Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường
Chương 13
Nếu nói đến người bố không có phẩm hạnh kia của Thư Hân, sợ rằng phần lớn phụ nữ nghe xong sẽ đều nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện ân cần thăm hỏi vài câu.Mẹ nàng kết hôn với ông khi chưa tròn hai mươi tuổi, chưa được một năm thì bố Thư Hân lên đường sang tỉnh khác đãi vàng, cho tới khi Thư Hân chào đời, bố nàng vẫn chưa trở về.Khi Thư Hân đã cai sữa, mẹ nàng mới biết chồng mình đã có tình nhân ở ngoài. Lúc mọi người đều cho rằng mẹ nàng sẽ tìm người phụ nữ đó đánh ghen ầm ĩ thì bà chỉ mời luật sư đưa đơn lên tòa án, cầm được phí nuôi dưỡng rồi một mình kiên cường nuôi nấng Thư Hân.Càng không có những tình tiết một mình len lén lau nước mắt như những nữ chính đau khổ vì tình trong phim ảnh. Bà là một người phụ nữ lạc quan, khi nên mua quần áo đẹp thì vẫn mua như thường, cái gì nên ăn thì vẫn thoải mái mà ăn, chỉ không đi thêm bước nữa. Bà cũng là một người phụ nữ giỏi giang, tự mình mở một xưởng may quần áo nhỏ, việc làm ăn cũng không tệ lắm.Hai năm gần đây, bà cảm thấy mình không cần vất vả như thế nữa, bà bán xưởng may, mở một xưởng thêu, thuê mấy công nhân nữ, cuộc sống cũng dễ chịu, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi chăm sóc sắc đẹp, du lịch, đánh bài, chơi mạt chược, không thấy đến một nửa cái bóng của người phụ nữ đau khổ vì tình.Khi nhắc tới mẹ Thư Hân, ấn tượng đầu tiên của người dân địa phương chính là một người phụ nữ giỏi giang, ấn tượng thứ hai là hâm mộ cuộc sống nhàn nhã sung sướng của bà, cuối cùng mới nhớ tới bà là một người phụ nữ đã ly hôn.Theo cách nói của mẹ Thư Hân thì một người phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống tốt, thành công hay không, không phải nhờ có người đàn ông mà phải dựa vào bản lĩnh của bản thân.Nhớ tới mẹ già vừa mới đi du lịch Thái Lan của mình, Thư Hân bất đắc dĩ nhìn bà Triệu. "Hai ngày trước cháu vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói đã đi cùng đoàn du lịch tới Thái Lan, mẹ cháu là người không chịu ngồi yên."Bà Triệu vốn đã chuyển trọng tâm câu chuyện vì lo lắng trong nhà Thư Hân có việc riêng, nay nghe Thư Hân chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói tiếp.Tiểu Đường biết tình hình trong nhà Thư Hân, nhưng cô thật sự không ngờ Thư Hân lại cởi mở về việc này như thế, bỗng nhiên lại nghĩ, Thư Hân vốn là một cô gái như vậy, nàng sẽ khiến cho cuộc sống của mình thật tốt, gặp bất cứ chuyện gì sẽ không lộ ra vẻ mềm yếu. Một cô gái như vậy, ai có thể khiến nàng rung động chính là một chuyện may mắn nhất.Một lát sau, cô dâu chú rể tới chúc rượu khách khứa, phía sau dẫn theo phù dâu phù rể, còn có một người cầm camera. Hân Vy đi tới bàn họ hàng nhà mẹ đẻ, vốn không cần giới thiệu thân phận, người bên cạnh đã quen biết họ hàng nhà mình hết rồi, chỉ là cô vừa đảo mắt lại thấy Thư Hân đứng bên cạnh em họ nhà mình, có chút ngạc nhiên những vẫn giới thiệu với chồng. "Đây là Thư Hân, người bạn em đã quen hơn hai năm, bình thường rất ít gặp mặt nên anh chưa gặp bao giờ, vì vậy không nhận ra.""Xin chào." Chú rể đoán người bên cạnh em họ này có thể là bạn khi Hân Vy viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt.Hân Vy cười như có như không, liếc mắt nhìn em họ nhà mình. Đôi mắt nai cười híp lại thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như em cô có ý với Thư Hân, nhớ tới một số bài ngôn luận đầy dũng mãnh của Thư Hân trên diễn đàn, Hân Vy vứt cho Tiểu Đường một ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cua rồi.Sau khi tiệc cưới kết thúc, Thư Hân nói chuyện một lúc với Hân Vy. Thanh Tâm và Bội Bội phải vội vàng lên máy bay quay về, Thư Hân mới nói được với bọn họ hai câu đã thấy hai người cấp tốc bắt taxi đi mất.Hân Vy thay một bộ sườn xám màu hồng đi tới bên cạnh Thư Hân, thấy Thư Hân đang đứng đờ ra, cô nàng đưa tay chọc chọc vai nàng. "Nghĩ cái gì vậy?"Thư Hân quay đầu lại nhìn Hân Vy, thở dài. "Tớ đang cảm thán sự chênh lệch giữa người với người thật lớn, cuộc sống của chúng ta thật nhỏ bé."Hân Vy bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi mới liếc mắt khinh thường. "Bỏ đi, buồn bã ưu thương không hợp với cậu, tên bạn trai ngoại tình của cậu thế nào rồi?""Hai ngày trước bị tớ đánh cho một trận, gần đây không xuất hiện nữa." Thư Hân cười vẹo má Hân Vy. "Chồng cậu có vẻ không tệ, cậu sẽ rất hạnh phúc.""Thèm vào cậu khen." Hân Vy hất tay nàng ra. "Chồng của Triệu Hân Vy tớ đương nhiên phải tốt rồi."Nghe xong lời này, Thư Hân cười ra tiếng, cũng thật sự hy vọng Hân Vy sẽ hạnh phúc cả đời, kiên cường một mình tất nhiên không sai, nhưng hai người cùng nhau gánh vác tương lại cũng rất tốt. "Đúng vậy, đúng vậy, ông chồng nhà cậu là tốt nhất."Nghe ra vẻ giễu cợt trong câu nói của Thư Hân, Hân Vy ngắt lời. "Cậu biết em họ tớ?"Thư Hân gật đầu. "Tiểu Đường là đàn em của tớ, nhưng lần trước ở hội bạn học bọn tớ mới quen nhau.""Trước đây cậu ở trong hội tuyên truyền của trường đúng không?" Hân Vy đột nhiên hỏi, ánh mắt có chút hiếu kỳ."Sao cậu biết?" Thư Hân kinh ngạc nhìn Hân Vy."Lẽ nào cậu cũng là bạn học của tớ?" Trí nhớ nàng kém như vậy sao, không nhớ được em cũng chẳng nhớ nổi chị? Hai mắt Hân Vy lại sáng lên, dáng vẻ cũng vô cùng phấn khích "Thì ra là cậu, tớ đã nói là có chuyện mà, nói cho cậu biết...""Vy Vy, sao chị lại ở đây, chú thím đang tìm chị kìa, khách khứa phải về rồi, chị mau ra tiễn khách đi." Lúc này, Tiểu Đường đã đi tới, vỗ vỗ đỉnh đầu Hân Vy. Hân Vy cũng không cố nói chuyện với Thư Hân nữa, vội vàng bỏ đi.Thư Hân nhìn bóng lưng thon thả của cô nàng, lắc đầu ra vẻ xúc động. "Ở trong hạnh phúc, con gái ai cũng như ai." Ai có thể nhìn ra Hân Vy ngày thường lười biếng cũng sẽ có bộ dạng như ngày hôm nay."Xem ra chị hiểu rất rõ Hân Vy." Tiểu Đường đứng bên cạnh nàng, "Hân Vy được nuông chiều từ bé, may mà có người chịu được tính tình của chị ấy.""Sai rồi, phải nói là có người được lọt vào mắt xanh của Hân Vy được nuông chiều từ bé, đây chính là vận may của anh ta." Thư Hân bao che khuyết điểm rất hùng hồn. "Hân Vy nhà chúng ta đẹp như vậy, bằng cấp tốt, gia thế cũng tốt, có chỗ nào không tốt?""Nhà chúng ta?" Tiểu Đường cong khóe miệng cười nhìn Thư Hân. Lúc này Thư Hân mới ý thức được mình nói sai, bình thường, trên diễn đàn, mọi người đều thích gọi nhau là ai đấy nhà chúng ta, chỉ là, đứng trước mặt người nhà thật sự của Hân Vy mà nói lời này thật sự có chút xấu hổ, nàng cười gượng hai tiếng. "Chỉ đùa chút thôi."Tiểu Đường không để ý đó là nói đùa, rõ ràng rất hưởng thụ những lời này, nụ cười trên khóe miệng cũng không giảm. "Ừ, chị nói rất có lý." Rốt cuộc là câu nào có lý, cũng chỉ có một mình cô hiểu.Thư Hân liếc mắt nhìn Tiểu Đường , nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, nghiêng người nói với cô ấy."Đường nói đi, hình như họ hàng nhà em hiểu lầm quan hệ của chúng ta, em không giải thích một chút sao?""Chẳng có gì để giải thích." Tiểu Đường thấy Thư Hân trêu chọc mình, cười cười "Dù sao một thời gian nữa bọn họ sẽ hiểu rõ."Thư Hân thấy dáng vẻ không để ý của Tiểu Đường, cũng hiểu mình đã nghĩ nhiều, mấy người lớn đều thế này, thấy con nhà mình dẫn theo bạn đi cùng, đặc biệt là trong lễ cưới của gia đình thì sẽ luôn luôn hiếu kỳ, nếu con nhà mình không nói gì, bọn họ cùng lắm chỉ tò mò một khoảng thời gian rồi sẽ quên ngay."Nhưng chuyện trưa nay em quả thực cảm thấy có lỗi, tính tình mẹ em hơi nóng vội một chút...""Bác gái rất tốt." Thư Hân ngắt lời Tiểu Đường."Hơn nữa em cũng chỉ thấy chị ngồi một mình buồn chán nên cố ý gọi chị đến ngồi cùng cho đỡ phải xấu hổ, chị sao có thể bắt em xin lỗi được."Tiểu Đường nghe xong câu nói này, vô cùng biết lắng nghe mà cùng Thư Hân nói sang chuyện khác, về phần mẩu đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước đó, có ý tứ gì hay không, chỉ mình cô mới biết.-----"Chị, em thấy cô gái này rất tốt." Mẹ Hân Vy đứng bên cạnh bà Triệu, lén liếc nhìn đôi trẻ đang đứng nói chuyện, "Vừa rồi em có hỏi Hân Vy, con bé nói tính cách của cô bé này quả thật rất tốt."Bà Triệu đương nhiên nhìn ra đôi mắt trông chờ của con gái nhà mình lúc nào cũng hướng về con gái nhà người ta. "Đúng là rất tốt, chị cảm thấy rất thích, nhìn bộ dạng này của Tiểu Đường có vẻ cũng rất để ý tới cô bé này, chuyện thanh niên bọn chúng, chị cũng không quản, nếu cô bé này có thể trở thành con dâu nhà chị thì coi như cũng là chuyện tốt.""Yên tâm đi, Tiểu Đường thế nào chúng ta đều rõ, con gái con trai thích nó rất nhiều, muốn tiến tới với cô bé này hẳn cũng không phải chuyện khó." Mẹ Hân Vy chẳng có mấy lo lắng.Bà Triệu cười cười không trả lời, trong lòng lại rất rõ con gái mình thích cô gái này nhiều đến thế nào, bà chỉ sợ con gái hiếm khi nào rung động lại không được đối phương đáp lại. Làm sao bà có thể không nhìn ra cô gái này không phải bạn gái của con gái bà?Khi Thư Hân và Tiểu Đường cùng nhau ra về đã là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Hân Vy còn nhét cho nàng không ít bánh kẹo cưới, nói là để nàng hưởng không khí vui mừng nhiều hơn một chút, sớm lập gia đình. Thư Hân tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câu nói phía sau, trực tiếp bỏ qua.Sau khi ra tới đường cao tốc, xe chạy rất êm, Thư Hân dựa vào ghế, không nhịn được mà ngáp một cái, nàng nhìn Tiểu Đường vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn là không nên nói chuyện với tài xế. "Thật không ngờ em lại là họ hàng của Hân Vy, thế giới này thật nhỏ.""Quả thật là không lớn lắm." Tiểu Đường chăm chú nhìn phía trước, "Có một số người cứ loanh quanh luẩn quẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận.""Duyên phận cũng phải xem đấy là nghiệt duyên hay lương duyên." Thư Hân thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấy hôm trước ở trên diễn đàn Hân Vy còn nói muốn giới thiệu cho mình em họ của cô nàng là nàng lại không nhịn được cười, người như Tiểu Đường mà có thể tùy tiện vừa mắt một người nào đấy thì sẽ có một đám người bật ngửa."Ông Trời cho chúng ta duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào." Tiểu Đường thấy Thư Hân ngáp liên tục nên nói "Nếu mệt thì chị ngủ một lát đi, tới nơi em sẽ gọi.""Không sao." Thư Hân lắc đầu, "Một mình em lái xe cũng buồn chán, chị nói chuyện phiếm với em vậy, em nói đi, tùy tiện tìm một chủ đề nhé?"Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn Thư Hân rất nhanh, thấy tâm trạng nàng không tệ mới hướng ánh mắt trở về trên đường. "Chị muốn nói chuyện gì?"Thư Hân suy nghĩ một chút, "Vấn đề này hơi khó."Người như Tiểu Đường chắc phải thích trò chuyện về kinh tế, cổ phiếu, đầu tư bất động sản gì đó, nàng lại không có hứng thú với những chuyện này."Nếu chị không ngại, có thể kể chuyện hồi bé của chị không?" Lời này của Tiểu Đường vừa thốt ra lập tức cảm thấy mình đã vượt quá ranh giới, cô muốn biết những chuyện trước kia của Thư Hân nhưng cũng không nên hỏi thẳng như thế, đứa trẻ trong một gia đình đơn thân luôn có những ám ảnh mà những đứa trẻ khác không phải trải qua."Chuyện hồi bé?" Thư Hân thật sự không để ý lắm, suy nghĩ kỹ càng một chút. "Khi còn bé, tính cách chị khá giống con trai, thích cùng bọn con trai chơi kiếm gỗ gậy gỗ hay đá banh, lúc ấy chị còn là đại ca của lũ trẻ trong viện, nhưng bây giờ mọi người đều mỗi người một ngả cả rồi, muốn ăn cùng nhau một bữa cơm cũng phải mệt thừa sống thiếu chết."Nhớ lại Thư Hân từng đánh Vĩ Thành rất lưu loát, Tiểu Đường hoàn toàn tin tưởng khi còn bé Thư Hân có thể làm nữ vương của đám trẻ con. "Xem ra khi còn bé chị rất lợi hại.""Mấy đứa trẻ kia lúc đầu còn bắt nạt chị, cuối cùng bị chị đánh cho ngoan ngoãn hẳn lên, cường quyền chính là chân lý, câu này thật có lý." Nhớ lại những chuyện quậy phá cùng mấy người bạn hồi nhỏ, Thư Hân không nhịn được mà nở nụ cười.Tiểu Đường không quay đầu, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt Thư Hân, chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ kia bắt nạt Thư Hân là vì cô ấy không có bố, nhất thời cô không biết nên nói gì, một lát sau mới hỏi."Mấy đứa trẻ thích bắt nạt người khác này đúng là nên đánh."Thư Hân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiểu Đường, không nhịn được lại bật cười. "Không ngờ em lại là phần tử bạo lực."Nghe ra trong giọng nói Thư Hân không có vẻ chán nản, Tiểu Đường cũng yên tâm. "Vậy mà khi còn bé em rất ít khi đánh người, người văn minh đều dùng ngôn từ để giải quyết rắc rối.""Ý em là chị không văn minh?" Thư Hân nhướng đôi lông mày. "Triệu Đại Tiểu Thư à, em càng ngày càng xấu xa rồi đấy, hình tượng tỏa sáng của em trong lòng chị đã tối tăm không còn ánh sáng nữa rồi.""Chẳng phải Bồ Tát làm bằng vàng, phát sáng như vậy định làm ngọn đèn hay sao?" Tiểu Đường xoay tay lái một cái, "Hơn nữa chị không gặp em ở trường, cũng không phải nhân viên công ty em, gặp hình tượng tỏa sáng của em từ khi nào?""Chị chỉ vô tình nghe người ta đồn đại thôi." Thư Hân ra vẻ hối hận vô bờ, "Chị hối hận vì sự nông cạn của bản thân, loại lời đồn thế này quả nhiên không thể tin."Tiểu Đường nghe giọng nói có vẻ trêu chọc của Thư Hân, cô cũng không ngại, đối với cô mà nói, hình tượng không có nghĩa lý gì, ít nhất trong tình yêu, cô cũng giống như những người khác, thấp thỏm, lo sợ."Không tin là tốt nhất." Tiểu Đường cười, lái xe chưa được bao lâu đã gặp tắc đường ở phía trước, cô dừng xe trên đường cao tốc, sau khi đi nghe ngóng mới biết một chiếc xe tải gặp tai nạn, đổ ngang trên đường, toàn bộ hàng hóa đều đổ xuống chặn đường. Tài xế bị kẹt trong buồng lái, không cách nào ra được, đội phòng cháy chữa cháy đang giải quyết chuyện này.Thư Hân thấy có mấy tài xế xuống đường nghe ngóng, lôi ra một vốc bánh kẹo cưới, đưa một ít cho Tiểu Đường "Chị nghĩ còn phải tắc một lúc nữa, chúng ta vừa ăn vừa chờ." Nói xong, nàng lột vỏ một cái cho vào miệng.Tiểu Đường cũng bóc một viên kẹo cho vào miệng, là một viên kẹo sữa, chỉ là mùi vị hơi ngọt, cô không thích đồ ngọt, nhưng Thư Hân đưa cho cô, cô cũng không muốn từ chối, thứ vốn vô cùng không thích lại trở thành bình thường, dường như cũng không còn khó ăn như trước."Ngày mai chị có bận gì không?" Ngón tay trái của Tiểu Đường vô thức gõ lên tay lái. "Ngày mai một số nhân viên cấp cao của công ty chúng ta muốn đi ăn thịt nướng, chị cũng đi cùng nhé."Thư Hân nghĩ tới sau này còn phải hợp tác với công ty của Tiểu Đường, lập tức gật đầu. "Có thịt nướng để ăn đương nhiên phải đi.""Công ty chúng ta chỉ thuê một khoảng sân, thịt phải tự mình nướng mới có để ăn." Tiểu Đường cười nhìn Thư Hân, "Nếu chị không biết nướng thịt, chỉ sợ đành nhìn người khác ăn rồi."Thư Hân híp mắt nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Đường. "Chị cảm nhận được ý chế giễu phát ra từ người em." Lẽ nào trên mặt nàng viết mấy chữ không biết nướng thịt."Đâu có, em chỉ nói cho chị nội dung hoạt động mà thôi." Tiểu Đường lại sửa miệng, "Em biết nướng thịt, chỉ là mùi vị cũng bình thường, chi bằng ngày mai chị với em cùng một nhóm đi."Đối với lời mời nhiệt tình của Tiểu Đường, Thư Hân phải suy nghĩ một chút, nàng đi cùng với Tiểu Đường, vậy quan hệ với những người khác có thể tốt đẹp sao? Hơn nữa, trước khi hợp tác lại để bọn họ biết mình có quen biết với tổng giám đốc của bọn họ thì cũng không tốt lắm, chuyện công việc sao có thể qua quýt được?"Nhóm của em còn có giám đốc phòng kế hoạch, giám đốc phòng truyền thông và Tinh Kiệt nữa." Tiểu Đường chậm rãi bổ sung "Nhóm chúng ta ít người, sẽ không phải tranh giành nhiều lắm." Tiểu Đường không mảy may hổ thẹn khi sắp xếp lại nhóm ngay trước hoạt động, một trong những nguyên tắc theo đuổi bạn gái chính là lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, kiên quyết không bỏ qua bất cứ cơ hội xúc tiến tình cảm nào.Nghe thấy giám đốc kế hoạch và giám đốc truyền thông đều ở đó, Thư Hân gật đầu không chút do dự, tỏ vẻ ngày mai ở cùng một nhóm với Tiểu Đường là một ngày tốt đẹp nhất, hài hòa nhất.Sau khi Tiểu Đường thành công khiến cho Thư Hân gật đầu, con đường phía trước cũng thông, Tiểu Đường nhìn xe cộ phía trước, cười tủm tỉm nghĩ, thời gian vừa khớp, đây không phải duyên phận thì là cái gì.Vào tới khu vực nội thành, sắc trời đã tối sầm, Thư Hân cầm theo túi bánh kẹo cưới xuống xe, thuận tiện tỏ lòng cảm ơn Tiểu Đường đã cho mình đi nhờ xe."Đúng rồi, sáng mai em tới đón chị tới nơi tập trung." Tiểu Đường vươn đầu ra từ trong xe. "Đến lúc đó em sẽ gọi cho chị.""Vậy cảm ơn em." Thư Hân đứng tại chỗ, nhìn Tiểu Đường lái xe đi rồi mới xoay người lên lầu.Về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong, sau đó nàng đăng chương mới như thường lệ, cảm giác buồn ngủ khi ngồi trên xe của Tiểu Đường cũng không còn, Thư Hân nhìn lướt qua trang web, tinh thần vô cùng tốt.Đăng một bức ảnh chụp bánh kẹo cưới lên trang cá nhân, mở trò chơi chuẩn bị chơi thì điện thoại lại vang lên, nhìn lên màn hình, gì chứ, là Tiểu Đường vừa mới chia tay ba tiếng trước."Alo." Thư Hân nhận điện thoại."Nghỉ ngơi sớm một chút, tám giờ sáng mai em tới đón chị, giờ sắp rạng sáng rồi."Rời trỏ chuột ra khỏi biểu tượng trò chơi, sau đó bấm nút tắt bên góc trái. "Rồi lập tức đi ngủ đây."Ngắt máy, tắt máy tính, bò lên giường, Thư Hân mơ mơ màng màng nghĩ, làm thế nào mà Tiểu Đường biết nàng chưa ngủ?Hay là người ta chỉ chợt nhớ ra nhắc mình thời gian tập trung sáng mai thôi?Không tiếp tục tự hỏi nữa, Thư Hân nhắm mắt, quyết định đi ngủ.