Yêu em trong sắc nắng
Chương 2
Hai người bước ra khu vườn yên tĩnh bên ngoài biệt thự, nơi ánh trăng chiếu xuống tạo nên những bóng cây lờ mờ. Không khí mát mẻ của buổi tối làm dịu đi những căng thẳng trong lòng Linh."Vậy, Linh, cô thường đến những bữa tiệc này để tìm gì?" Hân hỏi, giọng cô vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.Linh cười khẽ. "Có lẽ là để tìm kiếm một chút niềm vui, hoặc để quên đi những phiền muộn.""Và cô tìm thấy chưa?" Hân hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Linh.Linh nhún vai, đáp lại bằng một giọng thờ ơ. "Chẳng có gì đáng để tìm ở những nơi như thế này."Hân nhướng mày, nụ cười lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ hiện lên trên môi. "Thật sao? Có vẻ cô không giống những người khác."Linh nhếch mép, đôi mắt xám ánh lên vẻ tinh quái. "Vậy cô mong đợi gì?"Hân không trả lời ngay lập tức. Cô quay mặt đi, nhìn xa xăm về phía ánh trăng. "Tôi không mong đợi gì cả. Chỉ là quan sát thôi."Linh cảm thấy sự thách thức trong lời nói của Hân. Điều này khiến cô cảm thấy hứng thú. "Cô luôn giữ khoảng cách với mọi người như thế này à?"Hân quay lại nhìn Linh, đôi mắt sắc lạnh. "Tôi không tin tưởng dễ dàng. Trong thế giới của tôi, tin tưởng có thể trở thành điểm yếu."Linh cười nhẹ, nhưng trong lòng không khỏi tò mò về Hân. "Thế giới của cô là gì?""Thế giới của tôi là nơi mọi thứ đều có cái giá của nó. Sự chân thành hiếm khi tồn tại." Hân trả lời, giọng cô trầm lắng.Linh nhấp nháy đôi mắt, cảm nhận được một phần sự cô đơn trong lời nói của Hân, nhưng cô không để điều đó làm ảnh hưởng đến bản thân. "Tôi cũng từng sống trong thế giới đó. Nhưng có lẽ tôi đã học cách chơi theo luật riêng của mình."Hân nhìn Linh với ánh mắt sắc lạnh, dường như muốn thấu hiểu sâu hơn về cô. "Luật riêng của cô là gì?"Linh đứng dậy, ánh mắt đầy kiêu ngạo và thách thức. "Không để bất kỳ ai đến quá gần, và luôn là người kiểm soát."Hân không nói gì, chỉ nhìn Linh với vẻ trầm tư. Linh quay lưng bước đi, cảm nhận được ánh mắt Hân dõi theo mình. Dù Hân có vẻ thú vị, nhưng Linh chưa thấy đủ để bị cuốn vào sự quyến rũ lạnh lùng ấy.Linh trở lại bữa tiệc, để lại Hân với những suy nghĩ riêng. Trong lòng cô vẫn giữ nguyên quyết tâm không để bất kỳ ai làm lay động mình, dù đó có là Hân - người con gái lạnh lùng và bí ẩn đến nhường nào.Linh trở lại bữa tiệc, nơi tiếng nhạc và những cuộc trò chuyện vẫn ồn ào. Cô hòa mình vào đám đông, trò chuyện với vài người bạn cũ, nhưng tâm trí vẫn không thể hoàn toàn rời khỏi Hân. Cô tự nhủ rằng Hân chỉ là một thử thách nhỏ trong cuộc sống đầy những cuộc chơi của mình.Trong khi đó, Hân đứng lặng lẽ ở khu vườn, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Linh trở lại bữa tiệc. Sự kiêu ngạo và vẻ ngoài không quan tâm của Linh khiến Hân cảm thấy bị thách thức, nhưng cô không dễ dàng để lộ điều đó.Vài ngày sau, Linh tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, với những bữa tiệc và những mối quan hệ thoáng qua. Một tối nọ, khi cô đang ngồi trong một quán cà phê sang trọng, điện thoại của cô reo lên. Đó là Hoàng, người bạn thân thiết của cô từ bữa tiệc trước."Linh, tối nay có một sự kiện lớn. Tao nghĩ mày sẽ thích," Hoàng nói, giọng anh ta hào hứng."Sự kiện gì thế?" Linh hỏi, cảm thấy tò mò."Đó là một buổi triển lãm nghệ thuật của một nghệ sĩ mới nổi. Nghe nói rất đặc biệt. Mày có muốn đi không?"Linh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Được, tao sẽ đi. Gửi tao địa chỉ."Buổi tối hôm đó, Linh diện một bộ váy đen thanh lịch, khoác thêm chiếc áo vest để tôn lên vẻ quyến rũ và trưởng thành của mình. Cô đến địa điểm triển lãm, nơi đã được trang trí tinh tế với ánh đèn vàng dịu nhẹ và những tác phẩm nghệ thuật đầy ấn tượng.Trong lúc cô đang thưởng thức một ly rượu vang và chiêm ngưỡng những bức tranh, cô bắt gặp ánh mắt quen thuộc từ phía xa. Hân đang đứng đó, bên cạnh một bức tranh lớn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn đầy cuốn hút.Linh tiến lại gần, nở một nụ cười thách thức. "Thật bất ngờ khi gặp lại bạn ở đây."Hân nhìn Linh một cách điềm tĩnh, đôi mắt xám ánh lên vẻ sắc lạnh. "Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cô. Cô cũng quan tâm đến nghệ thuật sao?"Linh nhún vai, đôi mắt không rời khỏi Hân. "Tôi thích tìm hiểu những điều mới mẻ. Và cô?""Tôi đến đây vì công việc," Hân trả lời, giọng vẫn lạnh lùng như lần trước.Linh cảm thấy sự thách thức từ Hân càng lúc càng mạnh mẽ. "Cô luôn làm việc ở những nơi thú vị như thế này sao?"Hân nhếch mép cười nhẹ. "Công việc của tôi đòi hỏi phải như vậy."Linh cảm thấy một sự hấp dẫn từ Hân, nhưng cô không để lộ điều đó. "Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu thêm về nhau, nhỉ? Dù gì thì cũng chẳng có gì để mất."Hân nhìn Linh một lúc, rồi gật đầu. "Có lẽ cô nói đúng."Hai người bắt đầu trò chuyện về nghệ thuật, về cuộc sống và những quan điểm cá nhân. Mặc dù vẫn giữ khoảng cách, nhưng Linh cảm thấy sự kết nối mỏng manh đang hình thành giữa họ.Buổi triển lãm kết thúc, Linh và Hân cùng bước ra ngoài. Không khí mát mẻ của buổi tối làm dịu đi những cảm xúc trong lòng họ. Linh quay sang Hân, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. "Cô nghĩ sao nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa?"Hân nhìn Linh, đôi mắt xám lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý. "Có lẽ đó là một ý kiến hay. Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."Linh cười nhẹ, cảm thấy hứng thú với sự bí ẩn của Hân. "Tôi sẽ chờ đợi."Hai người chia tay, mỗi người đi về một hướng. Trong lòng Linh, cảm giác hứng thú và thách thức với Hân ngày càng lớn, nhưng cô vẫn giữ nguyên quyết tâm không để bất kỳ ai làm lay động mình. Còn Hân, cô cũng cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với Linh, nhưng vẫn chưa chắc chắn về cảm xúc của mình.