[ 12cs/bh ] bad & good

35



cơn mưa của mùa đông, lạnh lẽo đến thấu tim. ấy mà, Xử Nữ lại ngồi đấy mặc cho cơn mưa trút như thác, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, một người khỏe mạnh cũng chẳng thể chịu nỗi huống hồ chi một cô gái sức khỏe không mấy tốt như Xử Nữ, kết quả là sốt li bì. sốt, mặc cho những cơn chóng mặt luôn quanh quẩn, mặc cho cơ thể chẳng thể cử động gì nhiều, Xử Nữ vẫn liều mình đi học, cũng chỉ bởi vì cô muốn gặp Bảo Bình.

" A Xử / Xử tỷ "

Sư Tử lẫn Kim Ngưu hốt hoảng mà lớn tiếng, Xử Nữ đang đi thì đột nhiên lại ngất xĩu, Sư Tử sờ vào trán cô thì không khỏi nhăn mặt

" đưa lên phòng y tế thôi "

Sư Tử cùng Kim Ngưu đỡ lấy Xử Nữ, nhanh chóng đưa lên phòng y tế. Sư Tử đã biết đến chuyện của Xử Nữ, cũng chính cô là người hôm qua đưa Xử Nữ về nhà, Sư Tử không nghĩ Bảo Bình là một người tuyệt tình bèn lấy điện thoại nhắn cho Bảo Bình một tin nhắn, cô cũng mong rằng em ấy đến, thế sẽ tốt cho tâm trạng của Xử Nữ.

Bảo Bình một mình ngồi bơ vơ trên sân thượng, tâm trạng em không mấy tốt, tự mình tách ra khỏi hội chị em. điện thoại bỗng ting lên một tiếng, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị một tin nhắn từ một người chỉ gọi là quen biết qua loa, Bảo Bình không định sẽ xem nhưng tay nhanh chóng cầm điện thoại lên khi thấy hai từ " Xử Nữ "

" chị ấy bị bệnh? cái gì mà dầm mưa cơ chứ? "

Bảo Bình nhíu mày nhìn vào dòng tin nhắn kia, tim em dường như đập nhanh hơn, trong lòng cũng nổi lên nỗi lo lắng. Bảo Bình hôm trước tuyệt tình nói lời chia tay nhưng em không phải một ngày đã có thể quên đi tình cảm mà em dành cho Xử Nữ, Bảo Bình vội vàng xuống phòng y tế tìm Xử Nữ. đến được trước cửa, có vẻ như mọi sự dũng cảm khi nãy đã biến đi đâu mất, em đang do dự không biết nên vào hay không. cuối cùng con tim chẳng thắng nỗi lí trí, em chọn lẳng lặng nhìn từ xa. cánh cửa có một ô kính nhỏ, vừa đủ để em có thể thấy Xử Nữ nằm bên trong. chợt em nở nụ cười chua xót, quay lưng rời đi, tấm lưng chứa đầy nỗi đau buồn. Bảo Bình chẳng biết có phải là do ông trời chơi mình không, tại sao lại để em vừa vặn nhìn thấy hình ảnh đau đến có thể chết đi kia, Xử Nữ ôm lấy người con gái có mái tóc hai màu nổi bật, chẳng cần nói tên cũng có thể biết người đó là ai, là chị ấy. em thua rồi, thật sự chẳng còn một cơ hội nào cả, từ ngày hôm qua cả hai cũng đã chẳng là gì của nhau rồi, vậy thì quen người mới cũng đâu sai. Bảo Bình bất lực lên sân thượng, vừa đóng cửa thì em chẳng còn một tí sức lực nào mà ngồi phịch xuống, hai tay ôm lấy mặt cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào chảy ra. Bảo Bình dường như chẳng biết rằng, từ khi em quen Xử Nữ, em liền trở nên yếu đuối hơn hẳn.

" mình......thua rồi, căn bản....mình chẳng có thể thắng chị ấy, mình đã thua từ đâu rồi "

một người đau, rồi thêm một người đau, cứ ngỡ sẽ kết thúc nhưng đâu ngờ rằng, một trái tim vốn chẳng lành lặn nay đã tan nát. Thiên Bình vốn định tìm Song Tử nhưng lại không may nhìn thấy hình ảnh ấy. Thiên Bình biết giữa Song Tử và Xử Nữ là loại tình cảm gì, nhưng khi cô biết Xử Nữ đã trở thành người yêu của Bảo Bình, cô liền trở nên vui vẻ vì mình có cơ hội, ấy mà lúc này, hai người cùng ở một chỗ, có vẻ một tí cơ hội le lói kia cũng đã biến mất rồi. Thiên Bình quay lưng bỏ đi, mạnh tay ném phần ăn sáng vốn là dành cho Song Tử vào thùng rác. Thiên Bình chẳng khóc, cô chẳng còn nước mắt để rơi cho chuyện tình cảm nữa rồi. ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây hoa anh đào, để mặc cho cơn gió lạnh đang lùa từng cơn vào cơ thể mỏng manh, bàn tay từ từ gấp gọn chiếc áo khoác của Song Tử mà trước đây đã khoác cho cô rồi đặt sang cạnh mình.

" sao đau thế nhỉ "

đặt tay lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang đập mạnh vì thổn thức, cảm giác đau lòng đến lạ. từ trong túi váy đem ra một chiếc hộp nhỏ, bật mở, cầm lên một sợi dây chuyền bạc lấp lánh, ngắm nhìn rồi tự bật cười, một nụ cười buồn

" xem ra mày không có chủ nhân rồi "

đây chính là món quà giáng sinh mà Thiên Bình định tặng cho Song Tử, cùng với nó là những lời nói chân thành, nhưng bây giờ, xem ra chẳng lí do để tặng rồi. đặt trở lại vào hộp, hai tay giữ chặt lấy với tất cả sự trân trọng lẫn tình cảm.

một người lẳng lặng khóc một mình, một người im lặng đến lạ thường nhưng cả hai đều đau lòng vì người mà mình yêu thương. tình cảm đâu ai biết trước được gì, tình yêu có thể ngọt ngào đến sâu răng nhưng cũng có thể đau lòng đến chết lặng. tình yêu là một bể khổ nhưng vô vàn người vẫn lao mình vào như một con thiêu thân, thật mệt tâm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...