một gian nhỏ, tạo nên khoảng tĩnh lặng hiếm hoi chỉ thuộc về riêng họ.Đại tiểu thư ngẩng đầu, hơi thở run nhẹ, mang theo mùi rượu nóng phả lên cằm Woo Seul Gi. Cô khẽ nhíu mày, nhận ra có điều gì đó không bình thường."Cậu sao vậy?""Không có gì... chỉ là, tự dưng rất muốn gặp cậu." Yoo Jae Yi cúi đầu, khóe miệng khẽ giật, lí nhí thú nhận."Tôi... ôm cậu một chút được không?"Sự nóng vội trong ánh mắt nàng khiến Woo Seul Gi thấy tim mình nặng nề. Cô cảm nhận rõ, trong người đối diện đang cuộn lên điều gì đó, có thể là cơn nghiện tình dục, cũng có thể là một thứ gì đó khác.Cuối cùng, vẫn không thể làm ngơ. Chậm rãi, Woo Seul Gi đưa tay, ôm lấy nàng.Yoo Jae Yi sững người một lúc, đôi mắt khẽ chớp. Nước mắt tích tụ suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng siết chặt vạt áo bên hông Woo Seul Gi, khóc không thành tiếng.Vì cái ôm mà nàng đã mơ suốt bao năm, nhưng mãi không thể có được.Vì khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này.
__________
Truyện flop quá nên toi lười edit 🤧 chương này để kéo lại danh tiếng cho Jae Yi một chút, ẻm thực ra sống không dễ dàng gì.Vote cmt ủng hộ sốp vì chương sau H 🤡
cùng một cảm giác đau, cùng cơn mê man bị rượu tước đi thần trí, nàng không còn phân biệt nổi, lúc này rốt cuộc là ở Mỹ... hay đã ở Seoul.Chỉ có một điều Yoo Jae Yi chắc chắn, nàng rất muốn gọi cho Woo Seul Gi.Một cuộc gọi, nàng chưa từng bấm máy.Một cuộc gọi... mà rốt cuộc nàng cũng đủ tư cách để gọi đi.Nàng gục xuống bàn, cúi đầu lấy điện thoại, bấm số gọi.Tút... tút...Hai giây dài như một đời. Cuộc gọi được kết nối."Alo?"Yoo Jae Yi bỗng thấy sống mũi cay xè. Nàng hít hít mũi, không nói gì, cố chống tay len qua đám đông, tìm hướng nhìn về phía Woo Seul Gi.Cô khẽ nhíu mày, môi hé ra như định nói điều gì, rồi giọng nói truyền qua đầu dây: "Nếu không nói gì, tôi cúp máy đây.""Đến nhà vệ sinh đi.""Cậu đang nói gì vậy..."Một lát sau, như vừa chợt hiểu ra, người phụ nữ ngẩng đầu. Ánh mắt lướt qua đám người, dừng lại trên khuôn mặt của Yoo Jae Yi."Cậu uống rượu?"Yoo Jae Yi không né tránh, chỉ khẽ đáp, giọng khàn khàn: "Đến nhà vệ sinh đi."Rồi cúp máy.Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt mơ màng, trạng thái rõ ràng không ổn. Woo Seul Gi khẽ nhíu mày, thoáng lo lắng. Cô nói nhanh vài lời với bạn bè bên cạnh rồi đứng dậy, bước theo nàng vào nhà vệ sinh.Yoo Jae Yi đứng cạnh bồn rửa tay, hai tay chống lên mặt bồn. Lông mày nhíu chặt, như đang cố kìm nén một cơn khó chịu nào đó dâng lên từ trong ngực. Khi nghe tiếng bước chân tiến lại gần, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm gương. Yoo Jae Yi khẽ mỉm cười, một nụ cười ôn hoà: "Cậu đến rồi."Nàng vươn tay nắm lấy cổ tay Woo Seul Gi, động tác quen thuộc đến mức khiến cả hai đều ngẩn ra. Giống như đêm họp lớp hôm đó, nàng kéo cô vào một gian nhỏ trong nhà vệ sinh.Lần này, Yoo Jae Yi không vội áp sát hôn cô. Giữa quán bar ồn ào, hai người trốn trong một gian nhỏ, tạo nên khoảng tĩnh lặng hiếm hoi chỉ thuộc về riêng họ.Đại tiểu thư ngẩng đầu, hơi thở run nhẹ, mang theo mùi rượu nóng phả lên cằm Woo Seul Gi. Cô khẽ nhíu mày, nhận ra có điều gì đó không bình thường."Cậu sao vậy?""Không có gì... chỉ là, tự dưng rất muốn gặp cậu." Yoo Jae Yi cúi đầu, khóe miệng khẽ giật, lí nhí thú nhận."Tôi... ôm cậu một chút được không?"Sự nóng vội trong ánh mắt nàng khiến Woo Seul Gi thấy tim mình nặng nề. Cô cảm nhận rõ, trong người đối diện đang cuộn lên điều gì đó, có thể là cơn nghiện tình dục, cũng có thể là một thứ gì đó khác.Cuối cùng, vẫn không thể làm ngơ. Chậm rãi, Woo Seul Gi đưa tay, ôm lấy nàng.Yoo Jae Yi sững người một lúc, đôi mắt khẽ chớp. Nước mắt tích tụ suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng siết chặt vạt áo bên hông Woo Seul Gi, khóc không thành tiếng.Vì cái ôm mà nàng đã mơ suốt bao năm, nhưng mãi không thể có được.Vì khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này.
__________
Truyện flop quá nên toi lười edit 🤧 chương này để kéo lại danh tiếng cho Jae Yi một chút, ẻm thực ra sống không dễ dàng gì.Vote cmt ủng hộ sốp vì chương sau H 🤡