12 Chòm Sao Và Liên Kết Sinh Tử

Chương 2




Ophius hoàn toàn phải nhờ đến chỉ dẫn của Aries mới biết người mà họ gọi là bá tước Leo đang đứng hướng nào, bởi anh ta quá im lặng, không một tiếng động nào phát ra báo hiệu cho thính giác nhạy bén của cô.

Cô nhún chân theo cách chào hỏi của giới thượng lưu kiểu mẫu, tất cả nhờ học lỏm từ phu nhân viện trưởng mỗi khi bà ta ba hoa về việc sắp được tham dự một bữa tiệc sang trọng nào đó.

"Ophius hân hạnh được ra mắt ngài bá tước!"

Trong tưởng tượng của cô, bá tước hẳn là một người đàn ông trung niên giống như ông quản gia, nhưng không, suy đoán của cô tan vỡ hẳn khi Leo cất lên một giọng nam trầm trưởng thành:

"Chào mừng quý cô của tôi, từ sau này nơi đây sẽ là nhà cô."

Tiếng giày da chạm sàn kéo lại gần, Ophius theo thói quen suy đoán về đặc điểm của người ta, chẳng mấy chốc mà bá tước đã tới gần chỗ cô. Là một người rất cao, cao hơn cả Capricorn, tự nhiên cảm thấy một luồng áp lực mơ hồ.

Người đàn ông không ngần ngại cúi mình, nâng mu bàn tay cô lên rồi hôn nhẹ, một cảm giác trân quý mà thành kính Ophius chưa từng được đối đãi trong suốt thời gian ở cô nhi viện. Trước mặt cô là một quý tộc, một doanh nhân, không cần thiết phải cúi mình với con bé vô danh như cô.

"Tôi là Leo, mong cô hãy luôn ghi nhớ."

Âm thanh của anh ta nhẹ bẫng, như gió thoảng bên tai, có chút mơ hồ và lơ đãng. Ngầm khắc ghi vào tâm trí cô cái tên Leo, đến chết cũng không được phép quên.

Ophius ngước đôi mắt vô thần lên nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều kia, nhìn thẳng vào anh một cách chính xác, không lệch một li. Người ta nghĩ cô không giống kẻ mù, thực chất trong con ngươi chẳng phản chiếu bất kì hình ảnh nào, đục ngàu và trơ trọi.

Cái nhìn thẳng chất vấn của Ophius khiến Leo nhất thời xao động, một niềm tin mãnh liệt rằng anh đã tìm đúng người. Chính là cô, không phải kẻ nào khác!

*

Học viện Tunitros.

"Đây là vụ thứ ba trong tuần rồi!"

Một sĩ quan cảnh sát ngắn gọn báo cáo, sau khi họ vừa phong tỏa hiện trường một vụ tai nạn xảy ra ngay trong trường học. Không, nói đúng hơn giống một vụ tự tử, và nạn nhân là một cô bé chưa trưởng thành. Cảnh sát xuất hiện ngay sau hai mươi phút kể từ lúc nhận được cuộc gọi từ nhân chứng đầu tiên - bác lao công, trong lúc đang quét dọn sân trường sau cơn giông chiều tối hôm qua. Có chút khó khăn trong việc chăng dây phong tỏa vì đám đông học sinh ùa ra xem như đàn kiến vỡ tổ, chen chúc, láo nháo và sợ hãi.

Nằm trên mặt đất là một thiếu nữ chưa kịp đón ngày lễ trưởng thành của mình, với đôi mắt xanh như ngọc bích nhìn bầu trời đầy trăn trối, không kịp nhắm lại trước khi cô bé trút hơi thở cuối cùng. Tư thế chết kì dị của cô bé mới là điều đáng thương nhất, khiến cô giáo và bạn bè không kìm được mà bật khóc nức nở. Viên pháp y lắc đầu, vén tấm vải trắng che khuất đi gương mặt đẫm máu ấy sau khi giám định xong.

Vụ tự tử thứ ba trong một tuần, trong cùng một thị trấn, con số đáng báo động khiến cảnh sát phải suy ngẫm lại những phán đoán trước đó của mình. Họ đều nhảy từ trên cao xuống, đều chết không nhắm mắt và không hề có bệnh án nào liên quan đến tâm lý hay chứng trầm cảm.

"Andrew, anh thấy sao?"

"Thiếu úy Libra!" Viên pháp y Andrew đứng dậy khi người phụ nữ tên Libra tiếp cận anh ta, "Cô trực tiếp thầu vụ này, bất ngờ thật đấy. Xin lỗi nhưng khá may mắn khi không có kẻ giết người nào cả, vẫn là một vụ tự sát."

"Đừng vội cảm thấy may mắn khi tự ý kết luận không có kẻ giết người nào. Tôi có lý do khi tham gia vụ này."

Libra ra hiệu cho hai viên sĩ quan khác di chuyển cái xác lên xe cứu thương, sau đó mới liên lạc với người thân, mà có khi giáo viên đã làm điều đó trước họ rồi.

"Andrew, anh nghĩ một người có ý định tự vẫn, trước khi nhảy xuống từ trên cao sẽ nhắm mắt hay không?"

"Điều đó là đương nhiên. Không ai muốn nhìn thấy quá trình mình chết thế nào mà." Mặc dù Andrew có phần bông đùa, khách quan mà nói nó không sai. Xuất phát từ tâm lý bình thường của con người, không ai tự vẫn mà mở mắt cả, vì cái chết đến với họ là có chuẩn bị từ trước, chẳng phải tới bất ngờ. "Lib, không lẽ cô...?" Andrew cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, hiểu được lý do mà cô nàng muốn tham gia điều tra vụ tự sát liên hoàn không có bất cứ manh mối nào như này.

Đối diện với viên pháp y cao to và da ngăm màu đồng này, Libra không thấp hơn bao nhiêu dù dưới chân cô chỉ là đôi giày cao năm phân. Đôi đồng tử đen như màu tóc càng toát ra khí thái lạnh lùng và cao ngạo của một cô gái chưa đầy ba mươi đã ngồi lên vị trí thiếu úy của Sở cảnh sát Trung Ương. Với đống thành tích dày đặc mà cô nàng được tuyên dương ở Sở càng chứng minh khả năng phá án của cô tuyệt vời nhiều thế nào. Andrew âm thầm thán phục.

"Lib, tôi cá chắc cô đang nghĩ quá lên thôi. Không có dấu hiệu xô xát, nếu bị kẻ khác đẩy xuống thì cô bé và hai nạn nhân trước đã phải chống trả quyết liệt rồi. Đằng này... không có bất cứ manh mối nào!"

"Tôi sẽ điều tra kĩ lưỡng trước khi đưa ra kết luận. Vì thế, tôi cần những báo cáo pháp y đáng tin cậy của anh, Andrew."

Libra đập nhẹ tập hồ sơ vào ngực Andrew. Chuyện thu dọn hiện trường sẽ do sĩ quan khác đảm nhiệm, bây giờ cô cần quay về Sở địa phương, thẩm vấn nhân chứng và thân nhân. Chuyện này không đơn giản chỉ là tự sát nữa rồi...

Bluerry Club.

Nằm khuất góc trong một con hẻm nhỏ của thị trấn Eldis, quán rượu Bluerry ít được ai chú ý đến, hầu hết chỉ phục vụ khách vãng lai, dân lao động nghèo và người quen chủ quán. Một số ít tìm đến là vì thông tin, người đến kẻ đi vô số, để lại cho chủ quán vài câu chuyện hay ho như một món quà rồi biến mất.

Phong cách bài trí đơn điệu và cũ kĩ, không thể thu hút bằng những quán rượu lớn mới mọc lên vào thời gian gần đây. Aquarius quá lười biếng để nghĩ đến việc tu sửa và đổi mới quán, toàn bộ thời gian cô đều dành trọn cho việc pha chế ra loại đồ uống tâm đắc nhất không nơi nào sánh bằng.

Tiếng chuông leng keng báo hiệu có khách vào, Aquarius cũng chẳng buồn nhướn mắt lên nhìn, tập trung trang trí cho ly cocktail vừa chế ra.

"Tôi cứ tưởng Eldis đã đủ vắt kiệt thời gian rảnh rỗi của cô rồi nhỉ, Libra?"

"Đúng thế, nên tôi sẽ đi ngay sau khi xong việc ở chỗ cô."

Libra vẫn trong bộ cảnh phục tiến tới chỗ quầy bar, kéo một chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống, không bận tâm cái nhìn lén lút của  vài vị khách trong quán. Trang phục của cô có bao phần nổi bật quá đáng, đủ gây sự chú ý đối với quán rượu xuống cấp nghèo nàn này, đánh động tâm lý vài người nhập cư bất hợp pháp ngồi tại đây.

"Tôi không có gì cung cấp cho cô hết." Cô gái với mái tóc xanh biển dài được buộc cao tận trên đỉnh đầu bấy giờ mới chịu ngước mặt lên nhìn Libra, đẩy ly cocktail về phía trước, "Ngoại trừ ly Sand of Time này, tôi vừa nghĩ ra, cô là vị khách may mắn đầu tiên được nếm thử." Libra liếc nhìn ly rượu thủy tinh hình tam giác dẹt, một màu vàng óng như cát, lớp trên nổi bọt trắng. Sơ qua màu sắc không khác gì bia hơi, nhưng có sức hấp dẫn lạ thường tỏa ra từ thứ gọi là cồn, điểm tô bên trên là một nhánh lá bạc hà và lát chanh. Aquarius rất cao, khác biệt với phong thái nghiêm nghị của người đối diện, từ đầu đến chân cô mang đặc nét bụi bặm của đám thanh niên nổi loạn. Cô gái này trông giống dân anh chị hơn là bà chủ quán rượu, làn da bánh mật khỏe khoắn càng đẩy cô chìm sâu hơn trong ánh đèn vàng tù mù treo trên đầu, mà quầy bar là nơi thắp đèn sáng nhất quán rượu.

Aquarius rất nóng bỏng, gợi cảm trong chiếc áo dây bó sát ngắn cũn, đôi khi còn cố tình nghiêng mình để làm lộ khuôn ngực đầy đặn và lẳng lơ của cô ta. So với Libra nghiêm túc và 'không có gì', điều này có phần gây khó chịu.

"Tôi không phải Leo của cô." Libra điềm tĩnh nếm thử vị cocktail, nó gây nhiều bất ngờ hơn cô tưởng, ngon hơn vị của Chivas 150 năm cô từng được thưởng thức ở bữa tiệc mừng thôi nôi con gái út của ngài đại tá, "Vị lạ thật đấy!"

"Ý cô là 'rất tuyệt'?"

"Gừng?" Libra nếm thử ngụm nữa, cô không am hiểu rượu nên không đoán được thành phần chính.

"Jameson với bia gừng." Aquarius phả ra một làn khói sau khi rít điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay, về rượu cô rất tự tin vào khả năng của mình, có thể biến thứ bình thường nhất thành thức uống hảo hạng. Còn về đàn ông, đó là một nỗi đau, nhưng cũng là một loại thử thách. "Nếu Leo dễ chinh phục như rượu, thì tôi sẽ mau chán anh ta thôi."

Rồi cô bật cười khúc khích:

"Đa phần quý tộc đều có mặt tối, bá tước Leo cũng đâu ngoại lệ?"

"Ý cô là gì?"

"Đường đường là thiếu úy của Sở cảnh sát Trung Ương mà đường dây tin tức còn kém hơn đứa buôn rượu này sao?"

Libra liếc mắt, có chút mất kiên nhẫn:

"Chẳng phải cô bảo Eldis chiếm lấy hết thời gian rảnh của tôi rồi à? Tôi đâu dư hơi nghe ngóng tin tức về giới quý tộc."

"Trang viên của Leo nằm ở vùng ngoại ô Eldis đấy, còn công ty anh ta thì ở trong thị trấn." Aquarius dựa người vào thành bệ đá đằng sau, tiện tay gảy tàn thuốc xuống cái gạt thủy tinh, "Chứ không phải cảnh sát các cô e ngại động tới người trên Trung Ương à, nhưng nguồn tin của tôi theo dòng nước tới được khắp mọi nơi, cô gái nhỏ à."

"Đừng bỡn cợt nữa, Aquarius!"

Như bị chạm vào tim đen, Libra khó chịu gằn giọng, gây không ít sự chú ý từ những người khác.

"Nào nào, cô cảnh sát của tôi ơi, bình tĩnh đi chứ." Cái điệu bộ lẳng lơ của Aquarius càng khiến Libra thấy chướng mắt, "Tôi theo đuổi Leo bao lâu nay, loại phụ nữ gì tôi đều có thể diễn để lấy lòng anh ta. Nhưng cô biết không, anh ta lại bệnh hoạn đến mức... đưa về nhà một bé chưa đầy mười sáu tuổi."

"Tôi không tin." Theo hiểu biết của Libra về bá tước Leo bấy lâu, anh ta không phải loại người đó. "Ai cũng biết rõ Leo thà cô độc cả đời chứ nhất quyết sẽ không phản bội đức tin của mình."

"Cái tôi nói là phương diện tình cảm nam nữ."

"Là nó đấy!"

"Cô không hiểu được đâu Libra."

Aquarius nháy mắt một cách thần bí, đoạn đưa ngón tay lên miệng Libra ngăn lại trước khi cô kịp phản pháo gì thêm, mỉm cười:

"Có thứ tình cảm vượt qua cả lòng trung thành. Cô đã yêu ai bao giờ chưa?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...