YulSic's Series
2. Cuối Cùng Cô Cũng Đến! [Part 1]
Cô gái có mái tóc nâu vàng thở hổn hển, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt cô ấy thì lại khác hẳn vẻ mệt mỏi kia, nó tràn đầy sự mãn nguyện và tự hào. Cuối cùng cô cũng leo được đến đỉnh núi Phú Sĩ sau 7 tiếng đi bộ trong đêm.
Cô vội lau đi mồ hôi, hít một hơi thật sâu rồi vươn vai hét thật to.
-Mình làm được rồi.
Cô vui sướng khi nhìn khung cảnh xung quanh. Cả thành phố như thu bé lại. Những toà nhà cao tầng, những ngôi nhà, hay những cột tháp đều trông như một mô hình đồ chơi vậy.
-Thoải mái đúng không- Một giọng nói trầm ấm vang lên phía bên cạnh.
Cô xoay người qua.
Đó là một cô gái tóc đen dài. Gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao vút. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, tựa như có thể hút bất cứ hồn của ai. Cô ta cầm trên tay chiếc máy ảnh. Và mỉm cười nhìn về phía cô.
-Vâng- Cô đáp một cách lịch sự.
-Cô là người Hàn Quốc sao?- Tóc nâu hỏi
-Ừm, hiếm thấy đồng hương vào giờ này nhỉ?- Cô ấy cười.
-Vâng.
-Dù phải bỏ ra hàng giờ đồng hồ, nhưng chỉ cần nhìn khung cảnh bình minh này, tâm hồn ta sẽ được thư thái nhỉ?- Cô gái tóc đen phóng tầm mắt về phía trước.
Bất giác tóc nâu ngớ người. Ừ thì cảnh đẹp, nhưng cộng với con người trước mắt kia thì lại trở thành cảnh tượng có một không hai. Vội lắc đầu thoát khỏi sự cuống hút, cô không thể để vụt mất cơ hội này được.
*Tách*
-Hở?- Cô gái tóc nâu giật mình khi thấy con người kia chĩa máy ảnh vào mình.
-Ô, tôi xin lỗi, tôi lại làm theo cảm tính rồi. Tôi không bao giờ bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc đẹp nào cả. Và cô biết không, cô thật sự rất rất rất đẹp- Cô gái tóc đen nói kèm với một nụ cười thân thiện.-Cô tên gì?- Cô ấy chợt hỏi.
-Jessica Jung- Jessica trả lời trong khi mặt đỏ ửng vì lời nói của người kia, cô thầm nghĩ cô nàng này thật kì lạ.- Còn cô...- SooYeon định hỏi.
-Nếu cô thích thì tôi sẽ gửi tấm ảnh này cho cô- Cô ấy bước lại gần, rồi đưa máy ảnh cho cô.
Cô phải công nhận đây là một bức ảnh đẹp. Rất đẹp. Không phải vì nó chụp cô mà cô tự khen đâu. Trong bức ảnh, Jessica đứng đó, khuôn mặt ngây ngô, ánh mắt nhìn xa xăm, những làn gió như đang nô đùa với mái tóc mềm mại kia. Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sớm mai phảng phất trên gương mặt mĩ miều. Phía sau, khung cảnh mây trời trong xanh, càng làm cho cô gái họ Jung thêm phần nổi bật.
-Cô cho tôi mail nhé.- Cô ấy cất tiếng.
-Vâng... À mà...
*Reng*
-Ah...Xin lỗi nhé, tôi có việc bận phải đi gấp rồi- Tóc đen ra vẻ vội vàng.-Nếu có duyên sẽ gặp lại nhé Jessica-ssi- Rồi đi mất hút.
Jessica thở dài. Đúng là một người kì lạ, bắt chuyện với người ta trước, rồi lại bỏ đi mà chả thèm giới thiệu danh tính.
"Kì lạ quá đáng luôn đó" Jessica thầm nghĩ, rồi lại đưa mắt về khung cảnh thiên nhiên kia. Có lẽ không nên bận tâm lắm. Dù gì thì cũng chỉ gặp một lần rồi thôi mà.
.
-Chào cô... chào cô- Từng sinh viên gật đầu chào Jessica
Cô gật nhẹ đầu cùng một nụ cười thân thiện với họ rồi vội bước vào xe để đến điểm hẹn.
Gần đây cô được thầy giáo cũ mời về làm giảng viên vì cô là một trong những CEO thành công khi tuổi đời còn khá trẻ, cô chỉ mới 30. Jung SooYeon cũng khá yêu thích công việc này, vì cô muốn chia sẻ nhiều kiến thức với các sinh viên hơn. Và cô còn học được nhiều điều ở các bạn trẻ đó. Đặc biệt, cô Jung đây rất được yêu thích. Vì những buổi giảng không nhàm chán, cũng như chẳng gò bó sinh viên như các giảng viên khác. Vậy nên dù chỉ vừa mới làm ở đây, nhưng cô lại đứng top đầu "Hot pick" của sinh viên.
Nhưng mà, thích thì thích thế thôi, chứ cô đang thở dài thườn thượt kia kìa. Chuyện là sau chuyến du lịch vừa rồi, cô vẫn còn nhiều nuối tiếc. Cảm thấy đi chưa đã, nhưng buộc phải quay về với đống công việc chất đống chờ cô ở nhà. Có thể xem du lịch là nguồn sống của cô. Từ rất lâu rồi, Jessica luôn muốn đi khắp nơi, khám phá và chinh phục hết mọi thứ. Những năm cuối cấp ba cho đến đại học, Jessica Jung đã đi khắp mọi miền đất nước. Thậm chí, Jessica cho rằng mục đích của cuộc sống này chính là việc ngao du. Cô chỉ cần thế.
Vậy nên đừng thắc mắc vì sao một quý cô xinh đẹp, tài giỏi thế này lại chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào cả. Vì Jessica Jung không muốn, và cô nghĩ bản thân mình cũng chẳng cần.
-Nhìn cậu chán nản quá nhỉ?- Một cô gái với gương mặt đáng yêu ngồi đối diện Jessica.
-Ừm- Cô trầm ngâm, nghịch ly nước.
-Vừa mới về lại muốn đi rồi chứ gì- Cô nàng đối diện nhăn mặt.
-Ừm...- Cô vẫn thẩn thờ, mơ về một nơi xa.
-Yah, Jung SooYeon, ngưng bơ tớ đi- Cô gái kia lên tiếng.
-Nè nè, tớ đã nói đừng gọi tên cúng cơm của tớ mà- Cô vội hoảng hồn, đưa tay che miệng bạn mình khi cô ta lỡ nói quá to.-Muốn tớ gọi là là MiYoung không hả?
-Thôi thôi, tớ xin lỗi nhé- MiYoung chấp hai tay lại, vẻ mặt như đã biết tội của mình.
-Cậu biết vậy là tốt đó.- Jessica nhấp ngụm nước.
-Nè, rồi cậu định cứ thế này mãi hả, nhìn xem bạn bè đã lấy chồng sinh con cả rồi, cậu thì cứ lông bông mãi.-Jessica nheo mắt nhìn Tiffany, trong lòng chợt nghĩ rằng liệu có nên gặp cô nàng này nữa hay không, vì mỗi lần gặp nhau là y rằng cô bị thuyết giáo cho một trận rõ to.
-Aigoo, phụ nữ hiện đại bây giờ không phụ thuộc vào đàn ông Fany à- Cô chán chường nói.
-Cậu lại nói là sẽ sống thế này đến cuối đời chứ gì- Tiffany nhăn mặt.
-Chuẩn.- Jessica thờ ơ đáp
-Cậu thấy như vậy rất tự do đúng không.
-Chuẩn luôn.
-Cậu cho rằng sống một mình là tốt nhất chứ gì?
-Cậu đúng là bạn thân của tớ đấy, hiểu tớ quá mà- Jessica mỉm cười với Fany- Tớ sẽ ổn, nên đừng lo cho tớ.
-Sica à... Không biết bao nhiêu tên ngoài kia nguyện sống chết dưới chân cậu, họ mà nghe thế này chắc đi tự tử hết quá- Tiffany thở dài, nhìn cô bạn của mình bằng ánh mắt cực kì lo lắng.
Hơn ai hết cô hiểu Jessica rất nhiều. Cô nàng kia vẻ ngoài thì có chút khó gần đó, nhưng bên trong vô cùng ấm áp. Đôi lúc Tiffany cảm nhận được rằng Jessica không tin vào tình yêu. Suốt 30 năm trời từ bé đến lớn, cô chưa từng thấy bạn mình bận tâm vì yêu ai hết. Cơ bản rằng cậu ấy vẫn có qua lại với vài tên con trai, nhưng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu và không hơn không kém. Dù xung quanh Jessica luôn là những anh chàng tuyệt vời mà bao nhiêu cô gái ao ước. Nhưng bạn cô vẫn không màn chú tâm. Nhiều lúc Fany phải bật cười khi nghe Jessica nói rằng: "Tớ chả có cảm giác với ai cả. Tớ chỉ yêu tớ thôi, làm bất cứ điều gì mà tớ thích là hạnh phúc nhất". Đấy, Jessica nói thế, rồi cứ lao đầu vào đi chơi, khám phá khắp nơi. Ước mong của cô ấy là đi hết tất cả các nước trên thế giới. Thật tình cô không biết nhận xét người bạn này sao nữa.
-Mà này, mẹ cậu gọi cậu về đấy- Tiffany lên tiếng.
-Hửm- Jessica nhíu mày.
-Cậu không chịu nhấc máy nên hai bác gọi cho tớ.- Fany giải thích.- Ba cậu bệnh rồi.
-Hả?- Cô gái tóc nâu vàng trố mắt nhìn bạn mình.
-Bác ấy muốn gặp cậu- Tiffany nhún vai.
-Được rồi.
.
Jessica thở dài đứng trước cổng nhà mình. Cũng lâu rồi cô chưa về đây. Cô đưa tay lên chuông cửa, nhưng rồi lại thôi. Cứ thế cô lặp đi lặp lại hành động của mình thật nhiều lần, cho đến khi em gái cô - SooJung bắt gặp thì cả hai mới vào nhà.
-Con nghe nói appa bị bệnh- Jessica ngồi ở ghế, kế bên cô là SooJung đang ôm tay cô cứng ngắt.
Đối diện là ông bà Jung với gương mặt buồn bã.
-Sao con không đợi ta chết rồi về- Ông Jung cất tiếng với chất giọng khàn ấm của mình
-Con bận.- Jessica trả lời ngắn gọn.
-Ta không cần biết con bận gì, làm ra được bao tiền, giỏi giang đến đâu, nhưng trách nhiệm của một người con thì con chưa bao giờ làm được- Ông Jung lớn giọng.
-Theo appa thì thế nào là trách nhiệm của con cái ạ- Cô nàng vẫn nhỏ nhẹ trả lời.
-Kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc!- Appa Jung ho vài tiếng rồi nói, giọng điệu có chút tức giận.
-Cuộc đời của người con gái sinh ra chỉ thế thôi ạ? Chỉ quanh quẩn việc kết hôn và có con tù túng ấy sao? Trách nhiệm là phải như vậy ạ. Appa có nghĩ rằng như thế là hạnh phúc?-Jessica sắc sảo nói, trên mặt không có chút gì nao núng.
-Con dẹp ngay cái triết lý vớ vẩn đó cho ta! Cái suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ sao thế này.-Ông Jung quát, cả Krystal và umma Jung lúc này sợ hãi ra mặt.
-Nếu muốn đích đến của đời con chỉ dừng ở việc cưới chồng sinh con, thì lúc xưa chả nên cho con học cao làm gì, để rồi con nhận ra được chân lý của cuộc đời mình, là làm cho mình hạnh phúc trước!-Jessica không chút nao núng, Krystal bám chặt lấy vai chị mình- Đó là lý do con không thích về nhà!
-SooYeon-Umma Jung ra hiệu cho con gái mình dừng lại
-Thế con nhìn xem mẹ con có hạnh phúc hay không?- Ông Jung giận đỏ cả mặt. Jessica nhếch môi cười nhẹ.
-Appa đừng nên quy chụp người con gái nào cũng như nhau, vấn đề nằm ở cách nhìn nhận của mỗi người về hạnh phúc. Và với con, hôn nhân là mồ chôn ái tình! Con gái sinh ra không phải để phục vụ đàn ông! Bỏ cả thanh xuân đẹp đẽ của mình vào thứ gọi là chồng con thì thật phí phạm.
-Con...-Ông Jung ho mạnh hơn, Jessica có chút lo lắng, định hỏi han nhưng rồi lại thôi. Cô không cho rằng mình sai.
-SooYeon à, appa và umma đã hẹn cho con một buổi gặp mặt rồi, thứ 7 tuần này con đến đó nhé- Lúc này thì bà Jung cất lời, tay vuốt vuốt lưng chồng, ánh mắt nài nỉ nhìn con gái mình.
-Umma...-Jessica nhìn mẹ mình đầy thất vọng
-Con cũng thấy chúng ta già rồi, con còn bắt bọn ta đợi đến khi nào đây SooYeon?- Bà Jung nắm lấy tay Jessica.
-Con không thích.- Jessica nắm lấy tay mẹ mình.- Hạnh phúc của con thì con biết mà, umma và appa đừng lo nữa.
-Thôi, cãi nhau chẳng được gì. Ta chỉ muốn con hiểu rằng con đi sai hướng rồi. Ta chỉ khuyên con với kinh nghiệm của người đi trước. Con không nghĩ đến việc một ngày trái gió trở trời, con bệnh, nhưng không có ai quan tâm sao- Ông Jung thở dài, giọng dịu xuống nhìn con gái.- Có một người bên cạnh luôn đỡ hơn. Ta và mẹ con cũng già rồi, chỉ mong con hạnh phúc, có điểm tựa, tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho con mà thôi.
-Con sẽ chú tâm vào sức khoẻ của mình ạ. Appa đừng lo.- Jessica cười nhẹ nhàng. - Lâu ngày con mới về, mọi người đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa, nhóc SooJung mặt bí xị rồi nè, mình cùng ăn cơm nha. - Jessica xoa đầu em mình.
.
-Cô Jung, tôi được cho vé triển lãm ảnh vào cuối tuần, nhưng tôi bận rồi. Cô có muốn lấy không- Một cô bạn đồng nghiệp niềm nở nói với Jessica.
-Thế có được không ạ- Jessica nở nụ cười xả giao.
-Aigoo, đồng nghiệp với nhau cả mà- Cô bạn vỗ vai Jessica- Đừng lễ nghĩa quá. Tôi nghe nói buổi triển lãm ảnh đó hội tụ nhiều nhiếp ảnh gia có tiếng lắm đấy. Cô đi rồi về kể tôi nghe nhé.- Cô đồng nghiệp tốt bụng đưa cho Jessica chiếc vé.
-Cảm ơn cô Kim, khi nào rảnh cùng nhau đi làm vài chai nhé.
.
Hôm nay Jessica lựa chọn cho mình một trang phục đơn giản nhưng không kém phần thu hút. Một chân váy hồng pastel kèm với một chiếc sơ mi trắng được nhấn nhá thêm chuỗi vòng ngọc trai sang trọng. Mái tóc nâu vàng óng ả buông dài đầy quyến rủ. Khẽ nở một nụ cười thật tươi trước gương. Jessica đầy tự tin bước đến buổi triển lãm ảnh.
Đúng là không ngoài sự kì vọng. Buổi triển lãm được thực hiện bởi những nhà nhiếp ảnh tài năng, vậy nên nó thu hút không ít người đến chiêm ngưỡng. Chủ đề của cuộc triển lãm ảnh này chính là Thiên Nhiên, và vì thế mà Jessica không thể nào bỏ qua được.
Hàng chục tấm ảnh ở những góc cạnh đặc biệt nhất, đến từ mọi nơi trên khắp thế giới. Chúng được bài trí trong một concept với màu trắng chủ đạo, có hơi hướng hiện đại.
Jessica thưởng thức từng bức ảnh. Chợt nhận thấy phía xa xa kia có rất nhiều người tụ lại, chắc hẳn phải là một kiệt tác xuất chúng đây. Nghĩ thế, Jessica liền bước vội đến. Cô mở to mắt đầy bất ngờ.
"Người trong ảnh lẽ nào là mình?
Làm sao, và cách nào mà nó đến được nơi đây? Chẳng lẽ..."
-Chúng ta lại gặp nhau nhỉ?- Giọng nói trầm ấm phát lên từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Jessica quay người lại, đập vào mắt cô chính là cô gái với mái tóc đen cực kì lôi cuốn, khuôn mặt lẫn phong thái hơn người khiến người đối diện chỉ muốn ngắm nhìn thật lâu. Và kể cả cùng là con gái với nhau, Jessica vẫn muốn nhìn cô ấy lâu hơn một chút.
Con người kia, gương mặt kia, sao lại thanh tú đến thế cơ chứ? Đã thế cô ấy còn diện cho mình một bộ vest đen vừa mang lại cảm giác nam tính mạnh mẽ, nhưng đâu đó vẫn có sự gợi cảm đầy nữ tính.
-Cô...- Jessica lắp bắp nói
-Bức ảnh này được nhiều người thích lắm đấy. Tôi đoán rằng hôm nay nó sẽ đạt giải cao cho xem- Cô ấy bước đến cạnh bên cô, tay cho vào túi quần, nhoẻn miệng cười. Cô gái này thật khó hiểu.
-Tôi...-Jessica vẫn đang cố lên tiếng.
-Gặp nhau thế này thì tôi nghĩ rằng chúng ta thật sự có duyên đấy Jessica- Cô gái kia tiếp tục nói, và đưa tay ra.
-Vâng- Jessica gần như bị cuốn theo người đó. Quên mất rằng lẽ ra mình phải hỏi: Tại sao cô lại treo ảnh tôi, cô đã xin phép chưa, hay đại loại thế.
-Tôi là Kwon Yuri- Bắt tay xong, cô gái tóc đen đưa cho cô card của cô ấy. Jessica lịch sự nhận lấy và đưa lại.
Sau khi đã định tâm, Jessica định lên tiếng thì một lần nữa bị cắt ngang.
-Khi nào rảnh chúng ta cùng làm một tách cafe nhé. Giờ tôi có chút việc rồi, xin lỗi nhé- Cô ấy vẫy tay, cười thật tươi rồi bước đi.
-Cái cô này- Jessica lầm bầm.
Không hiểu người kia là loại gì, mỗi lần gặp mặt đều như một cơn gió, chẳng cho người ta kịp phản ứng lại đi mất.
Người ta còn chưa kịp hỏi vì sao lại để ảnh, định trách móc vài câu, thế mà đã kịp gì đâu. Jessica bĩu môi, bộ dạng đáng yêu lại thu hút mọi người xung quanh. Họ bắt đầu nhận ra người trong ảnh là cô, liền lên tiếng bàn tán khen ngợi khiến cô nàng đỏ mặt, lúng túng rời đi thật nhanh.
"Kwon Yuri"
Jessica lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu. Bất giác lại nhoẻn miệng cười vô thức.
...
Một buổi sáng mùa thu yên ả. Từng tia sáng ấm áp như đang nhảy múa cùng nhau để đón chào một ngày mới. Chúng len lỏi qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào mặt Jessica, nếu là thường ngày, cô nàng sẽ bật dậy vươn người và nở một nụ cười thật tươi vì cô cho rằng điều này sẽ mang lại may mắn cả ngày cho bản thân. Nhưng hôm nay Jessica thấy đầu mình nặng trịch, cảm giác nóng bừng khắp người, vùng bụng phải đau âm ỷ, chốc chốc lại nhói lên, và cô dường như không còn tí sức lực nào lúc này nữa. Cô đoán rằng mình đã sốt, và đau bụng do gần đây hơi stress với công việc. Jessica thở dài một hơi, chắc hẳn là do thói quen sinh hoạt của cô gây nên đây mà. Khi hết phải chỉnh đốn lại
-Chắc ngủ một giấc dậy sẽ khỏi thôi- Cô thều thào. Cô nghĩ như thế, vì đã nhiều lần trải qua mấy chuyện thế này nên cô rất xem thường. Thế là cô nhắm mắt, lả đi vì mệt mỏi.
.
Jessica thở gấp từng đợt, mồ hôi không ngừng tuông. Cơn quặng thắt từ bụng đã đánh thức cô. Nhìn ra cửa sổ, trời đã về đêm, nhưng cơ thể thì ngày một yếu đi. Jessica cố gắng với lấy điện thoại trên bàn. Sau nhiều lần cố gắng cuối cùng cũng thành công.
Cô ấn gọi cho Tiffany, người duy nhất cô nghĩ đến lúc này.
-Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
"Chết tiệt"
Jessica thầm nghĩ. Cô quên mất Tiffany lại đi nước ngoài rồi. Và chút sức lực cuối cùng của cô cũng hết. Cô ngước mặt nhìn trần nhà, khoảng không gian tối đen như mực. Nước mắt tự dưng lại tuông rơi, cơn đau thì cứ thế tiếp tục. Thật đau khổ
"Mình sẽ chết sao? Chết một cách nhảm nhí thế này sao?"
Cô sợ sệt, nhưng khi bụng ngày một đau hơn, thì cô lại cảm thấy thà chết còn đỡ hơn phải vật vã chịu đau khổ thế này.
"Con không nghĩ đến việc một ngày trái gió trở trời, con bệnh, nhưng không có ai quan tâm sao?"
Lời nói của appa Jung lại vang đi vang lại trong đầu cô. Jessica bật khóc to hơn, tự dưng lúc này cô lại thấy nó đúng vô cùng, cô hối hận quá. Cô thật sự hối hận.
Những giằng xé tâm lý cứ bám víu lấy cô, vừa mới nghĩ rằng chết quách cho xong, nhưng rồi bao nhiêu mong ước trước giờ hiện lên.
"Không, mình còn phải sống để tiếp tục hành trình cuộc đời chứ."
Jessica cắn môi, cố gắng gọi cho ai đó.
*Reng*
Bỗng tiếng chuông không ngừng vang lên. Jessica mừng rỡ.
-Tôi Yuri đây, tôi không biết cô có muốn đi cafe hôm nay không- Giọng ai kia phát ra từ điện thoại.
-Cứu tôi với- Jessica nói bằng giọng nghẹn đắng.
TBC
Cô vội lau đi mồ hôi, hít một hơi thật sâu rồi vươn vai hét thật to.
-Mình làm được rồi.
Cô vui sướng khi nhìn khung cảnh xung quanh. Cả thành phố như thu bé lại. Những toà nhà cao tầng, những ngôi nhà, hay những cột tháp đều trông như một mô hình đồ chơi vậy.
-Thoải mái đúng không- Một giọng nói trầm ấm vang lên phía bên cạnh.
Cô xoay người qua.
Đó là một cô gái tóc đen dài. Gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao vút. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, tựa như có thể hút bất cứ hồn của ai. Cô ta cầm trên tay chiếc máy ảnh. Và mỉm cười nhìn về phía cô.
-Vâng- Cô đáp một cách lịch sự.
-Cô là người Hàn Quốc sao?- Tóc nâu hỏi
-Ừm, hiếm thấy đồng hương vào giờ này nhỉ?- Cô ấy cười.
-Vâng.
-Dù phải bỏ ra hàng giờ đồng hồ, nhưng chỉ cần nhìn khung cảnh bình minh này, tâm hồn ta sẽ được thư thái nhỉ?- Cô gái tóc đen phóng tầm mắt về phía trước.
Bất giác tóc nâu ngớ người. Ừ thì cảnh đẹp, nhưng cộng với con người trước mắt kia thì lại trở thành cảnh tượng có một không hai. Vội lắc đầu thoát khỏi sự cuống hút, cô không thể để vụt mất cơ hội này được.
*Tách*
-Hở?- Cô gái tóc nâu giật mình khi thấy con người kia chĩa máy ảnh vào mình.
-Ô, tôi xin lỗi, tôi lại làm theo cảm tính rồi. Tôi không bao giờ bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc đẹp nào cả. Và cô biết không, cô thật sự rất rất rất đẹp- Cô gái tóc đen nói kèm với một nụ cười thân thiện.-Cô tên gì?- Cô ấy chợt hỏi.
-Jessica Jung- Jessica trả lời trong khi mặt đỏ ửng vì lời nói của người kia, cô thầm nghĩ cô nàng này thật kì lạ.- Còn cô...- SooYeon định hỏi.
-Nếu cô thích thì tôi sẽ gửi tấm ảnh này cho cô- Cô ấy bước lại gần, rồi đưa máy ảnh cho cô.
Cô phải công nhận đây là một bức ảnh đẹp. Rất đẹp. Không phải vì nó chụp cô mà cô tự khen đâu. Trong bức ảnh, Jessica đứng đó, khuôn mặt ngây ngô, ánh mắt nhìn xa xăm, những làn gió như đang nô đùa với mái tóc mềm mại kia. Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sớm mai phảng phất trên gương mặt mĩ miều. Phía sau, khung cảnh mây trời trong xanh, càng làm cho cô gái họ Jung thêm phần nổi bật.
-Cô cho tôi mail nhé.- Cô ấy cất tiếng.
-Vâng... À mà...
*Reng*
-Ah...Xin lỗi nhé, tôi có việc bận phải đi gấp rồi- Tóc đen ra vẻ vội vàng.-Nếu có duyên sẽ gặp lại nhé Jessica-ssi- Rồi đi mất hút.
Jessica thở dài. Đúng là một người kì lạ, bắt chuyện với người ta trước, rồi lại bỏ đi mà chả thèm giới thiệu danh tính.
"Kì lạ quá đáng luôn đó" Jessica thầm nghĩ, rồi lại đưa mắt về khung cảnh thiên nhiên kia. Có lẽ không nên bận tâm lắm. Dù gì thì cũng chỉ gặp một lần rồi thôi mà.
.
-Chào cô... chào cô- Từng sinh viên gật đầu chào Jessica
Cô gật nhẹ đầu cùng một nụ cười thân thiện với họ rồi vội bước vào xe để đến điểm hẹn.
Gần đây cô được thầy giáo cũ mời về làm giảng viên vì cô là một trong những CEO thành công khi tuổi đời còn khá trẻ, cô chỉ mới 30. Jung SooYeon cũng khá yêu thích công việc này, vì cô muốn chia sẻ nhiều kiến thức với các sinh viên hơn. Và cô còn học được nhiều điều ở các bạn trẻ đó. Đặc biệt, cô Jung đây rất được yêu thích. Vì những buổi giảng không nhàm chán, cũng như chẳng gò bó sinh viên như các giảng viên khác. Vậy nên dù chỉ vừa mới làm ở đây, nhưng cô lại đứng top đầu "Hot pick" của sinh viên.
Nhưng mà, thích thì thích thế thôi, chứ cô đang thở dài thườn thượt kia kìa. Chuyện là sau chuyến du lịch vừa rồi, cô vẫn còn nhiều nuối tiếc. Cảm thấy đi chưa đã, nhưng buộc phải quay về với đống công việc chất đống chờ cô ở nhà. Có thể xem du lịch là nguồn sống của cô. Từ rất lâu rồi, Jessica luôn muốn đi khắp nơi, khám phá và chinh phục hết mọi thứ. Những năm cuối cấp ba cho đến đại học, Jessica Jung đã đi khắp mọi miền đất nước. Thậm chí, Jessica cho rằng mục đích của cuộc sống này chính là việc ngao du. Cô chỉ cần thế.
Vậy nên đừng thắc mắc vì sao một quý cô xinh đẹp, tài giỏi thế này lại chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào cả. Vì Jessica Jung không muốn, và cô nghĩ bản thân mình cũng chẳng cần.
-Nhìn cậu chán nản quá nhỉ?- Một cô gái với gương mặt đáng yêu ngồi đối diện Jessica.
-Ừm- Cô trầm ngâm, nghịch ly nước.
-Vừa mới về lại muốn đi rồi chứ gì- Cô nàng đối diện nhăn mặt.
-Ừm...- Cô vẫn thẩn thờ, mơ về một nơi xa.
-Yah, Jung SooYeon, ngưng bơ tớ đi- Cô gái kia lên tiếng.
-Nè nè, tớ đã nói đừng gọi tên cúng cơm của tớ mà- Cô vội hoảng hồn, đưa tay che miệng bạn mình khi cô ta lỡ nói quá to.-Muốn tớ gọi là là MiYoung không hả?
-Thôi thôi, tớ xin lỗi nhé- MiYoung chấp hai tay lại, vẻ mặt như đã biết tội của mình.
-Cậu biết vậy là tốt đó.- Jessica nhấp ngụm nước.
-Nè, rồi cậu định cứ thế này mãi hả, nhìn xem bạn bè đã lấy chồng sinh con cả rồi, cậu thì cứ lông bông mãi.-Jessica nheo mắt nhìn Tiffany, trong lòng chợt nghĩ rằng liệu có nên gặp cô nàng này nữa hay không, vì mỗi lần gặp nhau là y rằng cô bị thuyết giáo cho một trận rõ to.
-Aigoo, phụ nữ hiện đại bây giờ không phụ thuộc vào đàn ông Fany à- Cô chán chường nói.
-Cậu lại nói là sẽ sống thế này đến cuối đời chứ gì- Tiffany nhăn mặt.
-Chuẩn.- Jessica thờ ơ đáp
-Cậu thấy như vậy rất tự do đúng không.
-Chuẩn luôn.
-Cậu cho rằng sống một mình là tốt nhất chứ gì?
-Cậu đúng là bạn thân của tớ đấy, hiểu tớ quá mà- Jessica mỉm cười với Fany- Tớ sẽ ổn, nên đừng lo cho tớ.
-Sica à... Không biết bao nhiêu tên ngoài kia nguyện sống chết dưới chân cậu, họ mà nghe thế này chắc đi tự tử hết quá- Tiffany thở dài, nhìn cô bạn của mình bằng ánh mắt cực kì lo lắng.
Hơn ai hết cô hiểu Jessica rất nhiều. Cô nàng kia vẻ ngoài thì có chút khó gần đó, nhưng bên trong vô cùng ấm áp. Đôi lúc Tiffany cảm nhận được rằng Jessica không tin vào tình yêu. Suốt 30 năm trời từ bé đến lớn, cô chưa từng thấy bạn mình bận tâm vì yêu ai hết. Cơ bản rằng cậu ấy vẫn có qua lại với vài tên con trai, nhưng chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu và không hơn không kém. Dù xung quanh Jessica luôn là những anh chàng tuyệt vời mà bao nhiêu cô gái ao ước. Nhưng bạn cô vẫn không màn chú tâm. Nhiều lúc Fany phải bật cười khi nghe Jessica nói rằng: "Tớ chả có cảm giác với ai cả. Tớ chỉ yêu tớ thôi, làm bất cứ điều gì mà tớ thích là hạnh phúc nhất". Đấy, Jessica nói thế, rồi cứ lao đầu vào đi chơi, khám phá khắp nơi. Ước mong của cô ấy là đi hết tất cả các nước trên thế giới. Thật tình cô không biết nhận xét người bạn này sao nữa.
-Mà này, mẹ cậu gọi cậu về đấy- Tiffany lên tiếng.
-Hửm- Jessica nhíu mày.
-Cậu không chịu nhấc máy nên hai bác gọi cho tớ.- Fany giải thích.- Ba cậu bệnh rồi.
-Hả?- Cô gái tóc nâu vàng trố mắt nhìn bạn mình.
-Bác ấy muốn gặp cậu- Tiffany nhún vai.
-Được rồi.
.
Jessica thở dài đứng trước cổng nhà mình. Cũng lâu rồi cô chưa về đây. Cô đưa tay lên chuông cửa, nhưng rồi lại thôi. Cứ thế cô lặp đi lặp lại hành động của mình thật nhiều lần, cho đến khi em gái cô - SooJung bắt gặp thì cả hai mới vào nhà.
-Con nghe nói appa bị bệnh- Jessica ngồi ở ghế, kế bên cô là SooJung đang ôm tay cô cứng ngắt.
Đối diện là ông bà Jung với gương mặt buồn bã.
-Sao con không đợi ta chết rồi về- Ông Jung cất tiếng với chất giọng khàn ấm của mình
-Con bận.- Jessica trả lời ngắn gọn.
-Ta không cần biết con bận gì, làm ra được bao tiền, giỏi giang đến đâu, nhưng trách nhiệm của một người con thì con chưa bao giờ làm được- Ông Jung lớn giọng.
-Theo appa thì thế nào là trách nhiệm của con cái ạ- Cô nàng vẫn nhỏ nhẹ trả lời.
-Kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc!- Appa Jung ho vài tiếng rồi nói, giọng điệu có chút tức giận.
-Cuộc đời của người con gái sinh ra chỉ thế thôi ạ? Chỉ quanh quẩn việc kết hôn và có con tù túng ấy sao? Trách nhiệm là phải như vậy ạ. Appa có nghĩ rằng như thế là hạnh phúc?-Jessica sắc sảo nói, trên mặt không có chút gì nao núng.
-Con dẹp ngay cái triết lý vớ vẩn đó cho ta! Cái suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ sao thế này.-Ông Jung quát, cả Krystal và umma Jung lúc này sợ hãi ra mặt.
-Nếu muốn đích đến của đời con chỉ dừng ở việc cưới chồng sinh con, thì lúc xưa chả nên cho con học cao làm gì, để rồi con nhận ra được chân lý của cuộc đời mình, là làm cho mình hạnh phúc trước!-Jessica không chút nao núng, Krystal bám chặt lấy vai chị mình- Đó là lý do con không thích về nhà!
-SooYeon-Umma Jung ra hiệu cho con gái mình dừng lại
-Thế con nhìn xem mẹ con có hạnh phúc hay không?- Ông Jung giận đỏ cả mặt. Jessica nhếch môi cười nhẹ.
-Appa đừng nên quy chụp người con gái nào cũng như nhau, vấn đề nằm ở cách nhìn nhận của mỗi người về hạnh phúc. Và với con, hôn nhân là mồ chôn ái tình! Con gái sinh ra không phải để phục vụ đàn ông! Bỏ cả thanh xuân đẹp đẽ của mình vào thứ gọi là chồng con thì thật phí phạm.
-Con...-Ông Jung ho mạnh hơn, Jessica có chút lo lắng, định hỏi han nhưng rồi lại thôi. Cô không cho rằng mình sai.
-SooYeon à, appa và umma đã hẹn cho con một buổi gặp mặt rồi, thứ 7 tuần này con đến đó nhé- Lúc này thì bà Jung cất lời, tay vuốt vuốt lưng chồng, ánh mắt nài nỉ nhìn con gái mình.
-Umma...-Jessica nhìn mẹ mình đầy thất vọng
-Con cũng thấy chúng ta già rồi, con còn bắt bọn ta đợi đến khi nào đây SooYeon?- Bà Jung nắm lấy tay Jessica.
-Con không thích.- Jessica nắm lấy tay mẹ mình.- Hạnh phúc của con thì con biết mà, umma và appa đừng lo nữa.
-Thôi, cãi nhau chẳng được gì. Ta chỉ muốn con hiểu rằng con đi sai hướng rồi. Ta chỉ khuyên con với kinh nghiệm của người đi trước. Con không nghĩ đến việc một ngày trái gió trở trời, con bệnh, nhưng không có ai quan tâm sao- Ông Jung thở dài, giọng dịu xuống nhìn con gái.- Có một người bên cạnh luôn đỡ hơn. Ta và mẹ con cũng già rồi, chỉ mong con hạnh phúc, có điểm tựa, tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho con mà thôi.
-Con sẽ chú tâm vào sức khoẻ của mình ạ. Appa đừng lo.- Jessica cười nhẹ nhàng. - Lâu ngày con mới về, mọi người đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa, nhóc SooJung mặt bí xị rồi nè, mình cùng ăn cơm nha. - Jessica xoa đầu em mình.
.
-Cô Jung, tôi được cho vé triển lãm ảnh vào cuối tuần, nhưng tôi bận rồi. Cô có muốn lấy không- Một cô bạn đồng nghiệp niềm nở nói với Jessica.
-Thế có được không ạ- Jessica nở nụ cười xả giao.
-Aigoo, đồng nghiệp với nhau cả mà- Cô bạn vỗ vai Jessica- Đừng lễ nghĩa quá. Tôi nghe nói buổi triển lãm ảnh đó hội tụ nhiều nhiếp ảnh gia có tiếng lắm đấy. Cô đi rồi về kể tôi nghe nhé.- Cô đồng nghiệp tốt bụng đưa cho Jessica chiếc vé.
-Cảm ơn cô Kim, khi nào rảnh cùng nhau đi làm vài chai nhé.
.
Hôm nay Jessica lựa chọn cho mình một trang phục đơn giản nhưng không kém phần thu hút. Một chân váy hồng pastel kèm với một chiếc sơ mi trắng được nhấn nhá thêm chuỗi vòng ngọc trai sang trọng. Mái tóc nâu vàng óng ả buông dài đầy quyến rủ. Khẽ nở một nụ cười thật tươi trước gương. Jessica đầy tự tin bước đến buổi triển lãm ảnh.
Đúng là không ngoài sự kì vọng. Buổi triển lãm được thực hiện bởi những nhà nhiếp ảnh tài năng, vậy nên nó thu hút không ít người đến chiêm ngưỡng. Chủ đề của cuộc triển lãm ảnh này chính là Thiên Nhiên, và vì thế mà Jessica không thể nào bỏ qua được.
Hàng chục tấm ảnh ở những góc cạnh đặc biệt nhất, đến từ mọi nơi trên khắp thế giới. Chúng được bài trí trong một concept với màu trắng chủ đạo, có hơi hướng hiện đại.
Jessica thưởng thức từng bức ảnh. Chợt nhận thấy phía xa xa kia có rất nhiều người tụ lại, chắc hẳn phải là một kiệt tác xuất chúng đây. Nghĩ thế, Jessica liền bước vội đến. Cô mở to mắt đầy bất ngờ.
"Người trong ảnh lẽ nào là mình?
Làm sao, và cách nào mà nó đến được nơi đây? Chẳng lẽ..."
-Chúng ta lại gặp nhau nhỉ?- Giọng nói trầm ấm phát lên từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Jessica quay người lại, đập vào mắt cô chính là cô gái với mái tóc đen cực kì lôi cuốn, khuôn mặt lẫn phong thái hơn người khiến người đối diện chỉ muốn ngắm nhìn thật lâu. Và kể cả cùng là con gái với nhau, Jessica vẫn muốn nhìn cô ấy lâu hơn một chút.
Con người kia, gương mặt kia, sao lại thanh tú đến thế cơ chứ? Đã thế cô ấy còn diện cho mình một bộ vest đen vừa mang lại cảm giác nam tính mạnh mẽ, nhưng đâu đó vẫn có sự gợi cảm đầy nữ tính.
-Cô...- Jessica lắp bắp nói
-Bức ảnh này được nhiều người thích lắm đấy. Tôi đoán rằng hôm nay nó sẽ đạt giải cao cho xem- Cô ấy bước đến cạnh bên cô, tay cho vào túi quần, nhoẻn miệng cười. Cô gái này thật khó hiểu.
-Tôi...-Jessica vẫn đang cố lên tiếng.
-Gặp nhau thế này thì tôi nghĩ rằng chúng ta thật sự có duyên đấy Jessica- Cô gái kia tiếp tục nói, và đưa tay ra.
-Vâng- Jessica gần như bị cuốn theo người đó. Quên mất rằng lẽ ra mình phải hỏi: Tại sao cô lại treo ảnh tôi, cô đã xin phép chưa, hay đại loại thế.
-Tôi là Kwon Yuri- Bắt tay xong, cô gái tóc đen đưa cho cô card của cô ấy. Jessica lịch sự nhận lấy và đưa lại.
Sau khi đã định tâm, Jessica định lên tiếng thì một lần nữa bị cắt ngang.
-Khi nào rảnh chúng ta cùng làm một tách cafe nhé. Giờ tôi có chút việc rồi, xin lỗi nhé- Cô ấy vẫy tay, cười thật tươi rồi bước đi.
-Cái cô này- Jessica lầm bầm.
Không hiểu người kia là loại gì, mỗi lần gặp mặt đều như một cơn gió, chẳng cho người ta kịp phản ứng lại đi mất.
Người ta còn chưa kịp hỏi vì sao lại để ảnh, định trách móc vài câu, thế mà đã kịp gì đâu. Jessica bĩu môi, bộ dạng đáng yêu lại thu hút mọi người xung quanh. Họ bắt đầu nhận ra người trong ảnh là cô, liền lên tiếng bàn tán khen ngợi khiến cô nàng đỏ mặt, lúng túng rời đi thật nhanh.
"Kwon Yuri"
Jessica lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu. Bất giác lại nhoẻn miệng cười vô thức.
...
Một buổi sáng mùa thu yên ả. Từng tia sáng ấm áp như đang nhảy múa cùng nhau để đón chào một ngày mới. Chúng len lỏi qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào mặt Jessica, nếu là thường ngày, cô nàng sẽ bật dậy vươn người và nở một nụ cười thật tươi vì cô cho rằng điều này sẽ mang lại may mắn cả ngày cho bản thân. Nhưng hôm nay Jessica thấy đầu mình nặng trịch, cảm giác nóng bừng khắp người, vùng bụng phải đau âm ỷ, chốc chốc lại nhói lên, và cô dường như không còn tí sức lực nào lúc này nữa. Cô đoán rằng mình đã sốt, và đau bụng do gần đây hơi stress với công việc. Jessica thở dài một hơi, chắc hẳn là do thói quen sinh hoạt của cô gây nên đây mà. Khi hết phải chỉnh đốn lại
-Chắc ngủ một giấc dậy sẽ khỏi thôi- Cô thều thào. Cô nghĩ như thế, vì đã nhiều lần trải qua mấy chuyện thế này nên cô rất xem thường. Thế là cô nhắm mắt, lả đi vì mệt mỏi.
.
Jessica thở gấp từng đợt, mồ hôi không ngừng tuông. Cơn quặng thắt từ bụng đã đánh thức cô. Nhìn ra cửa sổ, trời đã về đêm, nhưng cơ thể thì ngày một yếu đi. Jessica cố gắng với lấy điện thoại trên bàn. Sau nhiều lần cố gắng cuối cùng cũng thành công.
Cô ấn gọi cho Tiffany, người duy nhất cô nghĩ đến lúc này.
-Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
"Chết tiệt"
Jessica thầm nghĩ. Cô quên mất Tiffany lại đi nước ngoài rồi. Và chút sức lực cuối cùng của cô cũng hết. Cô ngước mặt nhìn trần nhà, khoảng không gian tối đen như mực. Nước mắt tự dưng lại tuông rơi, cơn đau thì cứ thế tiếp tục. Thật đau khổ
"Mình sẽ chết sao? Chết một cách nhảm nhí thế này sao?"
Cô sợ sệt, nhưng khi bụng ngày một đau hơn, thì cô lại cảm thấy thà chết còn đỡ hơn phải vật vã chịu đau khổ thế này.
"Con không nghĩ đến việc một ngày trái gió trở trời, con bệnh, nhưng không có ai quan tâm sao?"
Lời nói của appa Jung lại vang đi vang lại trong đầu cô. Jessica bật khóc to hơn, tự dưng lúc này cô lại thấy nó đúng vô cùng, cô hối hận quá. Cô thật sự hối hận.
Những giằng xé tâm lý cứ bám víu lấy cô, vừa mới nghĩ rằng chết quách cho xong, nhưng rồi bao nhiêu mong ước trước giờ hiện lên.
"Không, mình còn phải sống để tiếp tục hành trình cuộc đời chứ."
Jessica cắn môi, cố gắng gọi cho ai đó.
*Reng*
Bỗng tiếng chuông không ngừng vang lên. Jessica mừng rỡ.
-Tôi Yuri đây, tôi không biết cô có muốn đi cafe hôm nay không- Giọng ai kia phát ra từ điện thoại.
-Cứu tôi với- Jessica nói bằng giọng nghẹn đắng.
TBC