Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

17




"Mứt táo củ mài của nhà họ Lý."

Nàng không thể ra khỏi cửa, nhưng không có nghĩa là người trong vương phủ cũng đều không thể bước ra ngoài.

Táo đỏ bổ huyết, củ mài dưỡng thân, nàng từng hỏi qua phủ y, thai phụ có thể ăn.

Khi nàng chải vuốt ký ức nguyên chủ, phát hiện mỗi lần nguyên chủ, đến viện của Thẩm Lưu Niên, trên bàn đều bày một đĩa bánh mứt táo củ mài.

Nguyên chủ cái tên mặt dày kia, thậm chí còn tự tay bốc một khối bỏ vào miệng ăn.

Sáng sớm đến tiền viện, Vân Thừa Hoài đã hỏi nơi nào bán bánh mứt táo củ mài ngon, rồi sai người đi mua.

Bởi vì phải xếp hàng, đến lúc nàng tới được chính viện, thị vệ vừa hay mang điểm tâm tới, nàng liền tiện tay đem theo.

Chỉ suýt chút nữa là bị mấy tiểu nha hoàn kia làm rớt, dọa nàng giật nảy mình, điểm tâm rơi vỡ một ít, ăn không còn ngon nữa.

Thẩm Lưu Niên liếc nhìn nàng, nhướng mày nhàn nhạt nói: "Ta không thích ăn ngọt."

Rồi tiện tay cầm một miếng điểm tâm bên cạnh, chậm rãi cắn một ngụm nhỏ, chờ xem Vân Thừa Hoài phát cáu.

Một người, bản tính vốn không giấu được lâu. Có thể giả bộ một lúc, chứ không thể giả bộ cả đời. Nàng muốn xem thử, Vân Thừa Hoài có thể đóng kịch được bao lâu.

Vân Thừa Hoài tâm trạng rất ổn định, cũng không cho rằng đây là chuyện gì to tát. Thích thì là thích, không thích thì là không thích, giống như lý do nàng muốn làm luật sư — đen là đen, trắng là trắng, pháp luật sẽ cho mỗi người một sự công bằng.

Cho dù Thẩm Lưu Niên không ăn đồ nàng mua, thì cũng có sao?

"Không thích ăn ngọt à? Vậy thì ăn cơm đi." Vân Thừa Hoài hạ thấp giọng, thanh âm vốn hơi khàn khàn lại mang theo mấy phần mềm nhẹ, mềm đến mức khiến người bên cạnh đều phải nhìn lại.

Giọng nói mang theo chút ý lấy lòng, khiến người hầu xung quanh đều được mở rộng tầm mắt.

Mang thai thật sự khiến một người thay đổi đến thế sao? Nhưng dù sao cũng là tiểu thư nhà các nàng, đám nô tỳ trong lòng không khỏi sinh nghi.

Từ lúc Thẩm Lưu Niên phát hiện mình có thai, Vân Thừa Hoài liền như biến thành một người khác, khiến ai nấy đều khó mà tin nổi.

Vân Thừa Hoài trong lòng vô cùng sốt ruột, nếu trong ba ngày không khiến Thẩm Lưu Niên thay đổi chủ ý, vậy kết cục của nàng đã sớm định rồi.

Thậm chí nàng còn nghĩ tới, nếu ba ngày sau vẫn không thể thay đổi vận mệnh của bản thân, thì sẽ làm gì.

Là tự lộ thân phận xuyên không, nói cho nàng biết đây không phải nguyên chủ, hay là dứt khoát đi theo Thẩm Lưu Niên bỏ trốn?

Chính nàng cũng không biết, bộ dạng lúc suy nghĩ sâu xa kia đã bị Thẩm Lưu Niên thu hết vào mắt.

Trong lòng Thẩm Lưu Niên lạnh lẽo, thầm mắng một tiếng "Cẩu đồ vật", cho rằng nàng lại đang tính toán chuyện xấu gì.

Cơm trưa xong, Thẩm Lưu Niên đứng dậy đi ra cửa, bên ngoài có rất nhiều gia nhân đang dọn dẹp, chuyển đồ của nàng đến chính viện.

Trong phủ, Vân Thừa Hoài là lớn nhất, một câu phân phó liền khiến cả phủ chuyển động.

Từ nay về sau, chính viện là sân của Thẩm Lưu Niên, nàng đến, chẳng qua chỉ là khách nhân.

Thẩm Lưu Niên nhìn đám nô bộc tới lui bên ngoài, chậm rãi mở miệng: "Ta muốn nghỉ ngơi."

Ngủ trưa là thói quen truyền từ xưa đến nay, nếu không có việc gì gấp, phần lớn đều sẽ lựa chọn nghỉ ngơi một chút.

Nhưng đặt vào tình huống lúc này, lại không đơn giản như vậy — rõ ràng là đang muốn đuổi nàng đi.

Vân Thừa Hoài âm thầm hít sâu một hơi, cảm thấy mình nên đổi chiến lược.

Ban đầu nàng nghĩ chỉ cần đối xử tốt trong ba ngày là được, ai ngờ chỉ mới một buổi sáng đã không tiến triển được bao nhiêu.

Thái độ của Thẩm Lưu Niên đối với nàng đầy cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo như mang theo sát ý, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình.

Ba ngày, tính ra chỉ có ba mươi sáu canh giờ, giờ đã trôi qua sáu canh, thời gian của nàng không còn nhiều. Chẳng lẽ nên tự bức mình một phen?

Vân Thừa Hoài nghiến răng, bước lên muốn giữ lấy tay nàng.

Thẩm Lưu Niên thấy nàng lại gần, nghiêng người tránh, nàng chỉ kéo được tay áo.

Mấy tiểu nha hoàn lập tức bước tới, tưởng nàng định làm gì, vội vàng chắn trước Thẩm Lưu Niên.

Nào ngờ nàng chỉ kéo tay áo, ánh mắt lấp lánh, giống tiểu cẩu con ngước lên nhìn, mềm giọng làm nũng: "Vừa mới ăn xong không nên nằm, dễ sinh bệnh. Ta bồi phu nhân chơi một lát rồi hãy ngủ nhé?"

Thẩm Lưu Niên: "......"

Đám nô tỳ: "......"

Liền thế thôi à? Các nàng còn tưởng sắp có đại sự gì, ai dè là... màn nũng nịu  như vậy?

Nhưng dù sao Vân Thừa Hoài không nổi giận, khiến mọi người âm thầm thở phào.

Dù sao Thẩm Lưu Niên đang mang thai, thân thể yếu ớt, va chạm gì cũng không chịu nổi, huống chi hôm qua lại bị nhiễm lạnh, đầu gối bị thương không nhẹ.

"Không cần."

Những chuyện ngày xưa vẫn như hiện rõ trước mắt, Thẩm Lưu Niên sẽ không vì thế mà mềm lòng.

Cho dù trong mắt Vân Thừa Hoài lúc này ngập tràn vẻ ngây ngốc vô tội.

Thẩm Lưu Niên thầm nghĩ: nếu không phải Vân Thừa Hoài đang diễn, thì chính là thân thể này đã bị người khác chiếm lấy.

Trong lòng nàng, Vân Cẩu chính là tội ác chồng chất, không thể sửa nổi.

Một người có thể thay đổi lớn đến vậy chỉ vì biến cố, gần đây của Vân Cẩu cũng chỉ có hai chuyện — bị cấm túc và nàng mang thai.

Nhưng chỉ vì bị cấm túc, không đến nỗi khiến người thay đổi đột ngột thế này. Còn mang thai... với tính cách của Vân Cẩu, chỉ khiến nàng thêm chán ghét, chứ làm gì có chuyện vì hài tử mà thay đổi?

Chỉ có thể là — muốn lợi dụng nàng, hoặc lợi dụng hài tử trong bụng nàng.

Một canh giờ trước, Thẩm Lưu Niên vừa nhận được tin: Bắc Trúc theo dõi người kia, đối phương hành sự rất cẩn trọng, không để lại chút dấu vết nào.

Liên tưởng đến biến hóa hôm nay của Vân Thừa Hoài, nàng lập tức sinh nghi.

Thẩm Lưu Niên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, thẳng thừng chất vấn:
"Vân Thừa Hoài, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Vân Thừa Hoài lúc này mới phát hiện — cho dù có suy xét cẩn thận cỡ nào, thì nguyên chủ đã bại quá thảm, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, muốn làm lại thật sự quá khó.

Nàng chớp chớp mắt, đầu óc xoay nhanh, bản thân tuy đọc không ít truyện quyền mưu, thuộc làu mấy bộ luật, nhưng thật sự thao tác, thì chưa từng có kinh nghiệm.

Nàng thử nói:
"Nếu ta nói, ta thích phu nhân ngươi, ngươi tin không?"

Thẩm Lưu Niên: "...... Ha hả, ngươi tin không?"

Vân Thừa Hoài ngoan ngoãn lắc đầu: "Không tin."

Thẩm Lưu Niên liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo như đao:
"Vậy ngươi còn nói."

Chương trước Chương tiếp
Loading...