[ Xuyên sách, nữ phụ, Bách Hợp ] hành trình Trở thành lão bà của nữ chính
Chap 4
Tan học, mọi người đều đổ xô ra lớp để đi về, tiếng nói chuyện rôn rả, chỉ có sáu người bàn cuối và Ngô Tinh Vân là vẫn chưa về. Đừng hiểu lầm, Tinh Vân là do mải sắp xếp lại mấy đống từ vựng cùng những tờ giấy ghi chép trên bàn nên chậm hơn các bạn, cũng không có ý định ở lại. Vừa xong xuôi, Ngô Tinh Vân dự định bước ra khỏi lớp thì nghe tiếng kêu của Bích Thuỷ. "Tinh Vân" "Ân?" "Cám ơn cậu đã giúp Ninh Tịch" "Haha, không thể gọi là giúp, chỉ là vì tôi loạng choạng nên mới đỡ giúp Ninh Tịch tiểu thư thôi" "Hay là tôi mời cậu một bữa cơm" Lần này là Ninh Tịch nói, vừa nói vừa nhìn Ngô Tinh Vân. Tinh Vân ngẩng đầu nhìn người vừa nói, thấy ánh mắt người kia chăm chú nhìn mình, lời từ chối cũng nuốt ngược vào trong. Đành cười cho qua " Được, được, vậy ngày nào rảnh thì chúng ta đi" " Hôm nay không được sao ?" " Hôm nay tôi bận" " Ân" " Vậy... tôi về trước, tạm biệt" Ngô Tinh Vân nói vội rồi bỏ đi, để lại sự im lặng bao trùm sáu người kia. Hạo Thiên, người từ trước chưa lên tiếng, nay nhìn Ngô Tinh Vân vừa rời đi nói " Người này thật kì lạ, hình như luôn lẩn tránh chúng ta" " Làm sao có thể, bọn tôi gặp cô ta lần này chỉ là lần thứ hai, đâu có gây chuyện gì để cô ấy phải tránh?" " Nhưng là, tôi cảm thấy khó hiểu" Trường Cửu khó chịu lên tiếng " Không nói nữa, chúng ta đi ăn, được không, Ninh Tịch?" "..." " Ninh Tịch?" " Ân?" Ninh Tịch bây giờ mới phản ứng, nhìn những người trước mặt khó hiểu. " Cậu sao thế ?" Bích Thuỷ chạy đến bên cạnh cô " Không sao, các cậu nói gì ?"" Chúng ta bây giờ đi ăn"" Ừ, vậy đi" Ninh Tịch lạnh nhạt nói rồi lấy cặp đi ra lớp trước, ngoại trừ hai người bạn của cô, cô không muốn ở chung quá lâu với bất kỳ ai.------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngô Tinh Vân về đến nhà, sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên chiếc giường mệt mỏi nhìn điện thoại di động, lướt qua vài dòng tin không quan trọng.Đột nhiên, điện thoại thông báo một tin nhắn, là từ em họ cô. Bảo rằng con bé đang buồn và muốn cô đi giải sầu với nó.Người em họ này Ngô Tinh Vân từ lúc tỉnh lại chưa từng gặp qua dù chung trường, cô nhớ mang mác con bé cũng là người bị nữ chính chỉnh đến không còn hình dạng. Hơi đắn đo một chút, Ngô Tinh Vân đồng ý, Tĩnh Nhiên vội vàng bảo tối nay 8 giờ sẽ đến đón cô. Ngô Tinh Vân cũng ậm ờ, bây giờ mới 6 giờ tối. Cô lấy ra cuốn sách đang đọc dở tiếp tục nghiền ngẫm, một bên mở bịch snack ăn.7 giờ 30, dưới nhà cô truyền đến tiếng còi ầm ĩ, nhíu mài đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy có chiếc xe Beetle Dune màu đen đậu trước cửa.Khoé môi cô giật giật, không phải chứ, con bé mới 16 thôi đấy, đã lái xe rồi, có thể tin tưởng được hay không đây, với lại, không sợ cảnh sát chặn đầu sao.Thay một thân áo đơn giản, áo sơmi trắng vừa mua hôm trước cùng quần Jogger đen, mang đôi giày lười, cột mái tóc thành đuôi ngựa, lười biếng đi xuống lầu chào mọi người một tiếng rồi đến bên cạnh chiếc xe của Tĩnh Nhiên.Nhìn vào trong xe, chỉ thấy một cô nhóc mặc một thân áo bó sát, phía ngoài là áo khoác mang hờ trên vai, quả đầu bạch kim chói loá, trang điểm đậm cười với cô." Chị họ, lâu rồi không gặp, vào xe đi"" Nhóc con, giải khuây cũng cần diện đồ đẹp vậy sao"" Dĩ nhiên, hôm nay em dẫn chúng ta đến một nơi nổi tiếng trong thành phố""..." Ngô Tinh Vân thật sự muốn hỏi, chị có thể không đi không. Nhưng cũng đã bước vào xe, cô đành ngậm miệng. Tĩnh Nhiên quay người nhìn Tinh Vân từ đầu đến cuối, khoé môi cười" Chậc, chậc, không nghĩ mới vài tuần đã thay đổi thế này, ăn mặc thật đơn giản a"" Haha, bình thường thôi, nhưng mà này..."" Hửm?"" Em thật sự lái xe được không?"" Bà chị, cứ yên tâm, ngồi cho chắc vào" Nói xong, Tĩnh Nhiên bắt đầu khởi động xe, lăn bánh.Qua tầm nửa tiếng, chiếc xe dừng lại bên một quán được trang trí tông chủ đạo là màu đen, trước cửa quán có rất nhiều thanh niên tầm 18,19 đang đứng." Ưmm... n...này Tĩnh Nhiên, chúng ta có đi lộn quán không?"" Không đâu, sao chị hỏi thế?""Nơi này là quán bar"" Thì?""..." Ngô Tinh Vân không biết nói gì nữa, cô đành im lặng đi theo Tĩnh Nhiên, chỉ thấy con bé đến trước bảo an rút ra một chiếc thẻ màu đen, liền lập tức được cho vào, chẳng bù cho các thanh niên đang đứng đầy đường kia. Có thể thấy con bé là khách quen ở đây.Bên trong quán bar vô cùng náo nhiệt, nghe Tĩnh Nhiên bảo quán XXX này là vừa mới mở cách đây tầm 1 năm mấy, nhưng lại nhanh chóng phát triển thành nơi vui chơi hàng đầu. Nhưng là Tinh Vân muốn nói, chúng ta chưa có đủ tuổi đi vào đây 囧Không gian quán khá rộng, tông màu chủ đạo là màu đen, tiếng nhạc in ỏi vang lên khắp nơi, trên sàn nhiều người đang nhảy nhót, xung quanh thì đầy mùi bia rượu khiến Ngô Tinh Vân nhíu mài, cô không thích nơi này, thật khó chịu.Tĩnh Nhiên dẫn cô vào một góc trong quán, nơi này khá khuất, ít nghe mùi rượu bia cũng không ai để ý nhiều, hài lòng ngồi vào một góc. Một chàng trai điển trai bước ra hỏi." Hai quý cô đây muốn dùng gì?"" Cho tôi hai chai bia cùng một dĩa trái cây nhỏ" Tĩnh Nhiên vừa nói xong, Tinh Vân đã lên tiếng." Cho một chai bia thôi, tôi một ly cam ép" Nói xong chỉ thấy Tĩnh Nhiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, sau đó cũng gật đầu với phục vụ về yêu cầu.Kỳ thực, cô cũng muốn uống bia nhưng nhớ lại hồi trước, lúc tốt nghiệp cấp hai, lũ bạn chết tiệt kia mở tiệc liên hoan, cả đám đều uống bia. Mọi người đều tỉnh táo, chỉ có cô một chai đã gục, còn ca hát nghêu ngao, thật xấu hổ. Cô không muốn nó lại diễn ra ở đây.Sau khi nước được đưa đến, Ngô Tinh Vân chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ xung quanh, một bên nghe Tĩnh Nhiên lải nhải về chuyện buồn của con bé.Lâu lâu vẫn có vài người đi đến làm quen, Tĩnh Nhiên đều không chừa mặt mũi mà chửi một hồi.
Ngồi lâu một chút, Ngô Tinh Vân muốn đi vệ sinh, nhìn qua Tĩnh Nhiên đang nửa tỉnh nửa say bấm điện thoại, lấy chiếc áo khoác mà con bé mang theo đắp lên người Tĩnh Nhiên, bảo trong này lạnh, có thể bị cảm lạnh. Chỉ thấy Tĩnh Nhiên gật đầu rồi thôi.
Ngô Tinh Vân len lỏi khỏi đám người đang nhảy nhót đến nhà vệ sinh, đang rửa mặt cho bản thân tỉnh táo lên. Đột nhiên, tiếng nhạc trong Bar tắt, Tinh Vân hơi nghi hoặc nhìn ra cửa vệ sinh, không phải là có chuyện gì đấy chứ.
5 phút sau, cô chỉ nghe thấy tiếng rống của một thanh niên
" Con mẹ nó, chúng bây có biết bổn thiếu gia là ai hay không?"
" Là ai ?"
" Bổn thiếu gia đây là con của Đại Uý Trần Nhân Minh, thế nào? Có biết sợ chưa?"
Ngô Tinh Vân dừng lại một chút để nghe, cũng không nghe thấy được cái gì, tiếp tục rửa tay rồi bước ra.
Vừa bước ra khỏi cửa vệ sinh, lại có tiếng rống lên " Lên, lên đánh hết cho bổn thiếu gia"
Sau đấy là tiếng ẩu đả cùng tiếng vỡ chói tai trong quán.
Ngô Tinh Vân nghi hoặc nhìn về phía đánh nhau. Chỉ thấy hơn mười thanh niên đang xông vào đánh nhau với 3 nữ nhân trước mặt.
Nheo mắt một chút, cô nhận ra 3 nữ nhân này còn không phải mấy nữ chính thì còn là ai, lập tức thở phào, nếu vậy thì không cần phải lo, bọn họ có thể lo cái đống này.
Chỉ là ánh mắt đột nhiên dừng ở một người đàn ông, anh ta đang để tay sau hông, xem chừng như muốn rút cái gì đó.
Hình như là súng ? Hoặc cũng có thể là dao, Ngô Tinh Vân chăm chú nhìn người kia, chỉ thấy anh ta hoảng sợ nhanh chóng lùi lại rút thứ gì đó ra. Tinh Vân kêu thầm không ổn rồi. Cô tiến nhanh về phía người đàn ông đó.
Nhìn kĩ hơn chính là một khẩu súng lục ngắn, đang ngắm đến Ninh Tịch, ba người đó có vẻ không chú ý tới người này. Cô vội nắm chặt tay cầm súng của người đàn ông hướng lên trên trần nhà, dùng chân lên gối một cước vào bụng anh ta, màn này vừa xong, vì quá bất ngờ, ngay khi một cước vào bụng thì đột nhiên tiếng súng vang lên.
Sau đấy, người đàn ông buông khẩu súng ra, ôm bụng rên rỉ, Ngô Tinh Vân hoảng sợ, hơi lùi về phía sau. Cô run rẩy nhìn đến khẩu súng trên mặt đất, đứng im, không nói gì.
Ngay khi tiếng súng vang lên, mọi thứ liền trở nên ngột ngạt, Ninh Tịch phát hiện ra bóng người quen thuộc kia đang đứng ở đó, thân hình người đó run rẩy, đột nhiên có cảm giác hơi đau lòng, muốn bước lên ôm người nọ vào lòng, nhưng lý trí vội đánh thức ý nghĩ này của cô.
Bích Thuỷ, Trường Cửu cũng nhìn về phía Ngô Tinh Vân, vội lớn tiếng kêu bảo an vào dọn dẹp, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, đá thêm một cái vào bụng. Làm anh ta ôm bụng, mặt đổ đầy mồ hôi.
Bảo an tức tốc dọn dẹp, mọi thứ trở về như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người vẫn tiếp tục vui vẻ, chỉ có Ngô Tinh Vân vẫn còn nhìn tay mình run, vừa rồi thật sự là súng.
Ninh Tịch bước tới, vỗ nhẹ vai Tinh Vân lên tiếng
" Không sao rồi, đừng sợ nữa" lời vừa nói ra, Tinh Vân lập tức ngẩng đầu.
Đây không phải là quan tâm sao.
Đột nhiên, cô cảm thấy ấm áp.
Ngay lúc đó, Trường Cửu cũng mở miệng
" Tinh Vân, làm sao cô lại ở đây"
" Tôi theo em họ tôi đến đây"
" Em họ cô?"
" À phải, haha, tôi phải quay về chỗ ngồi với em ấy rồi" Tinh Vân lập tức quay đầu muốn bỏ chạy, lại nghe Ninh Tịch lên tiếng
" Khoan đã, ở lại một chút, dù sao cậu cũng cứu tôi"
" Hắc, không sao, không sao"
Ninh Tịch chưa kịp nói, đã nghe tiếng Hạo Thiên từ phía kia truyền tới.
" Cô ấy đã bảo ở lại thì cô cũng nên ở lại ngồi với bọn tôi chút" Hạo Thiên tay đút túi quần tiến đến phía chúng tôi, phía sau là Hạ Nam và Cố Đan cũng đi theo, đang vẫy vẫy tay với mọi người. Chỉ thấy ba người kia hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Ngô Tinh Vân bối rối, cũng đành gật đầu đi đến chỗ Ninh Tịch ngồi xuống, có điều ngồi cách một cái ghế. Ninh Tịch dĩ nhiên biết việc này, cũng chỉ im lặng không nói gì.
Bích Thuỷ nhìn ba người nam sinh kia
" Không nghĩ lại gặp ba người ở đây, không hổ danh là thiếu gia, chắc là đến đây ôm gái uống bia chứ gì?"
" Ai bảo cô như thế, chúng tôi là bàn công việc, quan trọng là, sao các cô lại ở đây mới đúng" Hạ Nam đứng dậy phản biện lại lời nói của cô nàng kia.
" Làm sao ? Chẳng lẽ chúng tôi không được ở đây?"
Cả hai lại bắt đầu cãi nhau, ở bên kia, Trường Cửu cùng Cố Đan đang nói chuyện về một loại xe moto.
Chỉ còn lại Ngô Tinh Vân, Ninh Tịch cùng Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhìn Ninh Tịch, nhưng Ninh Tịch lại chẳng nhìn đến, chỉ khoáy ly rượu của mình, trầm tư một chút. Ngô Tinh Vân đột nhiên muốn rời khỏi đây, cô không muốn ở trong hang hổ tí nào. Thật ngột ngạt.
Trầm tư chưa đến vài phút, một mỹ thiếu niên đã chạy đến, Tinh Vân nhận ra anh ta là người phục vụ điển trai khi nãy. Chỉ thấy chạy đến chào hỏi Ninh Tịch, kêu nàng một tiếng đại tỷ, rồi lại nhìn đến Hạo Thiên, xưng một tiếng Hạo Thiếu Gia, cả hai chỉ ừ một tiếng. Lúc này anh chàng mới nhìn đến Ngô Tinh Vân vẫn đang lay hoay với ly nước lọc trong tay, nghi hoặc hỏi.
" Cô gái này là?"
" Tinh Vân, người vừa cứu tôi" Ninh Tịch nhàn nhạt trả lời, không nhìn ra cảm xúc.
Khi anh chàng nghe xong, quay qua nắm chặt tay của Ngô Tinh Vân.
" Tinh Vân tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu Đại Tỷ, tôi là Nguyên Tiêu, hay còn gọi là Tứ Tiêu, sau này cô cần gì cứ gọi tôi"
" Hắc, khách sáo, khách sáo rồi" Ngô Tinh Vân không chịu được sự nhiệt tình của người trước mặt, rút tay ra. Tứ Tiêu cũng chẳng để ý, vẫn lanh miệng kể cho Ninh Tịch về những chuyện ở đây.
Nhìn đến đồng hồ cũng gần 10 giờ, Ngô Tinh Vân đứng dậy tỏ ý muốn về trước.
Ninh Tịch cùng Hạo Thiên cũng gật đầu, Ngô Tinh Vân nhìn Hạo Thiên đang nhìn vào mình, có cảm giác hơi rùng mình. Ánh nhìn như đang thăm dò, đang dè chừng cô.
Ngô Tinh Vân nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, cô tiến đến Tĩnh Nhiên, kêu nàng dậy.
Tĩnh Nhiên lơ mơ tỉnh dậy, chẳng hay biết gì về vụ việc kia.
Sau khi chắc chắn Tĩnh Nhiên có đủ tỉnh táo để lái xe, Tinh Vân mới an tâm cho nàng chở về nhà, nhưng là với điều kiện không quá 50km/h. Tĩnh Nhiên nghe vậy lầm bầm mắng Tinh Vân.
Về đến nhà cũng gần 10 giờ 30, cô thay đồ, vệ sinh cá nhân xong rồi lên giường nằm.
Hôm nay thật mệt mỏi, sáng gặp, tối gặp. Lại còn gây chú ý như thế, thật phiền toái.
Sau này phải càng giữ khoảng cách.
Nghĩ xong, không bao lâu nữ phụ chúng ta cũng ngủ thiếp đi, trong tay còn đang cầm quyển sách đọc dở.
_______________________________________________________
12 giờ hơn, Ninh Tịch, Bích Thuỷ và Trường Cửu mới về đến nhà, ba người ểu oải lên phòng của mình.
Chưa được bao lâu, cửa phòng của Ninh Tịch vang lên tiếng gõ cửa, cô đi ra mở, chỉ thấy người mặc vest đen trước cửa cung kính gọi hai tiếng tiểu thư rồi đưa ra một phong bì lớn.
Được lệnh Ninh Tịch, người áo đen lui xuống thì Trường Cửu và Bích Thuỷ cũng ăn ý mở cửa phòng.
Trường Cửu nghi hoặc nhìn Ninh Tịch
" Đêm khuya rồi cậu có chuyện gì nhờ Tô Hi làm thế?"
" Điều tra một người"
" Hả, ai thế Tịch?" Bích Thuỷ tò mò hỏi, người bạn này của cô rất ít để ý tới người nào đó, hoặc là kẻ thù hoặc là một ai đó khiến Ninh Tịch muốn biết rõ hơn, nếu như vậy, lần này là ai làm Ninh Tịch phải điều tra đây.
" Ngô Tinh Vân" Nói xong, Ninh Tịch xoay người bước vào trong phòng, trước khi đóng cửa đưa ra câu nói " Các cậu ngủ ngon, mai gặp"
Để lại hai người bạn ngạc nhiên nhìn cửa phòng đang đóng kia.
Các cô không nghe lầm chứ...
_______________________________________________________
Lại có đột phá, lần này thật sự tôi viết rất nhiều, lại còn rất nhanh.
Đột nhiên cảm thấy, quỹ đạo truyện ngày càng lệch khỏi ý tôi muốn.('༎ຶོρ༎ຶོ')
Lúc đầu định viết là điền văn, văn thanh xuân thôi, không ngờ càng viết lại càng không biết là thể loại gì, nhưng chắc chắn là bách hợp. Thật muốn khóc.Σ('◉⌓◉')
Chỉ hy vọng các cậu đọc không chán, truyện tôi không có logic đâu TwT. (>人<;)
Theo hành văn của tôi, tôi nghĩ chắc còn lâu mới có cảnh tình cảm của hai nàng Vân Tịch.
Nói chung, cố gắng.