[ Xem ảnh thể ] Thiếu niên ca hành thiên mệnh chi tử

Chương 4: Tuyết rơi



Dù ở đâu, Tiêu Sắt cũng luôn được thiên vị. Trong triều đình cũng như giang hồ, ngay cả không gian kỳ bí của thủy kính cũng phải chờ y bình phục nỗi lòng, mới có thể hiện ra hình ảnh lần thứ hai.

[ Thiên Khải Thành chưa bao giờ có tuyết lớn như thế này. Đông về, gió lạnh thổi rít, trời đất hòa làm một, tuyết trắng bay lơ lửng. Khi Tiêu Sở Hà tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, y mở mắt ra và thấy một thế giới mới.

Y đã quen với cảnh vật trong cung điện rực rỡ như ngọc, nhưng giờ đây, tuyết phủ trắng xóa, không hề có một hạt bụi nào. Điều này khiến Lục Điện Hạ vui mừng chạy ra ngoài, những người hầu vội vàng mang tới áo lông để giữ ấm cho y. Nhưng Tiêu Sở Hà không màng đến điều đó, y nhấc chân dùng khinh công bay thẳng tới Bình Thanh Điện, khoác lên mình chiếc áo đỏ, tựa như một viên ngọc giữa tuyết trắng, mang theo sức sống tràn đầy.

"Phụ hoàng, bên ngoài tuyết rơi thật lớn, ngài theo con ra ngoài chơi đi!" Y vừa nói vừa đến trước mặt Minh Đức Đế, mắt sáng lấp lánh như lửa, đầy thích thú.

Trong điện không có ai khác nên hai cha con cũng không cần để ý đến lễ nghi. Minh Đức Đế thả tấu chương xuống, nghiêng người để Tiêu Sở Hà ngồi bên cạnh. Ông nhẹ nhàng phủi tuyết trên áo cho y, cười bất đắc dĩ: "Gấp gáp như vậy, còn không chịu mặc áo ấm, con không sợ lạnh sao?"

"Nhi thần không lạnh, áo dày quá sẽ rất khó chịu," Tiêu Sở Hà kiên quyết đáp, đôi tay y lắc lư, không nghe lời: "Bên ngoài tuyết rơi đẹp lắm, nhi thần muốn ra ngoài cưỡi ngựa chơi, phụ hoàng có đi không?"

Minh Đức Đế lại cười, tay đè xuống tấu chương trên bàn, nói: "Sở Hà à, phụ hoàng có nhiều việc phải làm, không thể bồi con ra ngoài chơi được, hay chúng ta cưỡi ngựa trong cung nhé?"

"Phụ hoàng, như vậy không được!" Tiêu Sở Hà suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Cưỡi ngựa trong cung không hợp quy củ."

Minh Đức Đế đầu cũng không quay lại, chỉ dùng tay vỗ nhẹ lên đầu y, động tác vô cùng thuần thục: "Nói thật đi."

"Trong cung chật chội, không đủ chỗ." Tiêu Sở Hà hậm hực nói, "Nếu phụ hoàng không rảnh thì nói ra, nhi thần...."

"Đừng suy nghĩ nhiều, Lang Gia Vương thúc vừa mới dẫn sư phụ con đi ra ngoài làm việc rồi" Minh Đức Đế hiểu rõ con trai mình, trực tiếp ngăn lại nửa câu vừa nói ra: "Cô cô Tâm Nguyệt của con đến Tuyết Nguyệt thành giờ vẫn chưa về."

Tiêu Sở Hà nghe vậy biểu tình có chút uất ức, tự hỏi trong chốc lát rồi lại đề nghị: "Vậy thì nhi thần tự mình đi."

Nói xong, y lập tức lùi lại, tránh né cái vỗ nhẹ đầy "tình cảm" từ phụ hoàng.

Minh Đức Đế vỗ tay vào không khí chỉ còn biết cười trừ, hơi tức giận nhưng cũng thấy buồn cười: "Hồ đồ, con là thiên chi kiêu tử cần phải cận trọng và mạnh mẽ hơn, giờ lại yếu đuối cần ta bảo vệ như đứa nhỏ sao?"

"Con thế nhưng là Tiêu Sở Hà, thiên hạ này ai dám động đến con chứ," Tiêu Sở Hà nhìn sắc mặt của Minh Đức Đế, rồi đơn giản thực hiện chiêu thức quen thuộc nhất của mình — ôm lấy cánh tay của phụ hoàng, lắc lư: "Trong cung thật chán, nếu ngài không đồng ý, nhi thần sẽ thật sự yếu đuối."

Minh Đức Đế bị y lắc qua lắc lại, cuối cùng không còn cách nào khác, thở dài: "Đi sớm về sớm."

"Nhi thần tuân lệnh thánh chỉ!" Tiêu Sở Hà vui vẻ hô to, nhảy nhót ra khỏi điện. Điều này khiến Minh Đức Đế ngồi trên ngai vàng không nhịn được mà cười mắng y: "Tiểu tử này thật là rắc rối."

Tiêu Sở Hà vừa đi được một lúc, ban đầu Minh Đức Đế chỉ nghĩ rằng y đang chơi đùa và không muốn quay về cung. Nhưng khi hoàng hôn buông xuống mà vẫn không thấy Lục hoàng tử trở về, Minh Đức Đế bắt đầu cảm thấy không yên lòng.

Ông ra lệnh một tiếng khiến Lan Nguyệt Hầu, người vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi ở trong cung, không nói hai lời mà vội vã khoác áo, cầm theo trường đao, dẫn theo cấm vệ quân ra ngoài tìm kiếm.

Minh Đức Đế trong cung ngày càng lo lắng, dù ông biết rằng trên đời này có nhiều nguy hiểm có thể gây hại cho Lục hoàng tử, nhưng trước khi thấy Tiêu Sở Hà trở về, ông vẫn không thể yên lòng.

Ông một lúc thì thúc giục cung nhân chuẩn bị nước nóng, một lúc lại kéo Thái Y Viện đến, bận rộn nửa ngày. Cuối cùng, khi thấy Lan Nguyệt Hầu dẫn theo Tiêu Sở Hà, nhóc con còn đang hưng phấn quay về, Minh Đức Đế vừa vội vừa tức, hận không thể nhéo y đánh cho một trận.

"Tiểu tử thúi này đúng là không chịu nổi! Cưỡi ngựa chạy lòng vòng quanh Thiên Khải thành, làm bản thân bị lạc đường không tìm được nhà!" Lan Nguyệt Hầu không khỏi hoảng sợ, lúc này cũng đầy ắp oán niệm: "Còn không mặc áo khoác, trên người đã bị lạnh cả rồi!"

Cái tiểu tử thúi này không tự biết, còn đang hưng phấn mà la hét: "Phụ hoàng, thái y không có ý kiến gì đâu, ngày mai con còn muốn đi nữa!"

"Ngày mai con sẽ bị đánh," Minh Đức Đế nhịn không nổi, cuối cùng cũng phải mắng một câu. Ông đưa bàn tay lạnh như băng của mình ra cho Tiêu Sở Hà, lôi kéo y đi vào trong điện: "Tai và lỗ tai của con đã đông lạnh thành cái gì rồi? Nhanh lên vào trong cho ấm — Thái y! Thái y đâu? Mau chạy tới đây xem cái tiểu tử thúi này, phải cho y uống thuốc!"

Minh Đức Đế nổi giận, không ai dám làm trái ý ông. Tiêu Sở Hà bị ép uống thuốc, còn phải bôi một tầng thuốc mỡ, bị mọi người nhìn chằm chằm cho đến khi ngủ thiếp đi.

Tiêu Sở Hà vốn còn muốn phản đối việc mười ba tuổi mà còn cần phụ hoàng chăm sóc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt "hung dữ" của cha mình, y cũng đành nuốt lại lời.

Giữa đêm khuya, khi cơn sốt cao bắt đầu nổi lên khiến Tiêu Sở Hà thở hổn hển, Minh Đức Đế đúng lúc nghe thấy, đã gọi thái y đến khám cho y mới ngăn chặn được tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Tiêu Sở Hà sốt cao, nóng rực, thần chí mơ màng, chỉ biết dựa vào bản năng quen thuộc, lẩm bẩm: "Phụ hoàng... Phụ thân, Sở Hà khó chịu..."

Minh Đức Đế đau lòng không chịu nổi, ôm y vào lòng, không còn khí thế muốn đánh y như tối hôm qua, chỉ an ủi: "Sở Hà, con là một đứa trẻ ngoan... Phụ thân ở đây, phụ thân biết..."

Một đêm náo loạn qua đi, đến sáng hôm sau, đại giám Cẩn Tuyên do dự mãi mới cùng Lan Nguyệt Hầu đi thỉnh chỉ để hỏi hôm nay bệ hạ có lâm triều hay không.

Lan Nguyệt Hầu bưng thuốc của thái y vào điện, không ngoài dự đoán mà nhận được câu trả lời "Hôm nay miễn triều". Ông cũng không ra ngoài, mà đứng bên cạnh nhìn hoàng huynh của mình, nhìn người luôn quyết đoán lại cẩn thận cho Sở Hà uống thuốc.

Từ nửa đêm bị giật mình tỉnh dậy, Minh Đức Đế đến giờ vẫn chưa một lần thay quần áo, thậm chí khi ông mớm thuốc cho Tiêu Sở Hà mà tay còn có chút run, rõ ràng là đang sợ hãi. Tình trạng như vậy không giống một hoàng đế, mà giống một người cha lo lắng cho con quá mức — đúng vậy, trước mặt Tiêu Sở Hà, ông luôn chỉ là một người cha bình thường mà thôi.

"Hoàng huynh thật sự rất thương yêu tiểu yêu nhi đi?" Lan Nguyệt Hầu thở dài.

Từ khi Tiêu Sở Hà sinh ra, rõ là Thất hoàng tử Tiêu Vũ chỉ nhỏ hơn hai tháng, lại có thêm mấy đệ muội, nhưng danh xưng "tiểu yêu nhi" này vẫn thuộc về y.

"Đúng vậy," Minh Đức Đế đã cho tiểu yêu nhi uống xong một chén thuốc lại dùng măng-sét lau sạch vết thuốc bên mép cho Tiêu Sở Hà, giọng nói rất trầm trọng, đầy tự trách: "Nhưng, ngày hôm qua vì phải phê duyệt tấu chương, mà để tiểu yêu nhi tự mình ra ngoài chơi, nên giờ bị đông lạnh thành cái dạng này."

"..."

"Nếu lúc ấy cô đi bồi y chơi thì tiểu yêu nhi cũng sẽ không bị lạc đường, cũng sẽ không bị lạnh cóng như vậy."

Lan Nguyệt Hầu đứng bên giường, trong chốc lát không biết nên nói thế nào.

Mà Minh Đức Đế cũng không cần Lan Nguyệt Hầu nói gì, ông chỉ nhìn đứa con đang bệnh nặng, lòng tràn đầy hối hận, hận không thể biến người bệnh thành chính mình.

Thật ra, khi Tiêu Sở Hà uống xong thuốc đã khôi phục được một chút sức lực, trong lúc mơ mơ màng màng, y mở mắt thấy một mảnh gấm vóc sáng ngời, nỗ lực giơ tay ra: "... Phụ thân?"

"Ừ, phụ thân ở đây."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Tiêu Sở Hà ngả đầu dựa vào người Minh Đức Đế, mơ hồ đạp đạp một cái rồi đi vào giấc ngủ. ]

Chương trước Chương tiếp
Loading...