YẾM ĐÀO ĐỊNH TÌNH DUYÊN [duyêngái][huấn]

8: Duyên tương ngộ



Tưởng rằng chuyện chỉ đến đó, đôi người con gái cứ lặng lẽ mà sống trong quán nước đầu làng, ướp trà sen, têm trầu cánh phượng.

Chỉ là ngày đó, bỗng có người con trai lạ lân la dò hỏi, về người con gái có mái tóc chỉ vừa xoã ngang vai.

"Hỏi ai thì khó, tóc ngang vai thì làng này chỉ có mỗi mình con ả mất nết đầu làng thôi. Sao, cậu đây tới hỏi vợ hay là tới đòi con?"

Có người chua ngoa trả lời, có người cười phớ lớ đáp lại, Hậu cũng chẳng biết vì sao cậu lại nghe được hết thảy lời lăng mạ đó mà vẫn giữ được nét chỉnh tề trên gương mặt chữ điền.

Sải chân về phía quán trà nước, lại nghe tiếng hai thiếu nữ chuyện trò.

"Em bảo chị đừng thức đêm thêu vá làm gì, có phải may áo cưới đâu mà làm thâu đêm suốt sáng thế?"

Gia giáo lễ nghi ngăn Hậu khỏi việc nhìn vào bên trong, chuyện chị em người ta bảo ban nhau, bậc quân tử há ai lại dòm ngó?

"Sao? Hay là chán cơm thèm phở, động lòng phàm với ai rồi?"

"Này nhé, đùa giỡn kiểu đó à?"

"Chứ chẳng phải? Mấy đêm này có cho vào ngủ chung đâu?"

Hậu đứng trước mành che trước cửa, cảm giác chị em người ta trêu ghẹo nhau mà mặt mình như thể ai đốt cháy, cậu lắc đầu, khẽ hắng giọng báo hiệu cho đôi người bên trong được tỏ.

"Trầu này bán thế nào cô ơi?"

Tắp lự, có người con gái vén mành ló mặt ra, đon đả trả lời:

"Ba đồng một mớ trầu têm, trà thì hai đồng một ấm, cậu uống loại nào?"

"Có trà sen không cô?"

"Dạ có, nhưng chưa dậy mùi đâu, cậu muốn thì em cho cậu thử, không thì mai kia hãy ghé lại."

"Vậy cho tôi một đĩa trầu, tiện thể cho tôi hỏi thăm."

"Thưa cậu cứ nói."

Đốp cười, thoăn thoắt têm mấy miếng trầu cánh tiên đặt lên dĩa.

Cậu chàng không có nét ngại ngùng gì, chỉ nghiêm trang nói:

"Tôi tên Hậu, là người từ xa đến, lần trước có duyên tương ngộ, nay tôi đến tìm, cô có biết người con gái nào tóc ngang vai không?"

"Em biết, cậu tìm chị em làm gì?"

Đốp cười hiền, nhưng đáy mắt đã loé lên tia bất mãn, động tác têm trầu cũng hẫng đi mấy nhịp. Cha chả, thì ra là nói đùa thành thật, có người đờn ông lạ nào đứng trước mặt cô nói lời tương tư tương ngộ đây này.

"Tôi có thể gặp nàng được không?"

"Thưa cậu, nếu đã là có duyên thì ấm trà sen, đĩa trầu têm này em mời cậu ăn lấy thảo. Còn về phần chị em, chị em ngại người lạ, sợ không ra tiếp chuyện cậu được."

Nhai xong nuốt trọng rồi cút xéo giùm bà!

Nghe thấy ý đuổi khách từ miệng cô chủ quán, Hậu im lặng hồi lâu, sau đó quy củ đặt năm đồng tiền lên bàn, đứng dậy rời đi. Ánh mắt đoan chính chưa bao giờ nhìn vào nơi chái nhà tranh.

Mái tóc ngang vai nọ cũng chưa từng rời đi phút giây nào.

________________

"Người ta là người ân của mình, em cư xử vậy thì sao mà được?"

"Em ngang ngạnh thế đấy, ai bảo người ta dòm ngó chị nhà em?"

Chị Thương đau đầu, người ta lại giở cái trò hờn ghen vớ vẩn ra nữa rồi đấy, rõ là người ân cứu mình thoát chết, mình lại xua đuổi như thể chuột bọ rắn rết là thế nào?

"Chị ra bờ sông giặt áo, có đi cùng không?"

"Thưa cô tôi không."

Đốp vùng vằng đáp lại, chị Thương thở dài, ôm chậu váy áo ra ngoài bờ sông.

Vừa qua giờ cơm trưa, chẳng mấy ai khờ đến mức đội nắng cháy mà giặt áo. Thương thì khác, chị không muốn gặp người làng, nên cứ đúng giờ này là lại ôm thau ôm chậu ra. Bình thường Đốp xót chị, lúc nào cũng giành đem đi, nhưng hôm nay ở nhà người ta ghen nổ đom đóm mắt kia, xót xa gì nỗi?

Thương cũng chẳng nghĩ nhiều, băng qua mấy con đường nhỏ là ra đến bờ sông, vừa mới tìm được chỗ bớt nắng ngồi xổm xuống, thì đã giật mình bởi tiếng kêu nho nhỏ đằng sau bụi cây dại um tùm.

"Ai đó?"

Giật mình, người con gái lùi lại hai bước, cố nhìn thử xem là người hay thú dữ. Lúc nghe loáng thoáng tiếng kêu cứu thoi thóp, nàng dằn lòng đến bên, kéo tán cây ra xem thử là ai đang trong cơn hoạn nạn.

"Cứu tôi."

Hậu nhỏ giọng gọi với, lúc thấy Thương, tim cậu trai trẻ hụt đi, trời ơi, trong cảnh hoạn nạn ai lại muốn người mình thầm thương nhìn thấy? 

Sau một vài giây tự trấn an cơn yếu lòng, cậu lôi ra trong áo một sấp giấy dó đầy chữ, cùng với mảnh ngọc bội đã vỡ mất một nửa, dùng hết lực đẩy về phía Thương, không muốn chị đến gần.

"Lạy cô, nhờ cô chạy đi tìm thầy tôi, báo giúp tin... Bình an."

Thương ngẩn ngơ, người con trai vừa cãi nhau với em nhà lúc sáng, giờ nằm đây máu me đầy thân, còn dùng hết sức muốn chị chạy đi báo tin bình an?

Thế này... Là bình an dữ chưa?

Nhìn mấy dòng chữ được viết nắn nót trên tờ giấy, Thương chụp lấy miếng ngọc bội, vội vã chạy đi. Một mình chị không đủ sức cứu người, chứ chưa nói gì đến chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân.

-----------------------------

Lúc thầy An nhận được ngọc bội từ tay Thương, ông chỉ thoáng chốc nhíu mày, rồi lại điềm tĩnh gật đầu đuổi khách, muốn tiếp tục giảng bài cho đám môn sinh đang nghiêm nghị cụp mắt, cúi đầu. Thương sốt ruột, vội hỏi:

"Thưa thầy, thầy không đi cứu cậu sao?"

"Cô đừng nhọc lòng, không phải nó chỉ nhờ cô báo tin bình an thôi sao?"

"Nhưng cậu ấy sẽ chết mất..."

"Đó là ý trời. Học trò tôi còn phải nghe giảng, mời cô ra về."

Thương kinh ngạc, lững thững rời đi. Chị không ngờ được lại có người làm thầy mà lại hững hờ với học trò mình thế.

Trở lại bờ sông, người con trai nọ đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mấy vệt máu màu cát bụi làm cho nhạt nhòa. Thương ngẩn người, không để ý rằng, thau quần áo của mình cũng đã biến mất.

___________________________________

Ảnh minh họa, link bài báo để đọc thêm về trang phục và cảm hứng của truyện mình để đây nhé: 

https://hanoimoi.vn/net-trang-nha-trong-trang-phuc-nguoi-ha-noi-xua-42223.html

Chương trước Chương tiếp
Loading...