Vợ Ơi, Chào Em (Krystoria Ver)
Chapter 1
Nhân vật phản diện ko nhắm vào ai :))
_Xàm Xàm_
---------------------------------------------------------Trên chiếc sô pha mà Krystal thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.
Krystal đứng ở cửa, không biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.
Năm đầu tiên Krystal vào đại học, mẹ cô đã nói với cô một câu: "Phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm một người quá đẹp lại có tiền, người quá chói mắt như vậy không dễ nắm chặt trong tay". Đáng tiếc, bà Jung nói câu này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn nói "bà đây thèm vào". Người nói không quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. Hiện giờ nhớ lại, Krystal không thể không thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Jung, người diện mạo tốt, gia thế tốt thật sự không ra gì.
Krystal luôn nghĩ, đời người có ba thứ máu chó nhất.
Thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát hiện đó không phải tên mình
Thứ hai là đêm tân hôn, cô dâu cũng không phải mình
Thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với mình không tốt.
Krystal có một người yêu đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Krystal ở lại Seoul tìm việc làm, bạn trai cô tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai người mua một căn nhà, chuẩn bị ở đây an cư lạc nghiệp. Đáng tiếc trong phòng lúc này có thêm một người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này đang ngồi lại là trên đùi chồng chưa cưới của cô.
Trong một buổi tối, đồ án của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn, Krystal nghĩ vận may thật sự trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén đựng đầy máu chó cứ bày ra trước mắt.
– "Krystal!"
Khi nhìn thấy Krystal xuất hiện ở cửa, sắc mặt Sehun thay đổi, lập tức đẩy Hye ở trong lòng ra một cách rất tự nhiên, nhận lấy hành lý trong tay cô.
– "Hôm qua không phải em gọi điện nói ngày mai mới về sao, đi đường có mệt không?"
Krystal nhìn anh ta một cái, không nói gì, tầm mắt lại rơi vào Hye đang ở trên sô pha.
Hye hất cái cằm xinh đẹp, nở một nụ cười mềm mại, đáng yêu với Krystal:
– "Krystal, đã lâu không gặp" - Trong mắt Hye thật nhiều đắc ý.
Krystal cảm thấy đau đầu. Cô không biết dây thần kinh một người phụ nữ phải thô thế nào mới có thể coi làm kẻ thứ ba là quang vinh. Cô cũng không biết da mặt một người đàn ông phải dày thế nào mới có thể giả vờ vô tội trong tình cảnh này.
– "Cũng chưa lâu lắm, trước khi tốt nghiệp đại học, không phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt sao?"
Krystal cũng cười cười, cầm cốc rót nước rồi chậm rãi uống, giống như không nhìn thấy vẻ mặt ngày càng bất an của Sehun.
– "Công việc dạo này tốt chứ?"
– "Cô chưa biết sao?"
Hye dùng những ngón tay trắng nõn che miệng, nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ vô cùng lẳng lơ : "Tôi đang làm ở công ty của Sehun, hiện là trợ lý của anh ấy."
Krystal nghe vậy cười cười, xoay người lấy ra hộp cà phê nguyên hạt từ trong hành lý, đưa vào trong tay Sehun.
– "Đây là cà phê nguyên hạt anh thích nhất."
Sehun nhìn thấy nụ cười trên mặt Krystal, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với một người phụ nữ thôi, đàn ông ai chẳng thỉnh thoảng phong lưu một chút? Huống hồ nữ chủ nhân của gia đình này sẽ chỉ là Krystal, sự đảm bảo này hẳn đã đủ để Krystal thỏa mãn rồi.
Kéo hành lý, Krystal hất mái tóc rủ trên trán, khẽ nhếch cằm:
– "Sehun, bà đây không cần mi nữa, hộp cà phê nguyên hạt này coi như quà chia tay bà đây tặng mi."
Cô liếc Sehun một cái rồi nhìn Hye một cái.
– "Hye, gã đàn ông này cho cô, cứ từ từ mà chơi, dù sao cô cũng thích cướp trên tay người khác, tôi đây đặc biệt tặng cho cô."
Nói xong, cô kéo hành lý ra khỏi cửa, không quay đầu nhìn lại.
Điều may mắn duy nhất của cô là thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân của mình đều ở trong hành lý, ra đi cũng không tính là quá mất mặt.
– "Krystal..."
Sehun thật sự không ngờ Krystal sẽ làm như vậy, vội vàng chạy ra cửa kéo tay cô lại: "Anh và người phụ nữ kia chỉ chơi đùa một chút, em đừng tưởng thật."
– "Chơi đến mức ôm hôn, quấn quýt lấy nhau?"
Krystal hất tay Sehun, cười nhạt trong lòng.
Ngày đó, ở đại học Seoul, chuyện Sehun theo đuổi cô nổi tiếng khắp trường, cô coi anh chàng "phú nhị đại*" này khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết sống phóng túng. Hiện giờ nhìn lại, xem ra anh ta chẳng khác gì những gã núp dưới bóng người nhà thích tìm phụ nữ chơi bời, nếu có cái gì khác thì chính là con mắt của cô, ngày đó mắt cô mù, hiện giờ mắt cô vô cùng sáng rõ.
* Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai.
Sehun biết Krystal nổi giận, thấy đối phương không nể mặt mình, sắc mặt cũng trở nên lúng túng.
– "Em đừng cáu giận được không, Hye chỉ là một ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác, làm sao có thể so với em."
– "Một ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác mà cũng muốn, anh lấy cái gì để xứng với tôi?"
Krystal cười giễu cợt, liếc nhìn Hye đi ra theo, vẻ mặt vô cùng nhục nhã.
– "Ngược lại, tôi cảm thấy hai người chính là một đôi trời sinh, anh đừng tới gần tôi, làm ô nhiễm bầu không khí của tôi."
Sehun thấy Krystal cứng mềm đều không ăn, hoàn toàn giận tái mặt nói:
– "Krystal, cô đừng cho rằng tôi sẽ nhường nhịn cô mãi, nếu hôm nay cô bước ra khỏi nơi này, sau này đừng quay về nữa."
Krystal trào phúng nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới trước thang máy, ấn nút xong mới quay đầu nói với Sehun: "Bà đây hôm nay đã đi, cho dù mi cầu xin, bà đây cũng không trở về, loại con ông cháu cha khốn kiếp như mi nên cút đi mới đúng!"
Ra khỏi tiểu khu, sau khi lên một chiếc taxi, Krystal mới ôm mặt, mệt mỏi rã rời, nhớ lại quãng thời gian của mình và Sehun.
Cô ở bên Sehun đã hơn hai năm, rất nhiều bạn bè trong trường đại học đều ao ước một bạn trai có tài có mạo như thế. Trong thời đại tấc đất tấc vàng như bây giờ, nhà họ Oh có một đống biệt thự, lại có một công ty riêng, trong con mắt của phần lớn nữ sinh, đây chính là một con rùa vàng làm chói mắt người đời. Thế nhưng, con rùa vàng này mỗi sáng mua bữa sáng cho cô, mỗi tối cùng cô tới phòng tự học nhàm chán. Cuối cùng, cô đã đồng ý ở bên phú đại nhị được phần lớn nữ sinh ao ước này. Chỉ là, thật không ngờ, phần tình cảm này chỉ sau khi cô tốt nghiệp đại học một năm đã biến thành thế này. Quả nhiên, không thể tin được đàn ông đẹp trai lại có tiền. Krystal buông tay xuống, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô hơi khép mi mắt, sau này tìm chồng nhất định phải tìm một người bình thường, trung thực. Trong thế giới kẻ thứ ba đang hoành hành này, ít nhất còn có chút yên tâm.
Krystal vừa xuống xe đã nghe được giọng nói của bạn tốt: "Krys ah~"
Cô ngẩng đầu nhìn lên, bạn tốt thời đại học - Choi Sulli đang tủm tỉm cười vẫy vẫy tay với cô. Mũi Krystal hơi xót, bước nhanh về phía Sulli: "Mắt Cười~"
– "Tớ nói này, một ngày cậu không cười nhạo cái tên của tớ, cậu sẽ chết sao."
Sulli nhận lấy hành lý trong tay Krystal, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô: "Đi thôi."
Về đến nhà, sau khi hai người đều đã nằm thẳng trên giường, Sulli mới đặt nghi vấn: "Cậu và Sehun xảy ra chuyện gì?"
Krystal mở to hai mắt, nhìn trần nhà nói: "Bọn tớ chia tay rồi, khi trở về, vừa khéo gặp anh ta và Hye đang chiến đấu quên mình". Nói xong, cô lộ ra nụ cười khổ: "Vì vậy bà chị đây đá hắn".
– "Lại là con tiện nhân Hye này."
Sulli tức giận ngồi bật dậy: "Vì sao cậu không cho đôi nam nữ chó má ấy vài cái tát, xem bọn chúng còn diễn trò gì?" (máu lửa thật :D)
Krystal ngồi dậy theo, nhíu mày: "Đánh hắn đau tay tớ, chia tay bây giờ cũng tốt hơn cưới rồi ly hôn".
Cô nhìn tay phải của mình, thấy nhẫn đính hôn trên ngón tay, thuận tiện bỏ ra: "Cậu nói xem cái nhẫn này bán đi được bao nhiêu tiền?"
Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, Sulli cho ra một kết luận: "Tớ thấy viên kim cương bên trên không nhỏ, chắc cũng có giá trị."
– "Ừ!" Krystal sờ sờ cằm, để nhẫn kim đặt lên tủ đầu giường. Một lúc lâu sau lại nói: "Tớ đây cũng không tính là quá thiệt."
– "Cậu biết chuyện ngày mai bạn học cùng thành phố tụ họp chưa?"
Thấy vẻ mặt Krystal không vui, Sulli chuyển chủ đề sang hướng khác, chọc chọc cái trán cô: "Nghe nói lần này Victoria-sunbae cũng đến."
– "Victoria-sunbae là ai?" - Krystal mờ mịt.
Sulli tiếp tục chọc cái đầu cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Victoria Song - nhân vật phong vân hơn chúng ta hai khóa, Vic-sunbae phong độ có thừa, kỳ nào cũng được học bổng hạng nhất, hội trưởng hội học sinh đẹp trai xinh gái nhất của đại học Seoul, nghe nói hiện giờ cô ấy tự mình gầy dựng một công ty riêng, trở thành nhân vật tiêu biểu tốt nghiệp từ trường chúng ta."
Cứ bị chọc vào đầu, Krystal bĩu môi một cái, hất móng vuốt của Sulli ra.
– "Vic-sunbae sao?" – Day day chỗ bị chọc đau, cô bình tĩnh lạnh nhạt mở miệng – "Tớ không biết tên này, Mắt Cười đáng yêu, quá mê những người như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng."
– "Ai ya, thất tình nên chuẩn bị tuyệt thực đấy hả?"
Sulli đi tới mép giường, ngồi xuống, nói một cách vô cùng hâm mộ: "Tớ nói này Krys, gương mặt này của cậu cũng không tệ, da mặt mềm mịn, đàn hồi, làm thế nào lại để con yêu tinh Hye kia khoét góc tường vậy?"
Sau khi lấy quần áo ra khỏi hành lý, thay xong, Krystal mới lên tiếng: "Bức tường này của tớ không vây được, muốn vượt tường của Sehun, có cách nào khác đâu."
Sulli lắc đầu thở dài nói: "Krys... Sehun mà nghe được những lời này của cậu sẽ tức đến ói máu."
Bàn tay đang thu dọn hành lý của Krystal dừng lại một lát, lấy ra khung ảnh bên trong, bên trên là tấm ảnh mà cô và Sehun đang cười sáng lạn, căn bản không hề ngờ rằng sẽ đi tới ngày hôm nay
Thấy Krystal nhìn chằm chằm bức ảnh ngẩn người, Sulli cắn cắn môi, không nói gì.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Krystal chọc chọc gương mặt Sehun trong ảnh. Đột nhiên cô xoay người ném cả khung ảnh vào trong thùng rác, tìm được đồ rửa mặt rồi mới cảm thán: "Ssul à, cô chú đối với cậu có phần tốt quá rồi, cậu ở lại đây làm việc mà bọn họ còn cho cậu tiền mua nhà, thật sự làm người ta thèm muốn."
– "Được rồi, được rồi, vậy cậu ở đây với tớ đi."
Sulli vừa giúp Krystal xếp quần áo từ trong hành lý vào trong tủ, vừa mở miệng hỏi: "Hôm nay cậu có đi làm không?"
Krystal lấy những thứ trong hành lý ra: "Tớ đã đưa đơn từ chức rồi."
Sulli cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ giúp Krystal xếp từng bộ quần áo cẩn thận: "Vậy thì tốt, đến công ty bố tớ làm đi, gần đây công ty đang tuyển nhân viên mới."
Cuối cùng Krystal cũng tìm được kem và bàn chải đánh răng. Nghe Sulli vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cô nàng: "Vậy thì tốt rồi, ai dám không cho tớ vào công ty của chú, tớ có thể tìm cấp trên của bọn họ che nhờ ô dù." Nói xong, cô cười cười đi vào phòng tắm.
Sulli thấy Krystal đã ra ngoài nụ cười trên mặt mới dần dần biến mất, cô biết Krystal không giống với những cô gái õng ẹo, xảy ra chuyện gì cô cũng không khóc không nháo, nhưng những chuyện xảy ra hai ngày này cũng khó chịu đựng được. Không còn công việc, bạn trai ngoại tình, những chuyện này xảy ra với bất cứ ai, họ cũng không thể đơn giản tiếp nhận.
Krystal thường xuyên hối hận vì những quyết định của mình, ví dụ như nói sẽ đi dạo phố với Sulli. Cô nhìn Sulli đi giày cao gót mười phân mà lướt đi nhẹ nhàng như gió, không khỏi giật giật khóe miệng, đều là con gái, vì sao cô chỉ đi giày cao gót một tiếng là xương sống, thắt lưng đã mềm nhũn ra, thật xấu hổ.
– "Krys, cái áo này thế nào? Vóc người cậu đẹp, mặc vào hẳn sẽ rất đẹp."
Sulli chỉ vào một chiếc áo khoác nhạt màu, nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: "Cô đưa cái này cho cô ấy thử xem."
Krystal uể oải kéo tay bạn tốt: "Ssul đại nhân, Ssul thái hậu con đã mua hai bộ quần áo theo thẩm mỹ của ngài rồi, van xin ngài hãy tha cho con đi."
Sulli ấn chiếc áo vào trong lòng Krystal, cười tít mắt.
– "Bạn yêu, tớ sẽ khiến cậu xuất hiện một cách lộng lẫy trong hội bạn học thành phố, cho dù con tiểu yêu tinh Hye hay gã đàn ông đê tiện Sehun kia có xuất hiện, cậu cũng phải giành sân khấu lại cho bà chị đây."
Krystal giật giật khóe miệng, cam chịu số phận ôm quần áo bước vào phòng thay đồ, sau khi tinh thần chịu dằn vặt, thân thể cũng bị đày đọa.
– "Thật xin lỗi" – Victoria lễ phép cười, thu hồi tầm mắt, sau khi uống một ngụm cà phê mới nói: "Anh Park đưa ra giá này có phần hơi thấp, thật sự khiến tôi khó xử."
– "Giá cả dễ bàn." – Người nói cười cười – "Nếu không chúng ta lại bàn bạc về sản phẩm này một chút."
Victoria gật đầu, khóe mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có thứ gì đó sâu đậm khó tan chảy.
– "Tớ thà mặc giẻ lau đi tham gia hội bạn học cũng không muốn đi mua sắm nữa."
Sulli vỗ vỗ đầu Krystal: "Ngoan, tới cửa hàng tiếp theo đã rồi tớ đưa cậu đi ăn."
– "Cậu nói câu này năm lần rồi!" – Krystal nghiêm khắc lên án.
Nụ cười của Sulli vẫn không giảm: "Đương nhiên, cậu cũng có thể ôm cột đèn không buông tay, tớ đi ăn cơm một mình."
Krystal cam chịu số phận, buông cột đèn ra, đi theo bên cạnh Ssul thái hậu vào một cửa hàng giày.
Vào lúc này gặp phải Hye và Sehun thật là một chuyện ngoài ý muốn đầy máu chó, Krystal nghĩ chính mình dường như đang xem người ta biểu diễn một vở kịch cẩu huyết thấp kém, tất cả các loại tình tiết máu chó đều đủ cả, mà chính mình cũng là một nữ diễn viên trong vở kịch cẩu huyết này.
Cô nhìn Sehun đang khom lưng đeo giày cho Hye, trong mắt tràn đầy thương yêu, đột nhiên cô cảm thấy dạ dày nhói đau, nhíu mày nhưng vẫn đâm đầu vào tiệm giày này.
Sulli liếc mắt nhìn Sehun và Hye, căn bản không thèm để ý tới hai người kia, cô đi tới bên cạnh Krystal, lấy một đôi giày xuống: "Krys, thử đôi này xem, chân cậu trắng như thế, đi vào nhất định rất đẹp."
– "Đẹp thì đẹp, nhưng không biết có tiền mua hay không." – Hye khinh bỉ nhìn về phía Krystal – "Một tháng được có mấy nghìn tiền lương, nên biết tiết kiệm đi, nếu không sau này lấy chồng cũng chẳng có đồ cưới."
Sulli và Krystal đồng thời đỡ trán. Người phụ nữ này có cần phải diễn giống nữ phản diện độc ác trong phim thần tượng thế không, thủ đoạn này... thật sự làm cho người ta không nói gì chống đỡ được.
Krystal quay mặt muốn tỏ ý không quen người phụ nữ này, đáng tiếc, đối phương hiển nhiên nghĩ mình diễn còn chưa đủ nhập vai, tiếp tục mở miệng nói: "Nghe nói tối mai có hội bạn học thì phải, vì vậy Hun mới dẫn tôi đi mua giày, lẽ nào mấy người cũng muốn tham gia hội bạn học?" Nói xong, cánh tay cô ta còn khoác lên tay Sehun.
Sehun không nói gì, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn Krystal, nhưng đối phương căn bản không thèm liếc nhìn anh ta, giống như anh ta không tồn tại.
Krystal vẫn không để ý đến Hye, thử đôi giày Sulli đưa cho, đi vào cảm thấy thật sự không tệ, cô gật đầu: "Lấy đôi này đi, thái hậu nương nương, con đây có thể đi ăn chưa."
Sulli thỏa mãn vỗ đầu Krystal: "Chuẩn tấu."
Hye nói mà không được Krystal đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt nóng lên, không khỏi nổi giận đùng đùng mở miệng: "Krystal, bạn trai đá cô, cô cũng không nói gì sao?"
Krystal nghe vậy cười khúc khích, trào phúng nhìn về phía Hye: "Đêm qua mắt cô mù sao, không phải chính tôi đá tên con ông cháu cha này sao, một tên trăng hoa, một cô nàng thứ ba, đây không phải một đôi trời sinh sao, tôi rộng lượng tác thành cho hai người, cô còn chưa hài lòng?"
Bên cạnh cũng có những khách hàng khác, nghe được những lời này của Krystal đều nhìn về phía Hye và Sehun, thể hiện lòng hiếu kỳ vô cùng lớn đối với kẻ thứ ba và gã đàn ông ngoại tình, dù sao ở thời buổi này, kẻ thứ ba chửi mắng người ta tương đối nhiều, dù sao hiện thực không phải tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu không phải là thứ vô địch.
Sắc mặt Sehun trở nên khó coi, anh ta đứng lên đi về phía Krystal.
– "Krys, em đừng làm ầm ĩ."
Những lời này của Krystal thật sự làm người ta khó xử.
Krystal lắc lắc ngón trỏ: "Oh Sehun, tôi không làm ầm ĩ, mà đang tuyên bố chuyển nhượng quyền làm chủ cho Hye, tôi cũng không muốn vì một gã đàn ông như anh mà mất phong độ ở một nơi thế này."
Nói xong, cô nói với Sulli ở bên cạnh: "Ssul, chúng ta đi." Nếu không đi, cô sợ mình sẽ bạt tai người ta giống nữ diễn viên trong phim thần tượng, dù sao mình mà có chỉ số thông minh vô địch như nữ diễn viên là một chuyện thật đáng sợ.
Ra khỏi tiệm giày, Sulli lo lắng liếc nhìn Krystal, nhưng sắc mặt đối phương vẫn như thường, căn bản không nhìn ra chút mất hứng nào, đi tới một nhà hàng bên cạnh: "Cô nàng à, hôm nay tôi mời khách, cô muốn ăn gì?"
– "Nhân sâm, vây cá, bào ngư, tổ yến." – Đôi mắt Krystal trông mong nhìn về phía Sulli – "Những cái này đều được chứ?"
Sulli nhe răng cười nói: "Ra khỏi cửa rẽ phải, đụng vào tường ba cái."
Krystal mù mờ: "Cái tường kia có gì thần kì à?"
Sulli mỉm cười: "Không, như vậy bộ não cậu sẽ gặp ảo giác."
– "Ssul thái hậu, nhà ngài rất có tiền, chẳng lẽ ngài không thể an ủi người thất tình đáng thương này sao?" – Krystal lên án.
Vẻ mặt Sulli không đổi: "Vì vậy ta mới quyết định mời con đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng nướng."
Krystal vào nhà hàng, buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói: "Ssul thái hậu, ngài thật keo kiệt."
Sulli tự hào nói: "Vì vậy ta mới có tiền."
Krystal yên lặng ăn đậu phộng miễn phí trên bàn.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Krystal nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt.
– "Krys, cậu chính là thực thần a." – Sulli nhìn dáng vẻ này của Krystal, bao nhiêu lo lắng cũng bị cô ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới lượt Krys này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.
Krystal cắn miếng sườn nướng vẻ mặt ảm đạm: "Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã đàn ông mà đòi sống đòi chết, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí."
Vẻ mặt Sulli khẽ thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của bạn hiền.
Krystal cười cười, nhìn Sulli nói: "Ssul, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông mà thôi, Krys tớ không đến mức không có Sehun thì không sống nổi, chỉ cần tớ muốn là có thể sống rất tốt."
Sulli lườm lườm: "Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!"
Krystal vẫn cười như trước, ngay cả đôi mắt cũng cong gần thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng, Sulli sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng cô, sao có thể cố ý để cô tới ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Krystal.
Victoria lắc đầu, cuộn cửa sổ lên, nói: "Về công ty trước."
Tài xế gật đầu, quay xe trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.
_Xàm Xàm_
---------------------------------------------------------Trên chiếc sô pha mà Krystal thích nhất có hai người, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, trăng sao mù mịt.
Krystal đứng ở cửa, không biết mình nên biểu cảm thế nào, tức giận hay đau thương, hay là cả hai.
Năm đầu tiên Krystal vào đại học, mẹ cô đã nói với cô một câu: "Phụ nữ tìm chồng, nhất định đừng tìm một người quá đẹp lại có tiền, người quá chói mắt như vậy không dễ nắm chặt trong tay". Đáng tiếc, bà Jung nói câu này xong lại đạp đổ Vạn Lý Trường Thành trước mặt, vỗ bàn nói "bà đây thèm vào". Người nói không quá nghiêm túc, người nghe lại càng vô tâm. Hiện giờ nhớ lại, Krystal không thể không thừa nhận lời vàng ý ngọc của thái hậu nhà họ Jung, người diện mạo tốt, gia thế tốt thật sự không ra gì.
Krystal luôn nghĩ, đời người có ba thứ máu chó nhất.
Thứ nhất là đề tên bảng vàng, sau đó lại phát hiện đó không phải tên mình
Thứ hai là đêm tân hôn, cô dâu cũng không phải mình
Thứ ba là gặp bạn cũ nơi đất khách, đáng tiếc quan hệ của bạn cũ này với mình không tốt.
Krystal có một người yêu đẹp trai, gia thế lại tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Krystal ở lại Seoul tìm việc làm, bạn trai cô tới công ty của gia đình làm việc. Sau đó, hai người mua một căn nhà, chuẩn bị ở đây an cư lạc nghiệp. Đáng tiếc trong phòng lúc này có thêm một người phụ nữ, mà nơi người phụ nữ này đang ngồi lại là trên đùi chồng chưa cưới của cô.
Trong một buổi tối, đồ án của mình bị người ta cướp mất, chồng chưa cưới cũng bị người ta đánh cắp. Chẳng những vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn, Krystal nghĩ vận may thật sự trái ngược với cái tên của mình, các loại cốc chén đựng đầy máu chó cứ bày ra trước mắt.
– "Krystal!"
Khi nhìn thấy Krystal xuất hiện ở cửa, sắc mặt Sehun thay đổi, lập tức đẩy Hye ở trong lòng ra một cách rất tự nhiên, nhận lấy hành lý trong tay cô.
– "Hôm qua không phải em gọi điện nói ngày mai mới về sao, đi đường có mệt không?"
Krystal nhìn anh ta một cái, không nói gì, tầm mắt lại rơi vào Hye đang ở trên sô pha.
Hye hất cái cằm xinh đẹp, nở một nụ cười mềm mại, đáng yêu với Krystal:
– "Krystal, đã lâu không gặp" - Trong mắt Hye thật nhiều đắc ý.
Krystal cảm thấy đau đầu. Cô không biết dây thần kinh một người phụ nữ phải thô thế nào mới có thể coi làm kẻ thứ ba là quang vinh. Cô cũng không biết da mặt một người đàn ông phải dày thế nào mới có thể giả vờ vô tội trong tình cảnh này.
– "Cũng chưa lâu lắm, trước khi tốt nghiệp đại học, không phải chúng ta vẫn thường xuyên gặp mặt sao?"
Krystal cũng cười cười, cầm cốc rót nước rồi chậm rãi uống, giống như không nhìn thấy vẻ mặt ngày càng bất an của Sehun.
– "Công việc dạo này tốt chứ?"
– "Cô chưa biết sao?"
Hye dùng những ngón tay trắng nõn che miệng, nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ vô cùng lẳng lơ : "Tôi đang làm ở công ty của Sehun, hiện là trợ lý của anh ấy."
Krystal nghe vậy cười cười, xoay người lấy ra hộp cà phê nguyên hạt từ trong hành lý, đưa vào trong tay Sehun.
– "Đây là cà phê nguyên hạt anh thích nhất."
Sehun nhìn thấy nụ cười trên mặt Krystal, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với một người phụ nữ thôi, đàn ông ai chẳng thỉnh thoảng phong lưu một chút? Huống hồ nữ chủ nhân của gia đình này sẽ chỉ là Krystal, sự đảm bảo này hẳn đã đủ để Krystal thỏa mãn rồi.
Kéo hành lý, Krystal hất mái tóc rủ trên trán, khẽ nhếch cằm:
– "Sehun, bà đây không cần mi nữa, hộp cà phê nguyên hạt này coi như quà chia tay bà đây tặng mi."
Cô liếc Sehun một cái rồi nhìn Hye một cái.
– "Hye, gã đàn ông này cho cô, cứ từ từ mà chơi, dù sao cô cũng thích cướp trên tay người khác, tôi đây đặc biệt tặng cho cô."
Nói xong, cô kéo hành lý ra khỏi cửa, không quay đầu nhìn lại.
Điều may mắn duy nhất của cô là thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân của mình đều ở trong hành lý, ra đi cũng không tính là quá mất mặt.
– "Krystal..."
Sehun thật sự không ngờ Krystal sẽ làm như vậy, vội vàng chạy ra cửa kéo tay cô lại: "Anh và người phụ nữ kia chỉ chơi đùa một chút, em đừng tưởng thật."
– "Chơi đến mức ôm hôn, quấn quýt lấy nhau?"
Krystal hất tay Sehun, cười nhạt trong lòng.
Ngày đó, ở đại học Seoul, chuyện Sehun theo đuổi cô nổi tiếng khắp trường, cô coi anh chàng "phú nhị đại*" này khác với những kẻ con ông cháu cha chỉ biết sống phóng túng. Hiện giờ nhìn lại, xem ra anh ta chẳng khác gì những gã núp dưới bóng người nhà thích tìm phụ nữ chơi bời, nếu có cái gì khác thì chính là con mắt của cô, ngày đó mắt cô mù, hiện giờ mắt cô vô cùng sáng rõ.
* Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai.
Sehun biết Krystal nổi giận, thấy đối phương không nể mặt mình, sắc mặt cũng trở nên lúng túng.
– "Em đừng cáu giận được không, Hye chỉ là một ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác, làm sao có thể so với em."
– "Một ả đàn bà thích chen chân vào gia đình người khác mà cũng muốn, anh lấy cái gì để xứng với tôi?"
Krystal cười giễu cợt, liếc nhìn Hye đi ra theo, vẻ mặt vô cùng nhục nhã.
– "Ngược lại, tôi cảm thấy hai người chính là một đôi trời sinh, anh đừng tới gần tôi, làm ô nhiễm bầu không khí của tôi."
Sehun thấy Krystal cứng mềm đều không ăn, hoàn toàn giận tái mặt nói:
– "Krystal, cô đừng cho rằng tôi sẽ nhường nhịn cô mãi, nếu hôm nay cô bước ra khỏi nơi này, sau này đừng quay về nữa."
Krystal trào phúng nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới trước thang máy, ấn nút xong mới quay đầu nói với Sehun: "Bà đây hôm nay đã đi, cho dù mi cầu xin, bà đây cũng không trở về, loại con ông cháu cha khốn kiếp như mi nên cút đi mới đúng!"
Ra khỏi tiểu khu, sau khi lên một chiếc taxi, Krystal mới ôm mặt, mệt mỏi rã rời, nhớ lại quãng thời gian của mình và Sehun.
Cô ở bên Sehun đã hơn hai năm, rất nhiều bạn bè trong trường đại học đều ao ước một bạn trai có tài có mạo như thế. Trong thời đại tấc đất tấc vàng như bây giờ, nhà họ Oh có một đống biệt thự, lại có một công ty riêng, trong con mắt của phần lớn nữ sinh, đây chính là một con rùa vàng làm chói mắt người đời. Thế nhưng, con rùa vàng này mỗi sáng mua bữa sáng cho cô, mỗi tối cùng cô tới phòng tự học nhàm chán. Cuối cùng, cô đã đồng ý ở bên phú đại nhị được phần lớn nữ sinh ao ước này. Chỉ là, thật không ngờ, phần tình cảm này chỉ sau khi cô tốt nghiệp đại học một năm đã biến thành thế này. Quả nhiên, không thể tin được đàn ông đẹp trai lại có tiền. Krystal buông tay xuống, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô hơi khép mi mắt, sau này tìm chồng nhất định phải tìm một người bình thường, trung thực. Trong thế giới kẻ thứ ba đang hoành hành này, ít nhất còn có chút yên tâm.
Krystal vừa xuống xe đã nghe được giọng nói của bạn tốt: "Krys ah~"
Cô ngẩng đầu nhìn lên, bạn tốt thời đại học - Choi Sulli đang tủm tỉm cười vẫy vẫy tay với cô. Mũi Krystal hơi xót, bước nhanh về phía Sulli: "Mắt Cười~"
– "Tớ nói này, một ngày cậu không cười nhạo cái tên của tớ, cậu sẽ chết sao."
Sulli nhận lấy hành lý trong tay Krystal, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô: "Đi thôi."
Về đến nhà, sau khi hai người đều đã nằm thẳng trên giường, Sulli mới đặt nghi vấn: "Cậu và Sehun xảy ra chuyện gì?"
Krystal mở to hai mắt, nhìn trần nhà nói: "Bọn tớ chia tay rồi, khi trở về, vừa khéo gặp anh ta và Hye đang chiến đấu quên mình". Nói xong, cô lộ ra nụ cười khổ: "Vì vậy bà chị đây đá hắn".
– "Lại là con tiện nhân Hye này."
Sulli tức giận ngồi bật dậy: "Vì sao cậu không cho đôi nam nữ chó má ấy vài cái tát, xem bọn chúng còn diễn trò gì?" (máu lửa thật :D)
Krystal ngồi dậy theo, nhíu mày: "Đánh hắn đau tay tớ, chia tay bây giờ cũng tốt hơn cưới rồi ly hôn".
Cô nhìn tay phải của mình, thấy nhẫn đính hôn trên ngón tay, thuận tiện bỏ ra: "Cậu nói xem cái nhẫn này bán đi được bao nhiêu tiền?"
Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu, Sulli cho ra một kết luận: "Tớ thấy viên kim cương bên trên không nhỏ, chắc cũng có giá trị."
– "Ừ!" Krystal sờ sờ cằm, để nhẫn kim đặt lên tủ đầu giường. Một lúc lâu sau lại nói: "Tớ đây cũng không tính là quá thiệt."
– "Cậu biết chuyện ngày mai bạn học cùng thành phố tụ họp chưa?"
Thấy vẻ mặt Krystal không vui, Sulli chuyển chủ đề sang hướng khác, chọc chọc cái trán cô: "Nghe nói lần này Victoria-sunbae cũng đến."
– "Victoria-sunbae là ai?" - Krystal mờ mịt.
Sulli tiếp tục chọc cái đầu cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Victoria Song - nhân vật phong vân hơn chúng ta hai khóa, Vic-sunbae phong độ có thừa, kỳ nào cũng được học bổng hạng nhất, hội trưởng hội học sinh đẹp trai xinh gái nhất của đại học Seoul, nghe nói hiện giờ cô ấy tự mình gầy dựng một công ty riêng, trở thành nhân vật tiêu biểu tốt nghiệp từ trường chúng ta."
Cứ bị chọc vào đầu, Krystal bĩu môi một cái, hất móng vuốt của Sulli ra.
– "Vic-sunbae sao?" – Day day chỗ bị chọc đau, cô bình tĩnh lạnh nhạt mở miệng – "Tớ không biết tên này, Mắt Cười đáng yêu, quá mê những người như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng."
– "Ai ya, thất tình nên chuẩn bị tuyệt thực đấy hả?"
Sulli đi tới mép giường, ngồi xuống, nói một cách vô cùng hâm mộ: "Tớ nói này Krys, gương mặt này của cậu cũng không tệ, da mặt mềm mịn, đàn hồi, làm thế nào lại để con yêu tinh Hye kia khoét góc tường vậy?"
Sau khi lấy quần áo ra khỏi hành lý, thay xong, Krystal mới lên tiếng: "Bức tường này của tớ không vây được, muốn vượt tường của Sehun, có cách nào khác đâu."
Sulli lắc đầu thở dài nói: "Krys... Sehun mà nghe được những lời này của cậu sẽ tức đến ói máu."
Bàn tay đang thu dọn hành lý của Krystal dừng lại một lát, lấy ra khung ảnh bên trong, bên trên là tấm ảnh mà cô và Sehun đang cười sáng lạn, căn bản không hề ngờ rằng sẽ đi tới ngày hôm nay
Thấy Krystal nhìn chằm chằm bức ảnh ngẩn người, Sulli cắn cắn môi, không nói gì.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Krystal chọc chọc gương mặt Sehun trong ảnh. Đột nhiên cô xoay người ném cả khung ảnh vào trong thùng rác, tìm được đồ rửa mặt rồi mới cảm thán: "Ssul à, cô chú đối với cậu có phần tốt quá rồi, cậu ở lại đây làm việc mà bọn họ còn cho cậu tiền mua nhà, thật sự làm người ta thèm muốn."
– "Được rồi, được rồi, vậy cậu ở đây với tớ đi."
Sulli vừa giúp Krystal xếp quần áo từ trong hành lý vào trong tủ, vừa mở miệng hỏi: "Hôm nay cậu có đi làm không?"
Krystal lấy những thứ trong hành lý ra: "Tớ đã đưa đơn từ chức rồi."
Sulli cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ giúp Krystal xếp từng bộ quần áo cẩn thận: "Vậy thì tốt, đến công ty bố tớ làm đi, gần đây công ty đang tuyển nhân viên mới."
Cuối cùng Krystal cũng tìm được kem và bàn chải đánh răng. Nghe Sulli vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cô nàng: "Vậy thì tốt rồi, ai dám không cho tớ vào công ty của chú, tớ có thể tìm cấp trên của bọn họ che nhờ ô dù." Nói xong, cô cười cười đi vào phòng tắm.
Sulli thấy Krystal đã ra ngoài nụ cười trên mặt mới dần dần biến mất, cô biết Krystal không giống với những cô gái õng ẹo, xảy ra chuyện gì cô cũng không khóc không nháo, nhưng những chuyện xảy ra hai ngày này cũng khó chịu đựng được. Không còn công việc, bạn trai ngoại tình, những chuyện này xảy ra với bất cứ ai, họ cũng không thể đơn giản tiếp nhận.
Krystal thường xuyên hối hận vì những quyết định của mình, ví dụ như nói sẽ đi dạo phố với Sulli. Cô nhìn Sulli đi giày cao gót mười phân mà lướt đi nhẹ nhàng như gió, không khỏi giật giật khóe miệng, đều là con gái, vì sao cô chỉ đi giày cao gót một tiếng là xương sống, thắt lưng đã mềm nhũn ra, thật xấu hổ.
– "Krys, cái áo này thế nào? Vóc người cậu đẹp, mặc vào hẳn sẽ rất đẹp."
Sulli chỉ vào một chiếc áo khoác nhạt màu, nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: "Cô đưa cái này cho cô ấy thử xem."
Krystal uể oải kéo tay bạn tốt: "Ssul đại nhân, Ssul thái hậu con đã mua hai bộ quần áo theo thẩm mỹ của ngài rồi, van xin ngài hãy tha cho con đi."
Sulli ấn chiếc áo vào trong lòng Krystal, cười tít mắt.
– "Bạn yêu, tớ sẽ khiến cậu xuất hiện một cách lộng lẫy trong hội bạn học thành phố, cho dù con tiểu yêu tinh Hye hay gã đàn ông đê tiện Sehun kia có xuất hiện, cậu cũng phải giành sân khấu lại cho bà chị đây."
Krystal giật giật khóe miệng, cam chịu số phận ôm quần áo bước vào phòng thay đồ, sau khi tinh thần chịu dằn vặt, thân thể cũng bị đày đọa.
oOo
– "Thật xin lỗi" – Victoria lễ phép cười, thu hồi tầm mắt, sau khi uống một ngụm cà phê mới nói: "Anh Park đưa ra giá này có phần hơi thấp, thật sự khiến tôi khó xử."
– "Giá cả dễ bàn." – Người nói cười cười – "Nếu không chúng ta lại bàn bạc về sản phẩm này một chút."
Victoria gật đầu, khóe mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có thứ gì đó sâu đậm khó tan chảy.
oOo
– "Tớ thà mặc giẻ lau đi tham gia hội bạn học cũng không muốn đi mua sắm nữa."
Sulli vỗ vỗ đầu Krystal: "Ngoan, tới cửa hàng tiếp theo đã rồi tớ đưa cậu đi ăn."
– "Cậu nói câu này năm lần rồi!" – Krystal nghiêm khắc lên án.
Nụ cười của Sulli vẫn không giảm: "Đương nhiên, cậu cũng có thể ôm cột đèn không buông tay, tớ đi ăn cơm một mình."
Krystal cam chịu số phận, buông cột đèn ra, đi theo bên cạnh Ssul thái hậu vào một cửa hàng giày.
Vào lúc này gặp phải Hye và Sehun thật là một chuyện ngoài ý muốn đầy máu chó, Krystal nghĩ chính mình dường như đang xem người ta biểu diễn một vở kịch cẩu huyết thấp kém, tất cả các loại tình tiết máu chó đều đủ cả, mà chính mình cũng là một nữ diễn viên trong vở kịch cẩu huyết này.
Cô nhìn Sehun đang khom lưng đeo giày cho Hye, trong mắt tràn đầy thương yêu, đột nhiên cô cảm thấy dạ dày nhói đau, nhíu mày nhưng vẫn đâm đầu vào tiệm giày này.
Sulli liếc mắt nhìn Sehun và Hye, căn bản không thèm để ý tới hai người kia, cô đi tới bên cạnh Krystal, lấy một đôi giày xuống: "Krys, thử đôi này xem, chân cậu trắng như thế, đi vào nhất định rất đẹp."
– "Đẹp thì đẹp, nhưng không biết có tiền mua hay không." – Hye khinh bỉ nhìn về phía Krystal – "Một tháng được có mấy nghìn tiền lương, nên biết tiết kiệm đi, nếu không sau này lấy chồng cũng chẳng có đồ cưới."
Sulli và Krystal đồng thời đỡ trán. Người phụ nữ này có cần phải diễn giống nữ phản diện độc ác trong phim thần tượng thế không, thủ đoạn này... thật sự làm cho người ta không nói gì chống đỡ được.
Krystal quay mặt muốn tỏ ý không quen người phụ nữ này, đáng tiếc, đối phương hiển nhiên nghĩ mình diễn còn chưa đủ nhập vai, tiếp tục mở miệng nói: "Nghe nói tối mai có hội bạn học thì phải, vì vậy Hun mới dẫn tôi đi mua giày, lẽ nào mấy người cũng muốn tham gia hội bạn học?" Nói xong, cánh tay cô ta còn khoác lên tay Sehun.
Sehun không nói gì, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn Krystal, nhưng đối phương căn bản không thèm liếc nhìn anh ta, giống như anh ta không tồn tại.
Krystal vẫn không để ý đến Hye, thử đôi giày Sulli đưa cho, đi vào cảm thấy thật sự không tệ, cô gật đầu: "Lấy đôi này đi, thái hậu nương nương, con đây có thể đi ăn chưa."
Sulli thỏa mãn vỗ đầu Krystal: "Chuẩn tấu."
Hye nói mà không được Krystal đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt nóng lên, không khỏi nổi giận đùng đùng mở miệng: "Krystal, bạn trai đá cô, cô cũng không nói gì sao?"
Krystal nghe vậy cười khúc khích, trào phúng nhìn về phía Hye: "Đêm qua mắt cô mù sao, không phải chính tôi đá tên con ông cháu cha này sao, một tên trăng hoa, một cô nàng thứ ba, đây không phải một đôi trời sinh sao, tôi rộng lượng tác thành cho hai người, cô còn chưa hài lòng?"
Bên cạnh cũng có những khách hàng khác, nghe được những lời này của Krystal đều nhìn về phía Hye và Sehun, thể hiện lòng hiếu kỳ vô cùng lớn đối với kẻ thứ ba và gã đàn ông ngoại tình, dù sao ở thời buổi này, kẻ thứ ba chửi mắng người ta tương đối nhiều, dù sao hiện thực không phải tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu không phải là thứ vô địch.
Sắc mặt Sehun trở nên khó coi, anh ta đứng lên đi về phía Krystal.
– "Krys, em đừng làm ầm ĩ."
Những lời này của Krystal thật sự làm người ta khó xử.
Krystal lắc lắc ngón trỏ: "Oh Sehun, tôi không làm ầm ĩ, mà đang tuyên bố chuyển nhượng quyền làm chủ cho Hye, tôi cũng không muốn vì một gã đàn ông như anh mà mất phong độ ở một nơi thế này."
Nói xong, cô nói với Sulli ở bên cạnh: "Ssul, chúng ta đi." Nếu không đi, cô sợ mình sẽ bạt tai người ta giống nữ diễn viên trong phim thần tượng, dù sao mình mà có chỉ số thông minh vô địch như nữ diễn viên là một chuyện thật đáng sợ.
Ra khỏi tiệm giày, Sulli lo lắng liếc nhìn Krystal, nhưng sắc mặt đối phương vẫn như thường, căn bản không nhìn ra chút mất hứng nào, đi tới một nhà hàng bên cạnh: "Cô nàng à, hôm nay tôi mời khách, cô muốn ăn gì?"
– "Nhân sâm, vây cá, bào ngư, tổ yến." – Đôi mắt Krystal trông mong nhìn về phía Sulli – "Những cái này đều được chứ?"
Sulli nhe răng cười nói: "Ra khỏi cửa rẽ phải, đụng vào tường ba cái."
Krystal mù mờ: "Cái tường kia có gì thần kì à?"
Sulli mỉm cười: "Không, như vậy bộ não cậu sẽ gặp ảo giác."
– "Ssul thái hậu, nhà ngài rất có tiền, chẳng lẽ ngài không thể an ủi người thất tình đáng thương này sao?" – Krystal lên án.
Vẻ mặt Sulli không đổi: "Vì vậy ta mới quyết định mời con đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng nướng."
Krystal vào nhà hàng, buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói: "Ssul thái hậu, ngài thật keo kiệt."
Sulli tự hào nói: "Vì vậy ta mới có tiền."
Krystal yên lặng ăn đậu phộng miễn phí trên bàn.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Krystal nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt.
– "Krys, cậu chính là thực thần a." – Sulli nhìn dáng vẻ này của Krystal, bao nhiêu lo lắng cũng bị cô ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới lượt Krys này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.
Krystal cắn miếng sườn nướng vẻ mặt ảm đạm: "Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã đàn ông mà đòi sống đòi chết, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí."
Vẻ mặt Sulli khẽ thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của bạn hiền.
Krystal cười cười, nhìn Sulli nói: "Ssul, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông mà thôi, Krys tớ không đến mức không có Sehun thì không sống nổi, chỉ cần tớ muốn là có thể sống rất tốt."
Sulli lườm lườm: "Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!"
Krystal vẫn cười như trước, ngay cả đôi mắt cũng cong gần thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng, Sulli sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng cô, sao có thể cố ý để cô tới ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Krystal.
oOo
Victoria lắc đầu, cuộn cửa sổ lên, nói: "Về công ty trước."
Tài xế gật đầu, quay xe trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.