(Yuri)(Fanfic- Honkai impact 3)
Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân
CP: Kiana x Mei, cameo Phù Hoa x Tiểu ThứcFic tào lao và có lẽ hơi OOC, đại khái thì tôi muốn A Phù ngâm thơ nên viết tào lao thôi :)))****Năm thứ nhất Kiana không ở đâyMei và mọi người giúp Theresa chấn chỉnh lại Destiny, công việc rất bận rộn, thường xuyên đi sớm về trễMei nghĩ vậy cũng tốt, công việc nhiều đỡ suy nghĩ nhiềuNăm thứ hai Kiana không ở đâyDestiny đã vào guồng hơn nhưng công việc vẫn rất nhiều, Mei luôn đi tiên phong đi đầu trong những cuộc chiến đấu, luôn đảm nhận nhiều công việc nặng nềTheresa và Bronya lo lắng Mei sẽ ngã gục mấtNhưng lúc nhìn thấy Mei ngẩn người ngắm trăng, Bronya nghĩ để Mei làm việc dời đi sự chú ý cũng tốtNăm thứ ba Kiana không ở đâyDestiny đã vào quỹ đạo, Mei đã bớt bận rộn hơn, bắt đầu nhận nhiệm vụ làm đội trưởng dẫn dắt người mớiCác đội viên truyền tai nhau, đội trưởng Mei thường xuyên ngắm trăng ngẩn người, dường như đội trưởng đang đợi một người nào đóNăm thứ tư Kiana không ở đâyNgoài làm đội trưởng, Mei cũng thường xông pha một mình vào các hang cùng ngõ hiểm, Mei giống như các hiệp khách thời xưa, hành hiệp trượng nghĩa, tiêu diệt cái ác, cứu giúp mọi ngườiDần dần thiếu nữ tóc tím trở thành cái tên làm kẻ ác sợ hãi, người dân vui vẻ đặt cho thiếu nữ đó là Lôi Điện nữ hiệp, bởi vì lúc cô xuất hiện dường như có chút gì đó ánh tím điện xuất hiệnNăm thứ năm Kiana không ở đâyPhù Hoa đem theo bình rượu hoa mai đến tìm Mei cùng uống rượuHai người tìm một chỗ yên tĩnh, cụng chén nâng ly, cả hai cùng ngước lên ánh trăng, mỗi người đều có nỗi niềm riêng"Lớp trưởng, năm năm qua, có lần nào mơ thấy Tiểu Thức không?" Mei bỗng nhiên lên tiếng"Mơ?" Phù Hoa khẽ cười, không trả lời câu hỏi của Mei, chỉ chậm rãi ngâm bốn câu thơ"Sơn thuỷ vạn trùng thư đoạn tuyệt,
Niệm quân liên ngã mộng tương văn.
Ngã kim nhân bệnh hồn điên đảo,
Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân"
(Sông núi vạn trùng, thư từ khó khăn,
Nhớ thương nhau chỉ thấy nhau trong mộng.
Nay ta mắc bệnh nên tâm thần hoảng hốt,
Toàn mộng thấy người dưng chứ không mộng thấy người.)"Tiểu Thức là Luật Giả Ý Thức, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, năm năm qua, một lần cũng chưa" Phù Hoa nhấp chén rượu, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn chén, đôi mắt lam nhạt vỗn dĩ chứa đựng trầm tĩnh và dịu dàng, nay lại xuất hiện vài phần sầu khổMei liếc nhìn Phù Hoa, bình thường người này như một cổ nhân Thần Châu mang theo khí chất văn nhã trầm tĩnh, làm người khác hâm mộ nhưng lại không dám lại gần, sự dịu dàng nơi đáy mắt làm người khác lưu luyến nhưng lại không thể chạm đến, người này tựa như ánh trăng trên trời, chỉ có thể nhìn không thể giữMà nay ánh trăng kia lại vì một Luật Giả, cả người toát ra không khí ưu sầuAi nói con người không thể độc chiếm ánh trăng? Ánh trăng kia nay đã vì một người mà tình nguyện rơi xuống phàm trần, mọi cảm xúc vui buồn đều vì người đóMei khẽ cười, tiên nhân đã vậy thì cô làm sao thoát được"Em ấy cũng vậy" Mei nhìn lên ánh trăng đầy lưu luyến "Suốt năm năm, em ấy cũng không hề xuất hiện trong giấc mơ của tôi""Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân" Mei lẩm bẩm câu thơ lúc nãy được ngheDuy mộng nhàn nhân bất mộng quânDuy mộng nhàn nhân bất mộng quân
Mơ thấy bất cứ ai lại không thể mơ thấy được ngườiKiana, tại sao đến cả trong mơ em cũng không tìm tôiNhững năm qua, tôi vẫn luôn chiến đấu vì những gì tốt đẹp nhất trên thế giớiNhưng điều tốt đẹp nhất trên thế giới trong lòng tôi là emNgười làm tôi cảm nhận được thế giới tốt đẹp là em,
Mà em lại biến mất khỏi thế giới nàyDuy mộng nhàn nhân bất mộng quân
Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân
Kiana, em có thể đến tìm tôi một lần trong mơ được khôngNăm thứ 9, thiếu nữ tóc trắng xuất hiện"Em không thể vào trong giấc mơ tìm chị, nhưng em có thể chân chính gặp chị, mặt đối mặt, như vậy tốt hơn gặp nhau trong mơ, đúng không?"***(Bài thơ mà A Phù đọc là bài "Thù Lạc Thiên- Tần Mộng Chi Vi")
Niệm quân liên ngã mộng tương văn.
Ngã kim nhân bệnh hồn điên đảo,
Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân"
(Sông núi vạn trùng, thư từ khó khăn,
Nhớ thương nhau chỉ thấy nhau trong mộng.
Nay ta mắc bệnh nên tâm thần hoảng hốt,
Toàn mộng thấy người dưng chứ không mộng thấy người.)"Tiểu Thức là Luật Giả Ý Thức, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, năm năm qua, một lần cũng chưa" Phù Hoa nhấp chén rượu, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn chén, đôi mắt lam nhạt vỗn dĩ chứa đựng trầm tĩnh và dịu dàng, nay lại xuất hiện vài phần sầu khổMei liếc nhìn Phù Hoa, bình thường người này như một cổ nhân Thần Châu mang theo khí chất văn nhã trầm tĩnh, làm người khác hâm mộ nhưng lại không dám lại gần, sự dịu dàng nơi đáy mắt làm người khác lưu luyến nhưng lại không thể chạm đến, người này tựa như ánh trăng trên trời, chỉ có thể nhìn không thể giữMà nay ánh trăng kia lại vì một Luật Giả, cả người toát ra không khí ưu sầuAi nói con người không thể độc chiếm ánh trăng? Ánh trăng kia nay đã vì một người mà tình nguyện rơi xuống phàm trần, mọi cảm xúc vui buồn đều vì người đóMei khẽ cười, tiên nhân đã vậy thì cô làm sao thoát được"Em ấy cũng vậy" Mei nhìn lên ánh trăng đầy lưu luyến "Suốt năm năm, em ấy cũng không hề xuất hiện trong giấc mơ của tôi""Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân" Mei lẩm bẩm câu thơ lúc nãy được ngheDuy mộng nhàn nhân bất mộng quânDuy mộng nhàn nhân bất mộng quân
Mơ thấy bất cứ ai lại không thể mơ thấy được ngườiKiana, tại sao đến cả trong mơ em cũng không tìm tôiNhững năm qua, tôi vẫn luôn chiến đấu vì những gì tốt đẹp nhất trên thế giớiNhưng điều tốt đẹp nhất trên thế giới trong lòng tôi là emNgười làm tôi cảm nhận được thế giới tốt đẹp là em,
Mà em lại biến mất khỏi thế giới nàyDuy mộng nhàn nhân bất mộng quân
Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân
Kiana, em có thể đến tìm tôi một lần trong mơ được khôngNăm thứ 9, thiếu nữ tóc trắng xuất hiện"Em không thể vào trong giấc mơ tìm chị, nhưng em có thể chân chính gặp chị, mặt đối mặt, như vậy tốt hơn gặp nhau trong mơ, đúng không?"***(Bài thơ mà A Phù đọc là bài "Thù Lạc Thiên- Tần Mộng Chi Vi")