Yêu Một Kẻ Xấu - Đại Ngu Hải Đường
Chương 3
Điều chỉnh lại hơi thở của mình, nàng bình tĩnh từ từ quay lưng lại để nhìn người đang chĩa súng về phía mình, phải tỏ vẻ vô cảm không sợ hãi gì cả."Khi nãy cô đi theo tôi làm gì?" Tiểu Đường lạnh lùng hỏi nàng, vẫn chưa có ý định hạ súng xuống."Tại sao tôi phải đi theo cô?" Nàng tỏ vẻ dửng dưng."Đừng có nói xạo! Rõ ràng là khi nãy cô đi theo tôi. Nói mau cô có ý gì đây? Hả???" Tiểu Đường tức giận, không ngần ngại áp súng vào trán nàng một lần nữa.Đúng là hằng ngày nàng đều tiếp xúc với những thứ vũ khí như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị dí súng sát thẳng ngay đầu như vậy, nhưng rồi nàng tự nhủ bản thân không được mất bình tĩnh vì nàng đã nhiều lần may mắn né được những nhát chém sắc bén chết người từ những tên cầm mã tấu hoặc cũng đã tránh được những phát bắn nhắm đến nàng, lần nguy hiểm nhất nàng còn nhớ chính là né được cú chém từ một tên sử dụng rìu và cái rìu đó chỉ cách mặt nàng có vài milimet thôi."Lúc đó tôi lạc đường, dù gì tôi cũng là người mới mà... nè với lại nếu cô biết tôi đi theo cô thì tại sao lại không hỏi ngay lúc đó luôn? Hay tại cô có tính đa nghi người khác hả?" Thư Hân khéo léo phản lại, khôn khéo chuyển thế bị động về phía Tiểu Đường."Cô..." Tiểu Đường tạm thời bị cứng họng không biết phải cãi lại làm sao."Còn nếu cô không tin thì cứ bắn thử xem? Tôi không làm gì mờ ám đến mức phải sợ nòng súng của cô cả." Nàng liều một phen, bước một bước lại gần Tiểu Đường nhằm dí chặt trán mình vào nòng súng hơn nữa "Chờ gì nữa? Sao không bắn?"Tay Tiểu Đường bắt đầu hơi run run, chưa bao giờ cô cảm thấy việc bóp cò súng lại khó khăn đến mức này, mọi lần cô cực kì thích cái cảm giác bóp cò cơ mà, rồi đến cả cái cảm giác thân súng giật nảy lên nữa, cô rất thích những cái khoảng khắc đó. Nhưng hiện giờ đây, cô lại không muốn tận hưởng cái khoảng khắc mà mình luôn yêu thích tí nào, không lẽ lời nói của nàng lại tác động đến cô mạnh đến thế ư? Hay tại cô không nỡ làm như vậy? Hoặc cũng có thể con tim đang đập ngày càng mạnh hơn trong lòng ngực cô đang chống đối lại cô."Lần này tôi bỏ qua cho cô, nhưng nhớ lần sau nếu còn tò mò thì đừng trách." Tiểu Đường hạ súng xuống rồi bước vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại trước mặt nàng.Vừa đóng cửa phòng mình lại, Thư Hân liền ngồi thụp xuống thở dốc, không ngờ khi nãy dám đem cả tính mạng của mình ra cá cược nữa chứ, không hiểu lúc đó có ai nhập nàng không mà nàng lại dám nói như thế, lỡ như Tiểu Đường mà bắn thật thì toi mạng. Cơ mà khi nãy Tiểu Đường có nói đến từ "tò mò" sao? Vậy có nghĩa là Tiểu Đường mặc dù biết được là nàng cố tình theo dõi mình nhưng lại bỏ qua ư? Hay chỉ tại cô ấy nói bừa thôi?Nhưng dù gì cũng nên biết ơn Tiểu Đường lần này vì đã bỏ qua cho nàng, chứ không thôi giờ này không khéo nàng lại đang nằm trong túi đựng xác thay vì nằm trên giường như bây giờ. Thói quen của nàng khi cảm thấy căng thẳng chính là vuốt tóc của mình, không thì nghịch ngợm vài sợi tóc cũng được, nhìn lấy mái tóc đã nhuộm màu sáng của mình mà nhớ lại.***Flashback***"Cái gì? Nhuộm màu này cơ á?" Thư Hân la làng lên thiếu điều muốn sập luôn cái salon làm tóc."Yah cái tên này cậu nói nhỏ lại thôi! Mình thấy màu này mới khiến cho cậu nhìn dữ dằn hơn đó." Đới Manh ngồi bên cạnh không khỏi xấu hổ mà, nhưng rồi lại chú ý vào chuyên môn là tư vấn màu tóc mới cho nàng."Thôi mình không thích đâu... còn màu khác không?" Thư Hân bĩu môi không đồng tình, đó giờ nàng chỉ mới nhuộm có mỗi màu nâu là quá lắm rồi, huống gì nhuộm cái màu chói lóa như vậy.Nhìn xung quanh một hồi đảm bảo rằng không còn ai để ý tới nữa, Đới Manh mới tiến sát lại gần mà lén lút thì thầm vào tai nàng."Ngưng làm thanh niên nghiêm túc đi! Cậu đang nhớ là cậu sắp phải làm nhiệm vụ đó, với lại yên tâm đi, màu tóc này đảm bảo hợp với cậu.""Vậy sao không dắt Dụ Ngôn đi mà nhuộm?""No! Dụ Ngôn của mình không hợp với màu tóc sáng đâu!" Còn một điều nữa là Đới Manh và Dụ Ngôn đang quen nhau đó, cơ mà chỉ có mỗi nàng biết thôi."Nhắc mới nhớ, Dụ Ngôn đâu rồi?" Nàng thắc mắc."Cậu ấy lát nữa mới đến, mình không muốn Ngôn Ngôn của mình phải ngồi mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi đâu." Đáng ghét dễ sợ, cứ mở miệng ra là "Dụ Ngôn của mình" "Ngôn Ngôn của mình", cứ như muốn nhắc cho nàng nhớ là hai người đang yêu nhau vậy."Thôi được rồi, vậy cứ nhuộm màu này xem sao?" Thư Hân hết cách, đành phải nghe theo lời Tiểu Đường, với lại nàng cũng muốn nhân dịp này mà xem mình có hợp với phong cách bụi bặm hay không.Đã vài tiếng trôi qua, và nàng gần như không nhận ra mình khi đứng trước gương nữa rồi, đúng như lời Đới Manh nói, màu tóc này rất hợp với nàng, nó còn tôn nước da trắng của nàng lên gấp mấy lần nữa, có lẽ sau này nàng nên thử nhiều màu khác mới được.