Xa Tầm Với
cfs5
#BHGT52050Tôi chỉ muốn kể cho mọi người nghe tâm sự của mình, có lẽ sẽ rất dài dòng, về cuộc sống của tôi, về việc thích một cô gái, chuyện tình của chúng tôi.
...
Một ngày nào đó của tháng 6 năm 2010, chị add Ola tôi, chúng tôi theo dõi nhau, nhưng không nói chuyện, không tương tác
Tháng 9 cùng năm đó, tôi nhận ra người chọi cây bút trúng đầu mình là chị, thì ra chị lớn hơn tôi một lớp, không cùng một dãy lầu
Từ hôm đó chị bắt đầu like hình và me tôi đăng lên, nhưng không hề ib riêng
Trại xuân năm 2011, chị đứng trên sân trường, kỷ niệm chia tay, mắt chị đỏ, áo chị đầy chữ ký. Tiết mục cuối, chị cầm micro, đứng vòng tròn cùng bạn bè xoay quoanh cô chủ nhiệm ngay giữa sân trường, hát một bài, nói tạm biệt, nói cảm ơn
Mọi người cảm động, cô khóc nhòe cả mắt
Tôi nghĩ, sau này không được nhìn lén chị nữa, cũng khóc
Thời gian sau, tôi nghe được chị học trường trung học gần nhà mình, tôi vui đến ảo tưởng
Suốt học kì năm đó, tôi chăm đi đường đó hơn, nhưng không nhìn thấy chị lần nào
20/11 cùng năm, chị trở về trường thăm cô chủ nhiệm cũ cùng anh chị khóa trước, chị lại ốm hơn, mặc đồng phục cấp 3
Lớp tôi biểu diễn, nhưng chị vẫn chưa đi, còn ngồi dưới hàng ghế cựu học sinh để xem, tôi luống cuống, muốn bỏ. Lúc đó, tôi đứng trước sân trường, tim đập chân run không phải vì nhiều người nhìn mình, mà vì người tôi thích đang nhìn
Biểu diễn xong, cô chủ nhiệm lên sân khấu, cô xin phép được nói: "Thầy cô và mấy đứa cũng đã biết bọn quậy phá lớp cô, tuy lúc nào cũng phải bỏ rất nhiều công sức ra chăm bẳm tụi nó, nhưng không đứa nào làm cô thất vọng. Bởi vì cô dạy, tụi nó sẽ nghe. Mắc cỡ cái gì, cô đã từng nói thế nào"
Phương đáp: "Tôi không muốn bị trừ tiền lương nữa, các chị liệu hồn"
Cô cười, bọn tôi cũng cười theo. Cô nhìn một lượt 7 đứa, buông micro nói: "Sau này đừng về thăm cô"
Chúng tôi - 7 đứa con gái cùng nhau học chung 4 năm cấp 2, bật khóc
Lúc ấy, tôi không nhìn rõ chị, chỉ lo xuống sân khấu chạy về lớp cùng bạn mình
Năm ấy thi chuyển cấp, chúng tôi đều điền nguyện vọng giống nhau, cuối cùng chỉ có 3 đứa học chung, nhưng đều khác lớp
Tôi nghĩ, chúng tôi bắt đầu trưởng thành rồi
Ngày chào đón tân học sinh, tôi mặc áo dài, tóc xõa, cùng lớp mới đi 1 vòng sân trường. Nghe nói, năm nay lớp 10 quá nhiều, cho nên sẽ tách ra ngồi cùng dãy của các anh chị 11 và 12
Môi trường lạ lẫm, gương mặt lạ lẫm, phải khép mình
Tôi đứng lên, cầm ghế chuyển xuống phía cuối ngồi. Nhìn thấy chị, đeo kính
Tôi quen được một thằng ngồi sau bàn mình - Khải, nó nói rất nhiều, cũng rất hoạt bát. Mỗi khi giờ ra chơi sắp hết nó đều sẽ hỏi tôi muốn ăn gì không, xuống căntin cùng không vì nó biết, tôi rất ngại nơi có nhiều người lạ nhìn thấy mình
Có lần, lúc xuống căntin cùng nó, tôi nhìn thấy chị ngồi cùng bạn không xa chỗ bán đồ ăn vặt, tôi liền đứng đó lựa một hồi, trễ cả giờ học
Thi xong học kì 1 năm lớp 10, trường tôi tổ chức đi Long Hải, có thể dắt bạn bè hoặc người thân theo, không giới hạn. Tôi hào hứng, nhắn tin vào nhóm 7 Thị, 4 đứa còn lại đều không đi vì ngại, còn Phương với An thì muốn đi cùng lớp để tạo kỉ niệm, tôi vỡ òa
Khải nói, mở lòng nhiều hơn, tôi có thể ngồi cùng nó, thế là đi
Trước hôm đi, tôi sổ mũi, mẹ lầm bầm cằn nhằn, nhưng vẫn xếp đồ và đưa thuốc cho tôi
Hôm ấy biển đẹp, lớp chị xếp hàng sau lớp tôi, chị đội một cái nón rất to để chắn gió
Đoàn thông báo, mọi lớp tham gia trò chơi tích cực sẽ được cộng điểm, mọi người đều hào hứng, tôi chỉ lẳng lặng nhìn lén chị cười với bạn mình
Chị quản trò nói: "Đứng tại chỗ, xoay vòi voi 10 vòng rồi tìm người bắt cặp với mình, bắt đầu"
Tôi lén ra khỏi hàng như nhiều người khác, balo bị kéo lại, chị, bắt cặp kết thúc
Tôi nghe thấy: "Bé này vẫn chưa xoay, không thể tính cặp được"
Tôi muốn nói rằng mình sẽ không tham gia trò chơi này thì nghe chị nói: "Mình xoay là được" thế là liền xoay
Trò chơi bắt đầu, mọi người cầm tay nhau, chị cầm tay tôi, tôi im lặng, chị cũng không nói
Cho đến khi trò chơi kết thúc, mọi người tách ra
Chị hỏi tôi: "Sao không nói gì"
Tôi câm hẳn
Chị bỏ đi
Tôi đỏ mắt, Khải sau lưng kéo tôi về khu lớp, nói nhát quá
Tôi làm sao biết được, tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị
Tối đó về nhà, tôi sổ mũi nặng hơn, mẹ nói sau này không được bệnh nữa, tôi cười, được rồi con rất khỏe
Mở Ola, tôi viết: "Meow ><"
Chị like
Tôi ngại ngần cmt ở dưới caption của mình "Em là con bé chơi trò chơi cùng chị hôm nay"
Sau đó, làm gì có sau đó, tôi đã ngủ mất rồi
Năm 2012 lớp 11 năm đó, tôi với Khải vẫn cùng một lớp, cùng một chỗ ngồi, chỉ khác chúng tôi đã chơi được với nhiều bạn hơn và quan trọng, lớp chị ở lầu trên lớp tôi
Có lần chào cờ, thấy chị từ trên lầu đi xuống, tôi cũng chạy nhanh lại để đi cùng, nhưng chị không nhìn thấy tôi mà đi thẳng
Dạo đó, Khải yêu đương, tôi vắng lặng đi hẳn
Một hôm, có nick lạ hỏi tôi: "Em với thằng đó chia tay rồi à?"
Tôi ngạc nhiên, mình yêu đương bao giờ cơ chứ, thằng nào
Lại hỏi: "Thế là đó giờ em với nó không có quen nhau?"
Tôi nói làm gì có, tôi có người trong lòng rồi
Bên kia im lặng, tôi đành thôi
Khoảng thời gian sau, An có chuyện, nó bỏ nhà đi, tôi cùng mấy đứa khác tìm mãi không được nó. Nó đi ra tận Vũng Tàu cùng anh nào đó mới quen, bọn tôi tá hỏa, nhà nó hối hận.
Tôi nói với mẹ, đám 7 Thị lâu lắm rồi mới đi chơi với nhau, tụi con muốn đi du lịch cùng nhau, dù sao cũng không thi, mẹ do dự, ba nói đi cẩn thận. Thế là tôi cùng mấy đứa kia đi tìm nó
Nó nói nó chỉ muốn quen anh thôi chứ không dại khờ gì, nhưng gia đình nó sử dụng cách cực đoan quá, liều rồi xong giờ không dám về
4 ngày sau, tôi đi học lại, Khải nói với tôi, nó đoán là chị có người yêu rồi, vì dạo này hay đưa đón lắm
Tôi hụt hẫng.
Ra chơi hôm đó, tôi đứng ở cửa lớp nhìn cầu thàng tầng trên, không nhìn thấy chị
Học kì đó tôi không ra khỏi lớp nữa
Sau Tết 2013, chúng tôi đi học lại, tóc tôi đã dài đến eo, mẹ nói con gái xõa tóc mặt áo dài thật xinh đẹp, tôi cười
Tan học, giày bị giấu mất, tôi rất bực bội, đành đi chân không về nhà
Gặp chị ở ngõ quẹo, chị nhìn tôi, nhìn chân tôi, tôi quẫn, đang lúc xấu xí
Chị dừng xe: "Về cùng chị không? "
Tôi lắc đầu, chị kéo: "Lên xe"
Thế là leo lên
Tôi nói: "Chị ơi, mình đâu có quen nhau đâu"
Một câu hai nghĩa
Chị trả lời: "Giờ thì quen rồi đó"
Tôi im lặng, đúng thật thì vui chết em mất
Đến ngõ nhà tôi, chưa cảm ơn thì chị đã về mất
Tối đó, Khải biết có đứa giấu dép tôi thì nói biết vậy không nghĩ học rồi, tôi cười, bảo mau chụp hình bài giải gửi qua cho tôi chép
Thật lười
Có ib đến
"Ngày mai có cần chị đón không?"
Mẹ ơi, cứu
Tôi nhìn, nhìn, nhìn. Sau đó, tôi đáp: "Đón em lúc 6g20 nhé"
Hôm sau, chị đến thật
Tôi ngớ người, chị cười, nói 1 câu: "Chờ em nói thích lâu quá"
Sau đó, tôi câm như hến
Tôi hỏi Khải, tao chết mất làm sao đây chị biết đó, nó cười, nói tôi như nguyện rồi còn sao trăng gì nữa, tôi đáp, nhưng, rồi im bặt
Cả học kì 2 năm đó, chị mỗi ngày đều đúng giờ đón tôi đi học, có hôm thì mua sữa, có hôm lại hỏi tôi muốn ăn gì
Chúng tôi trò chuyện, chị dạy tôi học Anh, đưa tôi đi chơi, nói chuyện cùng tôi, bước vào cuộc sống của tôi
Chị gọi tôi là bé con, luôn thích vuốt tóc tôi, nắm tay tôi, dắt tôi đi xem phim, ra chơi đứng ở cửa lớp đợi tôi
Chị xuất hiện ở lớp tôi nhiều hơn, thoạt đầu mọi người còn rất ngạc nhiên, có đứa còn lén hỏi chúng tôi là gì của nhau, tôi cười, nghe từ chúng tôi thật hạnh phúc
Năm đó chị thi đại học, đỗ nhưng chị không học đại học, tôi hỏi, chị không nói
Lên 12, bài vở nặng hơn, mẹ muốn tôi học giáo viên, đăng ký cho tôi rất nhiều lớp học thêm. Thời gian rút ngắn, tôi với chị không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước, tôi rất ấm ức, nhưng mỗi lần như thế, chị chỉ gọi điện cho tôi rồi bảo cố lên
Tết 2014, chị hỏi tôi có muốn đi chơi cùng chị không, tôi có, có cả ngàn lần, chị cười, trẻ con
Chúng tôi đi Đà Nẵng, dĩ nhiên là tôi nói dối mẹ mình đi với bọn 7 Thị
Cả 1 tuần đó, chúng tôi ở bên cạnh nhau 24/24
Ngày cuối cùng, chị hôn tôi rất nhiều lần, bảo tôi lớn rồi, tôi hỏi, em lớn thì sao, chị nói, thì ăn được rồi
Chúng tôi trần trụi, chị hỏi tôi được không, được không, được không
Tôi sợ, khóc nhè
Chị liền dừng
Năm đó thi đại xong học, Khải ra nước ngoài, tôi khóc, chị an ủi, tôi vẫn khóc, chị nói chị ghen, tôi liền nín
Giấy báo trúng tuyển, ba mẹ tôi vui mừng, tôi thì không
Chị nói, nếu tôi muốn học ngôn ngữ, thì học thôi, chị nuôi tôi
Tôi lắc đầu, tôi là con 1, không làm vậy được
Chị bỗng im lặng
Cuối cùng, tôi vẫn học ngoại ngữ nghành ngôn ngữ Trung mà tôi thích
Tiền học phí là do chị đóng
Sau đó, tôi đi làm part-time, đổi rất nhiều nghề. Vì thấy phiền phức, tôi đi cắt tóc, ngắn hẳn, chị liền khó chịu. Tôi nói, nếu không mỗi ngày đi làm em đều phải buộc tóc rồi gội đầu, lười lắm
Chị hỏi tôi rất nhiều lần, bao giờ thì đến gặp người nhà chị, tôi luôn từ chối vì ngại và sợ
Thế là chị nói: "Tóc dài đến eo thì đến gặp chị 2 anh nhé"
Tôi cười gật đầu
Có một hôm, tôi không thể nào quên được
Chị nói: "Ba anh làm giấy tờ xong rồi, tháng sau cả gia đình phải di dân"
Tôi hỏi: "Hôm nay không phải 1/4"
Chị đáp: "Anh không lừa em"
Tôi khóc, tôi bướng, tôi mè nheo, tôi khó chịu "Không, em không yêu xa, muốn yêu xa thì đi mà yêu con khác"
Chị cau mày, tôi lại tiếp tục "Chị đừng đi, đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ em mà"
Hôm đó, tôi không biết sao mình đi về nhà được.
Chỉ là thời gian tiếp theo, tôi không liên lạc với chị, tôi cũng không hiểu mình
Tháng đó qua đi, chị vẫn ở lại
Tôi vui mừng, chị không bỏ tôi
Tôi cứ nghĩ mình sẽ hạnh phúc bên chị suốt như thế
Nhưng, mẹ tôi biết
Tôi không biết tôi đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào
Tôi và chị mất liên lạc, mẹ giam tôi. Mẹ khóc, tôi cũng khóc, tôi van xin, tôi tuyệt thực, tôi đấu tranh, tôi hăm dọa, nhưng tôi không dám bỏ nhà trốn đi.
Bởi lần nào mẹ tôi cũng sẽ nói: "Mẹ chỉ có 1 mình con thôi"
Tôi tuyệt vọng, không hề liên lạc được với chị
Thời gian sau, ba tôi mở phòng, đồng ý cho tôi đi
Ba tôi lắc đầu, tôi nhìn thấy, ba già hơn, mắt mẹ tôi cũng nhiều nếp nhăn hơn.
Lần đầu tiên tôi ghét mình yêu một người con gái.
Chỉ là tôi vẫn đi tìm chị
Tôi gọi điện cho chị, ib cho chị, nhắn tin cho chị, nhưng, người đó như biến mất khỏi thế giới của tôi vậy, không một lời hồi âm
Sau, Khải liên lạc với tôi, nói chị đã theo gia đình 2 tháng rồi
Tôi cười, vừa cười vừa khóc, ôm lấy mẹ khóc nức nở
Tôi cảm thấy tức giận và uất hận, tôi đã gắng đấu tranh, vậy mà chị lại bỏ tôi đi mất
Tôi bắt đầu yêu đương nhăng nhít, học hút thuốc, học uống bia, tôi bấm lỗ tai, rồi xăm mình. Tôi đăng lên Fb mình rất nhiều ảnh, rất nhiều caption với trạng thái mọi người. Tôi ảo tưởng, chị vẫn theo dõi mình
Tôi nhớ, hôm đó, đi chơi với đám 7 Thị về, tôi khóc rất nhiều, vừa khóc vừa gọi cho chị. Nhưng tín hiệu vẫn là không liên lạc được. Biết sau đó thế nào không, tôi rạch tay mình rất nhiều đường, chụp một tấm ảnh, post lên Fb: " Haha "
Khải ib cho tôi, 7 Thị cũng ib cho tôi, cả những người quen của tôi cũng thế, nhưng tuyệt không có chị, không hề
Khoảng mấy ngày sau, có một số lạ gọi đến, tôi nhận, liền nghe chị nói: "Anh van em, đừng làm đau mình, đừng sống như vậy. Anh không ở đó, ai chăm em đây" tôi cười, lại nghe chị nói "Ngọc, anh có thể chuyển giới, có thể cưới em, nhưng khổng thể cho em đứa bé máu mủ nào của anh hết và cũng sẽ không đồng ý em sinh ra đứa con của người khác"
Tôi tức giận: "Em có thể không sinh con"
Anh đáp: " Nhưng ba mẹ em cần, và cô có chết cũng không đồng ý chuyện của tụi mình "
Tôi lặng thinh, khóc nức nở, anh cũng khóc, vừa khóc vừa xin tôi đừng khổ sở, đừng như vậy, anh đau lòng
Tôi chửi rủa, tôi nói anh hèn nhát, tôi nói anh trở về với em đi, đừng bỏ em, chúng ta yêu nhau mà
Chúng tôi im lặng, im lặng đến đáng sợ. Sau đó, tôi nghe anh nói: "Anh muốn, chúng ta, cùng nhau, hạnh phúc. Nhưng em à, đừng khổ sở, phải sống tốt." cúp máy
Tôi gọi lại, không liên lạc được
Haha, mối tình đầu của tôi, người thương của tôi, chúng tôi không thể ở bên nhau chỉ vì là con gái, tôi chỉ muốn Mai của tôi mà thôi...
Sau này, Khải tốt nghiệp, về nước, chúng tôi gặp nhau, nó có đưa tôi coi hình cưới, tôi nói: "Đẹp đôi đấy" rồi khóc òa lên như 1 đứa trẻ, nó vỗ vỗ đầu tôi, lặng thinh, như cách tôi an ủi nó khi Vũ mất
...
Sáng nay, tôi nhìn chị ở đường sách khi đang cầm cuốn Đường hai ngã người thương thành lạ, trùng hợp thật
Tay chị, đang nắm một bàn tay khác, che chở người đó đi vào lề đường phía trong
Tôi chăm chú nhìn, chị nhìn thấy tôi
Tôi cười, rồi vẫy tay chào
Đến giờ, tôi vẫn nhớ lần đầu nhìn thấy chị năm tôi 14 tuổi, tôi vẫn nhớ nụ hôn đầu, vẫn nhớ sự cưng chiều đó, nhưng tôi không còn đau lòng nữa
Thì ra đã lâu như vậy, tôi lại nhớ chị sâu đậm như vậy
Tôi rất thích một câu nói
" Đường dài ngựa chạy biệt tăm
Người thương có nghĩa trăm năm cũng chờ "
Nhưng có lẽ tôi sẽ không đợi được người mà thôi đã thương nhất trong thời thanh xuân của mình
Bởi vì, hiện tại, tôi hết yêu người đó rồi.
==========================#BHGT52436
Ai cũng có thanh xuân, tôi cũng có, thanh xuân của tôi là cô bé 17 tuổi đứng dưới cầu thang lớp em đợi tôi mỗi buổi tan trường, chỉ cần thấy tôi sẽ reo lên " Chị ơi."
Tháng 11 năm 2012.
Tôi là nữ sinh lớp 12, thành tích không quá ưu tú, mặt mũi tạm được, gia thế bình thường, tôi sống cùng ba mẹ và một cô em gái. Hàng ngày cưỡi con cup 50 đến trường.
Buổi sáng, đầu giờ ra chơi, như thói quen, tôi đứng uống nước ngoài hành lang lớp, nghe tiếng ồn ào lầu dưới, liền ghé mắt nhìn xem náo nhiệt.
Tôi thấy con bé chị đại khối 11, tiến lại chỗ em, giọng con bé đấy cũng chua chát lắm, tôi nhớ không lầm thì nó bảo " Ditmemay, nhìn cái mặt lone của mày tao chỉ muốn vả cho vỡ mồm mày". Tôi đứng ở trên nhìn xuống, thú vị thật, tôi cũng có chút máu trong người nên xía miệng vào " Nhìn mặt chị em có muốn vả không ?" . Con bé đó nhìn lên tôi, nó cười trừ, tôi không phải đại ca hay gì hết, tôi có quan hệ tốt với vài đứa bạn hơi quậy phá ở trường mà thôi. Tôi nhìn thấy mặt em trắng bệch, tôi hơi ngứa mắt chuyện 3,4 đứa hà hiếp một đứa, trước đây ở cấp hai tôi cũng từng khổ sở như vậy. Tôi xen vào "Sao em đánh nó dữ vậy bé.", con bé đáp "Nó giật bồ em", nó quay sang định đánh em, em giơ tay che mặt "Tui không có".
Tôi đứng ở trên, cười hì hì, rốt cuộc em cũng dám phản kháng lại. Tôi nghe tiếng trống, em được cứu lần này rồi, tôi bỏ vào lớp, mở sách đọc vài trang, không nghĩ đến nữa.
Ra về, tôi vác cặp, tâm tình với mấy thằng bạn cùng lớp, thở thẩn đi xuống. Em đứng ở cầu thang, đi theo sau tôi. Ngày đầu, xe em cách xe tôi mấy chiếc, mỗi ngày xe em để càng gần xe tôi hơn.
Ra về, em lại hành trình cũ, tôi ở phía trước em ở phía sau, tôi có chút khó chịu " Muốn gì ?". Em sợ thì phải, không nói gì cả, vẫn theo chân tôi, lần này xe em để ngay bên xe tôi.
Mọi thứ diễn ra gần một tuần.
Tôi bớt khó chịu dần nhưng cũng không vì vậy mà nói chuyện với em.
Tôi nhớ rõ, ngày hôm đó tôi đi vệ sinh, nghe được cãi nhau ở ô cuối, thực ra tôi không quan tâm mấy, tôi nhanh nhẹn đi ra, em từ trong chạy ra bấu chặt tay tôi, mặt mày lem luốc, em khóc vì sợ. Em không nói gì, chỉ bấu tay tôi như người sắp chết đuối tìm được cành cây.
Tôi cho em mượn tay lên đến cầu thang khối lớp em, tôi cũng không hỏi gì thêm, về lớp ngồi, nhưng lần này tôi nghĩ về em, nhớ về gương mặt thanh tú đáng thương đó. Thương cảm một chút và cảm giác gì đó, đến giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được.
Tôi ra xe, em đã đứng chờ sẵn ở đó, em nhìn tôi, cười nhẹ nhàng, em rất đáng yêu.
"Em cảm ơn chị nha."
Tôi đội nón bảo hiểm lên đầu, nhìn em, mặt vẫn rất điềm nhiên.
"Ừ, mà chị có làm gì đâu phải cảm ơn."
Em và tôi bắt đầu ra về cùng nhau, em đợi tôi ở cầu thang, câu cửa miệng khi em gặp tôi là " chị ơi", hai từ đấy nghe trong trẻo lắm.
Tôi cũng quen dần với việc có em đi bên cạnh trong suốt 4 tháng trời.
Bỗng một ngày, em không còn đợi tôi nữa.
À, là một tháng chứ.
Cho đến khi tôi đợi em trước, tôi đứng dưới cầu thang lớp em, tiếng trống vừa dứt, em nhanh nhẹn bước ra trước.
Em thấy tôi, lảng tránh, một mạch đi về hướng nhà xe, xe em không để cạnh xe tôi nữa, mà nó còn cách xa xe tôi đến vô cực.
Tôi lặng đi, em không còn gọi chị ơi, cũng không bâu víu tôi khi xuống căn tin trường nữa, chúng tôi không nói với nhau bất cứ lời nào, cứ thế trở thành kẻ xa người lạ.
Đầu tháng 5 năm 2013, tôi bắt gặp em đang trộm nhìn tôi đọc sách dưới căn tin trường. Tôi nhìn em, em cúi đầu, ăn vội. Tôi cầm quyển sách trên tay, dùng hết can đảm đến chỗ em ngồi. Tôi vỗ nhẹ quyển sách lên đầu em, em nhìn tôi, mắt em ngại ngùng liền né sang hướng nào đó, bất định.
" Dạo này em bận học lắm sao ?"
" Dạ, chị cũng vậy đúng không ?"
" Ừ."
" Em lên trước đây."
Tôi thinh lặng, trong em có gì đó khan khác, tôi cảm nhận như vậy.
Tôi đi theo sau em, đến cầu thang lớp em, tôi kéo tay em lại.
" Em ghét chị rồi hả ?" Tôi một câu vớ vẩn.
" Em không có."
Tôi ghét vẻ mặt này của em, mắt em hoen lên, mặt em đỏ bừng, em đang ngại ngùng nhưng khi đó tôi lại nghĩ em đang nói dối tôi.
Tôi " ừ" bỏ lên lớp, cuối giờ, tôi nhận được vài dòng chữ em đặt trong rổ xe " 7h chị đi xem phim với em đc không, rạp cũ ".
Tôi cười to, sảng khoái lắm, hầu như mấy đứa để xe gần chỗ tôi đều nhìn tôi, chắc bọn nó tưởng tôi điên.
Như giờ hẹn, tôi đứng trước rạp, đợi mãi đến 8h30, người ta xem xong, bỏ về gần hết, tôi vẫn ngồi đó, 8h45 em đến, em thở mạnh, tóc tai rũ rượi.
" Bị sao đó, sao lại thành ra như vậy "
Em cười, em bảo xe em hỏng giữa đường, em xin lỗi rối rít, tôi đưa em vào nhà về sinh chỉnh chu lại trang phục.
Em vụng về, buộc mãi mà tóc vẫn không vào nếp, tôi mở nón, đặt lên đầu em, kéo xuống, như vậy trong đáng yêu hơn, lại nhanh. Em cười, mặt lại đỏ bừng như quả gấc mọng.
Tôi kéo tay em ra ngoài, sợ muộn giờ xem phim, đó là lần đầu tôi nắm tay em, cảm giác khi đó là gì nhỉ, khó nói lắm,haha.
Em rủ tôi đi xem phim kinh dị, em sợ máu, nhưng lại có cái sở thích quái dị. Tôi là sủng vật của em trong suốt 1 tiếng mấy đồng hồ' mặc em cào cấu, la hét.
Tôi quên mất tên bộ phim đó, chỉ nhớ, em đã siết bàn tay tôi, ôm cổ tôi, có mấy khi nhắm mắt, gọi tên tôi, bảo tôi mang em ra khỏi rạp đi. Hahaaa, người đâu mà buồn cười.
Có đoạn con quái vật to to gào lên, tôi lấy tay chắn trước mắt em, tôi biết em sẽ khóc mất, vì cảnh sau còn đáng sợ hơn.
Khi đó, tôi biết được bản thân tôi có một khai khát bất diệt, đó là muốn được bảo vệ em.
Tôi đèo em về trên con cup 50, tôi đưa em về. Em đặt tay sau hông tôi, tôi chạy nhanh hơn, sụp vào chỗ lõm nhỏ, em la ầm lên, hâh đủ cả thành phố nghe. Em hoảng, ôm chặt hông tôi, tôi còn nhớ trống ngực tôi đã vang lên rõ như thế nào, tôi sợ em nghe thấy.
Gần đến nhà em, tôi có vài thắc mắc nên bạo mồm " sao mấy hôm trước, em tránh mặt chị "
Em im lặng, sau đó thì thầm bên tai tôi " Em sợ sẽ thích chị ".
Tôi điếng người, tôi không nghe lầm đâu, tôi xem đây là một lời tỏ tình.
Tôi hỏi vặn " Vậy giờ hết thích chị rồi đúng không ?", giọng tôi khi ấy hơi run.
Em ấp úng, lặng đi không trả lời câu hỏi của tôi. Chỉ đan tay, siết chặt hông tôi, tôi cười, em cười, chúng tôi đều vui.
Sau buổi tối hôm đó, chúng tôi gần gũi nhau hơn, hay cùng nhau đọc sách, đi ăn, đi xem phim.
Ngày 18 tháng 5, sinh nhật em. Tôi lấy ít tiền, mua tặng em đôi giày, em thích nó, may quá.
Hôm đó, ngồi ở công viên, em kéo tay tôi, siết chặt, tôi nghe nhịp tim của tôi, nghe cả nhịp tim của tôi, chúng tôi hoà vào nhau, là tôi chủ động, tôi hôn em. Nụ hôm đầu đời.
Em hay hỏi tôi có thích em không, mấy lúc như vậy, tôi ngại, lại thêm ít nói thành ra đây là câu hỏi muôn thuở, không có câu trả lời.
Tháng 10 năm 2013, tôi đậu trường Luật, em cũng lao vào học tập, em cuối cấp mà. Tuy nhiên chúng tôi vẫn dành thời gian cho nhau, tôi thường đến trường đón em đi chơi đây đó.
Chuyện của tôi và em đến tai mẹ em, hơn ba tháng tôi đến trước cổng trường đợi em, nhưng vô vọng. Em đi rồi.
Mẹ em đưa em sang Úc, bà không muốn con gái bà thích một đứa con gái, có lẽ là như vậy.
Tháng 2 năm 2014 tôi bắt đầu sa vào thuốc lá, chè chén. Tôi đi bar nhảy nhót, tao lao vào chúng nhu con thiêu thân. Cũng may, mấy đứa bạn thân của tôi kéo tôi ra khỏi, nếu không chắc tôi đã nghiện ngập bê tha đến mức hết cứu vãn.
Tháng 6 năm 2014, tôi sang Úc tìm em, nhưng sau mọi cố găng nổ lực, tôi thiếu may mắn.
Tháng 3 năm 2015 tôi đến Úc một lần nữa, một lần nữa, tôi thiếu may mắn.
Tôi khóc, tôi nhớ em, tôi từng chìm đắm trong mớ hỗn độn về em. Hahaa, ngốc quá.
Năm 2016 tôi không tìm em nữa, tôi gác em vào kí ức, kí ức đẹp nhất tôi từng có được.
Năm 2017, tôi có cuộc sống mới, tuy nhiên vẫn vậy, tôi chưa yêu thêm ai được, em vẫn là một vị trí vĩnh hằng.
Tháng 4 năm 2018, em tìm gặp tôi.
Tôi nghe tiếng chuông vang, vội vàng mở cửa, em mỉm cười, ôm tôi chặt cứng. Tôi mơ hồ, tôi biết, tôi biết chắc chắn cô gái ôm tôi lúc này, nhịp tim này, hơi thở này, là em.
Tôi không hỏi em mấy năm qua em sống ra sao, em cũng vậy. Chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, với chúng tôi, được trong thấy đối phương đã đủ lắm rồi.
Tối hôm đó, tôi không ngủ, em cũng vậy, chúng tôi áp mặt vào nhau, mắt đối mắt đến tận 2h sáng, bất chợt đâu đó, tôi thấy sống mũi mình cay, đuôi mắt em ướt đẫm. Tôi ôm em vào lòng, chỉ ôm thôi, tay tôi đu rộng để cuộn em vào.
Mọi thứ diễn ra suông sẻ, hơn một tháng trời, em lại biến mất một lần nữa, lần này em chủ động.
Tôi không tìm em, tôi không đủ sức để tìm em nữa, suốt một tháng qua, tôi nhận ra, em có điều trăn trở, chỉ là bấy giờ em mới giải quyết nó.
Tuần sau, tôi lướt trên fb, một người bạn cũ đăng ảnh. Ừ, em lấy chồng. Anh ta là người Úc, mặt mũi cũng ưa nhìn, bạn tôi bảo anh ấy đang đầu tư, làm kinh tế ở Úc.
Tôi không biết làm gì, tôi chọn cách thinh lặng, mừng cho em.
Tôi cười vui vẻ lướt xem từng tấm ảnh, tôi thấy em cười, nụ cười này tôi thấy suốt một tháng qua, nhưng vẫn không the chán.
Lòng tôi lúc ấy, thật sự tôi không hiểu nổi, có lẽ, nó chai sạn rồi.Cảm ơn em, thanh xuân của tôi, cảm ơn những cái nắm tay ấm áp, cảm ơn nụ hôn ngọt ngào, cảm ơn em vì những cái ôm mỗi tối.
Ai rồi cũng sẽ có những khoảng trời riêng để vùng vẫy, quan trọng, trong khoảng trời riêng ấy vẫn còn một góc cho nhau. Cảm ơn em vì đã dành cho tôi một góc trời thanh xuân đẹp đẽ.
...
Một ngày nào đó của tháng 6 năm 2010, chị add Ola tôi, chúng tôi theo dõi nhau, nhưng không nói chuyện, không tương tác
Tháng 9 cùng năm đó, tôi nhận ra người chọi cây bút trúng đầu mình là chị, thì ra chị lớn hơn tôi một lớp, không cùng một dãy lầu
Từ hôm đó chị bắt đầu like hình và me tôi đăng lên, nhưng không hề ib riêng
Trại xuân năm 2011, chị đứng trên sân trường, kỷ niệm chia tay, mắt chị đỏ, áo chị đầy chữ ký. Tiết mục cuối, chị cầm micro, đứng vòng tròn cùng bạn bè xoay quoanh cô chủ nhiệm ngay giữa sân trường, hát một bài, nói tạm biệt, nói cảm ơn
Mọi người cảm động, cô khóc nhòe cả mắt
Tôi nghĩ, sau này không được nhìn lén chị nữa, cũng khóc
Thời gian sau, tôi nghe được chị học trường trung học gần nhà mình, tôi vui đến ảo tưởng
Suốt học kì năm đó, tôi chăm đi đường đó hơn, nhưng không nhìn thấy chị lần nào
20/11 cùng năm, chị trở về trường thăm cô chủ nhiệm cũ cùng anh chị khóa trước, chị lại ốm hơn, mặc đồng phục cấp 3
Lớp tôi biểu diễn, nhưng chị vẫn chưa đi, còn ngồi dưới hàng ghế cựu học sinh để xem, tôi luống cuống, muốn bỏ. Lúc đó, tôi đứng trước sân trường, tim đập chân run không phải vì nhiều người nhìn mình, mà vì người tôi thích đang nhìn
Biểu diễn xong, cô chủ nhiệm lên sân khấu, cô xin phép được nói: "Thầy cô và mấy đứa cũng đã biết bọn quậy phá lớp cô, tuy lúc nào cũng phải bỏ rất nhiều công sức ra chăm bẳm tụi nó, nhưng không đứa nào làm cô thất vọng. Bởi vì cô dạy, tụi nó sẽ nghe. Mắc cỡ cái gì, cô đã từng nói thế nào"
Phương đáp: "Tôi không muốn bị trừ tiền lương nữa, các chị liệu hồn"
Cô cười, bọn tôi cũng cười theo. Cô nhìn một lượt 7 đứa, buông micro nói: "Sau này đừng về thăm cô"
Chúng tôi - 7 đứa con gái cùng nhau học chung 4 năm cấp 2, bật khóc
Lúc ấy, tôi không nhìn rõ chị, chỉ lo xuống sân khấu chạy về lớp cùng bạn mình
Năm ấy thi chuyển cấp, chúng tôi đều điền nguyện vọng giống nhau, cuối cùng chỉ có 3 đứa học chung, nhưng đều khác lớp
Tôi nghĩ, chúng tôi bắt đầu trưởng thành rồi
Ngày chào đón tân học sinh, tôi mặc áo dài, tóc xõa, cùng lớp mới đi 1 vòng sân trường. Nghe nói, năm nay lớp 10 quá nhiều, cho nên sẽ tách ra ngồi cùng dãy của các anh chị 11 và 12
Môi trường lạ lẫm, gương mặt lạ lẫm, phải khép mình
Tôi đứng lên, cầm ghế chuyển xuống phía cuối ngồi. Nhìn thấy chị, đeo kính
Tôi quen được một thằng ngồi sau bàn mình - Khải, nó nói rất nhiều, cũng rất hoạt bát. Mỗi khi giờ ra chơi sắp hết nó đều sẽ hỏi tôi muốn ăn gì không, xuống căntin cùng không vì nó biết, tôi rất ngại nơi có nhiều người lạ nhìn thấy mình
Có lần, lúc xuống căntin cùng nó, tôi nhìn thấy chị ngồi cùng bạn không xa chỗ bán đồ ăn vặt, tôi liền đứng đó lựa một hồi, trễ cả giờ học
Thi xong học kì 1 năm lớp 10, trường tôi tổ chức đi Long Hải, có thể dắt bạn bè hoặc người thân theo, không giới hạn. Tôi hào hứng, nhắn tin vào nhóm 7 Thị, 4 đứa còn lại đều không đi vì ngại, còn Phương với An thì muốn đi cùng lớp để tạo kỉ niệm, tôi vỡ òa
Khải nói, mở lòng nhiều hơn, tôi có thể ngồi cùng nó, thế là đi
Trước hôm đi, tôi sổ mũi, mẹ lầm bầm cằn nhằn, nhưng vẫn xếp đồ và đưa thuốc cho tôi
Hôm ấy biển đẹp, lớp chị xếp hàng sau lớp tôi, chị đội một cái nón rất to để chắn gió
Đoàn thông báo, mọi lớp tham gia trò chơi tích cực sẽ được cộng điểm, mọi người đều hào hứng, tôi chỉ lẳng lặng nhìn lén chị cười với bạn mình
Chị quản trò nói: "Đứng tại chỗ, xoay vòi voi 10 vòng rồi tìm người bắt cặp với mình, bắt đầu"
Tôi lén ra khỏi hàng như nhiều người khác, balo bị kéo lại, chị, bắt cặp kết thúc
Tôi nghe thấy: "Bé này vẫn chưa xoay, không thể tính cặp được"
Tôi muốn nói rằng mình sẽ không tham gia trò chơi này thì nghe chị nói: "Mình xoay là được" thế là liền xoay
Trò chơi bắt đầu, mọi người cầm tay nhau, chị cầm tay tôi, tôi im lặng, chị cũng không nói
Cho đến khi trò chơi kết thúc, mọi người tách ra
Chị hỏi tôi: "Sao không nói gì"
Tôi câm hẳn
Chị bỏ đi
Tôi đỏ mắt, Khải sau lưng kéo tôi về khu lớp, nói nhát quá
Tôi làm sao biết được, tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị
Tối đó về nhà, tôi sổ mũi nặng hơn, mẹ nói sau này không được bệnh nữa, tôi cười, được rồi con rất khỏe
Mở Ola, tôi viết: "Meow ><"
Chị like
Tôi ngại ngần cmt ở dưới caption của mình "Em là con bé chơi trò chơi cùng chị hôm nay"
Sau đó, làm gì có sau đó, tôi đã ngủ mất rồi
Năm 2012 lớp 11 năm đó, tôi với Khải vẫn cùng một lớp, cùng một chỗ ngồi, chỉ khác chúng tôi đã chơi được với nhiều bạn hơn và quan trọng, lớp chị ở lầu trên lớp tôi
Có lần chào cờ, thấy chị từ trên lầu đi xuống, tôi cũng chạy nhanh lại để đi cùng, nhưng chị không nhìn thấy tôi mà đi thẳng
Dạo đó, Khải yêu đương, tôi vắng lặng đi hẳn
Một hôm, có nick lạ hỏi tôi: "Em với thằng đó chia tay rồi à?"
Tôi ngạc nhiên, mình yêu đương bao giờ cơ chứ, thằng nào
Lại hỏi: "Thế là đó giờ em với nó không có quen nhau?"
Tôi nói làm gì có, tôi có người trong lòng rồi
Bên kia im lặng, tôi đành thôi
Khoảng thời gian sau, An có chuyện, nó bỏ nhà đi, tôi cùng mấy đứa khác tìm mãi không được nó. Nó đi ra tận Vũng Tàu cùng anh nào đó mới quen, bọn tôi tá hỏa, nhà nó hối hận.
Tôi nói với mẹ, đám 7 Thị lâu lắm rồi mới đi chơi với nhau, tụi con muốn đi du lịch cùng nhau, dù sao cũng không thi, mẹ do dự, ba nói đi cẩn thận. Thế là tôi cùng mấy đứa kia đi tìm nó
Nó nói nó chỉ muốn quen anh thôi chứ không dại khờ gì, nhưng gia đình nó sử dụng cách cực đoan quá, liều rồi xong giờ không dám về
4 ngày sau, tôi đi học lại, Khải nói với tôi, nó đoán là chị có người yêu rồi, vì dạo này hay đưa đón lắm
Tôi hụt hẫng.
Ra chơi hôm đó, tôi đứng ở cửa lớp nhìn cầu thàng tầng trên, không nhìn thấy chị
Học kì đó tôi không ra khỏi lớp nữa
Sau Tết 2013, chúng tôi đi học lại, tóc tôi đã dài đến eo, mẹ nói con gái xõa tóc mặt áo dài thật xinh đẹp, tôi cười
Tan học, giày bị giấu mất, tôi rất bực bội, đành đi chân không về nhà
Gặp chị ở ngõ quẹo, chị nhìn tôi, nhìn chân tôi, tôi quẫn, đang lúc xấu xí
Chị dừng xe: "Về cùng chị không? "
Tôi lắc đầu, chị kéo: "Lên xe"
Thế là leo lên
Tôi nói: "Chị ơi, mình đâu có quen nhau đâu"
Một câu hai nghĩa
Chị trả lời: "Giờ thì quen rồi đó"
Tôi im lặng, đúng thật thì vui chết em mất
Đến ngõ nhà tôi, chưa cảm ơn thì chị đã về mất
Tối đó, Khải biết có đứa giấu dép tôi thì nói biết vậy không nghĩ học rồi, tôi cười, bảo mau chụp hình bài giải gửi qua cho tôi chép
Thật lười
Có ib đến
"Ngày mai có cần chị đón không?"
Mẹ ơi, cứu
Tôi nhìn, nhìn, nhìn. Sau đó, tôi đáp: "Đón em lúc 6g20 nhé"
Hôm sau, chị đến thật
Tôi ngớ người, chị cười, nói 1 câu: "Chờ em nói thích lâu quá"
Sau đó, tôi câm như hến
Tôi hỏi Khải, tao chết mất làm sao đây chị biết đó, nó cười, nói tôi như nguyện rồi còn sao trăng gì nữa, tôi đáp, nhưng, rồi im bặt
Cả học kì 2 năm đó, chị mỗi ngày đều đúng giờ đón tôi đi học, có hôm thì mua sữa, có hôm lại hỏi tôi muốn ăn gì
Chúng tôi trò chuyện, chị dạy tôi học Anh, đưa tôi đi chơi, nói chuyện cùng tôi, bước vào cuộc sống của tôi
Chị gọi tôi là bé con, luôn thích vuốt tóc tôi, nắm tay tôi, dắt tôi đi xem phim, ra chơi đứng ở cửa lớp đợi tôi
Chị xuất hiện ở lớp tôi nhiều hơn, thoạt đầu mọi người còn rất ngạc nhiên, có đứa còn lén hỏi chúng tôi là gì của nhau, tôi cười, nghe từ chúng tôi thật hạnh phúc
Năm đó chị thi đại học, đỗ nhưng chị không học đại học, tôi hỏi, chị không nói
Lên 12, bài vở nặng hơn, mẹ muốn tôi học giáo viên, đăng ký cho tôi rất nhiều lớp học thêm. Thời gian rút ngắn, tôi với chị không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước, tôi rất ấm ức, nhưng mỗi lần như thế, chị chỉ gọi điện cho tôi rồi bảo cố lên
Tết 2014, chị hỏi tôi có muốn đi chơi cùng chị không, tôi có, có cả ngàn lần, chị cười, trẻ con
Chúng tôi đi Đà Nẵng, dĩ nhiên là tôi nói dối mẹ mình đi với bọn 7 Thị
Cả 1 tuần đó, chúng tôi ở bên cạnh nhau 24/24
Ngày cuối cùng, chị hôn tôi rất nhiều lần, bảo tôi lớn rồi, tôi hỏi, em lớn thì sao, chị nói, thì ăn được rồi
Chúng tôi trần trụi, chị hỏi tôi được không, được không, được không
Tôi sợ, khóc nhè
Chị liền dừng
Năm đó thi đại xong học, Khải ra nước ngoài, tôi khóc, chị an ủi, tôi vẫn khóc, chị nói chị ghen, tôi liền nín
Giấy báo trúng tuyển, ba mẹ tôi vui mừng, tôi thì không
Chị nói, nếu tôi muốn học ngôn ngữ, thì học thôi, chị nuôi tôi
Tôi lắc đầu, tôi là con 1, không làm vậy được
Chị bỗng im lặng
Cuối cùng, tôi vẫn học ngoại ngữ nghành ngôn ngữ Trung mà tôi thích
Tiền học phí là do chị đóng
Sau đó, tôi đi làm part-time, đổi rất nhiều nghề. Vì thấy phiền phức, tôi đi cắt tóc, ngắn hẳn, chị liền khó chịu. Tôi nói, nếu không mỗi ngày đi làm em đều phải buộc tóc rồi gội đầu, lười lắm
Chị hỏi tôi rất nhiều lần, bao giờ thì đến gặp người nhà chị, tôi luôn từ chối vì ngại và sợ
Thế là chị nói: "Tóc dài đến eo thì đến gặp chị 2 anh nhé"
Tôi cười gật đầu
Có một hôm, tôi không thể nào quên được
Chị nói: "Ba anh làm giấy tờ xong rồi, tháng sau cả gia đình phải di dân"
Tôi hỏi: "Hôm nay không phải 1/4"
Chị đáp: "Anh không lừa em"
Tôi khóc, tôi bướng, tôi mè nheo, tôi khó chịu "Không, em không yêu xa, muốn yêu xa thì đi mà yêu con khác"
Chị cau mày, tôi lại tiếp tục "Chị đừng đi, đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ em mà"
Hôm đó, tôi không biết sao mình đi về nhà được.
Chỉ là thời gian tiếp theo, tôi không liên lạc với chị, tôi cũng không hiểu mình
Tháng đó qua đi, chị vẫn ở lại
Tôi vui mừng, chị không bỏ tôi
Tôi cứ nghĩ mình sẽ hạnh phúc bên chị suốt như thế
Nhưng, mẹ tôi biết
Tôi không biết tôi đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào
Tôi và chị mất liên lạc, mẹ giam tôi. Mẹ khóc, tôi cũng khóc, tôi van xin, tôi tuyệt thực, tôi đấu tranh, tôi hăm dọa, nhưng tôi không dám bỏ nhà trốn đi.
Bởi lần nào mẹ tôi cũng sẽ nói: "Mẹ chỉ có 1 mình con thôi"
Tôi tuyệt vọng, không hề liên lạc được với chị
Thời gian sau, ba tôi mở phòng, đồng ý cho tôi đi
Ba tôi lắc đầu, tôi nhìn thấy, ba già hơn, mắt mẹ tôi cũng nhiều nếp nhăn hơn.
Lần đầu tiên tôi ghét mình yêu một người con gái.
Chỉ là tôi vẫn đi tìm chị
Tôi gọi điện cho chị, ib cho chị, nhắn tin cho chị, nhưng, người đó như biến mất khỏi thế giới của tôi vậy, không một lời hồi âm
Sau, Khải liên lạc với tôi, nói chị đã theo gia đình 2 tháng rồi
Tôi cười, vừa cười vừa khóc, ôm lấy mẹ khóc nức nở
Tôi cảm thấy tức giận và uất hận, tôi đã gắng đấu tranh, vậy mà chị lại bỏ tôi đi mất
Tôi bắt đầu yêu đương nhăng nhít, học hút thuốc, học uống bia, tôi bấm lỗ tai, rồi xăm mình. Tôi đăng lên Fb mình rất nhiều ảnh, rất nhiều caption với trạng thái mọi người. Tôi ảo tưởng, chị vẫn theo dõi mình
Tôi nhớ, hôm đó, đi chơi với đám 7 Thị về, tôi khóc rất nhiều, vừa khóc vừa gọi cho chị. Nhưng tín hiệu vẫn là không liên lạc được. Biết sau đó thế nào không, tôi rạch tay mình rất nhiều đường, chụp một tấm ảnh, post lên Fb: " Haha "
Khải ib cho tôi, 7 Thị cũng ib cho tôi, cả những người quen của tôi cũng thế, nhưng tuyệt không có chị, không hề
Khoảng mấy ngày sau, có một số lạ gọi đến, tôi nhận, liền nghe chị nói: "Anh van em, đừng làm đau mình, đừng sống như vậy. Anh không ở đó, ai chăm em đây" tôi cười, lại nghe chị nói "Ngọc, anh có thể chuyển giới, có thể cưới em, nhưng khổng thể cho em đứa bé máu mủ nào của anh hết và cũng sẽ không đồng ý em sinh ra đứa con của người khác"
Tôi tức giận: "Em có thể không sinh con"
Anh đáp: " Nhưng ba mẹ em cần, và cô có chết cũng không đồng ý chuyện của tụi mình "
Tôi lặng thinh, khóc nức nở, anh cũng khóc, vừa khóc vừa xin tôi đừng khổ sở, đừng như vậy, anh đau lòng
Tôi chửi rủa, tôi nói anh hèn nhát, tôi nói anh trở về với em đi, đừng bỏ em, chúng ta yêu nhau mà
Chúng tôi im lặng, im lặng đến đáng sợ. Sau đó, tôi nghe anh nói: "Anh muốn, chúng ta, cùng nhau, hạnh phúc. Nhưng em à, đừng khổ sở, phải sống tốt." cúp máy
Tôi gọi lại, không liên lạc được
Haha, mối tình đầu của tôi, người thương của tôi, chúng tôi không thể ở bên nhau chỉ vì là con gái, tôi chỉ muốn Mai của tôi mà thôi...
Sau này, Khải tốt nghiệp, về nước, chúng tôi gặp nhau, nó có đưa tôi coi hình cưới, tôi nói: "Đẹp đôi đấy" rồi khóc òa lên như 1 đứa trẻ, nó vỗ vỗ đầu tôi, lặng thinh, như cách tôi an ủi nó khi Vũ mất
...
Sáng nay, tôi nhìn chị ở đường sách khi đang cầm cuốn Đường hai ngã người thương thành lạ, trùng hợp thật
Tay chị, đang nắm một bàn tay khác, che chở người đó đi vào lề đường phía trong
Tôi chăm chú nhìn, chị nhìn thấy tôi
Tôi cười, rồi vẫy tay chào
Đến giờ, tôi vẫn nhớ lần đầu nhìn thấy chị năm tôi 14 tuổi, tôi vẫn nhớ nụ hôn đầu, vẫn nhớ sự cưng chiều đó, nhưng tôi không còn đau lòng nữa
Thì ra đã lâu như vậy, tôi lại nhớ chị sâu đậm như vậy
Tôi rất thích một câu nói
" Đường dài ngựa chạy biệt tăm
Người thương có nghĩa trăm năm cũng chờ "
Nhưng có lẽ tôi sẽ không đợi được người mà thôi đã thương nhất trong thời thanh xuân của mình
Bởi vì, hiện tại, tôi hết yêu người đó rồi.
==========================#BHGT52436
Ai cũng có thanh xuân, tôi cũng có, thanh xuân của tôi là cô bé 17 tuổi đứng dưới cầu thang lớp em đợi tôi mỗi buổi tan trường, chỉ cần thấy tôi sẽ reo lên " Chị ơi."
Tháng 11 năm 2012.
Tôi là nữ sinh lớp 12, thành tích không quá ưu tú, mặt mũi tạm được, gia thế bình thường, tôi sống cùng ba mẹ và một cô em gái. Hàng ngày cưỡi con cup 50 đến trường.
Buổi sáng, đầu giờ ra chơi, như thói quen, tôi đứng uống nước ngoài hành lang lớp, nghe tiếng ồn ào lầu dưới, liền ghé mắt nhìn xem náo nhiệt.
Tôi thấy con bé chị đại khối 11, tiến lại chỗ em, giọng con bé đấy cũng chua chát lắm, tôi nhớ không lầm thì nó bảo " Ditmemay, nhìn cái mặt lone của mày tao chỉ muốn vả cho vỡ mồm mày". Tôi đứng ở trên nhìn xuống, thú vị thật, tôi cũng có chút máu trong người nên xía miệng vào " Nhìn mặt chị em có muốn vả không ?" . Con bé đó nhìn lên tôi, nó cười trừ, tôi không phải đại ca hay gì hết, tôi có quan hệ tốt với vài đứa bạn hơi quậy phá ở trường mà thôi. Tôi nhìn thấy mặt em trắng bệch, tôi hơi ngứa mắt chuyện 3,4 đứa hà hiếp một đứa, trước đây ở cấp hai tôi cũng từng khổ sở như vậy. Tôi xen vào "Sao em đánh nó dữ vậy bé.", con bé đáp "Nó giật bồ em", nó quay sang định đánh em, em giơ tay che mặt "Tui không có".
Tôi đứng ở trên, cười hì hì, rốt cuộc em cũng dám phản kháng lại. Tôi nghe tiếng trống, em được cứu lần này rồi, tôi bỏ vào lớp, mở sách đọc vài trang, không nghĩ đến nữa.
Ra về, tôi vác cặp, tâm tình với mấy thằng bạn cùng lớp, thở thẩn đi xuống. Em đứng ở cầu thang, đi theo sau tôi. Ngày đầu, xe em cách xe tôi mấy chiếc, mỗi ngày xe em để càng gần xe tôi hơn.
Ra về, em lại hành trình cũ, tôi ở phía trước em ở phía sau, tôi có chút khó chịu " Muốn gì ?". Em sợ thì phải, không nói gì cả, vẫn theo chân tôi, lần này xe em để ngay bên xe tôi.
Mọi thứ diễn ra gần một tuần.
Tôi bớt khó chịu dần nhưng cũng không vì vậy mà nói chuyện với em.
Tôi nhớ rõ, ngày hôm đó tôi đi vệ sinh, nghe được cãi nhau ở ô cuối, thực ra tôi không quan tâm mấy, tôi nhanh nhẹn đi ra, em từ trong chạy ra bấu chặt tay tôi, mặt mày lem luốc, em khóc vì sợ. Em không nói gì, chỉ bấu tay tôi như người sắp chết đuối tìm được cành cây.
Tôi cho em mượn tay lên đến cầu thang khối lớp em, tôi cũng không hỏi gì thêm, về lớp ngồi, nhưng lần này tôi nghĩ về em, nhớ về gương mặt thanh tú đáng thương đó. Thương cảm một chút và cảm giác gì đó, đến giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được.
Tôi ra xe, em đã đứng chờ sẵn ở đó, em nhìn tôi, cười nhẹ nhàng, em rất đáng yêu.
"Em cảm ơn chị nha."
Tôi đội nón bảo hiểm lên đầu, nhìn em, mặt vẫn rất điềm nhiên.
"Ừ, mà chị có làm gì đâu phải cảm ơn."
Em và tôi bắt đầu ra về cùng nhau, em đợi tôi ở cầu thang, câu cửa miệng khi em gặp tôi là " chị ơi", hai từ đấy nghe trong trẻo lắm.
Tôi cũng quen dần với việc có em đi bên cạnh trong suốt 4 tháng trời.
Bỗng một ngày, em không còn đợi tôi nữa.
À, là một tháng chứ.
Cho đến khi tôi đợi em trước, tôi đứng dưới cầu thang lớp em, tiếng trống vừa dứt, em nhanh nhẹn bước ra trước.
Em thấy tôi, lảng tránh, một mạch đi về hướng nhà xe, xe em không để cạnh xe tôi nữa, mà nó còn cách xa xe tôi đến vô cực.
Tôi lặng đi, em không còn gọi chị ơi, cũng không bâu víu tôi khi xuống căn tin trường nữa, chúng tôi không nói với nhau bất cứ lời nào, cứ thế trở thành kẻ xa người lạ.
Đầu tháng 5 năm 2013, tôi bắt gặp em đang trộm nhìn tôi đọc sách dưới căn tin trường. Tôi nhìn em, em cúi đầu, ăn vội. Tôi cầm quyển sách trên tay, dùng hết can đảm đến chỗ em ngồi. Tôi vỗ nhẹ quyển sách lên đầu em, em nhìn tôi, mắt em ngại ngùng liền né sang hướng nào đó, bất định.
" Dạo này em bận học lắm sao ?"
" Dạ, chị cũng vậy đúng không ?"
" Ừ."
" Em lên trước đây."
Tôi thinh lặng, trong em có gì đó khan khác, tôi cảm nhận như vậy.
Tôi đi theo sau em, đến cầu thang lớp em, tôi kéo tay em lại.
" Em ghét chị rồi hả ?" Tôi một câu vớ vẩn.
" Em không có."
Tôi ghét vẻ mặt này của em, mắt em hoen lên, mặt em đỏ bừng, em đang ngại ngùng nhưng khi đó tôi lại nghĩ em đang nói dối tôi.
Tôi " ừ" bỏ lên lớp, cuối giờ, tôi nhận được vài dòng chữ em đặt trong rổ xe " 7h chị đi xem phim với em đc không, rạp cũ ".
Tôi cười to, sảng khoái lắm, hầu như mấy đứa để xe gần chỗ tôi đều nhìn tôi, chắc bọn nó tưởng tôi điên.
Như giờ hẹn, tôi đứng trước rạp, đợi mãi đến 8h30, người ta xem xong, bỏ về gần hết, tôi vẫn ngồi đó, 8h45 em đến, em thở mạnh, tóc tai rũ rượi.
" Bị sao đó, sao lại thành ra như vậy "
Em cười, em bảo xe em hỏng giữa đường, em xin lỗi rối rít, tôi đưa em vào nhà về sinh chỉnh chu lại trang phục.
Em vụng về, buộc mãi mà tóc vẫn không vào nếp, tôi mở nón, đặt lên đầu em, kéo xuống, như vậy trong đáng yêu hơn, lại nhanh. Em cười, mặt lại đỏ bừng như quả gấc mọng.
Tôi kéo tay em ra ngoài, sợ muộn giờ xem phim, đó là lần đầu tôi nắm tay em, cảm giác khi đó là gì nhỉ, khó nói lắm,haha.
Em rủ tôi đi xem phim kinh dị, em sợ máu, nhưng lại có cái sở thích quái dị. Tôi là sủng vật của em trong suốt 1 tiếng mấy đồng hồ' mặc em cào cấu, la hét.
Tôi quên mất tên bộ phim đó, chỉ nhớ, em đã siết bàn tay tôi, ôm cổ tôi, có mấy khi nhắm mắt, gọi tên tôi, bảo tôi mang em ra khỏi rạp đi. Hahaaa, người đâu mà buồn cười.
Có đoạn con quái vật to to gào lên, tôi lấy tay chắn trước mắt em, tôi biết em sẽ khóc mất, vì cảnh sau còn đáng sợ hơn.
Khi đó, tôi biết được bản thân tôi có một khai khát bất diệt, đó là muốn được bảo vệ em.
Tôi đèo em về trên con cup 50, tôi đưa em về. Em đặt tay sau hông tôi, tôi chạy nhanh hơn, sụp vào chỗ lõm nhỏ, em la ầm lên, hâh đủ cả thành phố nghe. Em hoảng, ôm chặt hông tôi, tôi còn nhớ trống ngực tôi đã vang lên rõ như thế nào, tôi sợ em nghe thấy.
Gần đến nhà em, tôi có vài thắc mắc nên bạo mồm " sao mấy hôm trước, em tránh mặt chị "
Em im lặng, sau đó thì thầm bên tai tôi " Em sợ sẽ thích chị ".
Tôi điếng người, tôi không nghe lầm đâu, tôi xem đây là một lời tỏ tình.
Tôi hỏi vặn " Vậy giờ hết thích chị rồi đúng không ?", giọng tôi khi ấy hơi run.
Em ấp úng, lặng đi không trả lời câu hỏi của tôi. Chỉ đan tay, siết chặt hông tôi, tôi cười, em cười, chúng tôi đều vui.
Sau buổi tối hôm đó, chúng tôi gần gũi nhau hơn, hay cùng nhau đọc sách, đi ăn, đi xem phim.
Ngày 18 tháng 5, sinh nhật em. Tôi lấy ít tiền, mua tặng em đôi giày, em thích nó, may quá.
Hôm đó, ngồi ở công viên, em kéo tay tôi, siết chặt, tôi nghe nhịp tim của tôi, nghe cả nhịp tim của tôi, chúng tôi hoà vào nhau, là tôi chủ động, tôi hôn em. Nụ hôm đầu đời.
Em hay hỏi tôi có thích em không, mấy lúc như vậy, tôi ngại, lại thêm ít nói thành ra đây là câu hỏi muôn thuở, không có câu trả lời.
Tháng 10 năm 2013, tôi đậu trường Luật, em cũng lao vào học tập, em cuối cấp mà. Tuy nhiên chúng tôi vẫn dành thời gian cho nhau, tôi thường đến trường đón em đi chơi đây đó.
Chuyện của tôi và em đến tai mẹ em, hơn ba tháng tôi đến trước cổng trường đợi em, nhưng vô vọng. Em đi rồi.
Mẹ em đưa em sang Úc, bà không muốn con gái bà thích một đứa con gái, có lẽ là như vậy.
Tháng 2 năm 2014 tôi bắt đầu sa vào thuốc lá, chè chén. Tôi đi bar nhảy nhót, tao lao vào chúng nhu con thiêu thân. Cũng may, mấy đứa bạn thân của tôi kéo tôi ra khỏi, nếu không chắc tôi đã nghiện ngập bê tha đến mức hết cứu vãn.
Tháng 6 năm 2014, tôi sang Úc tìm em, nhưng sau mọi cố găng nổ lực, tôi thiếu may mắn.
Tháng 3 năm 2015 tôi đến Úc một lần nữa, một lần nữa, tôi thiếu may mắn.
Tôi khóc, tôi nhớ em, tôi từng chìm đắm trong mớ hỗn độn về em. Hahaa, ngốc quá.
Năm 2016 tôi không tìm em nữa, tôi gác em vào kí ức, kí ức đẹp nhất tôi từng có được.
Năm 2017, tôi có cuộc sống mới, tuy nhiên vẫn vậy, tôi chưa yêu thêm ai được, em vẫn là một vị trí vĩnh hằng.
Tháng 4 năm 2018, em tìm gặp tôi.
Tôi nghe tiếng chuông vang, vội vàng mở cửa, em mỉm cười, ôm tôi chặt cứng. Tôi mơ hồ, tôi biết, tôi biết chắc chắn cô gái ôm tôi lúc này, nhịp tim này, hơi thở này, là em.
Tôi không hỏi em mấy năm qua em sống ra sao, em cũng vậy. Chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, với chúng tôi, được trong thấy đối phương đã đủ lắm rồi.
Tối hôm đó, tôi không ngủ, em cũng vậy, chúng tôi áp mặt vào nhau, mắt đối mắt đến tận 2h sáng, bất chợt đâu đó, tôi thấy sống mũi mình cay, đuôi mắt em ướt đẫm. Tôi ôm em vào lòng, chỉ ôm thôi, tay tôi đu rộng để cuộn em vào.
Mọi thứ diễn ra suông sẻ, hơn một tháng trời, em lại biến mất một lần nữa, lần này em chủ động.
Tôi không tìm em, tôi không đủ sức để tìm em nữa, suốt một tháng qua, tôi nhận ra, em có điều trăn trở, chỉ là bấy giờ em mới giải quyết nó.
Tuần sau, tôi lướt trên fb, một người bạn cũ đăng ảnh. Ừ, em lấy chồng. Anh ta là người Úc, mặt mũi cũng ưa nhìn, bạn tôi bảo anh ấy đang đầu tư, làm kinh tế ở Úc.
Tôi không biết làm gì, tôi chọn cách thinh lặng, mừng cho em.
Tôi cười vui vẻ lướt xem từng tấm ảnh, tôi thấy em cười, nụ cười này tôi thấy suốt một tháng qua, nhưng vẫn không the chán.
Lòng tôi lúc ấy, thật sự tôi không hiểu nổi, có lẽ, nó chai sạn rồi.Cảm ơn em, thanh xuân của tôi, cảm ơn những cái nắm tay ấm áp, cảm ơn nụ hôn ngọt ngào, cảm ơn em vì những cái ôm mỗi tối.
Ai rồi cũng sẽ có những khoảng trời riêng để vùng vẫy, quan trọng, trong khoảng trời riêng ấy vẫn còn một góc cho nhau. Cảm ơn em vì đã dành cho tôi một góc trời thanh xuân đẹp đẽ.