White daisy (FULL)
Hoa cúc trắng
Bước trên con đường được phủ một màu vàng của những chiếc lá mùa thu, tôi nhớ em, người con gái mỗi ngày đều đợi tôi trở về nhà với chiếc tạp dề màu hồng có chú thỏ con in trên đó cùng đôi mắt long lanh sáng ngời, mỗi khi nhìn em trái tim tôi có lẽ lại một lần nữa bị rơi vào vũ trụ sâu thẳm trong đôi mắt ấy, nó làm tôi không tài nào thoát ra nổi. Em sẽ luôn đợi tôi về với một bữa cơm hoàn chỉnh, em cất chiếc áo khoác dạ to lớn nặng nề của tôi, tháo bỏ cái khăn quàng cổ bằng len trên người tôi, em ôm chầm lấy tôi như một ngày không gặp đối với em đã là cả tháng, giọng nói ngọt ngào như dòng nước ấm chảy vào tai còn tôi chẳng khác nào một con nghiện đắm chìm trong mê man của thứ tình yêu màu hường này cả. Tôi yêu em, yêu em rất nhiều, nhiều như cái cách mỗi giây mỗi phút của tôi đều là nhớ về em, nhiều tới nỗi tôi không thể tưởng tượng được bản thân phải sống ra sao nếu không có em, em vừa như một người em gái thân thiết đáng yêu lại nghịch ngợm năng động, nhưng có lúc giống người mẹ chăm lo mọi thứ cho tôi từ quần áo cho tới bữa sáng và cũng có thể làm người vợ hoàn hảo chờ người kia đi làm về là chạy tới ôm chầm lấy để nói ra những lời thương nhớ. Nhiều lúc có lẽ tôi tự hỏi cuộc đời của tôi đã may mắn đến thế nào mà có được một người con gái tuyệt vời tới như vậy ở bên mình, tôi si mê em từ ánh nhìn đầu tiên khi tôi gặp em trên con đường đầy lá rụng đó và em đang ngồi bệt trên vỉa hè mặc kệ cho những ánh nhìn phán xét và thắc mắc ở xung quanh, cũng bỏ qua mặt đất chẳng chút sạch sẽ mà nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo con đang nằm liếm láp bộ lông màu vàng nhạt của nó bên vệ đường. Vẻ mặt của em khi đó làm trái tim tôi lỡ mất một nhịp, có lẽ từ giây phút chạm mắt với em lúc đó tôi đã biết bản thân mình không đời nào có thể ngừng lại thứ tình cảm đang trào ra như một con thác lớn đổ xuống từ trên vách núi cao như này cả, bởi vì chúng quá to lớn và mạnh mẽ.Em đi tới gỡ đi cái lá vương trên vai áo khoác của tôi, lại nhìn tôi bằng ánh mắt xinh đẹp kia khiến trái tim tôi hẫng một nhịp, cơ thể như quên mất cách hoạt động mà chỉ biết đứng yên cứng ngắc một chỗ như bức tượng đá không động đậy mặc cho em bày ra vẻ mặt khó hiểu. Tình yêu đầu đời của tôi là như vậy đấy, tôi yêu em rất nhiều, em là một nữ sinh cấp 3 với mái tóc đen tuyền dài ngang lưng, một chiếc áo sơ mi đồng phục được sơ vin một nửa đầy lộn xộn vào cái chân váy kẻ caro màu xanh biển nhạt, chiếc nơ xanh xinh xắn trên cổ em cũng bị đeo lệch nữa, tôi chầm chậm đưa tay lên chỉnh thẳng lại nó rồi cố gắng rặn ra một nụ cười thân thiết nhất mà bản thân có thể làm, chỉ thấy em nghiêng đầu ngạc nhiên một hồi rồi bật cười. Em của khi đó như mặt trời vậy, một mặt trời nhỏ ngay bên cạnh tôi, nó ấm áp, sáng chói và rực rỡ, một mặt trời thứ hai trên thế giới này đối với tôi, em ôm lấy bụng mình rồi cúi gập người xuống, khuôn mặt đáng yêu đó ngước nhìn lên tôi rồi nở một nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh nằm bên tay phải, đôi mắt hơi nhắm hờ cùng với gò má ửng hồng lên giữa buổi trưa. Ánh nắng chiếu qua những tán lá mùa thu, một vài chiếc lá đã úa vàng mà rơi lả tả xuống phía dưới tạo thành một tấm thảm ngay bên dưới con đường chúng tôi đi, tôi và em cùng sánh bước, đúng hơn là tôi đi tới công ty của mình còn em chạy theo tôi, bộ dáng năng động cười đùa vui vẻ kia làm tôi thổn thức không yên, em chính là thiên thần đối với tôi, một thiên thần chỉ thiếu đi duy nhất đôi cánh trắng.-Em không đi học à, sao lại theo tôi?
Em bĩu môi, vẻ mặt giận dỗi như đang không hài lòng chuyện gì đó, em nắm lấy một góc áo khoác của tôi, một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ như đã quen biết từ trước mà bám theo phía sau.-Ba mẹ em không dặn đi theo người lạ rất nguy hiểm sao?
-Nhưng chị không phải người xấu!Đó là mở đầu cho câu chuyện của tôi và em, chỉ từ một chi tiết nhỏ và chẳng đáng để tâm như vậy thôi nhưng khi đó tôi có lẽ là đã sẵn sàng cho đi trái tim của mình mất rồi, ánh mắt long lanh đầy mong đợi phản ứng của tôi, bàn tay nhỏ bé bám lấy một góc áo và mái tóc dài bay phấp phới trong làn gió mùa thu cùng những chiếc lá vàng, em làm cho từng tế bào trong cơ thể tôi ngay lập tức ngừng hoạt động một vài giây có lẽ vì quá mức choáng ngợp trước khung cảnh tuyệt đẹp một ngày thu này, nhưng cũng có thể là do vẻ đẹp lộng lẫy của em.Tôi và em quen nhau từ khi đó, ngày hôm ấy tôi đã xin nghỉ một buổi chỉ để ở bên em, tôi cùng em đi dạo dưới hàng cây xơ xác còn vài chiếc lá đang cố níu giữ sự sống mong manh của mình ở trên cành, bước từng bước trên tấm thảm màu vàng với mỗi một lần di chuyển lại tạo nên âm thanh lạo xạo rất vui tai. Chỉ là một buổi đi dạo đơn thuần nhưng tôi lại chẳng thể nào quên được, nó cứ như một khoảnh khắc mà tôi khắc ghi thật sâu trong trí não mình rằng đây là khung cảnh tuyệt đẹp nhất tôi từng trải qua, là thời gian hạnh phúc nhất mà tôi từng có, nếu có khả năng đặc biệt ở hiện tại, có lẽ tôi chỉ muốn thời gian này cứ mãi mãi đừng dừng lại để tôi được tận hưởng thêm sự yên bình này cùng với em.Quen nhau được gần 2 năm, tôi tỏ tình với em vào một ngày lạnh lẽo, khi mà tất cả mọi người đều chọn ở nhà chui vào chăn ấm nệm êm trong ngày cuối tuần còn tôi và em lại ở giữa công viên mà ôm chầm lấy nhau, mặc cho không khí lạnh đến buốt da buốt thịt nhưng trong lòng tôi lại ấm nóng hơn bao giờ hết, bởi vì tôi hiện giờ đã có em rồi. Không biết bằng cách nào và bằng sự may mắn nào tôi có thể có được em, nhưng tôi khi đó đã tự hứa với bản thân mình rằng phải chăm sóc em thật tốt, phải khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này bởi vì tôi quá yêu em, nhiều như cách tôi bày tỏ tình cảm từ con tim của mình qua ánh mắt si tình này mà đối diện với em, cứ như rằng trong đôi mắt tôi chỉ phản chiều duy nhất hình bóng của người con gái này mà thôi. Em kết thúc chương trình học cấp 3 của mình và ngay sau đó một tháng thì quyết định chuyển tới sống cùng với tôi, ngày em chuyển đồ tới trong bộ áo dài trắng truyền thống của sinh viên, tôi lần nữa không kìm được sự hạnh phúc trong lòng mình mà nhào tới ôm lấy em nhiều thật nhiều. Dù cho chúng tôi có ở nhau từng giây từng phút cũng không bao giờ là đủ, tôi nắm thật chặt tay của người con gái đó cùng nhau lựa chọn những bộ đồ thật đẹp cho dịp Tết nguyên đán, lại cùng nhau trang trí nhà cửa, cùng nhau gói bánh chưng rồi thay phiên nhau canh nồi bánh đó. Nhìn em nằm ngủ ngon lành trên đùi tôi làm tôi bất giác đưa một tay lên chạm vào mái tóc mềm mại đó, từ khi thế giới của tôi có em nó như một bức tranh trắng đen đã được phủ thêm tầng sắc màu, thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp đó tràn vào thế giới tăm tối, cô đơn, lạnh lẽo và u ám của tôi, cái thế giới cằn cỗi, mục nát và nhàm chán được vực dậy trở thành một vườn hoa xinh đẹp chỉ với một nụ cười của em, có lẽ em đã cứu rỗi tôi rất nhiều vào ngày đó rồi. Một con người chẳng có gì đặc biệt như tôi chỉ biết lặp đi lặp lại vòng tròn sống mà như đã chết, mỗi ngày đều làm y hệt lại những việc mình đã đặt ra không chệch đi nhịp nào, đến công ty rồi lại về nhà, không bạn bè, không tụ tập, không sở thích, không có mong ước hay nhu cầu phát triển, tôi như một con rối chỉ biết làm những thứ mà xã hội này cảm thấy một người người nên làm, hoàn toàn chẳng có chính kiến gì cả, và cũng quá mức khuôn khổ. Nhưng khi gặp em tôi cuối cùng cũng biết thế giới ngoài kia hóa ra đẹp tới vậy, nó có hoa có cỏ, có cầu vồng sau khi trời mưa, có mùi ẩm ướt mỗi sáng, có không khí của sự tươi mới mỗi mùa xuân, sự héo úa và tàn lụi mỗi mùa thu, sự lạnh lẽo và khô nứt trên làn da vào mùa đông và cả sự bình yên vào mỗi chiều hoàng hôn mùa hạ nữa, chúng đều rất đẹp vậy nhưng trước đó tôi chưa từng biết tới, thế giới của tôi vì em mà thay đổi, vì em mà tỏa sáng, là vì em mà tôi yêu chúng tới thế, mọi thứ đều là bởi người con gái này.-Chị xem kìa, mưa vậy mà cũng không biết đợi ngớt rồi mới về à, ướt sũng rồi, đi tắm đi em bật bình nóng lạnh rồi đó, xong rồi mau ra ăn cơm.
Tôi chỉ cười trừ, biết sao được chứ, dù mưa hay nắng tôi cũng chỉ mong được gặp em sớm hơn một chút thôi, có lẽ được nghe em lo lắng như thế này cũng không tệ chút nào, tôi tận hưởng từng giây từng phút bên em, chúng tôi yêu nhau từ lúc nào, từ bao giờ, từ hành động nào, ở đâu, mọi thứ tôi đều in hằn thật sâu trong tâm trí, mọi điều liên quan tới em tôi đều vô thức khắc ghi trong trái tim này là bởi vì tôi quá yêu em, yêu em rất nhiều.Tôi gặp em vào một ngày mùa thu, tỏ tình với em vào một ngày mùa đông, chuyển tới sống cùng em vào mùa xuân ngay khi em bắt đầu lên đại học, và ngày em... cũng vào một ngày mùa đông, em ở nơi đó lạnh lẽo như vậy, liệu có nhớ tới tôi?Tôi nhớ những khi em ôm lấy cổ mình, chẳng quan tâm ai thèm nhìn vào, cũng chẳng để ý tới bao nhiêu con người đang khóc hay cười ở trước cổng trường thi, ngay sau khi thi tốt nghiệp cấp 3 xong em liền nhào vào người tôi, tôi ôm chầm lấy em cứ như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, rằng cả thế giới này lúc đó chỉ còn tôi và em.-Chị, em cắm hoa đẹp không?
-Đẹp lắm, nhưng sao lại là hoa cúc trắng...
Tôi bật cười xoa đầu em, mái tóc mềm mại thoang thoảng mùi hoa oải hương làm tôi mê mẩn, vùi đầu vào gáy em rồi vòng tay qua siết lấy thân thể nhỏ bé kia, dù cho hoa cúc trắng là hoa hay dùng để đi viếng đi chăng nữa cũng chẳng sao hết, miễn em thích nó là được.Từ ngày hôm đó quanh nhà tôi đều là hoa cúc trắng, từ trong phòng bếp cho tới ngoài ban công đâu đâu cũng là nó, tôi chẳng biết làm gì ngoài cười cười cho qua chuyện, nhưng có lẽ ở gần em lâu rồi nên cũng dần quen với sự xuất hiện của chúng, tôi học cách chăm sóc hoa cúc trắng, học cách ngắm chúng như một loại hoa trang trí bình thường, lại học cách cùng em mỗi ngày tưới nước cho chúng, nhìn chúng lớn lên và trưởng thành, từ bao giờ chúng trở nên tuyệt đẹp tới như vậy, là do em hay sao, do em thích loài hoa này, mỗi ngày đều dành thời gian bên chúng vậy nên những bông hoa bình thường cũng trở nên thật rực rỡ như em vậy.Mùa đông năm đó, chính tôi đã gạt đám đông đang tụ tập kia mà tiến về phía em, tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, tôi thấy em đang nằm trên cái cáng được những người khác đẩy đi, nhưng họ phủ qua khuôn mặt xinh đẹp của em bằng một tấm vải trắng, đó là kí ức rõ ràng mà cũng mơ hồ nhất đối với tôi về giây phút cuối đời của em. Hình ảnh ánh đèn xanh đỏ nhấp nhảy, âm thanh ồn ào ầm ĩ xung quanh làm che đi mọi nhận thức của tôi, nó làm tôi mơ hồ không biết đây là thực hay mơ, nhưng đồng thời cũng làm toàn bộ sự chú ý của tôi rơi lên em, hình ảnh người con gái tôi yêu nằm gọn trong cái bọc trắng ở trên cáng đó lại chẳng thể nào phai nhoà, khung cảnh này rõ ràng tới mức dù tôi cố gắng thay thế nó bằng những kí ức đẹp đẽ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì mỗi một mùa đông tới tôi lại không thể vô thức mà nhớ về hình ảnh em khi đó, lạnh lẽo, im ắng và bất động mặc cho mọi thứ xung quanh đều rất huyên náo vội vã.-Chị mang hoa cúc trắng tới cho em này, em rất thích nó mà có phải không?
Em đang đứng quay lưng lại về phía tôi, chiếc váy trắng khẽ lay động do làn gió xuân, em vẫn đứng đó xinh đẹp như ngày đầu tiên tôi gặp em, vẫn là mái tóc dài mượt mà cùng cơ thể nhỏ nhắn, tôi muốn tiến lại gần và ôm em từ đằng sau như khi trước nhưng hiện giờ sợ là đã chẳng thể nữa rồi, em quay lại, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt to tròn long lanh kia nhìn thẳng vào tôi, đôi môi đỏ mọng khẽ lay động:
-Xin hãy quên em đi!Một bác gái lớn tuổi với bộ đồ của công nhân đi qua nhìn vào tôi đang đứng chết lặng một chỗ không nhúc nhích với bó hoa cúc trắng trên tay chỉ biết lắc đầu, bác tiến lại gần rồi vỗ vào vai tôi, hỏi nhỏ:
-Cháu gái, cháu nói chuyện với ai thế?Tôi nhìn sang bác, rồi lại quay lại nhìn em, nhưng hiện tại tôi chẳng thể thấy em nữa, em khi nãy vừa đứng trước mặt tôi nhưng giờ chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, tôi cảm thấy sống mũi cay cay và nước mắt như sắp trực trào, cố gắng rặn ra một nụ cười bình thản nhất có thể của mình đáp lại bác:
-Cháu đang nói với người con gái cháu yêu nhất trên đời này ạ.Bác không nói thêm gì cả chỉ lắc đầu đầy buồn bã rồi bỏ đi, tôi cúi xuống nhìn vào nền đất nhớp nháp đầy bùn dưới đôi giày của mình, cố gắng ngăn lại dòng nước mắt và tiếng nấc của bản thân, em ở nơi đó có lạnh không, nơi đó có đẹp không, tôi không biết nữa vì vậy nên tôi đã mang hoa tới cho em rồi này. Đặt bó hoa cúc trắng lên bia mộ, tôi chạm vào phiến đá khắc tên em, mặc cho tôi đã ngày đêm cầu nguyên đây không phải là sự thật nhưng hình bóng của em vẫn mãi chẳng thể phai nhòa trong trái tim này, tôi biết rằng bản thân đã không chịu chấp nhận sự thật trước mắt, đồng thời cũng không thể quên được em, từng đường nét trên khuôn mặt em, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi luôn thốt ra những câu nói đùa nghịch, bàn tay hay bám lấy một góc áo khoác của tôi, mái tóc đen tuyền mềm mại và mùi hương của em, mọi thứ tôi đều không thể quên nổi.-Chị sẽ không bao giờ quên em đâu, vì chị yêu em nhiều lắm!Những lúc như này tôi chỉ muốn trở thành một đứa trẻ để có ai đó ôm lấy vỗ về dỗ dành nhưng đã chẳng còn người con gái nào cố gắng nhón chân lên xoa đầu tôi, đã không còn người con gái nào tặng tôi một vài bông hoa cúc trắng mỗi khi tôi buồn, đã không còn ai nói yêu tôi nữa rồi. Thay vào đó, em muốn tôi quên đi em, nhưng em bảo tôi phải làm sao đây khi mà hình bóng của em luôn quanh quẩn mỗi ngày xung quanh tôi, có lẽ là bởi trái tim này của tôi quá nhỏ, chỉ có thể chứa một mình em mà thôi.Tôi yêu em rất nhiều, nhiều tới mức tôi từng nghĩ bản thân mình sẽ ra sao nếu như một ngày tôi tỉnh dậy không còn giọng nói của em đánh thức, không còn cái ôm chào buổi sáng, không còn những câu trách móc vì tôi lại quên điều gì đó và cũng chẳng bao giờ còn nụ cười tựa như nắng ấm mùa xuân của em mỗi ngày. Tôi không rõ mình đã sống như chết thế này trong khoảng thời gian bao lâu nữa, nhưng mỗi ngày bên tôi đều vương lại hình bóng của em, buổi sáng tôi vẫn thấy em trong bộ tạp dề màu hồng với con thỏ được in ở trên rồi chào tôi bằng tôi nụ hôn ngọt ngào nhưng chỉ mấy giây sau hình ảnh của em biến mất, chỉ để lại một khoảng không trống rỗng và vô hồn. Vẫn là ngôi nhà mà tôi và em cùng nhau dọn dẹp và trang trí, từng chi tiết như bình hoa, chậu cây hay bức tranh trong căn nhà này đều là kết tinh từ tình yêu của chúng tôi nhưng hiện giờ chúng chỉ là một kỉ niệm lưu lại hình ảnh xinh đẹp của em mỗi ngày, những thứ đó vẫn ở đây nhưng một nửa trái tim của tôi, người đã cùng tôi tạo ra chúng đã không còn trên đời nữa rồi.Tôi yêu em, thực sự không một giây phút nào là tôi không nhớ về em cả, nhớ từ giọng nói, cử chỉ, hành động của em, nhớ cả lúc em chống hai tay lên hông và mắng tôi quần áo vứt bừa bộn, nhớ mỗi khi em đang nấu ăn dở thì chạy vào phòng tôi với một cái muôi canh trên tay để tôi thử gia vị, nhớ cả những lần em phàn nàn vì tôi không bao giờ kiểm tra túi quần trước khi bỏ vào máy giặt nhưng tay vẫn tỉ mỉ kéo từng bên túi ra.Tôi yêu em, yêu những lúc em hiền dịu ôm lấy tôi như một chú mèo nhỏ, yêu lúc em mạnh mẽ đứng lên cái thang gấp để thay bóng đèn trên cao, yêu lúc em đảm đang chăm lo từng li từng tí cho tôi, và yêu cả khi em thở hổn hển đầy mệt mỏi với khuôn mặt đỏ rực mỗi khi cùng tôi chạy bộ buổi sáng nữa.Tôi yêu em, tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại rẻ mạt đến như thế cả, vì tôi đã đặt nụ cười của em trên cả bản thân mình mất rồi, mặc cho người đời có nói gì khi tôi và em cùng là phụ nữ đi chăng nữa tôi đều chẳng quan tâm, thứ duy nhất tôi để ý chỉ là em, chỉ cần em cảm thấy ổn thì tôi cũng coi những lời nói đó như làn gió bay qua gặp một lần là biến mất mà không cần để tâm tới.Tôi yêu em, yêu em nhiều như cách tôi thể hiện chúng qua hành động, lời nói và trái tim thổn thức của tôi mỗi khi nhìn thấy em, mỗi lúc nhớ về em, em như một bông hoa quá đỗi xinh đẹp nhưng lại khác biệt hẳn so với những bông hoa bình thường, em không chỉ mạnh mẽ và có thể chống lại mọi khó khăn trên cuộc đời này, em còn có khả năng tô màu cho thế giới này nữa, em tỏa sáng đầy rực rỡ như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, nhưng là ngôi sao duy nhất trên bầu trời qua đôi mắt của tôi.Tôi yêu em, câu này dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể diễn đạt được hết tình yêu của tôi dành cho em, càng không thể miêu tả nổi nỗi đau của tôi khi mất đi em, tình yêu của tôi, lẽ sống của tôi, cuộc đời của tôi và ánh sáng đời tôi, mọi thứ đột ngột vụt tắt như vậy đấy. Tôi tự hỏi liệu có phải ông trời rất ác độc hay không khi lấy đi em trong vô vàn những người ngoài kia, lấy đi sức sống cho trái tim của tôi, người ta thường nói cái chết là thứ công bằng nhất, vì chẳng quan trọng giàu nghèo tốt xấu hay gì cả, con người ai cũng phải chết, nhưng cái chết của em là thứ bất công nhất mà tôi từng phải trải qua, vì thế giới của tôi đã không còn nữa rồi, trái tim của tôi đã ra đi mãi mãi.Tôi yêu em, yêu em rất nhiều, tâm trí của tôi mỗi giây đều chỉ là về em, mặc cho sự thật ra sao đi chăng nữa tôi vẫn mải mê tìm kiếm hình bóng của em, của một cô gái mùa thu năm đó.Cầm lên bông hoa cúc trắng, bông hoa tượng trưng cho tình yêu của tôi và em, bông hoa nhỏ nhưng mang trong mình bao kỉ niệm về những năm tháng em ở bên tôi, loài hoa chứng kiến tình yêu của chúng tôi từ khi mới chớm nở cho tới khi thành đôi, và cả tới hiện tại khi em đã đi về một nơi rất xa. Em thích hoa cúc trắng mặc cho tôi từng nói hoa này thường dùng để tưởng niệm người đã khuất, chỉ là cả đời này tôi lại không ngờ rằng mình thật sự phải dùng tới công dụng này của chúng, vậy thì tôi sẽ gửi cho em thật nhiều hoa, đủ để biến thế giới bên kia của em trở thành một khu vườn nhỏ. Có lẽ biết đâu một ngày nào đó tôi được ở bên em, chúng ta sẽ lại lần nữa cùng nhau chăm sóc những đóa hoa xinh đẹp này, một lần nữa được sánh vai cùng em mà tiếp bước, một lần nữa được ôm lấy em, được nghe giọng nói của em, cảm nhận làn da và mùi hương của em, nếu như khi ngày đó tới, hãy khiến thế giới của chúng ta tràn ngập màu sắc, một thế giới chỉ có tôi và người con gái ấy. An nghỉ nhé, người tôi yêu!
END!
Em bĩu môi, vẻ mặt giận dỗi như đang không hài lòng chuyện gì đó, em nắm lấy một góc áo khoác của tôi, một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ như đã quen biết từ trước mà bám theo phía sau.-Ba mẹ em không dặn đi theo người lạ rất nguy hiểm sao?
-Nhưng chị không phải người xấu!Đó là mở đầu cho câu chuyện của tôi và em, chỉ từ một chi tiết nhỏ và chẳng đáng để tâm như vậy thôi nhưng khi đó tôi có lẽ là đã sẵn sàng cho đi trái tim của mình mất rồi, ánh mắt long lanh đầy mong đợi phản ứng của tôi, bàn tay nhỏ bé bám lấy một góc áo và mái tóc dài bay phấp phới trong làn gió mùa thu cùng những chiếc lá vàng, em làm cho từng tế bào trong cơ thể tôi ngay lập tức ngừng hoạt động một vài giây có lẽ vì quá mức choáng ngợp trước khung cảnh tuyệt đẹp một ngày thu này, nhưng cũng có thể là do vẻ đẹp lộng lẫy của em.Tôi và em quen nhau từ khi đó, ngày hôm ấy tôi đã xin nghỉ một buổi chỉ để ở bên em, tôi cùng em đi dạo dưới hàng cây xơ xác còn vài chiếc lá đang cố níu giữ sự sống mong manh của mình ở trên cành, bước từng bước trên tấm thảm màu vàng với mỗi một lần di chuyển lại tạo nên âm thanh lạo xạo rất vui tai. Chỉ là một buổi đi dạo đơn thuần nhưng tôi lại chẳng thể nào quên được, nó cứ như một khoảnh khắc mà tôi khắc ghi thật sâu trong trí não mình rằng đây là khung cảnh tuyệt đẹp nhất tôi từng trải qua, là thời gian hạnh phúc nhất mà tôi từng có, nếu có khả năng đặc biệt ở hiện tại, có lẽ tôi chỉ muốn thời gian này cứ mãi mãi đừng dừng lại để tôi được tận hưởng thêm sự yên bình này cùng với em.Quen nhau được gần 2 năm, tôi tỏ tình với em vào một ngày lạnh lẽo, khi mà tất cả mọi người đều chọn ở nhà chui vào chăn ấm nệm êm trong ngày cuối tuần còn tôi và em lại ở giữa công viên mà ôm chầm lấy nhau, mặc cho không khí lạnh đến buốt da buốt thịt nhưng trong lòng tôi lại ấm nóng hơn bao giờ hết, bởi vì tôi hiện giờ đã có em rồi. Không biết bằng cách nào và bằng sự may mắn nào tôi có thể có được em, nhưng tôi khi đó đã tự hứa với bản thân mình rằng phải chăm sóc em thật tốt, phải khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này bởi vì tôi quá yêu em, nhiều như cách tôi bày tỏ tình cảm từ con tim của mình qua ánh mắt si tình này mà đối diện với em, cứ như rằng trong đôi mắt tôi chỉ phản chiều duy nhất hình bóng của người con gái này mà thôi. Em kết thúc chương trình học cấp 3 của mình và ngay sau đó một tháng thì quyết định chuyển tới sống cùng với tôi, ngày em chuyển đồ tới trong bộ áo dài trắng truyền thống của sinh viên, tôi lần nữa không kìm được sự hạnh phúc trong lòng mình mà nhào tới ôm lấy em nhiều thật nhiều. Dù cho chúng tôi có ở nhau từng giây từng phút cũng không bao giờ là đủ, tôi nắm thật chặt tay của người con gái đó cùng nhau lựa chọn những bộ đồ thật đẹp cho dịp Tết nguyên đán, lại cùng nhau trang trí nhà cửa, cùng nhau gói bánh chưng rồi thay phiên nhau canh nồi bánh đó. Nhìn em nằm ngủ ngon lành trên đùi tôi làm tôi bất giác đưa một tay lên chạm vào mái tóc mềm mại đó, từ khi thế giới của tôi có em nó như một bức tranh trắng đen đã được phủ thêm tầng sắc màu, thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp đó tràn vào thế giới tăm tối, cô đơn, lạnh lẽo và u ám của tôi, cái thế giới cằn cỗi, mục nát và nhàm chán được vực dậy trở thành một vườn hoa xinh đẹp chỉ với một nụ cười của em, có lẽ em đã cứu rỗi tôi rất nhiều vào ngày đó rồi. Một con người chẳng có gì đặc biệt như tôi chỉ biết lặp đi lặp lại vòng tròn sống mà như đã chết, mỗi ngày đều làm y hệt lại những việc mình đã đặt ra không chệch đi nhịp nào, đến công ty rồi lại về nhà, không bạn bè, không tụ tập, không sở thích, không có mong ước hay nhu cầu phát triển, tôi như một con rối chỉ biết làm những thứ mà xã hội này cảm thấy một người người nên làm, hoàn toàn chẳng có chính kiến gì cả, và cũng quá mức khuôn khổ. Nhưng khi gặp em tôi cuối cùng cũng biết thế giới ngoài kia hóa ra đẹp tới vậy, nó có hoa có cỏ, có cầu vồng sau khi trời mưa, có mùi ẩm ướt mỗi sáng, có không khí của sự tươi mới mỗi mùa xuân, sự héo úa và tàn lụi mỗi mùa thu, sự lạnh lẽo và khô nứt trên làn da vào mùa đông và cả sự bình yên vào mỗi chiều hoàng hôn mùa hạ nữa, chúng đều rất đẹp vậy nhưng trước đó tôi chưa từng biết tới, thế giới của tôi vì em mà thay đổi, vì em mà tỏa sáng, là vì em mà tôi yêu chúng tới thế, mọi thứ đều là bởi người con gái này.-Chị xem kìa, mưa vậy mà cũng không biết đợi ngớt rồi mới về à, ướt sũng rồi, đi tắm đi em bật bình nóng lạnh rồi đó, xong rồi mau ra ăn cơm.
Tôi chỉ cười trừ, biết sao được chứ, dù mưa hay nắng tôi cũng chỉ mong được gặp em sớm hơn một chút thôi, có lẽ được nghe em lo lắng như thế này cũng không tệ chút nào, tôi tận hưởng từng giây từng phút bên em, chúng tôi yêu nhau từ lúc nào, từ bao giờ, từ hành động nào, ở đâu, mọi thứ tôi đều in hằn thật sâu trong tâm trí, mọi điều liên quan tới em tôi đều vô thức khắc ghi trong trái tim này là bởi vì tôi quá yêu em, yêu em rất nhiều.Tôi gặp em vào một ngày mùa thu, tỏ tình với em vào một ngày mùa đông, chuyển tới sống cùng em vào mùa xuân ngay khi em bắt đầu lên đại học, và ngày em... cũng vào một ngày mùa đông, em ở nơi đó lạnh lẽo như vậy, liệu có nhớ tới tôi?Tôi nhớ những khi em ôm lấy cổ mình, chẳng quan tâm ai thèm nhìn vào, cũng chẳng để ý tới bao nhiêu con người đang khóc hay cười ở trước cổng trường thi, ngay sau khi thi tốt nghiệp cấp 3 xong em liền nhào vào người tôi, tôi ôm chầm lấy em cứ như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, rằng cả thế giới này lúc đó chỉ còn tôi và em.-Chị, em cắm hoa đẹp không?
-Đẹp lắm, nhưng sao lại là hoa cúc trắng...
Tôi bật cười xoa đầu em, mái tóc mềm mại thoang thoảng mùi hoa oải hương làm tôi mê mẩn, vùi đầu vào gáy em rồi vòng tay qua siết lấy thân thể nhỏ bé kia, dù cho hoa cúc trắng là hoa hay dùng để đi viếng đi chăng nữa cũng chẳng sao hết, miễn em thích nó là được.Từ ngày hôm đó quanh nhà tôi đều là hoa cúc trắng, từ trong phòng bếp cho tới ngoài ban công đâu đâu cũng là nó, tôi chẳng biết làm gì ngoài cười cười cho qua chuyện, nhưng có lẽ ở gần em lâu rồi nên cũng dần quen với sự xuất hiện của chúng, tôi học cách chăm sóc hoa cúc trắng, học cách ngắm chúng như một loại hoa trang trí bình thường, lại học cách cùng em mỗi ngày tưới nước cho chúng, nhìn chúng lớn lên và trưởng thành, từ bao giờ chúng trở nên tuyệt đẹp tới như vậy, là do em hay sao, do em thích loài hoa này, mỗi ngày đều dành thời gian bên chúng vậy nên những bông hoa bình thường cũng trở nên thật rực rỡ như em vậy.Mùa đông năm đó, chính tôi đã gạt đám đông đang tụ tập kia mà tiến về phía em, tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, tôi thấy em đang nằm trên cái cáng được những người khác đẩy đi, nhưng họ phủ qua khuôn mặt xinh đẹp của em bằng một tấm vải trắng, đó là kí ức rõ ràng mà cũng mơ hồ nhất đối với tôi về giây phút cuối đời của em. Hình ảnh ánh đèn xanh đỏ nhấp nhảy, âm thanh ồn ào ầm ĩ xung quanh làm che đi mọi nhận thức của tôi, nó làm tôi mơ hồ không biết đây là thực hay mơ, nhưng đồng thời cũng làm toàn bộ sự chú ý của tôi rơi lên em, hình ảnh người con gái tôi yêu nằm gọn trong cái bọc trắng ở trên cáng đó lại chẳng thể nào phai nhoà, khung cảnh này rõ ràng tới mức dù tôi cố gắng thay thế nó bằng những kí ức đẹp đẽ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì mỗi một mùa đông tới tôi lại không thể vô thức mà nhớ về hình ảnh em khi đó, lạnh lẽo, im ắng và bất động mặc cho mọi thứ xung quanh đều rất huyên náo vội vã.-Chị mang hoa cúc trắng tới cho em này, em rất thích nó mà có phải không?
Em đang đứng quay lưng lại về phía tôi, chiếc váy trắng khẽ lay động do làn gió xuân, em vẫn đứng đó xinh đẹp như ngày đầu tiên tôi gặp em, vẫn là mái tóc dài mượt mà cùng cơ thể nhỏ nhắn, tôi muốn tiến lại gần và ôm em từ đằng sau như khi trước nhưng hiện giờ sợ là đã chẳng thể nữa rồi, em quay lại, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt to tròn long lanh kia nhìn thẳng vào tôi, đôi môi đỏ mọng khẽ lay động:
-Xin hãy quên em đi!Một bác gái lớn tuổi với bộ đồ của công nhân đi qua nhìn vào tôi đang đứng chết lặng một chỗ không nhúc nhích với bó hoa cúc trắng trên tay chỉ biết lắc đầu, bác tiến lại gần rồi vỗ vào vai tôi, hỏi nhỏ:
-Cháu gái, cháu nói chuyện với ai thế?Tôi nhìn sang bác, rồi lại quay lại nhìn em, nhưng hiện tại tôi chẳng thể thấy em nữa, em khi nãy vừa đứng trước mặt tôi nhưng giờ chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, tôi cảm thấy sống mũi cay cay và nước mắt như sắp trực trào, cố gắng rặn ra một nụ cười bình thản nhất có thể của mình đáp lại bác:
-Cháu đang nói với người con gái cháu yêu nhất trên đời này ạ.Bác không nói thêm gì cả chỉ lắc đầu đầy buồn bã rồi bỏ đi, tôi cúi xuống nhìn vào nền đất nhớp nháp đầy bùn dưới đôi giày của mình, cố gắng ngăn lại dòng nước mắt và tiếng nấc của bản thân, em ở nơi đó có lạnh không, nơi đó có đẹp không, tôi không biết nữa vì vậy nên tôi đã mang hoa tới cho em rồi này. Đặt bó hoa cúc trắng lên bia mộ, tôi chạm vào phiến đá khắc tên em, mặc cho tôi đã ngày đêm cầu nguyên đây không phải là sự thật nhưng hình bóng của em vẫn mãi chẳng thể phai nhòa trong trái tim này, tôi biết rằng bản thân đã không chịu chấp nhận sự thật trước mắt, đồng thời cũng không thể quên được em, từng đường nét trên khuôn mặt em, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi luôn thốt ra những câu nói đùa nghịch, bàn tay hay bám lấy một góc áo khoác của tôi, mái tóc đen tuyền mềm mại và mùi hương của em, mọi thứ tôi đều không thể quên nổi.-Chị sẽ không bao giờ quên em đâu, vì chị yêu em nhiều lắm!Những lúc như này tôi chỉ muốn trở thành một đứa trẻ để có ai đó ôm lấy vỗ về dỗ dành nhưng đã chẳng còn người con gái nào cố gắng nhón chân lên xoa đầu tôi, đã không còn người con gái nào tặng tôi một vài bông hoa cúc trắng mỗi khi tôi buồn, đã không còn ai nói yêu tôi nữa rồi. Thay vào đó, em muốn tôi quên đi em, nhưng em bảo tôi phải làm sao đây khi mà hình bóng của em luôn quanh quẩn mỗi ngày xung quanh tôi, có lẽ là bởi trái tim này của tôi quá nhỏ, chỉ có thể chứa một mình em mà thôi.Tôi yêu em rất nhiều, nhiều tới mức tôi từng nghĩ bản thân mình sẽ ra sao nếu như một ngày tôi tỉnh dậy không còn giọng nói của em đánh thức, không còn cái ôm chào buổi sáng, không còn những câu trách móc vì tôi lại quên điều gì đó và cũng chẳng bao giờ còn nụ cười tựa như nắng ấm mùa xuân của em mỗi ngày. Tôi không rõ mình đã sống như chết thế này trong khoảng thời gian bao lâu nữa, nhưng mỗi ngày bên tôi đều vương lại hình bóng của em, buổi sáng tôi vẫn thấy em trong bộ tạp dề màu hồng với con thỏ được in ở trên rồi chào tôi bằng tôi nụ hôn ngọt ngào nhưng chỉ mấy giây sau hình ảnh của em biến mất, chỉ để lại một khoảng không trống rỗng và vô hồn. Vẫn là ngôi nhà mà tôi và em cùng nhau dọn dẹp và trang trí, từng chi tiết như bình hoa, chậu cây hay bức tranh trong căn nhà này đều là kết tinh từ tình yêu của chúng tôi nhưng hiện giờ chúng chỉ là một kỉ niệm lưu lại hình ảnh xinh đẹp của em mỗi ngày, những thứ đó vẫn ở đây nhưng một nửa trái tim của tôi, người đã cùng tôi tạo ra chúng đã không còn trên đời nữa rồi.Tôi yêu em, thực sự không một giây phút nào là tôi không nhớ về em cả, nhớ từ giọng nói, cử chỉ, hành động của em, nhớ cả lúc em chống hai tay lên hông và mắng tôi quần áo vứt bừa bộn, nhớ mỗi khi em đang nấu ăn dở thì chạy vào phòng tôi với một cái muôi canh trên tay để tôi thử gia vị, nhớ cả những lần em phàn nàn vì tôi không bao giờ kiểm tra túi quần trước khi bỏ vào máy giặt nhưng tay vẫn tỉ mỉ kéo từng bên túi ra.Tôi yêu em, yêu những lúc em hiền dịu ôm lấy tôi như một chú mèo nhỏ, yêu lúc em mạnh mẽ đứng lên cái thang gấp để thay bóng đèn trên cao, yêu lúc em đảm đang chăm lo từng li từng tí cho tôi, và yêu cả khi em thở hổn hển đầy mệt mỏi với khuôn mặt đỏ rực mỗi khi cùng tôi chạy bộ buổi sáng nữa.Tôi yêu em, tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại rẻ mạt đến như thế cả, vì tôi đã đặt nụ cười của em trên cả bản thân mình mất rồi, mặc cho người đời có nói gì khi tôi và em cùng là phụ nữ đi chăng nữa tôi đều chẳng quan tâm, thứ duy nhất tôi để ý chỉ là em, chỉ cần em cảm thấy ổn thì tôi cũng coi những lời nói đó như làn gió bay qua gặp một lần là biến mất mà không cần để tâm tới.Tôi yêu em, yêu em nhiều như cách tôi thể hiện chúng qua hành động, lời nói và trái tim thổn thức của tôi mỗi khi nhìn thấy em, mỗi lúc nhớ về em, em như một bông hoa quá đỗi xinh đẹp nhưng lại khác biệt hẳn so với những bông hoa bình thường, em không chỉ mạnh mẽ và có thể chống lại mọi khó khăn trên cuộc đời này, em còn có khả năng tô màu cho thế giới này nữa, em tỏa sáng đầy rực rỡ như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, nhưng là ngôi sao duy nhất trên bầu trời qua đôi mắt của tôi.Tôi yêu em, câu này dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể diễn đạt được hết tình yêu của tôi dành cho em, càng không thể miêu tả nổi nỗi đau của tôi khi mất đi em, tình yêu của tôi, lẽ sống của tôi, cuộc đời của tôi và ánh sáng đời tôi, mọi thứ đột ngột vụt tắt như vậy đấy. Tôi tự hỏi liệu có phải ông trời rất ác độc hay không khi lấy đi em trong vô vàn những người ngoài kia, lấy đi sức sống cho trái tim của tôi, người ta thường nói cái chết là thứ công bằng nhất, vì chẳng quan trọng giàu nghèo tốt xấu hay gì cả, con người ai cũng phải chết, nhưng cái chết của em là thứ bất công nhất mà tôi từng phải trải qua, vì thế giới của tôi đã không còn nữa rồi, trái tim của tôi đã ra đi mãi mãi.Tôi yêu em, yêu em rất nhiều, tâm trí của tôi mỗi giây đều chỉ là về em, mặc cho sự thật ra sao đi chăng nữa tôi vẫn mải mê tìm kiếm hình bóng của em, của một cô gái mùa thu năm đó.Cầm lên bông hoa cúc trắng, bông hoa tượng trưng cho tình yêu của tôi và em, bông hoa nhỏ nhưng mang trong mình bao kỉ niệm về những năm tháng em ở bên tôi, loài hoa chứng kiến tình yêu của chúng tôi từ khi mới chớm nở cho tới khi thành đôi, và cả tới hiện tại khi em đã đi về một nơi rất xa. Em thích hoa cúc trắng mặc cho tôi từng nói hoa này thường dùng để tưởng niệm người đã khuất, chỉ là cả đời này tôi lại không ngờ rằng mình thật sự phải dùng tới công dụng này của chúng, vậy thì tôi sẽ gửi cho em thật nhiều hoa, đủ để biến thế giới bên kia của em trở thành một khu vườn nhỏ. Có lẽ biết đâu một ngày nào đó tôi được ở bên em, chúng ta sẽ lại lần nữa cùng nhau chăm sóc những đóa hoa xinh đẹp này, một lần nữa được sánh vai cùng em mà tiếp bước, một lần nữa được ôm lấy em, được nghe giọng nói của em, cảm nhận làn da và mùi hương của em, nếu như khi ngày đó tới, hãy khiến thế giới của chúng ta tràn ngập màu sắc, một thế giới chỉ có tôi và người con gái ấy. An nghỉ nhé, người tôi yêu!
END!