Vợ Ơi, Chào Em (Krystoria Ver)

Chapter 28 + 29



Từ sau khi gặp các trưởng bối trong nhà, tình cảm của Victoria và Krystal bước lên một nấc thang mới. Có những cuối tuần Krystal sẽ chủ động tới biệt thự của Victoria ăn ké, cả hai cùng nhau xuống bếp, cảm giác vô cùng tốt đẹp. Buổi tối, hai người sẽ ra ngoài tản bộ; ban ngày, đôi khi họ sẽ du ngoạn ở một số địa điểm ngay trong thành phố, những nơi vốn không biết đến nay đã quen thuộc hơn, sự ngăn cách vì thời gian ở chung quá ngắn cũng dần thu hẹp lại, hai người ở bên nhau, không có sự bồng bột của mối tình đầu, không thử thách lẫn nhau, giống như đôi tình nhân đã quen nhau nhiều năm, sự ăn ý hiển hiện trong từng hành động.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Krystal vốn định Quốc Khánh sẽ về nhà, ai ngờ mẹ cô thông báo rằng những ngày đó sẽ theo đoàn tới Hồng Kông du lịch, cô đành hủy bỏ kế hoạch đã định, chuẩn bị ở nhà lên dàn ý cho quyển tiểu thuyết tiếp theo, kiếm chút tiền nhuận bút cũng tốt.

Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh một ngày, công ty mời tiệc, Krystal và nhóm đồng nghiệp vui vẻ vì được ăn của công ty một bữa, ra khỏi quán ăn mới phát hiện trời đang đổ mưa. Đã vào tháng mười, khí trời lạnh dần, trời mưa nên lại càng lạnh, khi ra ngoài Krystal chỉ mặc một bộ váy liền, hiện giờ đứng ở cửa, bị gió thổi qua liền cảm thấy da gà toàn thân bắt đầu nổi lên. Lúc này, xe taxi rất khó gọi, một số đồng nghiệp nam dũng cảm chạy tới bến xe đợi xe buýt, đồng nghiệp nữ thì phiền phức hơn, cả đám do dự đứng trước cửa quán, lấy điện thoại ra gọi người thân tới đón. Ai có chồng thì gọi chồng, ai có người yêu thì gọi người yêu, ai không có chồng cũng không có người yêu thì gọi bạn bè. Krystal nghiêm túc suy nghĩ chẳng biết có nên gọi Victoria hay không, người ta là tổng giám đốc của cả một công ty, hiện giờ có chăng là đang rãnh rỗi?

Khi Krystal còn đang phân vân, điện thoại trong túi xách của cô bỗng vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, người gọi tới là Victoria.

- "Mưa rồi, buổi liên hoan của các em kết thúc chưa, Vic sắp tới nhà hàng rồi."

- "Kết thúc rồi." Krystal nở nụ cười, hướng mắt về đám người đang nôn nóng, loại cảm giác yên tâm này khiến người ta khó nói thành lời, làm cho nụ cười trên mặt cô ngày càng rõ ràng.

- "Krys, người nhà cậu tới kìa." Đồng nghiệp ở bên cạnh chọc chọc cánh tay Krystal, chỉ vào cô gái đang rời xe cách đó không xa. Trong bóng đêm, chiếc ô màu xanh trở nên thật nổi bật.

Một số đồng nghiệp nữ bắt đầu cười vang, trông thấy Victoria tiến lại, bọn họ cũng thức thời mà không tới gần giúp vui.

Krystal bước vào trong tán ô của Victoria, nói với mấy đồng nghiệp: "Bọn tớ đưa các cậu về nhé?"

Mấy đồng nghiệp đồng loạt xua tay: "Không cần, không cần... Hai người mau về đi." Lúc này mà làm bóng đèn thì bọn họ quá không biết điều rồi.

Victoria đưa chiếc áo khoác trong tay cho Krystal, bảo cô mặc vào rồi mới ngẩng đầu nói với mấy người đồng nghiệp của cô: "Mọi người đừng khách sáo, lát nữa có lẽ mưa sẽ càng lớn, cùng nhau đi đi."

- "Không cần, thật sự không cần." Mọi người lại đồng loạt xua tay.

Krystal cũng không cố chấp nữa, xoay người theo Victoria lên xe. Xe nổ máy, cần gạt nước liên tục hất những hạt mưa rơi trên cửa kính ra ngoài. Tiếng mưa rơi tí tách khiến cho Krystal có một loại cảm giác rất đặc biệt.

- "Không phải Vic bảo tối nay Vic có việc hay sao?" Krystal cười hỏi.

- "Xong việc liền thấy trời mưa, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh nên thuận tiện mang áo khoác đến cho em." Victoria đặt tầm nhìn vào chiếc áo khoác trên người Krystal: "Thời tiết thế này rất dễ bị cảm, em phải cẩn thận một chút." Sau đó lại đứa mắt về phía trước xem đường.

Victoria đưa Krystal về đến nhà, thuận tiện vào nhà Krys ngồi chơi: "Ngày mai em có kế hoạch gì không?"

Krystal suy nghĩ một lát: "Không có, em vốn định về quê, nhưng mẹ em lại đi Hồng Kông rồi."

- "Vậy mấy ngày tới em tới chỗ Vic đi." Victoria lo lắng nói: "Mấy ngày này nhất định em lại quấn lấy máy tính viết tiểu thuyết, sẽ quên ăn uống đúng giờ, như vậy không tốt cho cơ thể."

Krystal sửng sốt, nhớ tới một loạt tiểu thuyết của cô trên giá sách nhà Victoria: "Vic biết em đang viết tiểu thuyết à?" Suy đoán của cô đã được chứng thực, cảm giác này thật... kỳ lạ.

"Khụ." Victoria vội ho một tiếng, thấy trên mặt Krystal dường như không có dấu hiệu tức giận mới giải thích: "Khi em đi tham gia hội ký tên, một người bạn của Vic bắt gặp nên đã cho Vic biết."

- "Bạn của Vic biết em à?" Krystal thong thả ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: "Thật là có duyên nha."

Victoria tiếp tục ho khan. Làm sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nói cho Krystal biết, nàng đặt ảnh chụp của Krystal trong ví tiền, người bạn kia của nàng nhìn thấy ảnh chụp đó vài lần nên ở ngày hội ký tên đã dùng điện thoại chụp lại Krystal khi cô đang ký tên rồi gửi tin nhắn hỏi nàng có phải là Krystal hay không.

Nhắc đến chuyện này là một loạt sự trùng hợp không biết nên giải thích thế nào, Victoria suy nghĩ một lúc, đành bảo: "Bạn Vic biết em. Sau khi biết được bút danh của em đã cho Vic biết."

Krystal không ngờ trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế, cô đưa mắt nhìn Victoria, phải chăng bọn họ thật sự có duyên phận? Khi Vic thích cô, cô không biết; khi Vic học nấu ăn vì cô, cô chẳng hay; nhưng lúc nào Vic cũng nắm rõ tình trạng của cô đang ở đâu, làm gì. Trong lòng cảm thấy ấm áp, Krystal đứng dậy đi vào trong phòng.

Victoria lo lắng nhìn cô: "Em giận à?"

Krystal trông dáng vẻ Victoria bất an, bật cười: "Không phải Vic bảo em tới nhà Vic à? Em đi chuẩn bị quần áo, chẳng lẽ mấy ngày tới em chỉ mặc mỗi bộ đồ này?"

- "Vậy Vic tới giúp em." Victoria vui vẻ cười, nhiệt tình đứng dậy xắn tay áo.

- "Phòng của em... không được vào. Vic chờ ở đây đi." Krystal đẩy Victoria ngồi xuống sô pha, trở về phòng thu xếp hành lí.

Những vật dụng trong nhà đều thuộc loại tiên tiến nhất. Trước đây cô tưởng Victoria xa xỉ, ngay cả căn nhà bỏ không cũng trang bị chu đáo như vậy. Hiện giờ cô mới biết, hoá ra không phải Vic xa xỉ mà là đặc biệt lắp đặt vì cô. Mọi thứ trong phòng đều có chất lượng tốt và thoải mái, lớn thì giường nằm, bàn máy tính, nhỏ thì rèm cửa, ghế ngồi, nơi nơi đều thể hiện sự quan tâm của chủ nhân căn phòng.

Khi thu dọn xong mọi thứ xuống lầu, mưa đã nặng hạt hơn. Krystal thẫn thờ ngắm mưa rơi hồi lâu rồi lẩm bẩm: "May mà ngày mai không cần đi làm... Loại thời tiết thế này nằm trong chăn ngủ là thích nhất."

Victoria che ô cho Krystal để cô ấy chân ráo lên xe: "Ừm, sau này em gả cho Vic, nếu muốn, mỗi ngày có thể ngủ đến khi nào chán thì thôi."

- "Ai muốn gả cho Vic !?" Krystal cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình bắt đầu cao hơn nhiệt độ không khí, cô nghiêng đầu, không trông thấy vẻ mặt lúc này của Victoria.

Tới nhà Victoria, Krystal tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, về tới phòng đã trông thấy có chiếc máy tính xách tay được đặt trên giường, ngay cả wifi cũng đã kết nối. Victoria khoanh tay đứng trước cửa nói vọng vào: "Chăn gối này đều mới thay, em còn cần gì cứ nói với Vic."

- "Em không có ý kiến gì." Krystal tiến lại giường, thấy Victoria còn đứng ngoài cửa, cô mỉm cười nói: "Ngủ ngon." Sau đó cạch một tiếng đóng cửa phòng lại, lưu loát khóa trái cửa phòng.

Victoria sờ sờ mũi: "Vic thật sự là người... Em đừng biến Vic thành sói như thế."

- "Chẳng có tên mặt người dạ thú nào lại có chữ viết trên mặt." Trong phòng truyền ra một câu thật nhẹ nhàng.

Victoria yên lặng xoay người về phòng. Tuy thỉnh thoảng nàng cũng bị kích thích, nhưng về phương diện này nàng là một công dân tốt, hành động kia của Krystal thật khiến nàng tan nát cõi lòng.

Krystal ngồi tựa vào đầu giường không biết đến sự mất mát của Victoria. Cô ôm máy tính, vừa vui vẻ tán gẫu trực tuyến với bạn bè, vừa làm bộ không ở trên mạng đối với biên tập đang hối thúc chương mới. Mặc kệ biên tập thúc giục thế nào, cô đều ra vẻ mình thật sự không online, cô bận rộn nhiều việc, không biết gì cả.

Diễn đàn đang bàn luận về định nghĩa người yêu tốt, sau khi tổng kết lại đã có không ít yêu cầu, Krystal ngạc nhiên phát hiện Victoria phù hợp hơn nửa số đó, điều này khiến cho cô cảm thấy có lẽ mình sẽ không nắm chặt được nữ nhân này. Đúng là của từ trên trời rơi xuống.

SunYoung: Krys, sao cậu lại ở đây? Hôm nay biên tập còn đăng trạng thái trên diễn đàn rằng muốn giết cậu đấy.

Krystal: Thật ra cậu chỉ đang nhìn thấy linh hồn của tớ, thể xác của tớ không có ở đây.

SunYoung: Cậu có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?

Krystal: ( o) Vô sỉ là cái gì, có ăn được không?

SunYoung: Cảnh giới cao nhất của vô sỉ rồi.

~ Mọi người đều đồng ý ~

Sulli: Mọi người có cảm thấy gần đây Krys bé bỏng này thèm ăn đòn không?

SunYoung: [giơ ngón cái].

Sulli: Toàn thân nha đầu này toả ra một loại khí "thèm ăn đòn" chỉ những cô nàng đang có tâm tình đặc biệt gì đó mới có, khiến cho người ta nhìn thấy nha đầu là lại hận không thể đạp cho một cái.

Krystal: [Gõ mõ]

Trực giác của con gái đôi khi thật thần kỳ như vậy, Krystal nhìn mấy cô nàng trên diễn đàn đang suy đoán xem cô gặp được chuyện tốt gì: yêu đương, kết hôn, trúng thưởng, thăng chức, xuyên không, nhặt được tiền... đủ loại tình huống. Krystal đặt tay lên bàn phím, suy nghĩ một lát rồi gõ.

Krystal: Chúc mừng tớ đi, tớ yêu rồi.

Mặc kệ mấy cô nương kia oanh tạc điên cuồng thế nào, cô vẫn thản nhiên tắt cửa sổ trò chuyện, bắt đầu lướt web dạo. Cô thích ra vào những câu chuyện thần kỳ trên diễn đàn, trong đó có một số câu chuyện kỳ lạ luôn khiến cho cô cười. Đôi khi có những câu chuyện xuyên tạc lại có thể kích thích suy nghĩ hiếu kỳ và dò xét của cô.

Chơi máy tính một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa của Victoria, Krystal đặt máy tính lên tủ đầu giường, đứng dậy mở cửa.

Victoria đứng bên ngoài, tay cầm một cốc sữa tươi: "Buổi tối hãy ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt cho sức khỏe. Em uống sữa đi, có thể giúp ngủ ngon hơn."

Krystal nhận lấy cốc sữa, nhiệt độ rất vừa phải, không lạnh không nóng. Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ đêm: "Vic cũng đi nghỉ sớm một chút."

- "Ừ, Vic sẽ ngủ liền. Sáng mai chúng ta ăn trứng ốp được không, nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều lắm, có lẽ ngày mai ta cần phải đến siêu thị." Victoria xoa xoa đỉnh đầu Krystal, động tác này của nàng dịu dàng hơn bất cứ điều gì khác.

- "Vâng." Krystal cười cười, cầm cốc sữa uống một ngụm, nhìn Victoria đi rồi mới đóng cửa phòng.

Trở lại trên giường, nhìn màn hình máy tính còn đang phát sáng, Krystal khom lưng tắt máy, uống hết sữa rồi nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Krystal tỉnh dậy, Victoria đã làm xong bữa sáng, Krystal vừa ăn trứng ốp vừa nghĩ, có người yêu như Vic thật là chuyện may mắn.

Là một cô gái song không nấu được món ăn mỹ vị, Krystal thật dửng dưng. Cơm nước xong, thay quần áo, đã là mười giờ sáng, quả nhiên ngủ đến phát chán là một chuyện rất tốn thời gian.

Đang đợt Quốc Khánh, rất nhiều siêu thị xúc tiến hoạt động tiêu thụ hàng hóa, rất đông người. Krystal đi phía trước, Victoria đẩy xe hàng đi theo phía sau, xuyên qua một loạt kệ hàng.

Loại khoai tây chiên này mới ra, mua về ăn thử. Trà sữa hãng này rất ngon, mua về một hộp. Thịt bò khô của hãng này ăn rất vừa miệng, mua về một túi.

Victoria nối bước phía sau Krystal, nhìn những món đồ ăn vặt hỗn loạn trong xe, bắt đầu hoài nghi ngày thường Krystal hay ăn những thứ này để sống. Hầu hết những thứ này đều chẳng có dinh dưỡng, ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe.

Tới hàng rau quả, Krystal trông qua trông lại, không biết nên chọn cái nào mới ngon, cuối cùng im lặng giao nhiệm vụ gian khổ này cho Victoria.

Động tác Victoria chọn đồ ăn nhìn rất thích mắt, cải trắng muốt, khoai tây tươi, rau quả đủ loại đều mua không ít, thứ nào cũng tươi tốt như nhau, được bỏ vào trong xe hàng, Krystal nghi ngờ Victoria muốn mua hết nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày tới.

Tới khu thịt tươi, Victoria mua thịt dê, thịt lợn, cánh gà, cuối cùng Krystal cảm thấy có gì đó không đúng. Cô khó hiểu nhìn đống nguyên liệu: "Vì sao lại mua nhiều như vậy?"

- "Mời mấy người bạn tới cùng ăn." Victoria cười cười, lại thả một cái chân thỏ vào trong xe.

Krystal có chút hoài nghi. Cô nghe những người bạn của Victoria bảo nàng không thích chủ động làm cơm cho người khác, hôm nay vì sao lại mời bạn tới ăn, thật là kỳ cục.

- "Cái này!" Krystal chỉ vào một túi nấm kim châm, kéo tay áo Victoria: "Mua cái này đi!"

Victoria khom người cầm lên một túi: "Nấm xào, canh cá? Hay là canh nấm?"

- "Chọn món nào sở trường của Vic ấy." Krystal thấy món mình thích được mua, thỏa mãn cười: "Em không chọn được."

Mấy bà thím mua đồ ăn bên cạnh nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ đều nở nụ cười, cảm thán, thanh niên trẻ tuổi ngày nay thật kiên trì.

Hai người chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng mua đầy đủ những thứ cần thiết, đẩy xe về phía quầy thu ngân, vô tình gặp được người bạn đại học của Krystal, người bạn học kia hiển nhiên cũng biết Victoria. Trông dáng vẻ người phụ nữ gia đình của Victoria, sau lúc lâu cô bé vẫn chưa dám tin vào mắt mình.

- "Krystal, Vic... Victoria-sunbae." Cô bé đáng thương này run rẩy lên tiếng chào hỏi: "Thật trùng hợp."

- "Thật khéo." Krystal thấy vẻ mặt của bạn học kia, thuận tiện liếc nhìn Victoria một cái, trên mắt viết hai chữ: Tai họa!

Victoria đáp lại bằng ánh mắt vô tội, sau đó lễ độ nói với bạn học kia: "Chào em."

Cô bé kia cười ha ha. Đợi bọn họ đi xa mới lấy di động ra, gọi cho bạn thân.

- "Này, cậu có biết tớ vừa nhìn thấy ai không? Song đại thần và Krystal nhé... Tớ biết hai người hẹn hò không phải tin tức mới, nhưng bọn họ ở chung, ở chung ấy... Thật mà, tớ bắt gặp bọn họ cùng vào siêu thị mua thức ăn, Song đại thần dịu dàng với Krystal muốn chết..."

Chẳng mấy chốc, hầu hết bạn học đại học đều biết Victoria với Krystal tình cảm thắm thiết, dịu dàng như nước. Sau đó, chuyện này càng truyền càng xa, tam sao thất bản, cuối cùng phát triển thành Victoria sợ người yêu, Krystal là sư tử Hà Đông. Mặc kệ lời đồn này bay qua miệng của bao nhiêu người, trèo đèo lội suối, cuối cùng đã biến thành phiên bản như thế, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là sự si tình của Song đại thần đối với Krystal là bất biến.

Khi Victoria và Krystal đem nguyên liệu nấu ăn về đến nhà thì trước cửa đã có mấy bóng người quen thuộc: Amber, ZhouMi, Luna, Josephine, Kyuhyun, chờ chút, khiến cho Krystal bất ngờ là Sulli cũng ở trong số đó.

Krystal cầm lấy chiếc chìa khóa trên tay Victoria mở rộng cửa. Sulli cười hì hì bước đến bên cạnh cô: "Lần đầu tiên tới nhà đại thần làm khách đã được đại thần đích thân xuống bếp, đây đúng là quá may mắn."

Luna hiếu kỳ hỏi: "Vì sao em không đoán là Krystal sẽ nấu ăn?"

Sulli bình tĩnh thở dài: "Chị Luna à, Krys chỉ biết nấu hai món ăn, một là cải xào, hai là khoai tây luộc, món duy nhất nấu không tệ là mì ăn liền." Dứt câu, cô nàng còn chỉ những túi lớn, túi nhỏ nguyên liệu trong tay Victoria: "Chị nghĩ mấy thứ này là những thứ Krys có thể làm được sao?"

Krystal mở cửa, vừa đổi dép vừa trợn mắt hình viên đạn nhắm thẳng Sulli mà nả: "Cậu còn nói lung tung nữa là trưa nay cho ăn cơm trắng."

- "Aiz, đại thần, Krys không cho em ăn, đại thần định thế nào?" Sulli đau khổ nhìn Victoria.

Nàng cười cười: "Những chuyện này đều do Krys quyết định."

- "Đại thần quá mất phong độ rồi." Sulli vào nhà, cũng đổi dép theo gia chủ, dùng ánh mắt "con gái gả chồng như bát nước hắt đi" nhìn Krystal: "Krys bé nhỏ, đừng tưởng cậu có đại thần làm chỗ dựa mà lên mặt, cứ đợi đấy."

Krystal từ trong phòng lấy hạt dưa, đồ ăn vặt ra, không thèm để ý tới Sulli mà bắt chuyện với những người khác, mời họ ngồi rồi vào phòng bếp theo Victoria.

- "Em ra trò chuyện với bạn đi, một mình Vic làm là được." Victoria nhìn mấy người bạn không hề có sự khách sáo của khách mời, bật cười cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.

Luna cầm một quả hạch trong tay, lắc đầu thở dài: "Từ khi có Krys làm người yêu, Vicky chịu khó hơn không ít." Cô bày tỏ thái độ đụng vào tên chồng nhà mình: "Nhìn mà học tập đi chồng yêu."

Josephine chỉ có thể cười khổ. Có tấm gương như Song đại thần ở đây, mấy người bọn họ đều biến thành không đủ tư cách trước mặt vợ yêu.

Cơm trưa tuy không phải sơn hào mỹ vị, trứng cá muối, vi cá, nhưng cũng có thể xem là phong phú. Cơm nước xong, mọi người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

- "Boss, tình cảm của chị và Krys đã tốt như vậy rồi, lúc nào định cho bọn em uống rượu mừng đây?" Amber rung đùi đắc ý: "Đối với người đẹp, ra tay phải nhanh, chuẩn, dứt khoát."

Krystal nghe vậy, không được tự nhiên mà hướng ánh mắt về phía ti vi, nhưng Victoria lại nghiêm túc bảo: "Cậu nói có lý." Vì vậy, gương mặt Krystal cuối cùng cũng đỏ lên.

Mấy người khác cũng đùa giỡn theo. Sulli sáp lại gần Krystal: "Này, Ddudungie bé nhỏ, nếu Song đại thần cầu hôn, cậu có đồng ý không?"

Krystal nghiến răng nhìn Sulli: "Trưa nay ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa lấp được cái miệng cậu, lần sau đừng ăn nữa, chỉ phí cơm."

Sulli không thèm để mắt đến loại uy hiếp này: "Tớ biết thật ra cậu chỉ đang xấu hổ thôi. Nói thật, đại thần không tệ, lấy nàng cậu sẽ không thiệt thòi."

Krystal còn chưa kịp đáp lại Sulli đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô liếc mắt nhìn mấy vị khách ngồi im trên sô pha, rồi lại nhìn Victoria không biết đã về phòng từ lúc nào, đành phải đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một bó hoa hồng lớn rực rỡ liền xuất hiện trước mặt cô. Krystal ngây người lần nữa.

- "Xin hỏi, chị có phải Jung tiểu thư không?" Nhân viên đưa bó hoa tới trước mặt cô: "Đây là Song tiểu thư gửi tặng chị, mời ký nhận."

Krystal nhìn bó hoa hồng trên dưới một trăm bông này, ngẩn người ký tên, ôm bó hoa vào lòng. Vicky đang đùa cái gì đây, cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt, tặng hoa hồng làm gì?

Cô đóng cửa lại, xoay người cảm giác trước mặt có một thân ảnh mỹ miều, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Victoria khuỵu một gối xuống trước mặt cô, trong tay còn nâng chiếc hộp trang sức màu đỏ, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

- "Krys, kết hôn với Vic nhé."

Krystal hơi hé miệng, ngẩn người nhìn Victoria, lại xoay qua mấy người ngồi trên sô pha, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Vicky lại mời bọn họ tới dùng cơm, hoá ra là để làm chứng cho nàng.

Thấy Krystal không có phản ứng, Luna mở đầu cất lời: "Krystal, em đồng ý đi, đồng ý rồi, em có thể thỏa thích sai bảo Vicky, nô dịch chị ấy, dạy dỗ chị ấy."

- "Krystal, em đồng ý với đại tỷ đi, không có em, đại tỷ quá máu lạnh vô tình, em dâu là hy vọng của bọn anh, là ánh mặt trời của bọn anh." Amber đáng thương lên tiếng.

- "Krystal, nếu em đồng ý, Vicky mà làm gì em, cứ tới tìm tôi, tôi nhất định đòi lại công bằng cho em." Kyuhyun cười cười.

- "Krystal, Vicky là nữ nhân tốt, emkhông lỗ khi đồng ý đâu." Josephine khoanh tay gật gật đầu.

- "Hảo, Krystal, em là cô gái tốt, em phải giúp bọn này chấn chỉnh cái tên xấu xa ấy chứ, đồng ý đi." ZhouMi phụ họa.

- "Ddudungie bé nhỏ, tốt xấu gì Victoria cũng là đại thần nổi tiếng trong trường chúng ta, cậu cũng đừng kén chọn như thế, nữ nhân tốt như vậy giờ không còn nhiều đâu."

Krystal thấy dáng vẻ của mấy người bạn cơ hồ như hận không thể thay cô đồng ý, không khỏi bật cười.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người trước mặt, cho dù bị bạn bè trêu chọc như vậy, trên mặt nàng vẫn không có chút ngượng ngùng, chỉ chăm chú chờ đáp án của cô.

- "Nếu em đồng ý, sau này cơm ai nấu?"

- "Vic nấu."

- "Quần áo thì sao?"

- "Vic giặt."

- "Cả sàn nhà nữa?"

- "Vic lau."

- "Nếu em muốn ra ngoài?"

- "Vic đi cùng."

- "Nếu Vic thay lòng đổi dạ thì sao?"

- "Vic sẽ không thay lòng đổi dạ. Nếu mà chuyện đó xảy ra, tất cả tài sản đứng tên Vic sẽ thuộc về em, Vic cũng sẽ cô đơn cả đời."

Viền mắt Krystal ửng đỏ, cô không phải loại người tham tiền tài, nhưng trên thế gian này có mấy người phụ nữ có thể thật sự bằng lòng giao tất cả tài sản như vậy.

- "Nếu không, ngày mai Vic lập tức sang tên toàn bộ tài sản cho em, chỉ cần em đồng ý lấy Vic, những thứ này chẳng đáng gì." Victoria sợ Krystal nghi ngờ nàng không thật lòng, lại lo Krystal hiểu lầm hình tượng của cô ấy trong trái tim nàng, vội nói: "Ý Vic không phải nói em thích tiền tài, chỉ là muốn chứng minh Vic thật lòng với em."

Nhân vật làm mưa làm gió ở đại học cuối cùng cũng nói năng lộn xộn, đánh mất phong độ bình thường.

- "Sau này, chúng ta là một, những gì của Vic đều là của em. Nếu em bằng lòng, những gì của em cũng có thể là của Vic. Em nói đi về hướng Đông, Vic tuyệt đối sẽ không đi về hướng Tây, càng không thể đi về phía Bắc hay Nam. Vic cũng sẽ không trói buộc cuộc sống của em, hiện giờ em sống thế nào, sau này có thể sống như thế, Vic sẽ không yêu cầu em phải làm gì. Những chuyện em muốn Vic làm, Vic sẽ cố gắng làm bằng được. Vì vậy, Krystal hãy kết hôn với Victoria này."

Krystal thật sự không ngờ Victoria sẽ cầu hôn. Cô nhớ tới chuyện nàng học nấu ăn, cái tên trên tảng đá, tấm ảnh trên màn hình vi tính, và cả một bộ sách trên giá sách kia. Từ khi qua lại với Victoria tới nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện khiến cô không vui, Vicky không biết nói lời ngon ngọt nhưng nàng lại làm không ít chuyện vì cô. Nhiều khi, có ai đó lẳng lặng giúp ta sắp xếp mọi việc cẩn thận còn khiến ta cảm động hơn nhiều so với những lời nói ngon ngọt.

Ư biết chính mình không thích những người miệng lưỡi trơn tru, Victoria trùng hợp là kiểu người mà cô yêu thích nhất. Bây giờ, nếu bảo cô không rung động, không có tình cảm với Vic, đó là nói dối. Từ trước khi du ngoạn núi Seorak, cô đã rung động với Victoria; còn giây phút bắt đầu thật sự yêu nàng, có lẽ là lúc cô ngẫu nhiên nhìn thấy tên mình trên tảng đá kia.

Con gái có quyền cảm động, vì vậy mỗi một lần cảm động kia đều biến cảm tình của cô đối với Victoria thành tình yêu, mấy ngày nay ở chung, tính cách hai người dường như cũng vô cùng hòa hợp. Tuy cô mạnh mẽ, nhưng biết cái gì nên, cái gì không nên. Tuy Victoria là nhân vật phong vân nhưng biết cô mạnh mẽ nên có nhiều chuyện không ép buộc cô, cuối cùng, hai người hình thành một cảm giác ăn ý như hiện giờ.

Người trước mặt vẫn còn giơ chiếc nhẫn, Krystal đối diện với ánh mắt mong đợi và căng thẳng của Victoria, mở miệng bảo: "Tài sản của Vic, em không cần, cũng không có hứng thú."

Câu này của Krystal vừa thốt ra khỏi miệng, vẻ mặt Victoria sung mãn sầu bi, mấy người ngồi trên ghế sô pha xem kịch cũng lo lắng nhìn hai người.

- "Không sao, Vic..." Lời nói tiếp theo dường như nghẹn ở cổ họng.

- "Nhưng, gả cho Vic thì có thể." Krystal đưa tay xòe rộng tới trước mặt Victoria.

- "Cái gì?" Victoria ngơ ngác nhìn Krystal.

- "Sao? Vic tiếc chiếc nhẫn này à?" Krystal vừa nói vừa rút tay lại, bị Victoria kịp phản ứng, vội vàng nắm chặt: "Đồng ý rồi, sao có thể rút lời được !?"

Bàn tay Victoria hơi run run, nàng lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào ngón tay Krystal, hôn lên mu bàn tay cô ấy: "Vic rất vui."

- "Đồ ngốc, còn quỳ trên mặt đất làm gì, quỳ thoải mái lắm sao?" Krystal kí đầu Victoria.

- "Đây là đại tỷ đang luyện tập, sau này quỳ bàn phím cũng đỡ đau khổ." Amber thấy Boss nhà mình đã giải quyết xong chuyện lớn của đời người, tự cảm thấy có hy vọng tăng lương, vui vẻ lên tiếng: "Đại tỷ, chị nhớ mời tụi này một bữa nhé."

- "Đồ cậu vừa ăn còn chưa tiêu, lại muốn ăn nữa?" Đối mặt với nhân viên của mình, Victoria sẽ không dịu dàng như thế: "Tinh thần tốt như vậy à, cuối tuần này ân sủng cho cậu tăng ca, làm xong mấy đồ án tiếp theo đi."

- "Đại tỷ, chị đang nói đùa đúng không?" Hối hận vừa rồi đã nhanh mồm nhanh miệng, Amber cảm thấy muốn ứa nước mắt.

- "Đối với cậu, tôi chưa bao giờ nói đùa." Victoria mỉm cười khiến Amber rùng mình một cái.

Mấy người bạn trêu đùa một lát, rồi tự giác đứng dậy tạm biệt, để lại không gian riêng cho hai người. Krystal ngồi trên sô pha, ti vi đang phát cái gì cô đều không biết, dù rằng cô đang ngồi đối mặt với nó.

Ngón áp út tay phải có thêm một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản lại đẹp mắt, làn da cảm thấy được chiếc nhẫn cứng, có chút không quen, nhưng khi Krystal sờ lên chiếc nhẫn kia, tâm trạng lại rất tốt. Sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, như thế này cũng không tệ.

- "Đang nghĩ gì vậy?" Victoria ngồi xuống bên cạnh Krystal, trong tay còn cầm đĩa hạt dưa Krystal thích ăn.

- "Em đang nghĩ, mẹ già nhà em mà biết em đồng ý lời cầu hôn của một nữ nhân, không biết có cầm chổi đuổi đánh em hay không." Krystal cầm lấy một hạt dưa trong đĩa: "Mẹ em muốn em tìm một người đáng tin cậy để nương nhờ cả đời, bề ngoài, tiền tài đều không quan trọng, quan trọng là nhân cách phải tốt."

- "Vic không kiên định à, không đáng tin à? Cho dù Vic là nữ nhân thì xã hội ngày nay cũng đã phát triển, mẹ em đi du lịch nhiều như vậy, suy nghĩ chắc cũng sẽ thoải mái." Victoria nghe Krystal nhắc vậy mới nhớ, cảm thấy chuyện lấy lòng mẹ vợ này như lửa cháy tới mông. Nàng tiến tới trước mặt Krystal: "Đến lúc đó, em nhớ nói tốt giúp Vic nhé."

- "Em tin tưởng con mắt nhìn người của mẹ em." Krystal đưa tay vỗ vai Victoria: "Cố gắng lên!!!."

- "Krys, Vic đột nhiên cảm thấy em càng ngày càng không biết khách sáo với Vic nữa." Victoria cầm đĩa hạt dưa, vẻ mặt đáng thương nhìn Krystal, muốn có bao nhiêu thê lương là có bấy nhiêu.

- "Vic muốn em khách sáo với Vic à, Vic chắc chắn chứ?" Krystal nhướng mày, khóe mắt đẹp hơi cong lên, quyến rũ không nói nên lời.

- "Em hãy coi như câu nói kia của Vic không tồn tại." Victoria tiếp tục nhích tới gần Krystal, thừa dịp Krys đang chăm chú cắn hạt dưa, hôn chụt một cái lên mặt cô ấy, đặt đĩa hạt dưa xuống bàn uống nước, cười thỏa mãn lên lầu.

- "Chỉ hôn trộm được một cái, có cần vui vẻ đến mức đấy không?" Krystal yên lặng phun vỏ hạt dưa, ngẩng đầu xem ti vi, trên ti vi, diễn viên chính đang cầm hoa cười ngây ngô.

Krystal lắc đầu, xã hội hiện nay, người vờ ngớ ngẩn đúng là đáng sợ.

Việc Victoria cầu hôn thành công dẫn tới việc tất cả những gì nàng làm trong đợt nghỉ Quốc Khánh đều vô cùng nhiệt tình, cuối cùng, trong ngoài phòng đều được nàng  quét dọn một lần, ngay cả sàn nhà cũng sáng bóng như gương.

Ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Khánh, Krystal ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới rời giường. Vừa mở cửa phòng ra đã thấy sàn gỗ phát sáng chói mắt, không nhịn được mà liếc mắt xuống đôi dép dưới chân, sau khi xác định nó đủ sạch sẽ mới yên tâm đặt chân mang vào.

Đi xuống nhà, toàn bộ phòng khách không nhiễm một hạt bụi, Krystal ngạc nhiên nhìn Victoria đang bận rộn trong bếp: "Vic gọi dịch vụ dọn dẹp à?" Đội nhân công này hẳn là rất chuyên nghiệp mới có thể hô biến căn phòng sạch sẽ như thế.

- "Đâu có, sáng nay Vic không ngủ được nên dọn dẹp một lượt." Victoria bê đôi phần bữa sáng từ gian bếp đi ra, đặt lên bàn: "Ăn sáng nào."

Rốt cuộc Victoria dậy từ lúc mấy giờ vậy, quét dọn sạch sẽ thế này, không thể ít hơn bốn, năm tiếng, đúng không? Lần đầu tiên Krystal nghiêm túc nghĩ, cô đồng ý lời cầu hôn của Victoria là một việc chính xác đến mức nào, có người chồng chịu khó như thế, làm vợ không biết sẽ thoải mái đến mức nào.

Thưởng thức xong bữa sáng, Krystal ôm máy tính ngồi trên sô pha, lên mạng tán gẫu với bạn bè, sau đó lại thấy Victoria tháo rèm cửa xuống ném vào máy giặt, thay rèm cửa mới. Mọi xó xỉnh, từ trần nhà xuống dưới sàn, mỗi thứ đồ đạc đều được tỉ mỉ lau qua một lần.

Việc Krystal phải làm chỉ là tán gẫu, ngẩng đầu nhìn Victoria, lại tán gẫu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Victoria.

Cho tới khi Victoria quét dọn cả trong lẫn ngoài, từ trên lầu xuống dưới lầu xong xuôi thì đã là buổi trưa, vì vậy, Victoria lại xắn tay áo vào phòng bếp.

Krystal yên lặng cúi đầu, mở diễn đàn của đám bạn thân ra, gõ một câu.

KJ: Chồng yêu nhà tớ thật đảm đang ^o^.

Mọi người: . . .

Sau đó, Krystal bị bầu không khí khao khát và thù hận bao phủ. Cô ngẩng đầu dõi theo bóng người bận rộn trong bếp, đặt máy tính xuống, kéo dép loẹt xoẹt mang vào. Còn lâu cô mới muốn đi giúp đỡ, chỉ là buồn chán quá nên tìm việc gì đó để làm thôi.

Cuối cùng, bữa trưa vẫn do hai người cùng nấu. Cơm nước xong xuôi, ngủ trưa tỉnh dậy, sau đó ra ngoài mua sắm, tuy không tới khu danh lam thắng cảnh nào nhưng bầu không khí cũng có thể xem là không tệ.

Victoria cũng từng đề nghị đi du lịch, nhưng Krystal lấy lý do rằng "ngày nghỉ không phải đến ngắm phong cảnh mà là đến ngắm khách du lịch" để từ chối lời đề nghị này.

Buổi tối, khi nghe tin các nơi thăm quan rất đông đúc nhốn nháo, Victoria cảm khái trong lòng, may mà nghe lời Krys, nếu không hiện tại người bị đè thành nhân bánh là chính bọn họ rồi.

Sau kì nghỉ Quốc Khánh, mọi người lại trở về cuộc sống bình thường, chỉ là, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là chưa phục hồi tinh thần từ đợt nghỉ.

Krystal ôm tài liệu bước vào phòng làm việc của BoA, ánh mắt BoA đảo qua ngón tay Krys, thành tâm lên tiếng: "Chúc mừng!"

Krystal ngẩn người, thấy ánh mắt BoA dừng trên tay phải của mình mới phản ứng lại: "Cảm ơn chị."

BoA cười: "Khi tổ chức tiệc cưới nhớ phải để dành cho chị một tấm thiệp mời nhé."

- "Nhất định rồi ạ."

Krystal ra khỏi phòng làm việc của BoA, nụ cười còn nở trên môi.

Bát quái là thứ truyền rất nhanh trong giới văn phòng, chưa tới một ngày, toàn bộ công ty WENDY đều biết trên ngón tay áp út bên phải của Krystal có đeo chiếc nhẫn kim cương. Tất cả các đồng nghiệp nam lẫn nữ từ tầng cao nhất xuống tầng thấp nhất đều cảm thán, thì ra tổng giám đốc Song đã cầu hôn Krystal, thậm chí có người còn dùng nửa ngày để nghiên cứu, cho ra một kết luận rằng chiếc nhẫn kim cương kia rất đắt tiền. Con gái luôn luôn có niềm quan tâm đặc biệt đối với những thứ như nhẫn kim cương, tuy chính Krystal không có ý khoe khoang nhưng khắp công ty đã biết chuyện tổng giám đốc Song dùng nhiều tiền mua nhẫn kim cương để cầu hôn Krystal. Khi tin tức này truyền đến SONG GROUP, từ trên xuống dưới SONG GROUP đều chợt hiểu ra, thảo nào hôm nay Boss lại cười tươi như hoa như thế kia, hóa ra đã cầu hôn thành công, ý trung nhân đã tới tay rồi.

Buổi chiều tan tầm, Victoria đến đón Krystal như mọi ngày, thỉnh thoảng gặp được mấy nhân viên có quan hệ tốt với Krystal, bọn họ đều cười ha ha tiến lên bắt chuyện: "Chúc mừng tổng giám đốc Song." Đối với bất cứ ai Victoria đều mỉm cười nói đa tạ, điều này lại càng khiến những nhân viên công ty WENDY hiểu rõ tình cảm của vị tổng giám đốc Song này đối với Krystal.

Hai người sóng vai đi ra khỏi cổng công ty, còn chưa kịp lên xe, bọn họ đã thấy Sehun và Soo Ri cùng nhau tiến lại. Mấy tháng trước bọn họ đã từng nhìn thấy hình ảnh này, chỉ là cô gái bên cạnh Sehun lúc đó không phải Soo Ri, mà là Hye.

Lúc này, Krystal thật sự muốn xoay người bỏ đi, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt bí hiểm của Victoria ở bên cạnh, Krystal lại nghĩ mình nên đứng lại đối đáp cẩn thận, hôm nay có Victoria ở đây, có lẽ Soo Ri sẽ không dùng kế ly gián nữa chăng?

- "Tập đoàn Kang gia còn một số hợp đồng chưa giải quyết xong, cô ta không dám giở trò gì nữa đâu. Cô dâu Song gia không phải để người khác ức hiếp." Victoria tươi cười, sát lại gần bên tai Krystal thủ thỉ. Nếu chỉ nhìn vẻ mặt nàng, người ta còn tưởng nàng đang nói chuyện gì đó tình tứ với Krystal.

Krystal nghe xong lời này, chợt bừng tỉnh, người này đúng là bụng dạ đen tối, nhưng nàng sẽ không vì kế ly gián lần trước của Soo Ri mà khó khăn với họ trong việc làm ăn chứ? Lúc này, Krystal có chút cảm giác mình là hồng nhan họa thủy. Chỉ là loại cảm giác này cũng không tệ.

- "Tổng giám đốc Song, Jung tiểu thư, thật trùng hợp." Soo Ri cười thật khéo léo: "Hiếm khi nào gặp được cả hai người thế này, chi bằng cùng nhau đi ăn một bữa cơm rau dưa đi." Soo Ri đã đợi ở gần đây một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được Victoria và Krystal xuất hiện.

Cô thật sự không ngờ Victoria làm việc không nể mặt như thế, cũng không ngờ Krystal này có ảnh hưởng tới Victoria như vậy. Cô không biết rốt cuộc Krystal đã nói với Victoria cái gì mà khiến cho nàng dùng quan hệ, quấy nhiễu kế hoạch mặt hàng còn chưa đưa ra thị trường của doanh nghiệp nhà cô. Loại phụ nữ như thế này thật sự không thể đắc tội, Soo Ri nhìn người đang cười vô cùng ôn hòa trước mặt, thầm cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn: "Mong Song tổng và Jung tiểu thư nể mặt."

Lời này là một câu đôi ý. Victoria cười cúi đầu nhìn về phía Krystal: "Krys, chuyện em muốn làm có gấp không?" Trông như hỏi, thật ra nàng đã giao quyền quyết định vào tay Krystal.

Soo Ri không còn cách nào khác, đành phải hướng ánh mắt về phía Krystal.

Krystal ngẩng đầu nhìn trời: "Sắc trời không còn sớm nữa..."

Vẻ mặt Soo Ri chản nản hơn một nửa.

- "... Vậy nên đi ăn cơm thôi. Chuyện của em cũng không vội. Mặt mũi cô Kang đương nhiên là phải nể rồi." Cô không phải Victoria, không quyết định được cái gì, Victoria có giúp cô ta hay không phải do chính cô ấy quyết định mới được, ỷ thế ức hiếp người khác, đó không phải là lĩnh vực cô am hiểu.

Sắc mặt Soo Ri trở lại hồng hào, nhưng cũng liếc nhìn Krystal mấy lần, không biết là đang biết ơn hay khó chịu. Về phần Sehun đứng bên cạnh, từ lúc tới đến giờ hoàn toàn không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Krystal.

Sau đó, bốn người cùng tới nhà hàng, Soo Ri vẫn không nói gì đến vấn đề khó khăn trong nhà, chỉ vô cùng nhiệt tình với Krystal, hoàn toàn quên rằng không lâu trước đây hai người còn có chuyện không thoải mái, dáng vẻ giống như tìm được bạn bè tốt cùng chung chí hướng vậy.

Soo Ri cũng thầm cảm thấy may mắn vì Krystal không làm khó cô, thậm chí còn không nhắc tới chuyện lần trước. Trong lòng cô cũng đã hiểu, Krystal khác với Hye. Tuy Hye có nhiều mưu kế nhưng chỉ là mặt ngoài, còn Krystal này nhìn có vẻ thản nhiên, không quan tâm tới thế giới bên ngoài, nhưng hành động lại vô cùng có chừng mực, người phụ nữ như vậy so với Hye lại càng không thể đắc tội. Hơn nữa cô đã nhận được tin Victoria dẫn Krystal về ra mắt gia đình, dường như các trưởng bối Song gia còn rất có cảm tình với Krystal. Cô cười cười, cô gái trẻ như Krystal có vẻ được rất nhiều trưởng bối quý mến. Sehun và Krystal đã chia tay hơn nửa năm, vậy mà chẳng phải cô vẫn nghe thấy bà Oh vô tình nhắc tới Krystal đấy sao? Đối với những người không nên trêu cũng như không thể trêu vào, Soo Ri rất biết cách kiềm chế bản thân, Krystal này dường như có cả hai điều đó. Dù không có Victoria ở đây, cô cũng không dám đắc tội với Krystal nữa, bởi vì nữ nhân có phong độ đôi khi còn đáng sợ hơn cả nữ nhân đã cùng đường.

Cho tới khi cơm tối kết thúc, Krystal và Soo Ri vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Về phần Victoira, nàng chỉ ngồi bên cạnh Krystal , thỉnh thoảng gắp thức ăn, đưa khăn tay, múc canh cho Krystal rất có phong độ, vô cùng ga lăng.

Bốn người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời đã tối đen, tiết trời giữa thu hơi se lạnh, Victoriaquay đầu quan tâm hỏi Krystal: "Em có lạnh không?"

Krystal lắc đầu: "Không lạnh. Vic đi lấy xe đi, em đợi."

- "Được, Vic quay lại ngay." Victoria cất nhanh bước về phía bãi đỗ xe, chưa tới hai phút sau, xe đã dừng trước mặt Krystal. Krystal mở cửa xe, quay đầu chào tạm biệt Soo Ri và Sehun, sau đó lập tức ngồi vào ghế lái phụ.

Chiếc ô tô mang sắc đồng đen biến mất trong bóng tối rất mau, Soo Ri thoáng châm chọc nhìn Sehun đang mang vẻ mặt thương cảm ở bên cạnh: "Anh định đứng đây làm hòn vọng thê à?"

Sehun trầm mặt: "Liên quan gì tới cô?"

- "Anh coi phụ nữ là gì? Anh muốn chân giẫm hai thuyền là giẫm, muốn làm lành là làm lành chắc?Đừng tự coi mình là cái rốn của vũ trụ." Soo Ri cười lạnh ra tiếng: "Còn nữa... Đừng dùng tính cách đã dùng với Hye để đối phó với tôi, Soo Ri tôi còn lạ gì anh, kết hôn với anh chẳng qua cũng vì lợi ích của tập đoàn thôi, anh đừng có tưởng mình được vạn người mê, bất cứ cô gái nào cũng yêu anh, đọc quá nhiều tiểu thuyết ngựa đực rồi đấy!" Nói xong, Soo Ri không thèm nhìn Sehun, xoay người bắt một chiếc taxi rồi bỏ đi.

Sehun đứng tại chỗ, sắc mặt liên tục thay đổi, bước tới bên cạnh xe mình, không nhịn được mà giơ chân đạp cửa xe một cái: "Khốn kiếp!"

Vài người nghi hoặc dừng xe bên cạnh, bước ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Sehun rồi lại nhìn chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt méo mó bỏ đi.

Sehun mở cửa xe ngồi xuống rồi đóng sập lại, nhấn mạnh vào chân ga phóng thẳng ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...