Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

34



Vương phó không giống người thường, vốn  có trách nhiệm phải dạy dỗ vương thượng. Thôi Hiến bất luận là phẩm cấp hay gia thế đều thuộc hàng đứng đầu, nào có chuyện phải hạ mình trước một vị vương phó?

Huống hồ lần này bị trách phạt, hoàng đế chẳng những bắt Thôi Hiến chép lại Tứ thư rồi trình lên ngự tiền, còn buông lời nói: "Bảo Thôi Hiến đọc sách cho tốt, để nàng hiểu nên dạy vương thượng thế nào mới phải."

Cách phạt này cùng lời nói kia, quả thật là một cái tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt Thôi Hiến, thậm chí là cả Thôi gia.

Thôi gia đường đường là thế gia Càn Nguyên, lại có người làm quan tam phẩm, giờ lại bị hoàng đế bắt sao chép Tứ thư để học tập, chẳng khác nào nói trắng ra là Thôi Hiến học thức không đủ.

Tứ thư ngũ kinh là sách gối đầu giường của nho sinh, trẻ con nhà nho từ sớm đã phải đọc qua.

Thôi thị xưa nay được người trong thiên hạ kính ngưỡng, người ta có thể chê Thôi gia nữ tử tính tình nghiêm khắc, chứ chưa từng có ai dám nói nữ nhi Thôi gia không có học thức.

Hoàng đế lần này, đúng là giáng cho Thôi Hiến một bạt tai, lại còn bắt đối phương phải cúi đầu tạ ơn.

Hơn nữa còn ra lệnh, bảo Thôi Hiến sau khi sao xong Tứ thư lập tức đến vương phủ dạy dỗ Sở Tương Vương — trong lời có ý, chẳng khác nào đang nói "trò hư lỗi ở thầy".

Hoàng đế người này, tâm tư thật đúng là hẹp hòi.

Vân Thừa Hoài thầm mắng một câu trong bụng, sau đó tính toán thời gian, từ lúc nguyên chủ bị cấm túc đến nay đã nửa tháng, Thôi Hiến hẳn cũng sắp sao xong thư để đến vương phủ.

Hiện tại nàng cần dùng đến Thôi Hiến. Dù Thôi Hiến không có thực quyền, nhưng danh vọng lại vang dội, lời nàng ta nói ra chính là có trọng lượng nhất.

Tiểu Bắc lắc đầu, "Nô tỳ đi hỏi thăm thị vệ trưởng, hoặc phái người đến phủ Thôi vương phó dò hỏi."

Tiểu Bắc vốn chỉ phụ trách hầu hạ Vân Thừa Hoài, đối với chuyện bên ngoài biết cũng có hạn.

An Viễn dạo này đang bận chỉnh đốn phủ binh, người có thể dùng bên cạnh nàng cũng chẳng còn bao nhiêu.

Xem ra mấy ngày tới, ngoài việc lấy lòng Thẩm Lưu Niên, nàng còn phải lựa chọn vài người đáng tin để dùng.

"Không vội." Dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Lúc này Nam Linh bưng nước ra, xem ra Thẩm Lưu Niên đã rửa mặt xong.

"Bắt đầu dọn cơm đi." Đứa trẻ từng phải ăn nhờ ở đậu, khả năng thích nghi cũng không tệ.

Xuyên qua đến nay hai đêm một ngày, nàng cũng đã quen với nhịp sống nơi đây.

Vân Thừa Hoài đi vào trong phòng, kỳ thực Thẩm Lưu Niên đang thay y phục ở gian trong, nàng chỉ đứng ở gian ngoài, bị mấy lớp ngăn cách nên không nhìn thấy gì.

Nàng định ra ngoài hít thở chút không khí rồi mới vào, chẳng qua ngẩn người hơi lâu một chút.

Khi nàng bước vào, Thẩm Lưu Niên đã thay xong y phục: một bộ váy dài màu tím nhạt, khoác áo ngoài đồng sắc bằng da thú, dáng dấp giống như áo choàng nhưng lại có tay ngắn, đơn giản mà không mất khí chất quý tộc.

Sau khi thành hôn, phụ nhân Khôn Trạch thường búi tóc cao, không để tóc rối trước trán, toát lên vẻ ung dung quý phái.

Thẩm Lưu Niên cũng búi tóc cao, nhưng kiểu búi nhẹ nhàng hơn, không quá trịnh trọng, chỉ điểm thêm vài món trang sức đơn giản, khiến người nhìn có cảm giác đoan trang mà vẫn ôn nhu.

Một người làm chủ mẫu, nhất định phải toát lên khí chất thành thục của bản thân, như vậy mới áp chế được đám hạ nhân trong phủ.

Huống chi Thẩm Lưu Niên còn là vương phi, không chỉ cần có khí chất quý phái, mà còn phải có khí thế.

Thẩm Lưu Niên từng xông pha chiến  trường, nào chỉ có khí phách — nếu không phải nàng đã thu liễm, e rằng trên người nàng còn mang theo sát khí.

Hôm qua Vân Thừa Hoài đã cảm nhận mấy lần — Thẩm Lưu Niên tâm giết nàng vẫn chưa chết a.

"Phu nhân, dùng bữa sáng đi." Nàng lạch bạch bước tới, giống như một con cún nhỏ vừa tỉnh ngủ nhìn thấy chủ nhân.

Thẩm Lưu Niên không liếc mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp đi đến bên giường La Hán ngồi xuống.

Nam Tần có chút phong tục riêng, thường chỉ vào buổi tối hoặc trong yến tiệc mới ngồi ăn cùng nhau.

Nhưng mỗi nhà mỗi quy củ, hậu viện Sở Tương Vương phủ không có nhiều người, càng không có con trẻ, bình thường đều ăn một mình.

Quan hệ giữa Vân Thừa Hoài và Thẩm Lưu Niên không tốt, đương nhiên sẽ không ngồi ăn cùng nhau.

Hôm qua là lần đầu tiên các nàng ngồi cùng bàn, còn xem như hòa thuận.

Không biết hôm nay ai phân phó, hai người lại ăn riêng.

Đồ ăn thì giống nhau, chỉ là cảm giác giống như ăn trong nhà ăn công cộng.

Vân Thừa Hoài ngồi ở bàn bên kia, trên bàn có cháo trắng, rau xào, còn có bánh bao và hoành thánh.

Nàng cầm một cái bánh bao cắn thử một miếng — da mỏng nhân nhiều, trong nhân vừa có rau vừa có thịt, rau không rõ là loại gì, còn thịt thì có vẻ là thịt cá.

Tiểu Bắc thấy nàng nhìn chằm chằm cái bánh bao như đang suy tư, vội nói: "Vào đông rau tươi ít, đây là rau khô do hoàng trang tự chế, bỏ thêm một ít măng khô."

Không trách được nàng thấy có mùi măng — tay nghề người xưa đúng là không tồi, ẩm thực Trung Hoa, đâu chỉ có thể dùng hai chữ "mỹ vị" mà miêu tả.

"Vương phi nhà có người làm buôn bán ở đô thành, mang về không ít đông trùng hạ thảo và dê bò, dê bò đưa tới trang trại vương phủ, sáng nay giết một con, trước tiên làm ít bánh bao để các chủ tử nếm thử."

Mỗi người được chia vài cái bánh bao, có nhiều loại nhân, trong đó hai cái là nhân thịt dê.

"Việc này khi nào vậy?" Vân Thừa Hoài cắn thêm một miếng bánh bao nhân dê, hương vị không tệ, không có mùi hôi tanh của dê, ăn vào cũng không ngấy dầu.

Thẩm Lưu Niên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như cũng không biết chuyện này.

Tiểu Bắc ngẩn người, "Hôm qua trong phủ quá loạn, lại chỉ là ít dược thảo với thực phẩm, La quản gia liền tự ý thu nhận, nô tỳ lập tức đi tìm La quản gia xin danh mục quà tặng."

"Đi đi." Vân Thừa Hoài lên tiếng, Tiểu Bắc vội vã đi tìm La quản gia.

La quản gia là vị lão quản gia trong phủ, tuổi đã cao, không thích lo việc, nên thường giao mọi chuyện cho cấp dưới.

Hôm qua phủ vương bị chỉnh đốn, xử lý biết bao nhiêu quản sự bà tử mà ông ta cũng không ra mặt, thì ra là bận tiếp nhận lễ vật từ Thẩm gia?

Nguyên chủ không hiểu giá hàng, bản thân Vân Thừa Hoài cũng chỉ là người bình thường, dù không rành giá cả cổ đại, nhưng theo giá hiện đại cũng không sai biệt lắm.

Một con dê ở thời hiện đại cũng phải mấy ngàn tệ, một con trâu ít nhất cũng phải mười ngàn, huống chi còn là dê bò từ Tây Hải đưa đến, lại kèm theo cả đông trùng hạ thảo — thứ này người ta bán theo gam đấy!

Tính ra, quà Thẩm gia đưa tới giá trị ít nhất cũng vài triệu.

Vân Thừa Hoài mặt không đổi sắc hỏi: "Phu nhân, nhà ngươi có nhiều tiền vậy sao?"

Thẩm Lưu Niên nhìn nàng như thể đang hỏi ngược lại, Thẩm gia phú khả địch quốc, chút đông trùng hạ thảo và dê bò này thì có là gì?

Vân Thừa Hoài ở hiện đại cũng coi như tiểu phú bà, cha mẹ để lại ít tiết kiệm cộng thêm tiền bồi thường, cũng phải hơn trăm vạn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...