12 Chòm Sao Và Liên Kết Sinh Tử
Chương 8
Không ai biết bên trong ngọn tháp phía Nam cung điện Alanis có tồn tại một căn phòng rộng lớn và trống trải lạ kì. Trần nhà chăng đầy những tấm vải lụa màu sắc vô cùng sặc sỡ, không có bất kì đồ đạc gì, chỉ độc một cái hồ nước lớn nằm ngay giữa phòng. Hồ nước lạnh ngắt, lạnh đến mức bốc cả hơi, giống như hồ băng lỏng. Tưởng nó không sâu lắm, mà nhìn vào không thấy đáy.Người đàn ông trung niên ngồi đỡ trán trên ghế đệm dát vàng, rõ ràng chỉ có vài nếp nhăn là bằng chứng cho việc ông ta có tuổi, còn lại không thể đánh giá được gì qua vẻ bề ngoài trẻ trung đó. Tầm mắt rơi trên cái bóng mờ mờ của cô gái ngồi sau tấm rèm trắng."Con nói xem, Lisa, nếu chúng ta tuyên chiến với Mercurius thì sẽ giành chắc phần thắng chứ?"Cô gái ngồi sau tấm rèm là đứa con gái út của nhà vua Jordan, công chúa Elizabeth. Đã mấy năm nay, ông đã không được thấy mặt con gái mình."Chúng ta sẽ thắng, thưa Vua Cha, nếu có sự trợ giúp của bá tước Leo.""Hắn chỉ là con buôn, biết gì về cầm quân." Nhắc về cái tên ấy, nhà vua tỏ rõ thái độ không vui, "Con thậm chí mới chỉ gặp hắn một lần vào sinh nhật năm 8 tuổi.""Nếu Cha không tin lời phán đoán của con, thì tốt hơn hết nên tự mình thoái vị và nhường ngôi cho người có đầu óc sáng suốt hơn." Giọng điệu lạnh lùng và bề trên ấy, không thể tin nó lại phát ra từ một cô công chúa."Ngông cuồng, Lisa!" Quả nhiên chọc tức nhà vua, Jordan bật phắt dậy, chỉ thẳng về phía tấm rèm, "Nhớ cho rõ ở Alanis này ai mới là vua!""Tất nhiên là Cha." Công chúa không mảy may để tâm đến cơn thịnh nộ của vua cha, vuốt ve quả cầu pha lê ôm trong lòng, "Một vị vua vô dụng."Ngón tay chỉ tấm rèm run run, một hồi rồi hạ xuống. Đức vua bất lực ngồi xuống ghế, cơn giận nhanh chóng chuyển thành bất lực. Được một lúc, công chúa Elizabeth lại cất tiếng lạnh lùng:"Ra ngoài đi."Nhà vua lại nghe lời một cách kì lạ, ngoan ngoãn ra khỏi phòng, còn cẩn thận khép cửa lại. Từ đầu đến cuối đều không hé răng nửa lời."Ông ta lại không ngoan rồi."Công chúa mân mê tinh cầu trong lòng, thì thầm với chính mình.
*
Sảnh điện rộng lớn, trải thảm đỏ rực, với hai hàng quân sĩ đứng trang nghiêm kéo dài tới tận chính điện. Uy quyền của đức vua một đại cường quốc không thể bàn cãi. Ngay cả khi một mình đi lại giữa chốn ngập mùi nguy hiểm, Leo vẫn không hề e sợ bước qua thảm đỏ, trong bộ vest đuôi tôm màu xanh sẫm không cầu kì bằng quý phục dành cho từng cấp bậc quý tộc mặc trong những dịp trọng đại. Trước khi vào chính điện, Leo buộc phải để kiếm ở bên ngoài theo quy tắc. Nhà vua đôi khi vẫn dè chừng những mối nguy hại tới ngai vị của ông ta.Trước mặt là vua Jordan Đệ Tam, người đứng đầu cường quốc Alanis của lục địa phía Bắc, ngồi oai nghiêm trên chiếc ngai bằng vàng đã trải qua biết bao đời chủ nhân. Leo quỳ một chân xuống, đặt tay lên vị trí ngực trái, hơi khom người nói:"Thần Leo Zodiac tham kiến bệ hạ!""Bá tước ngồi đi."Jordan đưa tay ra hiệu, Leo đứng dậy rồi ngồi xuống ghế xếp phía bên. Một hầu gái bưng trà và hoa quả đặt lên bàn anh rồi lui xuống. Đến trước anh và ngồi đối diện có nhị hoàng tử William, mái tóc vàng hoe hơi xoăn và đôi mắt xanh biếc đặc trưng của nhà vua. Hoàng tử còn khá trẻ, tuổi mới mười tám, nhưng dũng mãnh vô cùng, từng cầm quân ra biên giới và mang thắng lợi trở về. Có vẻ như ngoài anh và nhị hoàng tử, không còn ai khác được triệu kiến."William từng gặp bá tước Leo rồi nhỉ?""Vâng, thưa Vua Cha, con đã từng gặp vào ngày sinh nhật 8 tuổi của tứ công chúa."William đáp, ánh mắt dò xét không rời Leo nửa giây.Lần đầu tiên Leo được gặp các vị hoàng tử và công chúa của đức vua Jordan Đệ Tam là vào mười năm trước, khi ấy là sinh nhật lần thứ tám của công chúa út Elizabeth. Nhị hoàng tử William đã cao hơn trước rất nhiều, trưởng thành và chững chạc hơn, có điều tính nóng nảy vẫn không thay đổi. Nghe đồn cuối năm nay nhà vua sẽ mở đại hội tuyển chọn hôn thê cho nhị hoàng tử. Trong mắt William, bá tước Leo có nhiều điểm kì lạ mà cậu không thể lý giải nổi, ví dụ như đã mười năm trôi qua, anh ta gần như chẳng thay đổi gì, chẳng già đi, hai mươi hay ba mươi tuổi vẫn một phong cách 'đạo mạo' như vậy. Hay ví dụ bí mật kinh doanh của anh ta, ẩn chứa điều ghê gớm gì mà Vua Cha phải dè chừng. Ngay cả em gái út của cậu cũng nhắc nhở đừng động vào Leo.William là một hoàng tử dũng cảm, luôn xông xáo cầm quân bảo vệ biên giới, không ngại hiểm nguy. Chỉ là cậu mới đi vài năm thôi mà trong cung điện xảy ra quá nhiều biến cố. Vua Cha dành niềm đam mê quá lớn với nguồn năng lượng Alpha và phô trương thế lực, em gái út Elizabeth sau khi trở về từ hai năm trước luôn nhốt mình trong ngọn tháp phía Nam, em gái thứ ba Isabella hòa thân và bỏ mạng nơi xứ người. Riêng anh cả sau khi thành thân, được thừa kế mảnh đất lớn phía Đông, đóng đô ở đấy và không rời đi nửa bước."Hẳn khanh đã biết vì sao ta triệu khanh vào, Leo.""Vâng, thần rất lấy làm tiếc với chuyện của tam công chúa." Leo hơi cúi đầu, bày tỏ sự thương tiếc."Izzy là đứa trẻ ngoan, nó không đáng phải nhận kết cục như vậy. Mercurius phải trả giá cho hành động của mình!"Vương quốc Mercurius gửi thư báo về nguyên nhân tử vong của công chúa Isabella là do bạo bệnh. Từ nhỏ thân thể công chúa luôn ốm yếu, không chịu được thời tiết lạnh lẽo ở đất nước phía Bắc Alanis, nhiễm bệnh một thời gian dài rồi qua đời. Dù đúng dù sai, đức vua Jordan vẫn không chấp nhận lý do đó, mượn cớ thanh trừng Mercurius.Nhà vua trừng mắt, không giấu cơn phẫn nộ, gằn giọng:"Vì thế, ta giao nhiệm vụ cao cả này cho ngươi, Leo. Cầm quân và mang công bằng về cho công chúa Isabella!""Thưa Cha!"Không để Leo đáp, William đã cả gan vội ngắt lời:"Xin hãy giao chuyện đó cho con, Izzy là em gái con, thân là anh trai con không muốn để em gái mình chịu uất ức như vậy!"Hai cha con nhà này thật giống nhau, rõ ràng không cần biết đúng sai, mặc kệ thực hư nguyên nhân qua đời của công chúa thế nào, vẫn muốn san bằng tiểu vương quốc đó cho bằng được."Will, nhiệm vụ của con là canh phòng biên giới. Ta tin tưởng khả năng chỉ huy của bá tước Leo.""Thưa Cha, bá tước Leo xưa nay chưa từng chinh chiến trên sa trường, sao có thể dẫn quân đi được?""Không cần nhiều lời, ý ta không thay đổi.""Cha!"Hoàng tử William ức chế hết nhìn nhà vua rồi quay sang Leo, đáy mắt không che giấu lửa giận. Giờ thì anh biết vì sao cậu ta có mặt ở đây rồi, hẳn là sau khi nghe tin tam công chúa mất cậu ta đã tức tốc từ biên giới trở về, ngoài mong muốn của nhà vua mà xuất hiện. Jordan là một người cẩn trọng, không lý nào lại giao trọng trách cho kẻ chưa bao giờ thực chiến ngoài chiến trường, cũng là kẻ mà ông ta dè chừng bấy lâu. Hẳn là có lý do đằng sau. Leo nói:"Cảm tạ bệ hạ đã tin tưởng. Không biết thần được phép thắc mắc đây là chủ ý của chính bệ hạ?""Của ta, khanh có vấn đề gì sao?"Trong một thoáng ngập ngừng, Leo đã biết con người ấy đang nói dối."Vâng, thần đã biết." Anh nhàn nhạt nói, "Có điều nhị hoàng tử nói đúng, bệ hạ nên cân nhắc một chút, thần xưa nay chỉ quen việc kinh doanh, không tự tin cầm quân. Nếu xảy ra sai sót, thiệt hại phe ta mạng và của đều rất lớn.""Anh sợ rồi à?" William bắt ý, cười khẩy."Sợ chứ, ai chẳng sợ chết."Đáp lại sự đắc ý của hoàng tử, Leo chỉ nở nụ cười nhã nhặn."Đúng là thứ tham sống sợ chết."Lý lẽ của Leo quả nhiên khiến niềm tin của nhà vua bắt đầu lung lay. Nói đúng ra ngay từ ban đầu ông đã không định giao quân của mình cho một tên gian thương, thật khó hiểu khi Lisa muốn Leo phải là người ra trận. Trong lúc bối rối, có một nữ hầu từ phía rèm sau bước ra, nói nhỏ vào tai nhà vua rồi lui xuống. Quá trình rất nhanh, nhưng đều thu hết vào tầm chú ý của Leo."Thôi được rồi, nếu Leo đã không tự tin thì ta đành giao việc này cho hoàng tử William vậy."
Đức vua vì một câu nói của ai đó liền quay ngoắt thay đổi chủ ý, điều này thật kì lạ. Xưa nay Jordan là một vị vua chuyên quyền, độc đoán, không ai có thể làm lung lay suy nghĩ của ông ta một khi đã ra quyết định. Ở Alanis, mệnh lệnh của ông ta là tuyệt đối.Leo đi dạo trong vườn hoa sau cuộc nói chuyện ở chính điện, chẳng vì gì cả ngoài giết thời gian cho đến bữa tối, Jordan đã yêu cầu anh ở lại dùng bữa. Bề ngoài lịch lãm luôn thu hút ánh nhìn lén lút của những nữ hầu, bao lần anh ghé cung điện là bao lần khiến các cô thổn thức, mà chẳng mảy may để mắt đến một ai. Vẻ ngoài hoàn mĩ như tượng tạc dưới bàn tay vị thánh trên cao nào đó, không thuộc về nhân loại bình thường, ánh mắt vàng kim luôn lóe sáng ngay cả trong đêm tối.Mấy trăm năm nay, Leo gần như không thay đổi diện mạo của mình, chỉ để Người sẽ nhận ra anh khi trở về."Công chúa, xin người hãy tha lỗi cho em!"Từ phía xa trong khuôn viên, một chút ồn ào đã làm cho giác quan nhạy bén của Leo phải chú ý. Anh có thể nhìn rõ tình hình ở phía đó. Một nữ hầu sợ hãi cúi rạp mình dưới chân người được gọi là công chúa và đang khẩn thiết cầu xin tha thứ, bên cạnh là khay trà đổ vỡ ngổn ngang, đại khái có thể đoán ra nguyên nhân. Công chúa thì ngồi đung đưa trên xích đu, suối tóc vàng hoe, dài và thẳng mượt như búp bê, diện váy xanh biếc xếp tầng lộng lẫy cùng chiếc mũ rộng vàng che khuất gần hết khuôn mặt. Leo không thấy mặt, chỉ phát hiện cái miệng cười kéo rộng lộ ra dưới vành mũ, rõ ràng nó là một chiếc mặt nạ cười chứ không phải miệng người cười.Nhà vua có hai người con trai và hai người con gái. Con gái thứ ba đã chết tại xứ người, còn đây hẳn là cô con gái út mà anh từng gặp năm cô ấy lên tám, Elizabeth Alanisia. Leo trước nay luôn cảnh giác với hoàng tộc, tất nhiên không bỏ sót bất kì thông tin gì, chỉ là nó hơi li kì. Sau sinh nhật lần thứ tám chưa được bao lâu, tháp phía Đông nơi ở của các hoàng tử công chúa xảy ra hỏa hoạn. Vài gia nhân đã không qua khỏi, các hoàng tử công chúa đều bỏng nhẹ nhưng may mắn không để lại di chứng, trừ một nữ hầu và tứ công chúa đã mất tích. Có nhân chứng đang hấp hối nói tận mắt chứng kiến nữ hầu đó ôm công chúa chạy ra khỏi tháp rồi lao thẳng vào rừng sâu, khi đó công chúa bị bỏng nặng nên bất tỉnh. Người đó nói xong thì qua đời, không thể cứu chữa. Nhà vua nổi điên, cho truy lùng toàn vương quốc nữ hầu theo mô tả của nhân chứng, kì lạ là trong cung điện không ai nhớ mặt gia nhân này, chỉ biết cô ta mới vào làm không lâu. Hai người như bốc hơi, hoàn toàn không tìm ra dấu vết. Tất cả dần chìm vào vô vọng cho đến tám năm sau, công chúa út tự mình tìm về, đeo một chiếc mặt nạ cười màu trắng. Nhà vua tất nhiên không tin, xét nghiệm huyết thống thì hoàn toàn trùng khớp, cô bé đích thực là công chúa Elizabeth.Jordan có hỏi đã ở đâu trong suốt thời gian qua, tại sao không tìm về. Elizabeth nói đã bị bán làm con nuôi cho một cặp vợ chồng hiếm muộn ở phương Đông. Đến năm cô mười sáu tuổi, cha mẹ nuôi không may gặp tai nạn qua đời, nhờ vào di chúc và hợp đồng mua bán mới biết thân phận mình thực sự là ai. Cô đã dùng tài sản của cha mẹ nuôi để lại làm lộ phí trở về quê hương. Về nữ hầu bắt cóc năm đó, không còn ai nghe tung tích cô ta nữa.Tính cách Elizabeth lầm lì hơn hẳn so với bé con hoạt bát của tám năm trước, lần cuối Leo gặp, công chúa đã hỏi anh sau này có muốn làm phò mã của cô không. Sau trận hỏa hoạn ác nghiệt đó, khuôn mặt cô đã bị hủy hoại gần hết nên lúc nào cũng phải mang mặt nạ, không thì sẽ dọa người khác chết khiếp. Kể từ lúc trở về, công chúa luôn nhốt mình trong ngọn tháp phía Nam.Leo biết cô ấy có phát hiện ra sự hiện diện của mình, vì cô đã ngẩng đầu lên để anh nhìn rõ hơn, lộ ra chiếc mặt nạ cười không khác gì mặt nạ của mấy gã hề trong rạp xiếc. Elizabeth đang cười nhạo anh, cười nhạo tất cả mọi người, trực giác đang nhắc nhở anh như vậy.Trong lòng công chúa ôm một tinh cầu pha lê, chẳng hiểu vì sao, Leo lại có cảm giác thân quen nhiều đến thế. Có vẻ cô ấy rất nâng niu món bảo vật đó, xưa nay Leo không có bất kì ham muốn nào với vạn vật vô tri cho dù nó vô giá đi nữa, lần đầu tiên trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ muốn sở hữu nó bằng được, mà không thể giải thích nổi vì sao.Là... nó ư?