VONG TIỆN LÚC THIẾU NIÊN GẶP GỠ VONG TIỆN ĐÃ KẾT THÀNH ĐẠO LỮ [EDIT][HOÀN]

Phiên ngoại 3 (b) H



Mãi Nguỵ Anh mới có thể thở bình ổn lại, khoé mắt còn ướt, trên người rốt cuộc cũng đã gom lại được vài phần sức lực. Lam Trạm còn vài phần lo sợ mà nhìn hắn, bỗng nhiên nhìn thấy một tia cười ướt át từ khoé môi tràn ra, Nguỵ Anh theo đó, vươn lên liếm một ngụm vào môi của Lam Trạm.

Đầu lưỡi đỏ thắm liếm một cái ngay môi, mang theo vài phần đẫm nước. Cũng không biết có phải nghĩ đến mình mới vừa rồi che mắt Nguỵ Anh để làm chuyện kia hay không, mà Lam Trạm lập tức nắm tay thúc chân quắp lấy Nguỵ Anh đang bò dậy ngồi lên người y, còn y ngồi dựa lưng sát vào tường. Nguỵ Anh rõ ràng vẫn cảm nhận được dòng chất lỏng dính dính theo động tác khi nãy mà chảy xuống dưới, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Nhưng giờ phút này hắn đâu có quan tâm đến mấy việc nhỏ đó.

Trên người chỉ còn khoác cái áo trung y, Nguỵ Anh đặt tay lên vai Lam Trạm, sau đó bắt đầu từ giữa trán thẳng một đường, hôn dần xuống dưới giống như một con thú nhỏ đeo bám người.

Hôn từ hầu kết đi xuống, khi hôn đến xương quai xanh, Nguỵ Anh thuận tay kéo lớp trung y mỏng ra, quỳ gối trước mặt Lam Trạm một đường đi xuống.

Ngực, eo bụng, một đường phập phồng.

Ngón tay vuốt ve trên lớp da thịt như men sứ trắng, nụ hôn trượt càng lúc càng sâu xuống phía dưới.

Nói đến cùng thì hắn có vài phần không phục, mình đã xem qua số sách đông cung đủ để dán kín một mặt tường, làm thế nào mà bị tiểu cũ kỷ chỉ liếc mắt xem đã xấu hổ đập bàn nổi giận rút kiếm lại làm cho không tới hai lượt đã phải tước vũ khí đầu hàng.

Càng tiếp cận khu vực nhạy cảm, Nguỵ Anh càng dễ dàng cảm thấy tiếng hít thở của Lam Trạm càng trở nên dồn dập. Từ góc nhìn của Lam Trạm vọng xuống, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài xoã xuống từ bờ vai giống như thác nước của thiếu niên đang cúi đầu xuống vùng bụng mình, dây cột tóc hơi lỏng lẻo vương trên đó.

Đôi tay vốn để xuôi theo người không khỏi nắm chặt lại thành quyền, cuối cùng không thể kềm chế được nữa mà phóng tới trên vai Nguỵ Anh. Nguỵ Anh rõ ràng cảm giác được luồng lực đạo ấm áp truyền đến vai của mình, trong lòng âm thầm buồn cười, động tác trên tay không chậm đi chút nào, đem quần lót của y cởi ra sạch sẽ.

.........................

.........................

(Xem đầy đủ ở http://nmkl.site)

"..... Nguỵ Anh!"

Nguỵ Anh như muốn trấn an hướng lại gần y, hôn nhẹ ở khoé môi y một chút, ngay sau đó lại nhanh chóng quay xuống phía dưới, đến gần chỗ vừa rồi.

Hơi thở ấm áp cùng những sợi tóc loà xoà như khiêu khích chỗ đó, Lam Trạm cho dù không rành mấy chuyện này, thì giờ đây cũng bỗng nhiên hiểu rõ Nguỵ Anh muốn làm gì.

Bàn tay đang siết chặt đôi vai Nguỵ Anh bỗng khựng lại.

.........................

.........................

.........................

Nguỵ Anh nhanh ngồi dậy che miệng lại, đợi một hồi mới đem toàn bộ chất lỏng hơi lạnh tràn đầy vị xạ hương nuốt xuống. Vừa ngẩng đầu, đôi mắt dường như còn phủ một tầng hơi nước nhìn thấy trong mắt Lam Trạm đã che kín các đường tơ máu, ngực phập phồng, hô hấp còn chưa hoàn toàn bình phục.

Khi dễ đến tàn nhẫn.

Lam Trạm bỗng nhiên thấy Nguỵ Anh ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là khoé mắt phiếm hồng của hắn, cùng với một ít bạch trọc dính trên môi chưa kịp khô. Lam Trạm chỉ cảm thấy tâm như nổi trống, vụng về kéo hắn qua, có chút hốt hoảng thay hắn lau đi những dấu vết đó. Thanh âm nén lại tới nỗi có chút run rẩy:

"Nguỵ Anh .... Xin....."

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Nguỵ Anh duỗi một ngón tay chặn môi y, thiếu niên nhướng mày cười, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, ngoài miệng nói: "Lam Trạm, giữa ngươi và ta, không cần phải nói từ này"

"À, còn từ 'cám ơn' cũng không cần nói ra"

Hai người hầu như đều đã trút hết quần áo, đều đã trải qua một lần cao trào, hô hấp và nhịp tim vẫn rõ ràng nhanh hơn. Nguỵ Anh nhẹ nhàng đẩy Lam Trạm một cái, sau đó chính mình cũng thuận thế nằm bên cạnh Lam Trạm. Tấm chăn mỏng một lần nữa lại được nhặt lên đắp lên trên hai người, gần đến mức hô hấp giao hoà với nhau.

Nguỵ Anh nghiêng người nằm bên cạnh Lam Trạm một lát, lại nhịn không được cứ nhích nhích lại gần rồi cọ cọ vào người Lam Trạm.

Vóc người thiếu niên của hắn với Lam Trạm cũng giống nhau, cao cũng gần bằng nhau, lại không biết vì sao y ôm hắn trên người lại không thấy nặng, cho dù hoàn toàn thả lỏng mà nằm hẳn nửa người lên trên y, cũng không thấy y bực mình chút nào. Ngược lại còn khiến y muốn ôm chặt hắn vào ngực, gần như là tham lam mà hấp thụ cảm giác ấm áp gần gũi da thịt.

Còn chưa lau chùi sạch sẽ chất lỏng dính ở bên trong đùi, Nguỵ Anh đã không an phận ghé vào người Lam Trạm, khép hờ mắt, eo mông dán sát vào Lam Trạm, không tự chủ được cứ cọ cọ vào.

Hắn có thể nghe được tiếng tim đập vẫn luôn chưa trở lại bình thường của Lam Trạm, cũng giống như tiếng hít thở dồn dập chưa hoàn toàn bình ổn của chính mình.

Theo động tác thân mật dán sát bên nhau của hai người, hành thân đã phát tiết một lần của Nguỵ Anh cứ theo bản năng đong đưa trong không trung từ từ đứng lên. Tiếng nỉ non mơ hồ cùng hơi thở phà vào cổ y khiến Lam Trạm lấy tay ôm chặt lấy hắn.

Nguỵ Anh tuy có vòng eo trời sinh nhỏ nhắn, nhưng thịt ở mông không hề ít, lúc này lại còn vô thức cọ vào chỗ kia của Lam Trạm. Lam Trạm hít sâu một hơi, tay trượt xuống theo đường eo mảnh khảnh, nhéo một cái cực nhẹ trên mông nhằm cảnh báo. Nguỵ Anh  bị y véo suýt nữa nhảy dựng cả người lên, nhưng không biết sao bên hông lại mềm nhũn, chỉ có thể giống như gai người lên mà nhỏ giọng nói: "Không được .... Đánh ta! Đừng véo!"

Giọng nói lười biếng, vẻ như vừa trải qua tình sự nên lười biếng, nhưng không hiểu sao, còn có cảm giác như chưa thoả mãn.

Giống như cùng người yêu thương nhất làm cái việc thân mật nhất mà chưa đáp ứng được giới hạn bên trong .... Muốn thân mật hơn, muốn thâm nhập hơn, trận ý loạn tình mê vừa rồi thực sự làm cho hắn dường như phát điên, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì nhận thấy hình như chưa đủ ..... Bởi vì, ôm ấp không đủ sâu, không đủ thân mật, không đủ chân chính  ..... cùng hắn ở bên nhau.

Nguỵ Anh hơi hơi ngẩng đầu, như suy tư gì mà nắm lấy cánh tay Lam Trạm, nhỏ giọng nói: "Lam Trạm....."

Lam Trạm đã hơi định thần, cố đáp lời:

"Ừm....."

"Ta đây"

Nguỵ Anh hứng thú hẳn lên, tiếp tục không biết xấu hổ, không thẹn đỏ mặt mà nói tiếp: "Ngươi có nhớ .... lần đầu tiên chúng ta đến thế giới kia không, ngươi ở trong Tĩnh Thất ...."

Lam Trạm vừa vất vả bình tĩnh giờ vành tai lại hồng lên, Nguỵ Anh ghé sát tai cố tình nói thật thấp còn mang theo ý vị không giống bình thường, khiến y rất khó quên, lần đầu tiên ở thế giới khác cách một tấm bình phong nghe được, âm thanh dục vọng không hề đè nén của chính mình......

Là tiếng thở dốc cùng rên rỉ không thể kềm chế, ẩn ẩn còn có tiếng khóc nức nở, không nghe ra là xin tha hay là khẩn cầu tiếp tục, mơ hồ còn có vài tiếng gọi không rõ ràng lắm. Thậm chí còn có cả tiếng nước, giấu hết thảy trong thanh âm khiến người ý loạn tình mê. Hiện giờ nghĩ đến ....

Thanh âm kia, thanh âm kia hẳn là .....

Nguỵ Anh thực nghiêm túc tự hỏi, chỉ cảm thấy thật sự muốn biết, giống như kiểu gì cũng là vấn đề của .....  mình nên nói tiếp: "Lam Trạm, ngươi nói 'chúng ta' là ...."

Nguỵ Anh cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, đón ánh mắt rõ ràng đã xấu hổ đến không thể tự kềm chế nhưng vẫn cố nhìn hắn của Lam Trạm, lấy hết can đảm nói: "Cho nên 'chúng ta' .... rốt cuộc là làm như thế nào?"

Người đọc vô số đông cung như Nguỵ Anh trả lời không được, thì tiểu củ kỹ trong nhà cất hàng vạn cuốn sách lại càng ..... không hiểu. Nguỵ Anh "Nè" một tiếng, tự ngồi dậy, đôi tay chống lên bụng dưới rắn chắc của Lam Trạm, trong mắt loé lên tia sáng nóng lòng muốn thử: "Nhị ca ca, thử nghiên cứu một chút không?"

"Ngươi chắc chắn chưa xem qua đông cung đúng không ...... Phì, lần trước cho người trộm ngắm vài tờ không tính, ngươi có biết ....."

Định nói, với nữ tử hành sự như thế nào không, nhưng tuy da mặt dày, Nguỵ Anh cũng không thể nói nên lời.

.........................

.........................

.........................

Cũng không biết sao, có lẽ là bỗng nhiên nhanh trí, Nguỵ Anh như là mơ mơ hồ hồ nhận ra được gì đó, vươn tay chụp lấy bàn tay Lam Trạm đang để trên eo hắn, vừa cười vừa thở gấp cầm tay y hướng tới chỗ kia: "Ngươi nói ...."

"Có thể là .... có thể là dùng nơi này không?"

.........................

.........................

.........................

Nguỵ Anh chỉ lắc đầu không nói lời nào, Lam Trạm nhìn thấy dáng vẻ hắn nhắm mắt run run rẩy rẩy, trong lòng áy náy tức khắc quyết định, muốn rút lui ngay ra ngoài.

Làm như cảm thấy được ý đồ của Lam Trạm, Nguỵ Anh mở mắt ra, giọng nói mang theo chút nức nở: "Đừng ...... Đừng rút!"

Hắn dường như vòng chân lên eo Lam Trạm, Nguỵ Anh nhỏ giọng nói: "Ngươi hôn hôn ta, hôn hôn ta sẽ không đau nữa".

.........................

.........................

.........................

Chương trước Chương tiếp
Loading...